[LONGFIC] Những mảnh ghép thời gian Chap 8 Yoonsic, YulHyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

Cũng như mọi ngày Yoon lang thang trên từng con phố. Gì chứ? Con mồ côi ư? Từ một tiểu thư sống sung sướng trong nhung lụa giờ đây cô trở thành một kẻ lang thang, một con sâu rượu, một kẻ vô gia cư.....Đôi mắt lờ đờ hiện rõ trên gương mặt mệt mỏi. Yoon đã gầy đi rất nhiều. Trông cô tiều tụy đến thương. Lê từng bước trên con đường dài Yoon càng thấy mình cô đơn hơn trong cái xã hội này. Những ngày qua chẳng có gì thay đổi cả ngoài việc Yoon cứ đi không định hướng rồi điểm đến cuối cùng là quầy rượu trong các bar. Yoon không hề biết cũng có một đôi chân khác luôn âm thầm đi theo cô. Cô ấy vốn đã gầy nay còn gầy hơn vì mất ngủ. Đối với một người mê ngủ như Sica mà phải hi sinh nó không kí do chỉ để đi theo Yoon thì là một điều lạ. Đôi lúc cô cũng thấy bực mình. Từ hỏi sao mình sao lại phải làm cái việc vô công rồi nghề này? Nhưng cô lại không nỡ để Yoon một mình. Nhìn bộ dạng của Yoon bây giờ, Sica không khỏi xót xa. Một Yoon cao ngạo và ngang ngạnh, đôi khi lại cố chấp như trẻ con đâu mất rồi? Thật ra đã có chuyện gì mà làm Yoon sa đọa đến vậy? Sica  không biết? Có hỏi thì Yoon cũng không nói. Cô không biết, cũng không thể đoán được. 

- Lâu rồi không gặp nhỉ Kwon nhị tiểu thư?

Một bóng người cao to chặn bước chân của Yoon lại. 

Từ từ, không vội vã. Yoon nhếnh ánh mắt lên nhìn thực thể đó bằng đôi mắt vô hồn thâm quầng. Ánh mắt mệt mỏi hiện rõ. Như không để ý đế những lới nói đó Yoon chếch chân sang hướng khác để đi tiếp.

- Sao? Trông cô không vui  khi gặp lại bạn lâu ngày nhỉ?

Vẫn giọng điệu mỉa mai, hắn tiếp tục khích

Yoon vẫn lê bước đi và không để tâm đến chuyện xung quanh. 

- Hôm nay dù có thế nào thì tôi vẫn phải đồi lại món nợ lần trước. Gằn giọng xống và hứn hất cằm ra hiệu. Thêm hai tên ruồi nhặng nữa đi lại gần Yoon. Dường như vẻ mặt bặm trợn của những tên không có gì làm Yoon thay đổi vẻ mặt và sắc thái cả. Liên tiếp sau đó là những tiếng đập thùi thụi vào người và vài tiếng rên rỉ đau đớn. Yoon ngã xuống và quằn quại ôm bụng. Thi thoảng chất dịch lỏng nồng vị tanh lại trào ra nơi miệng Yoon.

Nhưng không có bất cứ sự chống trả nào hết.

Mặc kệ.

Yoon cứ để cho bọn chúng thoải mái làm những gì chúng muốn. Dù sao thì cô cũng muốn hành hạ bản thân mình bằng rượu, bây giờ cứ thế này lại hay. Một kiểu hành xác mới thú vị. Mặc nhiên không một chút chống cự....

Được một lúc thì tên Taecyeon ra hiệu đừng lại. Sau một tràng cười hả hê sung sướng hắn tiến lại chỗ Yoon đang nằm bẹp dưới đất. Đưa tay tát nhẹ như trêu đùa vào mặt Yoon, hắn cười khẩy

- Hình như tao đánh giá mày cao quá thì phải? để tận 2 đứa chăm sóc. Chứ biết mày thế này thì một thằng thôi cũng đủ xay mày ra bã rồi. Hừ....nhưng không sao,........ tao có quà cho mày đây.

Trong đôi mắt vô hồn, mệt mỏi và đau đớn của Yoon chợt bừng sáng lên khi thấy Sica bị một tên khác lôi đến trước mặt. Tên Taecyeon đi vòng ra phía sau ôm lấy bờ vai của Sica và thì thầm điều gì đó. Nhìn ở góc độ nghiêng nghiêng như thế này thì trông hình ảnh đó không khác gì một con nai đang run sợ trước nanh của thú dữ. Tai Yoon giờ đây chỉ còn lùng bùng nghe được tiếng la như van nài Yoon của Sica nữa thôi.

- Yoon à!!! không buông tôi ra...

.

.

Lại đánh, lại những tiếng bụp bụp của tay chân đập vào người. Nhưng lần này có vẻ mạnh và quyết liệt hơn. Ngoài ra trong lần này còn có thêm tạp âm mà chỉ khi người ta ngấp ngoái mới phát ra. Thêm vài tiếng kêu thất thanh nữa phát ra cùng hòa vào hỗn hợp tạp âm. Tiếng cười đắc thắng của tiểu nhân có, tiếng khóc nức có, tiếng rên rỉ có, và.....tiếng gầm của một con thú bị đánh thức khỏi giấc ngủ cũng có.... Và âm thanh cuối cùng kết thúc "bản hòa nhạc " đó là tiếng đổ phịch của một thân xác con trâu bị thua trận trong trận đấu. 

 Không gian im lặng

Không một âm thanh nào phát lên nữa

Yoon

Thương tích đầy mình

Máu thấm đẫm một vạt áo

Đang đứng sừng sững giữa những thân xác nằm la liệt xung quanh.

Ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Taecyeon đang quằn quại dưới chân cô.

Sica đứng trân trân ra. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh ngay trước mắt cô. Nó nhanh đến mức khi cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã cảm nhận được một hơi ấm nơi tay mình. Yoon đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Vẫn gương mặt lạnh lùng đó, nhưng ánh mắt ấy, nó đã khác. Nhìn vào đó Sica cảm thấy được sự an toàn và ấm áp. Vẫn đôi mắt sâu và thâm quầng đó nhưng giờ đây nó không còn vô hồn nữa. Mà sáng trong đến lạ 

Không nói gì, Yoon chỉ lẳng lặng nắm tay Sica bước đi khỏi. 

--------------------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------

BỐP 

- Đồ ngu

Tên Taec ngã lăn ra sàn

- Dạ em xin lỗi

.

.

- Hừ...làm hỏng hết kế hoạch

- Dạ, em đâu nghĩ là nó có thể.....

- Câm ngay....coi thường địch là tự dẫn xác vào chỗ chết.

-....................................

- Coi như lần này số nó hên. 

Quắc mắt nhìn tên Taec rồi hắn quay lưng bước đi. Lúc này Taecyeon mới lồm cồm bò dậy, điệu bộ sợ sệt khép nép.

-------------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------------

Sau khi tắm rửa thay quần áo, Yoon đang ngồi yên vị trên giường để cho Sica bôi thuốc vào vết thương. Cô lại quay trở về là một Yoon phờ phạc. Không có bất cứ biểu hiện nào trên khuông mặt vỗn đã gầy nay còn hóp vào. Sica mỗi lần chạm vào vết thương lại nhăn nhó mặt mũi vì cảm thấy đau thay cho Yoon. 

"Cô ta không có cảm giác hay sao?"

Sica vẫn chỉ im lặng và bôi vết thương cho Yoon mặc dù lòng cô rất xót. Đôi mắt nâu trùng xuống.

- Lúc đó cô đã hoảng sợ lắm phải không?

Bất chợt

Yoon cất tiếng hỏi làm Sica bất ngờ. Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Yoon. Nãy giờ cô mải mê bôi thuốc và chìm vào những suy nghĩ riêng nên không để ý rằng Yoon đang nhìn mình từ nãy đến giờ. Chợt trong cô lại giấy lên cái cảm xúc tủi thân khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Vì ai mà cô mới bị như vậy chứ? Một chút dận hờn làm cô bật khóc thành tiếng.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã làm cô liên lụy.

Đôi mắt ngấn lệ long lanh nhìn Yoon.

Đưa tay lên gạt đi những hàng nước đang thi nhau bò trên gò má của Sica, Yoon như muốn an ủi cô ấy. Những hành động đó càng làm Sica khóc to hơn. Yoon vòng tay ra ôm Sica vào lòng. Trong những ngày qua cô biết những gì mình làm là không phải đối với cô ấy. Nhưng những ám ảnh của cú shok quá lớn làm Yoon chưa thể tìm lại tinh thần. Trong lúc cô gần như muốn buông lơi tất cả thì chỉ có Sica là điều duy nhất níu kéo cô lại. Cô thì sao cũng được. Nhưng nếu đụng đến Sica thì cô sẽ không để yên.

Sau một hồi nức nở để thỏa nỗi ấm ức trên vai Yoon, Sica mới có dấu hiệu ngưng lại. Xoa nhẹ tấm lưng Sica rồi Yoon đẩy nhẹ ra. Cô ấy vẫn thút thít chưa thôi.

- Tôi đói

Một khoảng im lặng bao trùm hai người.

Hai từ nhẹ nhàng buột ra từ miệng Yoon làm Sica nín bặt trố mắt lên ngạc nhiên nhìn Yoon. Cô vẫn chưa tin được vào những gì mình vừa nghe được. 

Sẽ là một câu nói rất bình thường đối với một-người-bình-thường. Nhưng đối với Yoon trong hoàn cảnh này thì lại khác. Đây là nhu cầu thực tế đầu tiên mà Yoon muốn sau hơn một tuần chìm ngập trong rượu. Có chút bất ngờ nhưng rồi Sica cũng nhanh chóng hoàn hồn và đi xuống bếp "chế biến" món ăn cho Yoon. Lòng cô bỗng thấy vui lạ thường.

Kết quả sau một hồi vào bếp của Sica là món....mì . Số phận mấy sợi mì qua tay Sica thì đâu được đẹp như cô mong đợi. Yoong đang mệt  mà cũng phải mắt tròn mắt dẹt nhìn vào cái tô mì dưới tài nấu ăn của Sica. Như hiểu được Sica cười hều có chút ngại ngùng..

- Tôi nấu không được ngon lắm....

Yoon khẽ cười khi nhìn vào tô mì rồi cất tiếng hỏi.

-Nhà cô có kim chi không?

- Có

- Vậy đưa đây.

Sau một hồi chế lại thì có vẻ món mì đã hấp dẫn hơn rất nhiều. 

- Cô cũng chưa ăn gì phải không?

-.............

- Vậy ăn cùng đi

Yoon vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy nhưng vẫn quan tấm đến Sica làm cô ấy thấy ấm lòng hơn và đỡ lo hơn. Yoon dường như đã khá hơn rất nhiều. Chắc là do sau trận ảu đả đó Yoon đã tỉnh ra?

Nhìn Yoon ăn một cách ngon lành vậy trong cô lại thấy vui vui.....

- Cô có gì muốn hỏi tôi à?

Yoon vẫn ăn nhưng cô biết Sica đang nhìn mình từ nãy đến giờ. Câu hoi bất ngờ của Yôn lại một lần nữa làm Sica giật mình và lúng túng. 

"Người gì như ma? Không nhìn mà cũng biết, làm hết hồn"

- Ơ.....tôi... muốn hỏi thật ra đã có chuyện gì mà cô lại như vậy?

- Cô thực sự muốn nghe không?

Yoon dừng lại và trầm gọng hỏi Sica. Nhìn biểu hiện của Yoon như vậy càng làm Sica tò mò hơn. Mà vốn dĩ là cô cũng đã tò mò suốt hơn tuần nay rồi. Nhưng Sica không vồ vập để tạo cảm giác thoải mái cho Yoon. Chỉ im lặng và khẽ gật đầu.

- Vậy đã bao giờ tưởng tượng rằng cô là một đứa trẻ mồ côi chưa?

------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------------

Đã hơn một tuần nay Yul chưa gặp Joo Hyun từ sau bữa tiiệc hôm đó. Nhắn tin thì cô bé cũng chỉ hồi đáp lại một vài tin qua loa rồi không thấy liên lạc gì luôn. Gọi điện thì máy khóa. Mấy lần cô định đến gặp Joo Hyun nhưng gần đây cô đang bận bịu với bài thi giữa kì của môn quản trị nhân sự nên chưa có thơi gian để đi. Hôm nay, sau khi kết thúc bài thi cô tranh thủ chạy đến lớp của cô bé nay. Qủa thật trong mấy ngày qua, Yul đã rất nhớ Hyunie. Cô cũng không hiểu tại sao lại vậy. Chỉ nghĩ đến việc được gặp cô bé ngay giờ đây là lòng cô lại hồi hộp vui sướng lạ thường. Chắc có lẽ đo chơi với Joo Hyun lâu ngày nên cô mới cảm thấy vậy thôi. Tự nhủ với lòng mình như vậy Yul rảo bước nhanh hơn.

Khong lâu sau khi cô đứng trước của lớp Joon Hyun thì cô bé cũng tan lớp. Vừa thấy thấp thoáng bóng dáng Hyunie, Yul liền giơ tay lên vẫy vẫy

- Hyunie!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng gọi hớn hở của Yul thu hút khá nhiều ánh nhìn của tụi sinh viên quốc tế. Hình như Yul ở đâu thì luôn gây ấn tượng ở đó thì phải. Ngoài màu da nâu đặc trưng của mình cô còn có một biệt tài khác đó là những hành động kkap của mình. Bằng chứng là giờ đây cô đang cầm tay Joo Hyun và nhảy cẫng lên vui mừng như "ngư ông được mùa". 

- Ơ...Yul unnie....bỏ em ra nào...người ta đang nhìn kìa...

Joo Hyun khá lúng túng trước hành động chào hỏi hơi quá của Yul. 

- Oh...Yul xin lỗi nhưng tại lâu rồi không gặp em nên....hihi

Nhắc đến đây Joo Hyun lại bối rối. Mặt cô bé bắt đầu biến sắc, hai má ửng hồng. Cô lại tránh ánh mắt của Yul . Đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí ấy có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô ngay tức khắc nếu cô không làm chủ được cảm xúc của mình. Nhưng biết làm thế nào đây? Tim cô lại đập rộn lên, cơ thể bắt đầu nóng lên...

- Em sao vậy? Không khỏe hả?

- Ơ........kh....không......

- Sao em lại ra nhiều mồ hôi vậy?

Yul đưa tay lên chấm chấm mồ hôi trên trán cho Hyunie. Hành động này càng làm cho cô bé thêm rối hơn. Nhanh chóng lùi lại phía sau Joo Hyun khẽ gạt tay Yul ra.

- Em......không sao đâu......Thôi....Em sắp có giờ học tới...em đi trước đây...

Nói rồi cô bé chạy nhanh đi khỏi trước khi Yul nghi ngờ và gặn hỏi cho ra. Là mẫu người không biết nói dối nên chỉ cần Yul cố gặng hỏi một xíu là Joo Hyun không thể dấu được bất cứ điều gì. Nếu như muốn dấu nhẹm đi chuyện đó, để Yul không biết về nó cũng như nỗi lòng của cô thì tốt nhất cô phải rời khỏi đó ngay. 

- Hyunie, Hyunie....

Yul không hiểu tại sao cô bé lại có những hành động lạ như vậy. Dường như là đang muốn tránh mặt cô. Nhưng mà vì sao cơ chứ? Cô đã làm gì sai à? Một chút hụt hẫng khi Joo Hyun bỏ đi vội vã như vậy. Hôm nay cô đã muốn rủ cô bé đi chơi cùng vậy mà….Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Yul. Buồn bã cô quay lưng đi

---------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

- Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó có được không/ Nếu không tôi sẽ nghĩ là cô đang thương hại tôi đó.

Sau một hồi kể lại chuyện của mình Yoon lại vô tư ăn tiếp tô mì mặc dù giờ đây sợi mì đã nở bét. Nhưng Yoon biết Sica đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên lẫn thương xót. Yoon không muốn thấy điều đó trong mắt Sica. Nghe xong Sica cũng không bết phải phản ứng sao cho phải. Đúng là thật không thể tưởng tượng được chuyện đó lại xảy ra với Yoon. Hèn gì Yoon lại buông thả như vậy.

-Vậy giờ cô định tính sao?

-Cũng chưa biết…nhưng chắc tôi sẽ ra ở riêng. Tôi đã nợ họ quá nhiều rồi, tôi không thể làm phiền họ them nữa

-Ra ở riêng?

-Uhm…

- Nhưng….cô đâu có tiền thuê nhà….

Sica ấp úng nói. Nhưng đúng. Bây giờ thì Yoon đâu có tiền để thuê nhà đâu, trong khi cô muốn dấu họ.

-Tôi cũng chưa biết nữa nhưng khong thể ở lại đó them nữa. Tôi cần bắt đầu lại. Bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống của trẻ mồ côi.

Câu nói có phần chua chát của Yoon lại làm Sica chạnh lòng.

-Nếu cô không ngại thì có thể đến ở nhà tôi. Coi như tôi trả ơn cô mấy lần đã cứu tôi.

-……………………….

End Chap

hig hNx@rnhư vậy càng làm Sica tò mò hơn. Mà vốn dĩ là cô cũng đã tò mò suốt hơn tuần nay rồi. Nhưng Sica không vồ vập để tạo cảm giác thoải mái cho Yoon. Chỉ im lặng và khẽ gật đầu.

- Vậy đã bao giờ tưởng tượng rằng cô là một đứa trẻ mồ côi chưa?

------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------------

Đã hơn một tuần nay Yul chưa gặp Joo Hyun từ sau bữa tiiệc hôm đó. Nhắn tin thì cô bé cũng chỉ hồi đáp lại một vài tin qua loa rồi không thấy liên lạc gì luôn. Gọi điện thì máy khóa. Mấy lần cô định đến gặp Joo Hyun nhưng gần đây cô đang bận bịu với bài thi giữa kì của môn quản trị nhân sự nên chưa có thơi gian để đi. Hôm nay, sau khi kết thúc bài thi cô tranh thủ chạy đến lớp của cô bé nay. Qủa thật trong mấy ngày qua, Yul đã rất nhớ Hyunie. Cô cũng không hiểu tại sao lại vậy. Chỉ nghĩ đến việc được gặp cô bé ngay giờ đây là lòng cô lại hồi hộp vui sướng lạ thường. Chắc có lẽ đo chơi với Joo Hyun lâu ngày nên cô mới cảm thấy vậy thôi. Tự nhủ với lòng mình như vậy Yul rảo bước nhanh hơn.

Khong lâu sau khi cô đứng trước của lớp Joon Hyun thì cô bé cũng tan lớp. Vừa thấy thấp thoáng bóng dáng Hyunie, Yul liền giơ tay lên vẫy vẫy

- Hyunie!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng gọi hớn hở của Yul thu hút khá nhiều ánh nhìn của tụi sinh viên quốc tế. Hình như Yul ở đâu thì luôn gây ấn tượng ở đó thì phải. Ngoài màu da nâu đặc trưng của mình cô còn có một biệt tài khác đó là những hành động kkap của mình. Bằng chứng là giờ đây cô đang cầm tay Joo Hyun và nhảy cẫng lên vui mừng như "ngư ông được mùa". 

- Ơ...Yul unnie....bỏ em ra nào...người ta đang nhìn kìa...

Joo Hyun khá lúng túng trước hành động chào hỏi hơi quá của Yul. 

- Oh...Yul xin lỗi nhưng tại lâu rồi không gặp em nên....hihi

Nhắc đến đây Joo Hyun lại bối rối. Mặt cô bé bắt đầu biến sắc, hai má ửng hồng. Cô lại tránh ánh mắt của Yul . Đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí ấy có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô ngay tức khắc nếu cô không làm chủ được cảm xúc của mình. Nhưng biết làm thế nào đây? Tim cô lại đập rộn lên, cơ thể bắt đầu nóng lên...

- Em sao vậy? Không khỏe hả?

- Ơ........kh....không......

- Sao em lại ra nhiều mồ hôi vậy?

Yul đưa tay lên chấm chấm mồ hôi trên trán cho Hyunie. Hành động này càng làm cho cô bé thêm rối hơn. Nhanh chóng lùi lại phía sau Joo Hyun khẽ gạt tay Yul ra.

- Em......không sao đâu......Thôi....Em sắp có giờ học tới...em đi trước đây...

Nói rồi cô bé chạy nhanh đi khỏi trước khi Yul nghi ngờ và gặn hỏi cho ra. Là mẫu người không biết nói dối nên chỉ cần Yul cố gặng hỏi một xíu là Joo Hyun không thể dấu được bất cứ điều gì. Nếu như muốn dấu nhẹm đi chuyện đó, để Yul không biết về nó cũng như nỗi lòng của cô thì tốt nhất cô phải rời khỏi đó ngay. 

- Hyunie, Hyunie....

Yul không hiểu tại sao cô bé lại có những hành động lạ như vậy. Dường như là đang muốn tránh mặt cô. Nhưng mà vì sao cơ chứ? Cô đã làm gì sai à? Một chút hụt hẫng khi Joo Hyun bỏ đi vội vã như vậy. Hôm nay cô đã muốn rủ cô bé đi chơi cùng vậy mà….Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Yul. Buồn bã cô quay lưng đi

---------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

- Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó có được không/ Nếu không tôi sẽ nghĩ là cô đang thương hại tôi đó.

Sau một hồi kể lại chuyện của mình Yoon lại vô tư ăn tiếp tô mì mặc dù giờ đây sợi mì đã nở bét. Nhưng Yoon biết Sica đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên lẫn thương xót. Yoon không muốn thấy điều đó trong mắt Sica. Nghe xong Sica cũng không bết phải phản ứng sao cho phải. Đúng là thật không thể tưởng tượng được chuyện đó lại xảy ra với Yoon. Hèn gì Yoon lại buông thả như vậy.

-Vậy giờ cô định tính sao?

-Cũng chưa biết…nhưng chắc tôi sẽ ra ở riêng. Tôi đã nợ họ quá nhiều rồi, tôi không thể làm phiền họ them nữa

-Ra ở riêng?

-Uhm…

- Nhưng….cô đâu có tiền thuê nhà….

Sica ấp úng nói. Nhưng đúng. Bây giờ thì Yoon đâu có tiền để thuê nhà đâu, trong khi cô muốn dấu họ.

-Tôi cũng chưa biết nữa nhưng khong thể ở lại đó them nữa. Tôi cần bắt đầu lại. Bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống của trẻ mồ côi.

Câu nói có phần chua chát của Yoon lại làm Sica chạnh lòng. 

-Nếu cô không ngại thì có thể đến ở nhà tôi. Coi như tôi trả ơn cô mấy lần đã cứu tôi.

-……………………….

End Chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic