Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Hyuuga

Nắng viền vàng tòa dinh thự uy nghi của dòng tộc Hyuuga lâu đời. Dọc hành lang là những khóm thủy tiên cánh trắng nhụy vàng vươn mình đón nắng trời ấm áp. Gío mơn man trên cành liễu trồng cạnh hồ sen nho nhỏ giữa mảnh sân phía sau của dinh thự; mơn man vạt áo người đứng giữa cảnh nước non. Neji đứng đó. Nhìn ra mảnh sân phía trước. Đuôi mắt cậu xuất hiện những đường gân ngoằn ngoèo đáng sợ - dấu hiệu cho thấy cậu đang tập luyện Byukugan.

Tiếng guốc lộc cộc gõ lên nền đất lạnh, bóng người con gái trạc tuổi đôi mươi đổ dài. Hinata bước tới, khoác hờ hững trên vai chiếc áo mỏng. Dung nhan của cô sau ngần ấy năm vẫn chẳng thay đổi nhiều. Chỉ hiềm, đôi mắt trắng dường như thoáng buồn. Cô mở lời:

-Anh Neji.

Neji nhận ra cô từ tiếng guốc nhịp trên nền đất lạnh. Thế nhưng, cậu vẫn quay đầu lại, gập người hành lễ:

-Hinata-sama!- Cậu luôn luôn như thế, giữ trọn vẹn cái nghi thức bức bối của tộc Hyuuga.

-Anh…không cần đa lễ! Ở đây không có ba em mà! - Cô thoáng bối rối khi nhận cái cúi chào của cậu.

Neji đứng thẳng người, đoi mắt cậu hướng về cô. Vẫn là Hinata, nhưng sao khi nhìn thẳng lại khiến cho cậu đau lòng đến vậy! Cậu không sao quên được hình ảnh cô bê bết máu trong cuộc thi Chunin Làng Lá năm nào. Cậu hận cô đấy. Vì cô là hình ảnh của một người kế thừa tộc Hyuuga tương lai; là hình ảnh của một tông gia- ngọn nguồn của mọi bi kịch trong đời cậu. Cậu căm hận tông gia. Và vô hình chung căm hận cả cô. Nhưng tận sâu trong trái tim chắp vá nhiều mảnh ấy là một nỗi buồn, niềm thương dành cho cô. Có điều, cậu phải ngụy trang nó đằng sau nỗi căm hận của mình.

-Hinata-sama, có việc gì không?-Neji hỏi, giọng cậu lạnh tanh.

-Ừm… cũng không có gì quan trọng…-cô trả lời, mặt bắt đầu nóng lên- Tối nay, anh có thể…

Neji khựng lại. Đúng rồi, tối nay là ngày đính hôn của Hokage đệ lục Uzumaki Naruto và Trưởng gia tộc Hyuuga Hinata. Vậy mà cậu quên khuấy!

-Tôi vẫn nhớ mà.- Cậu nói dối, đôi mắt nhìn về mảng tường sau lưng cô.

-Vậy, anh Neji đến chứ?- Hinata thỏ thẻ. Dù đã hai mươi tuổi, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẹn sự thẹn thùng, nhút nhát năm nào.

-Tôi sẽ đến. Lễ đính hôn của người kế thừa tộc Hyuuga mà, không thể thất lễ được.- Giọng Neji chua chát. Nói đoạn, cậu quay lưng, lặng lẽ rời đi.

Hinata chôn chân trên dãy hành lang không một bóng người, để lặng im gặm nhấm những suy tư của riêng mình. Nhìn theo bóng lưng của Neji đang dần nhạt nhòa trong sắc nắng vàng vọt, lòng người con gái đa cảm ấy chợt dâng lên xót xa.

“Anh Neji, nếu như em không phải là trưởng bối của tộc, chúng ta có thể thân thiết và gần gũi hơn chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro