[Longfic - NC 17] Amorous Brogue! - completed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng ban mai từ cửa sổ nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ sâu, và đoán thử xem nào? Tôi lại mơ thấy nó một lần nữa, giấc mơ đang ám ảnh tôi suốt vài tháng gần đây, tôi không hiểu tại sao cả. Tôi đã đang đứng trên một sân khấu khổng lồ. Những đám đông tung hô, cổ vũ tôi, gào thét tên tôi một cách điên loạn như thể tôi là thần thánh. Tôi cầm một cái mic. Khi mà nhạc nổi lên, cơ thể tôi bắt đầu chuyển động, nhảy theo những giai điệu, tôi hát lên những âm thanh bằng cả trái tim của mình, và đám đông như trở nên điên loạn hơn. Nhưng, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Dụi dụi đôi mắt, tôi nhìn qua cửa sổ. Hôm nay đã là một ngày khác. Vẫn ở trần (half naked ^^), tôi đi vào nhà tắm và lấy cái khăn mặt. Dập tắt cơn buồn ngủ bằng nước lạnh. Rồi tôi dội vài gáo nước cho tỉnh táo.

Ngáp dài một tiếng, tôi tròng một bộ đồ vào. Đi bộ vào buổi sáng thật là khiến tôi mệt mỏi, nhưng tôi còn có việc phải làm. Bữa sáng của tôi chỉ là cái bánh mì từ đêm hôm qua. Tôi đi ra ngoài để tìm cái xe hàng của mình (cái xe trong HTTG của Ho oppa dùng để bán thịt gà chiên í ^^). Vâng, chiếc xe bán thịt viên dễ thương của tôi. Tôi dùng nó để bán thịt viên trên đường, và đoán lần nữa xem. Tôi nổi tiếng nhờ nó đấy. Nhiều khách hàng đã đến và đên lần nữa để thưởng thức món thịt viên của tôi. Tôi là thiên tài phải không? Hahaha...

Tôi không bao giờ nghĩ rằng hôm nay sẽ có bất kì điều khác lạ gì cả, cuộc sống của tôi vốn dĩ cứ đều đều, tôi không thích dính vào những rắc rối. Tôi là loại người luôn cố tránh xa những xung đột, cố gắng sống trong hòa bình.Tôi thật sự không nghĩ rằng hôm nay, cuộc sỗng của tôi sẽ bị đảo lộn một cách nhanh chóng.

Kiểm tra lại những nguyên liệu tôi đã chuẩn bị cả tối qua, tất cả đều rất tốt. Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi đẩy chiếc xe ra khỏi ngôi nhà nhỏ của tôi. Khi chiếc xe chỉ mới ra ngoài đường lớn. Tôi nghe một cái gì đó rất lớn. Nó thật sự rất ầm ĩ.

"TRÁNH RA" một giọng hét to lên và cái còi xe ô tô vang ầm ĩ bên tai tôi.

Tôi cố gắng để di chuyển và kéo chiếc xe ra đằng sau, nhưng quá trễ. Chết tiệt! Nước sốt mà tôi đã mất 3 giờ để chuẩn bị bây giờ đã đổ hết cả ra trên mặt đường đá bẩn thỉu.

"YAAAAAAAAA!!!! Nhìn xem anh đã làm cái gì này." Tôi gầm lên một cách giận dữ. Nhưng cái tên kia lại không bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền chiết tiệt của hắn. Hắn ta lái xe chạy nhanh như một con chuột nhắt chạy trốn khỏi con mèo. Chết tiệt! Tôi lầm bầm chửi rủa một lần nữa. Tôi sẽ nhớ chiếc xe ấy, black Lamborghini, *** 33.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôi bị trễ! Tôi bị trễ! Tôi bị trễ mất rồi! Khách hàng của tôi chắc đã đi hết cả rồi, chắc họ nghĩ tôi không mở hàng ngày hôm nay! Chết tiệt! Tất cả là lỗi của cái tên giàu có khốn nạn kia! Tôi chạy cũng như đẩy xe hàng ra cái góc, nơi mà tôi chắc chắn là của tôi. Chỉ qua một ít khu phố từ nhà của tôi, khung cảnh ở đó rất dễ thương, chỉ cần băng qua một bãi đất và không khí ở đó thì thật là trong lành.

Chạy hộc tốc như một thằng điên, cuối cùng tôi cũng tới nơi. Nhìn vào đồng hô, một giờ chiều mất rồi. Chết tiệt! Bữa trưa của tôi coi như đi tong....... Tôi cần phải làm lại toàn bộ số nước sốt đã bị đổ bởi vụ tai nạn, bây giờ tôi đã không kiếm được những........... ĐỒNG TIỀN quí báu của tôi!!!!

Phải, TIỀN rất quan trọng đối với tôi, nhưng mà, không phải là thứ hàng đầu. Tôi kéo xe hàng vào vị trí của nó. Một người đàn ông mặc đồ đen bước tới hướng chiếc xe hàng của tôi. Tôi nghĩ anh ta là vị khách hàng đầu tiên. Anh ta mặc một bộ lễ phục màu đen, cà vạt màu xanh da trời nhạt. Đôi giày của anh ta nhìn thật bóng loáng. Tôi biết anh ta không phải là một vị khách bình thường đâu, anh ta trông có vẻ rất giàu. Những ánh nhìn của tôi cứ chòng chọc vào anh ta, cuối cùng thì tôi cũng thấy được mặt. Khuôn mặt nhỏ hình trái xoan nhìn thật hài hòa với anh ta, đôi mắt màu nâu sáng cứ hút lấy tôi. Tôi đã không thể nào dứt ánh mắt khỏi anh ta từ khi anh ta xuất hiện.

"Hummm, tôi có thể mua một cái không?" Anh ta hỏi với điệu bộ rất lịch thiệp. Tôi hỏi anh ta có muốn cho cái gì vào soup không. Anh ta đứng im lặng một hồi. Tôi bỗng nhiên lúng túng, hỏi lại lần nữa, và anh ta đã trả lời.

" Xin chờ một chút ạ. Anh có thể ngồi ở kia...." Tôi chỉ vào cái ghế đặt gần xe hàng. Lần nữa, anh ta lại đứng im lăng hồi lâu trước khi bước lại chỗ cái ghế. Tôi hâm lại chỗ thịt viên, làm nó một cách hoàn hảo. Chà, như tôi luôn luôn làm, tôi ngâm nga bài hát ưa thích của mình, bài hát của Kim Junsu, một ca sĩ mới nhận được giải thưởng dành cho giọng ca tuyệt vời nhất của Hàn Quốc. Đó là bài Rainy night. " Let...let me go ..." Tôi bị vấp vài từ mất rồi.

Như một cái máy may, anh ta đột ngột đi nhanh tới chỗ tôi, kéo tôi lại gần anh ta. Tôi đánh rơi cả cái vá. Đôi mắt của chúng tôi cứ nhìn chằm chằm vào nhau. Chết tiệt, đôi mắt của anh ta ...quá ....quá.... cuốn hút.

"Cậu tên là gì?" Anh ta hỏi. Cái giọng của anh ta làm tôi nóng bừng cả lên. Tôi chẳng thể nào chống lại được lại sự quyến rũ ấy ngoài trả lời:

" Kim...Kim Jaejoong..."

End prologue.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

CHAP 1

"CÁI GÌ CƠ?" tôi không thể thốt ra những từ ngữ nào khác. Tôi đang đứng ở trong văn phòng của anh ta đây, người đàn ông đó. Nó thật là to, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều posters được treo trên tường, hai trong số đó là của Kim Junsu.

"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi là Jung Yunho. Tôi và bạn thân của tôi là người thành lập nên công ty Dong Bang. Chúng tôi đang tìm kiếm những người có tài năng để trở thành một ngôi sao như cậu." anh ta giải thích một cách đơn giản. Tôi chỉ biết gật đầu thôi. Thấy tôi vẫn còn ngơ ngơ, anh ta nói tiếp " Tôi đã phát hiện ra cậu..."

" Phát hiện ra tôi ư?" tôi lúng túng hỏi.

"Đúng, tiềm năng của cậu rất tuyệt! Tôi chưa từng thấy ai như thế cả! Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ rất thành công trong ngành giải trí! Giống như Kim Junsu!" anh ta tuyên bố thẳng thừng.

....Tôi đang mơ phải không? Hay là giấc mơ đã trở thành sự thật?

"Tôi...tôi chỉ biết làm thịt viên thôi...." Tôi nói huỵch toẹt với anh ta về cái "tiềm năng" mà anh ta vừa mới nói.

"Không. Giọng của cậu rất trong trẻo, thật sự rất cao. Cậu có biết là một số ca sĩ muốn luyện cho giọng của họ trở nên cao hơn, nhưng giọng của cậu thì không. Nó thật sự phát ra từ sự cảm nhận sâu nhất của cậu. Vậy, Kim Jaejoong, cậu có hứng thú để gia nhập vào công ty của chúng tôi không?" anh ta hỏi. Tôi thật sự vẫn còn choáng váng, rồi quyết định đứng dậy khỏi chiếc ghế.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ anh đã có sự nhầm lẫn gì rồi, xin hãy bỏ qua cho tôi..." tôi nói và mở cửa.

" Trở thành một ngôi sao sẽ cho cậu nhiều tiền hơn là đi bán thịt viên đấy...." anh ta nói với giọng thuyết phục. Tôi không biết làm gì ngoài quay đầu lại, tôi đang cần tiền, đặc biệt là ở thời điểm này.

"Thật? Ý tôi là....thật đúng vậy sao?" tôi hỏi như một thằng ngốc. Tôi hối hận vì đã đâm đầu vào kiếm tiền như một con thiêu thân. Anh ta gật đầu. Thế là kết thúc cái lí lẽ đó, tôi đã kí vào bản hợp đồng với công ty.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Humm?"

"Yaaa, dậy đi!" có một bàn tay vỗ nhẹ vào mặt tôi. Tôi cò cưa thêm vài phút, rồi cũng ngồi dậy. Cảm thấy có hơi lờ mờ, tôi dụi mắt. Mặt của Yunho đang ở ngay phía trước mặt tôi. Suýt chút nữa thì tôi đã hét lên ' đồ *** đãng' nếu như tôi không kịp nhận ra mình đang ở đâu.

Tôi đang ở trong căn hộ của Yunho. Nó thật sự đồ sộ, chắc gấp 20 lần căn nhà nhỏ bé của tôi, đấy là còn chưa tính tới cái hồ bơi to đùng nữa. Anh ta nói anh ta sẽ là người quản lí của tôi và anh ta còn nói sẽ tốt hơn nếu tôi dọn đến chỗ anh ta. Lần đầu tiên tôi không đồng ý, nhưng anh ta lại dùng bản hợp đồng để hăm dọa tôi. Bản hợp đồng ghi, "sống với người quản lí của anh ấy/cô ấy" Chết tiệt, tôi bị chơi xỏ rồi, anh ta đã chẳng để tôi đọc cái trang cuối của bản hợp đồng. Anh ta nói nó là bí mật. Cho nên tôi đã kí mà chả thèm đọc lấy nó. Sau khi kí xong, anh ta mới đưa tôi đọc. Cái điều khoản ấy.....thật sự kì quặc và không công bằng! Aaaarrggg...

Tôi đã ở đây được một ngày, và thái độ của anh ta thay đổi hẳn. Anh ta đã tỏ ra vô cùng tốt đẹp trước khi tôi kí vào bản hợp đồng, ờ thì, bây giờ anh ta không hẳn là xấu, nhưng anh ta cứ như sắp đặt hết tất cả mọi việc cho tôi ấy. Anh ta còn dám nói rằng tôi thuộc quyền quản lí của anh ta! Anh ta nói; thể hiện cho tốt vào đến khi cậu lấy được những gì cậu muốn. Tôi ghét cái nguyên tắc đó! Vẫn còn ở trạng thái buồn ngủ, anh ta lôi tôi vào nhà tắm. Nước đã được chuẩn bị sẵn. Anh ta còn định cởi hết đồ tôi ra nếu tôi không kịp ngăn lại.

"Hey! Anh đang làm cái gì vậy?" tôi hét lên một cách lúng túng.

" Cậu có lớp học hát vào lúc 10 giờ. Chúng ta cần phải chuẩn bị nhanh lên...." Anh ta vừa nhìn đồng hồ vừa nói, bây giờ đã là 8:43.

" Lớp học hát ư?" Tôi vừa hỏi vừa cởi bộ pajama ra khỏi người.

"Ừ..." anh ta nói rồi chắc chắn nước đã ấm vừa phải, anh ta giúp tôi vào bồn. Tôi nhớ mình hôm qua đã hỗn loạn như thế nào! Tôi đã nghĩ anh ta định cưỡng bức mình chứ! Anh ta đã không muốn đi ra khỏi phòng tắm khi tôi đang tắm. Sau đó, thì tôi biết anh ta chỉ đang cố gắng giúp tôi bởi vì tôi không sử dụng bồn tắm bao giờ cả. Anh ta còn nói tôi cần phải chắc chắn rằng sử dụng đúng loại xà phòng. Anh ta nói, những ngôi sao cần phải được chăm sóc cẩn thận từng tí một, kể cả giọng hát, thân hình, nói chung là tất cả. Anh ta còn bảo, khi tôi còn là một người mới, anh ta cần phải chăm sóc tôi cẩn thận.

Yunho lấy chai sữa tắm và đổ một ít vào lòng bàn tay, và anh ta xoa khắp lưng tôi. Tôi cười ngặt nghẽo bởi vì nó làm tôi nhột.

"Cậu có vẻ rất thích thú nhỉ..." anh ta nói và cười một cách gian tà, "có muốn tôi làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn không?"

Tôi không cười nữa, và lờ câu hỏi của anh ta. Vài giây sau, tôi bĩu môi hờn dỗi. Anh ta cười khi thấy tôi như vậy. Rồi, chuông điện thoại của anh ta vang lên.

"Đợi ở đây, tôi sẽ trở lại ngay...." Anh ta nói.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Đó là xe của anh à?" tôi hỏi, không thể nào. Nó chính là chiếc Lamboghini, *** 33.

"Đúng vậy, có vấn đề gì với nó sao?" anh ta hỏi.

" CHÍNH LÀ ANH!" tôi hét lên và chỉ thẳng vào mặt anh ta. Anh ta hỏi: "Cái gì?"

"Anh chính là người đã làm công việc của tôi bị trễ nải và làm đổ cả nước sốt của tôi!" tôi nói.

"Oh, hóa ra cậu chính là cái anh chàng vụng về đó à?" anh ta hỏi lại, và tôi như muốn nổ tung ra.

"Anh...!!!." tôi đã định đánh anh ta, thề đấy. Nhưng sau đó, anh ta nói, "nhưng chính điều đó đã làm cho tôi gặp cậu, đúng chứ?"

Tôi im bặt.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Nói AAAA....." thầy giáo nói. Tôi thì làm theo những gì ông ta yêu cầu. Yunho ngồi cạnh ông ta và hỏi về giọng của tôi.

"Vậy, câu ấy như thế nào?" Yunho hỏi.

" Cậu ta thực sự rất tốt, cậu đã kiếm được thứ mà cậu đã cất công tìm kiếm đó Yunho.."

Tôi là một đồ vật sao? Anh ta kiếm ra tôi? Tôi quyết định không nói gì cả.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Hôm nay cậu làm tốt lắm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu có thể debut chỉ trong vài tháng tới...." Yunho nói và cười với tôi. Khỉ thật, nụ cười ấy đang giết chết tôi này. Tôi chỉ gật đầu và đỏ mặt. Anh ta thì tủm tỉm.

"Cậu đói à?" anh ta hỏi.

"Rất đói..." tôi trả lời.

" Hummm, xem nào....Oh! Chúng ta có thể đi đến một nhà hàng gần đây. Thức ăn ở đó rất ngon!" rồi anh ta lái xe đi. Bộ com lê của anh ta luôn luôn cùng một kiểu, lễ phục. Ừ thì, anh ta cũng mặc những bộ đồ bình thường, nhưng anh ta thật sự rất đẹp trai khi mặc lễ phục.

"Jaejoong ah, cậu có thích tôi không?" anh ta bất ngờ hỏi tôi.

CÁI GÌ!? Tôi hét lên trong đầu. Ok, người đàn ông này thật sự nắm được tôi rồi, anh ta luôn làm tôi choáng váng, và thỉnh thoảng cảm thấy không thể nào thở được, nhưng KHÔNG! Tôi không phải là gay! Nhưng....tại sao tôi lại không lắc đầu phủ nhận? Tôi chỉ lặng người đi.

"Cậu có biết rằng cậu thật sự có vẻ rất kín đáo từ khi gặp tôi đến giờ? Ý tôi là, cậu cảm thấy khó chịu khi ở cạnh tôi à?" Bây giờ thì tôi đã hiểu ý của anh ta. Ok, tôi cần phải dừng ngay những cái suy nghĩ lố bịch này lại mới được.

"Không, thật sự nó không phải là như vậy Yunho-sshi ah, chỉ là..."

"Nhìn xem, cậu gọi tôi là Yunho-sshi. Tôi đã nói cậu hãy gọi tôi là Yunho thôi mà.."

"Nhưng..."

"Gọi là Yunho..."

"...."

"Yun..."

"Yunho..."

Tôi lại đỏ mặt lần nữa rồi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _

Chúng tôi cuối cùng cũng tới nơi. Nhà hàng 'Shelter', thiết kế của nó không cầu kì, tạo cho cảm giác thật là thoải mái. Tôi nhường cho Yunho gọi thức ăn và đi tới chỗ hồ phun nước. Nước ở trong hồ thật sạch và trong, thậm chí tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình ở trong đó. Rồi Yunho đến và đứng cạnh tôi.

"Cậu ổn chứ?" anh ta hỏi, có lẽ là lo lắng cho tôi, dù sao cũng là ngày đầu tiên tôi gia nhập vào giới giải trí.

"Vâng, chỉ là....chà. Chỉ là tôi không nghĩ nó có thể xảy ra với tôi...." Tôi nói.

"Tôi cũng vậy..." anh ta nói. Thấy tôi vẫn không hiểu, anh ta lại tiếp tục, " Tôi không bao giờ nghĩ là mình có thể tìm được một giọng hát trong trẻo đến thế, ngoài giọng ca thiên thần của Junsu..."

"Khoan! Ý của anh là....Junsu đã từng ở trong công ty của anh ư?" tôi hỏi một cách hào hứng.

"Đúng thế, cậu chắc hẳn cũng đã thấy poster của Junsu trong văn phòng tôi rồi chứ, thật ra, chúng tôi cũng có vài người rất giỏi, nhưng Junsu là tuyệt nhất. Và cậu cũng có thể trở thành một người như thế....." Anh ta cười, nâng cằm tôi lên, có lẽ đang ngắm khuôn mặt tôi. Ừ thì, tôi biết là tôi có một gương mặt đẹp. Nhưng nhiều khi cái gương mặt đẹp cũng chả làm được gì cả.

"Yunho, anh có muốn biết lí do của tôi không?" tôi hỏi "vì sao tôi lại tham gia vào ngành giải trí...."

" Vì cậu cần tiền..." anh ta đáp thẳng thừng. Ok, tôi chịu thua.

" Thật ra, tôi không phải là một kẻ cuồng tiền, nhưng tôi cần nó cho em trai mình. Việc học của nó tốn rất nhiều tiền..." tôi nói.

" Còn gia đình của cậu thì sao?"

"Tôi và em trai tôi....không có gia đình...." Tôi trả lời. Tôi nghĩ rằng Yunho có thể hỏi nhiều hơn nữa, nhưng không. Sau đó, thức ăn được đưa ra. Chúng tôi chỉ ngồi ăn trong im lặng.

_ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _

ANH ĐANG BỊ CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?! YUNHO....!!!! Cái đầu mệt mỏi của tôi hét lên. Tôi bây giờ thật sự rất mệt mỏi, cả tim của tôi cũng cảm thấy như vậy. Cả tháng nay, anh ta cứ giữ nguyên cái lịch làm việc đó cho tôi! Và còn hơn thế nữa ấy! Đầu tiên, anh ta sẽ đánh thức tôi dậy vào buổi sáng, ôi, tôi không muốn anh ta giúp tôi vào nhà tắm một chút nào nữa. Anh ta cảnh báo tôi " Hoa hồng cho buổi sáng, hoa oải hương vào buổi chiều....Đừng quên là phải dùng kem dưỡng da sau khi tắm, và dùng dầu gội và dầu xả riêng ra, đừng....blablabla...."

Rồi anh ta chở tôi đến lớp học hát, ôi, tôi thực sự hứng thú với nó, có lẽ là yêu nó đấy. Thầy giáo luôn khen ngợi giọng ca của tôi; tôi thật sự rất vui bởi lời động viên đó và nó làm cho tôi luôn muốn làm một cách tốt hơn nữa. Yunho sẽ đi đâu đó khi tôi đang luyện kĩ năng hát và nhảy, rồi anh ta trở về vào giờ cơm trưa, đem theo hai hộp cơm. Chúng tôi ăn và nói chuyện với nhau. Nhưng đó không phải là điểm chính; buổi chiều anh ta sẽ đưa tôi đến phòng tập thể dục. Anh ta làm một cái lịch luyện tập và tôi phải làm theo không được tranh cãi. Vào một ngày, tôi thật sự rất mệt và tôi đã nói với anh ta rằng không muốn tới phòng tập, chỉ một ngày thôi, nhưng anh ta lại lờ tôi đi. Anh ta cố ý bỏ nhiều cục tạ hơn khi tôi đang tập. Tôi ghét bị như vậy.

"Yunho ah.....tôi mệt...." tôi đã nói tới lần thứ một ngàn rồi.

"Tôi đã nói là cậu cần phải làm việc nhiều hơn nữa để nâng cao kĩ năng của cậu, Jae..." anh ta vừa nói vừa vừa chăm chú đánh máy bằng cái mac-laptop quí báu của anh ta. OK, tôi chịu hết nổi rồi.

"Nhưng! Anh quá đáng lắm rồi đấy! Tôi cũng là một con người mà, tôi cần phải được nghỉ ngơi!" tôi hét to lên. Khi đó anh ta đứng dậy và đi đến chổ tôi. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi chỉ càng lúc càng giận hơn theo từng bước chân anh ta tiến đến gần.

"Một ngày cậu ngủ từ 8-9 giờ, từng đó không đủ sao?" anh ta hỏi.

Tôi điên thật rồi, ý của tôi không phải như vậy! Tôi muốn được thư giãn, như đi ra ngoài chơi và mua sắm. Tôi không muốn bị kiềm hãm như thế này. Tôi chạy vào phòng và đóng rầm cửa lại một cách hung bạo, để Yunho lại ở đó, trong văn phòng của anh ta.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _

"Tao không còn hi vọng gì nữa rồi...." Yunho than phiền với thằng bạn thân nhất của anh ta.

"Tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra à?" Yoochun hỏi.

"Cái con người chuẩn bị trở thành ngôi sao của tao, cậu ấy đang nổi loạn chống đối lại tao..." Yunho nói rồi thở dài. Anh nhớ Jaejoong đã hét vào mặt anh như thế nào, ghét anh như một đứa trẻ và cự tuyệt không ra khỏi phòng của anh. Đó là lí do tại sao anh đã xóa hết lịch làm việc của cậu trong ngày hôm nay.

"Giống như những gì tôi đã làm thôi mà...." Một giọng nói dễ thương cất lên. Đó là ngôi sao Kim Junsu, sự xuất hiện của nó rất nam tính, lại thêm sự dễ thương và quyến rũ của nó có thể là cho bất kì người đàn ông hoặc phụ nữ đổ gục vì nó.

"Junsu ah...." Yunho thở dài lần nữa.

"Yunho,anh biết mà, cái cách đào tạo đôi khi đi quá giới hạn. Người mới chắc chắn cảm thấy rất mệt mỏi với cái lịch làm việc nghẹt thở của anh.." Junsu vừa nói vừa chỉnh lại mái tóc trước gương để nhìn cho thật đẹp. Nó sẽ có buổi diễn trong một ít phút nữa.

"Nhưng chỉ có học hát và học nhảy vào buổi sáng; 30 phút cho bữa trưa; thời gian tập thể dục vào buổi chiều." Yunho phản đối.

"Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại cho cả tháng ư? Tôi sẽ trở nên rất tồi tệ nếu tôi là cậu ta đấy. May mắn thay, tôi đã tìm được người giải thoát cho tôi..." Junsu nói và nhìn Yoochun một cách âu yếm. Khi đó đạo diễn đến và gọi nó đi tới buổi biểu diễn. Nó cười lần nữa rồi rời đi.

"Aaarrggggggg!!!!" Yunho gào lên bất lực. Qủa thật, anh là một thiên tài trong việc tìm kiếm các tài năng, nhưng anh lại không thể đào tạo và chăm sóc họ một cách tốt nhất được. Luôn luôn là Yoochun, người thứ hai thành lập nên Dong Bang giúp anh làm việc đó, đúng, người bạn thân nhất của anh.

"Yunho, mày có thể giao cậu ấy cho tao nếu muốn...."Yoochun nói, "Nhưng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu mày là người lo cho vụ này...."

"Eh? Tại sao?" Yunho hỏi.

"Chỉ bởi vì...." Yoochun mỉm cười. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc này đến nhanh như vậy. Nhìn thằng bạn thân của hắn như thế này quả thực rất thú vị. Lần đầu tiên, Yunho cảm thấy bị lúng túng và phiền phức bởi một trong những người sẽ trở thành ngôi sao của anh. Có thể nào?

"Như thế nào cơ...." Yunho tự lầm bầm hỏi trong miệng.

End chap 1.

CHAPTER 2

"Jae à, đi ra ngoài chơi với tôi đi!" Yunho gọi tôi. Tôi cũng đã mệt mỏi với cái việc cứ lơ anh ta mãi như thế rồi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn nhìn thấy gương mặt của anh ta lần nữa. Chậm chạp mở cửa ra, tôi thấy anh ta đang cười.

"Cái gì cơ?" tôi hỏi, cố làm ra vẻ khó chịu.

"Đi ra ngoài chơi đi! Tôi biết được một chỗ hay ho nên muốn tới đó, cơ mà, cậu có thể đi nếu cậu muốn..." Phải, thật là kì lạ, nhưng không hiểu sao, tôi đã đi theo anh ta.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Wow! Nó to quá!" tôi hào hứng nói và tiến lại gần cây thông noel khổng lồ. Tôi quên mất bây giờ đã là tháng 12 rồi, chính xác là ngày 12 tháng 12.

"Có muốn chụp một tấm ảnh không?" Yunho hỏi. Tôi gật đầu vui vẻ. Anh ta nhờ một người phụ nữ gần đó để chụp ảnh cho chúng tôi. Tôi nhìn vào tấm ảnh đã được chụp, Yunho đang khoát vai tôi.

"Yunho.....cảm ơn anh....." tôi nói trong khi chúng tôi đang dạo bước trên đường.

"Jae....tôi xin lỗi....." lời nói của anh ta thật mâu thuẫn. Nó làm tôi bối rối.

"Vì cái gì?" tôi tròn mắt hỏi.

"Vì tôi như một tên độc tài khó chịu đối với cậu...." anh ta nói. Tôi đã cười thật to. Ok, anh ta lại làm tôi không nói được gì. Tôi không bao giờ nghĩ rằng người như Yunho lại có thể thốt ra câu đó với tôi. Ý tôi là, thật lạ phải không?

"Haahaha..." tôi vẫn đang vật lộn với câu nói của mình,"O...OK, không sao đâu..."

"Jae ah, cậu thích ăn món gì?" anh ta hỏi.

"Ah, để tôi coi....à, tôi rất thích ăn sushi, nhưng nó thì lại khá là đắt, cho nên...."

"Vậy đi ăn sushi thôi!" anh ta kéo tôi đến một nhà hàng sushi, tôi biết là cái nhà hàng đó chả rẻ chút nào, và tôi muốn bảo anh ta không cần ăn ở đó, nhưng trễ mất rồi. Chúng tôi ngồi xuống cạnh cái chuyền sushi. (Cái máy này dạng hình bầu dục hoặc vuông, sushi sẽ chạy quanh cái dây chuyền như thế, bạn sẽ lấy những thứ mình thích ^^!)

"Hãy lấy những gì cậu thích..." anh ta nói rồi lấy một dĩa. Tôi biết, một cái dĩa này đắt hơn gấp 30 lần 1 tô thịt viên của tôi. Điên thật, trông như thế nào khi tôi ngồi ăn trong cái nhà hàng như thế này chứ. Thấy tôi không thoải mái, anh ta lấy một dĩa thịt bạch tuột viên cho tôi, là takoyaki. Ok, tôi muốn ăn nó.

"Cậu thích thịt viên phải không? Đây này...." Anh ta đưa cho tôi một dĩa. Tôi nhìn anh ta một cách vui vẻ.

"Cái này tôi đãi cậu.^^" anh ta cười làm tôi đỏ mặt. Rồi tôi cũng ăn nó, không chỉ có thịt viên mà còn nhiều thứ khác, đến khi bụng tôi no căng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôi nằm dài trên giường khi mưa đã bắt đầu rơi, cầu cho đừng có sấm chớp, tôi ghét nó. Nhưng có vẻ như lời cầu nguyện của tôi không được đáp ứng thì phải. Một tia chớp xẹt ngang qua phòng tôi cùng với tiếng động ầm ĩ của nó. Tôi nhắm nghiền mắt và bịt chặt tai lại. Một cách chậm chạp, tôi bò lại gần tới tủ quần áo. Tôi mở cửa tủ và chui vào đó. Tôi trốn trong đó, tôi đã nghĩ rằng nếu làm thế thì có thể tống những tia chớp ra khỏi đầu, nhưng không. Nước mắt bắt đầu trượt ra khỏi mắt tôi. Tôi không thể làm gì cả, ngoài những kí ức tràn về trong trí óc.

Khi đó tôi nghe giọng của một người đang đi vào phòng tôi. Tôi không đủ can đảm để nhìn ra ngoài. Tôi đang rất sợ. Tôi có thể cảm thấy người đó đang tiến lại gần. Tôi cố giấu khuôn mặt đằng sau đầu gối. Rồi cánh cửa tủ mở ra, tôi không dám ngẩn mặt lên nhìn. Sau đó, tôi thấy mình đang ở trong vòng tay của Yunho.

"Jaejoong ah, cậu ổn chứ? Có bị thương ở đâu không? Hay là cậu cảm thấy bị chóng mặt?" Anh vừa hỏi vừa ôm lấy tôi. Khi thấy tôi đang khóc, anh ta càng lo lắng hơn. Anh ta luôn miệng dỗ cho tôi nín, nhưng nước mắt cứ thế trào ra không dừng được.

"Đừng bỏ tôi lại đây....." Tôi thốt lên như thế mãi.

"Tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu. Ổn rồi, tôi ở đây rồi..." anh ta nói rồi lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôi không biết làm gì hơn, ngoài vùi đầu vào khuôn ngực ấm áp của Yunho. Tôi có thể nghe được tiếng trái tim anh ta đang đập, nó làm tôi cảm thấy thật an toàn. Rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của anh ta.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Hummm...?" Tôi mở mắt ra, những tia nắng mai chào đón tôi. Tôi ngáp dài rồi duỗi thẳng lưng ra. Tôi xoay lưng lại và tôi thật sự bị sốc. Là....là....!!!

Là Yunho!!!

Omooo...!!!

Aaarggg...!!! Không....!!!

CHÚNG TÔI ĐANG NẰM TRÊN CÙNG MỘT CHIẾC GIƯỜNG!!! Chính xác là tôi đang ở trên giường của anh ta. Tôi nhìn xuống và lật chăn ra. Tôi....vẫn chưa bị gì cả! Tôi thật sự đã nghĩ rằng Yunho...err...bạn biết đấy, làm những việc như thế. Yaaaa, Kim Jaejoong! Mày đang nghĩ cái gì vậy?!!! Tôi hét lên trong đầu, rồi tôi cảm thấy cơ thể mình đang dịch chuyển. Cánh tay của Yunho đang ôm lấy eo của tôi, và đang kéo tôi lại gần anh ta. Không! Bỏ tôi ra! Tôi gào lên trong tim mình.

Tôi không thể thở được. Khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau có một chút thôi, tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta. Mùi hương của anh như thuốc phiện với tôi vậy, không thể chống cự lại được. Đôi mắt hoàn hảo kia đang nhắm, nhưng tôi có cảm giác nó đang nhìn tôi, làm tôi choáng váng. Cái nốt ruồi gần đôi môi của anh ta làm tôi cảm thấy rạo rực hơn. Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?! Lúc đó, mắt anh ta mở ra, anh ta nhìn tôi và hỏi đủ điều. Tôi chỉ im lặng khi anh ta làm những điều đó.

"Jae ah, cậu ổn không?" anh ta hỏi. Tôi có thể thấy nét lo lắng của anh ta. Gật đầu và nhớ lại hôm qua, tôi ngồi dậy và mỉm cười với anh ta, "Cảm ơn anh, Yunho."

"Đợi đã! Jae...!" anh ta kéo tay tôi lại. Nhưng, thật không may, lực kéo quá mạnh; tôi ngã xuống giường lần nữa. Nhưng bây giờ, tôi có thể cảm thấy một cái gì đó, cái gì đó giống như là lần đầu tiên trong đời tôi. Mở đôi mắt đang nhắm tịt và tôi nhìn thấy đôi mắt của anh ta, chính xác đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Mũi của chúng tôi phà hơi nóng vào má nhau. Môi của chúng tôi trở nên dính chặt lấy nhau, đợi một chút! Môi của chúng tôi chạm vào nhau, có nghĩa là......

TÔI ĐÁNH MẤT NỤ HÔN ĐẦU VÀO TAY YUNHO RỒI! KHÔNG THỂ NÀO! VỚI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG?!!

Tôi đứng dậy ngay lập tức và chạy nhanh vào phòng mình, nhưng Yunho cản tôi lại.

"Jae, khoan đã!" Anh ta kéo tay tôi.

"Bỏ tôi ra! Anh là tên biến thái!" tôi nói.

"Cái gì? Hey, thôi nào. Lúc nãy chỉ là một tai nạn thôi!" tôi đã giải thoát được chính mình khỏi anh ta và chạy vào trốn ở trong phòng. Tôi nghe Yunho gọi mình thêm vài lần nữa, nhưng tôi lờ đi. Cuối cùng, anh ta cũng thôi.

_ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _

"Anh yêu em, một nửa của anh..." một giọng nam vang lên.

"Oh Roy, em cũng yêu anh..." người phụ nữ đáp lại và rồi người đàn ông hôn cô ta.

OK, cái này không giải quyết được vấn đề gì cả. Nó chỉ làm tôi nhớ lại cảnh tượng không thể tin được vào sáng nay! Tôi mất nụ hôn đầu rôi! Aaarggg! Tôi tắt phụt TV rồi đi vào nhà bếp. Từ chủ nhật đến giờ, tôi không có việc gì để làm cả.

Mở tủ lạnh ra. Tôt, có vài thứ có thể ăn được; tôi làm một dĩa trứng ốp-lết cho bữa trưa. Cắt hành cẩn thận, rồi tôi trộn nó với một vài thứ khác. Khi tôi đang nấu, tôi nghe thấy tiếng chân Yunho đang đi tới bếp. Anh ta đang kiếm cho mình một cốc nước, tôi không thèm để ý đến. Cuối cùng, anh ta cũng là người lên tiếng trước.

"Jae ah, sáng nay...."

"Quên nó đi..."

Nhưng....humm, OK. Jae, tôi muốn hỏi một chút..."

"Cái gì?"

"Cậu sợ sấm chớp à?"

Tôi im lặng. Tôi rất sợ, nhưng tôi không muốn trả lời câu hỏi của anh ta. Tôi nhìn chằm chằm vào Yunho để anh ta im lại, và Yunho không hỏi gì nữa.

"Ơ, thật ra, dự báo thời tiết nói là chiều nay sẽ có bão đấy..." Yunho nói. Tôi không thể tin được vào tai mình nữa. Cái gì cơ? Bão á? Khỉ thật, đêm nay tôi sẽ không ngủ được mất, nhưng tôi cần phải có sức lực cho ngày mai! Tôi phải làm sao đây?

"Jae ah, cậu có thể gọi tôi nếu cần...."Yunho nói rồi đi ra ngoài. Tuyệt! Nó thật là tuyệt đấy!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôi nhìn thấy những đám mây trở nên tối màu hơn. Tôi không muốn nó xảy ra chút nào. Ôi, tôi có thể lại trốn trong tủ áo một lần nữa, nhưng thật sự nó chả giúp được gì cả. Tôi ngồi thất thần trên sô pha. Tôi có thể nhờ Yunho giúp đỡ mình, nhưng anh ta sẽ nghĩ tôi là một đứa nhát gan và chọng ghẹo tôi mất. Tôi ghét lắm. Tôi bước về phòng mình, thật chậm chạp. Khi đó tôi nhìn thấy một tia sáng lóa lên trên tường. Chết tiệt! Tôi bịt chặt tai và nhắm mắt lại. Tôi sợ.

Một cách kì là, tôi cảm nhận được hơi ấm đang bao quanh mình, nỗi sợ dường như tan biến hêt!

"Ổn rồi. Tôi ở đây rồi...." Yunho thì thầm vào tai tôi. Tôi ngước lên nhìn, anh ta đã đến vì tôi. Tôi đã ôm anh ta thật chặt! Anh ta dẫn tôi vào phòng của anh ta; tôi thấy thật thanh thản trên chiếc giường của anh ta. Anh ta cười rồi đeo tai nghe cho tôi. Sấm chớp không thể làm cho tôi sợ một chút nào nữa. Tôi nghe được tiếng hát ngọt ngào, tôi nhận ra giọng hát này, là của Kim Junsu.

"Yunho..." tôi gọi, anh ta chú ý đến tôi. Tôi nói cảm ơn, và anh ta chỉ mỉm cười lần nữa. Yunho đã thay đổi rồi, anh ta đã không ép buộc tôi thêm một chút nào nữa. Anh ta bây giờ thật tốt bụng với tôi, tôi nghĩ.

"Tôi mệt quá....." tôi nói. Rồi anh ta nói, "Ngủ đi! Tôi sẽ ở đây...." Tôi không nghe được anh ta nói gì nhưng có thể đọc được qua chuyển động của miệng anh ta. Và rồi tôi nhắm mắt lại. Có thể cảm thấy được đôi tay ấm áp của anh ta đang bao bọc lấy tôi cùng với tấm chăn. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình thật an toàn khi có sấm chớp. Tất cả đều nhờ có Yunho.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Yunho..." tôi mở mắt ra và gọi anh ta, tai nghe đã không còn trên tai nữa và bão cũng đã tan rồi.

"Humm, Jae? Có chuyện gì không?" anh ta hỏi và dụi mắt, ôi, hành động đó thật là đáng yêu.

"Tôi muốn kể cho anh nghe vài chuyện...." tôi nói. Tôi biết, tôi nói cho Yunho nhiều hơn về tôi, tôi muốn anh ta hiểu tôi hơn là cảm thấy xa lạ.

"Tôi đang nghe đây....nói đi...." Anh ta nói.

"Tôi có một người em trai. Nó rất tài giỏi, trái ngược với tôi. Tôi đã từng bị đuổi ra khỏi trường và rất hư hỏng, nhưng nó thì rất thông mình và ngoan ngoãn. Chúng tôi giống như mặt đất và bầu trời, hoàn toàn khác biệt. Thỉnh thoảng chúng tôi cãi nhau, nhưng tôi thật sự yêu nó. Năm tới, nó sẽ vào học kì mới ở trường đại học, đó là lí do tôi cần thật nhiều tiền. Đó là tại sao tôi cần đi làm..." Tôi nói.

"Jae, chẳng lẽ cậu không có một mối quan hệ nào để có thể giải quyết chuyện này ư?" Yunho hỏi. Tôi lắc đầu.

"Tôi và Changmin không có gia đình.....chúng tôi...là những đứa mồ côi..." tôi nói," Nó không phải là em ruột của tôi, nhưng tôi luôn nghĩ nó như...."

"Jae...."

"Và rồi một đêm nọ, khi ...... " tôi không biết làm sao khi nước mắt cứ thế rơi, không kiềm lại được. Yunho có vẻ lúng túng với sự bột phát bất ngờ của tôi.

"Tôi...tôi đã...." Tôi không thể nói gì hơn ngoài khóc nức nở.

CHAPTER 3

"Tôi ...tôi đã..." Tôi không thể nói gì hơn ngoài khóc nức nở. Tôi cảm thấy Yunho bất ngờ ôm lấy mình, anh đang cố gắng để làm cho tôi nín khóc. Tôi vùi mặt vào ngực Yunho, cố gắng bình tĩnh lại bằng cách nghe những nhịp đập của trái tim anh. Nhưng đều trái ngược lại xảy ra, nước mắt tôi không thể nào ngừng rơi và nỗi đau tôi đã phải chịu đựng hàng năm trời, có lẽ bây giờ là thời điểm có thể giải thoát nó ra.

Tôi khóc. Yunho vuốt ve mái tóc của tôi, bảo tôi rằng anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy tôi khóc. Tôi không hiểu ý của anh ta có nghĩa là gì, nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm đang bao lấy mình. Yunho lau đi những giọt nước mắt cho tôi. Khi đó môi của Yunho và tôi chạm lấy nhau. Thật là lạ khi lần này tôi không phản kháng một chút nào. Tôi để cho Yunho từ từ xoa dịu nỗi đau của mình, anh cho tôi cảm giác được giải thoát. Tôi không hiểu sao, nhưng tôi thích cái mùi vị mà lưỡi của Yunho đem lại cho mình. Tôi muốn biết anh ấy nhiều hơn nữa, tôi khẽ mở miệng ra để lưỡi của anh trượt vào. Tôi lúc đó chỉ biết rên lên. Chúng tôi có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt giữa những nụ hôn. Anh cứ như nuốt hết không khí của tôi vậy, và tôi thấy khó thở. Tôi cố gắng hớp lấy từng ngụp không khí trong tiếng thở hổn hển. Yunho, anh đã làm gì với tôi vậy? Tại sao tôi lại để cho anh hôn tôi như thế này? Tại sao tôi lại muốn anh nhiều hơn?

Tôi thật sự không thể thở được nữa, chúng tôi buộc phải dứt ra khỏi nụ hôn. Tôi không còn khóc nữa. Yunho lau khô những giọt nước mắt của tôi. Tôi nhìn vào mắt của anh, dường như đó là tình yêu, hoặc chỉ là do tôi nghĩ thế.

"Jae ah, em biết không? Anh rất đau lòng khi nhìn thấy em khóc như thế. Cứ như không phải là em vậy.... Anh nhớ một Jae luôn nổi loạn và chống đối lại anh....một Jae cứng đầu, cậu ấy đâu mất rồi?" Yunho hỏi và nhẹ nhàng vuốt lấy cái má đỏ ửng của tôi.

"Như thế nào nếu..."tôi vẫn không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào," Nếu như, con người thật của tôi....không mạnh mẽ như anh tưởng? Nếu như, tôi thật sự rất yếu đuối...?

"Thế thì....anh sẽ bảo vệ em..." Yunho vừa nói vừa âu yếm tôi, mí mắt của tôi bắt đầu nặng dần. Bây giờ có lẽ đã là 1 giờ sáng rồi. Nhìn thấy tôi dụi đôi mắt sưng húp của mình, Yunho bảo tôi hãy ngủ một giấc. Và anh hứa lần sau sẽ lắng nghe câu chuyện của tôi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Jae ah...." Tôi nghe Yunho đang gọi tên tôi và anh bước vào nhà bếp. Tôi đã chuẩn bị gần xong bữa sáng. Anh ngái ngủ, ôm lấy tôi từ phía sau, hỏi tôi đang làm gì.

"Em đang làm salad cho bữa sáng, anh thích ăn salad chứ?" tôi hỏi. Tôi không biết tại sao, sự việc hôm qua không làm tôi cảm thấy khó chịu một chút nào. Nó chỉ càng làm tôi muốn Yunho nhiều hơn mà thôi. Anh gật đầu và nếm thử một chút mì ý cùng rau diếp. "Nó có ngon không?"

Yunho cười, anh nói," Đây là món salad ngon nhất mà anh đã được ăn đấy....." Rôi anh giúp tôi bưng đĩa ra xếp lên bàn. Chúng tôi vừa ăn vừa trêu chọc nhau, nói về những sở thích chung, bây giờ, tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc. Yunho lấy một ít cà chua và khoai tây, cuộn chúng lại với rau diếp, không quên bỏ thêm một chút fo-mat và bắp, cuối cùng là mayonnaise. Sau đó, anh bỏ lên trên thêm một ít sốt Thousand island ( sốt này là hỗn hợp sốt mayonnaise với sốt cà chua, thêm rau salad với dưa chuột thái nhỏ, trộn tất cả vào ^^) và rồi đưa cho tôi.

"Em ăn thử đi..." anh bảo. Tôi ăn nó theo lời anh. Vị của nó thật sự rất ngon; Yunho thật sự biết cách kết hợp các nguyên liệu lại với nhau đấy. Sau đó thì, chúng tôi cùng nhau rủa bát.

"Jae ah, anh đã xóa hết lịch làm việc hôm nay của em rồi...." Yunho nói. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi hỏi tại sao. Anh chỉ mỉm cười.

"Hẹn hò với anh nhé....." tôi sững sờ với câu nói của Yunho và tôi dừng công việc rửa bát lại. Cái gì cơ? Hẹn hò? Ý tôi là, HẸN HÒ THẬT SỰ?! Nhìn phản ứng lúng túng của tôi, Yunho cố gắng làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn, anh ấy đã quẹt bọt xà phòng lên mũi tôi.

"....Yaaa, anh đang làm cái gì vậy?" cuối cùng thì tôi cũng đã lấy lại được ý thức của mình, tôi đuổi theo Yunho khắp nhà bếp. Tôi đáp trả lại anh, vẩy nước và xà phòng lên tay của Yunho. Nhưng, tôi muốn bôi vào mặt anh ấy cơ! Khi đó, tôi cảm thấy cơ thể như bay lên, và dường như tôi sắp được "hôn" cái sàn nhà rồi thì phải. Tôi bị trượt té rồi.

"JAE!" Yunho cố gắng để chụp lấy tôi. Thật may mắn, anh ấy đã chụp được. Ôi, nếu anh ấy mà trượt tay một phát thôi thì cái mũi hoàn hảo của tôi sẽ trở thành cái mũi khoằm mất.

"Em có sao không?" anh hỏi tôi một cách lo lắng. Tôi im lặng. Cần phải tranh thủ cơ hội này! Tôi quẹt hết đống xà phòng trong lòng hai bàn tay mình vào má của anh ấy. Yunho có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi nhe răng cười trong chiến thắng. Sau đó, tôi cảm thấy khuôn mặt của cả hai đang càng lúc càng gần hơn, rồi môi của chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể cảm thấy xà phòng trên má của chúng tôi, nó làm cho tôi cảm thấy nhột, nhưng tôi không quan tâm. Chiếc lưỡi của Yunho đã đi vào trong rồi, nó đang rút cạn không khí của tôi.

"Humm...Yun...em....cần.....thở...!" Tôi nói rồi dứt ra khỏi nụ hôn. Yunho cười một cách kiêu ngạo, như thể anh ta là người chiến thắng vậy. Ừ, thì anh ta thắng rồi, anh ta đã bôi hết xà phòng từ má anh ấy qua má tôi bằng nụ hôn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Yunnie~ đợi em với...." tôi nói rồi đuổi theo anh. Yunho nắm lấy tay tôi khi tôi bước đến cạnh anh. Anh cười, tôi hỏi tại sao anh lại cười. Hôm nay, anh ta có vẻ cười rất nhiều.

"Bởi vì em goi anh bằng biệt danh...." Anh nói, làm tôi đỏ mặt, " Có lẽ anh nên gọi em là Joongie nhỉ.." anh nói.

Mặt cứ đỏ như thế, Yunho kéo tôi tới chỗ trượt băng. Anh ấy mua 2 chiếc vé cho chúng tôi. Sau đó, người quản lí đưa cho chúng tôi 2 đôi giày trượt. Tôi chưa bao giờ trượt băng lúc trước cả, cho nên tôi thực sự không biết mình phải làm cái gì. Thấy tôi đang cực kì lúng túng, Yunho giúp tôi mang giày vào.

"Yunnie...em không thể nào đứng được với đôi giày như thế này...." Tôi nói, với cái thanh thép mỏng manh dưới cái giày như vậy, tôi biết phải đi như thế nào nữa.

"Nắm chặt lấy tay anh này, anh sẽ chỉ cho...." anh nói. Rồi, tôi vừa đi vừa dựa vào anh cho đến khi tới nơi cần đến. Một dòng sông đã bị đóng băng, và có khá nhiều người đang trượt trên đấy. Tôi thấy dòng sông băng này rất đẹp, nhưng nó cũng làm cho tôi thấy sợ. Tôi điều chỉnh lại tư thế của mình theo lời Yunho chỉ để có thể đứng trên mặt băng. Tôi có thể đứng trong vài giây đấy, nhưng để đi được thì là cả một vấn đề.

"Yun! Đừng có bỏ em ra đấy!" tôi thực sự rất sợ. Nói thật, tôi chả thích cái ý tưởng đi trượt băng này chút nào, đặc biệt là trên sông băng, thế nên tôi không bao giờ đi trượt băng trước đây. Nó làm tôi nhớ lại ký ức trước kia. Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi một đám con trai trượt vào giữa tôi và Yunho. Tay của chúng tôi bị tuột ra khỏi nhau. Điều cuối cùng tôi biết là cơ thể tôi bị đạp mạnh xuống mặt băng. Tôi thật sự khiếp sợ, nó giống như mặt băng bị nứt ra và tôi như bị chìm xuống lần nữa vậy. Tôi không thở được. Nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy tôi.

"Jae!" tiếng của Yunho đưa tôi trở về thực tại. Tôi không bị chìm xuống, tôi chỉ bị té mà thôi. Nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt tôi, Yunho ôm tôi thật chặt và giúp tôi đứng dậy.

"Yun...chúng ta...có thể ra ngoài không...?" tôi hỏi. Yunho có vẻ ngạc nhiên bởi sự bùng nổ bất ngờ của tôi, nước mắt tôi không thể nào kiềm lại được. Yunho gật đầu và giúp tôi đi ra ngoài. Anh bảo tôi ngồi đợi ở băng ghê trong khi anh đi trả lại những đôi giày. Tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn. Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào! Tôi cứ lắp đi lặp lại để trấn an mình.

"Jae, em có ổn không?" Yunho hỏi, anh ấy đang thực sự rất lo lắng, "Em có bị thương chỗ nào không?" Tôi lắc đầu.

"Yunnie, em muốn về......" Yunho không than phiền một lời nào, anh đưa tôi ra xem và chuẩn bị về nhà.

_ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Khi chúng tôi đang ở trong xe của Yunho thì bụng tôi kêu lên, nhưng không quá lớn, chỉ đủ cho tôi nghe thấy. Chúng tôi đang bị kẹt xe. Không hiểu sao, nhưng tôi cảm thấy rất dằn vặt, tôi đã nói muốn về nhà trong lần hẹn hò đầu tiên với Yunho. Yunho thở dài khi thấy chiếc xe đằng trước không nhúc nhích được tí nào kể cả 1 inch.

"Yunnie..." tôi cất tiếng gọi anh lại kể từ sau sự việc đó.

"Hum? Chuyện gì vậy, Jae?" anh hỏi. Thấy tay tôi đang ôm lấy bụng, anh hỏi tôi có bị đau bụng hay không.

"Không, bụng không đau....em đói...." Yunho nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ rồi. Anh nói anh sẽ đậu xe vào lề đường, sau đó chúng tôi có thể kiếm chút gì đó để ăn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Đó là một nhà hàng theo kiểu Trung quốc. Nó bán bánh bao và nhiều món khác. Tôi bảo với Yunho rằng nhà hàng này rất là tuyệt vời. Tôi đã từng ăn ở đây một lần với em trai mình. Tôi gọi món Xiao Long Pao (một loại bánh bao) và Xiao Mai. Yunho thì lấy Tôm nướng chấm Maiyonnaise và chân gà nướng. Ngoài ra, ở đó còn nhiều món khác nữa.

"Jae, em chắc là em không sao chứ?" Yunho hỏi lại lần nữa. Tôi gật đầu.

"Yunho, xin lỗi anh....hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà em lại..."

Thấy những mặc cảm trên khuôn mặt của tôi, Yunho cười nhẹ. Anh nói, " Không sao đâu Jae. Anh không biết là em không thích trượt băng, lỗi là ở anh..."

"Không! Nó...Em thích trượt băng, nhưng em...em...em sợ nước...." tôi nói. Yunho định hỏi gì thêm nữa, nhưng lúc đó người bán hàng lại đưa thức ăn cho chúng tôi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ __ _ __ _ __ _ _ _ _ _

Xe cộ vẫn còn kẹt nặng, nên tôi và Yunho quyết định đi dạo một chút ở một công viên gần đấy. Những hạt tuyết bắt đầu rơi trên đầu chúng tôi.

"Thật là đẹp, phải không em?" anh hỏi và tôi gật đầu. Anh tiếp tục, "Nhưng không có gì có thể đẹp hơn em cả, Joongie ah. Tình yêu của anh!" Anh hôn phớt lên môi tôi, tôi mỉm cười. Chúng tôi ngồi trên một cái ghế đá dài và ôm lấy nau, cố gẵng sưởi ấm cho nhau.

"Yunnie, về vụ trượt băng.... Chúng ta có thể đi lại vào một ngày khác không? Nhưng không phải trên sông băng, ý em là, họ cũng có những chỗ trượt băng trong nhà phải không?" tôi hỏi.

"Ừ, rồi chúng ta sẽ đi lại. Nhưng Jae à, có vấn đề gì với dòng sông sao?" anh hỏi, " Em nói rằng em sợ....nước?"

"Em...có một lần đã suýt bị chết...." tôi nói. Tôi có thể cảm thấy cái ôm của Yunho càng lúc càng siết chặt tôi hơn. Anh ấy có vẻ sốc khi nghe tôi nói vậy.

"Jae..." Anh kêu tên tôi rồi vuốt ve má tôi.

"Em ổn Yunho, anh đã hứa là sẽ nghe câu chuyện của em phải không..." tôi nói.

"...ừ, anh sẽ nghe em nói...." Anh nói. Và, tôi bắt đầu câu chuyện của mình

CHAPTER 4

[ Ngày 3 tháng 11 năm 2003]

"Minnie!!! Em đâu rôi?" tôi kêu lên và tìm kiếm xung quanh. Tôi không thấy em trai của tôi, Changmin. Nó nói là nó ra ngoài chơi với Kibum, nhưng đã hơn 1 giờ rồi tôi vẫn chưa thấy chúng trở về. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tuyết rơi dày hơn. Năm nay, mùa đông đến nhanh hơn chúng tôi tưởng.

"Kibum?" tôi hét lên, một lần nữa, không có lấy một tiếng đáp trả. Thở dài, tôi nhìn khu rừng trước mặt mình. Bọn chúng có thể ở trong đó không? Cuối cùng tôi cũng quyết định đi vào rừng, đó là nơi duy nhất mà bọn chúng có thể đang ở trong đấy. Mặt đường rất khó để duy chuyển bởi vì nó rất trơn trượt. Nhưng bây giờ tôi không quan tâm, điều quan trọng nhất là phải tìm được bọn chúng.

Tôi không biết bao nhiêu giờ đã trôi qua. Mặt trời đã lặn mất rồi, tôi không thể nhìn thấy một cái gì hết. Tôi ngồi xuống ở một cái cây lớn đã bị gãy, tạm thời để cho đôi chân nghỉ ngơi. Phải rồi, tôi lạc mất rồi. Đến bây giờ tôi vẫn không nhìn thấy một chút dấu vết nào của chúng cả. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi tự lẩm bẩm với chính mình. Đó là khi một tia chớp đánh vào cái cây, chỉ cách chỗ của tôi vài mét. Tôi hoảng sợ và nhảy lùi lại. Tôi phải chạy ra khỏi đây, bão đang đến rồi, tôi biết. Tôi phải tìm bọn chúng nhanh hơn nữa!!!

Tôi nhìn dáo dát xung quanh, nhưng vẫn không thấy cái gì cả. Một tiếng động kì lạ vang lên bên tai tôi. Tôi ghét sấm chớp. Nó làm cho tôi thấy sợ. Tôi lại chạy, như một thằng điên. Tôi không chịu được nỗi khiếp sợ này. Đúng lúc đó, tôi bị trượt chân và tuyết thì cuốn lấy tôi đi. Tôi có thể cảm thấy thân thể mình bị đập mạnh vào tuyết như thế nào; nó đau chết đi được. Nhưng đó không phải là vấn đề, tôi có thể thấy dòng sông băng đang ở ngay trước mặt trong khi tôi đang điên cuồng lăn xuống. Tôi thật sự không thể nào dừng lại được!

Băng bị nứt ra khi cả cơ thể của tôi bị đập vào nó. Dòng nước lạnh giá đang giết tôi, tôi có thể cảm nhận được từng giọt máu của mình đang bắt đầu đông lại. Tôi cố gắng để thoát ra khỏi đó, nhưng những tảng băng đã ngăn không cho tôi làm được điều gì cả. Tôi thét lên trong làn nước lạnh, nhưng không một ai nghe thấy. Mặt khác, tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng gọi của ai đó. Tôi đã gào khóc không biết bao nhiêu lần. Nước bắt đầu tràn vào mũi miệng. Điều cuối cùng tôi còn có thể nhận thức được là một cái bóng lờ mờ và cơ thể tôi đang chìm dần xuống.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

[Hiện tại]

"Và....khi em tỉnh lại, em thấy y tá đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt lo lắng của Changmin và Kibum, bọn nó đang khóc. Em muốn cất tiếng, nhưng không thể. Em đã không thể nói trong vài ngày. Những vết bầm tím thì đầy rẫy trên cơ thể. Em nhớ rằng mình đã không thể cử động được dì chỉ là một ngón tay. Thật may mắn, là băng không làm em bị thương ở đâu cả. Sau một vài tháng thì em bình phục...." tôi kết thúc câu chuyện của mình. Yunho thật sự rất yên lặng, anh ấy đã không nhúc nhích một chút nào. Tôi biết anh ấy bị sốc.

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh; tôi có thể cảm nhận được tay của anh đang run lên bần bật trên hông của tôi. Anh ấy bất ngờ quay lại và hôn lên môi tôi. Tôi đáp lại. Chúng tôi trao cho nhau sự an ủi.

"Yunnie...hmm...." Tôi rên nhẹ. Nhưng sau đó, Yunho ngừng lại.

"Yunnie, anh ổn chứ?" tôi hỏi. Yunho gật. Rồi chúng tôi quyết định về nhà.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trên xe Yunho không nói một lời nào cả. Tôi không đủ can đảm để hỏi tại sao. Cuối cùng chúng tôi cũng đã về đến căn hộ của anh. Chúng tôi vào nhà rồi Yunho bảo tôi hãy tắm trước và tôi làm theo. Sau đó Yunho cũng đi tắm. Tôi thì ngồi xem film trong phòng khách, đợi anh.

Sau khi anh bước ra khỏi phòng tắm, anh gọi tôi.

Tôi nhìn ra đằng sau một cách tự động, và phát hiện ra anh ấy chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm ngang hông, để lộ cơ thể hoàn hảo của anh ấy. Làn da nâu rám nắng của anh làm tôi nóng bừng cả lên, nhưng tôi quyết định lờ đi cái cảm giác ấy, quay lại với cái TV.

"Jae ah," anh gọi và ngồi xuống cạnh tôi. Tôi thật sự muốn hỏi anh, rằng tại sao anh ấy lại không mặc một cái gì trước khi ngồi cạnh tôi thế này. Okay, anh ấy có quấn cái khăn đấy, nhưng!!!

"Ca...cái gì?" tôi hỏi, vật lộn với huyết áp đang ngày càng tăng. Không đùa đâu, tôi có thể chảy máu mũi ngay bây giờ đấy.

" Đêm nay, anh có thể ngủ với em không?" anh hỏi. Mặt tôi đỏ lựng cả lên, khong biết làm gì cả.

"hey, tại sao mặt em lại đỏ hết cả lên thế này?" anh ấy hỏi tôi một cách ngây thơ.

"Anh mặc....mặc cái gì vào đi đã!!!" tôi nói và che mặt mình lại với hai bàn tay. Yunho cười nghiêng ngả trước khi bước vào phòng. Vài phút sau, anh ấy trở ra với 1 cái boxer đỏ và áo may ô trắng.

"Vậy, Jae, chúng ta có thể ngủ với nhau đêm nay không?" anh hỏi và cười nham nhở. Tôi liếc anh ấy như muốn nói rằng "anh là tên 35", anh ấy có vẻ hiểu điều đó.

"Anh hứa là sẽ không có gì xảy ra đâu, chỉ ngủ cùng thôi mà, được không?" anh hỏi tôi. Tôi suy nghĩ vài giây, và cũng quyết định là để anh ấy ngủ cùng mình.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _

Tôi không hiểu tại sao, nhưng Yunho đang làm tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ấy cứ như một đứa trẻ bám dính lấy tôi. Tôi nghĩ, thì ra yêu là như thế này đây. Nhưng nghĩ kĩ thì, Yunho chưa nói yêu tôi lần nào. Anh ấy thật sự yêu tôi chứ?

Tôi xoay người lại, đối mặt với Yunho đang chơi đùa với tóc tôi.

"Yunnie..." tôi gọi. Anh đáp với "Humm?"

"Anh có yêu em không?" tôi hỏi. Yunho cười câu hỏi của tôi.

"Chà, một câu hỏi hay ho. Duy nhất có một điều chắc chắn rằng, EM LÀ CỦA ANH!!!" anh nói rồi hôn lên đôi môi đầy ham muốn của tôi. Anh ấy hôn tôi một cách say đắm, ướt át. Tôi đẩy anh ấy ra khi mình không còn một chút dưỡng khí nào để thở.

"Ngủ ngon, Joongie ah..." anh nói và hôn lên tóc tôi từ đằng sau. Tôi bỏ qua cho anh ấy lần này. Lần sau, tôi chắc chắn anh sẽ nói ra ba từ quan trọng đó.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ __ _ __

"Đúng, rất tốt! Dịch sang trái chút nào, đứng yên như thế! Khoan, blablabla...." Người đạo diễn đang hướng dẫn tôi. Đây là ngày đầu tiên tôi chụp một bộ ảnh. Ảnh chụp cho một tạp chí. Cuối cùng sau một giờ mệt mỏi, đó đã kết thúc. Yunho là người đã đề nghị tôi làm người mẫu trước khi trở thành một ca sĩ thực thụ. Tôi chỉ biết chấp nhận thôi, anh ấy biết nhiều hơn tôi mà.

"Em mệt quá..." tôi than thở với Yunho khi đang ngồi đợi kết quả của bộ ảnh.

"Đó chỉ mới là sự bắt đầu thôi, Jae. Em sẽ vất vả hơn khi em trở thành một ca sĩ đấy..." anh nói.

"Em biết. Chỉ vì hôm qua có người làm cho em không ngủ được, có người cứ nghịch tóc em và làm em nhột bởi những nụ hôn của anh ta..." tôi nói với anh ấy. Yunho nén cười, anh nói "Nhưng em thích nó mà, phải không?" Tôi không thèm trả lời.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Mai là giáng sinh rồi. Tôi bận rộn chuẩn bị cây thông và đồ đạc trong căn hộ của Yunho. Anh có mời vài người bạn tới chơi vào ngày mai. Anh nói tôi có thể mời cả Changmin, nên ngày mai Changmin cũng sẽ tới. Đó là lí do tại sao tôi cần phải làm thật nhiều đồ ăn, em trai của tôi là một người ăn rất khỏe. Nó ăn hơn tôi gấp ba đến năm lần. Như thế thật là kinh khủng, tôi nghĩ.

"Yunho, em nên cái gì vào ngày mai đây?" tôi hỏi, tôi sợ răng anh ấy sẽ mời những người kinh doanh của anh, sẽ không thích hợp nếu như tôi mặc những bộ đồ bình thường.

"Humm, xem nào....anh sẽ rất vui nếu em không mặc gì cả..." tôi tát nhẹ vào má anh, lầm bầm " anh là tên biến thái."

"Chà, em chỉ cần mặc như bình thường thôi..." anh nói. Tôi gật đầu.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Và ngày đó cũng đã đến, chuông cửa vang lên. Tôi chạy ra mở của. Okay, tôi không thể nào thở được nữa.

ANH TA LÀ KIM JUNSU!!!

Theo sau là hai người nữa, nhưng tôi không để ý đến họ. Tôi đang mải nhìn thần tượng của mình, đúng, Kim Junsu!!! Khi đó tôi nhận ra một giọng đang gọi tên mình.

"Jae...JAE HYUNG?!!"

Tôi kiếm nơi phát ra tiếng nói đó. Tôi bị sốc thêm lần nữa.

"Kibumie?" Tôi không thể nào tin vào mắt mình. Vài năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy y. Y đã thật sự trưởng thành rất nhiều, nhưng khuôn mặt đáng yêu đó vẫn không thay đổi. "Kibumie!!!" tôi ôm y.

" Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao em lại không để cho mọi người vào nhà hả, Jae?" Bóng dáng của Yunho xuất hiện ngay cạnh tôi. Tôi vẫn đang ôm chặt Kibum. Sau đó, chúng tôi vào nhà.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Vậy, em và Kibum biết nhau à?" Yunho hỏi. Tôi gật.

"Em đã từng sống trong trại trẻ mồ côi với Jae hyung trước khi em được nhận nuôi..." Kibum giải thích. Vài năm trước, Kibum được nhận nuôi và tôi mất liên lạc với y. Changmin là người bị tổn thương nhiều nhất, nó đã rất thích Kibum, tôi nghĩ.

"Hmm, Ok vậy bây giờ, mọi người có thể đừng lơ chúng tôi nữa được không?" người ngồi cạnh Junsu lên tiếng.

"Xin lỗi," tôi nói, "Tôi là Kim Jaejoong..."

"Park Yoochun...rất vui được gặp cậu, và cậu ta là..." Yoochun định giới thiệu Junsu với tôi, nhưng tôi đã biết anh ấy lâu rồi.

"Kim Junsu-sshi, right?" tôi hỏi, "Tôi là một fan lớn của anh..."

"Thật sao?" anh chàng cá heo hỏi với chất giọng cao, như đứa trẻ mới nhận được một cây kẹo. Anh ta thật đáng yêu và đẹp trai. Tôi gật đầu.

"Hmm, nhưng đợi đã. Không cần phải hình thức thế đâu, cậu có thể gọi chúng tôi bằng tên cũng được, Jaejoong ah..." Yoochun nói. Rồi anh ta nhận ra mình đã lỡ lời. Yunho đang nhìn anh ta bằng tia nhìn chết chóc. Anh không muốn một ai thêm "ah" vào đằng sau tên tôi. Chỉ có Yunho mới được gọi như vậy. Anh ta nhìn lại đôi mắt hung dữ tợn của Yunho, như nói 'Xin lỗi'. Junsu có vẻ như phát hiện ra điều đó và anh ta cười một chút, để lại tôi và Kibum đang ngồi đó lúng túng.

Chuông cửa lại vang lên lần nữa và tôi ra mở cửa. Cửa mở và tôi thấy em trai của mình.

"MINNIE!!!" giọng của tôi vang đến cả phòng khách.

"Ôi không! Changmin đang ở đây!!! Che em lại đi!!!" Kibum cầu xin, ba người còn lại nhìn y một cách lúng túng.

"Aargg!!! Em sẽ trốn trong nhà tắm, đừng nói cho Minnie biết!!!" Kibum vội vàng chạy vào nhà tắm. Nhưng, quá trễ rồi, Changmin đã nhìn thấy và gọi nó.

"Ki...Kibum?" Changmin há hốc miệng ra kinh ngạc.

CHAPTER 5

Chúng tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài; Changmin ngồi bên phải tôi và Yunho ngồi bên trái, ba người còn lại thì ngồi phía đối diện.

"Tôi...tôi đi chuẩn bị bữa trưa..." Tôi nói để giảm bớt không khí căng thẳng.

"Tôi sẽ giúp!" Junsu nói rồi đứng dậy theo tôi vào nhà bếp.

" Yunho ah, tao muốn mượn mày một vài cái CDs..." Yoochun nói rồi ra hiệu cho Yunho. Yunho nhận được tín hiệu và đi cùng Yoochun vào phòng của anh, để lại Changmin và Kibum ở đó. Họ ngồi trong im lặng một hồi; Changmin đang mặc áo thun màu xanh đen cùng áo khoát trắng, và quần jean. Trong khi đó, người kia đang mặc áo len tay dài màu đỏ với áo khoát đen. Kibum quyết định lên tiếng trước.

"Changmin ah, cậu lâu nay sao rồi?" Kibum hỏi. Changmin không trả lời. Nó im lặng, không nhìn Kibum. Kibum thở dài. Và hỏi lần nữa, "Cậu vẫn còn giận tôi à?"

"Có thể coi là vậy...." Min lạnh lùng nói. Nó làm tổn thương trái tim của Kibum, nhưng y cố gắng để

không thể hiện ra.

" Tôi cần đi toilet..." Min nói rồi bỏ Kibum lại một mình.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Cái không khí ngột ngạt này đang giết tôi. Changmin không có chút hứng thú nào để ăn cả; thật sự không giống nó một chút nào. Trong khi đó, có thể nhìn thấy đôi mắt buồn rầu từ Kibum. Bọn chúng vẫn chưa làm lành với nhau à? Ôi, bọn nó làm tất cả chúng tôi ngồi ăn một cách gượng gạo; không một tiếng nói hay trêu đùa, giáng sinh thì không thể nào như thế này được!!! Tôi đứng dậy khỏi ghế và những người khác bắt đầu lo lắng tại sao.

"Yaaa! Minnie!!! Bummie!!! Tại sao hai đứa lại không thể làm lành được với nhau hả?" Tôi hét to và rõ ràng. Những người kia có vẻ ngạc nhiên; họ chưa bao giờ thấy tôi như thế này. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Yunho đang hướng về mình, nhưng tôi không lo mấy. Nếu anh ấy thật sự yêu tôi thì anh ấy nên chấp nhận những mặt khác của con người tôi đúng không? Kể cả khi tôi.... Đợi một chút, anh ấy yêu tôi? Aaargg, đấy không phải là vấn đề bây giờ!

"Hyung..." Min gọi tôi một cách yếu ớt.

" Em im miệng lại! Nghe này! Kibum, anh biết là em vẫn còn cảm thấy rất dằn vặt với Changmin và anh nghĩ em biết em nên làm cái gì, và Changmin! Đừng có hành động như một đứa con nít nữa đi, em biết trái tim em muốn gì, hãy thừa nhận nó!" Tôi nói rồi kéo cả hai vào phòng của tôi. Sau khi chắc chắn bọn chúng đã ở trong đó, tôi khóa cửa ngoài lại. Tôi nghe thấy bọn chúng gọi tôi, nhưng tôi không để ý. Bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp cho cả hai, tôi nghĩ. Cuối cùng tôi mới phát hiện ra ba người kia đang nhìn tôi ngượng ngịu. Mặt của Junsu dường như rất lo lắng, Yoochun thì không thốt lên được lời nào, và Yunho....ôi không, tôi không biết làm sao để diễn tả cả.

Tôi cười để bảo đảm rằng mọi chuyện đều ổn. Tôi nói, " Chúng ta nên tiếp tục phải không?" Sau đó, chúng tôi tiếp tục bữa trưa, để mặc hai đứa kia tự giải quyết vấn đề của bọn chúng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Yaaaa! Hyung! Mở cửa ra!" Changmin hét vọng ra từ bên trong. Nhưng chẳng ai trả lời nó, nó quyết định đứng dậy. Không gì có thể làm khó được tôi cả nếu tôi đã quyết định một cái gì đó.

"Changmin ah..." Kibum gọi.

"Cái gì?" Changmin trả lời, vẫn lạnh lùng thế.

"Tôi...tôi....tôi xin lỗi...!!!" mắt của Kibum dán chặt xuống sàn nhà, Changmin bỗng cảm thấy day dứt khi làm cho Kibum khóc. Nhưng, nó vẫn không thể nào quên đi được nỗi đau mà Kibum đã gây ra cho nó.

[FLASHBACK]

Cũng là một ngày giáng sinh như hôm nay. Tuyết đang rơi dày đặc ngoài kia. Có ba bé trai đang ngồi cạnh một đống lửa cùng nhau. Bọn chúng đang trêu chọc, đùa giỡn và nói những câu chuyện phiếm. Chúng trông giống như anh em ruột của nhau. Sau khi đã thấm mệt, cả bọn nằm dài ra tấm thảm, sưởi ấm chính mình với hơi nóng của lửa.

"Jae hyung...." Minnie bé bỏng gọi tôi, nhưng tôi không trả lời, tôi đang chìm trong một giấc ngủ sâu. Bất thình lình, Kibum hắt hơi, Changmin lấy cái áo len của mình để đắp lên Kibum.

"Cảm ơn cậu, Minnie. Tớ rất vui vì có cậu..." Kibum mỉm cười.

"Không có gì đâu," Min nói rồi cả hai nhìn lên trần nhà, " Chúng ta sẽ mãi như thế này, phải không?"

"Hmm? Ý cậu là gì?" Kibum hỏi.

"Ý tớ là, cả ba chúng ta. Tớ, cậu, và Jae hyung, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau đúng không?" Min nói giọng chắc chắn.

"Ừ, chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế này..." Kibum nói rồi sự mệt mỏi bao trùm lấy nó, nó cũng chìm vào giấc ngủ. Changmin bé bỏng vẫn còn thức; nhóc muốn chắc rằng Kibum đã bao bọc một cách ấm áp. Điều cuối cùng nhóc làm trước khi nằm xuống ngủ cùng với hai đứa bé kia là nhóc hôn lên trán của Kibum, nói với nó rằng nó có ý nghĩa nhiều như thế nào với nhóc.

[END OF THE FLASHBACK]

Vài năm sau, Kibum được nhận nuôi. Changmin đã bị tổn thương nhiều nhất; Nó nghĩ rằng Kibum đã phản bội lời hứa với nó. Nhưng nó lại không đủ can đảm để nói với Kibum về lời hứa đó sau khi nhìn thấy niềm vui Kibum có được từ gia đình mới của y. Họ giàu có, nó nghe rằng họ làm chủ của một công ty giải trí. Nó biết nó không có gì để so sánh với gia đình mới của Kibum cả. Nó quyết định để Kibum ra đi, nhưng nỗi đau lại không rời khỏi nó. Nó không thể để cho Kibum đi, vấn đề không phải nó cố gắng như thế nào. Nó giận Kibum vì đã phản bội lời hứa của cả hai, nhưng ít nhất, nó vẫn còn có Jae hyung của nó, tôi.

Một năm trôi qua, Changmin và tôi ra khỏi trại mồ côi và bắt đầu cuộc sống mới. Nó thật sự rất khó khăn. Tôi làm việc bất kể ngày đêm để Changmin được học. Tôi rời khỏi trường học. Chỉ muốn chu cấp cho Changmin và việc học của nó. Chúng tôi sống một cách riêng biệt khi Changmin vào đại học, nó sống trong khu kí túc xá. Tôi biết là nó vẫn không thể nào quên đi Kibum. Nó nghĩ Kibum rời khỏi nó vì y không muốn nó nữa, rằng y không muốn có một cuộc sống nghèo khổ. Đấy, đó là những gì Changmin nghĩ. Nhưng bây giờ nó đã biết nó sai rồi.

" Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!" Kibum cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi trong khi y đang khóc. Changmin không thể cưỡng lại thêm một chút nào nữa, nó ôm Kibum, ghì chặt y trong vòng tay của nó. Nó đã nhớ Kibum của nó nhiều đến như thế nào, hình dáng y, hương thơm của y, những điều đó mang đến cho nó hạnh phúc và sự ấm áp. Nó thật sự nhớ y rất nhiều.

"Shh....Đừng khóc..." Min cuối cùng đã nói với Kibum và lau đi những giọt nước mắt.

Kibum vẫn còn nghẹn lại với những câu nói của mình, y hỏi, "Cậu....vẫn còn giận...tôi?"

"Không, hết giận rồi. Tôi xin lỗi...tôi đã không thể điều khiển cảm xúc của mình khi chỉ mới gặp lại câu..."

"Changminnie!!!" Kibum lại òa lên khóc và ôm lấy Changmin, để Changmin trong sự bối rối.

"Hey ....hey! Được rồi, tôi ở đây, đừng khóc nữa..." Min cầu xin, nó không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Kibum khóc.

"Tôi đã nghĩ...tôi đã nghĩ...Cậu sẽ không bao giờ...tha thứ cho tôi.....Tôi đã khi cậu sẽ....ghét tôi....mãi mãi...." Kibum khóc to hơn.

"Thật là ngớ ngẩn, tôi sẽ không đâu....Bây giờ, nín đi, Ok?" Min nói rồi vuốt nhẹ má Kibum và lau đi những giọt nước mắt lần nữa.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trong khi đó, ở bên ngoài phòng tôi, tôi đang giải thích chuyện gì đã xảy ra giữa tôi, Changmin và Kibum. Những người kia chỉ chăm chú nghe.

"Vậy, có nghĩa là, hai đứa nó yêu nhau ư?" Junsu nói huỵch toẹt ra, làm cho những người kia tò mò. Okay, tôi không biết phải trả lời ra làm sao cả.

"Vậy, em trai của em yêu bạn của anh?" Yunho thêm vào.

"Wow! Tôi không biết rằng Kibum có một bí mật riêng tư....." Yoochun nói.

"Gì cơ? Tôi đã hỏi ư? Ý của anh là gì khi nói đó là "riêng tư"? tôi hỏi.

"Cậu không biết ư?" nét mặt của Jusu trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng anh ta trông vẫn rất dễ thương, tôi nghĩ.

"Kibum đã đính hôn....với một cô gái mà cha nuôi của nó đã chọn..." Yunho giải thích. Tôi không thể

nào tin được, nó là một vấn đề mới. Tôi biết rằng Changmin luôn có tình cảm dành cho Kibum. Tôi nên làm gì đây? Tôi định hỏi nhiều hơn về nó, nhưng tôi nghe thấy Changmin gọi tên tôi, hỏi tôi để mở cửa cho nó. Nó nói nó đã giải quyết xong vấn đề đối với Kibum rồi. Nên tôi đã mở cửa ra. Chúng tôi tiếp tục bữa ăn và tán chuyện. Nhưng tôi tắc nghẹn với câu hỏi, 'Tôi nên làm cho Changmin đây? Cho Kibum? Tôi có nên giúp cho Changmin có được trái tim của Kibum không hay cứ để như vậy?'

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Jae ah....Jaejoong ah....Joongie!" tôi rời khỏi cơn mơ giữa ban ngày của mình. Nhìn thấy Yunho thở dài.

"Em đang nghĩ cái gì vậy?" anh hỏi tôi. Chúng tôi đang ở trên xe của Yunho, dừng ở một nơi yên tĩnh. Đã hơn 8 giờ rồi. Chúng tôi vừa mới có một bữa tối dưới ánh nên lung linh ở trong một nhà hàng Pháp, cho buổi hẹn hò trong ngày giáng sinh. Tôi đang làm lỡ thời gian rồi.

"Không có gì...." Tôi đáp.

"Anh biết có chuyện gì đấy, Jae. Em có thể chia sẻ với anh..." anh nói và choàng tay qua vai tôi. Tôi đang ngồi ở ghế bên cạnh, trong khi Yunho đang ngồi ở ghế lái.

"Chuyện....về Changmin và Kibum, em nên làm gì đây?" tôi hỏi trong tuyệt vọng. Yunho chỉ cười nhẹ.

"Anh nghĩ hãy để họ như vậy trong khi chờ đợi. Chúng ta sẽ giúp họ nếu họ cần sự giúp đỡ của chúng ..." Yunho bảo đảm với tôi.

"Thật sao? Ý em là, anh sẽ giúp?" tôi hỏi.

"Yeah, Joongie ah~ Vì thế, đừng nghĩ nhiều về nó nữa....Chỉ cần nghĩ đến những gì chúng ta nên làm bây giờ?" Yunho nói và đôi mắt hư hỏng của anh lướt khắp người tôi. Tôi đánh nhẹ và tay anh, lí nhí "Đừng có nhìn nữa!"

"Jaejoong ah~" Yunho thì thầm và hôn lên môi tôi. Tôi sốc, nhưng cũng đáp lại với một nụ hôn ngọt ngào. Khi đó tôi cảm thấy một chút khác lạ, bàn tay của Yunho đang trượt dần xuống hông của tôi và đang cố mở thắt lưng của tôi. Tôi cố thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng vòng tay của Yunho quá chặt.

"Hmmm....Yun...Bỏ em ra...." Tôi cố gắng để nói, nhưng thật khó làm sao. Tôi đang gặp khó khăn trong việc thở. Yunho cắn nhẹ môi tôi, để tìm đường vào. Tôi hé miệng ra, không hiểu sao; tôi lại cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên. Không hiểu sao, nhưng tôi muốn anh ấy. Lưỡi của chúng tôi tìm thấy nhau rồi những chất dịch vị hòa lẫn. Vị của Yunho rất tuyệt vời, nó không ngọt ngào, mà hơi đắng, chỉ là theo cách mà tôi thích nó.

"Hay thôi...." Yunho nói rồi dứt ra khỏi nụ hôn và cho tôi thời gian để thở. Anh công kích đôi môi hồng của tôi lần nữa, đòi hỏi nó là của anh. Tôi để tôi cho anh, để anh từ từ dẫn dắt mình. Chúng tôi hôn nhau môt cách say đắm, để những tiếng rên rỉ cứ thế thoát ra khỏi miệng.

"Yunnie, nếu...có ai nghe...ahhh...chúng ta...?" tôi hỏi giữa những tiếng rên.

"Sẽ không có ai nghe cả, đây là địa phận của anh...." anh nói nửa đùa nửa thật. Tôi cố nhìn ra bên ngoài, chúng tôi đang ở trên một ngọn đồi. Thật yên tĩnh, không có một bóng người nào gần đây cả, Từ ánh mắt của tôi, những ánh đèn dưới thị trấn nhìn tuyệt đẹp. Khi tôi cảm thấy bàn tay của Yunho đã lần vào trong áo mình và thắt lưng của tôi đã bị cởi ra. Tôi biết điều gì sắp xảy ra và tôi đã để cho nó đến.

CHAP 6

"Aaah...aahh...aa...Yunnie..." Tôi rên rỉ khi Yunho mút đôi môi của tôi, bàn tay của anh làm cho cả người tôi rạo rực khoái cảm. Đôi mắt hư hỏng của anh nhìn chằm chằm vào bắp đùi của tôi rồi chèn một chân vào giữa hai chân của tôi. Anh ấy nằm đè lên tôi trên ghế của tôi.

Trong khi vẫn đang hôn và ngấu nghiến đôi môi tôi một cách dữ dội, anh mở khóa chiếc áo khoát da, và kéo chiếc áo thun đen của tôi lên. Anh chà xát đầu nhũ của tôi bằng một tay, trong khi tay kia đang cởi áo của tôi ra. Anh ấy dứt khỏi nụ hôn và đã làm cho tôi nửa khỏa thân. Mặt tôi đỏ ửng lên và anh cười. Yunho tiếp tục hôn từng phần trên cơ thể tôi, cứ như anh ấy sẽ không chừa một chỗ nào khỏi hơi ấm từ đôi môi của anh. Tôi tận hưởng hơi nóng mà Yunho cho mình, hơi thở ấm áp của anh ấy đang làm cho tôi trở nên điên cuồng.

"Aaahh...Yunnie...ah...Nhột....nhột quá...ahaaahhh...." Những nụ hôn của Yunho trượt dài xuống từ cổ của tôi, để lại đó những dấu đỏ sở hữu ở trên đó, khẳng định rằng tôi là của anh; đến khuôn ngực rộng. Tôi cảm thấy thật ướt át và nóng rực cả lên. Anh chơi đùa với đầu nhũ của tôi, gặm nhấm nó đến khi tôi khóc thét lên. Không hiểu sao tôi đã cầu xin anh làm mạnh hơn nữa. Cứ như một con quỉ đã điều khiển tôi. Tôi muốn anh ấy điên cuồng. Hai đầu nhũ của tôi đã cứng lên và những dấu đỏ đầy xung quanh chúng. Tôi cố gắng hớp từng ngụm không khí. Yunho đã trượt xuống tới đùi của tôi.

"Có người đã cứng rồi đây này..." Yunho vừa nói vừa chà xát đầu thành viên của tôi. Tôi vẫn còn mặc chiếc quần jeans, nhưng anh ấy đã kéo tuột nó xuống chỉ trong một cái chớp mắt. Tôi chỉ còn duy nhất chiếc underwear, sự phòng thủ cuối cùng từ sự tấn công của Yunho.

" Aahh, Yunnie....làm ơn..." tôi cầu xin sự thỏa mãn. Nhìn thấy cái nhìn đầy ham muốn của tôi, Yunho nói, " Như em muốn... Em muốn anh làm nó một cách từ tốn và lãng mạn hay mạnh mẽ và dữ dội?"

Tôi đã rất bối rối. Nó có quan trọng hay không? Tôi tự hỏi. Cuối cùng tôi cũng trả lời, "Dữ dội và mạnh mẽ..."

"Anh không bao giờ nghĩ rằng em thật sự rất hư hỏng...giống anh Joongie ah...." Yunho vừa đùa giỡn vừa ấn ấn cằm của anh vào cái của tôi., hơi thở ấm áp của anh làm tôi khẽ há miệng ra và mắt nhắm nghiền lại, tận hưởng sự khoái cảm. Anh lột quần lót của tôi ra; để cho nó rớt xuống cổ chân tôi. Tay tôi túm chặt lấy cái cà vạt màu nâu đen của anh, trước khi anh có thể tiếp tục làm với tôi. Anh ngước lên nhìn.

"Đừng chỉ có mình em..... em cũng muốn được nhìn thấy anh..." Tôi nói trong khi gò má đã ửng hồng.

"OK....." Yunho bắt đầu mở khóa; tôi vừa giúp anh vừa đắm chìm trong một nụ hôn nồng nàn khác. Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau như bàn tay của chúng tôi, cùng nhau, cởi áo của Yunho. Chúng tôi vứt chiếc áo ra một góc, tôi có thể nhìn thấy cơ thể rám nắng của anh; chỉ nhìn cơ thể anh không thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy rạo rực. Bàn tay của Yunho lần mò xuống phía dưới tôi, xoa nhẹ nó.

"Aaaaaaahhh...Yunnie....aaahhh..." Tôi rên rỉ khi dứt khỏi nụ hôn. Tôi có thể cảm thấy nó gần ra rồi. Yunho leo lại lên trên cơ thể tôi trong khi tôi dựa ra đằng sau ghế. Khi đó tôi hoảng hốt khi cảm thấy cái ghế của mình bất thình lình ngã xuống. Thì ra, Yunho đã ấn cái nút trên chiếc ghế.

"Nó sẽ giúp anh làm dễ dàng hơn..." Yunho cười, trong khi vẫn xoa nắn thành viên của tôi. Tôi chỉ nghe theo anh ấy. Sau đó anh lại bắt đầu hôn. Anh ấy liếm một đường dài trên đùi tôi, làm cho tôi kích thích. Rôi, anh bắt đầu hôn lên đỉnh thành viên của tôi. Bên trong tôi như đang bừng cháy; cảm giác bỏng rát. Tôi gần như không thể tin được, đây là lần đầu tiên của tôi.

Việc thở thật sự rất khó khăn, tôi cảm thấy như tất cả không khí đều cạn kiệt khi Yunho chạm vào cái của tôi, ngậm nó trong cái miệng ấm áp của anh. Nước miếng của anh làm ướt nó khiến cho tôi rên rỉ. Tôi cảm thấy cái của mình đang rỉ ra trong miệng của Yunho. Anh ấy liếm mút nó đến khi tôi khóc thét lên, nhưng tất cả những gì tôi làm là đòi hỏi anh ấy làm nhanh, mạnh và dữ dội hơn.

"Aaaaaaaaahh.....aaa....Yunnie....mạnh hơn....aaaaaaaaaaahhh..." Yunho làm theo lời tôi, anh ấy di chuyển nhanh hơn. Tôi không thể chịu đựng hơn nữa. Dòng sữa trắng đục của tôi trào vào miệng Yunho. Anh mút và nuốt trọn nó với dịch vị của anh. Tôi đang cố gắng hết sức để bắt lấy nhịp thở của mình. Yunho trở lại đôi môi tôi, hôn một cách dịu dàng.

"Jae ah....em là thứ ngọt ngào nhất anh được nếm..." Yunho vừa nói vừa vuốt ve má tôi.

"Yunnie..." tôi gọi anh một cách gợi tình. Tôi biết tôi đang làm cho anh ấy trở nên nóng hơn. Anh hôn vào môi tôi một lần nữa, lần này dữ dội hơn. Tôi để anh ấy làm, một cách chậm chạp, tôi tìm kiếm cái cà vạt bị lãng quên cạnh ghế mình. Tôi dùng nó để bịt mắt Yunho lại, làm cho anh ấy không thấy được gì cả.

"Jae ah, cái gì vậy...."

"Shh...bây giờ tới lượt em..." tôi nói rồi trườn lên và điều chỉnh cơ thể trên người Yunho. Trườn xuống phía dưới, tôi bắt đầu cởi dây nịt của anh ra.

"Jae ah, như vậy thật lố bịch, anh sẽ mở...."

"Không, anh không dám à!" tôi nói với giọng đe dọa. Yunho bị nửa sợ nửa sốc. Có thể nói như vậy/ Cuối cùng anh ấy quyết định chỉ dựa vào ghế, để tôi làm gì thì làm. Tôi cắn cái thắt lưng với hàm răng mình, sử dụng miệng của mình để kéo nó ra khỏi eo của Yunho. Tôi có thể thấy cái underwear màu đen. TRườn ngược lên trên, tôi nắm lấy hai bàn tay của Yunho; giữ chặt chúng lại và dùng cái thắt lưng để cột chặt chúng trên thành ghế.

"Jaejoong! Em đang làm gì vậy?" anh hỏi. Tôi chỉ cười nhẹ, để Yunho đó với khuôn mặt đực ra.

"Chúng ta nên bắt đầu rồi nhỉ?" tôi hỏi với giọng tán tỉnh. Tôi không ngờ là mình có thể như thế này; đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như vậy; có lẽ giống như khi Changmin nhìn thấy đồ ăn trước mặt và chỉ muốn ngấu nghiến nó. Tôi cũng muốn ngấu nghiến Yunho như vậy. Tôi kéo cái underwear của Yunho xuống và để nó xa ra khỏi chúng tôi. Tôi muốn chắc chắn Yunho nhỏ là của mình. Tôi hôn lên nó và liếm láp với khuôn miệng ấm nóng và ẩm ướt.

"Aaaaaahhhh....Joongie ah ....... Aaaaaaaahhhh...." Yunho rên lên. Cuối cùng, anh ấy cũng trao mình cho tôi. Tôi liên tục sục Yunho nhỏ đến khi mình có thể cảm nhận được nó đang rỉ ra. Mùi vị của nó thật tuyệt vời, như loại nước trái cây tôi chưa từng được nếm trước kia, mùi vị cuả nó không làm tôi dừng lại việc ham muốn nó nhiều hơn nữa. Tôi mút và uống nó. Khoảng một phút sau, tôi có thể cảm thấy dạ dày của Yunho thắt chặt lại, anh ấy đã lên tới đỉnh rồi.

"Jae ah, anh....cần...ra...Aaaaahhh!!!" Yunho trút hết tất cả vào miệng của tôi. Sau khi chắc rằng chẳng còn gì vương ra. Tôi bỏ Yunho nho ra, hôn nó lần nữa. Sau khi đã cảm thấy hài lòng, tôi trườn lên Yunho. Tôi mở dải bịt mắt trong khi mình cười nham hiểm.

"Yunnie...em muốn anh bây giờ....được không?" Tôi năn nỉ Yunho như một đứa trẻ. Yunho mỉm cười.

" Anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em nếu như em thả anh ra Joongie ah..." anh ấy nói rồi hôn nhẹ vào má tôi. Tôi gật rồi cởi dây thắt lưng ra khỏi tay anh ấy. Ngay lập tức anh ấy đã nằm lên trên tôi.

"Now, now, xem anh có gì nào...." Anh cười, cố gắng để có vẻ độc ác như tôi hồi nãy. Tôi lắc nhẹ.

"Yunnie....Em yêu anh..." tôi nói. Anh im lặng khi nghe tôi nói thế. Anh ấy chỉ gật và trườn xuống lại. Tôi không muốn việc này, cho đến khi Yunho nói anh ấy yêu tôi. Rồi tôi kéo anh lên lại, chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

"Anh không yêu em ư?" Tôi muốn nghe ba từ đó từ anh ấy. Anh chỉ gật và mỉm cười. Không hiểu sao, tôi có thể nhìn thấy sự tổn thuương và những giọt nước mắt đau đớn trên đôi mắt của Yunho. Tôi tự hỏi mình đó là gì.

"Nói đi..." tôi hỏi và anh một lần nữa im lặng. Tôi đã quá sức chịu đựng rồi.

"Anh không yêu em!!!!" Tôi thét lên. Tôi muốn nghe anh nói đến điên lên được. Tôi không hề muốn tiếp tục chuyện này nếu anh ấy vẫn không nói. Tôi muốn nghe ba từ đó. Có khó để nói 'ANH YÊU EM' không?

"Joongie ah, em làm ơn đừng khóc...shhh.." anh siết chặt lấy tôi. Đẩy anh ra, tôi không muốn anh chạm vào mình. Trái tim tôi đang vỡ vụn ra; mọi thứ chúng tôi vưa làm không còn ý nghĩa gì nữa. Như anh ấy chỉ muốn chơi đùa với tôi, để thỏa mãn cái ham muốn của mình.

"Đừng chạm vào tôi!!!" Tôi gào lên rồi dằn mình ra khỏi tay anh, nhặt lấy đồ của mình và mặt nhanh vào. Tôi chạy ra khỏi xe của anh trong khi nước mắt vẫn rơi. Tuyết lạnh cóng dưới bàn chân tôi mặc dù tôi đã mang bốt rồi.; lạnh như tim tôi.

"Jae!!! Jaejoong ah!!!" Tôi nghe thấy anh đang gọi tên tôi. Tôi không muốn quan tâm; tôi chỉ muốn chạy thật xa khỏi anh.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Changmin ah, hôm nay thật cảm ơn cậu..." Kibum nói rồi gập người xuống. Changmin không thích như vậy.

"Hey, không cần phải hình thức thế. Chúng ta là..." Min lúng túng, "Chúng ta dù sao cũng là ..... bạn!!!"

Kibum mỉm cười. Họ đã có một bữa tối cùng nhau, trong một nhà hàng Nhật Bản. Nó như cuộc sum họp của họ. Changmin ăn gần như hết đống thức ăn; Kibum nói y sẽ trả cho bữa ăn này. Đầu tiên Changmin không đồng ý, nhưng khó mà thay đổi Kibum khi y đã quyết định. Bây giờ, họ đang đi dạo trên con phố gần công viên.

"Cảm ơn Minnie..." Kibum nói.

"Không có gì đâu Bummie..." Changmin trả lời. Rồi họ cười phá lên.

"Lâu lắm rồi tôi mới nghe cậu gọi tôi như thế..." họ nói đồng thanh rồi cười một lần nữa, như một cặp đôi ngớ ngẩn...err, ý tôi là bạn bè.

Hai người tiếp tục đi sâu xuống con đường và trò chuyện vui vẻ, đến khi điện thoại của Kibum cắt ngang cuộc nói chuyện. Kibum trả lời điện thoại. Changmin chắc rằng nó đã nghe giọng của phụ nữ.

"Yobseyo...ừ, anh ăn rồi. Humm, OK.... Ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp, Shin Hye..." Kibum đóng điện thoại lại. Changmin tò mò nên đã hỏi,"Ai vậy?"

"Eh? Đó là Shin Hye, hôn thê của tôi..." Kibum trả lời. Changmin đứng khựng lại; những từ đó cứ nhảy múa trong đầu nó và như là mũi dao sắt nhọn cứa vào trái tim nó. Nó không thể nào tin được. Kibum đã có hôn thê rồi sao?

"Minnie, cậu ổn chứ?" Kibum hỏi khi nhận ra rằng Changmin không còn đi nữa.

"Tôi...tôi...tôi nhớ ra là mình còn có việc phải làm. Tha lỗi cho tôi nhé, tạm biệt Kibum..." Changmin nói rồi chạy xa khỏi Kibum nhanh nhất có thể. Nó có thể nghe thấy Kibum đang gọi mình, nhưng nó không còn đủ can đảm để quay đầu lại; trái tim của nó bây giờ đang đau lắm. Nó không thể nào chịu đựng được.

----------------- -------------------------------------------------- --------------------------------------------------------------------------------------------- --------------------------------

Tôi lang thang dọc trên con đường. Không hề có ý định dừng lại, mặc dù đôi chân đã bắt đầu tê cứng. Tôi đã đi được vài giờ rồi. Nhin xung quanh mình; tôi đang ở gần công viên, nơi lúc trước tôi luôn đứng để bán thịt viên trước khi gặp được Yunho. Aaaarrgggg!!!! Không muốn nghĩ về anh ta nữa.

Tôi cứ đá hòn đá nhỏ đằng trước mình, cho đến khi tìm được cái ghế đá gần nhất. Khi đó tôi nhận ra rằng mình không chỉ có một mình. Một bóng người run rẩy dang ngồi trên chiếc ghế đó. Tôi bước lại gần hơn, và nhận ra rằng đó chính là Changmin bé bỏng của tôi.

"Changmin! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em ổn chứ?" tôi lo lắng hỏi. Nó dấu đối mắt của mình sau đầu gối. Một cách chậm chạp, nó nhận ra giọng của tôi, nó ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm, và rôi ôm lấy tôi. Tôi vuốt nhẹ mái tóc nó, nói với nó rằng tôi đang ở đây, không cần phải khóc. Sau một vài phút, Changmin cũng đã bình tĩnh lại. Nó vẫn vừa ôm tôi vừa kể cho tôi mọi chuyện.

" Hyung, em không có đủ hấp dẫn phải không?" Min hỏi, vẫn dụi đôi mắt đỏ. Tôi lắc nhẹ với hành động của nó; tôi biết trái tim nó đang tan vỡ, nhưng nó vẫn thật sự rất dễ thương, đứa em trai bé bỏng duy nhất của tôi.

"Không, Min. Em rất cao, thực tế là còn cao hơn anh, một hình dáng đẹp. Khuôn cũng rất hoàn hảo; anh nghĩ là mọi cô gái sẽ điên cuồng vì em...." Tôi đang cố gắng để làm cho em ấy tươi tắn hơn.

"Nhưng không phải với Kibum...cậu ấy không phải là một cô gái..." nó bĩu môi. Tôi cười khi thấy như vậy.

"Changmin ah, em yêu Kibum đúng không?" Tôi hỏi. Nó suy nghĩ vài giây rồi trả lời, "Em nghĩ vậy....Em muốn luôn luôn được ở bên cạnh cậu ấy và em cuối cùng đã tìm được. Em nhớ cậu ấy, muốn dành trọn thời gian bên cậu ấy, mỗi ngày, mỗi phút, và mỗi giây. Em yêu mến cậu ấy hơn bất cứ ai. Cái cách cậu ấy cười làm tươi sáng những ngày u tối, nụ cười làm cho em cảm thấy hạnh phúc, và khi cậu ấy đỏ mặt em chỉ muốn ôm chặt cậu ấy, siết thật chặt. Đó là tình yêu ạ?"

Đúng rồi, đó là tình yêu. Chính xác tất cat những gì tôi cảm thấy về Yunho. Khi ấy tôi nhận ra hoàn cảnh của mình và bình tĩnh lại. Min nhận ra điều đó, nó hỏi " Hyung thì sao? Đã có chuyện gì à?"

Tôi thở dài và hoi Minnie, "Changmin ah, anh thật sự không đáng yêu như vậy phải không?" Changmin có vẻ sốc khi nghe vậy.

"Không!!! Hyung của em rất đáng yêu! Em yêu hyung! Ai nói hyung không như vậy?" Changmin hỏi, thái độ như có vẻ sẽ đá và đấm cho Yunho nếu nó biết anh là người làm cho tôi buồn. Thế nên, tôi không nói cho nó biết.

"Okay..." tôi trả lời, ít nhất thì tôi cũng đã cảm thấy tốt hơn, "Cảm ơn em..."

"Và về Kibummie....Anh nghĩ tốt hơn hết em nên nói tình cảm thật của em cho nó biết. Anh có linh cảm rằng nó cũng cảm thấy như em..." tôi nói.

"Nhưng, cậu ấy đã có hôn thê...." Changmin nhìn xuống lần nữa.

"Vậy thì sao nào? Nếu cậu ấy thật sự đã có hôn thê? Em chỉ cần nói ra tình cảm của mình.....Vấn đề không phải là cậu ấy đám cưới hay bất cứ gì. Kể cả cậu ấy phải đám cưới, em vẫn có thể cướp cậu ấy từ tay cô dâu đúng không?" tôi nói. Changmin có thể hiểu nó, thỉnh thoảng, tôi hành động không có suy nghĩ về hậu quả. Nhưng hầu như tất cả thời gian tôi đều làm như vậy. Changmin gật rồi nhìn đồng hồ. Gần 10 giờ tối rồI.

"Về nhà và nghỉ ngơi đi...." Tôi nói với nó, Min ôm tôi lần nữa trước khi đi.

"Anh sẽ luôn bên cạnh em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Chỉ cần gọi hyung nếu em cần giúp đỡ...." Tôi nói với giọng chắc chắn. Min mỉm cười. Rồi sau đó bóng nó xa dần, tôi lại một lần nữa cô đơn.

Chap 7

Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ cả. Không muốn quay lại căn hộ của Yunho hay căn nhà cũ của mình. Tôi cảm thấy bị tổn thương, chẳng lẽ chỉ có mình tôi yêu Yunho thôi sao? Tôi tự hỏi. Không một câu trả lời.

Tôi đeo tai nghe rồi nghe nhạc từ máy MP3. Tôi luôn mang nó theo bất cứ đâu; nó là món quà sinh nhật năm ngoái tôi được Minnie tặng cho. Tôi yêu nó lắm, từ nó tôi có thể nghe những bản nhạc yêu thích bất cứ lúc nào, và nó làm cho tôi cảm thấy an toàn. Trong vô thức, tôi cảm nhận tiếng hát và hát theo thói quen của mình.

"Shigeobeorin jageun son jigeukhi tteollineun ibsul...

Amuildo eobseotdago gyeondil su itji...

Nugon gareul chueokhaneun ne moseub duryeoun geoni...

Ibaneseo maemdoneun mal aesseo samkigo..."

Tôi không hát nữa khi cảm nhận được sự xuất hiện của một người ngay đằng sau mình. Đứng dậy và nhìn đằng sau, tôi bỏ tai nghe ra khi thấy một vài gã thanh niên đang đứng đằng sau mình. Tôi biết, chỉ một cái chớp mắt thôi tôi sẽ nằm trong nguy hiểm.

"Hey, người đẹp, em có vẻ có nhiều thời gian rảnh nhỉ, đi chơi với tụi anh nhé?" một thằng nói và cố gắng tóm lấy tôi, tôi cố gắng tránh nó và chạy thật nhanh, nhưng một thằng khác đã chặn tôi lại.

"Hey, hey, không cần phải vội đâu. Em sẽ không đi đâu cả, đúng không? Vui chơi một chút ở đâu đi...."

Tôi cố dãy giụa khi một tên đang bịt mồm tôi lại. Bọn chúng đẩy tôi ngã xuống nền tuyết lạnh ngắt. Nước mắt đã tràn mi, tầm nhìn của tôi trở nên nhạt nhòa. Tôi sợ kinh khủng và trở nên hoang mang khi cảm nhận được bàn tay bẩn thỉu của bọn chúng đang chạm vào những chỗ nhạy cảm của tôi. Tôi cảm thấy bọn chúng đang mở thắt lưng của tôi ra và chiếc áo bị xé tan nát.

Cứu em!! Cứu em với!!!.... Yunho!!!! Tôi khóc và hét lên trong tim. Tôi không muốn chuyện này xảy ra. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy con người tôi. Khi đó tôi nghe thấy một tiếng gầm lớn và một tên bị té ngã xuống nền tuyết cứng. Tôi vẫn chưa thể nhìn rõ được gì cả; nước mắt vẫn chưa ngừng chảy.

"Thả cậu ấy ra!!! Bọn chó đẻ này!!!"

Cuối cùng tôi cũng để chính mình thoát ra được. Tôi cố gắng chạy nhưng lại bị ngã vì đôi chân đã tê cóng, kết quả của việc đi bộ trong mấy giờ liền. Tôi quay lại nhìn cái thân ảnh vừa mới cứu tôi. Những tên dâm đang kia đã cao chạy xa bay khỏi anh ấy. Tôi có thêt thấy một vài tên bị đấm thẳng vào mặt và nhăn nhó trong đau đớn. Người cứu không phải là ai khác, ngoài....

Jung Yunho.

"Yun.... YUNHO!!!!" Tôi ôm anh lại thật chặt. Tôi đã thật sự rất sợ hãi. Tôi khóc và cứ gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

"Shh, ổn rồi. Anh đây.... Anh đây..." anh nó trong khi vuốt nhẹ mái tóc tôi, dỗ dành cho tôi nín khóc và tôi nín thật. Anh giúp tôi đứng dậy và phủi sạch cái quần jean bẩn của tôi. Yunho dùng cái áo mà tôi đã để quên lại trên xe của anh để khoát lấy cơ thể tôi khi mà cái áo của tôi đã bị rách nát. Tôi nấp mình trong vòng tay của anh cho đến khi chúng tôi tới được xe của anh. Khi đó tôi cảm thấy mí mắt của mình bắt đầu sụp xuống và tôi đã chìm vào giấc ngủ.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _

Yunho đưa tôi đang ngủ say vào trong căn hộ của anh. Một cách chậm chạp, anh để tôi nằm thoải mái trên chiếc giường của anh. Yunho nhận ra mồ hôi đang chảy đầy trên mặt và cơ thể tôi, anh đặt tay lên trán tôi và sốc khi thấy cơ thể tôi đang nóng rực từ phía bên trong. Yunho ngay lập tức lấy nước lạnh và khăn; anh dùng nó để đặt lên trán tôi. Một cách dịu dàng, anh cởi toàn bộ đồ ướt trên người tôi ra và dùng áo len dày và một vải để giữ ấm cho tôi.

"Joongie ah... Anh xin lỗi..... Anh không nên làm cho em tức giận và buồn như thế này...." Anh lẩm bẩm trong khi vẫn chăm sóc tôi; cố gắng để làm giảm cơn sốt. Tôi chỉ nằm yên, và ngủ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh.

"Joongie.... Lúc trước, anh cũng đã yêu một người giống như em, một người được đào tạo để trở thành một ngôi sao. Anh phát hiện ra cậu ấy trong một club đêm. Anh nên nhận ra là cậu ấy chỉ cần tiền của anh.Thực sự, cậu ấy có một giọng hát hay, rất tuyệt vời, và anh đã yêu vì nó. Sau khi debut... cậu ấy....cậu ấy đã phản bội anh..." tôi có thể nghe thấy tiếng anh ấy nức nở, "Cậu ấy....chuyển tới một công ty khác và....chia tay với anh.... Khi đó, anh nhận ra rằng...mình đã...ngu ngốc như thế nào...."

"Vì vậy , Joongie ah, anh xin lỗi.... Anh quá hèn nhát để nói với em....cảm giác thật sự của mình...anh..." Tôi không nghe thấy giọng của Yunnie nữa, nhưng tôi biết nó không kết thúc trong tiếng nức nở. Tôi đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo vì cơn sốt.

_ _ _ _ _ _ _ _ __ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ __ _ _ __ _ _

Tỉnh dậy một cách tỉnh táo và việc khó nhất mà tôi cần phải làm trong cả cuộc đời tôi. Tôi luôn luôn có một khoảng thời gian khó khăn trong buổi sáng. Tiếng chuông báo thức của điện thoại hay đồng hồ thỉnh thoảng không thể nào dựng nỗi tôi dậy. Nhưng bây giờ, Tôi đã có Yunnie của tôi, "đồng hồ báo thức" của riêng tôi. Sáng nay, khi mở mắt ra, tôi phát hiện anh đang ở bên thành giường. Anh đang ngủ say.

Khuôn mặt anh cho tôi thấy anh chỉ mới ngủ được có vài giờ, những vẫn đẹp trai như thường. Cái mũi hoàn hảo này và đôi môi.... Chúng là của tôi; bây giờ tôi đã biết, từ khi Yunho gián tiếp thú nhận đêm qua. Nhưng tôi muốn nghe chúng từ chính anh nói, ba từ đó.

Tôi vuốt ve mái tóc màu nâu sẫm của anh bằng bàn tay mình, mùi hương thật tuyệt và mái tóc của anh thật mềm. Đó là khi tôi cảm thất một vài chuyển động từ anh. Anh dụi mắt một cách chậm chạp và mở to ra. Anh nhìn tôi.

"Jaejoong, em tỉnh rồi! Em cảm thấy thế nào? Có bị đau ở đâu không?" Anh hỏi tôi. Tôi gật và anh trông có vẻ lo lắng và lúng túng.

"Em đau ở đâu?" anh hỏi. Tôi chỉ vào ngực mình, trái tim vẫn cảm thấy buồn bã, nhưng tôi biết nó sẽ thay đổi sớm thôi.

"Jaejoong ah...."

"Yunnie...." Tôi gọi anh trong khi chạm vào đôi môi của anh, và nói, "Em yêu anh..."

Yunho như hóa đá với hành động bất giờ của tôi. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi như tôi đang nhìn anh.

"Em biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, biết tại sao anh không nói ba từ đó với em. Yunnie..." tôi gọi anh và mỉm cười, "Anh có thể tin tưởng em..."

Cảm xúc trong mắt Yunho đã thay đổi, tôi hi vọng nó đúng. Yunho dựa đầu anh vào vai tôi, anh nói, " Em đã nghe những gì anh nói tối quá?" tôi trả lời vâng với anh.

"Vậy, em có thể nói cho anh biết làm thể nào để tin tưởng vào tình yêu một lần nữa? Em có thể nào giúp anh học lại nó?" Yunho hỏi. Tôi gật và nói, "Vậy anh hãy nói ra ba từ đó được không, với em..."

"...."

"...."

"Jaejoong ah, anh yêu em..."

Tôi đã thấy được niềm hạnh phúc. Cuối cùng đã thấy rồi! Tôi ôm lấy Yunho khi anh vẫn còn ở trên tôi. Hành động bất ngờ ấy làm cho Yunho ngạc nhiên, nhưng anh mỉm cười và lắc nhẹ trược hành động đó của tôi.

"Nói lại lần nữa đi anh...." tôi nũng nịu hỏi anh lần nữa.

"ANH YÊU EM JAEJOONG AH!!!!" Yunho hét to và rõ ràng.

_ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _

"Yoochun ah, điện thoại của anh kêu kìa....." giọng của Junsu vọng ra từ phòng ngủ. Họ đang ở trong căn hộ của Yoochun, nó gần như là to bằng căn hộ của Yunho.

"Anh sẽ nghe...." Yoochun nói trong khi Junsu bấm nút giữ cuộc gọi. Một vài giây sau, Yoochun bước ra từ phòng tắm, và chỉ quấn mỗi cái khắn quanh hông và lấy cái điện thoại từ Junsu, người đang quấn mình trong cái chăn. Yoochun chọc ghẹo tình yêu của mình bằng cách kéo cái chăn ra khỏi người nó, nhưng rồi anh cũng thả nó ra khi bấm nút trả lời, Junsu kết thúc bằng cái bĩu môi.

"Yaa! Mày đã ở đâu hả thằng kia?!" giọng của Yunho vang lên một cách ầm ĩ. Yoochun ngay lập tức né xa khỏi tiếng hét kia, kéo chiếc điện thoại ra xa khỏi tai hắn. Junsu mỉm cười và thì thầm, "Anh đáng bị vậy vì tội dám kéo chăn của em...."

"Tao chỉ vừa mới dùng xà phòng và tắm kì cọ những chất bẩn trên người thôi và mày gọi...."

"Được rồi, không cần chi tiết thế đâu. Tao chỉ muốn nói với mày là hôm nay tao nghỉ. Jaejoong bị bệnh rồi, cậu ấy cần tao chăm sóc..." Yunho nói mập mờ giữa chừng.

"Cậu ấy? Không phải mày mới là người muốn chăm sóc cho cậu ấy à?" Yoochu chọc. Junsu nhìn biểu hiện của Yoochun khi hắn đang nói chuyện với người bạn thân của hắn, nó thích nhìn thấy nụ cười của Yoochun và nghe tiếng cười của hắn. Sau khoảng một phút, Yoochun tắt điện thoại.

"Chunnie, có gì không?" Junsu hỏi. Yoochun nói với nó mọi chuyện và cuối xuống để nhận lấy một nụ hôn buổi sáng từ Junsu. Họ hôn nhau một cách say đắm, để những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.

"Hmmm....ah..Chunnie...." Junsu để Yoochun đi vào trong miệng mình, chia nhau dịch vị của họ và làm cho nhau thích thú. Yoochun dứt khỏi nụ hôn và trượt một đường dài xuống khuôn ngực trần của Junsu. Hắn yêu cái thực tế là một Junsu khỏa thân rất đáng yêu và ngon lành. Lúc này, Junsu cần phải làm cho Chunnie của nó dừng lại hoặc không họ sẽ đến muộn giờ làm mất. Bạn biết tại sao mà.

"Chunnie....dừng lại đi, chúng ta phải....đi làm.... Uhhh...." Junsu nói. Yoochun vẫn tiếp tục làm nó nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã dừng lại.

"Thôi được rồi...." Yoochun nói. Không một cảnh báo, hắn bế Junsu lên theo kiểu bế cô dâu. Junsu đỏ mặt giận dỗi. Yoochun nói với nó, "Chúng ta tắm cùng nhau nhé, được chứ?"

Và đôi tình nhân bắt đầu một ngày mới của họ bằng những cái vuốt ve âu yếm trong bồn tắm.

Chapter 8.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ như một cái chớp mắt. Giáng sinh đã qua rồi và một năm mới đã bắt đầu với chúng tôi. Tôi thì vẫn như vậy, tập luyện giọng, nhảy, và tất cả những thứ của một ngôi sao. Tôi cần phải làm hết mình trong năm mới này. Tôi ước gì mình có thể trở thành một ngôi sao thật sự, không chỉ bởi vì tôi không muốn làm Yunho thất vọng, tôi còn muốn làm nó vì mình, vì Changmin, vì tất cả những người mà tôi yêu quí.

Buổi sáng hôm nay bắt đầu như thường lệ, Yunho đánh thức tôi dậy và trao tôi nụ hôn chào buổi sáng. Tôi thật sự rất hạnh phúc, chúng tôi đã ngủ trên cùng một chiếc giường gần cả một tuần nay, chúng tôi như không thể nào cách xa nhau được vậy. Anh giúp tôi tắm rửa, việc mà tôi cho là một trong những việc tôi yêu thích vào buổi sáng. Anh ấy chuẩn bị đưa tôi đến lớp tập hát bây giờ. Chúng tôi đang ở trong xe của anh.

"Jaejoong ah..... Hôm nay anh sẽ đón em sớm hơn, có thể là vào bữa trưa, ok?" Yunho hỏi. Tôi đáp, "Vì sao thế?"

"Chỉ bởi vì....." nụ cười của anh rộng hơn. Tôi có một chút mong đợi vào một thứ gì đó to lớn sắp xảy ra. Well, chỉ cần đợi và xem thôi.

Tại lớp học, vẫn như thường lệ, tôi hoàn thành những việc của thầy giáo giao. Thầy bảo tôi hát bài hát mà tôi đã học lần trước, TAXI, một bài hát buồn của nhóm nhạc được biết đến nhiều nhất, TVXQ. Sau đó thầy nói tôi nhảy theo nhạc, tôi nhận ra giai điệu đó, nó được gọi là Mirotic. Sau khi làm xong những thứ khác, giờ ăn trưa cũng đã đến, tôi chạy vội ra cửa một cách hạnh phúc rồi mở cửa ra, tôi thấy vật hoàn tử quyến rũ của mình, Jung Yunho.

"Em có vẻ rất mong chờ anh xuất hiện ngay tại đây khi em mở cửa ra nhỉ...." Anh nói trong khi bước vào phòng tập. Anh chào thầy giáo và chúng tôi ngồi vào trong góc phòng, thưởng thức bữa trưa của chúng tôi.

"Yunnie, thực đơn hôm nay là gì vậy?" tôi hỏi. Đây là một trong những việc mà tôi yêu thích, đoán bữa trưa mà Yunnie mang đến.

"Món ưa thích của em...." Anh nói rồi mở hộp cơm được trang trí với những họa tiết thịt viên dễ thương ra. Tôi yêu thịt viên!

"Woww..... Làm sao mà anh có nó vậy?" tôi hỏi và bắt đầu nếm mùi vị của nó.

"Bí mật....." anh nói. Tôi bĩu môi, nhưng nó cũng biết mất trong một giây khi tôi ăn.

Sau khi ăn xong bữa trưa với thịt-viên-dễ-thương-cực-kì-ngon, Yunho nói với thầy giáo hủy buổi tập hôm nay, anh muốn dẫn tôi tới một nơi nào đó. Vì vậy tôi chỉ nghe theo anh và để anh dẫn tôi đi, tôi không muốn gây ra một chút rắc rối nào nữa bởi vì tôi đang rất hạnh phúc vì hộp cơm trưa.

"Yunnie, chúng ta đang đi đâu đây?" tôi hỏi. Chúng tôi đang ở trong xe của Yunnie.

"Cho lần debut đầu tiên của em...." Anh trả lời trong khi cái quai hàm đáng thương của tôi rớt bịch xuống đất. Nhìn thấy phản ứng của tôi, Yunho nén cười và tiếp tục, "Em sẽ hát trong một quán bar, nó không phải một loại club đêm; nó rất tuyệt để là một nơi để tụ họp gia đình và bạn bè....."

" O....Okay...." tôi lắp bắp. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi thực sự rất lo lắng.

"Jae...." Yunnie gọi tôi, "Hít một hơi thật sâu nào...." Khi đó tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đến nơi rồi.

_ _ _ _ _ _ __ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ __ _ _ _ _ _

Không! Không!! Tôi không muốn làm đâu! Nó thật là đáng xấu hổ mà!

Không thành vấn đề tôi đã hét to trong trí óc thế nào, khán giả đang chiếu những ánh nhìn vào tôi, tất cả chỉ vì lời nói mới nãy của Yunnie. Anh nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi lên sân khấu của quán bar. Anh nói, "Hãy chào mừng giọng ca tuyệt đẹp của chúng tôi, Kim Jaejoong...!!!"

Khỉ thật. Tôi phải làm cái gì bây giờ?! tôi hỏi một cách tuyệt vọng. Khi đó tôi nghe tiếng nhạc cất lên. Aaaarrggg!!! Tôi sắp điên lên rồi đây. Lúc ấy tôi nhận ra vài điều. Cái người đang chơi piano kia là.... Park Yoochun!!! Và một người đang bắt đầu bước đến bên cạnh tôi là....

KIM JUNSU!!!

Rồi tiếng khán giả bắt đầu hò hét một cách quá khích. Tôi có cảm giác như một con dao đâm thẳng vào buồng phổi của mình, tôi không thở nổi, họ không mong đợi tôi, người họ muốn là Kim Junsu.

"Thưa quí ông và quí bà. Đêm nay, người bạn đáng mến của tôi sẽ đem tới cho chúng ta một bài hát.... Xin hãy lắng nghe anh ấy.... Anh ấy có một giọng hát tuyệt vời, giống như tôi!!!" chất giọng cao trong trẻo của anh nói. Tôi vẫn nhìn xuống dưới sàn. Tôi không tập trung được.

"Jaejoong hyung.... Anh có thể bắt đầu...." Junsu nói và rồi bước xuống sân khấu. Một vài vị khách để thoát ra vài tiếng thở dài thất vọng. Họ tưởng mình có thể nghe được giọng ca của thiên thần..... Tôi không là gì với họ cả....

Rồi tôi nhận ra hai người đang ở đằng trước tôi, tại cái bàn trước mặt.

"Hyung!!! Thể hiện hết khả năng của mình đi!!!" Changmin hét lên một cách hào hứng.

"Anh có thể làm được mà, Jaejoong hyung!!!" Kibum, người ngồi ngay cạnh nhóc thêm vào.

Tôi có thể cảm nhận được tinh thần đã trở lại với mình. Đúng! Tôi cần phải tự tin hơn với chính bản thân mình, kể cả nếu họ có chế giễu tôi đi chăng nữa. Miễn là tôi còn hát với trái tim mình..... Tất cả sẽ ổn thôi... Miễn là....

Trong vô thức, tôi đã cất cao giọng hát. Cảm giác đến rất tự nhiên với tôi. Trái tim tôi muốn nó. Cơ thể tôi muốn nó. Tôi muốn nó.

"Challa nhanja haesarui banjjagim

Hangaron baram naui gyotul maemdol tae

Boinun modun punggyonge

Sumyodun norul chatge dwae

Ojjom iroke hyanggirounji machi kumgyolchorom

Like flowers my Lady

Odido gal su opge

Nae shimjang ane purirul naeryoso"

Và khi đến phần điệp khúc thì Junsu bước ra từ phía đằng sau và hát cùng tôi.

"*Stay with me

Nomu arumdaun

Shine your leaves

Gaduk pionajullae na man bol su itge

Stay You stay

Always"

Giọng của chúng tôi hòa lại cùng nhau một cách hoàn hảo trong điệu nhạc. Khán giả hò hét vì chúng tôi. Họ thích chúng tôi. Họ không chỉ cổ vũ cho Junsu, họ còn hét cả tên của tôi giữa những tiếng cổ vũ. Tôi hạnh phúc vô cùng. Chúng tôi hát Flower Lady cho cùng nhau cho đến khi nó kết thúc.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ _

"Hyung!!! Anh thật là không thể tin được!!!" Changmin ôm chặt lấy tôi, như một đứa con nít.

"Yeah! Thật là một buổi diễn ngoài sức tưởng tượng!" Kibum thêm vào.

"Đúng hoàn toàn...." Yoochun đồng ý.

"Có lẽ, chúng ta nên song ca thêm một lần nữa vào thời gian tới nhỉ?" Junsu đề nghị.

"Tôi đã rất vui. Cảm ơn tất cả mọi người...." Tôi ôm tất cả lại như thể họ là những đứa trẻ đáng yêu. Well, sự thật là tôi chính là người lớn tuổi ở đây. Đôi mắt tôi hướng về người phía bên trái; Yunho cười với tôi tại một góc nhỏ. Tôi bảo với mọi người rằng mình sẽ đi tới chỗ của Yunho.

"Yunnie!!!" Tôi reo lên rồi chúng tôi ôm lấy nhau.

"Em đã hát rất tuyệt, Jae! Thực sự TUYỆT VỜI!!!" anh nói rồi hôn cái chóc lên má tôi. Những người khác tỏ ra ngạc nhiên bằng cách tạo ra những tiếng động kì quái, như 'wow!', 'ommoo!', 'nó.....thật đáng yêu...'. 'owww, thật lãng mạn....'

Tôi không quan tâm. Tôi dựa vào Yunho, đòi thêm một nụ hôn khác. Nhưng, nụ hôn lần này được kéo dài nhất và là nụ hôn nồng nàn nhất trên đôi môi chúng tôi; môi của cả hai dính chặt lại với nhau đến khi cả hai không còn dưỡng khí để thở.

"Không thể tin được...." Tôi có thể nghe thấy Changmin lắp bắp.

"Chunnie~ Em cũng muốn hôn anh ...." Junsu nũng nịu nói.

"Vậy hôn anh đi!" Yoochun cũng trả lời lại bằng cái giọng điệu như vậy.

"Mấy người này...." Kibum kết thúc bằng tiếng thở dài.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ __ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _

"Ok, tôi phải đi rồi...."Kibum nói rồi bước đi.

"Đợi đã! Cậu ở đâu? Tôi có thể chở cậu đi...." Min đề nghị.

"Không cần, tôi ổn mà. Cảm ơn, Min...."Kibum nói rồi biến mất, để lại một Changmin buồn bã nơi đây. Tôi không thể đổ lỗi lên Kibum được, nhưng tôi muốn làm cho em trai mình vui lên.

"Changmin ah, em muốn đi với bọn anh không?" tôi hỏi. Bây giờ chỉ còn tôi và Yunho ở lại. Cặp Yoosu kìa thì đã rời đi lâu rồi. Đợi một phút, Yoosu? Yoochun + Junsu? Từ khi nào mà tôi đã gọi họ bằng cái biệt danh kì quặc thế nhỉ?

"Không ạ, em ổn mà hyung. Em đoán vậy. Em sẽ trở lại kí túc xá. Cảm ơn vì ngày hôm nay hyung!" Changmin nói rồi trao cho tôi một cái ôm và cũng rời đi. Tôi nhìn về phía Yunho.

"Đi thôi. Em chắc hẳn đã đói rồi," Yunho mỉm cười.

Tôi đói.

Chapter 9

Ánh nến lung linh như làm cho trái tim tôi đập loạn nhịp hơn. Tiếng violin và cello ngọt ngào đang vang vọng bên tai, đem lại cho tôi cảm giác thật sự thỏa mãn. Trước mặt chúng tôi là món gà nướng thơm phức, salad, và khoai tây được đặt trên hai cái khay màu đỏ. Một ly cocktail dâu chua ngọt cho tôi, trong khi của anh là một ly bia đầy. Tôi không chú ý đến bất cứ gì nữa ngoài thân hình trước mặt, anh đang mang một cái khăn ăn màu trắng cùng những họa tiết thêu màu vàng, giống như tôi. Tin hay không, chúng tôi đang ở trong Eternal Candlelight Room, chỉ hai chúng tôi cùng một vài người phục vụ. Họ phục vụ giống như chúng tôi thực sự là ông chủ của họ.

"Mọi người có thể đi được rồi..." Yunho ra hiệu cho những người phục vụ và họ bước ra ngoài. Tôi vẫn còn đang nhìn vào anh và những món ăn.

"Joongie ah, ăn thôi!" anh nói rồi mỉm cười dịu dàng với tôi. Tôi cảm thấy máu trong người mình đều dồn hết lên mặt, má tôi hồng lên. Anh cười thầm và đút thịt gà cho tôi, tôi ăn nó một cách ngon lành. Anh bắt đầu cuộc nói chuyện, hỏi ngày hôm nay của tôi như thế nào. Tôi nói hôm này là ngày tuyệt vời nhất và đó là buổi diễn đầu tiên tuyệt vời nhất mà tôi từng có. Chúng tôi vừa ăn cùa nói chuyện vui vẻ.

Anh ăn xong trước; còn tôi vẫn đang từ tốn thưởng bữa ăn đắt đỏ và ngon miệng. Nhà hàng này luôn trong tình trạng đã được đặt hết, tôi thắc mắc không hiểu sao Yunnie có thể đặt được chỗ này?

"Em thật dễ thương và đáng yêu khi ăn đấy, Jae ah..." anh chọc ghẹo tôi. Tôi suýt nữa thì nghẹn khi nghe anh khen. Nhưng may mà tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh. Sau khi cắn vài miếng nữa tôi cũng hoàn thành bữa ăn. Yunho lấy chiếc khăn ăn và lau miệng cho tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương đàn ông từ anh khi anh lau cho miệng cho tôi; hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài inch. Rồi khi đó đôi môi tôi được khóa lại bởi anh.

"Aahh.... Yunnie...." Tôi rên lên khi anh đưa lưỡi vào miệng tôi. Dịch vị được hòa lẫn cùng nhau; tôi nếm được vị đắng của bia từ miệng anh, không hiểu sao tôi lại yêu nó. Tôi cảm nhận được trái tim mình đang đập nhanh như thế nào. Tôi không thể kiểm soát được nó nữa.

Bàn tay hư hỏng của Yunnie đã mở đến chiếc cúc thứ ba. Chỉ trong một giây, khuôn ngực trần của tôi hiện ra trước mắt anh. Anh hôn lên cổ rồi hôn xuống dưới ngực, trải khắp trên đó là những dấu hôn đỏ rực. Đánh dấu sở hữu rằng tôi là của anh ấy. Tôi không thở nổi; cái nóng đang đốt cháy tôi từ bên trong. Nó nóng. Bây giờ, cả hai chúng tôi đang dựa vào bàn ăn. Yunnie đã đẩy hết tất cả những cái đĩa ra chỗ khác. Anh muốn dành cho chúng tôi một khoảng trống vừa đủ.

Như một con sói đói, anh liếm lấy đầu nhũ của tôi, đem đến sức ép và khoái lạc cùng một lúc. Tôi khóc thét lên khi anh cắn nó. Thắt lưng của tôi đã bị mở khóa ,quần và cả quần trong đã bị vứt ra trên sàn.

Tôi bây giờ không quan tâm tới bất kì thứ gì nữa. Không quan tâm nếu như phục vụ có bước vào khi chúng tôi đang làm tình. Không quan tâm gì cả nếu như chuyện này được đăng trên trang nhất các mặt báo ngày mai; với title một ca sĩ trẻ nghiệp dư và quản lí của cậu ta làm tình trong một phòng Candle light đắt tiền hay bất cứ title gì. Tôi vẫn tiếp tục rên rỉ trong khi Yunnie đang xoa nắn cái đã cương cứng của tôi. Ngực tôi cứ phập phồng lên xuống; cố gắng để hớp lấy không khí khi Yunnie cởi chiếc áo sơ mi ra và để lộ thân hình hoàn hảo của anh ấy.

"Yunnie, em muốn anh...ngay bây giờ...." tôi nói trước khi anh hôn tôi lần nữa, anh làm mạnh bạo hơn nữa, nhưng vẫn rất đáng yêu.

'Chưa đến lúc, Jae.... Anh sẽ làm em cảm thấy sung sướng trước, anh sẽ làm....em.... phải hét tên anh trước..." anh nói rồi dứt ra khỏi nụ hôn từ tôi. Anh trườn xuống phần nhạy cảm bên dưới. Tôi không biết làm gì hơn ngoài nhắm chặt mắt lại.

"Jae, đừng nhắm mắt, anh muốn em nhìn thấy anh...." Yunho nói và tôi nghe theo. Anh hôn lên đỉnh đầu thành viên của tôi, để tôi thoát ra một tiếng rên. Tôi đang phát điên lên đây. Trong một giây, anh liếm nhẹ rồi nuốt trọn thành viên tôi vào khuôn miệng ấm nóng và ẩm ướt của mình. Lưng tôi dựng đứng lên và đầu thì giật mạnh ra sau.

"Aaaaah...Yun,..... Yunnie...Em...Aaaahhh.... Yeahhh....Aaaaa..." tôi cứ rên tên anh lên mãi như thế. Tôi đã ước gì việc này có thể kéo dài hơn nữa, nhưng dòng sữa trắng đục của tôi đã bắn thẳng vào miệng của Yunnie chỉ trong tích tắc. Anh ấy nuốt hết tất cả, kể cả khi chúng tôi chỉ vừa mới ăn xong bữa tối.

Anh lại trườn lên và hôn tôi, bảo tôi nằm lên bàn. Cái bàn vừa đủ to cho chúng tôi. Bây giờ cả hai chúng tôi đang ở trên bàn và anh nằm bên trên tôi. Anh lấy từ trong túi ra một chai dầu trơn. Tôi có thể ngửi được mùi vị ngọt ngào của nó; có thể là mùi dâu hay một cái gì giống thế, tôi không quan tâm. Anh mở thắt lưng ra, để chiếc quần dài và quần trong tuột hẳn xuống sàn, rồi bôi dầu trơn lên một ngón tay, xâm nhập vào bên trong tôi. Tôi giật nẩy người lên khi ba ngón tay của anh đã vào trong.

"Yunnie....nó...aahhh...đau quá....aa..." tôi khóc lên trong khi anh vẫn đẩy vào trong.

"Shh...hãy chỉ nhìn vào anh, Jae ah... Nó sẽ không còn đau nữa...." Yunho hôn tôi, cố gắng làm cho tôi quên đi cơn đau. Anh đã làm được, cơn đau đã giảm đi qua từng nụ hôn dịu dàng và ấm áp của anh. Sau khi chắc chắn rằng tôi đã sẵn sàng; anh đặt nó vào trước cửa mình của tôi. Bàn tay cả hai nắm chặt lấy nhau như đôi môi của hai chúng tôi. Một cách chậm chạp nhưng chắc chắn, anh vào trong tôi. Tôi khóc thét lên vì đau đớn, cơ thể như bị xé ra làm hai. Anh dừng lại, đợi cho đến khi tôi thích nghi được. Đây là lần đầu tiên anh vào trong tôi, lần đầu tiên của tôi.

"Yunnie....tại sao...nó...đau...aaahhh....quá vậy?" tôi hỏi.

"Jae ah, em...chật quá....ahhh..."Yunho rên lên, "Cơn đau....sẽ qua sớm thôi...."

Tôi tin Yunho. Sau một vài giây, quả thực là sự đau đớn đã vơi đi rất nhiều. Nhưng sau đó Yunho lại bắt đầu di chuyển, và cơn đau lại trở lại lần nữa.

"Aaaaa!!! Dừng lại!!! Đau quá....aaahhh Yunnie..."Tôi khóc nấc lên.

"Shh....không sao đâu, Jae....nó sẽ qua mau thôi mà, shhh...." Anh nói trong khi vuốt nhẹ và lau đi những giọt nước mắt của tôi.

Anh cứ giữ yên nó một lúc như vậy, cho tôi thời gian để quen dần. Sau đó, tôi cảm thấy anh di chuyển lại, cơn đau trở lại nhưng không đau như lần đầu tiên. Tôi cố chịu đựng, răng nghiến chặt vào nhau. Cuối cùng cơn khoái cảm cũng chậm chạp đến. Những tiếng rên vang lên từ miệng Yunnie và tôi.

Yunnie dùng môi của mình để chiếm trọn lấy tôi và bàn tay hư hỏng của anh xoa nắn thành viên của tôi. Anh trượt những nhịp nhanh dần, và đôi tay anh xoa nắn thành viên tôi cũng nhanh hơn. Tôi cảm thấy sự ham muốn và khoái cảm đang bắt đầu chiếm dần lấy tôi.

"Aaaaahhhh....Yeeeaahhh.....Yunnie....Aaahh, chỗ đó....ahhh...." tôi rên to lên. Yunnie đã chạm được vào điểm nhạy cảm của tôi, tôi yêu cảm giác này kinh khủng.Thấy phản ứng của tôi, yunnie tiếp tục thúc mạnh vào chỗ đó. Yunnie làm càng lúc càng nhanh dần, mỗi cú thúc đều làm cho tôi như điên lên.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....." tôi phóng thích toàn bộ lên bụng của Yunho. Một vài giây sau, tôi có thể nghe và cảm nhận được anh đang ra trong tôi. Chất đàn ông của anh thật ấm, tôi thích nó.

Một cách chậm rãi, anh kéo nó ra khỏi cửa mình của tôi, vương một chút tinh dịch của mình trên đùi tôi. Anh giữ cái của tôi lại và làm sạch nó. Tôi muốn rên lên nhưng tôi đã quá mệt và chỉ cười cho qua. Anh dùng khăn giấy để lau tất cả những thứ vương vãi ra ngoài. Sau đó anh mặc đồ vào. Nhìn thấy tôi vẫn chưa chuyển động được vì kiệt sức, anh giúp tôi mặc đồ vào.Hành động của anh thật ngọt ngào, tôi nghĩ.

Sau khi mặc quần áo đầy đủ, anh bế tôi theo kiểu cô dâu ra khỏi phong ăn. Những người phục vụ có vẻ chẳng nhận ra chúng tôi đã làm gì. Sau đó tôi nhận ra rằng cánh cửa được cách âm. Chúng tôi rời khỏi đó một cách nhanh nhất, nhưng chúng tôi chắc chắn họ sẽ cảm thấy sốc khi bước vào phòng. Nó thật sự rất lộn xộn và mùi của dục vọng ngập khắp nơi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Neon nareul weonhae neon naege bbajyeo neon naege michyeo

He eonal su eobseo I got you- Under my skin

Neon nareul weonhae neon naege bbajyeo...

"Yoboseyo?" Changmin trả lời điện thoại trong khi vẫn còn dụi mắt. Bây giờ chỉ mới 5 giờ sáng.

"Changmin ah...." Một giọng nói buồn bã gọi nó từ đầu dây bên kia. Changmin đã nhận ra người bên đầu dây.

"Kibum? Có chuyện gì vậy?" Min hỏi rồi ngồi xuống cạnh giường.

"Chúng ta...có thể gặp nhau không?" Kibum hỏi, Min nghĩ Kibum đang khóc hoặc xúc động mạnh. Trái tim nó không thể nào khước từ lời đề nghị nên đã hỏi họ có thể gặp nhau ở đâu. Mặc dù, nó sợ rằng việc gặp Kibum sẽ làm nó tổn thương hơn, nó ghét cái sự thật rằng Kibum đã đính hôn, nó như chết chìm trong sự ghen tị. Nhưng dù sao, nó vẫn muốn nhìn thấy Kibum.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Changmin ah...!" Kibum gọi. Min chạy tới chỗ Bum, cậu đang mặc một cái áo khoát màu xám và quần da màu đen; Min thì mặc áo khoát xanh đen và quần trắng. Thời tiết lạnh cóng, và tuyết còn làm nó lạnh thêm.

"Kibum..." Changmin cố gắng hớp lấy từng ngụm khí, nó đã chạy bộ từ kí túc xá để đến công viên, cách xa những ba khu phố lớn, "Chuyện gì vậy?"

"Tôi xin lỗi.....tôi...tôi đã kéo cậu ra đây....vào buổi sáng lạnh lẽo thế này...." Changmin nhìn thấy đôi mắt Kibum đang ngập nước, Kibum đã từng là một đứa trẻ hay khóc nhè, ôi, Min cũng vậy, nhưng nó ghét phải chấp nhận điều này.

"Cậu có chuyện gì vậy?" Min đã hỏi lần thứ hai, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn và đầy sự quan tâm. Họ cùng nhau ngồi xuống một cái ghế đá gần nhất.

"Min, tôi đang phải thực hiện quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình...tôi....." Kibum tiếp tục nấc lên, "Tôi ....sợ..."

"Cậu không cần phải sợ gì cả, tôi ở đây. Tôi luôn luôn ở bên cạnh cậu, Kibum ah...." Changmin ôm lấy tình yêu của nó, mặc dù chỉ là từ một phía. Nó không biết tình cảm thật sự của Kibum là gì. Nó ngửi thấy mùi rượu trên áo khoát của Kibum, cậu ấy không hề biết uống mấy cái thứ đồ uống như vậy, và Min nhận ra rằng có chuyện gì rất lớn đang xảy ra.

"Minnie ah.... Gia đình của tôi....nói với tôi rằng...tôi...tôi sẽ phải...." Kibum không thể tiếp tục nói thêm nữa bởi lẽ tiếng khóc nức nở át đi, và cũng bởi lẽ Chanmin đã khóa chặt lấy đôi môi của cậu, Kibum hơi giật mình, nhưng không né tránh, cậu còn đáp trả lại nó một cách yếu ớt.

"Kibum ah," Changmin gọi khi dứt ra khỏi nụ hôn. Nó nghĩ, sự việc không hề đi theo đúng hướng của vốn có, vì Kibum không hề từ chối nụ hôn của nó.

"Tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào tối nay, Minnie...." Kibum nói trong một tông giọng thật thấp. Trong khi đó trái tim của người bên cạnh như bị một con dao đâm vào.

Chapter 10

Đó là một buổi tối thật tĩnh lặng. Một bóng người đang ngồi hướng mắt ra ban công ở khu kí túc xá. Một cách chậm chạp, nó xoay người lại về phía bàn học của mình. Trên đó có hai tấm ảnh, một là của tôi và nó. Và tấm kia là nó và tình yêu của nó. Nó ước gì mình có thể nói chuyện và đùa giỡn với y bây giờ....Nó ước gì nó có thể ôm y....Nó ước gì nó có thể chạm vào đôi môi kia như sáng nay.

Nước mắt của sự ghen tị và đau đớn lại tràn ngập trong đôi mắt đã sưng húp. Nó đã khóc suốt từ sáng đến giờ, nhốt mình ở trong kí túc xá. Nó tắt luôn cả điện thoại của mình, không muốn trả lời một cuộc gọi đến nào. Nó muốn một mình. Nếu như nó muốn có ai đó bên cạnh, thì đó chỉ có thể là Kim Kibum.

Trời đêm nay không có sao, những đám mây đen che lấp hết cả sự xinh đẹp của bầu trời; đoán xem; nó thật sự rất đơn độc. Những kỉ niệm về ngày xưa trở lại trong tâm trí., khi nó và Kibum bí mật trốn khỏi nhà mồ côi chỉ để ngắm nhìn những ngôi sao. Không một ngôi sao nào, không có cả Kibum, chỉ mình nó cô độc. Không một chút hơi ấm. Chẳng lẽ nó chỉ bỏ cuộc như thế này?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Yunho ah..." tôi gọi một cách lo lắng. Tôi thực sự quá lo lắng về Minnie, tôi đã cố gọi cho nó hơn một ngàn lần rồi, nhưng nó chẳng trả lời một cuộc nào. Tôi còn đến cả kí túc xá của nó, nhưng nó không mở của cho tôi. Lúc này, tiệc cưới lại sắp bắt đầu rồi. Tôi phải làm cái gì đây?

"Jae ah, mọi chuyện sẽ ổn thôi...." Yunho cố làm cho tôi bình tĩnh lại. Tôi biết anh cũng đang rất lo lắng, nhưng chỉ là không muốn để lộ ra ngoài. Anh muốn tôi giữ được sự bình tĩnh, lí do còn vì tôi sẽ biểu diễn một bài hát cho đám cưới một vài phút nữa.

Đám cưới này được tổ chức tại một trong những khách sạn đắt nhất. Căn phòng được trang trí bằng các tấm kính, nó trông giống như một hội trường khổng lồ với hương thơm phản phất của nhứng bó hoa ở mỗi góc, hoa Hướng Dương, tôi ghét loại hoa này, tôi không biết tại sao lại vậy, và cũng có lẽ vì đây chính là đám cưới làm cho Minnie mất đi tình yêu của mình. Minnie thích Lily và Hoa Hồng hơn, đó cũng là những loại hoa tôi thích

Tôi mặc bộ tuxedo màu đen mượn thẳng từ Yunho, tôi cũng chỉ mới biết về đắm cưới chiều nay, khi Kibum gửi tin nhắn cho. Yunho mặc một bộ màu xanh đen, anh nhìn thật đẹp trai với loại vét này, và tóc của anh cũng thật đẹp. Anh làm cho nó khác với bình thường, anh vuốt nó dựng lên trông nam tính hơn, tôi yêu nó.

"Jaejoong hyung! Yunho hyung!" Yoochun gọi khi cùng với Junsu bước về phía chúng tôi.

"Changmin...đâu rồi?" Junsu ngập ngừng hỏi. Chỉ lắc đầu, nghĩa là, nó không tới. Họ trông thật sự là một cặp dễ thương. Junsu mặc một bộ tuxedo mềm màu nâu vfa Yoochun thì mặc màu xám đen. Họ thực xứng đôi.

Nhưng một chuyện xuất hiện trong đầu tôi, rằng việc này có thật sự đúng không? Không làm gì cả?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kibum cố gắng hít một chút không khí trong lành. Những thứ về đám cưới làm cho y mệt mỏi. Y biết Shin Hye, vị hôn thê 3 năm của y. Họ đã trở thành những người bạn thân thiết, nhưng gia đình của họ lại bắt họ phải cưới nhau. Ôi, Kibum biết rằng Shin Hye yêu y, nhưng anh lại xem cô không hơn một người bạn tốt. Kibum thật sự bối rối. Y có nên làm đám cưới theo lời của gia đình? Hay chạy đến với tình yêu thật sự của y? Y dù sao cũng thật sự có một người để yêu, một người mà y trao trọn trái tim.

"Kibum ah, " Shin Hye gọi y từ trong phòng.

"Có chuyện gì không?" y hỏi.

"Anh có thật sự muốn làm thế này? Ý em là tổ chức hôn lễ này?" cô gái hỏi. Cô quả thật rất xinh đẹp, nhưng trái tim của Kibum không thuộc về cô, để yêu cô, hơn một người bạn.

"....Ừ..." Kibum ngập ngừng trả lời. Shin Hye có vẻ hạnh phúc vì câu trả lời đó. Cô trở lại phòng, chuẩn bị mọi thứ.

Kibum thở dài. Anh không muốn làm thế này.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Thưa quí ông và quí bà! Hãy chào đón cô dâu và chú rể...." và nhạc được nổi lên. Junsu đang hát bài My Little Princess; tôi sẽ hát tiếp theo sau. Một vài đứa trẻ nhỏ đang nhảy xung quanh ở phía trên cặp đôi. Shin Hye cười một cách hạnh phúc, còn Kibum....

"Cậu ấy không muốn...." tôi bắt gặp được nụ cười giả tạo của Kibum.

"Cái gì cơ?" Yunho hỏi.

"Em cần phải nói với Chang..." tiếng nói của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng động lớn vì một người nào đó đã phá vỡ những tấm kính gần cầu thang. Con người đó lờ đi đám đông, nó đi vào và vội vàng chạy đến sân khấu và một nụ cười vẽ trên môi tôi; em trai tôi quả thật là một sự bất ngờ lơn.

Changmin giật lấy micro từ Junsu khi nó đang chuẩn bị dừng bài hát. Nó nói to lên.

"Kim Kibum! Shim Changmin muốn nói với cậu một thứ....." tất cả những đôi mắt đổ dồn về Kibum. Kibum thì chỉ ngây ra nhìn Changmin.

"Tôi đã là một con người hèn nhát, một kẻ hèn nhát đáng chết! Nhưng tôi biết đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể nói với cậu tình cảm thật sự của mình.... Chúng ta biết nhau từ khi còn nhỏ. Sự hiện diện của cậu luôn mang đến cho tôi hạnh phúc. Cậu là người bạn thân nhất của tôi; và Jaejoong huyng cũng là hyung tốt nhất của tôi..." tôi mỉm cười.

"Trong vô thức, tôi đã yêu cậu, Kibum. Tôi đã rất tức giận khi cậu rời bỏ tôi và Jae huyng, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi. Tôi chỉ là quá ích kỉ, ích kỉ vì tôi không thể để mất cậu vào một người nào khác. Trái tim tôi gào thét tên cậu mỗi đêm từ khi cậu rời bỏ tôi. Nó là sự tra tấn cùng cực đối với tôi... tôi cầu nguyện mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, hi vọng Chúa có thể để tôi gặp lại cậu lần nữa. Và rồi, lời cầu nguyện của tôi đã được đáp trả..."

"Tôi đã thực sự hạnh phúc, nhưng rồi tội lại bị giáng một đòn mạnh. Cậu đã đính hôn, nhưng điều đó không làm cho tình yêu của tôi đối với cậu thay đổi.... Cậu là tình yêu duy nhất của tôi Kibum....Cậu là người duy nhất...."

Đám đông không thể thốt lên một lời nào. Đây thực sự là một phá hoại đám cưới. Nhưng sau đó, khi Changmin muốn tiếp tục, nhưng rồi một điều làm phiền nó.

"Thằng nhóc kia, cậu giỡn sao?" cha của Shin Hye gầm lên, "Bảo vệ! Kéo tên mất dạy đó xuống khỏi sân khấu ngay. Tống khứ nó đi ngay!!!"

Changmin bị những tên bảo vệ kéo đi. Tôi muốn chạy đến và cứu nó nhưng....

"DỪNG LẠI!!!" Kibum hét lên, và những tên bảo về dừng ngay. Kibum nhìn vào mắt của Shin Hye; kì diệu thay, Shin Hye nở một nụ cười.

"Kibum ah, em biết anh sẽ chẳng bao giờ yêu em đâu... em biết rằng anh yêu một người khác, nhưng em đã quá mù quáng để thừa nhận nó...." Cô nói và nước mắt lăn dài trên má.

"Shin Hye..."

"Làm ơn, đừng phí thời gian của anh vì em nữa... Đi với anh ấy đi, tới người mà trái tim anh thuộc về...Em....em sẽ ổn thôi mà...." Shin Hye không thể tiếp tục thêm nữa. Kibum buông tay cô ra.

"Cảm ơn em...." Kibum mỉm cười và chạy đến với Min.

"Đừng để nó thoát!" cha của Shin Hye hét lên. Những người lớn khác thì vẫn lặng người đi, có thể vì quá sốc.

Một bảo vệ chặn Kibum lại không cho đến gần Changmin, nhưng sau đó, tên đó bị đá đến văng ra sàn. Tôi không bao giờ quên, Kibum đã một lần vô địch võ thuật. Y thực sự rất giỏi võ.

"Wow...." Tôi nghe thấy tiếng Yoochun hết sức kinh ngạc.

"Anh không biết rằng cậu ta có thể làm...." Yunho không thể nói hết câu được. Tôi và Junsu chỉ nín cười. Trong vài giây, Kibum đã đến chỗ Changmin.

"Xin chào? Không phải là cậu nên bắt cóc tôi đi ngay sao?" Kibum hỏi khi thấy Changmin đứng sững như tượng. Min tỉnh lại và chạy với Kibum ra khỏi nơi này. Đám đông bắt đầu xì xào và thắc mắc, tôi và những người khác chỉ mỉm cười.

"Xem nào....bữa tiệc đã bị hủy, ta về nhà thôi...." Tôi nói.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Hộc....hộc....hôc...."

Changmin và Kibum thở hắt ra cùng một lúc, cố gắng lấy lại hơi thở; họ đã chạy vài cây số rồi chứ chả ít.

"Không phải cậu nên....chuẩn bị kĩ hơn, Minnie ah? Ý tôi... cậu nên....dùng xe hơi....hơn là chạy...như thế này..." Kibum nói trong khi dựa vào tường.

"Xin....xin lỗi...tôi không kịp nghĩ về chuyện đó..." Min nói rồi mỉm cười. Nó kéo bàn tay Kibum và nắm chặt trong tay nó. Một cách chậm chạp, nó hôn lên môi Kibum, mơn trớn nó nhẹ dịu dàng bằng đôi môi của mình.

"Aaahh.....Min...cần....uhh...thở..." Kibum cố nói. Changmin lờ y đi, nó vẫn tiếp tục hôn Kibum. Nó đã nhớ Kibummie của nó đến nhường nào. Nó đã sợ đến thế nào khi nghĩ rằng không bao giờ thể nhìn thấy Bummie của nó nữa. Nhưng bây giờ, nó đang rất hạnh phúc. Nó biết rằng Kibum cũng có cảm giác giống như nó.

Sau vài lời phàn nàn từ Kibum, Min thả y ra. Nó nén cười khi thấy khuôn mặt Kibum đỏ rực như cà chua. Nó vẫn nắm chặt bàn tay y, họ không muốn thả nó ra chút nào. Họ bắt đầu dạo bước một cách chậm rãi, nhìn ngắm đường phố.

"Kibum ah, tôi xin lỗi....tôi đã phá hỏng đám cưới của cậu..." Changmin xin lỗi.

"Ngu ngốc....cậu đã cứu tôi ra khỏi nó đấy, tại sao lại xin lỗi chứ?" Kibum hỏi. Changmin chỉ mỉm cười.

"Tôi yêu cậu Kibum ah...." Min nói rồi ôm lấy Kibum.

"Tôi cũng yêu cậu...." Kibum đáp.

Chapter 11

"Jaejoong-sshi! Đừng cử động!" Jess nói trong khi cô đang trang điểm. Cô ấy thực sự là một cô gái tài năng; cô ấy vừa là người trang điểm vừa là người lo phục trang cho tôi. Tôi thấy những ý tưởng của cô ấy thật vô cùng ấn tượng; chà, tôi thích cô ấy, nhưng chỉ như là một người bạn thôi.

"Ok, xong rồi! Cậu đã được chuẩn bị sẵn sàng đển lên sân khấu....." cô nói trong khi tôi đứng dậy và bước tới trước gương. Tôi nhìn vào.... THẬT ĐẸP! Ý tôi là, trang phục của tôi không kiểu lấp lánh lấp lánh hay kiểu cách, nó chỉ là chiếc áo bình thường với tay áo dài màu đen, chữ "JJ" được khâu màu trắng. Cô ấy nói đó là chữ viết tắt tên tôi. Và chiếc quần da mà trắng sáng tương phản với chiếc áo. Cô ấy mang thêm vài phụ tùng lên người tôi, như chiếc vòng cổ đơn giản, chiếc vòng tay bạc và vài thứ đẹp đẽ khác. Tạo hình ngoài đơn giản nhưng lộng lẫy, cô ấy nói, ôi, tôi không thể nào hiểu được nó.

Tôi nhìn lại đằng sau, cảm ơn cô ấy vì kết quả đáng ngạc nhiên này; cô chỉ mỉm cười và nói tôi hãy thể hiện hết mình trên sân khấu. Well, tôi vẫn chưa thể tin được đây là lần ra mắt của mình. Sau khi cô rời đi, tôi chỉ còn lại một mình trong phòng.

"Jae..." Yunho gọi rồi bước vào phòng, "Em đang lo lắng sao?"

"Anh đoán đúng đấy, em lo quá...." Tôi trả lời. Tôi thực sự lo lắng kinh khủng.

"Em có thể làm được, Jae....Đừng lo..." Yunho nói và nhéo nhẹ lên cái má đỏ lựng của tôi. Và rồi, thời điểm đó đã đến.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Thưa quí vị khán giả, hôm nay chúng ta có một ngôi sao mới đến với chúng ta. Anh ta đến từ tập đoàn Dong Bang, các bạn hẳn đã biết đến tập đoàn giải trí nổi tiếng này rồi phải không? Nơi đã đào tạo ra Kim Junsu! Vâng, đêm nay, một giọng ca đáng kinh ngạc khác đã đến để tiếp đãi chúng ta, hãy chào đón anh ta, Kim Jaejoong!!!" tiếng MC tuyên bố cũng là lúc trái tim tôi như ngừng đập. Yunho đẩy nhẹ lưng tôi tiến lên; tôi quay lại và anh đang mỉm cười.

'Em có thể làm được, Joongie của anh ah..." anh nói với đôi mắt như thôi miên.

Nhanh như khi tôi vừa bước lên sân khấu, ánh sáng đủ màu sắc chiếu thẳng lên tôi. Tôi sững sờ, có quá nhiều người đang ở đây. Hàng loạt thứ tràn ngập vào tập trí tôi; làm sao tôi có thể quên cái ngày tôi gặp được Yunho. Anh lúc đó măc bộ vét tuxedo lịch lãm, tôi cũng sững sờ nhìn anh khi anh lấy cắp trái tim tôi. Anh là kẻ khốn độc tài khi đòi hỏi tôi phải làm việc, một thời khóa biểu cho cả tháng, tôi gần như đánh mất sự kiên nhẫn của mình. Nhưng rồi sau đó, anh đã thay đổi, sự hiện diện của anh làm cho tôi hạnh phúc. Đôi môi của anh chạm vào môi tôi, hơi thở ấm áp ấy, và mùi hương nam tính ấy, tất cả bây giờ là của tôi. Anh đã cho một thứ mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có thể đạt tới.

Tôi có thể nhìn thấy vài người trong đám đông hét tên tôi, đó là nhờ công của Yunho; anh để tôi làm người mẫu cho một số quảng cáo. Trong vài tuần, tôi đã có một fanclub website riêng cho mình. Tôi thật hạnh phúc khi thấy nó, và bây giờ là giờ cho buổi trình diễn, live.

Tôi bước lại gần micro khi âm nhạc được băt đầu, nắm chặt lấy nó bằng hai bàn tay, 'Mình có thể làm được, ít nhất là vì anh, sau tất cả những thứ anh đã đem đến cho mình' tôi tự nhủ.

Sau cánh gà, Yunho lo đến sốt vó, anh cần phải nghe một bản nhạc khác, không phải bài này! Anh chắc chắn rằng mình đã nói với đạo diễn về bài hát cần phải bật. Anh nhìn về phía tôi khi tôi cũng nhìn lại anh trong một giây và mỉm cười, khi đó Yunho nhận ra tôi muốn làm gì. Anh thở dài và lắc nhẹ đầu. Và rồi tôi hát.....

"Ashibaya ni toori sugiteku

dore dake no kisetsu mou sugitan darou

Minareta keshiki wo aruite

tooi kioku kara hitori nukedasenai mama

Ikiba wo ushinaisouna

sonna toki kimi to deatta"

Mỉm cười rồi tôi tiếp tục hát đoạn tiếp theo

"Kono machi de meguriatta

ima mo wasurenai yo ano hi kara

takusan no kanashimi toka kakaeta fuan

subete wo kimi no nukumori de omoide ni kaeta

Proud of your love"

Đám đông bắt đầu vỗ tay cho tôi nhưng rồi cũng tắt hẳn nhanh như lúc bắt đầu khi tôi lại cất giọng hát...

"Hirotta futatsu no kaigara

mou ichido kimi ni aeta youna kiseki

kimi ga soba ni itekuretara

kokoro no oku made yasashii kimochi ni nareru

hageshii ame ga futtemo

tsuyoi kaze ga fuku naka demo"

"kono ai wo mamori nukeru

kimi to naraba kitto koerareru

sou hajimete omoeta kana

kono te wo hanasanai youni

zutto taisetsu ni toki wo mitsumeyou"

"kono machi de meguriatta

ima mo wasurenai yo ano hi kara"

"ikiru koto shinjiru koto

yorokobi e to kae nagara itsumade futari tomo no

arukou"

"Proud of your love"

Và khi tôi kết thúc bài hát, đám đông kêu gọi tên tôi, tôi có thể nghe thấy cả giọng một phụ nữ gọi tên mình một cách điên cuồng. Ôi, nó tác động mạnh đến thần kinh của tôi, nhưng tôi vẫn yêu nó. Tôi vẫn chưa bỏ tay ra khỏi micro. Tôi còn vài lời muốn nói.

"Annyuoung! Yorobun, Jaejoong inmida!!!" tôi nói, "Cảm ơn đã lắng nghe bài hát ra mắt của tôi! Tôi biết mình còn cần phải học hỏi nhiều, và tôi sẽ làm hết sức mình!!"

Đám đông đồng thanh trả lời. "De (Vâng)!"

Sau vài lời tán gẫu, tôi cuối xuống và xin phép rời đi. Rồi nhanh như khi tôi bước xuống sân khấu, tôi cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay anh.

"Chết tiệt thật Jae, em gần như làm cho tim anh ngừng đập!" Yunho nói khi vẫn ôm chặt tôi. Tôi cười thầm, well, anh ấy đã phải thật sự chuẩn bị rất nhiều chỉ vì buổi ra mắt của tôi. Anh ấy kiểm tra từng li từng tí mọi thứ ít nhất ba lần, hệ thống âm thanh, vân...vân... Tôi không thể tin được anh đã làm hết tất cả vì tôi. Thật biết ơn làm sao khi tôi có được anh.

"Yunnie, anh có biết rằng em đã sáng tác bài này....cho anh...?" tôi hỏi khi chúng tôi đối mặt với nhau, vẫn siết chặt trong vòng tay nhau.

"Jae...."Yunho không thốt lên một lời nào, điều tiếp theo tôi biết là chúng tôi đã hôn nhau một cách say đắm và những nhân viên xung quanh thì thầm. Chúng tôi chả cần quan tâm tới điều đó.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Aaaahhh.....Yunnie.....uuhhh..." tôi rên lên khi sự khoái lạc chạm đến. Chúng tôi vật lộn trong vòng tay của nhau trên giường của Yunho. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên làn da mình, cái lưỡi của anh đang mơn trớn lấy tôi.

"Jae ah, em biết không....anh ahhh...anh thật sự rất...hạnh phúc...uhhh.....hôm nay...haaaa...." Anh nói trong khi tôi xoa nhẹ vào vùng nhạy cảm gần tai anh.

"Hmm...." Tôi nói, "Yunnie, em mệt rồi...."

Hôm nay thật sự là một ngày dài, với một buổi làm tình dài không kém. Tôi thật sự kiệt sức. Mi mắt trĩu nặng, Yunnie mỉm cười nhìn tôi rồi trao tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó đặt mình xuống cạnh tôi, ôm ấp lấy nhau.

Tôi mỉm cười yếu ớt rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi lại nhận ra một lần nữa, anh có ý nghĩa đối với tôi như thế nào. Anh là Yunnie của tôi, bây giờ và mãi mãi.

-THE END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro