[LONGFIC] No Need To Say [Chapter 14], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 14.

Thay một bộ quần áo thể thao đơn giản, Jessica lén lút rời khỏi phòng đi đến gara và đẩy chiếc xe ban nãy vào căn phòng bên cạnh phòng cô và Tiffany. Chiếc thùng carton mở ra để lộ bên trong là vài thùng sơn, khuôn vẽ cùng những thứ lặt vặt khác. Bày biện từng dụng cụ ra ngoài, Jessica đảo mắt quanh căn phòng lần nữa để tính toán xem mình nên làm gì trước. 

Ngắm nghía xong xuôi cô bắt tay vào pha trộn màu theo hướng dẫn mà người chủ cửa hàng đã giúp cô. Cô không giỏi mĩ thuật không có nghĩa là cô không thể tô phết màu theo từng chiếc khuôn cho trước. Hiển nhiên cô muốn tự tay mình vẽ vời căn phòng theo đúng ý thích của Tiffany, nếu làm vậy cô sợ rằng Tiffany sẽ bị doạ đến ngất xỉu hay gượng gạo vì tài mĩ thuật của cô. Áp chiếc khuôn làm bằng gỗ mỏng lên tường, cô quệt cọ qua sơn và chăm chút vào từng đường tô một. 

Một căn phòng với bốn bức tường màu hồng được phủ đầy Totoro là mong ước của Tiffany. Ban đầu cô đã nghĩ rằng nó thật dở hơi khi một cô gái hơn hai mươi lại thích những thứ ấy. Một thời gian sau cô nghĩ rằng con thú mập mạp màu xám ấy cũng khá dễ thương khi Tiffany cứ mua nó về đặt trong tủ, móc treo điện thoại hay vài hình dán trên quyển kịch bản của cô ấy. Đến giờ thì mấy con thú này bỗng đáng yêu đến lạ, nhất là cái điệu bộ cười nhăn răng của nó. Cô chợt nhận ra mình thật khó hiểu khi vừa tập cười theo con thú trên tường, cô đoán nó hẳn là gương mặt khó coi nhất của cô từ trước đến nay.

***

"Thưa theo nguồn tin thì Im Yoona đã quay trở về Hàn Quốc. Tin này vẫn chưa được báo đài phát hiện, có lẽ vì sự im hơi lặng tiếng của cô ấy trong mấy năm qua." người thư kí kính cẩn thông báo tin tức mà mình vừa nhận được.

"Hiện tại Yoona đang ở đâu?!" bà Jung vẫn với vẻ mặt bình thản và chất giọng đều đều hỏi.

"Cô ấy đã rời khách sạn khoảng hai tuần trước và chuyển sang sống cùng đạo diễn Kwon trong căn hộ của đạo diễn Kwon."

"Có dò hỏi được vì sao Yoona lại quay về không?"

"Là vì một bộ film mới, hợp đồng đang trên kế hoạch triển khai trong bí mật. Bộ film này tuần trước cũng đã liên hệ với Tập đoàn dò hỏi tài trợ, họ khá chắc chắn về tỉ suất thành công của bộ film lần này."

Bà Jung gật đầu ra hiệu đã hỏi xong, người thư kí lập tức cúi chào rồi im lặng rời khỏi căn phòng. Bà còn nhớ rõ hai năm trước Jessica đã khiến Yoona phải rời khỏi Hàn Quốc, từ một ngôi sao sáng rực trên bầu trời rộng lớn cái tên Im Yoona bỗng chốc tàn lụi trên chính bầu trời ấy. Dù đã điều tra nguyên nhân giữa Jessica và Yoona bà cũng chẳng thu được thêm chút thông tin gì. Rốt cuộc Yoona trở về Hàn Quốc liệu có đơn giản là vì một bộ film nào đó hay nó chỉ là cái cớ cho mục đích của Yoona?

Về Yoona có lẽ Jessica không nên biết sớm vì con gái bà còn đang bận rộn với người vợ yêu của nó. Yêu và được yêu là quyền bình đẳng vốn có của con người, có thể bà không may mắn khi không được tận hưởng tình yêu của mình một cách trọn vẹn như bao người khác nhưng không có nghĩa là Jessica cũng phải như bà. Nhớ lại nụ cười của Jessica dành cho Tiffany, bà không hiểu sao trong lòng lại thấy thoải mái và nhẹ nhõm đến kì lạ. Nếu ánh mắt của Jessica đong đầy yêu thương thì ánh mắt của Tiffany ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương bên trong ấy thậm chí còn hơn cả Jessica. Ánh mắt cùng nụ cười ấy hoà quyện vào nhau đã cho bà thấy yêu một người mà phải kìm nén rồi cuối cùng cũng có thể nói ra nó mãnh liệt như thế nào. 

Hai năm qua bà luôn khéo léo tìm hiểu cuộc sống vợ chồng của Jessica. Ngay từ ngày đầu khi Jessica đưa Tiffany về giới thiệu cho gia đình bà đã lập tức biết được đây là một màn kịch của con gái bà. Chỉ trách Jessica và Tiffany đóng quá đạt, khiến chồng bà thúc giục việc hôn lễ diễn ra càng nhanh càng tốt. Sang hôm sau bà như chết đứng khi đọc được bản thông tin về Tiffany, tuy nhiên bà chẳng thể làm gì được vì với chồng bà tình yêu hôn nhân của con cái luôn được đặt lên hàng đầu. Nhất là Jessica đã khăng khăng rằng nó yêu Tiffany, chỉ muốn kết hôn với mỗi Tiffany.

Tiffany không phải là một người con dâu không làm tròn đạo. Phải nói rằng Tiffany rất biết cách làm dâu, lễ phép, nhỏ nhẹ, nghe lời và gần như chỉ biết im lặng khi nghe những lời không hay từ bà. Lúc ấy bà chỉ đơn giản nghĩ rằng Tiffany sợ mất lòng mẹ chồng, còn sự thật thì cô ấy lo bà sẽ phàn nàn với Jessica, khiến Jessica rước thêm căng thẳng sau khi làm việc mệt mỏi ở công ty. Rồi thời gian đầu bà thường xuyên nghe Jessica to tiếng với Tiffany, khi thì vì ủi hư chiếc áo, khi thì tự ý dọn đồ hay hậu đậu làm đổ nước vào hồ sơ của Jessica. Cứ như thế mỗi đêm xuống bếp uống nước bà lại thấy ánh đèn yếu ớt ngoài vườn cùng tiếng khóc nấc nghẹn của Tiffany. Tiếng khóc ấy đã từng khiến sóng mũi bà cay xè. 

***

Hai cánh tay Jessica mỏi nhừ vì hoạt động nhiều và dài trong vài tiếng đồng hồ. Cũng may cô chỉ việc tô màu theo khuôn gỗ cho trước còn nếu tự tay vẽ thật không biết bao giờ mới xong. Dọn dẹp sơn và cọ qua một bên cô nhìn lại hai bức tường mà mình vừa hoàn thành, cô mỉm cười hài lòng trước những chú Totoro đang nhăn răng cười với cô. Giờ cũng là lúc Tiffany gần thức dậy vì thế cô tạm gác lại công việc của mình để thay đồ, tẩy rửa sơn rồi chuẩn bị buổi tối cho cả hai. 

Dù có mệt mỏi nhưng chỉ nghĩ đến nụ cười cùng điệu bộ vui tươi của cô ấy đã giúp cô tràn đầy lại năng lượng. Cô còn một khoảng thời gian từ nửa đêm đến rạng sáng để hoàn thành hai búc tường còn lại nên cô chẳng gấp gáp gì nhiều. Áp tai vào tường cô thở phào yên tâm khi không nghe động tĩnh gì từ căn phòng bên cạnh, đến lúc này cô mới rời khỏi phòng cùng một bộ quần áo mới và đi thẳng xuống phòng tắm ở nhà dưới. 

Tiffany mang thai thực đơn ăn uống của cô ấy rất phong phú, bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng cùng các chất cần thiết cho bào thai. Cô nửa muốn gọi người giúp việc nửa lại chẳng muốn chút nào cả. Cô muốn Tiffany luôn cảm thấy thoải mái, tự do trong chính căn nhà của cô và cô ấy. Nếu có người giúp việc chắc gì Tiffany sẽ làm nũng với cô, ôm cô đột ngột từ phía sau hay ngẫu hứng tặng cô vài nụ hôn lên má...

"Jessi, tớ thức dậy và cậu không ở bên cạnh tớ. Cậu đã làm gì trong khoảng thời gian tớ ngủ vậy?" 

Gần đây việc ôm Jessica từ phía sau, ngã người lên lưng cô ấy hình như đã trở thành thói quen mới của cô. Nhất là mỗi khi ngủ dậy mà không thấy cô ấy bên cạnh mình, cô sẽ tìm cho được Jessica và bắt đầu thói quen của mình. 

Tiffany như một chú mèo nhỏ dụi dụi vào lưng cô cùng với chất giọng có chút mơ ngủ của cô ấy. Cô ước rằng mình có một chiếc máy chụp hình ngay lúc này để chụp lại gương mặt đáng yêu phía sau cô. Lấy chiếc khăn trên kệ lau khô đôi bàn tay mình, cô khẽ xoay người lại và nhìn đối diện vào Tiffany. 

"Tớ dọn dẹp lại bếp một chút rồi nấu một ít thức ăn." Jessica dùng tay xoa nhẹ hai bên má của Tiffany, đôi mắt mở he hé càng làm cô ấy như một chú mèo nhỏ, chú mèo của riêng cô. 

"Mình đói và nhóc này cũng đói." chỉ chỉ vào bụng mình Tiffany nói với chất giọng nũng nịu bằng âm mũi. Là do Jessica quá nuông chiều cô nên cô mới thành ra nũng nịu như thế này đây và cô ấy phải chịu trách nhiệm về nó. 

"Tớ vẫn chưa nấu được gì cả, hay là cậu ở nhà chờ tớ mua thức ăn cho cậu. Tớ sẽ đi nhanh thôi." Jessica khá gấp rúc và thầm trách bản thân khi cô không nghĩ đến Tiffany có thể thức sớm hơn với cái bụng đang đói của cô ấy. 

"Tớ muốn đi ăn cháo, cho tớ đi theo với." 

Jessica muốn sững cả người khi Tiffany bắt lấy cánh tay cô và lắc lấy chúng một cách liên tục. Tiffany đang dần trở nên trẻ con và nũng nịu hơn, có phải là do mang thai nên tính cách thay đổi hay đó là tính cách trước giờ của cô ấy mà bây giờ cô mới được chứng kiến không. Điều này làm cô có chút ngỡ ngàng nhưng trên tất cả cô yêu thích một Tiffany hay nũng nịu như lúc này. 

"Đi thay đồ thôi nào mommy trẻ con." Jessica để vụt ra một tràng cười trêu chọc Tiffany. Cô thề là cô đã sởn cả gáy khi Tiffany nhăn mài và hướng tia nhìn nguy hiểm về phía cô. 

"Phạt cậu, cõng tớ lên phòng rồi cõng ra gara xe." 

Tiffany đẩy lưng Jessica đối diện mình và quàng tay mình vào cổ cô ấy trước khi nhận được tín hiệu trả lời từ Jessica. Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không cô vẫn sẽ bám dính lấy con người này và buộc con người này phải cõng cô cho bằng được thì thôi. 

"Nhóc con sẽ không vui nếu cậu bắt nạt daddy Jung của nó." khuỵu gối hạ thấp người cho Tiffany dễ lên lưng mình, cô quay đầu về phía sau nói trong giọng nghiêm trọng. 

"Cậu nghĩ con của chúng ta sẽ theo phe cậu sao?!" 

"Nhóc con cũng sẽ không thể chịu nỗi một mommy trẻ con và sẽ theo phe tớ."

Tiffany giấu tiếng cười khúc khích của mình khi cô đã yên vị trên lưng Jessica và cô ấy bắt đầu di chuyển về phòng. Cô đã luôn nghĩ rằng Jessica là người không biết đùa vì tính tình lạnh lùng của cô ấy, cô thật sự đã lầm vì điều ấy. Daddy Jung khi yêu hoàn toàn trái ngược với Jessica Jung trước đây. 

"Lúc đó cậu phải sinh một nhóc nữa, nhóc đó sẽ theo phe mommy của nó." 

"Đứa thứ hai cũng theo phe tớ nốt." biết là Tiffany đang có vẻ dỗi nhưng cô vẫn muốn trêu cô ấy. 

"Jessica Jung thấy ghét." 

"Mommy Fany đang dỗi tớ sao?!"

"..."

"Có bao nhiêu nhóc đi nữa thì chúng sẽ theo phe tớ tất, sau đó tớ sẽ ngoan ngoãn về phe cậu. Như vậy cậu đỡ mất công dụ dỗ bọn trẻ đúng không?" 

Tiffany cười tươi thật tươi khi nghe được câu nói ấy của Jessica. Sự chân thành trong từng câu nói của Jessica cô luôn cảm nhận được chúng một cách rõ rệt nhất có thể. Hai năm nay, hiện tại, cả sau này cô nghĩ mình chẳng hề hối tiếc gì khi đã đặt trọn con tim và tình yêu của mình cho Jessica. 

Jessica nheo mài khó hiểu khi cảm nhận ngón trỏ của Tiffany đang lướt trên lưng cô. Chuyển động của ngón tay ngày một chậm hơn, có vẻ đó là ý đồ của Tiffany nhằm để cô hiểu rằng cô ấy đang vẽ những chữ gì trên lưng cô. Bước đi của cô cũng chậm lại theo ngón tay Tiffany. 'Jessi ah', đây là dòng đầu tiên mà Tiffany viết. Cô rất thích nghe tiếng Tiffany gọi mình là Jessi, cảm giác cô thật đặc biệt với cô ấy như chính cái tên vậy. Jessi Jessi Jessi, cứ mỗi năm giây Tiffany gọi cô một lần bằng cái tên này thì nghe bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn không bao giờ chán. Nhất là cái tên đặc biệt ấy lại được một giọng trầm khàn, ấm áp gọi lên. 

"사랑해."

Trước khi cô kịp phản ứng trước dòng chữ thứ hai này cô đã nhận ra Tiffany đã hôn lên lưng cô và tay cô ấy quàng quanh cổ cô chặt hơn. Khoé môi cô vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy như đang bộc lộ dùm cô niềm vui sướng và hạnh phúc đang trỗi lên mạnh mẽ trong tâm hồn cùng trái tim cô. Sự im lặng lúc này càng làm cô nghe rõ từng nhịp tim của Tiffany cũng như nhịp tim của cô - chúng là một. 

***

Giờ thì Jessica đã hiểu được phần nào sự chịu đựng của những đấng ông chồng trước người vợ mang thai khó chiều của mình. Chỉ mới đây thôi cô vợ quý hoá của cô bảo muốn ăn cháo vậy mà vừa vào xe chạy được nửa đường lại đổi ý đòi đi ăn thịt nướng. Không phải thịt nướng trong nhà hàng hay tiệm ăn danh tiếng nào đó mà lạ tiệm thịt nướng bình dân. Lí do mà Tiffany đưa ra là vì thấy thèm, hơn nữa kể từ khi bận rộn với dự án phim ảnh cô ấy rất rất ít có dịp được đi ăn thịt nướng, vì thế tận dụng cơ hội ăn một lần cho thoả. 

"Cậu muốn ăn tiệm nào đây Fany?" Jessica nhìn sang Tiffany hỏi ý kiến cô ấy. Không hỏi trước kẻo đi được nửa đường Tiffany lại đột nhiên bảo muốn ăn tiệm khác thì khổ cô. 

"Ở gần chợ Dongdaemun ấy. Tiệm ấy ướp thịt khỏi chê." 

Thật ra thì cô thèm ăn cháo lươn hơn là thịt nướng. Lần cuối cô và Jessica ăn thịt nướng cùng nhau là chuyến đi ở Hokkaido, một khoảng thời gian khá dài kể từ hôm đó đến bây giờ. Món khoái khẩu của Jessica là thịt nướng nóng hôi hổi chứ không phải là những món ăn của phụ nữ mang thai như cô. Những món mà cô thường ăn chứa khá nhiều chất dinh dưỡng và khá ngán vậy mà mỗi ngày Jessica đều ăn chúng một cách ngon lành mà chẳng than phiền hà gì cả. Vì Jessica, bỏ qua món mình thèm có là gì với cô. 

Jessica cẩn thận choàng chiếc khăn to sụ khắp cổ và cố ý che khuất đi một phần gương mặt của Tiffany. Giờ này là giờ tan tầm, giờ vui chơi, giờ nhộn nhịp nhất của khu chợ này vì thế cô khá lo lắng khi mọi người có thể xì xầm, nhìn ngó khiến Tiffany mất tự nhiên. Mặc cho những trang báo đã viết rằng Tiffany đang nghĩ dưỡng sau bộ film truyền hình dài tập vậy mà cư dân mạng vẫn không tin, thậm chí nhiều báo đài khác đã trực tiếp liên lạc với cô chỉ để xác nhận tin đó có phải là thật hay không. 

“Cậu cũng nên quấn kĩ vào, kẻo ngày mai trang một lại đưa tin cậu ra ngoài với một cô gái lạ nào đó.” 

“Cậu thừa biết tớ đi với ai nên tớ không sợ.” vuốt nhẹ vào phần tóc mái của Tiffany, Jessica lém lỉnh trả lời. 

Tiffany lờ đi câu trả lời của Jessica trong khi đôi bàn tay cô đang thoăn thoắt quấn chiếc khăn choàng khác cho cô ấy. Kể từ khi bà Jung đưa cái tít nóng hổi kia lên mặt báo, cô biết Jessica đã phải rước vào khá nhiều phiền phức từ báo đài. Rồi đến việc cô không hoạt động gì trong thời gian qua hẳn những người đó sẽ không dễ gì mà để yên cho Jessica. 

“Bữa tối hôm nay tớ muốn chăm sóc cậu thay vì như thường ngày cậu chăm sóc tớ, có được không Jessi?” 

“Bất cứ điều gì mà cậu muốn, tớ đều đáp ứng cả.” 

Tiffany mỉm cười hài lòng trước sự đáng yêu Jessica. Bàn tay buông thỏng tự do của cô chủ động tìm lấy bàn tay của Jessica rồi đan mười ngón tay vào nhau. Dù cho ngoài kia có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu chiếc máy ảnh nhá đèn liên tục cô đều có thể dễ dàng bước qua chúng, vì cô biết Jessica sẽ mãi không rời khỏi tay cô…

***

Jessica ngồi dựa vào tấm bạt phía sau với vẻ mặt hớn hở trong khi Tiffany thì đang đảo thịt trên vỉ, cắt nhỏ thịt để đút cho cô ăn. Những công việc đó đáng lẽ là của cô nhưng Tiffany đã giành lấy cùng kiên quyết làm thay cô. Tự nhiên cô thấy mình như một đứa trẻ lâu ngày lắm mới được đi ăn cùng mẹ, được mẹ chăm sóc, dỗ dành. 

"Jessi, cậu có cần tớ cuộn rau vào thịt luôn không, hay ăn thịt rồi mới ăn rau?" 

Tiffany quay sang nhìn người đang cười toe toét trước mặt cô. Không biết Jessica nghĩ gì mà ngay cả câu hỏi của cô cũng chẳng trả lời mà cứ ngồi cười miết. Bất chợt nghĩ ra gì đấy cô rút chiếc điện thoại trong túi xách ra, mở chế độ chụp hình và chụp liên tục với khung cảnh là một Jessica đang ngồi cười đến ngơ người. Vui vẻ lưu hình lại, cất điện thoại vào trong túi quay sang đẩy nhẹ chân Jessica, đưa gấp thịt đến trước mặt cô ấy. 

"Jessi, Jessi, há miệng ra đi." 

Đến lúc này Jessica mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Cô tặng cho Tiffany một cái nhìn ngập tràn âu yếm trước khi khẽ há miệng ăn lấy gấp thịt kia. Tiệm thịt này nổi tiếng ướp thịt ngon tuyệt, nhưng với cô nếu nó không phải là do Tiffany nướng rồi đút cho ăn thì món thịt nào cũng giống như nhau thôi. Hơn nữa cô phải cố ăn thật nhiều để nạp năng lượng cho việc sơn phòng vào khuya nay cho Tiffany. 

"Để tớ đút cậu ăn nào Fany." Jessica lấy đôi đũa bên cạnh, lấy một ít thịt đút cho Tiffany. 

Những tiếng cười khúc khích cứ liên tiếp phát ra từ góc khuất nơi bàn của Jessica và Tiffany. Cũng chẳng ai tò mò trước tiếng cười đó vì họ bận rộn với câu chuyện và món ăn của chính họ. Duy chỉ có một người lẳng lặng nhìn thẳng vào chiếc bàn khuất ấy với ánh mắt khó có thể lí giải. 

Hai năm qua vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn dáng hình ấy, vẫn điệu bộ quen thuộc ăn, cùng nụ cười, đôi mắt, tất cả đều y hệt như thời gian trước. Bước lùi về phía sau với ánh mắt vẫn dán chặt về phía ấy, cô chỉ muốn lưu giữ thêm chút nữa hình dáng mà cô luôn nghĩ về để bù đắp mong nhớ bấy lâu. Chần chừ thêm vài phút cô cuối cùng cũng đã bước ra khỏi tiệm và dứt ánh mắt mình ra khỏi cô ấy. 

Cô nhớ cô ấy gần như phát điên!

Cô muốn lao đến ôm cô ấy như cái cách mà cô đã từng làm trước đây. 

Thật may khi cô đã kìm nén được điều đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro