[LONGFIC] Những mảnh ghép thời gian Chap 7 Yoonsic, YulHyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7 

1am

Oh neul haru na neun lazy girl

Ku nu-gudo nareul chajji marayo

Na neun yo Lazy girl

Oh neul ma neun sarang do jom kwii chanh-jyo

Ka kkeu meun cho heun keol

Bap peun nal so ge Ital-gom han chwii mi

..

.

.

Oh neul haru na neun lazy girl

Ku nu-gudo nareul chajji marayo

Na neun yo Lazy girl

Phải đến lần đổ chuông thứ hai thì lượng âm thanh mới đủ để lôi Sica từ trạng thái ngủ say sang mơ màng. Qươ quơ tay để mò cái vật đang làm phiền giấc ngủ vàng ngọc của cô.

- Alô

-.............................

- Vâng

-.....................

Nghe đến đây thì Sica mới mơ màng ngồi dậy, với tay cô lờ mò bật sáng cái đèn ngủ. Dụi dụi mắt cho tỉnh. Bây giờ Sica mới chính thức "nghe điện thoại"

- Vâng anh nói gì ạ

-........................

- Nhưng....

Tút tút tút

Cô ngồi ngẩn ra, vẫn chưa hiểu hết những gì trong cuộc đối thoại ngắn ngủi lúc nửa đêm. Phần vì cái tính chậm hiểu bẩm sinh, phần vì cô vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ. 2 phút tiếp nhận thông tin, thêm 3 phút nữa để cô hiểu vấn đề cô mới lờ mờ hiểu ra.

- Sao lại gọi cho mình? 

Tự vấn và tự cằn nhằn một hồi, cô lười biếng chui ra khỏi chăn. Nhưng cô không có ý định đi ngay, trong khi cô chẳng có lí do gì phải đi đến đấy cả. Dò số rồi gọi cho Taeyeon

.

.

Máy tắt

.

Cô gật gù như hiểu ra. Đối với những người đã có nửa kia rồi thì làm gì mở máy vào giờ này để bị làm phiến chứ....Thật không còn cách nào khác nhưng sự thật là cô vẫn phải rời khỏi nhà, mà chính xác hơn là rời khỏi cái giường ấm áp để đi đến một nơi nào đó mà cô cũng chẳng rõ. Dù muốn hay không thì cô vẫn phải chấp nhận rằng cô đã bị phá giấc ngủ bằng một cách tàn nhẫn nhất...Bực dọc Sica khoác thêm mấy lớp áo khoác rồi đi ra ngoài vào cái giờ mà người ta gọi là "giờ vàng".

Dù là quá bar nhưng vào giờ này thì quán cũng vắng vẻ. vài nhân viên đang lau dọn chuẩn bị đóng cửa. Sica bước vào và nhìn quanh khắp quán. Đâu đó trong góc khuất của có một dáng người đang nằm bẹp trên bàn, xung quanh vỏ rượu bia tràn lan. Sica tiến lại gần. Là Yoon. Cô ấy uống rượu say quá mà đến giờ quán phải đóng của họ đành phải gọi người đến đưa về. Thở dài một hơi rồi Sica lay lay người Yoon

- Ya~! Cô sao lại uống say vậy? Có nghe tôi nói gì không đấy?

Yoon vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy là đang tiếp nhận thông tin do người đối diện truyền đến. 

- Ya~! tỉnh lại đi Yoona

Sica vẫn tiếp tục lay người Yoon và gọi dậy. lúc này Yoon mới khẽ nhúc nhích. Vẫn nằm gục mặt xuống bàn Yoon quờ quạng gạt tay Sica ra. 

- Nhà cô ở đâu để tôi đưa về?

.

.

- Nhà.....nhà á? Tôi...thì ......làm gì có...nhà...mà về......

Yoon nói lèm bèm trong hơi men nồng nặc. Nhưng giọng nói lại nghẹn cứng, chua xót đến quặn lòng.

- Cô nói gì cơ?

Một câu nói nhảm trong lúc say của Yoon?. Xem xét tình hình một lúc Sica nghĩ có gọi nữa thì Yoon cũng không thể tỉnh lại trong trạng thái nồng độ cồn trong máu đã vượt mức cho phép điều khiển phương tiện giao thông gấp nhiều lần như thế này. Với sự giúp đỡ của một anh phục vụ cô mới dìu được Yoon ra xe của cô. Ngán ngẩm nhìn Yoon nằm bẹp ở hàng ghế sau, Sica thở dài rồi cho xe phóng đi. 

Có lẽ đây là cái việc mà Sica cho là điên rồ nhất từ trước đến giờ mà cô đã từng làm. Hi sinh giấc ngủ không một lý do, ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm để rồi rước về một của nợ. Khó khăn vất vả lắm cô mới dìu được Yoon vào phòng ngủ. Tấm thân mền nhũn của Yoon đặt xuống giường không được nhẹ nhàng cho lắm nếu như không phải nói là thả xuống một cách không thương tiếc. Sau khi tháo giày và chỉnh sửa tư thế cho Yoon nằm một cách thoải mái nhất Sica phụng phịu nguyền rủa sao lại vướng vào cái tên điên này không biết. Bực dọc cô đá vào chân của con người đang nằm dài trên giường kia.

- Ya~! Đồ điên kia, sao lại đổ vạ lên người tôi thế này?

Cô bồi thêm mấy cú đá nữa cho bõ tức. Sau màn tự tra vấn không có câu trả lời mà vẫn xả được cơn tức trong lòng Sica hả hê đứng nhìn khuôn mặt vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt kia rồi mỉn cười ( đoạn này thấy ẻm mều hơi điên =)))

- Tôi...thì làm gì có nhà mà về cơ chứ....

Lại một lần nữa câu nói đó được phát ra từ miệng Yoon. Dừng lại những hành động vui vẻ của mình Sica hơi đăm chiêu nhìn Yoon. 

" Sao Yoon lại nói vậy nhỉ?"

Tiến lại gần kéo tấm chăm đắm kín cổ Yoon, Sica nhẹ nhàng ngồi xuống giường, vén vài lọn tóc lòa xòa trước trán Yoon, cô lại mỉn cười. Bỗng một dòng lấp lánh chảy ra từ khóe mắt Yoon rồi bò qua thái dương và thấm xuống gối. Sica thắc mắc

"Có chuyện gì với Yoon vậy?" 

Flashback

Yoon chết lặng.......cô bịt chặt miệng mình lại để không phát ra tiếng nấc. Một chút tỉnh táo còn sót lại dục cô phải rời khỏi đó ngay lập tức trước khi bị phát hiện ra. Cô chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà đó, nơi đó, cuộc trò chuyện quái ác đó....tất cả...cô muốn trút bỏ hết. Cô chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy như thể không bao giờ được chạy nữa.......Đến khi đôi chân cô mệt mỏi, không thể đi được nữa, cô lê bước trên con đường tấp nập của Seoul. Hình ảnh dòng người cứ chạy tấp nập theo guồng quay của cuộc sống lao vùn vụt quanh người cô. Nhạt nhòa trong nước mắt, khó thở, và ngột ngạt, Yoon thấy mình thật cô đơn trong cái dòng người này. 

Một giọt

Hai giọt

Nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt thanh tú đó. Mệt mỏi Yoo khụy xuống vỉa hè mà nức nở.

Gì chứ?

Trại mồ côi à?

Vậy hóa ra cô là con rơi?

Có lẽ đây là cú shok tinh thần lớn nhất của cô. Nó đến quá bất ngờ. Một vị đại tiểu thư như cô sao lại có thể là trẻ mồ côi cơ chứ. Một người đang có tất cả bỗng chỉ trong chốc lát mất đi tất cả. Không gia đình, không người thân, không một chốn lui về, không có gì cả......Quẩn quanh trong vòng luẩn quẩn bước chân cô lạc vào Bar

Endflash

-----------------------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------------

Sáng

Yoon nheo nheo rồi cũng mở hẳn đôi mắt ra. Vẫn chưa nhận thức được những gì xung quanh, nhưng điều đầu tiên cô cảm nhận được là cơ thể mỏi nhừ. Cũng giống bao người say rượu khác tỉnh dậy đầu cô đau nhức, miệng đắng nghét  vị chát và mệt mỏi. Sau một hồi dụi mắt, lắc lắc đầu và xoa bóp cơ vai Yoon mới hoàn toàn tỉnh hẳn. Bây giờ Yoon mới để ý xung quanh. Đây là chỗ quái quỷ nào vậy? sao cô lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì? ....hàng loạt câu hỏi chạy qua trong đầu cô cũng dần được giải đáp. Nghĩ dến chuyện hôm qua cô lại thấy thê thảm. Cứ như cô bị rơi xuống một cái vực sâu thẳm, tối đen và không đáy. Cảm giác buồn vô hạn lại gọi tên cô một lần nữa. Bây giờ thì cô cũng chẳng quan tâm đây là đâu. Cho dù đó có là hang quỷ hay địa ngục đi thì cô cũng chẳng quan tâm vì chính cô cũng đang ở trong mọt cái địa ngục tối đen không lối ra rồi. Mặc kệ cho hoàn cảnh cô thả người nằm xuống chán chường. Đúng lúc đó thì Sica mở của bước vào. Nhưng đôi mắt Yoon vẫn không có gì là dịnh chuyển về sự thay đổi đo. Cho dù có thêm một bóng người nữa đang hiện hữu nơi đây và đang tiến lại gần cô.

- Cô dậy rồi à?

.

- Hôm qua cô uống say quá, người ta gọi tôi đến đưa cô về nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu nên tôi đưa cô về đây.

Yoon vẫn im lặng, nhưng bây giờ thì ánh mắt cô mới từ từ nhìn sang thực thể phát ra tiếng nói từ nãy giờ bên tai cô. 

Ánh mắt Yoon chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm

Sica hơi chạnh lòng khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó vào lúc này. Đoán rằng đã có chuyện gì Sica thận trọng hỏi lại Yoon

- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

-

Vẫn chỉ là sự im lặng bao trùm lấy không gian căn phòng nhỏ. Bất ngờ Yoon ngồi dậy và rời khỏi giường. 

- Rút cục là có chuyện gì mà cô lại như vậy?

Sica bắt đầu thấy bực mình. Đối với những gì cô làm cho Yoon từ tối qua đến giờ cô đáng nhận được một lời cảm ơn tử tế. Nhưng đây chỉ có sự im lặng từ Yoon, một sự im lặng làm người khác phát cáu. Hỏi gì cũng không nói, chỉ lừ lừ im lặng.

- Cảm ơn cô vì chuyện tối qua

Bất ngờ Yoon mở lời làm Sica đang ở trạng thái thịnh nộ cũng phải dịu xuống. Cô hỏi với theo khi Yoon đang mặc lại áo khoác để rời khỏi đó.

- Vậy cô có chuyện gì sao? Nói cho tôi biết không được hả?

Yoon vẫn im lặng rồi đi khỏi. Nói là giận thì không thể không giận mà thương thì cũng thương. Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra với Yoon nhưng Sica vô cùng lo lắng. Ánh mắt ấy, sao lại buồn đến vậy? Lại còn khóc khi ngủ nữa? Chưa bao giờ Sica thấy Yoon như vậy cả? Bóng Yoon khuất dần sau hàng cây khi Sica nhìn theo qua ô của sổ.

------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------

Luôn đặt ra mục tiêu và cố gắng hoàn thành nó là phong cách sống của Joo Hyun. Cô bé là mẫu người sống theo nguyên tắc. Mọi thứ đều được lên kế hoạch và hoàn thành một cách hoàn hảo. Tuy nhiên có một việc không nằm trong kế hoạch của cô nhưng nó vẫn xảy ra theo một cách tự nhiên nhất đó là việc tim cô đã đập lạc nhịp vì một người. Bằng chứng là bây giờ đây cô không thể hoàn toàn tập trung cho bản báo cáo cuối tháng được vì tâm trí và đầu óc cô không trung thành với chủ nhân nó cho lắm. Hình ảnh tối hôm đó lại chạy qua lại liên tục trog đầu cô. Chỉ là nghĩ lại thôi nhưng mặt vẫn ửng đỏ lên và tim vẫn nhảy loạn trong lồng ngực. Đối với một cô nhóc gương mẫu như Joo Hyun thì đó là một chuyện ám ảnh. Mặc dù đã cố nhắc mình phải quên đi nhưng đầu óc cô lại không trung thành với chủ. Làm cô xao nhãng suốt mấy ngày nay rồi. Từ sau đêm đó, cô luôn tìm cách lảng tránh Yuri mặc dù Yuri không hè biết gì. Nhưng cô sợ đối mặt với Yuri thì cô lại không thể điều khiển cảm xúc của mình. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là mặt mũi cô lại biến sắc thành quả à chua rồi. 

-------------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------

Đã gần một tuần rồi Yoon không về nhà. Với cái lý do phải đi thực tế Yoon đã tránh mặt gia đình cô như vậy. Cũng đã quá quen với cái khung cảnh mỗi sớm thức dậy trong căn phòng đó, Yoon không còn lạ lẫm nơi đây nữa. Không biết đây dã là đêm thứ mấy Sica đưa Yoon về trong bộ dạng say mèn mà không rõ lý do. Có điều khác với lần đầu tiên cô đưa về là không phải có người gọi cô mà chính  cô luôn đi theo và chờ lúc Yoon say mền mới đưa về. Chỉ là cô cảm thấy Yoon đang có chuyện gì đó nhưng không muốn nói ra. Nhìn bộ dạng của Yoon cô không nỡ bỏ mặc. Bây giờ thì cô mới thấm câu nói "bỏ thì thương mà vương thì tội". Cũng giống bao sáng khác. Yoon dậy và chỉ im lặng rời đi. Đã bao ngày Yoon không ăn gì rồi. Trong bụng Yoon chắc chỉ có thứ chất lỏng chứa cồn thôi. Yoon hoàn toàn buông thả. Không quan tâm đến bất cứ điều gì, mặc kệ xung quanh và hành hạ bản thân bằng rượu. Cũng vì vậy nên trông Yoon gần đi rất nhiều. Bây giờ nhìn Yoon không khác gì những con nghiện. Gầy xơ xác và tiều tụy một cách thảm hại. Đôi mắt vô hồn, khuôn mặt mệt mỏi...Yoon lại lang thang trên những con phố. Vẫn có một đôi chân lặng lẽ đi theo Yoon. Sica không yên tâm khi nhìn Yoon như vậy. Nhưng lại cũng chẳng biết vì lý do gì mà lại lo lắng cho Yoon cả. Cô chỉ âm thầm đi theo để có thể cach chừng Yoon mà thôi. Nhưng cả hai người đâu biết còn có một đôi chân khác cũng đang đi theo hai người. 

- Đại ca, tình hình là con nhỏ đó có vẻ kiệt sức lắm rồi vậy chúng ta hành động chứ ạ?

Gật gù ra chiều đồng ý, đưa tay lên kéo cái mũ xuống che khuất đi đôi mắt nham hiểm hắn nhếnh mép phun ra một khẩu lệnh với bọn ruồi muỗi

- Tối nay hành động

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic