CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Ngoài cái sự phá phách đó ra, nó cũng biết làm nhiều trò ranh vặt lắm: giựt đồ chơi của mình xong, nó nhảy tót vào lòng umma, nhắm nghiền mắt và rúc đầu vào bụng umma để trốn tránh sự truy nã của mình. Nó cứ làm như là nó không thấy mình là mình cũng không thấy nó chắc, đồ đà điểu!

Nhóc Tồ rất hay xin ăn, cứ thấy người lớn ngồi ăn cái gì là nó lại chạy tới xin xỏ. Nó nhìn miệng người ta hau háu, lấy tay chỉ vào món đồ ăn và hất mặt kêu “ê, ê”. Nó xin kiểu bất lịch sự vậy mà ai cũng vui vẻ mới nó ăn cùng, mình mà vô lễ kiểu đó là umma oánh liền. Có được một miếng vào miệng rồi là nó cười chúm chím, e lệ, xong rồi lỉnh đi chỗ khác nếu thấy đồ ăn không ngon, còn nếu ngon, nó lại tiếp tục “ê, ê”.

Khoái xin đồ ăn của người khác vậy thôi chứ đồ ăn của nó á hả, nó ngậm như có ai khâu miệng nó lại vậy. Nhìn nó ăn cháo mà phát chán, có hôm umma còn múc một thìa cháo của nó mời mình ăn cùng, mình lắc đầu cười, nói “Cho Chung ăng” rồi ù té chạy!

A đúng rồi, mình phát hiện được một chiện cực kì lạ! Mình cứ tưởng chỉ có mình với nhóc Tồ mới hay khóc nhè, ai dè umma cũng hay khóc nhè gớm! Chuyện chẳng đáng gì mà umma cũng khóc:

Để chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai ở công ty của umma, hôm nay, umma bảo mình xòe tay ra để cắt móng tay, mình giãy nảy không cho. Mình ghét cắt móng tay móng chưn lắm, trông sợ sợ thế nào ấy. Mỗi khi umma mắm môi mắm lợi dung cái đồ cắt gọt trụi lủi bộ móng vuốt của mình là mình la hét chí chóe, dấu nhẹm hai bàn tay vào giữa đùi hoặc là đạp chưn đùng đùng mỗi khi umma kẹp chưn mình lại để cắt móng.

Thấy mình phản đối, umma tròn xoe mắt lên. Cứ tưởng umma sẽ quát tháo um sùm như mọi lần và đè cứng mình ra để cắt như mọi khi nhưng không ngờ, lần này, tự nhiên umma lại òa ra khóc. Umma khóc mếu máo, mồm miệng cũng méo xệch, hai tay dụi dụi lên mắt (giống mình mỗi khi khóc nhè), bù lu bù loa:

-Hu hu, Yoong ác độc không cho umma cắt móng tay à? Hu hu hu, buồn quá, cho umma cắt đi con…

Thấy umma khóc mình cũng hoảng dù chưa thấy một giọt nước mắt nào của umma chảy ra hết. Mình ngưng giãy dụa, suy nghĩ trong tích tắc rồi xòe tay ra cho umma, còn tay kia nắm lấy cái đồ cắt đưa cho umma, nói:

-Umma, cắt móng tay con đi!

Tức thì, umma nín khóc, hăm hở chụp lấy bàn tay mình cắt khí thế. Tách tách, tách tách,… mấy đầu móng tay của mình thi nhau lả tả rụng xuống đất. Cảm giác hơi trơ trụi nhưng quả là thấy bàn tay của mình nó sang sủa ra hẳn. Umma hoàn thành tác phẩm rồi, mình dơ bàn tay còn lại lên coi coi umma có cắt đàng hoàng không? Cũng được đấy, umma khéo tay lắm, mình nhìn umma cười cười ra vẻ khen tặng, umma cũng cười nhưng không cười mỉm như mọi khi mà cười sằng sặc như bị ai thọc léc. Thấy umma có vẻ quá hứng chí, mình cũng lấy hứng cười theo và cười lên khanh khách… cắt móng tay có gì đâu đau đớn mà sao mình lại không cho umma cắt nhỉ? Mình đúng lả dở hơi thật! Hi hi ha ha…

----------------------------------

Hôm nay, umma dắt mình đi ăn tiệc. Mới đầu định cả nhà đi chung cho dzui nhưng cuối cùng appa lại bận hoàn thành bản kế hoạch gì gì đó không đi được nên nhóc Tồ được ở nhà cho appa canh vì umma bảo umma không có ba đầu sau tay để quản lí cả 2 đứa. Thôi thôi, ba đầu sáu tay chắc nhìn thấy ghê lắm, hông biết chừng, umma còn đét butt mình nhanh, nhiều và chuẩn xác hơn nữa thì sao. Umma đừng có cầu được ước thấy nha.

Umma mặc đồ cho mình trước rồi chui tọt vào phòng riêng đóng cửa lại thay đồ. Lúc umma bước ra, xém chút nữa mình không nhận ra umma luôn: umma mặc nguyên một cái đầm trông rất yểu điệu (chả bù với trang phục thường ngày là quần soọc áo thun, mà quần của umma nhìn giống của appa lắm, làm mình mỗi lần chưa kịp ngước lên tìm umma cứ phải nhìn xem nếu cặp chân nào mặc quần đùi mà đen đen là của appa, chân nào trắng hơn là chân umma!!!). Thấy mình trố mắt ra nhìn, umma cười cười và ngồi xuống dí mặt umma vào mặt mình. Ủa!?!? Sao hôm này umma quyến rũ dzữ dzậy ta thường ngày thấy cũng tàm tạm thôi mà. Lông mày mẹ cong cong và rõ nét, môi đỏ hồng hồng, coi bớt xấu hẳn!

Mình dùng hai tay nâng mặt umma lên để nhìn cho kĩ. Umma để yên cho mình ngắm nghía, umma hỏi:

-Yoong thấy umma có đẹp hông?

Xí, umma tự tin quá đấy. Mình chỉ thấy umma bớt xấu hơn ngày thường thôi, chứ khoản đẹp sao qua mình được. Nhưng mà thôi, ai lại nói ra sự thật mất lòng như vậy. Mình khích lệ umma bằng cách nhoẻn miệng cười âu yếm rồi kéo mặt umma lại gần và hôn chụt lên môi umma một cái. Umma có vẻ xúc động lắm, chắc chưa bao giờ umma được ai hôn yêu như vậy, tội nghiệp ghê!

Sauk hi dặn dò đủ thứ, appa ẵm nhóc Tồ ra đón taxi cho 2 má con mình. Hai mẹ con leo lên taxi rồi đi đến một cái tòa nhà to lắm lắm luôn. Chỗ này mình chưa đi bao giờ, nhưng tánh mình “bình dân” lắm, cứ chỗ nào cao to, sạch sẽ, mát mẻ, đẹp đẽ là mình nhào vô liền à. Có mấy lần pama dắt mình đi ở mấy quán bình dân, người ta ra vào đông nhung nhúc. Thấy vậy, mình giãy đành đạch nhứt định hông chịu dzô. Appa phải xốc nách mình lôi vô xềnh xệch như tù nhân, thiên hạ nhìn quá trời. Chỉ có nhưng chỗ cao to, đẹp đẽ thì mình mới tự nguyện tung tăng nhảy chân sáo vào thôi. Biết là pama rầu cái tính “bình dân” của mình lắm nhưng mình cứ ngoan cố không chịu sửa, bởi dzậy bị la hoài…

Lại nói về chuyện đi ăn tiệc, umma bảo đây là tiệc mừng Tết sớm của công ty umma tổ chức. Có nhiều thức ăn ngon và đẹp mắt lắm! Umma bưng vê cho mình một đống thứ nhưng mình chỉ chọn độc nhất món… bánh mì không với súp. Mình ăn hết 2 ổ bánh mình cỡ nhỏ, 2 tô súp hơi bự, uống một bụng nước lọc rồi xin umma: “Umma cho con đi chơi!”. Umma cáu kỉnh không thể tả (vì mình không chịu ăn các thứ mà umma tuyển cho) nhưng umma cũng gật đâu ra hiệu cho phép mình chạy chơi. Rồi có một ông bác già già tên là Chủ Tịch gì gì đó lên ngồi trên sân khấu, bắt đầu đọc tên từ một tờ giấy dài. Bọn trẻ con bắt đầu chạy lên nhận quà nườm nượp, chúng nó reo hò rất thích thú và liên tục cảm ơn ông bác đó. Bỗng mình nghe ông đọc: “Kwon Soo Jung”. Hừm, cái tên này nghe quen quen. Tự nhiên umma lôi tay mình tới chỗ ông. Ủa? đâu phải tên mình đâu! Mình rị lại, umma vội bảo:

-Yoong ơi, lên lấy quà dùm Junggie yyyyyyyy~~~~~~~~!

À, hiểu rồi, Soo Jung là nhóc Tồ. Mọi khi umma dạy hoài mà giờ mình lại quên. Hi hi, sorry Tồ nha! Tồ có một hộp quà nặng trịch, mình ôm xuống mà muốn té xỉu (tưởng gì về nhà mở ra là chai dầu tắm em bé), rồi tên mình cũng được hô ngay sau đó: “Kwon Yoon Ah!”. Điều này mình biết rõ như đinh đóng cột (chứ hông phải đinh đóng chuối). Quà của mình là một con pi-ca-chiu, thỉnh thoảng lại chớp đèn và kêu lên the thé y như giọng cô Sunny. Mình hông thích nó chút nào!

Nhận quà xong, mình được xem văn nghệ do các cô chú trong công ty umma tự biểu diễn. Vui ghê, lâu lắm rồi mới có một dịp vui như thế. Mình cũng vỗ tay hoan hô ầm ĩ khi thấy người lớn vỗ tay, ha ha, vui thiệt!

Sau đó là tới phần bốc thăm trúng thưởng. Haizzz… chỉ là cái thùng trong đó có mấy tờ giấy ghi chữ thôi mà sao thấy ai cũng háo hức quá trời. Tới lượt umma thì umma lại ngồi ì ra đó, nhất quyết bắt mình lên bốc mới hài lòng. Thôi thì chiều ý umma vậy, mình chạy lên trển thọt tay vào cái thùng mò mò trong mớ giấy một hồi rồi bốc ra một tờ đưa cho chú MC.

-Xin chúc mừng cô Jessica! Yoon Ah quả là thần may mắn của ngày hôm nay. Giải thưởng đặc biệt xin được trao cho gia đình cô! PATTAYA!!!

Chú giơ tờ giấy ra trước mặt mọi người, ai cũng reo hò ầm ĩ, umma thì chạy lên ôm hun mình tới tấp.

No bụng, no mắt, tiệc tàn thì cũng là lúc mình thấy buồn ngủ. Hai mẹ con lễ mễ xách quà gọi taxi đi về. Ngồi trên xe mà umma cứ lẩm nhẩm pa..pa…ya cái gì gì đó. Papaya là cái gì, chỉ là đu đủ thôi mà, umma làm gì dzui dzữ dzậy (rõ khổ, không biết có phải lúc trước khi đi mình hun cho một cái mà giờ phấn khích quá độ hông ta). Vừa về tới nhà là umma đã chạy ù vào khoe với appa rồi hai người nhảy lưng tưng như 2 con lăng quăng, appa cũng nhào vô hun mình quá trời. Nhóc Tồ thì nằm ngủ chèo queo từ hồi nào rồi. Sao mà mình thấy tội nghiệp nó quá! Lần sau đi chơi chắc mình sẽ xin umma cho nó đi cùng. Mình sẽ nhân “quản lí” nó dùm umma. Nghĩ cũng hơi quá sức nhưng mà thôi kệ, có chị có em mới vui, phải hông mấy bạn???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro