Chap40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap40

Ngô Diệc Phàm cứ thế chạy dưới cơn mưa cả người đều đã ướt đẫm nhưng Y không quan tâm trong đầu Y lúc này chỉ có hình ảnh một người, trái tim Y chỉ hướng đến một người. Y không tin là không thể tìm ra người kia, Y là ai chứ là Ngô Diệc Phàm không gì là không thể làm được.

Một dáng người nhỏ bé đang thu mình trên chiếc ghế mặc cho cả làn mưa trút xuống thu hút ánh nhìn của Y.

ĐAU. Trái tim Y như có ai bóp thắt lại khi thấy hình ảnh ấy.

- Miên...Tuấn Miên...

Y chầm chậm bước tới quỳ trước người kia mà không biết nói gì, chưa bao giờ Y cảm thấy việc mở lời lại khó khăn đến thế.

Tuấn Miên nghe tên mình được nhắc tới khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe cả khuôn mặt đẫm nước không biết là nước mưa hay nước mắt. Gương mặt ai đó hiện lên rõ nét trước mặt khiến cậu không biết nên vui hay nên buồn. Cậu thực sự không muốn Y thấy cậu trong tình cảnh thảm hại như vậy, nhưng cũng không ngăn được bản thân có chút vui vì ít ra Y vẫn còn để tâm mà đi tìm mình.

- NGỐC. Không thấy trời mưa sao mà còn ngồi đó.

Y lớn tiếng mắng rồi lại đem chiếc áo khoác dù đã ướt đẫm của mình trùm lên cho người kia với ý nghĩ có thể ngăn cản cơn mưa ngày một lớn.

- Tôi thích thế đó, có liên quan tới Ngô Diệc Phàm thiếu gia anh đâu.

Cậu nhìn Y ánh mắt cố gắng lạnh lùng nhất có thể, nếu đã không có kết quả cố chố chấp làm gì nên buông thì buông thôi. Tiếp đó muốn đem chiếc áo người muốn lấy xuống thì bị nắm lại, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia. Dù biết là ngu ngốc nhưng trong lòng cậu thật muốn giữ chặt bàn tay ấy.

- Kim - Tuấn - Miên nghe cho rõ đây.

- Tôi không muốn nghe, không muốn nghe gì hết...

Cậu sợ Y sẽ lại nói ra những lời làm cho trái tim cậu đau đớn, cậu cũng là con người cậu cũng có nỗi sợ hãi.

- KIM TUẤN MIÊN TÔI THÍCH EM.

Y giữa chặt người trước mặt để cho cả hai mặt đối mặt mà hét lên giữa tiếng mưa ồn ã.

- Tuấn Miên dù cho hiện tại chỉ là " thích " nhưng tôi mong rằng em sẽ khiến tôi " yêu " em. Trong cuộc đời tôi em có thể không phải là duy nhất nhưng từ giờ cho tới khi tôi chết đi, em sẽ là người duy nhất khiến tôi tức giận, khiến tôi cười, khiến trái tim tôi đau đơn khiến trái tim tôi rung động. Cho nên hãy dùng tình yêu của em để giúp trái tim tôi đập loạn nhịp trở lại được không?

- Tôi...

Cậu thực sự không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy, là Y đang tỏ tình với cậu sao? Cảm giác thật kì lạ đến khó tin.

- Em không cần trả lời ngay lập tức, cứ suy thật kỹ tôi sẽ đợi. Bây giờ thì về thôi.

Y biết mọi thứ quá đột ngột, không chỉ với cậu mà chính Y cũng vậy. Thời gian là cần thiết cho cả hai.

Tuấn Miên nhìn tấm lưng rộng lớn đang quay về phía mình mà thấy thật mơ hồ, mọi việc diễn ra quá nhanh làm cho cậu không thể tiếp nhận kịp. Mới trước đó Y còn lạnh lùng xua đuổi cậu vậy mà giờ đây lại...

- Ôm chặt vào nếu không muốn bị ngã.

Bỗng cậu thấy cảm người bị nhấc lên, ai đó có lẽ vì đợi quá lâu đã quay lại ôm bổng cậu lên trong lúc cậu còn đang chìm đắm trong thế giới của mình.

Nhận ra tình thế của bản thân cậu vôi vùng vẫy cố thoát nhưng không thể, toán thân cậu không còn sức nữa. Đói, mệt và dầm mưa cả một buổi làm cho cậu trở nên mệt mỏi, mọi thứ trước mắt cậu dần mơ hồ chỉ có hơi ấm từ ai đó là chân thật nhất.

Ngô Diệc Phàm cảm nhận được người trong lòng có lẽ đang phát sốt bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn, đám vệ sĩ thấy Y liền lao đến muốn giúp nhưng bị ánh nhìn sắc lạnh của Y làm cho sợ hãi. Người quản gia dường như là người nắm bắt sự việc nhanh nhất vội gọi bác sĩ tới.

- Thiếu gia ở đây có chúng tôi rồi, cậu cần đi tắm thay đồ nếu không sẽ bệnh mất.

Người quản gia với tinh thần trách nhiệm dũng cảm lên tiếng.

- Cho người đem quần áo của Tuấn Miên tới đây, gọi bác sĩ tới.

Y không để tâm lời của vị quản gia chỉ để lại một câu rồi tiến vào phong tắm với Tuấn Miên trên tay. Y không muốn ai động vào cậu chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình, biết là mình ích kỉ nhưng lại không thể làm gì được.

Sau khi tắm và thay quần áo trở ra thì bác sĩ cũng đã tới, Y đem người đặt lên giường rồi nhìn vị bác sĩ ra hiệu.

- Chỉ là do mệt, đói cộng với dầm mưa nên kiệt sức và sốt thôi nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là sẽ khoẻ lại.

Vị bác sĩ không hiểu sao vừa nói mà vừa sợ hãi, chỉ sợ người trên giường kia nếu có chuyện gì thì e mình không giữ được mạng mất.

- Bao giờ thì em ấy tỉnh.

Giọng nói lạnh lùng vang lên chỉ có ánh nhìn cho người trên giường là vẫn dịu dàng.

- Chắc là khoảng 2-3 tiếng nữa, tỉnh dậy thì cho cậu ấy ăn rồi uống thuốc là được.

- Được rồi đi đi.

- Thiếu gia cũng nên để bác sĩ khám đi.

Quản gia vẫn là người duy nhất dám lên tiếng khuyên can thiếu gia nhà mình.

- Kêu người chuẩn bị cháo cho em ấy, khi nào ta gọi thì mang lên. Giờ thì ra khỏi đâu hết đi.

Lại một lần nữa không để tâm lời vị quản gia, Y ra lệnh đuổi người rồi lặng lẽ kéo ghế nhồi bên cạnh giường. Bàn tay nắm lấy hàn tay đang nóng hổi, chốc chốc kiểm tra nhiệt độ thay khăn đắp. Tất cả mỗi hành động đều cẩn thận nhẹ nhàng giống như người trước mặt là một người khác không phải Ngô thiếu gia băng lãnh, tần nhẫn. Thay vào đó chỉ là một chàng trai vụng về đang cố gắng tìm cách chăm sóc người bệnh mà thôi.

- Ưm...

Tuấn Miên khó khăn mở mắt, cả đầu cậu nặng trũi toàn thân mỏi nhờ. Cậu đưa mắt mệt mỏi nhìn xung quanh thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của ai đó nhìn mình.

- Đỡ rồi, xem ra không phải lang băm.

Ai đó mặc cho đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn mình mà tiếng tới dùng bàn tay to lớn để lên trán người kia kiểm tra nhiệt độ, thấy đã giảm đi thì hài lòng.

- Anh làm gì vậy?

Thấy Y tiến tới gần mình tự dưng cậu thấy sợ hãi theo phản xạ phản kháng lại.

- Không đói sao, thật là bướng bỉnh.

Y thấy thế không những không tức giận mà vẫn chăm chỉ giúp cậu kê gối để dựa, lại lấy cháo được người làm vừa mang lên đưa đến trước mặt cậu.

Tuấn Miên bị mùi thơm của cháo hấp dẫn, nghĩ nghĩ rồi tiến tới nhận lấy bát cháo. Dù sao cũng phải ăn no mới có sức chiến đấu.

- Uống thuốc rồi nằm nghỉ đi.

Y hài lòng nhìn bát cháo đã hết nhẵn, lấy thuốc cùng nước đưa tới trước mặt cậu.

- Ngô Diệc Phàm, anh đây là có ý gì?

Thuốc cũng đã uống xong cậu nằm xuống quay lưng đối diện Y, lúc mà Y nghĩ cậu đã ngủ thì đột nhiên cậu lên tiếng.

- Chẳng phải đã nói rồi sao, tôi muốn em làm tôi yêu em.

Ai đó mặt dày thản nhiên trả lời, như thể việc mình nói là vô cungd bình thường và hợp lẽ tự nhiên.

- Sao tôi phải khiến anh yêu tôi chứ?

Cậu bực mình suýt nữa thì bật dậy đánh người, cái thể loại người gì mà trơ thế không biết.

- Vì tôi muốn vậy và em cũng muốn vậy, chẳng phải đôi bên đều có lợi sao.

Cậu nắm chặt mép chăn để giữ bản thân không nói những điều không nên nói, bởi có một sự thật không thể phủ nhận là những gì Y nói có vẻ đều đúng.

- Anh nghĩ được sao? Trên đời này lấy đâu ra cái kiểu muốn người khác làm mình yêu họ.

- Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên.

- Ngang ngược.

Cậu không nhịn được nữa tức giận bật dậy quát vào mặt kẻ măth dày nào đó, rồi lại hậm hực nằm trở lại dứt khoát quay lưng ngắm tường.

- Tôi ngang ngược vậy đó, nhưng chỉ với em thôi Tuấn Miên. Ngủ ngon.

Y tiến tới khẽ thì thầm vào tai cậu còn đặt lên đó một nụ hôn, rồi rời đi.

- Đáng ghét.

Cậu dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu mình che đi khuôn mặt đỏ bừng. Khó khăn lắm cậu mới quyết tâm từ bỏ, vậy mà...đáng ghét....

Mà lúc này bên ngoài có một người đang vô cùng vui vẻ đi về phòng mình. Một khởi đầu mới cũng không tồi. Y thầm nghĩ khi cảm nhận trái tim mình đang đập liên hồi trong lồng ngực.

...

- Bạch Hiền người của Ngô Diệc Phàm qua báo là đã tìm thấy Tuấn Miên hyung rồi, em an tâm đi.

- Vậy là anh ta cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Bạch Hiền nghe vậy thì vui vẻ năm lấy bàn tay nhỏ xinh của tiểu Hiền thoả mãn. Xem ra người kia cũng không phải hết thuốc chữa, nhưng cũng cần xem xét kỹ mới có thể giao Tuấn Miên hyung cho được.

- Hiểu gì? Em có muốn qua thăm Tuấn Miên hyung không?

Xán Liệt không hiểu ý Bạch Hiền mình ngồi xuống bên cạnh tò mò hỏi, không quên cưng lựng bên má tiểu bảo bối.

- Anh thật là nhiều lúc ngốc hết thuốc chữa, qua đó làm gì cản trở người ta tình tứ.

Bạch Hiền lại tiếp tục bắt đầu quan ngại chỉ số EQ của chồng mình.

- Ý em là...à anh hiểu rồi. Vợ anh đúng là nhất.

Xán Liệt sau khi vận dụng đầu óc cuối cùng cũng ngộ ra, cảm khán khen ngợi vợ mình.

- Vợ cái đầu anh ý, đi ngủ thôi mai không định đi làm sao?

Bạch Hiền đứng dậy đi về phía phòng ngủ, lo lắng cả tối cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ.

- Có chứ phải kiếm tiền nuôi vợ và con nữa mà.

Cái đuôi nào đó nhanh chóng chạy theo sau tiến tới sóng bước cùng vợ con mình. Một tay ôm vợ một tay ôm con cuộc sống còn gì hạnh phúc hơn.

�[V̈́��&���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro