[LONGFIC] Nghịch Luân [Chap 1->5] Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre : ssvn

Author: Zun (rcy_rcl)


Disclaimer: Chả ai thuộc về mình, nhưng số phận trng fic của họ nằm trong tay mình ^^


Rating: PG-15


Status: Ongoing


Category: General


Pairings: Yulsic only



NGHỊCH LUÂN

Prologue




Nghịch luân là gì? Nghịch luân là trái luân thường đạo lý, là vượt vòng lễ nghi đạo đức con người đặt ra, là đáng khinh, là nhục nhã, là không thể chấp nhận…



- Tôi là gái bán hoa…



Phải, cô, cô gái xinh đẹp với hai cuộc đời: ban ngày là một sinh viên xuất sắc đầy tiềm năng, ban đêm lại là gái bán hoa lạnh lùng nhưng đáng thương…



- Còn cậu là les…



Phải, cô ấy, vẫn là một cô gái xinh đẹp cũng với hai cuộc đời: ngoài sáng là một tiểu thư nhà giàu giỏi giang, còn trong tối lại là kẻ chịu mọi đắng cay để được sống đúng với bản ngã của mình…



- Vậy thì sao chứ? Chả lẽ là gái, là les…thì không thể có hạnh phúc, không thể có niềm vui sao?



Cả 2 đều muốn cuộc sống bình thường như mọi người nhưng đồng thời cũng là những kẻ được cho là “không bình thường”, định sẵn sẽ mãi mãi sống trong ánh mắt, lời nói và sự nhạo báng của miệng lưỡi người đời…



- … Thử đưa đôi tay của cậu cho tôi một lần đi, tôi đảm bảo không để cậu thất vọng…



Định mệnh đã sắp đặt, thực tế không thể chối từ, vậy tại sao còn phải chần chừ do dự?



- … Đi với tôi, tay cũng không được phép buông, vì tôi từ giây phút này sẽ vì cậu mà đạp nát những thứ gọi là luân thường đạo lý ngu ngốc đó.



Thế đấy, gặp nhau, ngỡ như đi trên hai con đường khác nhau nhưng lại gặp tại ngã ba đường, để từ đó mà cùng chung con đường, cùng chung một số phận…



Mặc kệ ánh mắt người đời.



Mặc kệ ánh mắt thế gian.



Mặc kệ những thứ muốn chia rẽ chúng ta.



Hạnh phúc là tất cả, tình yêu là vĩnh cửu,



Đạo lý hả? Tự nhiên hả? Luân thường hả? 



… Dẹp hết đi là vừa. 

Chapter 1: Vị khách kì lạ





Đêm nay là đêm Giáng sinh. 



Một số gia đình theo đạo Thiên Chúa đang tụ tập nơi đây, vui vầy đầm ấm, hạnh phúc vô cùng. Nhưng bọn họ chỉ khiến sự cô đơn nơi tôi càng tăng lên theo từng bước chân. Tôi ngước lên nhìn cây thông Noel to nhất ở bên ngoài nhà thờ. Nhà thờ đã được trang trí cho phù hợp với đêm giáng sinh. Những chùm đèn nhấp nháy, những phông nền dựng lên, tái hiện lại cảnh chúa Jesus ra đời. Tôi nghe nói khi Chúa xuống trần gian giữa một đêm rét buốt là để sưởi ấm đem vui cho những linh hồn sầu khổ. Lúc Chúa sinh ra đời, một luồng sáng được phát ra từ cơ thể của ngài, soi sáng cho vạn vật…



Tôi cười khẩy. Thật sự tôi không có lòng tin nơi Chúa. Tôi không biết ngài đã cứu vớt được những ai, chỉ biết trong số những người ngài cứu rỗi, không có tôi…



Tôi cắn răng bước qua nhà thờ, bỏ mặc lại những con người vui vẻ đón Giáng sinh cùng gia đình, cười nói hạnh phúc kia để đến một nơi quen thuộc. Hôm nay con phố vắng vẻ đến mức kì lạ. Tôi rút ra cái bật lửa. Tách một tiếng, ngọn lửa vàng cháy trên cái zippo, tỏa ra một chút nhiệt lượng và ánh sáng, dù yếu ớt nhưng vẫn trân mình chịu đựng trước gió. Tôi đưa ngón trỏ, quẹt qua quẹt lại đùa nghịch với ngọn lửa ấy. Chờ đợi ở cái nơi vắng vẻ này khiến tôi cảm thấy nhàm chán, nhưng dù sao cũng đỡ hơn đứng nghe những lời bàn tán ra vào của những người “đồng nghiệp”.



Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Con phố bình thường đông đúc người qua kẻ lại là vậy, nhưng hễ cứ đến Giáng sinh hay nghỉ lễ là vắng tanh như chùa bà đanh. Nhưng kể cũng phải… Những tên đàn ông chán cơm thèm phở, thích đi tìm của lạ hôm nay đều phải ở nhà với gia đình vợ con, hơi đâu mà để ý đến tôi…



Rút ra một điếu thuốc, tôi châm lửa, rít một hơi dài. Khói thuốc làm tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn phải hút. Trời đã lạnh hơn…



Tôi cuốn chặt tấm áo khoác mỏng, đứng co ro trong đêm, dù đã hút thuốc mà vẫn run lập cập. Con phố chẳng có lấy một bóng người, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi kiên nhẫn chờ đợi, đi đi lại lại cho đỡ lạnh, nhưng số áo tôi cố tròng vào người vẫn không đủ để chống chọi với thời tiết này…



Tuyết bắt đầu rơi. Tôi đưa tay ra đón lấy một bông tuyết, mỉm cười cay đắng. Chúa thật sự muốn tôi chết cóng ngoài đường mới hả dạ sao? 



Tuyết tan trong tay, lạnh buốt. Tôi lại bật cái zippo, nhưng ngọn lửa không xuất hiện nữa. Sau một hồi lọ mọ, tôi quyết định bỏ cuộc, đút nó vào trong túi. Tôi đã quên không tra gas zippo vào cho nó rồi…



- Bao nhiêu một đêm?



Giọng nữ bất chợt vang lên ngay sau khiến tôi giật thót, nhảy lùi ra sau đến hai bước rồi mới định thần mà nhìn cái người vừa nói. Đó là một cô gái trẻ, da hơi ngăm ngăm. Cô ta mang một vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xám thông minh và sâu thăm thẳm, chiếc mũi cao kiêu hãnh và một đôi môi đầy đặn. Tóc cô ta đen, khá dài, trông mềm và mượt. Phong cách ăn mặc của cô ta cũng rất nữ tính với chiếc áo măng tô đen, váy ngắn và đôi bốt cao cổ. Cô ta nhìn thẳng vào tôi, cất giọng lạnh lùng:

- Bao nhiêu một đêm?



Tôi cố gắng kiềm chế cơn run rẩy vì lạnh, lạnh nhạt đáp:

- Một triệu, có thì đi, không thì miễn.

- Năm trăm – Cô ta bắt đầu trả giá – Nếu cô không muốn chết cóng ở đây.

- Đã nói rồi, miễn mặc cả - Tôi nói cứng – Có thấy ai ở đây giờ này ngoài tôi không?



Cô ta nhếch mép cười, từ từ đi về phía tôi và cúi xuống. Những tưởng đó sẽ là một nụ hôn, tôi bèn đưa tay giáng thẳng vào mặt cô ta một cái tát. Thế nhưng cô ta bắt được cổ tay của tôi, thì thầm:

- Đừng làm thế, mất hình tượng lắm. Tôi biết cô khinh thường người đồng tính như tôi rồi.



Nói rồi cô ta đẩy tôi ra, khiến tôi loạng choạng suýt ngã rồi tiếp:

- Nhưng tôi là khách, và tôi có tiền. Làm tôi vui, tôi trả thêm. Làm tôi không vui, tôi không trả xu nào. Thỏa thuận rất công bằng, phải không?



Tôi lưỡng lự. Tôi thừa nhận cô ta nói không hề sai. Tôi đã từng đi khách với vài người như cô ta, chẳng qua cũng chỉ vì họ có tiền mà thôi. Đành là cảm giác sau khi hoàn thành công việc làm tôi ghê tởm hơn hết thảy, nhưng bọn họ có cái mà tôi cần…



Cô ta mở túi xách, rút từ trong ví ra một tờ năm trăm nghìn won, quơ quơ trước mặt tôi:

- Cứ xem như đây là tiền đặt cọc. Nếu cô làm tốt, tôi trả cô một triệu, không thì cô có được năm trăm. Vậy là đã nhân nhượng lắm rồi.



Cô ta muốn khích tướng tôi, chẳng lẽ tôi không biết. Nhưng nghĩ đến số tiền ấy, tôi cũng đành nhắm mắt đưa chân. Tôi không muốn làm cô ta toại nguyện, nhưng cũng không thể chối bỏ sự cám dỗ của đồng tiền. Tôi giật lấy tờ tiền trong tay cô ta, gằn giọng:

- Deal!



Tôi tưởng cô ta sẽ phải mỉm cười, nhưng gương mặt xinh đẹp kia không hề để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ đi và ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi không thể biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu, nhưng dù sao cũng sẽ chẳng gặp lại, tôi không muốn lo quá nhiều thứ. Cô ta cứ lầm lũi đi phía trước, còn tôi thì lẳng lặng theo sau…



Tuyết rơi ngày càng dày…



Kẻ đáng ghét kia chợt dừng lại, quay người về phía tôi và đưa cho tôi một cái ô, trước khi tôi kịp phản ứng gì thì đã xoay người đi mất. Tôi mở ô lên, vội vã đi theo nhưng lại dừng lại. Tôi nhìn theo bóng dáng cao cao gầy gầy ấy, chợt cảm thấy một điều…



Cô ta bước đi trên tuyết, trông rất cô đơn…



Khẽ thở dài một tiếng, tôi tăng tốc độ đuổi kịp cái bóng áo đen kia, che ô lên cho cả hai. Cô ta chợt quay nhìn tôi bằng gương mặt vô cảm ấy, đôi chân mày hơi nhíu lại một chút nhưng không nói gì, lại lầm lũi bước đi. 



Tôi và cô ta đi bên nhau đã cả tiếng đồng hồ. Nhưng không biết tại sao, tôi không thấy mỏi chân…



- Nhà cô ở đâu? – Cô ta chợt hỏi.

- Cũng gần đến… - Tôi cảm thấy lạ - Cô muốn về nhà tôi?



Cô ta chỉ gật đầu chờ đợi tôi dẫn đường. Tôi lại hỏi:

- Sao cô biết nhà tôi hướng này?

- Tình cờ đi đúng hướng.



Cô ta tưởng tôi là con ngốc à? Cái lí do ấy chỉ lừa được con nít ba tuổi thôi. Nhưng dù sao giả ngơ cũng khiến một vài kẻ sung sướng, vậy nên cứ ngơ là tốt. Hơn nữa tôi cũng không tò mò, chỉ là tôi sẽ không dẫn khách về nhà. Tôi nói:

- Tôi không đưa khách về nhà.

- Tôi sẽ trả thêm năm trăm vào chỗ tiền cọc. – Cô ta lạnh nhạt đáp



Chết tiệt, lại là tiền. Cô ta đúng là một kẻ ngạo mạn đáng ghét! Chưa bao giờ tôi thấy căm ghét lũ nhà giàu đến như thế. Trong khi tôi phải bán thân để có tiền, những kẻ như cô ta chỉ việc hưởng thụ và quăng tiền ra cửa sổ. 



- Không – Tôi kiên quyết nói – Tôi không đi cùng một người đến lần thứ hai, nên không dẫn khách về nhà. Nguyên tắc là nguyên tắc, muốn bao tôi thì phải chấp nhận, không thì miễn bàn.



Cô ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi không nói gì nữa, lại ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi lại cố gắng tăng tốc để đi ngang bằng, đưa tay lên cầm ô che cho cả hai khỏi bị tuyết bám vào người, nhưng tôi lùi ra xa hơn. Tuyết đã rơi đầy trên tay áo tôi. Một cơn rùng mình thoáng qua, và tôi nhảy mũi một cái.



Cô ta cởi cái áo măng tô ra, bên trong có một chiếc áo khoác mỏng hợp thời trang. Và cô ta lại làm tôi ngạc nhiên khi phủi hết lớp tuyết bám trên ống tay áo tôi, quàng lên người tôi cái áo măng tô to dày sụ, đồng thời đẩy chiếc ô về phía tôi, tăng nhịp chân bước. Cảm giác ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt làm tôi dễ chịu hơn. Tôi lại bước nhanh về phía cô ta, nép sát vào để che cho cả hai…



Tôi và cô ta vẫn bước đi trong im lặng…



Đêm ấy, cô ta đưa tôi về nhà mình.



Căn nhà nhỏ trái ngược với số tiền mà cô ta rút ra từ trong ví. Nó giống như là một căn phòng cho thuê, diện tích cũng chỉ bằng nhà tôi, tất cả mọi thứ, kể cả đến cái không khí lạnh lẽo trong đấy cũng giống hệt nhà tôi. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ nơi này gọn gàng sạch sẽ hơn mà thôi…



Tôi ngạc nhiên quay hết bên này đến bên kia. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ ngờ chủ nhân của căn nhà này dám bỏ ra cả triệu won để bao một đứa con gái như tôi về hầu hạ chuyện chăn gối chỉ trong một đêm! Nhưng khi sự ngạc nhiên qua đi, tôi cũng tạm chấp nhận. Đời dù sao cũng không ít chuyện lạ…



Cô ta bước từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy tôi đang rón rén ngồi trên giường liền lạnh lùng ra lệnh:

- Đi tắm đi.

- Cô muốn thế?



Cô ta chỉ gật đầu và ném cho tôi một bộ quần áo sạch, rất dày cùng một bộ đồ lót. Tôi cắn chặt môi, cầm mớ quần áo cô ta đã chuẩn bị và đi vào trong phòng tắm. Cần phải nghĩ đến số tiền sau đêm nay… Nợ nần trong tháng này sẽ được trả bằng sạch… Jessica Jung, mày làm được mà! Cố gắng lên!



Bồn tắm trong phòng đã được đổ đầy nước. Tôi ngạc nhiên, đưa tay xuống thử nước. Nhiệt độ hoàn toàn phù hợp. Không chút do dự, tôi cởi quần áo và nhảy vào ngâm mình ngay lập tức. Nước nóng lập tức xua tan đi cái lạnh nơi cơ thể, cảm giác rất thư thái và dễ chịu. Tôi còn ngửi thấy một mùi hoa nhài thoang thoảng đâu đây…



Tôi đặt một tay lên trán suy nghĩ, mãi mà vẫn không thể kết luận cái kẻ lạnh lùng kia là kiểu người gì. Thậm chí tôi còn không dám chắc mình có ghét cô ta hay không. Lúc thế này lúc thế khác, đúng là một kẻ thất thường…



Tôi tắm xong thì đã gần mười hai giờ đêm. Bộ quần áo cô ta chuẩn bị cho tôi chẳng hề sexy một chút nào, nó chính xác là một bộ quần áo mà người ta thường dùng để mặc khi đi chạy bộ mùa đông, nhưng tiết trời đã lạnh đến mức có mặc nó mà đi ngủ thì cũng vẫn dễ chịu. Tôi uể oải tròng nó vào người rồi đi ra ngoài. Khách của tôi vẫn đang nhìn tôi bằng gương mặt vô cảm, nhưng sâu tận trong đáy mắt, tôi nhìn thấy được một nỗi buồn nào đó lóe lên, dù chỉ trong thoáng chốc. Tôi đi về phía cô ta, cố nở một nụ cười, và bắt đầu công việc. Tôi đưa tay vuốt dọc theo đường nét của gương mặt xinh đẹp ấy, cúi xuống hôn nhẹ lên cổ và mang tai cô ta mơn trớn. Nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn trơ lì như một bức tượng. Tôi vẫn mỉm cười, cúi xuống nhằm vào đôi môi gợi cảm kia mà ấn môi mình vào…



Khi chỉ còn cách môi cô ta vài centimeters, tôi nhắm tịt mắt lại sợ hãi. Tôi đã từng bị một vài mụ già cưỡng hôn, cảm giác đáng sợ đó chưa lần nào tôi quên. Hai năm trong nghề đủ để tôi có thể chuyên nghiệp hơn trong màn dạo đầu, nhưng cảm giác ghê tởm mỗi khi đi khách, nhất là với những kẻ đồng tính chưa một lần mất đi…



Tôi cố gắng chờ đợi, cơ thể theo phản xạ bắt đầu căng cứng, thế nhưng không có gì xảy ra. Tôi hé mở mắt ra, chỉ thấy người con gái ngồi trước mặt mình đã đứng dậy từ lúc nào, tắt hết đèn đóm đi, lạnh lùng ra lệnh:

- Nằm xuống.



Tôi ngoan ngoãn nghe theo, mắt vẫn nhắm vào chờ đợi. Dây thần kinh của tôi căng ra như dây đàn. Tôi chờ đợi cô ta lao vào tôi như hổ đói mồi, giống như những người khách trước đây. Cảm nhận được cái chăn bị lật lên, người tôi chợt run bắn. Chiếc đệm hơi lún xuống vì sức nặng của chủ nhân, kèm theo một vài cử động nữa. Khách của tôi đã nằm xuống…



Tôi chợt nhận thấy cái gì đó mềm mại và ấm áp trên trán mình, tiếp theo sau là một làn hơi ấm áp đang bao bọc lấy mình. Cô ta nhẹ giọng:

- Ngủ đi, không cần phải gồng mình lên như thế, khó ngủ lắm.



Câu nói của cô ta khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi mở to mắt ra nhìn gương mặt vẫn bình thản kia, khẽ nói:

- Cô đùa phải không?

- Tại sao tôi phải đùa với cô?

- Cô… không làm gì tôi sao?



Cô ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, nhếch môi đáp:

- Lép quá, không thích. Hay bây giờ cô muốn tôi làm gì cô thật?



Thề có Chúa, tôi rất muốn giáng thẳng một cái tát vào mặt cô ta. Một kẻ vô duyên, ngạo mạn và đáng ghét. Cô ta nhìn biểu hiện tức tối trên gương mặt tôi rồi lại ra lệnh:

- Ngủ đi.



Nhưng lần này cô ta không ôm tôi nữa. Khách của tôi xoay lưng về phía tôi, khẽ nói:

- Chúc ngủ ngon.



Tôi nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn ấy, không khỏi ngạc nhiên. Cô ta bỏ hẳn năm trăm nghìn won để bao một đứa như tôi về ngủ cùng theo đúng nghĩa đen ư? Đúng là đồ điên. Nhưng cũng nhờ đồ điên như cô ta, tôi có thể yên tâm đánh một giấc ngon lành dù là đang ở nhà lạ.



Suốt hai năm qua, đêm nay là đêm bình yên và ấm ấp nhất trong đời đi khách của tôi…



Sáng hôm sau, cảm thấy hơi ấm bên cạnh mình đã biến mất, tôi tỉnh giấc. Cô ta đã đi, để lại một cái note màu vàng trên đầu giường cùng hai tờ năm trăm nghìn won. Nét chữ cô ta gọn gàng, không hẳn quá đẹp nhưng khá phóng khoáng và mềm mại:

“Về nhớ khóa cửa, một triệu cho một đêm yên giấc”



Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn nhà sáng sủa mà lạnh lẽo do không có người nào khác. Bên ngoài, tuyết đã tan, khiến trời càng lạnh hơn. Tôi bỗng cảm thấy trong lòng trống vắng mà không hiểu tại sao, lủi thủi đi vào nhà tắm thay quần áo. Bộ quần áo mỏng manh của tôi còn không ấm bằng bộ đồ thể thao này. Tôi cắn môi, quyết tâm rời đi. Nhưng một mẩu note màu vàng khác được dán ngay cửa đã đập ngay vào mắt tôi:

“Khoác áo vào”



Cái áo măng tô của cô ta được treo ở ngay trên cái móc áo gần cửa. Lấy áo của một người chỉ mới gặp một lần là cực kì vô duyên, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cầm lấy nó. Đã để ở ngoài cả đêm lạnh mà sao nó vẫn ấm?



Tôi đi, trong túi có thêm một triệu, trên người có thêm cái áo ấm…



Đó là lần đầu tiên tôi gặp Kwon Yuri…

Chapter 2: Cuộc gặp không hẹn trước




Bẵng đi mấy tháng, cuộc sống của tôi quay trở về quỹ đạo vốn có, đó là học, ăn, ngủ, và tất nhiên, làm part time. Tôi cố tình thay đổi nơi làm việc và số điện thoại liên tục để không bao giờ gặp khách quen. Cuộc sống của tôi đúng theo kiểu nay đây mai đó, khá bấp bênh, nhưng cũng có thể tạm hài lòng.



Nhưng chẳng hiểu sao, dù đi đến bất kì nơi nào, nơi cuối cùng tôi đến trước khi về nhà lại là căn nhà đó…



Tự tôi cũng thấy mình kì lạ. Trước khi gặp cô ta, mỗi khi tiếp khách xong tôi đều lê cái cơ thể đau nhức về nhà mà cố ru mình vào giấc ngủ. Chỉ bắt đầu từ khi gặp cô ta, tôi mới thay đổi thói quen ấy…



Sau khi hầu hạ chu đáo cho một vài tên đàn ông trong một đêm dài, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, thân dưới và ngực đau ê ẩm do bị dày vò quá nhiều. Tôi cứ để mặc cho đôi chân đưa đường dẫn lối trong đêm, đến khi nhận ra, thì tôi đang đứng ngay trước căn nhà đó…



Và dần dần, tôi đến nơi đó như một thói quen lâu ngày, dù trời có mưa hay có tuyết, có nóng bức ngột ngạt hay lạnh đến thấu xương. Thế nhưng chưa một lần tôi gặp lại cô ta, và cũng chưa bao giờ bước vào trong căn nhà đó thêm một lần nữa. Và trước khi ra về, không hiểu tại sao mà tôi lại luôn thở dài…



Cô ta đến và đi khỏi cuộc đời tôi, nhẹ như một cơn gió thoảng qua… 



Vậy mà tôi vẫn có ấn tượng…



Trộm nghĩ lại thì thấy tôi cũng chẳng hơn cô ta. Với cuộc đời của vô số người, và của cô ta nữa, tôi cũng chỉ đến… 



Rồi đi…

.

.

.

.



Bây giờ là cuối tháng bảy, lại một lần nữa đến kì hạn trả nợ, tôi thở hắt ra, cầm theo số tiền mà bước vào tòa nhà tráng lệ quen thuộc. Anh chàng bảo vệ dễ thương kia thấy tôi liền mỉm cười hòa nhã:

- Cô Jung, mời vào trong.



Tôi gật nhẹ đầu và đi vào, trong lòng dấy lên một cảm giác khinh miệt. Cô Jung ư? Mỹ từ ấy tôi luôn được nghe với tần suất một tháng một lần, vậy mà vẫn thấy lạ lẫm. Khung cảnh xung quanh vẫn như trước. Một khu vườn rộng lớn, rất đẹp, cây xanh mơn mởn tràn trề sức sống, hoa thơm khoe sắc bên ngoài khu biệt thự cổ kính. Bề ngoài hoàn hảo để che đi sự thối nát của cả một gia đình.



Tôi đi trên cái cầu thang quen thuộc dẫn lên căn phòng sách, đến nơi thì gõ cửa và chờ đợi. 



- Vào đi.



Mở cửa ra, đập vào mắt tôi là ông bác già cả nhưng vẫn khỏe như voi, môi đang mỉm cười khiến tôi tự thấy rùng mình. Nếu không biết quá rõ bản chất của con người này, chắc tôi vẫn sẽ chui vào bẫy của ông ta từ lâu rồi…



- A, Jessica – Ông ta vui vẻ nói – Ngọn gió nào đưa cháu đến thăm ông bác già này vậy?

- Tiền nợ hàng tháng chứ còn gì nữa – Tôi lạnh lùng đáp – Mười triệu, tính cả vốn lẫn lời. Kiểm tra đi.



Nói rồi tôi rút từ trong túi ra một xấp tiền quăng trước mặt ông ta. Người đàn ông mà tôi vẫn phải gọi là bác với tay nhận nó, cười giả lả:

- Tất nhiên, nhưng chuyện đấy để sau đã. Cháu dạo này ra sao rồi?

- Vẫn ăn ngủ đều đặn, chưa chết được. 

- Bác thấy cháu có vẻ gầy đi đấy…



Giọng điệu quan tâm của ông ta làm tôi không ngăn nổi một cơn rùng mình. Một chất giọng trầm ấm thể hiện sự quan tâm đặc biệt hoàn hảo. Đời thật lắm diễn viên đại tài quá. Tôi nhếch môi cười nhạt:

- Bác khỏi phải lo, cháu sẽ trả hết số tiền ba mẹ cháu đã vay cho bác trước khi cháu xuống lỗ, đủ cả vốn lẫn lời, thế nên bác cứ để dành mấy lời hoa mỹ ngọt ngào đó cho mấy bà vợ hay cô bồ của mình đi.

- Dù sao ta vẫn là bác ruột của cháu, ăn nói cẩn thận đi.



Ô hô, lộ bản chất rồi sao? Mới đá xoáy có một câu thôi mà. Mặt mũi ông ta tối sầm lại khiến tôi phải ngăn mình mỉm cười thích thú, khẽ nói:

- Chỉ là trên danh nghĩa và trong huyết thống thôi, ông bác yêu quý của cháu ạ. Gia đình thì không bao giờ có chuyện cho vay nặng lãi với người trong nhà, chắc bác hiểu ý cháu? Vậy nên bác đừng quan tâm quá tới cháu, chúng ta vẫn cứ nước sông không phạm nước giếng đi…

- Cháu đang cầu xin ta bán cháu vào nhà chứa đấy à? – Ông ta nhếch môi cười, vẻ mặt đã bình thường trở lại – Nếu cháu mà làm việc ở đấy thì chắc sẽ đắt khách lắm…

- Cứ thử xem – Tôi thách thức – Bác thân yêu của cháu chắc vẫn không quên một số thứ tài liệu mật của bác chứ? Chẳng đủ để tống bác vào tù, nhưng quá đủ để phá hoại danh dự của chủ tịch Jung Jong Suk đây đấy. Toàn là những việc dễ thương không à… Cho vay nặng lãi, hoạt động mại dâm, tổ chức cờ bạc bất hợp pháp, vân vân và mây mây. Cổ phiếu của công ty mà không sụt giảm nghiêm trọng thì quả là chuyện lạ, bác nhỉ?



Vừa nói tôi vừa nháy mắt một cách khiêu gợi. Nhìn cái cảnh ông bác đáng kính mặt mũi tím ngắt vào trông thật đã con mắt. Chợt tôi cảm nhận được ông ta áp vào tôi, đẩy tôi vào tường như một con thú hoang đói mồi. Tôi cứ để yên cho ông ta muốn làm gì thì làm, cảm nhận được cả hơi thở đầy mùi thuốc lá đang phả vào mặt mình, còn bàn tay thì đang sờ soạng trên khắp cơ thể một cách mạnh bạo. Tôi rùng mình ớn lạnh, cả người lại căng cứng theo phản xạ, nhưng kinh nghiệm sau hai năm vào nghề làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Tôi thổi vào tai ông ta một cái gợi tình, khẽ thì thầm:

- Cháu không đến đây ngẫu nhiên đâu, bác thử nghĩ xem bác gái sẽ làm gì khi trông thấy cái cảnh này?



Một câu nói đủ để làm ông ta cứng người. Tôi nhẹ nhàng rời khỏi đấy, mỉm cười đắc thắng. Đối với một kẻ làm giàu nhờ gia đình bên vợ nâng đỡ thì bản lĩnh cũng chỉ đến thế mà thôi. Con rể mà làm cấp dưới cho bố vợ, chừng nào bố vợ chưa chết thì còn lâu mới được tự do lộng hành. Tôi cúi đầu trước vẻ mặt nộ khí xung thiên của bác, lễ phép nói:

- Cháu xin phép được về ạ.



Không cần đợi sự cho phép, tôi mở cửa đi ra ngoài. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi đã ngồi thụp xuống, chân run lẩy bẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Đúng là không nên đùa với lửa, xém chút nữa là tôi đã gặp chuyện nếu không kịp thời đưa ra lời dọa nạt kia. Tôi luôn đến trong lúc bác gái tôi có nhà để đề phòng, ai ngờ có ngày lại hữu dụng. Jung Jong Suk đúng là đáng sợ. Giả sử như tôi không đủ bình tĩnh… 



Tôi tựa đầu vào tường, hít thở đều đặn để điều hòa trái tim đang đập điên cuồng vì sợ kia, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được và đi ra khỏi căn biệt thự ngột ngạt mà tận hưởng khí trời. Mãi cho đến khi cánh cổng sắt tráng lệ kia được khép lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi dài khoan khoái. Thật là một ngày tệ hại… 



Điện thoại trong tay tôi rung lên báo hiệu có email. Tôi nhìn vào máy rồi hét lên như mới trốn trại, làm ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Ôi dào, quan tâm quá làm gì chứ, Jessica Jung này mà đã vui thì có ai nhìn mình với ánh mắt ái ngại hơn nữa tôi cũng không quan tâm. Cuối cùng tôi cũng đã có học bổng lên học cao học miễn phí rồi… Chúa ơi, vậy là nỗ lực của tôi đã được đền đáp rồi đấy chứ!



Lúc đấy tôi nghĩ vậy thôi.



Mấy ngày sau, tôi lại nguyền rủa Chúa bằng tiếng Hàn và tiếng Anh, phòng trường hợp ngài không hiểu một trong hai thứ tiếng.



Vì ngay tại cái nơi được gọi là giảng đường cao học ấy, tôi gặp lại Kwon Yuri!

.

.

.

.



Bấy giờ là đầu tháng chín. Ngày ấy không có tuyết như lúc chúng tôi mới gặp, tiết trời không quá mười lăm độ vì một cơn mưa rào. Tự ngụy trang cho mình bằng cặp kính nobita và một bộ quần áo rộng rãi một chút, cộng thêm cơn mưa rào khiến tôi ướt lướt thướt như chuột lột, đầu tóc rối bù như tổ quạ, tôi tự tin bước vào giảng đường đại học, chắc chắn rằng với bộ dạng này, sẽ không có khách quen nào có thể nhận ra một đứa làm gái đứng đường như tôi, và tôi cũng không bao giờ nhớ nổi mình đã phục vụ những ai…



Ừ thì, hầu như là không nhớ… Chỉ có một trường hợp mà tôi còn nhớ, một ngoại lệ duy nhất…



Và cái cô gái ngoại lệ đó đang đứng ngay trước mặt tôi với ánh mắt lạnh lùng dò xét, khiến tôi phải giật mình co rúm người lại, tránh xa đôi mắt màu khói u ám ấy. Thế nhưng dù đã quay đi chỗ khác, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt cô ta như xuyên thấu cả người mình. Len lén ngước nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt ấy khiến tôi điếng người. Nó không còn sự lạnh lùng. Nó chứa đựng sự hoài nghi… Cuối cùng thì cô ta cũng đã quay người đi, chỉ có điều...



Đôi mắt ám khói ấy đã nói lên rằng, cô ta nhớ tôi là ai…



Suốt cả tiết học ấy tôi không thể tập trung được. Không rõ là vô tình hay cố ý, cô ta còn ngồi ngay dưới tôi. Dây thần kinh của tôi cứ căng ra như dây đàn, trong lòng nơm nớp lo sợ đến mức lời thầy nói tôi hoàn toàn không nghe được một chữ, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Ngộ nhỡ cô ta đi rêu rao với mọi người chuyện tôi là gái đứng đường thì sao? Trước giờ tôi vẫn luôn muốn có một cuộc sống yên bình, dù là giả tạo. Nhưng nay nó đang có nguy cơ bị hủy hoại, chỉ vì một người con gái! Aissshhhhh, đã đang đau đầu thì chớ. Sáng nay tôi cũng đã cảm thấy không được khỏe sẵn, bây giờ lại còn bị căng thẳng thế này nữa…



Điên mất!



Tôi vò đầu bứt tóc mà không biết nên làm thế nào để bịt miệng cô ta lại. Nhưng nếu lỡ cô ta lấy đó làm cái cớ để hành hạ tôi thì sao? Đành là đêm hôm đấy cô ta không làm gì, nhưng chắc gì những đêm sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?



Mà sao tôi phải sợ thế nhỉ? Tôi cũng biết bí mật của cô ta kia mà? Nhìn cái điệu bộ ăn mặc vẫn nữ tính lịch sự thế kia, chắc cũng phải sợ người khác biết cái bí mật đó chứ nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, Đại Hàn Dân Quốc kì thị dân đồng tính còn hơn cả gái đứng đường, lo gì cơ chứ?



Bình tĩnh lại nào, Jessica, bình tĩnh… Mày nỗ lực đi học để thoát khỏi cuộc đời làm gái mà… Tập trung đi nào… Tập trung… Tập trung…



Tiếng chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc, ngay trước khi tôi tỉnh khỏi mớ suy nghĩ bòng bong của mình vài giây…



Aishhhh, ông trời thật không biết thương người mà. Tôi nhìn theo các học viên khác đang đứng dậy dọn dẹp đồ đạc để ra về mà ngơ ngẩn. Từ bé đến lớn, cố gắng học hành chăm chỉ, chưa bao giờ tôi để cho bản thân mất tập trung đến thế. Cái làm tôi không cam tâm nhất chính là cái thứ làm tôi mất tập trung lại là cái người đen thùi lùi đang ngồi trước mặt đang chậm rãi thu dọn sách vở. Nhìn cái dáng ung dung ấy, tự dưng tôi thấy nóng máu. Cô ta nghĩ mình là ai mà lại ảnh hưởng đến tôi như thế chứ? 



Hay là cứ đặt điều kiện với cô ta luôn cho rồi việc? Dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi, chứ nếu cứ thấp thỏm lo âu, tôi sẽ chẳng thể học hành được cái gì mất… 



Nhưng cái mặt lạnh lùng vô cảm kia cũng thật đáng sợ…



Chết thì chết! Ít ra cũng phải có được thỏa thuận nào đó chứ!



Thu gom hết dũng khí, tôi quyết định đi theo cái bóng dáng cao cao kia, nhưng một lần nữa, như cái đêm đầy tuyết ấy, tôi dừng lại. Một cảm giác kì lạ lại dâng lên trong lòng. Dáng cô ta khi bước đi, dù là ở nơi đông người qua lại như nơi giảng đường, hay ở nơi không có ai như giữa trời tuyết, trông vẫn rất cô đơn…



Tôi cắn môi, cố gắng bước đi nhanh hơn để đuổi kịp:

- Đợi đã… Này!



Nhưng cô ta vẫn cắm cúi bước đi. Chết tiệt, rõ ràng đi giầy cao gót đến bảy phân là ít mà sao đi nhanh thế. Tôi cố gắng hết sức, thiếu điều chạy mới đuổi kịp, nắm lấy khuỷu tay cô ta mà giật lại:

- Này, tôi gọi cô đó.



Cô ta nhìn tôi một lát, lạnh lùng đáp:

- Tên tôi không phải là Này hay Đợi đã. Làm sao tôi biết cô nói chuyện với tôi?

- Đừng nói với tôi cô không biết tôi là ai – Tôi thấp giọng – Tôi muốn nói chuyện với cô. Chắc sẽ chỉ mất năm phút thôi. Không ngại chứ?



Cô ta nhún vai một cách vô thưởng vô phạt. Tôi xem như đó là lời đồng ý, bèn nói:

- Ở đây đông quá, nói không tiện. Ra quán café đi.

- Cũng đông người ngang ở đây thôi – Cô ta lạnh lùng đáp.

- Vậy chứ cô muốn nói ở đâu?

- Không ngại thì qua nhà tôi. Cũng không có ai sống chung, không lo bị làm phiền.



Tôi lạnh lùng gật đầu. Cô ta cũng không nói thêm gì, lặng lẽ quay đi. Một lần nữa, cô ta lại đi trước, còn tôi thì lẽo đẽo theo sau. Tôi không cố gắng đi ngang bằng với cô ta, không phải vì bóng dáng ấy đã bớt cô độc…



Mà vì tôi chẳng còn lí do gì để có thể đi bên cạnh cô ta nữa…



Tôi và cô ta, kẻ đi trước người theo sau, lẳng lặng ra đến bên ngoài cổng trường đại học. Và đây là lúc tôi nhận ra trời vẫn đang mưa rất to. Đúng là số con rệp mà… Cái ô duy nhất của tôi đã hỏng thêm một lần nữa, nặng đến mức dù tôi có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể sửa để có thể tạm dùng. Cô ta dừng lại, nhìn về phía tôi bằng một ánh mắt mà tôi không thể hiểu được những cảm xúc đang chất chứa trong ấy…



Một chút thích thú, một chút tò mò, và một chút buồn, phải thế chăng?



Cô ta lại đưa cho tôi một cái ô giống như đêm đầu tiên gặp mặt, và lại quay lưng đi. Tôi cầm lấy nó, buột miệng:

- Này…

- Đã nói tên tôi không phải Này mà.

- Vậy tên cô là gì?



Cô ta nhìn tôi một lúc lâu bằng đôi mắt mang màu xám ảm đạm ấy, khẽ nói:

- Kwon Yuri…

- Ờ, Kwon Yuri, đi gì mà nhanh thế? Chậm lại một chút đi, có chết ai đâu?

- Tôi không nhanh, là cô chậm như rùa thôi.



Vẫn là cái kiểu nói chuyện khiến người khác ngứa tai, nhưng tôi mặc kệ. Nếu để cô ta đi một mình dưới mưa rồi lăn ra ốm, e rằng tôi chẳng thể kham nổi tiền thuốc men mất. Ai nói tôi thực dụng cũng được, là đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết đến tiền cũng được. Tôi không phủ nhận tiền không phải tất cả, nhưng không có tiền thì chẳng có gì hết. Nén cơn tự ái xuống, tôi cằn nhằn:

- Đi chung đi. Dầm mưa ốm rồi lại bắt đền, tôi không có tiền trả đâu.



Kwon Yuri đều đều đáp:

- Tôi không bắt cô trả đâu, chỉ tổ phiền phức. Đi thôi.



Và cô ta lại đi trước, nhịp chân còn nhanh hơn ban nãy. Tôi luống cuống mở ô lên, may mắn đuổi kịp cô ta trước khi con người lạnh lùng ấy bước ra ngoài màn mưa. Chụp lấy cái khuỷu tay nhỏ nhắn bên cạnh, tôi quàng tay tôi vào đấy, cùng che cho cả hai. 



Tôi thề là tôi đã nhìn thấy một nét cười thoáng qua nơi đôi mắt màu bão ấy. Tia sáng ấy làm tôi cảm thấy… nói sao nhỉ? Ấm áp?



Ừ, là ấm áp… Thở hắt ra một cái, tôi cũng tự thấy mình thật khó hiểu… Rốt cuộc tôi đang ghét hay không ghét con người bên cạnh đây?



Lần đầu tôi đi chung ô với người khác, là đi với Kwon Yuri.



Lần đầu tôi che ô cho người khác, là che cho Kwon Yuri.



Và đây chỉ là một vài trong số hàng trăm hàng nghìn cái lần đầu tiên mà tôi sẽ trải nghiệm với Kwon Yuri… 

Chapter 3: Bị ốm


Tôi và Kwon Yuri đi bên nhau mà không nói với nhau một lời. Trời mưa rất to, hắt hết cả vào bên dưới chiếc ô nhỏ vốn chỉ đủ che cho một người, làm cả hai lúc lên đến xe bus đều rét run lên vì áo đã ướt. Tôi nhảy mũi đến mấy cái liền, cảm thấy người lạnh toát còn mặt nóng bừng lên, đầu óc bắt đầu quay mòng mòng. Trời đất, không lẽ tôi ốm rồi sao? Trước giờ tôi đâu dễ ốm như vậy đâu. Chẳng lẽ tại đêm qua phải phục vụ đến sáu người nên tôi mới cảm thấy khó chịu trong người đến thế?

Kwon Yuri chợt quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, làm tôi ngạc nhiên đến mức đang muốn nhảy mũi thêm cái nữa mà không được. Cô ta nhíu mày, đặt một tay lên trán tôi, không nói lời nào đã bỏ tay xuống. Đôi tay cô ta lạnh toát, rất phù hợp với cái nóng nơi mặt, thế nên khi cô ta bỏ tay xuống, tôi không thể ngăn mình cảm thấy hụt hẫng một chút. Chỉ là một chút mà thôi…

Tôi thôi không nhìn Kwon Yuri nữa, tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại, hơi lạnh làm cơn nhức đầu của tôi dịu bớt đi. Chợt tôi cảm thấy có cái gì đó ấm áp ở trên người, mở mắt ra thì thấy cái áo bên trong của cái người ngồi bên cạnh đang được đắp cho mình. Tôi khẽ nói:
- Cảm ơn…

Cô ta hơi gật đầu, nhẹ đến mức bản thân tôi cũng không chắc rằng có phải cô ta mới gật đầu hay không. Tôi không muốn quan tâm thêm điều gì nữa, cái đầu của tôi bắt đầu rơi vào trạng thái ngừng hoạt động rồi. Mọi thứ cứ dần dần chìm vào bóng tối…
.
.
.
.

Két một tiếng nhỏ, xe bus đã dừng nhưng tôi không mở nổi mắt ra nữa. Tôi mơ hồ cảm nhận được có cái gì đó đang quấn quanh eo mình, rất ấm áp nhưng ở vùng bụng thì lại hơi lành lạnh. Tay tôi được quàng vào thứ gì đó cũng ấm áp không kém. Đầu tôi dựa vào một chỗ rất êm. Tôi lơ mơ nghe được tiếng cằn nhằn của một ai đấy về việc tôi quá nặng…

Hình như là tiếng của Kwon Yuri?

Tôi lại rơi vào trạng thái vô thức…
.
.
.
.

Đầu tôi chợt nhói lên một cái, nhưng mắt thì vẫn nhắm nghiền. Cú đụng làm đầu tôi càng đau hơn, nhưng cơn đau chẳng đủ để tôi tỉnh dậy. Tôi chỉ cảm nhận được rằng mình đang bước đi từng bước một cách khó nhọc dưới sự giúp đỡ của một ai đó… À, có thêm cái giọng cằn nhằn nguyền rủa bức tường tôi đụng phải nữa…

Là Kwon Yuri chăng?

Đầu óc tôi lại trống rỗng…
.
.
.
.

Cạch một tiếng, tôi lại tỉnh, chỉ tiếc là vẫn chưa mở được mắt ra. Tôi đã được đặt nằm xuống ở đâu đó, bên tai vẫn còn vang lên tiếng thở hổn hển. Người đưa tôi nằm nghỉ đang chỉnh lại tư thế nằm của tôi và đi mất. Một lát sau, tôi cảm thấy ai đó đang cởi mớ quần áo ướt nhẹp của tôi ra…

Khoan, tức là người đó sẽ thấy tôi khỏa thân sao?

Đừng, dừng lại đi… Tôi không muốn đâu… Đừng bắt tôi phải phục vụ thêm bất kì ai nữa…

Tôi bật ra vài tiếng ư ử nhưng nhanh chóng ngừng lại. Một chiếc khăn ấm được áp lên, nhẹ nhàng lau đi cái giá lạnh nơi cơ thể tôi. Cảm giác thư thái khi được lau mình và dễ chịu khi bàn tay dịu dàng kia lướt trên người đã làm tôi thấy thoải mái hơn. Chiếc khăn lạnh được đặt ngay ngắn trên trán tôi giúp giảm nhiệt độ nơi đó. Tôi cảm giác mình được mặc lại một bộ quần áo khác khô ráo, sạch sẽ và ấm áp…

Tôi cố gắng mở mắt, lần này đã có chút thành công. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Kwon Yuri hiện lên trước mắt, mờ mờ ảo ảo như có như không…

Tôi lại thiếp đi…
.
.
.
.

Có ai đó đang bắt tôi uống thuốc. Bằng chứng là miệng tôi đã được cậy ra, có cái gì đắng nghét được nhét vào kèm một ngụm nước. Tôi nhăn nhó, cố nhổ chúng ra. Một tiếng cằn nhằn được thốt lên, và tôi cảm nhận được một cái gì đó ấm áp và dịu dàng đang áp vào môi mình, đẩy hai viên thuốc xuống tận cổ họng để tôi không thể nhổ chúng ra được nữa.

Tôi thấy người mình tê tê…

Thứ ấm áp và dịu dàng đó rời xa khỏi môi của tôi. Sao lại hụt hẫng thế này?… 
.
.
.
.

Tôi tỉnh giấc, và tỉnh thật sự. Tuy vẫn còn đau đầu nhưng tôi đã mở được mắt ra, nhìn ngó khắp xung quanh. Tôi đang ở một nơi xa lạ, một căn phòng nhỏ được sơn màu kem ấm áp, trên trán là một chiếc khăn ấm, cơ thể được đắp chăn bông cẩn thận. Và tôi cũng nhận ra ngay lí do khiến tôi tỉnh giấc…

Tiếng đàn violin vang lên, nhẹ nhàng, sâu lắng mà da diết. Tôi cố gắng ngồi dậy dù toàn thân vẫn không có sức. Tiếng đàn ấy có sức thu hút rất mãnh liệt, làm tôi tò mò muốn biết nó xuất phát từ đâu. Tôi loạng choạng đứng lên, đi ra phía phòng khách, đứng như trời trồng khi trông thấy khung cảnh trước mặt…

Kwon Yuri trong bộ váy trắng ngắn đến đầu gối đang kéo đàn, đôi mắt màu xám đong đầy một nỗi buồn không tên. Những ngón tay thon dài chạy trên cần đàn, khéo léo và tinh tế. Từng nốt nhạc vang lên lúc nhanh lúc chậm, nhưng dù là nhanh hay chậm, tôi đều chỉ cảm thấy một cung bậc cảm xúc duy nhất…

Buồn bã, đau đớn, ai oán và bi thương…

Tôi đứng im ở cửa phòng khách mà lắng nghe. Tiếng đàn hay… Rất hay… Nhưng lại làm tôi cảm thấy đau, lồng ngực như có thứ gì chặn lại, bức bối và khó chịu. Thế nhưng dường như tôi vẫn không buồn bằng người kéo đàn. Kwon Yuri gương mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt như chứa đựng những cơn bão lòng, mạnh mẽ và dồn dập… Cảm xúc của cô ta đang lây sang cho tôi chăng?

Bài nhạc bắt đầu bằng những nốt trầm, rồi cứ lặp đi lặp lại giai điệu nhưng được đẩy lên một quãng tám. Trầm, bổng, và cao vút. Đứng lặng người nghe và cảm nhận, từ một nỗi buồn sâu lắng thành một nỗi đau xé nát tim gan, tôi không thể không thấy đau…

Tôi cảm giác bài nhạc đã đến hồi kết, vì nó đang chậm dần và trầm xuống. Nhưng tôi lại được một phen ngạc nhiên, khi những nốt nhạc không kết thúc ở cung bậc trầm ấy, để cho nỗi buồn được lắng xuống như bao bản nhạc khác. Nó được đẩy lên quãng cao nhất, nốt nhạc gần như là một tiếng rít dài ai oán và bất lực, nhẹ như gió thoảng mà có thể làm người nghe thấy nhói lên trong tim…

Khi nghe Kwon Yuri kéo đàn, tôi mới vỡ ra một điều. Nốt nhạc trầm chỉ có thể diễn tả một nỗi buồn sâu lắng, âm ỉ day dứt không thôi. Nhưng nốt nhạc cao, ngoài việc để kết thúc những bản nhạc nhảy tango sôi động, nó còn là một nỗi đau xé lòng, không âm ỉ và day dứt như nốt nhạc trầm nhưng lại chứa đựng sự ai oán và không cam tâm… Bản nhạc kết thúc, buồn và đau đớn…

Kwon Yuri kéo đàn xong, thẫn thờ nhìn vào khoảng không bên ngoài cửa sổ. Tôi ngạc nhiên. Nơi khóe mắt cao ngạo lạnh lùng ấy, một giọt nước mắt rơi xuống, chảy dài bên gò má bầu bĩnh, chạm vào nền nhà lạnh lẽo…

Vỡ tan…

Tôi thấy khó chịu. Không biết tại sao, nước mắt của Kwon Yuri khiến tôi cảm thấy khó chịu còn hơn cả lúc cô ta lạnh lùng và vô cảm hay lúc cô ta nói những lời khó nghe. Một tay cầm đàn, một tay cầm vĩ trong bộ váy trắng, cô ta trông thật nhã nhặn và thanh khiết, nhưng tại sao cái dáng vẻ ấy vẫn cô đơn đến vậy? Dáng vẻ ấy khiến tôi muốn đến bên cô ta… Nhưng biết lấy cớ gì để đứng bên cô ta đây? 

Tôi thậm chí còn không phải bạn cô ta…

Tôi thở hắt ra một hơi, và ngay trước khi tôi quyết định đi đến bên cô ta, Kwon Yuri đã phát hiện ra sự xuất hiện của tôi. Đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt đã khô, cô ta lạnh lùng hỏi:
- Dậy rồi à? Trong người thấy sao?
- Hơi mệt, nhưng chắc sẽ ổn – Tôi cười gượng, thật sự chẳng thể nào cười thật tươi sau khi nghe xong bản nhạc kia – Cám ơn cô…

Kwon Yuri chỉ gật đầu một cái lạnh nhạt rồi cất đàn và đi về phía tôi. Những tưởng cô ta sẽ đi lướt qua tôi để ra ngoài, nhưng không. Bàn tay lạnh ngắt của cô ta đang ở trên trán tôi:
- Vẫn còn sốt, ra đây làm gì?
- Tôi… - Tôi chợt lắp bắp khi thấy sự không hài lòng trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia – Tiếng đàn…

Kwon Yuri không nói thêm câu nào nữa, vòng tay dìu tôi đưa về giường, cảm giác rất giống lúc nãy tôi mê man. Tôi vẫn còn yếu nên chưa đi được nhanh, nhưng có Kwon Yuri đỡ, những bước chân của tôi đã vững vàng hơn rất nhiều. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, cô ta đỡ tôi nằm xuống và đắp chăn cho tôi rất cẩn thận. Nếu là trước đây, chắc hẳn tôi đã đưa tay lên trán cô ta mà hỏi cô ta có bị ấm đầu không mà lại chăm sóc cho tôi thế này. Nhưng sau ngày hôm nay, tôi đã thấy được một Kwon Yuri khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm thường nhật. Cô ta chu đáo, dịu dàng, cô đơn, và buồn… 

- Bài đó là bài gì vậy?
- Cô nghỉ ngơi trước đi – Kwon Yuri lạnh nhạt nói – Có chuyện gì, lát tôi về rồi nói.
- Cô đi đâu thế?

Kwon Yuri quay nhìn tôi, mắt thoáng một tia ngạc nhiên vì giọng của tôi nghe như đang thảng thốt. Có vẻ đầu cổ và mặt tôi đang rất đỏ, vì chúng đang nóng hết cả lên. Tại sao tôi lại thảng thốt như thế nhỉ? Chỉ là buột miệng, nhưng khi biết cô ta sẽ phải đi, tôi không ngăn được bản thân cảm thấy hụt hẫng…

- Đi dạy đàn – Kwon Yuri đáp trong khi đặt tay lên trán tôi rồi rút điện thoại ra – Nhưng cũng không nhất thiết phải đi.
- Tôi có phiền lắm không? – Tôi lí nhí. Thật sự tôi rất ngại làm phiền người khác.
- Có phiền, rất phiền là đằng khác.

Tôi trợn mắt lên nhìn con người trước mặt. Vẻ mặt cô ta vẫn thản nhiên như thể cô ta và tôi mới bàn bạc về một vấn đề mang tính xã hội thông thường nào đó. Cái đồ lạnh lùng ngạo mạn chết tiệt, sao không thể an ủi tôi nổi một câu chứ? Tôi đang ốm mà… Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng ấy, chợt hắt xì hơi ầm ĩ không ngừng được, kèm theo cơn ho sù sụ khiến tôi chẳng còn hơi sức đâu mà lườm cái con người đen thui kia nữa. Tôi rên lên một tiếng khi cơn ho và hắt hơi qua đi, mệt muốn tắt thở. Kwon Yuri nhìn tôi thêm một lúc rồi khẽ nói:
- Nhưng đấy là đối với người khác.

Rồi không để tôi kịp ngạc nhiên với câu trả lời ấy, cô ta đứng dậy đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Tôi thoáng nghe được nội dung của cuộc gọi là xin phép được nghỉ dạy đàn. Giọng của cô ta thật sự rất quyến rũ, như rót mật vào tai tôi vậy. Sao lúc bình thường thì lạnh lùng mà bây giờ lại ngọt ngào thế?

Mắt tôi lại muốn díp lại rồi. Tôi mệt mỏi nhắm chúng lại, đầu óc bắt đầu trống rỗng dần dần. Hình như lần này tôi ốm nặng lắm… Toàn thân tôi vẫn nóng bừng, đầu còn hơi nhức. Thế nhưng trước khi tôi chìm vào cơn mê, bàn tay dịu dàng kia lại cẩn thận lau mặt cho tôi và đặt cái khăn ngay ngắn lên trán…

Trước giờ đã có ai chăm sóc tôi đến thế chưa nhỉ?

Tôi thiếp đi lần thứ n trong ngày hôm nay…
.
.
.
.

Tôi đang dần hồi phục, vì đầu tôi đã nhẹ đi nhiều so với lúc trước. Tôi cảm nhận được có ai đó đang lay mình, chất giọng ngọt ngào dịu dàng kia đang vang lên bên tai:
- Này, dậy đi…

Khó khăn lắm tôi mới mở mắt ra được. Kwon Yuri đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Ừ, thật sự lo lắng, mà tôi thì không hiểu tại sao cô ta phải lo lắng đến thế. Trên tay cô ta là một bát cháo bốc khói nghi ngút. Cô ta nhướng mày hỏi:
- Có dậy được không?

Tôi khẽ gật đầu, cố chống tay ngồi dậy. Kwon Yuri đặt bát cháo xuống, đỡ lấy lưng của tôi. Cô ta còn dựng cái gối lên cho tôi tựa vào nữa. Trông điệu bộ của tôi chắc thảm hại lắm, vì cô ta lại nhíu mày:
- Yếu thế này thì liệu có múc cháo mà ăn được không?
- Chắc là được.

Tôi mỉm cười, với tay cầm lấy cái thìa mà múc cháo ăn, điệu bộ lóng nga lóng ngóng. Aishhhh, chưa bao giờ tôi lâm vào cái cảnh kì cục như vậy. Mà chẳng lẽ tôi yếu đến độ cầm thìa cháo mà cũng run vậy sao? Tôi vẫn còn trẻ lắm, sao mà mắc bệnh Parkinson được? Cái tay tôi nó tự dưng mất hết sức mới sợ chứ.

Chợt một bàn tay ấm áp đỡ lấy tay của tôi. Kwon Yuri ngồi xuống, cầm lấy tay tôi cho bớt run rồi đưa thìa cháo lên, phục vụ tôi tận miệng. Tôi vẫn chưa quen lắm với việc mình được chăm sóc như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Kwon Yuri, tôi lại ngoan ngoãn ăn cháo mà không dám hó hé gì. Cái cảnh tượng thật chẳng khác gì mẹ trẻ chăm con, làm tôi ngượng đến đỏ mặt, nhưng không biết sao tôi lại cảm thấy ấm áp…

Đôi khi được chăm sóc thế này cũng thú vị đấy chứ, hihi.

Hình như vừa nãy tôi đã mỉm cười như con ngốc, vì Kwon Yuri chợt nhíu mày hỏi:
- Cười gì thế? Đang nghĩ gì vui lắm à?
- Không – Tôi vội chối, mặt lại nóng bừng lên – Tôi không nghĩ gì hết á.

Đôi mắt màu khói nhìn tôi với một sự thích thú đặc biệt, đôi môi gợi cảm cong lên thành một nụ cười. Nó thật sự chẳng quyến rũ chút nào, chỉ làm gương mặt siêu cool của cô ta ngố một cách đặc biệt, nhưng nó đủ sức để làm cho tôi đơ ra như khúc gỗ. Có phải cái con người lạnh lùng kia mới cười không vậy? Tôi không hoa mắt đấy chứ?

- Ngậm miệng lại đi, cháo chảy xuống ga giường của tôi hết rồi. – Kwon Yuri bật cười lau miệng cho tôi – Cái mặt của cô thật khó đỡ quá đi.

Omo, tiếng cười của cô ta làm tôi bị đơ tập hai. Nó trong trẻo, ngọt ngào và thật sự quyến rũ. Nếu như cô ta muốn, chắc chắn có thể thu hút cả tá đàn ông chạy theo. Kể cũng đáng tiếc thật. Chu đáo, dịu dàng, xinh đẹp, đảm đang, nếu cô ta không phải là người đồng tính, chắc cuộc sống sẽ rất sung sướng và đầy đủ. Chắc chắn sẽ có khối người mong muốn được rước cô ta về làm vợ…

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười đấy…

Tôi buột miệng nhận xét. Nụ cười của Kwon Yuri tắt ngấm, gương mặt lại trở về trạng thái lạnh lùng, giống như thể cô ta nhớ ra rằng mình đã lỡ để lộ một chút cảm xúc đối với tôi. Tuy vẫn dịu dàng đút cháo cho tôi ăn, nhưng vẻ mặt vô cảm của cô ta khiến không khí giữa hai chúng tôi trở nên gượng gạo. Tôi không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn. Đến khi tôi ăn xong bát cháo, Kwon Yuri đứng dậy mà không nói thêm một lời nào, bỏ đi. Không biết tại sao, tôi rất muốn giữ cô ta lại…

Chỉ là tôi không dám…

Aigoo, tôi làm sao thế này? Sao khi không lại vò đầu bứt tóc vì một người như cô ta chứ? Tại sao tôi lại muốn giữ cô ta ở lại với mình đến thế nhỉ? Cái vụ thấy ấm áp khi được chăm sóc thì còn có thể giải thích được là do lâu ngày chả ai chăm, nay có người chăm thì thế. Nhưng tại sao? Hễ trông thấy dáng vẻ quay lưng bước đi của cô ta, tôi lại muốn đến bên cô ta như vậy?

- Tóc cô rối lắm rồi, vò nữa nó sẽ thành tổ quạ đấy – Chất giọng ngọt ngào đấy lại vang lên lạnh lùng.

Tôi ngừng ngay công việc vò tóc, mất đến vài giây để nuốt trôi câu comment-bất-lịch-sự-mà-đúng của cô ta. Tôi phóng băng về phía cô ta, thế nhưng cái con người kia vẫn dửng dưng như không có gì. Quái lạ, với người khác, nó có tác dụng lắm cơ mà nhỉ?

- Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?
- À… - Tôi chợt nhớ ra lí do tại sao mình ở đây – Tôi muốn có một thỏa thuận với cô…

Kwon Yuri nhướng mày chờ đợi, đôi mắt màu khói nhìn tôi với một vẻ thấu hiểu. Có lẽ cô ta cũng hiểu tôi đang muốn nói gì. Tôi khẽ nói:
- Tôi không muốn ai biết đến chuyện tôi là… Cô biết đấy…
- Đổi lại cô sẽ giữ bí mật cho tôi?
- Ừ, đại loại thế… - Tôi khó nhọc nói – Tôi không muốn đây là một vụ trao đổi gì đâu, chỉ là… Tôi thật sự cần đầu óc thoải mái để yên tâm học…

Kwon Yuri lại chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Tôi thì lại không dám nhìn vào đôi mắt màu xám ảm đạm đó nữa. Trong lòng tôi chợt thấy khó chịu khi đưa ra lời đề nghị ấy. Liệu nó có làm cô ta buồn được không? Tôi không muốn nói rằng mình không tin cô ta, chỉ có điều nó là sự thật…

Tôi phải không tin tưởng cô ta chứ? Ừ, mới chỉ gặp hai lần, tôi không thể tin cô ta được… Chỉ là thấy nhức nhối một chút thôi mà… Sẽ không có gì đâu, Jessica Jung…

- Được rồi.

Cô ta chỉ nói có thế, nhưng không đi đâu nữa mà đỡ cho tôi nằm xuống nghỉ ngơi. 

Kwon Yuri ở bên tôi cả đêm hôm đó. Không nằm cạnh, chỉ ngồi bên trông cho tôi ngủ…

Đấy là lần đầu tiên tôi được ai đó chăm sóc tận tình thế này, và cái trải nghiệm đó, tôi được trải qua với Kwon Yuri… Dù chỉ là trong im lặng, nhưng đó vẫn được gọi là chăm sóc chứ nhỉ?

Cảm giác được người ta lo cho thật là thích…     Chapter 4: Tôn trọng


Tôi đánh một giấc ngon lành, đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên đến đỉnh. Không phải tôi biết điều đó qua ánh sáng mặt trời rọi vào phòng đâu. Kwon Yuri đã đóng cửa kéo rèm rất cẩn thận, nên tôi chỉ biết qua cái đồng hồ treo tường thôi. Đã một giờ trưa rồi. Tôi ngồi dậy, cảm thấy cơn sốt tai quái kia đã qua đi, cơ thể và tinh thần cũng thấy sảng khoái hơn. Vươn vai một cái cho tỉnh táo, ngáp thêm cái nữa, tôi mới xuống giường đi tìm Kwon Yuri. 



Tỉnh dậy mà không thấy cô ta ở bên, tôi cứ thấy sao sao…



Lần này, tôi tìm thấy cô ta đang loay hoay trong bếp. Khoác trên mình chiếc áo dài tay hình Mickey với cái quần ở nhà, mái tóc đen dài được buộc cao lên, đứng khuấy khuấy thứ gì đó trong nồi, trông cô ta rất ư là… uhm… đẹp theo kiểu nội trợ. Chẳng chút sang trọng, quý phái hay kiêu sa, cô ta chỉ đơn giản là đẹp… Tôi chợt nhận ra đôi mắt màu xám ấy khi chăm chú làm việc gì đó cũng cuốn hút như lúc nó bộc lộ cảm xúc của chủ nhân vậy…



- Khỏe hẳn chưa mà ra đây? – Giọng nói lạnh lùng của Kwon Yuri vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi – Đã yếu còn thích ra gió, bộ muốn ốm liệt giường như hôm qua nữa hả?



Tôi cau mày đi ra phía bàn ăn, thản nhiên kéo ghế ngồi phịch xuống:

- Cô chẳng bao giờ nói nổi một lời tử tế nhỉ?



Kwon Yuri chỉ nhún vai không đáp, dọn ra một bàn ê hề thức ăn. Trông cô ta mảnh mai vậy mà cũng ăn khiếp nhỉ? Cô ta dọn ra thêm hai cái bát, hai đôi đũa, xới cho tôi một bát cơm đầy ú ụ rồi nói:

- Ăn đi.



Chẳng cần nhắc đến câu thứ hai, tôi đã lao vào ăn như chết đói. Cũng tại tôi đói thật, hôm qua chỉ có bát cháo vào bụng, từ sáng đến giờ lại ngủ trương xác ra, không đói thì chẳng hợp lí chút nào. Tôi gắp một miếng thịt to bỏ vào miệng, nhưng hối hận ngay lập tức. Miếng thịt khá là mặn, khiến tôi phải và vội một miếng cơm vào ăn cùng. Aigoo, nhìn cách ăn của tôi lúc này, chắc chắn cái hình tượng xinh đẹp lạnh lùng quyến rũ lúc đứng đường đã bay sạch bay sẽ rồi…



Trông điệu bộ làm bếp hoàn hảo chuyên nghiệp thế kia, ai mà ngờ nổi Kwon Yuri nấu ăn chán như vậy chứ… Làm tôi muốn nuốt không được, nhổ ra cũng không xong thế này… Kwon Yuri, cô có cần chăm sóc tôi chu đáo rồi hành hạ tôi như thế này không?



- Thức ăn chán lắm hả?



Kwon Yuri chợt hỏi làm tôi không biết trả lời ra sao. Nói dối ư? Thú thật, ngần này tuổi đầu rồi, tôi ngu nhất là khoản nói dối… Còn nói thật thì… Haizzz, lỡ làm Kwon Yuri không vui thì sao? …



- Tôi không giỏi nấu ăn, chán cũng là chuyện thường thôi, không cần trưng cái mặt đó ra đâu.

- Cái mặt đó là cái mặt nào? – Tôi cau mày hỏi lại.

- Cái mặt phân vân lưỡng lự giữa nói thật hay nói dối – Kwon Yuri gắp thêm miếng thức ăn vào bát – Trông ngu kinh lên được…



Mặt tôi chắc lại đang đỏ lắm, vì nó đang nóng hết cả lên. Kwon Yuri, cô đi chết đi. Cớ gì cứ mạt sát nhan sắc và trí tuệ của tôi vậy chứ? Rút lại hết những lời tôi mới khen cô ta hôm qua đi. Đồ ngạo mạn lạnh lùng khó ưa. Nói tốt cho tôi một lần bộ khó lắm sao?



Nhưng ít ra, tôi cũng biết rằng rốt cuộc Kwon Yuri cũng chẳng đảm đang như tôi tưởng, trình độ vào bếp cũng chỉ hơn tôi tí ti chứ mấy. Ok, là hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn là dở tệ. Ơ, mà khoan… Thế bát cháo hôm qua là từ đâu ra?



- Cháo hôm qua là được mua – Kwon Yuri nói, như thể đang đọc được suy nghĩ của tôi vậy – Chứ tôi không giỏi nấu cháo.

- Nhìn cô nấu ăn hôm nay là đủ biết – Tôi cười cười, giọng điệu trêu chọc cho bõ ghét – Nấu chán vậy mà cũng bày đặt, trông thì chuyên nghiệp mà sao… Chậc chậc… Mà này, trước đây ai nấu ăn cho cô vậy? Cái điệu bộ này, làm sao mà tin cô đã nấu ăn được lâu rồi chứ?



Đôi mắt màu xám của Kwon Yuri chợt tối lại, khiến tôi im bặt không dám trêu nữa. Trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó chịu. Tôi mới nói sai gì sao? Sao đôi mắt ấy lại buồn đến như thế?



Tôi thôi không ăn nữa. Mới ban nãy bụng còn réo ùng ục mà bây giờ đã ứ lên đến tận cổ. Kwon Yuri vẫn điềm nhiên ăn uống, chỉ khẽ hỏi:

- Không ăn nữa sao?



Tôi gật nhẹ đầu, dọn bát đũa của mình đặt vào chậu rửa rồi đi về phòng. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại quay đầu lại. Tấm lưng thon nhỏ quyến rũ ấy vẫn đang quay về phía tôi đang đứng, điệu bộ vẫn cô đơn như ngày nào. Tôi chợt nhớ ra một chuyện, và cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói ra lời trêu chọc ấy…



Kwon Yuri là người đồng tính, nhưng bây giờ lại sống một mình… Tôi chưa thấy cô ta đi cùng với ai khác. Nếu có người tình thì làm sao cô ta lại bỏ mặc người tình mà chăm sóc cho tôi một cách chu đáo như vậy chứ? Câu trả lời chỉ có thể là, cô ta đã từng yêu… Yêu một người con gái rất giỏi việc bếp núc, chăm sóc cho cô ta tương đối tử tế… Với tình cảm ẩn trong bản nhạc hôm qua, có lẽ hai người này đã chia tay rồi… 



Quay nhìn tấm lưng ấy lần cuối, tôi lại thở hắt ra, cố ngăn mong muốn đến bên Kwon Yuri nhưng bất thành. Tôi ghét thấy cô ta cô đơn như vậy. Đi đến phía Kwon Yuri, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ta từ phía sau, cố gắng dùng hơi ấm của mình mà xoa dịu nỗi đau của cô ta. Kwon Yuri không chống cự, cũng chẳng đẩy tôi ra, chỉ hỏi:

- Làm gì thế?

- Yên đi. Coi như tôi xin lỗi vì câu đùa vô duyên ban nãy…



Tôi cứ đinh ninh rằng cô ta sẽ đứng dậy gỡ tay tôi ra, hoặc sẽ nói vài câu lạnh lùng để tôi tự buông tay. Nào ngờ, Kwon Yuri lại ngả đầu ra phía sau, tựa hẳn vào vai tôi mà nhắm mắt lại, mặc kệ tôi đang trong cái tư thế cúi xuống cực kì mỏi lưng kia. Tôi toan bảo cô ta đổi vị trí, nhưng khi thấy gương mặt xinh đẹp của cô ta có vẻ thanh thản, đôi mắt nhắm hờ một cách thoải mái, tôi lại thôi, bất giác mỉm cười mà không biết tại sao…



Kwon Yuri, coi như tôi trả cho cô một đêm vất vả vì chăm sóc tôi đấy nhé.

.

.

.

.



Tôi và Kwon Yuri ở trong cái tư thế kì cục ấy khá lâu, nhưng tôi cũng không phàn nàn gì. Người cô ta cũng ấm lắm chứ bộ. Hơn nữa, nhìn Kwon Yuri ngủ thật yên bình, và tôi chẳng muốn đánh thức cô ta dậy để thấy cái gương mặt thanh thản này trở nên vô cảm. Nhưng dù sao đứng mãi trong cái tư thế này cũng chán. Tôi nhẹ nhàng nhìn ngó xung quanh. Căn hộ này tuy đầy đủ tiện nghi nhưng vẫn lạnh lẽo, cứ như thể lâu lắm rồi không có ai vào ở. Không có một bức ảnh nào được đặt ở đây để trang trí. Tôi nhớ lại nụ cười hôm qua của Kwon Yuri mà lấy làm lạ. Cô ta vừa nghe đến câu tôi nói nhìn thấy cô ta cười là mặt đã lạnh tanh rồi…



Cứ như thể cô ta rất không muốn để người khác thấy mình cười vậy…



Tội tình gì phải thế chứ?



Tò mò là một tính xấu, tôi biết… Thế nhưng ngay lúc này đây, tôi thật sự muốn biết quá khứ của Kwon Yuri, muốn biết tại sao đôi mắt xám thông minh ấy luôn đong đầy một nỗi buồn day dứt… Và không biết tại sao, tôi cũng muốn xoa dịu đi tất cả… Thấy Kwon Yuri như vậy, cũng có chút xót xa chứ…



Hả, hình như tôi mới nghĩ linh tinh cái gì đó? Cái gì mà xót xa? OMG, tôi làm sao thế này?



Tôi lại nhìn gương mặt bình yên kia. Sức quyến rũ của cô ta quả là không thể xem thường được… Đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi dài và cong, mũi thì cao, môi cũng đầy đặn quyến rũ. Khẽ thở dài một cái, tôi lỡ cựa mình một chút, và đôi mắt màu bão kia mở bừng ra. Kwon Yuri lắc lắc đầu vài cái rồi ngồi thẳng lưng lên, khẽ nói:

- Xin lỗi, tôi ngủ quên…



Bây giờ tôi mới đứng thẳng lên và thấy lưng mình đau kinh khủng. Vội cười gượng trước cái nhướng mày của Kwon Yuri, tôi nói:

- Bỏ đi, cũng không sao mà.

- Cô giữ ở cái tư thế ấy bao lâu rồi?

- Ai mà nhớ được – Tôi ngáp một cái, đi ra phía cái ghế sofa như bà già – Nhưng cũng chẳng sao mà…



Những tưởng Kwon Yuri sẽ mặc nhiên bỏ qua vấn đề này, nhưng không. Cô ta đứng dậy đi theo tôi ra chỗ ghế sofa, lạnh lùng ra lệnh:

- Quay lưng ra đây.



Lại cái giọng này. Tôi ghét những lúc cô ta không hài lòng về một cái gì đấy, vì cái chất giọng ngọt ngào vang lên một cách đầy uy quyền kia luôn khiến tôi không thể không tuân theo ý muốn của cô ta. Này thì quay lưng lại, nhưng cô liệu hồn đừng có sàm sỡ tôi đấy.



Kwon Yuri không nói câu nào, nhẹ nhàng massage cho tôi. Từng thớ cơ cứng như đá vì căng ra, dưới bàn tay của cô ta liền dãn ra khoan khoái. Chà chà, hóa ra được massage sướng như vậy sao? Tôi nên cân nhắc đến việc đi kiếm thêm tiền để có thêm một vài bữa massage bên ngoài. Thật sự làm gái đứng đường đâu có sung sướng gì. Đứng rõ lâu ngoài đường bất kể thời tiết trên đôi giày cao gót, tôi mà không bị lệch cột sống thì quả là một điều quá đỗi phi thường…



Khoan… Hôm nay… À, mới là đầu tháng. Nhưng bỏ mất một buổi làm, đồng nghĩa với việc tiền đang bay ra khỏi túi của tôi. Và tháng trước tôi đã không trả đủ số cho ông bác già yêu quý của mình. Đồ khốn đó, dám dọa sẽ cho người đến xử đẹp tôi… Nhưng chắc hắn cũng dám làm thật lắm. Haizzz, cái số sao mà khổ quá vậy nè trời…



- Đang gặp chuyện gì khó khăn sao?



Hình như tôi dễ để lộ suy nghĩ ra ngoài mặt lắm thì phải, lại để Kwon Yuri nắm được rồi. Tôi lắc lắc đầu như con mèo ướt:

- Không có. À… Bây giờ tôi khỏe rồi, cũng không nên làm phiền cô nữa, nhỉ?



Tôi không nhìn thấy Kwon Yuri có đang bộc lộ cảm xúc gì hay không, nhưng đôi tay đang dịu dàng xoa bóp vùng cổ của tôi chợt dừng lại một vài giây rồi mới tiếp tục:

- Ừ. Cô phiền muốn chết.

- Yah, cô có cần phải nói thẳng thế không? Tôi chỉ nói cho có thôi mà.



Kwon Yuri, cô đúng là cái đồ… Tôi chẳng còn biết tả cô sao nữa. Lúc nào cũng nói ra những câu khiến tôi ngại muốn chết. Tôi vùng vằng đứng dậy, không thèm để cho cô ta massage thêm một phút nào nữa, đi khắp nơi tìm bộ quần áo ướt nhẹp hôm qua mà không thấy. Kwon Yuri thì đã đứng từ sau lưng tôi từ bao giờ, nói:

- Quần áo tôi đang giặt, chờ khô đi đã, muốn ốm nữa à? Hay muốn được tôi chăm như chăm trẻ nữa?



Mặt và cổ tôi lại nóng bừng lên. Đồ đáng ghét Kwon Yuri!



- Cô nói dễ nghe một chút không được sao? Cứ dịu dàng như hôm qua thì sẽ chết à?

- Tôi mà dịu dàng mãi, e là cô không cưỡng nổi sức hấp dẫn của tôi đâu.

- Đồ mặt dày…



Ngoài nói thế thôi, thâm tâm của tôi vẫn thừa nhận cô ta nói đúng… Cô ta lúc dịu dàng sao mà đáng yêu thế cơ chứ… Và nụ cười ấy nữa… Chẳng sexy chút nào, nhưng đó là biểu hiện của sự dễ thương ẩn giấu đâu đó trong con người cô ta, và tôi thích thế. Aigoo, tôi đang thử tưởng tượng Kwon Yuri mà nũng nịu thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc trời sẽ sập, và thằng đàn ông ngu si nào bị nũng nịu cũng sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta mất. Ông trời có vẻ đã quá ưu đãi cô ta khi cô ta hội tụ đủ những yếu tố cần thiết để quyến rũ bất kì một người con trai nào…



- Đang tự hỏi tôi mà dễ thương thì ra sao à?



Này này, chẳng lẽ cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi?



- Tôi có đọc được đâu, mặt cô biểu cảm quá thôi…



Tôi ngượng đến chín cả mặt, chắc rán trứng trên đó cũng chín luôn mất. Sao tôi lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình với cô ta thế chứ? Mặt nạ lạnh lùng của tôi biến đi đâu mất rồi?



Kwon Yuri chợt quay đi, nhưng không khí như đã dịu lại. Tôi đần người ra một lúc không biết làm gì hơn. Cảm giác rất giống lúc cô ta cười… Có phải cô ta vừa mới cười nữa không đây?



- Này… Cô mới cười phải không?

- Không 



Giọng cô ta vẫn lạnh lùng, nhưng chẳng hiểu sao, hình như nó không đáng sợ như trước nữa. Tôi chạy theo cô ta, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp kia, mỉm cười gian:

- Cô mới cười mà.

- Không có.

- Có mà.

- Không có.



Tôi thề là cái mặt đen thui của cô ta đang đỏ ửng lên. Hehe, vậy là cũng biết đỏ mặt cơ đấy. Hôm nay, tôi mà không chọc cô đến muốn chui xuống đất, tôi không phải Jessica Jung. Kwon Yuri, cô tới số rồi.



- Cô cười rồi – Tôi nhăn mặt lè lưỡi trêu – Đừng tưởng tôi không biết nhé!

- Không có mà.



Bối rối rồi. Đến lúc thêm mắm thêm muối vào rồi đây. Aegyo của tôi, để xem cô có thoát nổi không nhé! Nhòm cái mặt kìa, aigoo, muốn cười quá, hihi. Ế, không được quay đi. Tôi phồng mang chu mỏ cho cô nhìn đấy nhé…



Chạy lăng quăng xung quanh cô ta như cún, ép cô ta phải nhìn vào cái aegyo hiếm có của tôi, tôi cũng mệt lắm chứ bộ. Thế nhưng Kwon Yuri cứ nhất quyết không chịu nhìn. Hết cách, tôi nhảy luôn vào người cô ta mà ôm chặt cứng, khiến cô nàng kêu gào ầm lên:

- Xuống khỏi người tôi ngay, đừng có thấy người đẹp mà sàm sỡ…

- Ai thèm sàm sỡ cô – Tôi gào đáp trả - Quay nhìn tôi một cái đi, Yuri dễ… à nhầm, xinh đẹp…

- Xuống ngay, tôi đếm từ một đến ba, xuống ngay nếu không tôi sẽ đạp vào cái mông lép của cô đấy.

- Đạp được hẵng nói – Tôi lè lưỡi trêu. Cô ta mà đạp được tôi ở trong tư thế bị ôm chặt cứng này thì tôi đi đầu xuống đất – Nhìn tôi đi, rồi chúng ta sẽ cùng chứng minh là cô có cười hay không…



Cái thứ cứng đầu cứng cổ, bị ôm chặt cứng rồi mà còn nhắm mắt lại. Là cô ép tôi đấy nhé, Kwon Yuri!



Thọc lét thần chưởng xuất chiêu. Và đương nhiên, Kwon Yuri trốn làm sao được khi đang bị tôi ôm chặt cứng thế này. Cô ta gào lên, cái mặt muốn cười thấy rõ mà còn cố nhịn:

- Tránh ra nào, tôi buồn mà. Có máu buồn đấy nhé!

- Có máu buồn mới chọc, không có tôi chọc làm chi – Tôi cười lừa tình - Cười đi coi nào, đồ cứng đầu. Cười cái chết ai đâu…



Tôi thì cứ kiên nhẫn chọc vào eo cô ta, còn cô ta cứ kiên nhẫn gào. Hehe, cái điệu bộ dễ thương ghê, mặt đỏ lên, gào thét ầm ĩ, nhìn tới nhìn lui chả giống cái kẻ lạnh lùng cách đây mấy phút tí nào. Và cuối cùng, không thể chịu đựng hơn được nữa, Kwon Yuri bật cười khanh khách:

- Tôi cười rồi đó, dừng lại đi. Buồn lắm rồi đấy nhé!



Tôi mỉm cười chiến thắng, chọc chọc thêm vài cái nữa rồi buông tha cho cô ta. Kwon Yuri ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc, nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự “yêu thương”, nhưng tôi cóc sợ. Dám chọc cho tôi ngượng, bây giờ cũng phải đến phiên tôi chọc lại chứ.



- Chờ tôi nghỉ… Sẽ cho cô biết tay…



Tôi cũng mệt nhưng không đến mức thở hổn hển, vẫn đủ sức lượn vài vòng quanh cô ta trêu ngươi rồi cúi xuống bẹo lấy hai bên má của cô ta:

- Cười lên mới vui, biết chưa? Không cười, mặt như đâm lê, khó coi lắm…

- Buông tay ra nào, đau quá… Tôi cười hay không liên quan gì đến cô?

- Sao không liên quan? Cô cười một cái cũng làm tôi đỡ căng thẳng hơn. Chứ trông cái mặt của cô… - Tôi cười khẩy một cái - … Muốn đấm ghê lắm.



Kwon Yuri đập một cái vào vai tôi:

- Muốn đấm cái đầu cô…

- Yah… Đau, đánh gì đau thế - Tôi ôm vai kêu trời dù nó chẳng đau đến thế - Tôi mà bị lệch vai, không bắt được khách, cô có nhắm nuôi tôi được cả đời không?



Ánh mắt của Kwon Yuri bất chợt dịu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười buồn. Trông thấy cô ta như thế, tự dưng bao hứng thú trêu chọc của tôi bay biến đâu hết cả. Chắc tôi lại lỡ nói đúng câu gì gợi nhớ lại kỉ niệm của cô ta với người yêu cũ rồi…



Cả tôi và cô ta lại rơi vào trạng thái im lặng đến gượng gạo. Tôi cố nghĩ thử xem liệu có gì để nói với cô ta nữa hay không, nhưng mãi mà chẳng ra cái gì.



Chậc, cứ ngồi im lặng bên nhau thế này cũng thật khó chịu…



Mắt tôi hết tia sang Kwon Yuri đang tự kỉ rồi lại tia trúng cái violin. Vậy là có chuyện để nói rồi.



- Này. Hôm qua ấy…?

- Ừ - Kwon Yuri đều đều đáp – Sao?

- Bài đó là bài gì vậy?



Kwon Yuri nhướng mày hỏi:

- Muốn nghe lại sao?



Tôi im lặng, vì nửa muốn nghe lại nửa không. Bản nhạc hay mà đau đớn đến mức qua một ngày mà tôi không thể quên nổi cảm giác bất lực và không cam tâm ấy. Hay thì hay, thích thì thích, nhưng tôi thích trốn tránh nỗi đau hơn là đối mặt với nó…



- Cô có muốn chơi lại bài đấy không?



Kwon Yuri nhìn về phía hộp đàn, đáp lời tôi với giọng nói nhẹ như hơi thở:

- Nửa muốn nửa không…



Hai chúng tôi lại im lặng, nhưng không khí lại không còn gượng gạo nữa. Đó là một sự im lặng dễ chịu khi cả hai đều chìm vào những suy nghĩ riêng của mình. Tôi bắt đầu băn khoăn… Lí do của cái sự nửa muốn nửa không của Kwon Yuri, liệu có giống tôi không?



- Này. – Kwon Yuri chợt lên tiếng.

- Gì thế?



Cô ta ngập ngừng như muốn tìm lời thích hợp, điệu bộ lúng túng trông đến tội. Tôi bật cười:

- Có gì thì cứ nói đi xem nào?

- … Tôi… ôm cô có được không?



Câu hỏi của Kwon Yuri làm tôi ngẩn người ra. Lần đầu tiên có người hỏi tôi một câu hỏi như thế. Dù sao tôi cũng là gái đứng đường, chưa một ai từng hỏi tôi một câu mang tính chờ đợi sự cho phép để được chạm vào cơ thể tôi, mà lại chỉ là ôm chứ không phải sex. Nhớ lại cái đêm lần đầu tiên tôi gặp Kwon Yuri, cô ta cũng chỉ ôm tôi một lúc, khi thấy tôi tỏ vẻ không vừa ý, cô ta liền thôi…



Kwon Yuri tôn trọng một đứa con gái như tôi…



- Ừ, được mà – Tôi mỉm cười, xích người về phía cô ta, vòng tay ra phía sau tấm lưng nhỏ nhắn ấy, rúc vào lòng cô ta như một con mèo nhỏ - Tôi không keo kiệt đến độ một cái ôm cũng không cho người ta nổi đâu…



Kwon Yuri vòng tay ôm lại tôi, và tôi thoáng thấy cô ta mỉm cười. Mãi cho đến tận bây giờ, đó vẫn luôn là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy…



Tôi sẽ luôn ghi nhớ ngày hôm nay. Vì đó là ngày Jessica Jung được Kwon Yuri tôn trọng, như bao người bình thường khác…

  Chapter 5: Quá khứ... Và mưa…


Tôi và Kwon Yuri ôm nhau chắc được khoảng mười lăm phút thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô ta nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, rời khỏi cái ôm rồi với lấy cái điện thoại. Đôi mắt xám màu bão chợt tối lại, gương mặt dịu dàng ban nãy cũng biến mất, thế vào đó là một gương mặt lạnh lùng và vô cảm mà tôi vẫn thường gặp. Tôi bỗng cảm thấy hẫng như vừa bước hụt một bậc cầu thang… 



Sao gương mặt cô ta có thể trở lại lạnh lùng nhanh đến thế?



Tôi im lặng quan sát, còn Kwon Yuri chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà không bắt máy. Chuông vẫn kiên nhẫn đổ, Kwon Yuri vẫn kiên trì không bắt máy, để đến khi điện thoại ngừng rung, đôi mắt màu xám của cô ta hơi cụp xuống, gương mặt như phủ bởi một lớp sương mỏng. Tôi vẫn chỉ im lặng đứng nhìn, chiêm ngưỡng vẻ đẹp lạnh lùng ấy, nhưng tuyệt đối không dám đến gần…



Kwon Yuri tắt nguồn rồi ném cái điện thoại qua một bên, từ từ ngồi xuống bên tôi và nhắm mắt lại. Tôi không nói câu nào, nhưng chợt nhận ra bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng từng chăm sóc chu đáo cho tôi đang nắm lại rất chặt, đến mức từng khớp xương đã trở nên trắng bệch.



Rõ ràng tinh thần của Kwon Yuri đang rất bất ổn.



Tôi thở hắt ra một hơi rồi đặt tay mình lên tay cô ta. Kwon Yuri mở mắt, nhìn tôi với ánh nhìn thắc mắc rồi lại nhắm mắt lại. Cảm nhận được bàn tay bên dưới đang được thả lỏng dần dần, tôi hơi mỉm cười nhưng vẫn để yên tay mình như thế. 



Hai chúng tôi lại im lặng một lúc lâu, nhưng không khí lại không hề gượng gạo. Tôi chợt quay sang người con gái bên cạnh,thấy một lọn tóc mai đen nhánh đang rơi xuống khỏi nếp vốn có, bèn đưa tay lên, định vén nó sang một bên. Nhưng ngay lúc tôi vừa buông tay ra, Kwon Yuri bỗng mở mắt ra, không nói gì mà chỉ nhướng mày một cái. Tôi chợt lúng túng:

- Tôi… Ờ… Chỉ định vén tóc lên cho cô thôi…



Kwon Yuri gật đầu hờ hững, bàn tay đưa lên vén lại chỗ tóc rồi nhìn ra ngoài trời gió, đôi mắt màu xám xa xăm, trông thì mộng mơ mà thực chất lại u buồn. Tôi khẽ hỏi:

- Người ban nãy… Cô ghét lắm à?



Như tôi dự đoán, cô ta im lặng không đáp. Gục gặc đầu ra vẻ hiểu, tôi hỏi thêm:

- Thấy đỡ hơn chưa?



Lại im lặng. Nhưng tôi cũng không phàn nàn gì, chỉ tựa đầu vào ghế sofa, bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa, cười cười rồi nhẹ giọng:

- Cô có muốn biết tại sao tôi đi làm gái không?



Kwon Yuri vẫn im lặng, nhưng đôi mắt ánh lên một tia tò mò khi nó quay sang phía tôi, kiên nhẫn chờ đợi. Tôi ngẩng đầu lên trần nhà, đều đều kể lại mọi chuyện. Từ chuyện gia đình tôi vốn giàu có, nhưng vì lỡ đầu tư một khoản tiền lớn vào chứng khoán, để đến mức mắc nợ khắp nơi, cả một công ty có tiếng bị phá sản, cho đến khoản nợ khổng lồ khi bác tôi cho bố vay với lãi suất cao…



- Hồi còn đi học, tôi cũng được nhiều người ngưỡng mộ lắm… Có điều, qua một vài lần gặp phải biến cố, tôi cũng hiểu là chẳng ai ở bên tôi thật lòng cả. Nếu không ở bên tôi vì tiền, thì sẽ ở bên tôi vì cái mác cô chủ nhà họ Jung. Rồi thì bố mẹ tôi phá sản, nợ nhiều đến mức phải tự sát, nhà cửa thì bị ngân hàng đến thu lại… Tôi một thân một mình, lại quen thói tiểu thư, nên có đi làm giúp việc được đâu. Nấu cơm không biết nấu, giặt giũ không biết làm, đến lúc đấy mới thấy thấm thía… Nhưng cũng muộn rồi. Tôi xin đi gia sư, nhưng mà chẳng hiểu có phải tại Chúa thích trêu chọc tôi hay không, công việc cũng không ổn định. Toàn vớ phải học sinh lười, cô biết đấy. Hôm nay thì cô Jung, em mệt lắm. Ngày mai thì, cô Jung, em bận rồi… Để đến mức có những tháng tôi không thể trả một cắc bạc nào cho bác… Bác tôi cho bố mẹ tôi vay nặng lãi đấy, buồn cười nhỉ? Bây giờ hàng tháng tôi đều phải cống nạp cho ổng mười triệu này…



Kwon Yuri vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt của cô ta nói rằng cô ta đang chăm chú lắng nghe. Tôi mỉm cười rồi tiếp tục:

- Hôm đó tôi không còn nổi một won trong người. Đói lắm, lại lạnh nữa, nhưng ở nhà thì cũng chẳng qua cơn đói, nên tôi cứ đi lang thang, ai ngờ lại lơ ngơ đi lạc vào khu đèn đỏ mà không biết. Tôi ngồi xuống vỉa hè nghỉ vì bắt đầu chóng mặt, không ngờ lại có người đến đưa cho tôi một cái bánh… Ra là một cô gái hành nghề giống tôi bây giờ đây… Tôi ngạc nhiên lắm, vì ngày trước tôi vẫn luôn quan niệm những người như cô gái ấy đều là hạng không ra gì, cũng chẳng phải dạng hiền lành tử tế. Vậy mà lại cho tôi một cái bánh lót dạ. Tôi cứ đần mặt ra, không biết có nên nhận hay không. Ha, cô có biết cô ấy nói gì với tôi không?



Kwon Yuri khẽ lắc đầu, đôi mắt xám đang xoáy sâu vào mắt tôi. Tôi quay đi rồi tiếp:

- Cô ấy nói: “Tôi biết cô khinh tôi, nhưng cũng không nên ngược đãi bản thân. Tôi không cầm vào cái bánh, nên không sợ bẩn đâu…”. Câu nói ấy làm tôi vừa cảm động vừa ngượng, đến mức bật khóc… Tiếp xúc rồi mới thấy được mặt trái của những người phải bán thân để kiếm sống… Lúc ấy, tự thấy bản thân không xứng đáng với lòng tốt của cô ấy vì những quan niệm cổ hủ trước kia, nhưng tôi vẫn phải cầm lấy cái bánh vì không muốn cô ấy nghĩ rằng tôi khinh thường cô ấy đến mức đói sắp chết mà còn không nhận đồ ăn chỉ vì nó xuất phát từ một người làm gái. Cô không biết nó ngon thế nào đâu. Rồi đương nhiên tôi cũng có hỏi chuyện một chút, và được biết đi làm nghề này, dù có bị xã hội khinh bỉ thì vẫn có cơ kiếm được nhiều tiền. Nếu may mắn, có thể kiếm được hàng trăm nghìn won một đêm…



Kwon Yuri nhìn tôi với ánh mắt cảm thông nhưng vẫn không nói gì. Tôi bỗng thấy buồn khi nhớ lại mọi chuyện, tông giọng trầm xuống từ lúc nào không hay:

- Đối với một tiểu thư nhà giàu như tôi, trong một sớm một chiều khi không mất hết tất cả, trong khi trong tay tôi chẳng có gì, dù chỉ là một chút kĩ năng nhà bếp hay nội trợ. Bác tôi cũng đe dọa đủ đường, mà nợ thì không thể không trả. Nghề gia sư thật sự quá bấp bênh, đồng lương thì không tương xứng với công sức bỏ ra… Đến mức mà có những tháng tôi ăn không ngồi rồi, cố gắng lắm mới trả đủ tiền thuê nhà, ăn còn không có mà ăn… Bấy giờ lại có một lối thoát, tôi liền nắm lấy… Nhưng mà…



Tôi chợt run lên, cố gắng kiềm chế khi sống mũi đã cay cay:

- Đêm đầu tiên của tôi là với một kẻ đã ở tuổi trung niên… Hắn cũng dịu dàng, cũng tử tế, nhưng chỉ ban đầu thôi… Đau lắm… Sau khi mọi việc đã xong, hắn quẳng xấp tiền vào mặt tôi rồi đi mất… Làm tôi bị ám ảnh trong một thời gian rất dài…



Kwon Yuri chợt nắm lấy bàn tay đang run run của tôi để trấn an. Không hiểu tại sao, bàn tay của cô ta cũng run lên cùng tôi. Tôi thấy lạ, nhưng không quá để tâm khi đang nhớ lại lần đầu của mình, một giọt nước mắt không kiềm chế được rơi dài bên má tôi nóng hổi:

- Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục… Số nợ quá lớn, mà tôi thì không có khả năng chi trả nếu không tiếp tục… Cô biết đấy… - Tôi gạt nhanh giọt nước mắt – Hơn nữa, nếu không thế này, chỉ e cả đời tôi cũng trả không hết số nợ bố mẹ từng nợ bác… Đấy, đầu đuôi nó là như thế - Tôi gượng cười – Chuyện chán nhỉ?



Kwon Yuri lắc đầu, đưa tay lau nốt vệt nước mắt trên má tôi nhưng vẫn chỉ im lặng. Cô ta cũng hiểu một điều như tôi… Khi một người đang đau buồn, tốt nhất hãy im lặng lắng nghe người ấy trút hết mọi nỗi lòng ra. Nhìn đôi mắt xám kia đang dành một ánh nhìn cảm thông cho mình, trong lòng tôi chợt thấy vui. Muốn Kwon Yuri tạm quên đi vấn đề của mình hiện tại, chỉ còn cách dẫn dắt cô ta vào một vấn đề khác, và có vẻ tôi đã thành công…



Cô ta chợt đứng dậy, lấy đàn violin ra, chỉnh dây cho chuẩn rồi nhìn về phía tôi, hơi mỉm cười một chút, và bắt đầu kéo. Tiếng đàn ngân nga khắp phòng, nhẹ nhàng và êm ái, dịu dàng như một dòng nước thanh khiết tẩy rửa tâm hồn, làm tôi tạm quên đi cái quá khứ của mình. Kwon Yuri dù chỉ mặc một cái áo dài tay hình mickey cùng cái quần ở nhà nhưng dáng đứng chuyên nghiệp của cô ta vẫn làm tôi choáng ngợp. Bài nhạc lần này không nhanh nên lắng, từng ngón tay của Kwon Yuri rung trên cần đàn tạo nên từng nốt nhạc ngân nga hoàn hảo. Tôi chợt mỉm cười, và cũng thấy trên gương mặt xinh đẹp của Kwon Yuri đang ẩn hiện nột nụ cười thoáng qua…



Bản nhạc kết thúc kéo tôi ra khỏi trạng thái thư giãn ban nãy, nhưng không làm tôi thấy khó chịu. Nhắm mắt ngâm nga theo giai điệu mới được nghe, tôi hỏi:

- Bài gì thế?

- Nocturne, Secret Garden – Kwon Yuri đáp, đôi mắt màu bão đã dịu lại, nhìn tôi thấu hiểu – Nghĩa là dạ khúc. Khúc nhạc buổi đêm…

- Bảo sao, nghe thanh thản thế… Cô học violin được bao lâu rồi mà chơi giỏi thế?



Ánh mắt Kwon Yuri lại đượm buồn, chất giọng ngọt ngào bỗng trầm xuống:

- Tính đến tháng 12 sắp tới là vừa tròn sáu năm… Thôi, đừng nhắc chuyện này nữa. Hình như tôi vẫn chưa biết tên cô?



Tôi ngẩn người ra vài giây rồi mới nhớ ra đúng là mình chưa từng xưng tên với cô ta thật. Cười một cái thật tươi, tôi nói:

- Tôi là Jessica Jung.

- Giessika?



Kwon Yuri phát âm cái tên của tôi một cách khó khăn, làm tôi không biết nên khóc vì cái tên tuyệt hay của tôi bị bóp méo hay nên cười trước cái vẻ mặt nhăn nhăn vì khó đọc của cô ta nữa. Tôi bèn đọc lại từng âm một:

- Không phải thế, mà là Jes-si-ca đó…



Nhưng mọi nỗ lực của tôi đều là vô vọng khi mà Kwon Yuri cứ khăng khăng gọi tôi là “Giessika”. Sau mười lăm phút đồng hồ, cô ta chỉ có tiến bộ một chút xíu xiu, đó là đã biến được cái âm “shi” thành “si” trong cái tên đáng yêu của tôi. Thở hắt ra một cái thất vọng, tôi bảo đại:

- Thôi thì cô cứ gọi quách tôi là Sica đi cho rồi… Người đâu mà dốt tiếng anh thế không biết…



Không ngờ Kwon Yuri nghe vậy, khóe môi cong lên thành một nụ cười ngố không chịu được, nói:

- Ừ, vậy gọi là Sica nhé.



Hơ, tôi bảo đại thôi mà nghe à? Chậc, vậy là tôi có nick name mới rồi…



Sica à? Nghe cũng dễ thương ra phết…



-À này – Tôi chợt nhớ ra một chuyện – Cho tôi mượn vở chép bài đi, được không? Hôm qua cô làm tôi lo quá, chẳng tập trung được gì cả…



Kwon Yuri nhìn tôi một lúc lâu rồi gật đầu đứng dậy vào phòng ngủ, lát sau trở ra cùng một tập giấy A4. Tôi đón lấy nó rồi trợn mắt ngó vào, thử dịch vài chữ xem sao. Không phải quá khó để dịch, nhưng thật sự đau mắt. Mà tôi nhớ hình như chữ cô ta đâu có xấu như thế này nhỉ? Mà không hiểu cô ta chép bài kiểu gì nữa… Lộn xộn, tung tóe, chữ nọ xọ chữ kia, làm sao cô ta có thể học được từ cái mớ giấy lộn này nhỉ?



- Cô không đùa chứ? Có thật đây là cô chép không? Hình như chữ cô đâu có xấu thế này?

- Chép ngoáy thôi mà – Kwon Yuri đáp, cầm cái đàn violin ngồi xuống bên cạnh tôi – Hơn nữa tôi đọc được là được rồi…

- Vậy tôi đọc kiểu gì đây?



Trước cái nhướng mày của tôi, Kwon Yuri chỉ nhún vai mà không đáp, gảy gảy vài nốt trên cái đàn violin. Tôi nhăn nhó mặt mày, đau khổ quay về với tập giấy A4, cố căng mắt ra mà dịch chữ viết của cô ta trên đấy. Aigoo… Chắc tôi sắp phải đi cắt mắt cận cho cái kính nobita của tôi thật rồi…



Thỉnh thoảng tôi lại dừng lại, lắng nghe tiếng đàn được gảy ra từ cái đàn violin. Giai điệu vẫn là giai điệu buồn nhưng khá phiêu và nhẹ nhàng, so với bản nhạc hôm qua thì quả là một trời một vực. Tôi nói:

- Kéo thì kéo hẳn đi, gảy không cũng được à?

- Cho thuộc nốt thôi – Kwon Yuri vừa gảy vừa đáp – Muốn nghe tôi kéo đàn nữa à?



Tôi gật đầu cười toe toét. Kwon Yuri nhún vai rồi đứng dậy, đánh thử vài nốt rồi bắt đầu vào bài. Cô ta quả là có tài, hai bàn tay được kết hợp hoàn hảo, giai điệu mới được gảy xuất hiện nuột nà, phiêu, vẫn buồn nhưng là chỉ là một nỗi buồn man mác. Và cứ thế, tôi ngồi chép bài, Kwon Yuri đứng kéo đàn. Cô ta chơi hết bài này đến bài khác như không biết mệt, đôi mắt màu xám chợt sáng lên, giống như bầu trời khi chuẩn bị tan bão…



Tôi mỉm cười, ngồi dịch chữ của Kwon Yuri đã không còn đau mắt như trước…



Rất rất lâu sau đó, tôi mới chép được hết chỗ giấy mà Kwon Yuri đưa, lấy tay dụi mắt cho đỡ mỏi, thở hắt ra một cái. Còn Kwon Yuri cũng đã ngừng chơi đàn từ lâu, bấy giờ đang gục bên cạnh tôi mà ngủ ngon lành từ lúc nào không hay. Nhìn cô ta ngủ tôi thật không nỡ đánh thức, nhưng ngủ ngoài phòng khách dưới cái thời tiết này thật không phải là một ý hay. Tôi lay lay cô ta, khẽ gọi:

- Này, dậy đi…



Không có phản ứng. Cô ngủ say vậy sao?



- Dậy đi, nằm đây không tốt đâu…



Kwon Yuri ư hử vài tiếng như mèo kêu, chép miệng vài cái rồi thay đổi tư thế ngồi, không quên vuốt lại tóc cho khỏi rối. Tôi bật cười khúc khích. Thế đấy, cô ta đi ngủ cũng phải đẹp. Tôi nín cười rồi lại lay:

- Này, dậy nhanh đi, nằm đây ốm bây giờ.



Nhưng vẫn vô ích. Thở dài một tiếng, tôi kéo tay cô ta quàng qua vai mình, cố dùng hết sức mà đỡ Kwon Yuri dậy. Trông người thì mảnh mai mà sao nặng quá vậy trời? Mãi đến lần thứ ba, tôi mới có thể nâng được cơ thể của cô ta lên. Tôi thì thở không ra hơi, vậy mà Kwon Yuri vẫn điềm nhiên ngủ ngon lành, thế có tức không cơ chứ. Chết rồi… Chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy rồi…



Huỵch một cái, chân tôi vấp vào cạnh bàn, làm cả hai ngã xõng xoài ra đất. Tôi nhắm tịt mắt lại, cứ tưởng sẽ đau lắm, ai ngờ lại chẳng có cảm giác đau. Sàn nhà Kwon Yuri êm thế sao? Mà cái gì mềm mềm ở môi tôi thế nhỉ? Cảm giác sao mà quen quen… Có đau một tí, nhưng lại hơi tê tê, rất dễ chịu… Tôi đã từng cảm thấy như thế lúc nào nhỉ?



Tôi mở mắt ra, mặt mũi nóng bừng hết cả lên khi thấy đôi mắt màu bão kia đang nhìn vào mình một cách ngạc nhiên. Nếu mắt cô ta ở đấy, có nghĩa là…



Tôi từ từ ngồi dậy, sờ nhẹ lên môi mình, trong khi Kwon Yuri cũng làm điều tương tự, gương mặt vốn bình thản bộc lộ sự ngạc nhiên tột độ. Tôi vừa ngại vừa sợ, nói liên miệng:

- Xin… Xin lỗi… Tôi… Chỉ là… Thấy cô ngủ ở đấy… Trượt chân nữa…



Aishhh, tôi sao thế này? Mọi thứ tôi nói đều không ăn nhập vào với nhau. Chợt nhận ra mình vẫn đang nằm trên người Kwon Yuri, tôi hốt hoảng ngồi dậy, tiếp tục phân bua:

- Tôi không cố ý… Xin lỗi… Chỉ tại…

- Ừ, tôi hiểu.



Kwon Yuri chỉ nói như thế bằng một giọng đều đều, nhưng quá đủ để khiến tôi á khẩu. Gương mặt xinh đẹp của cô ta thoáng một nét buồn, đôi mắt xám cụp xuống, từ từ đứng dậy xoa xoa chỗ đầu bị đụng xuống đất, khẽ nói:

- Chắc quần áo cô cũng khô rồi đấy…



Tôi chợt thấy không vui. Có phải cô ta đang có ý đuổi tôi đi không?



Kwon Yuri xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

- Không có gì, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Chuyện kia, tôi sẽ giữ kín bí mật cho cô. Để tôi đi rút quần áo…



Khoan, đấy đâu phải là điều tôi muốn?



Thế nhưng tôi chưa kịp nói gì, Kwon Yuri đã đứng dậy rời đi, khi quay vào phòng, trên tay cô ta đã cầm theo bộ quần áo tôi mặc hôm qua, lặng lẽ đưa cho tôi mà không nói câu nào. Tôi đón lấy nó, nhìn theo tấm lưng của Kwon Yuri một lúc rồi mới miễn cưỡng bước vào phòng tắm, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng…



Tại sao tôi lại cảm thấy như thế này?



Sau khi thay xong quần áo, tôi trở ra ngoài thì cũng đã là mười giờ đêm. Bây giờ chỉ cần qua nhà thay bộ quần áo, make up một chút là vừa kịp giờ đi làm. Kwon Yuri không ở trong phòng khách. Tôi hướng mắt về phía cửa phòng ngủ, thấy nó đóng thì đoán cô ta đang ở trong đấy. Tôi thở dài đi về phía căn phòng, định gõ cửa nói một câu tạm biệt, nhưng chợt nhớ đến thái độ của cô ta sau khi sự việc không mong muốn kia xảy ra, tôi lại thôi. 



Tôi sợ trông thấy một Kwon Yuri như thế…



Bàn tay tôi chỉ còn cách cánh cửa vài phân…



Tôi mím môi thu tay về, lặng lẽ ra cửa, nơi có một tờ note màu vàng đính trên đó. Dòng chữ phóng khoáng và mềm mại đó lại hiện ra trước mắt tôi:

“Xin lỗi. Về khóa cửa giúp tôi nhé”



Tôi thẫn thờ cầm lấy tờ note, mở cửa ra. Gió thổi khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi quay về phía căn phòng đó một lần nữa, chờ đợi một điều gì đó, nhưng chính tôi cũng không biết mình đang chờ cái gì… Không lẽ tôi đang chờ Kwon Yuri mở cửa ra, nở một nụ cười ấm áp và nói rằng mọi việc vẫn ổn?



Nghe đã thấy ngu ngốc rồi…



Tôi lắc lắc đầu, bước ra ngoài và đóng cửa lại. Trời lất phất mưa. Tôi giơ tay ra đón lấy mưa, khẽ nở một nụ cười buồn. Tôi cũng không rõ cảm xúc trong tôi hiện tại là gì nữa rồi…



Tôi ngước lên nhìn căn nhà nhỏ của Kwon Yuri một lần nữa, bỗng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vì không có lí do gì để tiếp tục ở lại, tôi lại ra đi. Khác với lần trước, trong tôi hiện tại chỉ còn lại một sự trống rỗng, lạnh lẽo và cô đơn…



Nhớ lại hơi ấm nơi Kwon Yuri, tôi cắn răng, vòng tay tự ôm lấy mình, liêu xiêu bước đi từng bước…



Tối hôm đó tiếp bao nhiêu khách, tôi không rõ, nhưng cũng không ít hơn trước là mấy, phần vì cần tiền, phần vì muốn tìm kiếm một thứ hơi ấm nào đó để khỏa lấp chỗ trống trong lòng… Vậy mà dù có nhiều người sở hữu một thứ hơi ấm đến gần như nóng bức, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng… Chúng đều không phải thứ hơi ấm mà tôi đang tìm kiếm. Đã ba giờ sáng, và toàn thân tôi đang đau nhức đến phát điên. Thế mà đôi chân vẫn đưa đường dẫn lối đến chỗ Kwon Yuri đang trọ. Mỉm cười cay đắng nhìn lên ô cửa sổ nơi phòng ngủ của cô ta, tôi quay đi, kéo cao cái áo gió hơn để tránh mưa…



Tôi nhớ hôm đó, trời đã mưa suốt cả một đêm dài. Tại sao tôi biết ư? 



Vì tôi cũng đã thức suốt cả một đêm dài, lần đầu tiên trong đời… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro