CHƯƠNG XV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG XV: HANG HỔ












# KWON ĐẠI MÁ'S POV:





Nhận được tin hài tử vô dụng nhà ta trở về Hàn, nhưng chờ cả ba ngày liền vẫn chẳng thấy tăm hơi. Theo lý theo lẽ máy bay đã đáp xuống nửa ngày một đêm rồi. Phải chăng xảy ra chuyện bất lành?



Nữ nhi hời hợt nhà ta, rốt cuộc, hắn có biết mẫu thân ta đây lo đến mất ăn mất ngủ không hả!?





Thế mà, chiều tối hôm sau, lúc ta định đến đồn cảnh sát báo tin mất tích, thì hắn thản nhiên xuất hiện. Còn trong bộ dáng chín phần hối hả mười phần khẩn trương. Ta chưa kịp mắng nhiếc lời nào, chưa thể kêu ca phàn nàn tinh thần vô trách nhiệm, gây phiền lòng phụ mẫu, khiến ta mém chút điên loạn thì... hắn phán một câu xanh rờn: 

"Mẹ thật khéo tưởng tượng"

Ừ thì, phải chi ngươi chẳng phải con ta, ngươi càng không phải đứa con duy nhất ta cùng phụ thân ngươi cầu khấn thánh thần gần ba năm, mới toại nguyện. Ta đã chẳng đặt mọi tình thương vào ngươi, chẳng xem ngươi như bến đò duy nhất, sau này lãnh nhiệm vụ đưa linh cửu bọn ta qua miền tây thiên cực lạc. Ta đây hà cớ chi quan tâm chuyện sống chết của ngươi hả!? Ngươi có biết ta mất ăn mất ngủ chỉ vì hài tử vô tâm ngươi đây không!?







"Bất hiếu vô tâm vô dụng nhi nữ tử"

"Mẹ lại cho con biệt danh mới. Dài lê thê. Không thích!"

 - hắn còn tâm trí đùa giỡn thế đấy



"Cô đi đâu mấy ngày nay, hả? Ít nhất cũng báo tôi một tiếng. Có biết tôi đây vì cô, đầu thêm vài sợi bạc rồi không..."

 - ta không cần nén tức, cả thảy liền phun trào vào mặt hắn



"Đang mốt tóc bạch kim mà... Mẹ, cố lên"

 - hừ, còn dám nói thế. Mà hắn định đi đâu nữa sao?



"Làm gì thế?"

 - ta thấy hắn xếp quần áo vào balo, cùng vài vật dụng cá nhân khác



"Con vào bệnh viện ở một thời gian"

 - cái gì!?



"Cô bị thương ở đâu!? Mau cho tôi xem!"

 - thử hỏi con mình đi mấy ngày liền, sau trở về lại đòi vào bệnh viện. Có người mẫu thân nào chẳng cuốn cuồn cả lên như ta?



"Nhột! Nhột!"

 - ừ thì ta đây đang náo động trên người hắn - 

"Sica bị thương, con vào luôn bệnh viện để tiện bề chăm sóc Sica"

 - hửm? Đứa trẻ Sica bị thương, là chuyện lúc nào sao ta không biết? Mà hắn bảo vào chăm sóc Sica. Chẳng lẽ, chẳng lẽ...



"Cô đã làm gì thiên kim tiểu thư nhà người ta!? Ôi, bất hiếu nhi nữ, cô muốn hại gia đình tán gia bại sản mới vừa lòng sao... Tiền đâu bồi thường tiểu thư cho nhà họ Jung!? Trời... ơi..."

 - ta khóc lóc thảm thiết, ta chỉ hận sao lúc nhỏ không bồi nữ nhi này nhiều óc khỉ một chút. Hẳn giờ hắn lớn lên thông minh một chút cũng đỡ thân ta lo lắng



"Mẹ này nghĩ đi đâu không à! Sica là gặp tai nạn giao thông, không phải con làm gì Sica. Không nói với mẹ nữa, con phải đi ngay ạ"





Hắn cứ thế mở cửa rời nhà. Ta tuy không đôi co nhiều lời thêm nữa nhưng đã yên tâm hơn rồi. Sica nhà người ta không phải vì nữ nhi nhà ta mà bị thương!





Ấy? Vậy hà cớ gì hắn nhiệt tình đến thế?



Trước giờ, dù phụ thân hay ta bệnh cũng chẳng thấy hắn bỏ nhiều tâm tư chăm lo. Giờ còn bảo vào ở luôn bệnh viện tiện bề chăm sóc Sica? Con ta đổi tính rồi sao? Tháng trước, đứa trẻ Sica, cũng vì tin con ta đi mất mà suy sụp tinh thần. Xem ra giữa hai đứa trẻ chẳng đơn thuần chỉ là bạn thân thông thường?





Nhưng có thể là gì đây?







--------------------






















Ta vài lần đến bệnh viện, trước thăm đứa trẻ mà ta vô cùng yêu quý, thiên kim tiểu thư nhà họ Jung, tiểu hài tử tài mạo song toàn. Sau chính vì tò mò tâm tình thật sự của hai đứa trẻ. Ta muốn biết rõ giữa bọn hắn rốt cuộc là mối thâm tình gì?



Yuri con ta hiện thời cứ y như một người khác. Hắn bỗng dưng siêng năng, nhiệt tình còn vô cùng chu đáo. Chỉ cần công việc liên quan đến Jessica Jung, hắn sẽ lao vào xử lý như một cỗ máy đầy năng lượng! Lúc đứa trẻ Sica chau mày, hắn liền tìm cách chọc cười, lúc đứa trẻ Sica giận dỗi, hắn liền hạ mình xin tha thứ. Đặc biệt, chỉ cần qua hơi thở, qua một chút cử chỉ, nữ nhi của ta cũng đoán ra Sica là đang cần điều chi. Hắn thế là lập tức chu toàn cho Sica



Còn đứa trẻ Sica, dường như đang khúc mắc Yuri nhà ta. Hắn tuyệt nhiên đưa ra vài điều cấm túc Yuri làm. Chẳng hạn như... hôn, ôm ấp, hay nắm tay. Ế, mà bạn bè, lại cùng là nữ tử hà cớ gì cấm túc những chuyện đó? Chẳng lẽ, chẳng lẽ... sao ta không sớm đoán ra được nhỉ...





Trời ơi, hai đứa nhóc này đang yêu nhau sao!?





Nhưng, làm sao có thể? Cùng là nữ nhân như nhau cơ mà?







Nhìn Sica thân người hảo hảo từng ngày, qua bàn tay cần mẫn của con ta. Lại nhìn con ta hảo hảo trưởng thành hơn xưa, cũng nhờ quen biết Sica. Ta trong tâm bỗng dưng nảy ra chút suy nghĩ điên rồ: 

"Hai đứa trẻ cùng chung một chỗ không hẳn chuyện bất hảo!"

. Mà sự thật dường như còn rất hảo!





Nữ nhân vốn sinh ngoại tộc, lấy nam nhân rồi theo phe người ta bỏ rơi phụ mẫu. Vậy thì có phải ta có con cũng như không có? Suy cho cùng, việc hắn yêu nam nhân hay nữ nhân, muốn ở cùng bất luận nam nhân hay nữ nhân có phải vấn đề nghiêm trọng?



Có lẽ nên về bàn lại phụ thân hắn, ta cần xin chút ý kiến trợ giúp. Dẫu không bài xích triệt để, dẫu đâu đó trong tâm còn ngỏ ý ủng hộ nhưng thế nhân bao điều cấm kị. Con ta nếu như chọn bước đi sai lầm ắt khổ ải về sau. Chúng ta cần hảo hảo một ngày ngồi lại cùng nhau bàn bạc. Có lẽ sẽ tìm ra hướng đi đúng đắn nhất!







Thôi thì tạm thời ta cứ để yên đó, xem như ta vẫn chưa biết gì. Đợi nhi nữ Sica lành lặn trở lại. Ta chính là muốn nghe ý kiến của Sica, sẽ đáng tin hơn nhiều so với nữ nhi vô dụng con ta



Ta chờ hai đứa vậy!







END POV#




















Dạo này mọi người thật lạ! Jessica của ta lạ. Mẫu thân ta lạ. Cả Jung phu nhân cũng lạ. Nhưng bọn hắn lạ theo những cách vô cùng khác nhau!





Trước tiên phải kể đến thái độ của Jessica. Cô ấy đối với bất cứ ai cũng hảo, chỉ trừ mỗi ta. Kể cả Jung phu nhân, Jessica vẫn là ôn hòa đối xử. Thời gian đầu lúc ta trở về, Jessica còn giận mẫu thân vì chuyện ép ta đi mà không chịu nhìn đến bà. Do ta nhiều lần khẳng định ta tự thân rời khỏi không ai ép buộc. Thế là Jessica từ chán ghét mẫu thân đột nhiên trở về lãnh đạm với ta. Ta ban đầu có chút nhẹ lòng, vì ta không muốn mẫu tử họ bất hòa, không nhìn mặt nhau



Nhưng sau lại thấy có điều chi bất ổn?



Gió trời xoay chuyển, càn khôn biến khôn lường. Jessica sau khi bình thường hóa quan hệ mẫu tử chuyển sang bất bình thường hóa quan hệ với ta



Jessica sau cái đêm yêu yêu thương thương ôm chặt eo ta ngủ ngon lành đến sáng, tỉnh lại lập tức đá ta khỏi giường. Còn một mực bảo rằng: 

"Đến khi nào ta hiểu được tội trạng mình, thì mới cho ta chạm vào người"

. Chạm của Jessica chính là những hành động thân thiết trên mức bình thường á!





Còn nữa, mẫu thân ta sau ngày đến thăm Jessica liền học theo Jessica chữ 

"lạ"

. Người cứ dùng thái độ thăm dò nhìn ta và Jessica, săm soi bọn ta từ đầu đến chân. Nhiều lần còn bóng gió về mối quan hệ giữa hai ta. Ta chợt nhớ, chính là chưa nói rõ với mẫu thân chuyện chúng ta yêu nhau!



Làm sao bây giờ?



Có phải thái độ khó hiểu của mẫu thân ám chỉ người muốn ngăn cản bọn ta hệt như Jung phu nhân?



Nhưng, nhưng đối với người ngoài ta sẵn sàng chiến đấu. Nhỡ kẻ địch chính là thân nhân, hỏi ta nên chiến đấu bằng cách nào đây? Chẳng lẽ từ đi mẫu thân, bảo nữ nhi bất hiếu? Mà trước giờ mẫu thân cũng mắng ta đây bất hiếu. Thôi mặc! Từ thì từ



Nhưng cũng không được! Ta làm sao là kẻ bất hiếu nhi nữ chứ!?



Ta thật ra rất yêu quý phụ mẫu thân sinh mình, ta cũng biết họ yêu ta. Ta chỉ có mỗi họ là thân thích, họ cũng có mỗi ta là thân nhân. Làm sao chúng ta nỡ lòng từ nhau!? Vẫn là xem tình hình tùy cơ ứng biến vậy



Dù sao xa quá ta cũng không tài nào lo tới





Người cuối cùng lạ nữa, cũng là lạ nhất luôn, chính là Jung phu nhân. Từ khi ta trở về, giáp mặt nhau hàng ngày hàng giờ trong bệnh viện. Vậy mà bà chẳng tỏ chút thái độ kịch liệt, căng thẳng nào!? Vẫn bình bình thản thản xem như lẽ thường, coi ta như một tiểu nha hoàn thay bà hầu hạ đại tiểu thư - cục cưng của bà. Ta vì thế cái ý chí chiến đấu, chống cự cũng chẳng biết làm sao nổi lên



Địch không đánh thì ta biết lấy cớ gì mà trả lại?



Thôi thì, đành án binh bất động, chờ địch động rồi động theo







...





Có một ngày, nhân lúc Jessica đã ngủ, Jung phu nhân gọi ta ra ngoài nói chuyện. Những tưởng phải nghe lời lăng mạ, mắng chửi thậm tệ. Ta cũng đôi phần hồi hộp, lo lắng. Thế mà ra đến nơi, bà chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình sức khỏe Jessica. Khi biết sức khỏe Jessica tiến triển rất khả quan, khoảng một tuần nữa có thể xuất viện. Bà liền thở phào nhẹ nhõm



Ta nôn nóng đi ngay vào vấn đề chính, cứ thế mà thẳng thắn hỏi Jung phu nhân:







"Người tìm ta chỉ để hỏi chuyện Sica thôi sao?"



Ta thấy chân mày Jung phu nhân khẽ nhíu, đôi mắt thâm sâu quỷ dị cũng theo đó run lên. Giọng điệu vẫn là 

"mật ong đông đá"

. Bà chậm trãi bảo với ta rằng:







"Hai ngươi sau khi xuất viện liền đến nơi ta an bày, tránh tai mắt báo giới. Mọi chuyện hãy đợi Sica bình phục hoàn toàn hãy nói tiếp"



Ơ... là sao?



Thế bà tạm thời cho ta ở cùng Jessica, dù là sau khi xuất viện?



Có phải mặt trời từ nay sẽ mọc đằng Tây, lặn đằng Đông không?



Mà lẽ nào... bà đang có âm mưu khác? Nham hiểm hơn xử trí ta? Đem ta về nơi của bà, nhốt ta lại, thả chó cắn ta cho ta sợ mà bỏ cuộc... hay xích ta rồi tra tấn đến khi ta nản lòng thì thôi...





Không đâu! Không đâu! Bà ta hẳn cũng sợ ở tù mà







"Rốt cuộc người muốn gì!?"

 - ế, đi đâu mất rồi!? Thật bất lịch sự. Đến thì réo mà về chẳng thèm chào lấy ta một tiếng





Ta vẫn không chút thiện cảm với bà. Nếu như bà không là mẫu thân người ta yêu nhất, không là người sinh ra Jessica hoàn mỹ vô khuyết như vậy, chắc chắn ta đã mắng đến tổ tiên bốn đời nhà bà, cho bà ngượng đến đất còn không kịp chui, nhá!







Xì, ta đây cóc sợ... chờ thì chờ...



Bà có làm gì ta cũng không rời Jessica đâu!







---------------------






















Sau một tuần, vào ngày Jessica xuất viện, đúng thật Jung phu nhân đưa chúng ta đến một biệt thự sang trọng, ở xa tít ngoại thành. Bà còn đích thân thưa chuyện cùng mẫu thân ta, đương nhiên chỉ viện lý do thưởng cho ta một chuyến nghỉ mát miễn phí vì công lao chăm sóc đại tiểu thư Jessica nhà bà



Bình thường có lẽ mẫu thân ta không để tâm, bởi người chỉ đơn giản nghĩ ta cùng Jessica là bạn thân chí cốt. Nhưng hôm nay nói làm sao bà cũng đòi hộ tống ta đến nơi. Bà bảo: 

"Muốn xem nơi đó hảo hảo như thế nào, có thể nào đem ta đi mất luôn không"

. Ý mẫu thân chính là ám chỉ ta đây gặp nguy hiểm. Từ nhỏ đến lớn, ta còn lạ gì lối chơi chữ và nói chuyện 

"tâm trái với ý"

 này





Mẫu thân, người đang lo lắng cho ta sao?





Phải chăng nghi ngờ của ta là đúng? Mẫu thân biết được chuyện bọn ta yêu nhau rồi? Mẫu thân sợ Jung phu nhân làm khó ta? Mẫu thân sợ Jung phu nhân viện cớ thưởng ta, thật ra mang ta vào hang hổ thịt mất?



Ôi, mẫu thân thật cao cả! Người vì ta mà dấn thân vào miệng hổ cùng ta. Thật ra, ta cũng e ngại cái nơi ta sắp đến lắm. Phải chăng đúng thật hang hổ dữ? Rồi đây ta sẽ là miếng mồi béo bở trong bao tử bọn hổ đói!?



Chắc không xui vậy đâu!?







...





Quả người giàu có khác! Rất thích chọn nơi xa xa, vắng vắng, vây quanh thiên nhiên cây cảnh để xây nhà mà ở. Còn mang cả sông suối, núi đồi vào cả sân vườn trong nhà. Nơi đây rộng hệt công viên sinh thái!





Không giống hang hổ!?



Không giống chút nào a...





Hang hổ thì làm sao khiến ta mê mẫn tâm hồn, khiến ta thích thú vô ngần như vầy được. Trong đời ta, nếu không quen Jessica, không yêu Jessica, không bị mẫu thân Jessica ngăn cấm, hẳn không bao giờ có dịp đến nơi xa hoa. Còn mẫu thân nữa, người cũng chẳng được theo ta đến đây hít thở không khí thượng lưu đâu



Trời ơi, mãi lo tận hưởng quên trông chừng mẫu thân. Người đang làm chuyện mất mặt gì thế!? Già cả rồi mà chạy cà tưng như nữ nhân mười tám, còn sờ mó lung tung nhà người ta...







"Mẹ đừng nháo[1]! Mất mặt con quá"

 - ta than thở



"Cô khác chi tôi, còn dám chỉnh tôi"

 - ừ thì ta còn trẻ, ta nháo là phải. Mẫu thân già rồi mà - 

"Kwon Yuri... cho Kwon đại má ngươi ở lại chăm sóc ngươi được không?"

 - mẫu thân đang dùng gương mặt hài tử da nhăn nheo tóc bạc trắng nài nỉ ta. Làm ta nổi cả da gà. Nhưng, không, tuyệt đối ta không mềm lòng!



"Bỏ mặc cha ở nhà, người đành lòng sao?"

"Ừ"

 - mẫu thân đúng chất xuất thân từ Tuyệt Tình Cốc[2], không chừng người là tỷ muội với Lý Mạc Sầu[3]



"Người..."

 - đối với mẫu thân, dùng lý lẽ là vô ích. Ta nên làm sao đây?



"Có dịp nhất định sẽ mời hai bác đến ở lâu dài ạ"

 - Jessica đột nhiên lên tiếng. Cũng là lời đầu tiên cô ấy nói từ sáng đến giờ. Ta còn ngỡ Jessica vì chán ghét Jung phu nhân, vì còn giận ta mà chẳng hứng thú trò chuyện



"Thật không!?"

 - xem mẫu thân ta hoan hỉ đến mất hình tượng chưa kìa. Này này, đừng có lợi dụng nắm tay ôm ấp Jessica của con chứ! Dù người là mẫu thân cũng không ưu ái cho đâu - 

"Sau này hai đứa ở chung nhất định phải dành chỗ cho hai lão già ta nữa"

 - hở? Mẫu thân nói cái gì mà 

"sau này"

, mà 

"ở chung"

? Người đang ám chỉ điều gì? - 

"Được rồi được rồi, ta về. Ta sẽ về thuyết phục lão tử ở nhà. Nhất định lão sẽ đồng ý chuyện tốt đẹp của hai đứa... Hahaha"

 - trời ơi, giọng cười thật khả ố. Mà cái gì 

"thuyết phục"

, cái gì 

"chuyện bọn ta"

? Ta nghe ra chẳng hiểu mẫu thân nói cái gì?





Vậy mà Jessica cũng gật đầu



Jessica hiểu sao?





Nhất định rồi, Jessica của ta thông minh thế. Thôi mặc, thuyết phục được mẫu thân chịu về là chuyện tốt. Ôi Jessica của ta quá tài giỏi! Ta phục Jessica quá đi!







---------------------






















Buổi tối thanh tĩnh. Kẻ thù và kẻ phá bỉnh đều li khai, ai về nhà nấy. Ý ta ám chỉ kẻ thù Jung mẫu và kẻ phá bỉnh Kwon mẫu đấy!



Jessica tuy xuất viện, không có nghĩa vết thương đã lành hẳn. Đó là lý do Jung mẫu vẫn chưa tìm ta nói chuyện như lời bà nói. Ta thế nên phải kiên nhẫn chờ đợi địch động! Hiện tại cứ hảo hảo chăm lo cho Jessica là được rồi







...





Nơi đây rộng lắm nhưng chẳng có nhiều gia nhân. Jessica bảo không thích đông đúc nên Jung phu nhân đã mang về hơn phân nữa. Ta nhờ thế đi lại cũng đỡ ngượng ngùng. Ở bệnh viện ngày ngày nhiều kẻ ra vào, muốn thân mật Jessica cũng khó. Mong mỏi ngày về chốn riêng tư có dịp cùng Jessica giải trừ mâu thuẫn. Cuối cũng cũng chờ được dịp đó xuất hiện. Ta phải tranh thủ cùng Jessica giảng hòa mới được





Gần cả tháng bị cấm túc không được thân thiết, không được vây lấy hương khí thơm lừng khiến ta nhớ chết đi được!



Nói là phải làm. Ta liền chạy về phòng ngủ của Jessica, mò vào bên trong tìm Jessica ăn năn hối lỗi. Bất quá chai lì ăn vạ chắc Jessica sẽ rộng lòng ban phát chút ân huệ. Như hôn môi chẳng hạn





Hí hí hí, nghĩ đã thấy lòng hạnh phúc ngập tràn!



Jessica, Jessica, ta đến đây!







CỘC CỘC 

- ta gõ từng nhịp chậm trãi lên trên cánh cửa gỗ to đùng





Jessica ngủ rồi sao? Mới tám giờ thôi mà?



Ta nhẹ đẩy cửa, hy vọng cửa không có khóa. Cửa hé ra rồi. Không khóa thật sao!?







"Á!"

 - hết cả hồn



"Làm gì lấp ló ngoài đây, hả!?"

 - Jessica dọa ta mém mất cả ba hồn bảy vía. Nếu như thật vậy ta sẽ không thể đầu thai. Kiếp sau không thể gặp lại Jessica đâu!



"Sica"

 - ta nhe hàm răng trắng tinh, cười thật tươi lấy lòng cô ấy - 

"Ta tìm Sica a"

 - ta vội trả lời câu hỏi của Jessica, sau đó bồi thêm vài lời nịnh nọt - 

"Ta nhớ Sica quá"

 - nhớ thật đó!



"Rồi sao"

 - Jessica vẫn là bình thản



"Cho ta vào trong đi, chúng ta cùng trò chuyện"

 - ta, bởi vì Jessica chỉ hé cửa nên không thể chui lọt vào cái khe chật hẹp, rồi vào bên trong. Đành phải giở giọng nài nỉ





Jessica nhìn ta một lúc lâu. Cũng chẳng tỏ chút thái độ đặc biệt gì. Lúc sau thì nhẹ tránh sang, để ta tự nhiên đẩy cửa vào. Ta thấy Jessica bỏ mặc ta mà tiến về giường, ngồi xuống. Ta đóng cửa lại, nhanh chóng lon ton chạy theo sau. Ta cũng ngồi lên giường, ngồi ở chỗ bên cạnh Jessica







"Thơm quá"

 - mũi ta vừa đánh hơi ra hương khí. Chính là phát hiện Jessica vừa tắm, cho nên hương khí lại càng đặc biệt thơm. Ta vô thức cứ cọ cọ mũi vào hõm cổ Jessica hít hà. Khiến Jessica vừa nhột vừa bực bội phải đẩy ta ra



"Ta bảo... ngươi đến khi biết lỗi sai của mình mới được chạm ta! Ngươi dám cãi lại"

 - ơ, nhưng mà... nhưng mà, ta quanh đi quẫn lại chính là chẳng thấy mình sai ở đâu? Có chăng là ta lừa Jessica để đi, nhưng ta đi tu dưỡng sự nghiệp cơ mà





Bây giờ tạm thời vì Jessica ta phải đình chỉ học hành. Phải chi Jessica hảo hảo chăm sóc bản thân, không chừng sớm một chút, ta đã thành tài trở về. Đâu có như bây giờ, vẫn là vô dụng hài tử trong mắt Jung phu nhân!







"Ta, ta... ta..."

"Cái đồ ngốc ngươi... rốt cuộc có biết ta giận ngươi không hả!? Ta giận không thể giết chết ngươi cho hả dạ ta"

 - Jessica lại hung hăng nhéo má ta. Huhuhu, đau quá đi mất - 

"Còn dám khóc!"

 - hic, muốn ta không khóc thì Jessica phải tiếp tục xoa như thế ta mới không cảm thấy đau





Jessica vẫn như vậy, nhéo ta xong liền xoa. Ta không biết nên vui hay buồn vì cái thói quen bạo lực này nữa!?







"Đến đây"

 - hả? Jessica kêu ta tiến sát lại người Jessica? Hết giận ta rồi sao? Chẳng hiểu gì hết? - 

"Có phải ta không nói thì vĩnh viên đồ ngốc ngươi cũng không biết lỗi sai của mình?"

 - Jessica đột nhiên ôm ta vào lòng. Ta đang mơ phải không? Lạy chúa, ta đây không muốn tỉnh lại đâu - 

"Ngươi đã hứa với ta điều gì?"

 - ế, cái này ta nhớ nè, không ít lần ta bị Jessica mắng rồi hành hạ cũng vì câu hỏi này



"Luôn luôn tin Sica, luôn luôn bồi bên Sica!"

 - ta tự tin, dõng dạc hô to





"Vậy... tại sao ngươi còn... ngươi còn... rời đi"

 - ơ? Cái này khác mà. Ta đi nhất định sẽ về, ta là đi vì ta muốn sau này có thể đường đường chính chính ở cùng Jessica -

 "Ta cứ ngỡ mẹ ép ngươi, làm ngươi chịu ủy khuất, khiến ngươi vĩnh viễn li khai ta... ngươi có biết ta đã sợ lắm không? Ta đã rất lo lắng... ta tưởng tượng đến sau này ngươi sẽ không trở về nữa, sau này ta sẽ không gặp lại ngươi... một mình ta rồi đây ứng phó cuộc sống ra sao?"

 - mọi việc rắc rối thế ư?



"Ta, ta... ta cứ tưởng mình tu dưỡng là chuyện khiến Sica tự hào, Sica sẽ rất hài lòng... ta chính là không nghĩ đến làm Sica đau lòng... ta, ta... ta phải làm sao bù đắp cho Sica bây giờ?" 

- tự dưng ta thấy mình hệt kẻ ngốc, hệt kẻ chẳng có đầu óc. Ta tính toán tương lai của hai đứa, hóa ra chỉ là tính toán tương lai cho riêng ta, chẳng màng đến cảm xúc của người ta yêu. Ta là tình nhân siêu cấp tệ hại mà!



"Ai cần ngươi tu dưỡng bản thân!? Mẹ ta đặt điều kiện với ngươi sao?"

 - Jessica rời khỏi người ta, nghiêm túc hỏi chuyện



"Không, nhưng bà bảo ta vô dụng, ta chẳng có gì xứng đáng với Sica, ta sẽ làm khổ Sica, cuộc sống tương lai sau này sẽ làm gánh nặng cho Sica"

 - ta thuật lại ác ý của Jung phu nhân, nhưng thật ra ác ý này vô cùng đúng - 

"Bà bảo Dennis là mảnh ghép hoàn hảo cho Sica.... ta từng suy nghĩ, từng nghĩ có nên buông tay..."

"Ngươi"

 - Jessica chau mày, bàn tay chuẩn bị đưa lên hai má ta. Ta sợ quá liền nhanh chóng bổ sung



"Ta, ta làm sao có thể phụ lòng tin tưởng của Sica chứ, không thể phụ lại tình yêu của Sica. Ta vẫn nghĩ là mình chưa cố gắng hết sức. Nên ta quyết tâm cố gắng hết sức, dù là đánh cược với tử thần ta cũng không sợ, ta nhất định giành lấy 1% cơ hội có được Sica... ta làm tất cả chính là muốn sau này cùng Sica mãi mãi một chỗ, để Sica cũng tự hào về ta. Để Jung phu nhân không ép ta chia tay Sica nữa!"

 - ta nói ra tất cả suy nghĩ của mình. Dù rằng có phần buồn cười, có phần ngờ nghệch. Nhưng ta chỉ nghĩ được nhiêu đó. Và cũng chỉ có thể cố gắng bằng tất cả sức lực để hoàn thành nhiêu đó lý tưởng





Ta sẽ cố gắng thông minh hơn, cố gắng chăm chỉ hơn để mang lại hạnh phúc cho Jessica!



Tự nãy giờ ta nói mà chẳng dám nhìn đến Jessica. Ta sợ lý lẽ hời hợt của ta trêu tức Jessica. Ta giờ nói xong rồi, định thần liền nhìn lên



Ơ...







"Sao Sica khóc!? Ta lại nói lời hàm hồ phải không? Ta xin lỗi, ta xin lỗi mà"

 - ta nhanh chóng dùng bàn tay vụng về lau đi hai hàng nước mắt trên má Jessica. Jessica vẫn nhìn ta không thôi. Cái nhìn vừa như xuyên thấu, vừa như quấn lấy thân thể ta. Là Jessica đang ra sức cảm thụ những lời ta nói phải không?



"Yuri..."

 - Jessica vừa gọi tên ta? Cuối cùng Jessica đã chịu gọi tên ta rồi! Ta, ta, ta vui quá đi mất! Cả tháng nay không 

"ngươi"

 thì cũng

"đồ ngốc ngươi"

"kẻ đáng ghét ngươi"

... có bao giờ Jessica chịu gọi tên ta đâu. Lần này còn gọi bằng thanh âm ngọt ngào như thế





Ôi, ta cảm thấy hạnh phúc quá!







"Hết giận ta rồi sao?"

 - ta thấy Jessica chủ động ôm ta vào lòng. Ta liền nhân cơ hội ôm lại Jessica. Bên tai Jessica, ta thỏ thẻ



"Yuri thật sự... không có ý thoái lui, Yuri sẽ không sợ hãi mẹ ta... sẽ không bỏ cuộc?"

 - đương nhiên a. Ta liền gật đầu



"Trừ khi chính miệng Sica bảo chán ghét ta, bảo không cần ta. Nếu không nhất định có chết ta cũng không rời khỏi Sica. Sica... Sica sẽ không bao giờ chán ghét ta chứ?"

 - đến phiên ta hỏi lại... ta cũng sợ một ngày Jessica không còn muốn bên ta. Lúc đó ta sẽ ra sao? Mà còn sao nữa, chắc chắn ta sẽ tự tự. Chết còn sướng hơn!



"Sẽ có..."

 - hả? Jessica sẽ chán ghét ta sao? - 

"Nếu như Yuri lại thất hứa với ta"

"Ta chưa từng thất hứa với Sica, sao lại là 'lại'... ta đã bảo ta không bỏ Sica mà, ta đi tu dưỡng thôi, rồi ta sẽ về!"

 - ta nhất quyết cãi lý. Nhưng đúng là vậy, ta đâu có thất hứa!



"Ta không cần biết. Ai biểu Yuri bỏ đi không nói!" 

- Jessica rời khỏi người ta, chau mày, khoanh tay quay sang hướng khác, không nhìn mặt ta nữa





Vẫn còn giận sao?







"Sica à..."

 - ta nên xuống nước thôi - 

"Hảo hảo, là ta sai, trăm sai ngàn sai, được chưa! Đừng như thế, quay sang đây đi"

 - ta kéo kéo tay Jessica, miệng không ngừng nài nỉ



"Chẳng thành tâm chút nào"

 - Jessica hừ một tiếng rồi đứng lên rời đi. Ta đương nhiên lập tức ngăn cản





Ta vươn tay ôm chặt Jessica lại. Vì tránh chạm vào vết thương đang lành da non, ta theo quán tính ôm cao một chút. Tay ta vô tình cọ xát vào nơi đặc biệt mềm mại trên người Jessica







Chợt nhận ra điều đó, cả hai chúng ta lập tức sững sờ...





Mà đây đâu phải lần đầu ta chạm đến, chỉ là... nói chung là tự dưng lại ngại, khó hiểu quá...



Ta bối rối chẳng biết xử trí sao, nửa do dự định rút tay về, nửa lại chẳng đành lòng. Càng suy nghĩ tay ta lại càng run rẩy, cứ thế khẽ động trên hai khỏa mềm mại. Khiến cho thân người Jessica bất giác cứng đờ. Hai bên tai Jessica chợt ửng hồng. Ta không những lấy điều đó làm kích thích mà còn cực kì hứng thú



Ta nhẹ xoay người Jessica lại đối diện với mình. Xóa bỏ ngay cái tạp niệm ngại ngùng dư thừa, ta đưa mặt mình gần sát, gần sát hơn với mặt Jessica. Đúng thật, cả gương mặt của Jessica cũng theo tai mình mà đỏ rực





Dễ thương quá đi!



Jessica lúc này mới giống cô nương thông thường nha. Chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, cũng không phải dáng dấp nữ thần tối cao khó lòng chạm tới







"Sica... ta hôn Sica được không?"

 - tuy đoán được Jessica đã hết giận nhưng xin phép sẽ an toàn hơn. Không ngờ câu nói của ta càng khiến má Jessica thêm đỏ. Cô ấy khẽ 

"ưm"

 một tiếng rồi từ từ khép mi lại, chờ đợi





Ta, ta... hôn thôi nào!












Chúng ta hôn nhau rất lâu. Cơ hồ bù đắp cho cả tháng ngày giận dỗi. Chỉ ước gì ta sớm hơn một chút làm hòa cùng Jessica, thì đã sớm nhận lấy niềm hạnh phúc vô bờ này rồi



Sau này, nhất định sẽ không cùng Jessica bất hòa nữa. Nếu không sẽ bị nhớ đôi môi ngọt lịm này chết mất!







Hôm nay được ngủ cùng Jessica, được ôm Jessica trong lòng. Chẳng chút tạp niệm, chỉ tràn đầy những ấm áp. Chúng ta cùng nhau vào giấc ngủ an bình nhất...



Giấc ngủ có nhau đầu tiên sau tháng ngày giận hờn xa cách!







---------------------












[1]: Nháo - mình cũng không chắc nghĩa của chữ này *từng đọc qua giải nghĩa mà quên mất rồi*, hiểu nôm na giống như nghịch ngợm, phá phách, gây náo loạn, huyên náo ấy mà ^^



[2]: Tuyệt Tình Cốc - một địa danh trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung - Thần Điêu Hiệp Lữ. Nơi này nổi tiếng trồng tình hoa, chứa độc tố chỉ cần dính phải thì chẳng thể tư tưởng tình yêu, nếu không sẽ bị đau đến chết đi sống lại



[3]: Lý Mạc Sầu - tỷ muội đồng môn với Tiểu Long Nữ - nhân vật trong Thần Điêu Hiệp Lữ. Bà ta nổi tiếng tàn ác, vô tâm



...





CÁM ƠN ĐÃ THEO DÕI FIC ^^

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic