Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng nội vụ.

Neji vặn nắm tay cửa, bước vào. Trước mặt cậu, đội trưởng Kakashi nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc cùng chồng hồ sơ cao ngất ngưởng. Thấy Neji, Kakashi ló đầu ra khỏi cuốn sách người lớn mà anh lúc nào cũng cầm trên tay, nhắc nhở:

-Hôm nay cậu tới muộn.

Cậu không đáp, thản nhiên bước đến bàn làm việc của mình, toan kéo ghế ngồi xuống, bỗng nhíu mày.

-Của ai vậy thầy?-Neji hỏi, mắt không rời một món quà được gói gém cẩn thận đang ngự trị giữa trung tâm chiếc bàn làm việc của cậu.

-Hôm qua chẳng phải sinh nhật cậu sao? Là Tenten nhờ tôi gửi hộ cho cậu.

“Tenten? Lại là cô ấy nữa sao!”

Mỗi phút giây cậu quyết tâm xóa bỏ hình ảnh của cô ra khỏi trí óc là mỗi lần cậu nhận được cử chi quan tâm ân cần của cô dành cho mình. Ngay cả đến sinh nhật mình cậu còn bỏ quên. Ấy vậy mà cô ấy vẫn nhớ.

Thấy sự bối rối nơi đáy mắt cậu, Kakashi bảo:

-Tenten là một cô gái tốt. Cô bé lại rất quý cậu. Hãy hóa giải những vết thương lòng và cả nỗi oán hận trong tim và…
Kakashi chưa dứt câu, Neji gạt món quà ra một bên, ngắt lời:

-Thầy. Chúng ta có nhiệm vụ mới sao?

Kakashi im lặng một lúc, rồi chìa tập hồ sơ trên tay mình trao cho cậu.

-Hokage mới giao về phòng nội vụ.

Neji nhanh chóng lấy lại phong độ, cậu mở từng trang, cẩn thận đọc. Kakashi giải thích:

-Nhiệm vụ lần này giao cho cậu cũng không có gì căng thẳng. Làng Đá và làng Lá vừa mới xác lập quan hệ song phương. Lần này, Thánh nữ của họ sẽ đích thân đến làng ta, kí kết một số hiệp ước Hòa Bình do Hokage đề nghị. Đây là sự kiện quan trọng, cần phải chuẩn bị chu đáo.

-Khi nào Thánh nữ đến? - Neji hỏi, mắt không rời khỏi trang giấy trắng.

-Ngày kia.-Kakashi đáp.-Thánh nữ sẽ ở lại khoảng hai tuần.
Đóng lại cuốn hồ sơ, Neji nói:

-Em rõ rồi. Nếu không có chuyện gì quan trọng, em xin phép.

Kakashi gật đầu. Trước khi cậu tiến đến cánh cửa, Kakashi nhắn gửi một câu:

-Đừng dối trá, đặc biệt là với con tim mình.

Neji tần ngần một giây, sau đó lặng lẽ cất gót rời đi. Cậu không thể để tình cảm xen vào công việc. Bây giờ, việc trước nhất là phải cho người dọn dẹp lại dinh thự Thánh nữ sẽ nghỉ ngơi. Sau đó, cậu cần chuẩn bị bài dạy mới cho ba đứa học trò nhỏ trong nhóm mình.

Đang vạch ra những công việc của ngày hôm nay trong đầu, cậu ngước lên nhìn đường rồi bỗng khựng lại. Trước mắt cậu là ngõ rẽ vào nhà …Tenten. “Cũng không nên thất lễ với cô ấy, dù gì cô ấy cũng đã tặng mình món quà.”-Neji gắng tìm một lý do để tới thăm Tenten, để phủ nhận những gì con tim cậu thực sự cảm nhận. Cậu vừa định gõ cửa, thốt nhiên phát hiện ra Tenten không hề khóa cửa. Lòng cậu thắt lại một nỗi lo lắng. Cậu nhanh chóng chạy vào. Khung cảnh bên trong nhà hiện hữu trước mắt, tất cả vẫn còn y nguyên, chỉ hiềm nỗi không thấy chủ nhân của nó đâu. “Tenten không phải là người bất cẩn, tại sao cô ấy lại có thể quên khóa trái cửa khi ra ngoài chứ?”-Neji nghĩ bụng. Cậu đánh bạo chạy thẳng vào bên trong, miệng không ngừng gọi tên cô.

Mất một lúc sau, cậu phát hiện ra Tenten đang nằm sõng soài trên sàn nhà ở phòng bếp, cả cơ thể nóng bừng. Neji vội đỡ cô ngồi dậy. Bỗng nhiên, Tenten nôn thốc nôn tháo ra khắp sàn và dây cả lên tay cậu. Neji không ngại dơ, liền bế thốc cô lên phòng ngủ, đặt cô xuống nệm rồi quay lại dọn dẹp “bãi chiến trường”.

-N…ej…i-Tenten thốt lên yếu ớt. Neji bước đến bên cô. Tenten cảm nhận được sự hiện diện của cậu, bèn níu ống tay áo cậu không buông.-Đừng bỏ đi, tớ … lạnh…!

Neji tìm chăn đắp lên người cô. Cậu sờ trán, thấy người cô đang sốt bừng bừng, mặt mũi đỏ lựng cả lên. Suy nghĩ một lúc, cậu định đi gọi bác sỹ. Vừa đứng lên, bàn tay Tenten vội níu ống tay của Neji lại. Tenten để mặc hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má, nức nở:

-Cậu… đừng đi!

Neji phân trần:

-Tôi đi tìm bác sỹ. Cả người cậu đang sốt kìa.- Nói rồi, cậu gạt tay Tenten ra, bước đến cánh cửa.

Tenten gượng cười, giọng chua chát:

-Lúc nào cũng vậy… Tớ mãi chỉ là kẻ bị cậu bỏ rơi…! Tối qua, tớ đã ăn thật nhiều để cái bụng này đừng đau nữa… Ngốc thật! Tớ cứ nghĩ bụng đau là do đói, không ngờ, là do con tim bị chối từ…-Ngừng một lát, Tenten lấy lại nhịp thở, tiếp- Tớ… không hợp với Neji đâu nhỉ? Chỉ tại… tớ thật kém cỏi! – Tenten nước mắt đầm đìa, nén nỗi đau thương trong chất giọng, bộc bạch – Tớ đã từng…đã từng cố gắng… rất rất nhiều. Nhưng, chắc tớ mãi là…vật cản … trên con đường thành công của Neji thôi.

Neji từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe. Cậu cảm nhận được nỗi lòng của cô nhưng không thể vỗ về, an ủi. Cậu ngần ngừ đáp:

-Tôi… đi tìm bác sỹ cho cậu!

*

Sau khi Neji rời đi, Tenten gắng gượng ngồi dậy. Đầu cô đau như búa bổ, cả người nóng bừng bừng nhưng lại thấy rét bên trong, đặc biệt là nơi lồng ngực. Tenten bước xuống giường, tay vịn vào chiếc tủ kế, loạng choạng bước đi. Cô không biết cô đang làm gì nữa. Lúc này, Tenten chỉ nghĩ bằng mọi cách phải đi tìm Neji, nói cho cậu ấy biết cô yêu Neji đến thế nào! Đó là cách duy nhất níu bước chân cậu. Tenten lê chân đến cầu thang, bước xuống từng bậc một. “Không thể im lặng được nữa rồi, trái tim ngày một thúc hối phải bộc bạch. Mình phải nói với Neji và níu cậu ấy lại bên cạnh dù cho có bị đẩy ra… Mình phải…” Tenten cảm thấy những bậc cầu thang trở nên nhòa đi trước mắt. Khốn thay, chân cô lại đạp phải hai chai rượu rỗng cô uống cạn tối qua đặt cẩu thả trên nấc cầu thang khiến Tenten bị trượt chân, đổ người về phía trước, ngã nhào xuống. Hai chai rỗng theo đà rơi xuống vỡ thành từng mảnh. Thân thể Tenten rớt trúng vào những mảnh chai vỡ. Chúng xuyên thẳng qua lá phổi cô, tay chân bị cứa xước. Đầu cô đập vào góc cạnh cầu thang, rách toạc một mảng. Máu không ngừng tuôn trào từ vết rách to trên đỉnh đầu. Cô không còn nhận thức được gì nữa, ấy vậy, trái tim vẫn thật nhói đau…!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro