Chap 27: Chôn vùi sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Ngày đó em mới bảy tuổi mà sao can đảm thế? Trước mặt toàn thể anh em của Bigbang dám tuyên bố bản thân chỉ thích con trai, còn hạ quyết tâm phải trở thành người yêu của TOP nữa. Em đã hạ bệ lòng tự tôn của anh khi biến anh thành đối tượng để em chinh phục, biết không?

Hai má DaeSung dần đỏ lên, đầu cúi xuống ngượng ngùng. Nhớ lại kỉ niệm cũ càng thấy mình bồng bột. Sau hôm ấy cậu bị ông Kang đánh nhừ một trận, bởi chẳng người cha nào muốn con cái đi theo tình yêu của thế giới thứ ba. Thậm chí, cậu đã một mình bỏ sang Anh quốc, không nhìn mặt thân phụ nếu ông cứ tiếp tục cấm cản. Rồi ngày một ngày hai, năm này tháng nọ, ông Kang phải đầu hàng trước vẻ kiên định của con trai. Bao năm dài đấu tranh dai dẳng như thế, rốt cuộc cậu đã nhận lại được gì?

–Siết chặt tay DaeSung hơn, TOP nhấn giọng:

– Anh cảm nhận được sự tồn tại của em, nên không phải là mù quáng đâu.

DaeSung tự cười mỉa:

– Cảm nhận được? Anh cũng biết trân trọng tình cảm của tôi sao?

TOP đáp thật chân tình:

– Trước nay thì không, nhưng kể từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ để đánh mất.

DaeSung lặng người đi, từ từ nâng đôi mi nhìn xoáy vào TOP, tìm kiếm từ ánh mắt kia một lời khẳng định.

Kéo hai cơ thể sát lại gần nhau hơn, TOP thì thầm:

– Anh muốn một lần tin tưởng vào sự vĩnh cữu của tình yêu đồng tính. Anh đặt tất cả niềm tin vào em, người đã mười một năm rồi luôn hướng về anh dù có biến cố như thế nào. Hãy cho anh cơ hội đó, được không?

Ngay cả trong mơ DaeSung cũng chưa từng nghĩ có một ngày TOP nghiêm túc với một cuộc tình, càng không vọng ảo y nhắc đến hai từ "vĩnh cữu" trong tình yêu. Cậu thật sự quan trọng với y? Là người mà y biết trân quí và gìn giữ? Đối với TOP, dường như đó là nhiệm vụ quá tầm với.

– Em cần thời gian suy nghĩ. – DaeSung buộc phải lựa chọn lối đi an toàn cho mình.

Vẻ thất vọng của TOP không che giấu được, liền buông nhẹ tay của DaeSung xuống. Một người thích trêu đùa mông lung như TOP thì hẳn đã thành tâm rất nhiều mới có thể nghiêm túc thốt lên tình cảm tự đáy lòng, rốt cuộc lại đánh đổi câu hồi đáp hững hờ mênh mang.

– Bao lâu? – Y buồn bả hỏi.

DaeSung nhướng mày: – Vậy anh có thể chờ trong bao lâu?

Yêu mà cần thời gian để suy nghĩ, thì đó chẳng phải tình yêu, mà chính là đem lên bàn cân đo, đong đếm thiệt hơn. Vì lẽ đó, TOP đáp:

– Cho đến khi nào em không còn yêu anh nữa.

DaeSung không khỏi mỉm cười nhẹ, chút cảm xúc ấm áp len lỏi vào trong tim. Nếu TOP thật sự yêu cậu, y nhất định sẽ chờ cậu.

– Được rồi, anh về đi. – DaeSung kết thúc câu chuyện bằng việc đẩy chìa khóa xe vào tay TOP.

TOP nhìn vào nó, rồi đưa lại cho cậu:

– Anh đến không phải để đòi xe, cái mà anh đòi, em đã không chịu trả.

Dứt lời, TOP thở dài bước ra khỏi phòng. Y chỉ muốn nhận lại một KangDaeSung luôn dành cho mình tất cả thời gian, một chàng thanh niên không màng chút sĩ diện nào đeo bám y khắp cùng ngỏ hẻm. Nếu một DaeSung như thế trở lại, y nhất định sẽ dang rộng vòng tay giữ chặt lấy.

DaeSung lặng lẽ tựa người vào cửa sổ, nhìn bóng TOP bước ra sân nhà, dùng xe của SeungRi để rời khỏi. Công tử ngạo mạn như cậu đã vì tình mà mù quáng theo gót TOP, lãng tử hào hoa như TOP lại có ngày dịu dàng thiết tha sự lâu bền vì cậu. Đó thật sự đã là tình yêu?

TOP một mình lái xe về nhà trong âu sầu chán nản. Lần thứ hai hạ mình làm hòa với DaeSung vẫn ôm thất bại ê chề. Y đã bao giờ biết chủ động làm hòa với ai, thuận thì đến, nghịch thì đi, trai tráng phong lưu đúng ra là như vậy. Và trước nay TOP luôn sống như vậy. Thế ra xúc cảm gì đã biến y trở nên khổ lụy thế này?

Xa xa phía trước cổng nhà, có bóng người âm thầm ngồi một góc. Nghe tiếng xe trườn đến, người kia vội đứng dậy, mắt mở tròn nom trông rõ kẻ mình đang chờ có phải đang lái xe về hay không.

Khi TOP bước ra khỏi xe với chiếc chìa khóa nhà lúc lắc trong tay, cũng là lúc hai ánh mặt chạm nhau trước sự ngỡ ngàng.

– KwangHee? Sao lại ở đây? – TOP ngạc nhiên – Không phải cậu đã về London rồi sao?

Nét tuấn mỹ của KwangHee càng tăng bội phần khi cong môi hờn dỗi, đôi chân mày anh tú nhíu lại đầy hờn trách:

– Em đã chờ anh từ sáng tới giờ, tổng cộng là chín tiếng hơn đó.

TOP càng không hiểu: – Sao phải chờ tôi?

KwangHee xấn tới, cao giọng:

– Nhiều lần em đến nhấn chuông anh đều không mở cửa, gọi điện thì không bắt máy, ngoài việc túc trực ở đây từ sáng sớm thì em còn biết làm gì hơn để có thể gặp được anh?

Chàng trai thanh nhã đậm nét cao sang mà thốt ra những lời như thế, có thánh thần cũng phải động lòng. Nhưng TOP vẫn không động lòng vì y hiểu chàng trai ấy là một sự phiền phức. Đợt trước y đã phải vất vả thế nào để mới đẩy được cậu lên xe taxi, giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình chán nản.

– Tôi không thường xuyên ở nhà làm sao mở cửa được, còn vụ điện thoại thì tôi nghĩ cậu đã về London nên xóa số rồi. Cậu nhá nhiều như thế làm tôi nghĩ là bọn quấy rối nên đã đưa vào danh sách chặn. – TOP qua loa giải thích.

– Anh nói cái gì? – KwangHee đắng nghẹn con tim – Anh đưa em vào danh sách chặn cuộc gọi?

TOP nhún vai vẻ vô can, một ngày gọi nhỡ đến mười mấy cuộc thì đúng là phải liệt vào thành phần quấy rối.

KwangHee không thể cam lòng:

– Vì anh mà em hoãn việc học, quay trở lại Hàn, anh có thể đối với em như vậy sao?

TOP vẫu môi, gãi gãi đầu. Suy đi nghĩ lại không thể tìm ra lí do mình phải chịu trách nhiệm việc KwangHee nghỉ học, bay đi bay lại giữa Anh và Hàn. Hơi cúi người xuống sát gần KwangHee, y trầm giọng:

– Tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ một chuyện. Thứ nhất, tôi không hề cứu cậu, là bọn côn đồ kia tự bỏ đi. Thứ hai, chúng ta có đi uống nước, dạo mát với nhau vài lần, nhưng tất cả là do cậu đến tận nhà réo gọi, tôi đáp theo lịch sự thôi. Thứ ba, là việc mà cậu đã biết ngay lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi có người yêu rồi. Vậy là rõ ràng nha, cậu về nhà đi.

TOP lắc lắc đầu khó hiểu với một người như KwangHee rồi xoay người mở khóa cổng, hoàn toàn thờ ơ với cậu.

Từ khi biết yêu biết thích và lên hàng loạt kế hoạch chiếm lấy tình yêu của người đã có người yêu, đây là lần đầu tiên KwangHee bị từ chối phũ phàng đến thế. Sự thật này ngàn lần không thể chấp nhận được. Cậu cường tráng khỏe mạnh, tuấn mỹ khôi ngô, thanh nhã lịch lãm, lại lắm của nhiều tiền, có thể nói là người đàn ông hoàn hảo của vô vàn đàn ông hoàn hảo, làm sao có thể thất bại được?

Bức xúc lẫn không cam lòng, KwangHee nắm chặt lấy tay TOP, kéo y phải nhìn thẳng vào mình:

– Có người yêu thì sao? Chẳng phải anh đã từng nói tình yêu đồng tính không bao giờ bền vững ư? Tôi tự nguyện đến với anh, cũng không cần sự bền vững. Chúng ta chính là cùng quan điểm như thế nên ở cạnh nhau rất vui vẻ.

TOP rất bình thản rút tay ra khỏi tay KwangHee, mỉm cười:

– Nhưng tôi cần sự bền vững với DaeSung. Mà cho dù không phải vì DaeSung, tôi cũng không thích cậu.

– Vì sao? – KwangHee sững sờ.

TOP hít thở sâu, cố kết thúc thật nhanh câu chuyện:

– Tình cảm là vậy đó, không thích tức là không thích.

Kẻ nhất quyết giành lấy người yêu của bạn thân chắc chắn chẳng thể mang một tâm hồn cao đẹp. TOP từ khi phát hiện ra điều này đã chẳng muốn phí phạm thời gian với KwangHee. Có thể y hay trăng hoa, còn thích chọc ghẹo những người tuấn mỹ như SeungRi, nhưng riêng KwangHee, y chưa một lần chủ động. DaeSung vì ghen với KwangHee mà quy chụp đủ tính xấu lên người y thì quả là nỗi oan khuất trầm trọng.

Không những là từ chối, mà còn từ chối rất phũ phàng, KwangHee vô cùng sốc. Chẳng lời mắng chửi, chẳng chút cau có, chỉ mỉm cười và khẳng định thôi cũng làm cảm nhận rõ sự kinh miệt ghẻ lạnh đến thế nào.

Bẽ bàng nhìn TOP mở rộng cánh cổng, chậm rãi lái xe vào sân, rồi từ từ khép thanh sắt lại, hoàn toàn xem KwangHee như vô hình, một chút cảm động sự chờ đời cả ngày của cậu cũng không có, KwangHee đau đớn đến nghẹn lời, hai mắt long lên phẫn hận, hàm răng nghiến lại:

– Tôi sẽ không để cho anh và DaeSung hạnh phúc đâu.

TOP đã khép cổng, qua lớp song sắt, liếc liền ánh mắt sắc lạnh nhìn KwangHee. Một ánh nhìn tràn ngập sự áp đảo. KwangHee luôn thấy nét tươi cười hiền hòa của TOP, cậu chưa bao giờ cảm nhận cái bá khí tử thần toát ra từ y, bất giờ rùng mình nín thở

– Yên phận quay về LonDon đi, tốt nhất đừng làm điều gì để bản thân phải hối hận. – Thiếu đi nụ cười, câu nói của TOP trở thành lời đe dọa, lấp lững chất bạo tàn.

Khóa xong cổng và trước khi đi vào nhà, TOP chân thành nói:

– Cám ơn đã dành tình cảm cho tôi nhưng cậu hãy quên nó đi, quên cho sạch. Vì đó là tình cảm vô vọng.

Dù không tỏ chút thái độ nóng giận nào, còn hòa nhã trầm tĩnh, nhưng chính sự thản nhiên đó mới là kiểu cách từ chối tình yêu tàn nhẫn nhất.

Nắm chặt bàn tay, cơ thể KwangHee run lên khi nhìn vào tấm lưng của TOP khuất dần sau cánh cửa. Nỗi nhục này có dùng máu của cả nhân loại rửa cũng không trôi. Nó phải được rửa bằng chính máu TOP và DaeSung, phải dùng chính sự đau khổ của hai người đó thì KwangHee mới hạ được sự thống hận tận đáy lòng.

Bất chợt, ánh mắt KwangHee sáng lên khi nhìn vào biển số chiếc xe đậu trong sân. Là xe của SeungRi, KwangHee không lầm đâu. Lúc đưa ông LeeSeung đến trường Seoul, cậu đã thấy SeungRi lái chiếc xe này. Ông LeeSeung tức điên vì con trai có cuộc sống sung túc mà che dấu, ông còn nói cái biển số đó thật đẹp, hẳn đã dùng tiền mua.

Như vậy là TOP đang dùng xe của SeungRi? Có nghĩa là gần đây SeungRi đã gặp gỡ y? Hai người họ thân đến mức đưa xe cho nhau, thì liệu có tin được không khi SeungRi nói cậu không có số điện thoại của TOP?

Cho rằng SeungRi đã lừa dối mình, KwangHee càng tức điên lên. Sự căm ghét dâng đến đỉnh điểm. Cả ba là cùng một bọn, cấu kết nhau sỉ nhục, rẽ khinh Hwang KwangHee này, KwangHee nhất định không thể tha thứ được.

***

Khu giải trí tại thành phố Seoul là điểm hẹn rất lí tưởng cho nhiều cặp đôi mới hẹn hò. Không những có phong cảnh lãnh mạn, nhiều món ăn ngon, mà còn có vô vàng trò chơi chỉ dành riêng cho hai người, như đi cáp treo hình trái tim, xe đạp đôi được thiết kế như thần tình yêu, tranh tài uống rượu hợp cẩn...

SeungRi từ LonDon về Hàn không bao lâu, nên tất nhiên chẳng thể biết địa điểm thú vị đến thế. Là TOP gợi ý cho cậu, và cũng là y sắp xếp mọi thứ cho cuộc hẹn này.

Bồn chồn, căng thẳng ngồi một mình trong quán nước, chốc chốc SeungRi đưa mắt dáo dát nhìn quanh. Mặc dù những vị khách nơi đây đều là anh em JBigbang giả dạng, cậu vẫn không thôi lo lắng được.

Kín kẽ lấy ra mảnh giấy nhỏ để dưới gầm bàn, SeungRi cẩn thận lặp lại lời thoại. Những câu nói ẩn ý gợi tình thế này đúng là chỉ có cái đầu trăng hoa như TOP mới nghĩ ra.

– Tại sao lại muốn hẹn gặp tôi?

Giọng nói hung hăng đầy cảnh giác khiến SeungRi giật mình, luýnh quýnh giấu đi mảnh giấy, liếc vội ánh mắt nhìn lên.

– Anh, anh đã tới rồi ư?... Ngồi, ơ, ngồi xuống đi... – Vẻ rụt rè sợ sệt của cậu không thể giấu đi được.

Sa OkEun lườm đôi mắt dò xét, kéo ghế ngồi đối diện SeungRi.

SeungRi tiếp tục nhập vai không thành thạo:

– Anh muốn ăn thức ăn nhẹ, hay dùng cà phê?

Sa OkEun niểng mái đầu, bất cần:

– Đừng bày vẻ, muốn nói gì thì nói lẹ đi.

SeungRi nở ra nụ cười méo xẹo, trả bài lời thoại một cách khô khan:

– Đồng ý đến tức có nghĩa đã có lòng, sao không thảnh thơi trò chuyện một chút?

Sa OkEun đã hai lần tiếp xúc với SeungRi. Một là khi bắt cóc cậu, hai là lúc cùng David Ju đến nhà của JiYong, cả hai lần đều để lại cho gã ấn tượng SeungRi là người khá khép kín và rụt rè, không phải dạng chủ động gợi chuyện như thế này. Hơn nữa, mối quan hệ giữa nhóm David Ju và Ju bang đang trong giai đoạn gây gắt, cuộc hẹn gặp của SeungRi chắc chắn là một sự tính toán mờ ám, Sa OkEun đầy đủ kinh nghiệm để nhận ra điều này.

Khi mới nhận cuộc gọi từ SeungRi, Sa OkEun tất nhiên không thoát khỏi ngỡ ngàng. Vốn biết rõ phía Ju bang muốn giở trò gì đó, nhưng gã thật sự quá hiếu kỳ nên mới chấp thuận gặp mặt. Bởi đối với những kẻ trong nhóm David Ju, SeungRi đã trở thành một nhân vật đặc biệt khi David Ju quá điên cuồng yêu thích cậu. Sa OkEun vì thế mà muốn thử một lần tiếp xúc với cậu xem sao.

– Tôi không có thời gian để dằn dưa với cậu, nói rõ mục đích cuộc hẹn hôm nay đi! – Dứt khoác gạt bỏ lời nói kết thân của SeungRi, giọng Sa OkEun gần như gầm gừ.

Vấp phải phản ứng gay gắt như thế, SeungRi càng trở nên lúng túng hơn. Chính bản thân cậu còn không biết mục đích cuộc gặp gỡ này là gì làm sao nói rõ với OkEun được. JiYong đã căn dặn cậu thật kỹ phải ở yên trong nhà DaeSung và trợ giúp cho TOP một số việc. Đến khi nhận được mảnh giấy ghi chép mẫu đối thoại ngày hôm nay SeungRi mới ngỡ ngàng về nhiệm vụ của mình. Và cậu hoàn toàn không hiểu vì sao TOP lại muốn cậu tiếp xúc với Sa OkEun.

Ngay lúc SeungRi bối rối không biết đi bước tiếp theo như thế nào, người bồi bàn liền đem thức uống tới.

SeungRi kín đáo liếc nhìn người bồi bàn, chăm chú xem xét từng thái độ của anh ta xem có phải là người của Bigbang hay không. Bất ngờ, cạch một tiếng, li nước vừa đặt xuống bàn liền ngã đổ, dòng nước lạnh tức khắc thấm ướt lên người Sa OkEun.

– Cẩn thận chứ! – OkEun tức tối quát lớn.

– Xin lỗi quí khách, xin lỗi quí khách. – Người bồi bàn lấm lét cúi đầu, nhận lỗi không ngớt.

SeungRi mím chặt môi, dụng hết can đảm đứng bật dậy, tay với lấy mảnh khăn giấy rồi chồm người tới, chủ động lau vết nước cho OkEun.

"Bộp"

Bàn tay SeungRi lập tức bị OkEun giữ chặt, khi nó cách người gã khoảng cách thật gần.

– Muốn làm gì? – Giọng gã đầy cảnh báo.

SeungRi rụt rè thu tay lại, bối rối ngượng ngùng:

– Tôi... chỉ muốn giúp anh thôi...

Sa OkEun lườm mắt, hất mặt đuổi người bồi bàn đi rồi hừ nhạt:

– SeungRi, cậu còn quá non nớt trong việc chiêu dụ người khác, Lee JiYong nghĩ sao mà cho đứa oắt như cậu làm việc này?

Cuối cùng cũng bị Sa OkEun nhìn ra, SeungRi chẳng bất ngờ với kết quả này. Từ đầu cậu đã khẳng định với TOP là mình không làm được, chỉ nghe đến hai chữ David Ju là tay chân cậu bũn rũn, nói gì đến việc lã lướt dụ dỗ người của gã. Nhưng TOP lại nói việc này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu người ra mặt không phải là cậu, SeungRi không thể nào trốn tránh nếu muốn cứu JiYong.

Sa OkEun trước khi gia nhập David Ju từng là tay chân thân cận của ParkHa, là kẻ khét tiếng lẫy lừng trong ManMan. Đối với gã, SeungRi chỉ là chú thỏ con nhút nhát.

Thở dài một tiếng, SeungRi ngã lưng vào ghế, thú nhận:

– Tôi không muốn làm những hành động khơi gợi như thế này, là do Bigbang ép buộc thôi.

Nét mặt cúi gầm chất chứa nhiều bất mãn, ánh mắt tròn long lên nét rụt rè, đó mới chính là ấn tượng đầu tiên của OkEun dành cho SeungRi. Gã cười khỉnh:

– Cậu quả thật rất đẹp trai và thu hút, thật tiếc, tôi không thích đàn ông!

SeungRi đỏ ửng hai má, cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn thu mình vào vỏ ốc.

Sa OkEun trái lại có chút hứng thú:

– Tại sao Bigbang lại ép buộc cậu chiêu dụ tôi?

Hai tay SeungRi vò lấy vạt áo, lí nhí:

– Vì Bigbang muốn biết chính xác David Ju có phải là Park JaeHoon, em trai của ParkHa năm xưa hay không.

Sa OkEun có chút động tâm. SeungRi vẫn không hề ngẩn đầu lên, tiếp tục nhỏ giọng rụt rè:

– Vì anh là thân cận với David Ju, nên Ju bang muốn tôi tiếp cận với anh, tìm hiểu rõ vấn đề này.

Sa OkEun liền nhớ đến câu nói lấp lững của TOP lúc ở trước nhà JiYong, vội hỏi:

– Thật không hiểu vì sao Bigbang lại quan tâm đến việc này.

SeungRi bấy giờ mới ngẩn đầu lên, chu chu môi ngượng ngùng:

– Tôi, tôi không biết. Nhưng, nhưng tôi rất mừng là... anh, anh không thích con trai.

Cái vẻ sợ sệt đó khiến Sa OkEun phải phá lên cười sảng khoái. Hà cớ gì SeungRi phải học mấy từ ngữ trăng hoa để chiêu dụ? Chỉ cần cái dáng vẻ ngây ngô xấu hổ thế này cũng đủ khiến bao nhiêu là nam nhân đổ gục vì cậu. SeungRi chẳng cần nhiều lời giải thích, chỉ một câu nói thôi đủ để Sa OKEun hình dung là cậu hoảng loạn vì bị Bigbang bắt ép đóng kịch trước mặt y như thế nào, và cậu thật sự lo lắng nếu OkEun thích con trai thì sẽ đeo bám cậu như David Ju vậy. Nhìn ra vấn đề như thế, Sa OkEun bất giác dâng lên chút cảm tình với SeungRi.

– Thật là làm cho cậu phải thất vọng. – Sa OkEun hạ giọng, cũng cất đi vẻ mặt bặm trợn côn đồ – Tôi thật sự không biết David Ju có phải là Park JaeHoon hay không. Thật sự không biết.

SeungRi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.

– Vậy xin lỗi đã làm phiền.

Cậu rất nhanh đứng lên, chuẩn bị rời khỏi. Sa OkEun liền nói:

– Từ bây giờ tốt nhất đừng bao giờ ra ngoài một mình, biết chưa?

SeungRi tròn đôi mắt ngạc nhiên xoay đầu nhìn Sa OkEun, y mỉm cười:

– David Ju đã cho người vây bắt cậu khắp nơi. Nếu rơi vào tay gã, cậu chắc chắn sẽ vô cùng thảm.

SeungRi không tự chủ được mà run lên, mắt chớp liên tục tố giác con tim đập liên hồi.

– Thế, thế sao ngay bây giờ anh lại không bắt tôi, lập công với gã?

Sa OkEun rũ đôi mắt xuống, nghếch mép không hồi đáp. Từ trước đến nay y vốn không thích việc David Ju đối xử tàn bạo với những càng trai trẻ để thỏa mãn thú tính, chỉ vì là người dưới trướng y không thể làm khác hơn được. Hôm nay tiếp xúc dù ngắn, nhưng SeungRi yếu ớt thật thà như vậy, Sa OkEun có chút không đành lòng nhìn cậu bị vùi dập trong tay David Ju.

Hơn nữa, nước đi này của JiYong vô cùng cao diệu. Chỉ cần SeungRi úp mở một chút về mối liên kết giữa David Ju và Park JaeHoon, Sa OkEun sẽ tự khắc có sự hiếu kỳ mà tìm hiểu. Mối nghi ngờ Park JaeHoon phản bội ParkHa để leo lên vị trí đại ca sẽ càng khiến Sa OkEun không nhất nhất phục tùng gã.

Dù là như thế nào thì việc Sa OkEun làm ngơ để SeungRi chạy thoát cũng khiến cậu cảm kích. Trước khi rời đi, cậu khẽ cúi đầu.

– Cám, cám ơn.

Xong, thật sự là như tháo chạy ra khỏi quán nước, chỉ trong ít phút là hoàn toàn mất dạng.

Sa OkEun trông theo không khỏi buồn cười, hai tay từ từ nắm chặt. Ngày ManMan tấn công vào nhà của JiYong, y không có mặt. Mọi sự tình chỉ loáng thoáng nghe qua, rằng ParkHa đã ngăn cản nhưng Park JaeHoon vẫn nổ súng giết chết một trong hai đứa con của JiYong, dẫn đến việc JiYong thịnh nộ giết toàn bộ ManMan không kiên nể. Nếu Park JaeHoon chính là David Ju hiện giờ, thì sự tan rã của ManMan năm xưa thật đáng nghi ngờ.

SeungRi cắm đầu chạy như điên ra đầu con đường, rồi vòng ngược lại ẩn mình vào ngỏ sau của quán nước. Nơi đó, có nhóm người đang chờ đợi cậu.

Từ chỗ kín đáo này, TOP và người của Bigbang có thể quan sát toàn bộ diễn biến phía ngoài và ngầm bảo vệ SeungRi. Dù Sa OkEun có muốn bắt SeungRi cũng là chuyện không tưởng. Nhưng OkEun đã không ra tay, SeungRi cũng rất phối hợp diễn ra khuôn mặt đầy sợ hãi, vì thật chất cậu rất sợ mà.

Ngay khi nghe TOP nói cậu sẽ phải chiêu dụ Sa OkEun, SeungRi đã chẳng thể ngủ nổi ba bốn ngày liền. TOP phải hết sức trấn an, DaeSung thì nửa khinh hờn đồ nhát gan, nửa lại nhăn mày an ủi, rốt cuộc vẫn chỉ là JiYong gọi điện về trong khi TOP đến gặp hắn, SeungRi mới đồng ý thỏa hiệp.

– Em không phạm sai lầm nào chứ? – SeungRi vừa sợ vừa hỏi. Cậu dù gì cũng là công dân lương thiện, sao có thể dám đi chiêu dụ một gã xã hội đen chứ.

TOP mỉm cười xoa đầu cậu, còn nhéo một bên má.

– Hoàn hảo! Đúng chuẩn của hồ ly.

– Sao cơ? – SeungRi trợn mắt.

TOP bật cười lớn hơn rồi ra hiệu cho đàn em thu lại đội hình. Nhìn Sa OkEun vẫn còn trầm ngâm ngồi trong quán, y biết kế hoạch đã có bước đi thuận lợi.

***

Chỉ hai ba ngày sau, David Ju sẽ nhận được tấm ảnh SeungRi – chàng trai mà gã điên cuồng thèm khát – đang vươn tay ân cần lau áo cho Sa OkEun, một bức ảnh thể hiện rõ ràng tình cảm mờ ám của hai người. Không những không bắt SeungRi theo lệnh, còn bí ẩn hẹn hò với cậu, thử xem, nội bộ của David Ju sẽ diễn ra tình cảnh gì?

Mà SeungRi, đối tượng gây nên sự việc, hoàn toàn trốn biệt trong không gian cực kỳ an toàn. Cho dù David Ju có truy đằng trời cũng không tìm ra được. Thế nhưng, điều kiện là cậu phải an phận ở đó. Cả JiYong lẫn TOP đều không ngờ, SeungRi vẫn có rất nhiều nguyên do để lẻn trốn ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là dãy số mà cậu không bao giờ muốn lưu. SeungRi linh cảm ngay điều gì đó nên rất dè chừng bắt máy.

– SeungRi à, là cha đây!

SeungRi thở hắc ra một hơi, đầu gục xuống mệt mỏi:

– Cha lại thua bạc nữa ư? – Trong não nề cậu phỏng đoán. Ông LeeSeung gọi cho cậu muôn đời chỉ một lí do thôi.

– Thì đó... – Ông LeeSeung bật lên tức tối – Sao mà xui quá đi. Cha đặt tài thì toàn ra xỉu, cha đặt xỉu nó lại ra tài...

SeungRi không thể nghe hết những lời bạo biện đó, bất lực cắt ngang:

– Vậy là số tiền lần trước con đưa... cha tiêu hết rồi phải không?

Ông LeeSeung ca thán:

– Nhiêu đó làm sao mà đủ, cha đã phải vay thêm 8 triệu won...

– Tám triệu won? – SeungRi thét lên, tim như ngừng đập – Cha à, dù có ở LonDon cha cũng chưa bao giờ chơi lớn như vậy.

– Ôi dào, lúc này là thời buổi nào? Con trai của cha được đại gia bao, con có xe hơi, ở nhà biệt thự, không lẽ không lo đủ cho cha tám triệu won?

SeungRi choáng váng, xoa lấy mái đầu:

– Lần trước con đã rút sạch tiền cho cha rồi, hoàn toàn sạch hết rồi. Đừng nói là tám triệu won, tám won con cũng không có.

– Thì tối nay mày ngủ với nó đi! Quan hệ xong không lẽ mày xin tiền nó không cho? – Ông LeeSeung quát.

SeungRi chết sững người, suýt đánh rơi điện thoại. Một chút tỉnh tâm còn sót lại giúp cho khóe miệng cậu run run:

– Con trai của cha không phải loại người đó, cha nghe rõ không? Cần con lặp lại không?

Ông LeeSeung mất kiên nhẫn:

– Thằng oắt! Bỏ mẹ cái kiểu thanh cao đó đi, kiếm tiền đưa cho tao!

SeungRi liền đáp:

– Bắt con làm những chuyện như vậy, cha có phải là cha của con không?

Sức chịu đựng có giới hạn, hy vọng yêu thương bị chà đạp sẽ hóa hận thù. Sự phẫn uất trong lòng SeungRi ngày một tăng, người cha đó như thứ gông xiềng trói buộc cuộc đời cậu. Sống cùng ông ta, cậu mãi mãi sẽ không có lối thoát, mãi mãi vẫn là đứa trẻ nhuốc nhơ trong vũng bùn nợ nần thiếu thốn.

Mỗi lúc sự phản kháng của SeungRi càng rõ ràng, những câu đối đáp ngang hàng chưa bao giờ có khi còn ở LonDon. Ông LeeSeung cười nhạt khi nhận ra điều đó, trầm giọng:

– Tao có phải cha mày không thì đi mà hỏi con mẹ chết yểu của mày đó. Hỏi coi ai là người tảo tần nuôi mày khôn lớn? Hỏi coi vì ai mà tao thành chồng quá vợ? Cái thằng con ham chơi bất hiếu, vô ơn, cặn bã...

– Đủ rồi! – SeungRi hét lên – Mẹ đã chết rồi. Nếu cha cảm thấy đó là lỗi của con, thì cứ giết con đi!

– Giết mày? Hahah... – Ông LeeSeung cười rộ lên – Hổ dữ không ăn thịt con đâu. Nếu mày không thể làm tiền được thằng đó, thì chia tay đi, tao kiếm cho mày thằng khác.

– Cha nói cái gì vậy?

Ông LeeSeung nhấn mạnh:

– Thằng đó tên Kwon JiYong phải không? Tao sẽ tới gặp cậu ta, đòi tiền chia tay cho mày.

SeungRi trở nên hoảng loạn:

– Cha, cha đi... đi gặp chú JiYong?

– Đúng vậy! Nhân danh cha ruột của mày, tao buộc nó phải đưa tiền.

SeungRi không còn quan tâm việc ông LeeSeung muốn làm tiền JiYong, cậu run rẫy vì lí do khác.

– Cha... cha nói với chú JiYong về cha mẹ ruột của con? Cha nói với chú ấy về thân phận của con?

Ông LeeSeung không hiểu, liền hậm hực:

– Thì sao? Thân phận của mày là con của tao, thì sao?

– CHA KHÔNG ĐƯỢC LÀM VẬY!! – SeungRi không còn giữ được bình tĩnh, hét vào di động.

Ông LeeSeung vô cùng ngỡ ngàng trước phản ứng gay gắt của đứa con nhút nhát. Ông chưa kịp bình tâm đã nghe cậu ghiến răng giận dữ:

– Cha dám nói những điều đó với chú JiYong, con với cha sẽ cùng chết, cùng nhau mà chết! Cha cứ thử đi!

Ông LeeSeung sững sờ khoảng lâu, không thể tin được SeungRi dám đe dọa mình. Giọng nói cay nghiệt đó khiến ông nhớ lại gương mặt hiểm ác trong ngôi nhà tàn tạ ở LonDon, lúc cậu bị dồn vào đường cùng và căm hận nhìn ông. Bàn tay tưởng chừng rất yếu ớt bỗng trở nên mạnh mẽ vô cùng, với lấy bình hoa và đánh vào đầu ông không nét lưu tình. Dù ông đã cố gắng tỉnh trí, rên rỉ lời kêu cứu, cậu vẫn lạnh lùng bỏ đi.

Đó là giây phút ông LeeSeung cảm thấy đứa con luôn bị ức hiếp của mình thật đáng sợ.

Và bây giờ, cảm giác ấy lại tràn ngập về. Nó cảnh báo cho ông LeeSeung biết, nếu tiếp tục bị dồn ép, SeungRi sẽ thật sự liều mạng bỏ rơi ông một lần nữa.

Nghe tiếng thở hồn hộc của SeungRi qua điện thoại, ông LeeSeung hạ giọng:

– SeungRi... mày đã nói dối Lee JiYong chuyện gì phải không? Về thân phận của mày?

SeungRi nấc lên, đay nghiến:

– Con sẽ đưa tiền, bao nhiêu tiền con cũng đưa. Nhưng cha dám đi gặp chú JiYong, con sẽ không tha thứ đâu! Không bao giờ tha thứ!

Xong, cậu cúp máy.

Ngồi ạch xuống salon, SeungRi gần như ngã qụy.

Người ta nói để che dấu một lời nói dối, thì phải dùng đế bảy lời nói dối khác che đậy. Dối trá tiếp nối dối trá, rốt cuộc sẽ đẩy bản thân tha hóa hoàn toàn.

SeungRi vùi mặt vào đôi bàn tay, tự ghê sợ con người mình. Cậu không muốn dối gạt JiYong, cậu là thật lòng yêu thương hắn. Sống bên hắn, cậu mới biết thiên đường có hiện hữu ở trần gian. Hắn là người duy nhất hiểu và trân trọng sự tồn tại của cậu. Sự tồn tại mà ngày đêm người cha ruột vẫn luôn nguyền rủa là nghiệt chủng hại chết mẹ của mình. Nếu mất JiYong, cậu sẽ như một kẻ mù không tìm ra ánh sáng. SeungRi phải bảo vệ hạnh phúc nhỏ bé này, bằng mọi giá.

***

Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, DaeSung không buồn nhổm người dậy khỏi giường, mắt cũng không rời màn hình TV, lười nhác nói:

– Vào đi.

SeungRi mở cửa ra, với gương mặt không thể sầu thảm hơn, kèm vẻ rụt rè ái ngại.

DaeSung nhíu mày: – Chuyện gì thế?

SeungRi cúi đầu bước vào gian phòng sang trọng, khép cửa rồi chậm chạp đi lại gần DaeSung. Cậu đứng giữa phòng, DaeSung nằm tựa lưng trên thành giường, hai ánh mắt chạm nhau, hoàn toàn ngượng ngạo.

– Có thể... cho tôi mượn tám triệu won? – SeungRi nén xuống tất cả tự tôn, nói thật nhỏ.

Dĩ nhiên DaeSung nghe rõ, nhưng vì không tin được nên mắt nhướng tròn lên.

SeungRi hít thật sâu, nhấn mạnh:

– Tôi nhất định sẽ trả, còn có thể trả phần tiền lời.

Như đã tin những gì mình nghe là đúng, DaeSung nhíu mày:

– Tám triệu won không phải số tiền nhỏ, cậu cần làm gì?

SeungRi cắn nhẹ vào môi, không hồi đáp.

Quan hệ giữa cậu với DaeSung đúng là có tiến triển tốt, nhưng người kia trước sau vẫn như một giữ vẻ xem thường. DaeSung từng cứu cậu, hiện tại đang bảo vệ cậu, nhưng tất cả điều đó đều được nhấn mạnh bởi cậu là con nuôi của JiYong. Vì thế, SeungRi tuyệt đối phải giữ sĩ diện lẫn tự tôn đối với DaeSung, không phải đến bước đường cùng cậu sẽ không đi vay mượn.

SungMin hất mặt:

– Chú JiYong chỉ bị tạm giam thôi, mà cho dù là bị giam thật thì chú ấy cũng có thể cho cậu số tiền đó mà.

SeungRi lí nhí: – Chuyện này không thể nói với chú JiYong.

DaeSung hừ nhạt, bất cần:

– Đừng nói là tám triệu, tám mươi triệu tôi cũng có thể cho cậu mượn.

SeungRi mừng rỡ ngẩn đầu lên, liền bị câu tiếp theo tạt thẳng vào mặt:

– Nhưng nếu không nói rõ lí do, tôi không đưa!

Hai tay SeungRi vò nát vào nhau, nét mặt khổ ải dằn vặt. Tất cả mối quan hệ hiện tại của cậu đều xoay quanh JiYong, DaeSung, TOP, một số người trong Ju bang... ai ai cũng thân thiết với JiYong. Muốn có tiền mà giữ bí mật với hắn đúng là đoạn đường gian nan.

DaeSung bước xuống giường, tiến lại gần SeungRi, giọng lạnh tanh:

– Mấy tháng trước chính mắt tôi thấy cậu đưa cả xấp tiền cho một cô gái. Hôm qua appa tôi cũng nói chú JiYong rất lo lắng dạo này cậu hay rút tiền số lượng lớn. Bây giờ lại vay mượn tám triệu won. Kiểu xài tiền như cậu có núi vàng cũng lỡ đó.

SeungRi cắn răng nghe quở trách, đâu phải lần đầu tiên cậu bị mắng nhiếc, nhưng lần này thấy cay nghẹn quá. JiYong vẫn luôn biết cậu rút tiền? Và hắn đang lo lắng? Lo lắng mà không một lời nào phàn nàn với cậu, thậm chí cậu đã rút toàn bộ số tiền trong tài khoản. Dù muốn dù không, SeungRi đã dùng tiền của JiYong để đưa cho cha ruột. Có thanh cao đến đâu thì cũng đã vấy bẩn rồi. Khẽ xoay người trở gót, SeungRi ngậm ngùi:

– Xin lỗi đã làm phiền...

Rầm một tiếng, DaeSung nhanh chân đóng cửa phòng, chặn liền bước chân của SeungRi.

– Lúc nghe appa nói, tôi đã thấy bực mình rồi. Chú JiYong như là cha nuôi của tôi, tôi cũng như cậu là con nuôi của chú ấy. Tôi không chấp nhận bất cứ ai gây tổn hại đến chú JiYong. Thật ra cậu gặp phải chuyện gì? Cho dù chú JiYong có cưng chiều cậu đến đâu cũng không thể tiêu xài như vậy. Người ngoài không biết tưởng cậu đào mỏ đấy!

SeungRi trừng mắt:

– Tôi không phải loại người đó. Tôi đối với chú ấy là thật lòng, sao ai cũng nghĩ tôi cần tiền của chú ấy?

Như thể bức xúc, SeungRi càng gay gắt hơn:

– Chính vì không muốn lấy tiền chú JiYong, tôi mới hỏi mượn cậu. Tôi sẽ trả bằng chính sức lao động của mình. Nhưng bây giờ David Ju cứ đeo bám như thế làm sao tôi kiếm việc được? Thậm chí chú JiYong còn không cho tôi bước chân ra khỏi đây. Tôi phải làm sao, làm sao mới có tiền?

DaeSung khá ngạc nhiên trước phản ứng của SeungRi, liền hạ giọng, vẫu môi:

– Nhưng tại sao cậu phải cần tiền?

– Tôi...

SeungRi ấp úng, rối bời trong suy nghĩ. Ngoài DaeSung, cậu không biết nhờ cậy ai. Nếu không có tiền, cha ruột của cậu sẽ đi gặp JiYong, ngày tháng hạnh phúc ở bên hắn coi như vỡ nát. SeungRi phải bằng mọi giá bám víu cuộc sống êm đềm này, dù là trả bất cứ giá nào đi nữa.

– Tôi... cần tiền cho cha ruột của mình. – Cậu cúi đầu, hồi đáp thật nhỏ.

DaeSung một phen chấn động, cao giọng:

– Cha ruột?

SeungRi không cách nào khác phải kể rõ chuyện ở LonDon, rồi cả việc Hwang KwangHee cố ý dẫn ông LeeSeung về Hàn để gây khó dễ cậu. Nghe xong, mặt DaeSung càng phát đen.

– Cậu điên hay sao mà giấu chú JiYong những chuyện này? Nói với chú ấy ngay!

SeungRi gần như là van nài.

– Tôi đã có cha ruột, sao có thể ở với cha nuôi? Sao có thể để cha nuôi bỏ tiền trả nợ cho cha ruột? Tôi không muốn mình là cái phiền phức với chú JiYong.

DaeSung quát:

– Cậu như thế này mới là phiền phức. Cái thứ mà cậu gọi là cha ruột đó tôi thiệt là muốn cho ông ta vài cái côn nhị khúc.

SeungRi bám chặt lấy tay DaeSung:

– Coi như tôi cầu xin cậu, đừng nói cho chú JiYong biết được không? Đợi việc của David Ju dịu xuống, tôi có thể tìm việc rồi trả lại cho cậu. Trước nay tôi làm việc rất giỏi, ở LonDon cậu cũng biết mà.

DaeSung thật chẳng hiểu suy nghĩ của SeungRi, cũng chẳng biết cậu sợ hãi điều gì mà không thưa chuyện với JiYong.

– Nhưng cứ đưa tiền cho ông ta không phải là cách.

SeungRi sầu khổ:

– Tôi không có làm đơn bảo lãnh, ông ấy chỉ được ở Hàn một tháng là phải quay lại LonDon. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ ổn.

DaeSung nhíu mày nhìn SeungRi, chỉ có thể dùng hai chữ "đồ ngu" để hình dung con người trước mắt này. Nhưng SeungRi thật sự van nài rất thảm, như thể chỉ cần JiYong biết sự việc là cậu sẽ chết ngay tức khắc. Dù là vô cùng tức giận, nhưng DaeSung lại chẳng thể bỏ mặc, đành phải nghiến răng nghiến lợi làm thinh.

***

Chiếc xe bóng bẩy dừng lại trước một quán nước khuất bên đường, SeungRi đưa mắt nhìn vào bên trong, thở dài một tiếng lo lắng.

DaeSung tắt máy, hất mặt về chiếc bàn đặt ngay góc quán:

– Tôi sẽ trông chừng cho cậu, cứ ngồi yên ở vị trí đó đừng có đi lung tung. Chúng ta không biết được bọn David Ju sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

SeungRi nâng ánh nhìn tỏ ý biết ơn, rồi chậm rãi bước xuống xe, tiến về chiếc bàn mà DaeSung có thể dễ dàng quan sát.

Không lâu sau thì ông LeeSeung xuất hiện, dáng vẻ nhếch nhác bất cần, điệu bộ đủng đỉnh khoan thai.

DaeSung từ phía trong theo dõi ồ lên tiếng kinh ngạc, cha con họ quả là giống nhau thật. Chỉ khác ở phong thái thể hiện ra bên ngoài thôi. SeungRi luôn khép nép trầm tĩnh, còn ông LeeSeung mang vẻ hung hăng của phường lưu manh hạ tiện.

Ngồi xuống đối diện SeungRi, ông LeeSeung liền rút trong túi ra chiếc điện thoại mới, loại smartphone, để lên bàn.

SeungRi thắc mắc: – Cha mua điện thoại mới?

Ông LeeSeung nhún vai:

– Là KwangHee cho.

– KwangHee? – SeungRi càng ngạc nhiên – Sao cậu ta lại tặng cha điện thoại?

Ông LeeSeung cười nhạt:

– Vì nó là đứa trẻ tử tế, không giống như mày, đưa có ít tiền mà hâm he chết lên chết xuống.

SeungRi chán nản xoay mặt đi, không khỏi động tâm vì sự tốt bụng bất thường của KwangHee. Một kẻ khinh người, phách lối như thế lại dành nhiều ưu ái cho hạng cờ bạc luôn tay như ông LeeSeung? Chưa kể vừa qua SeungRi và cậu ta đã ẩu đả với nhau một trận linh đình, căm ghét thù hằn đến chẳng đội trời chung.

Không để SeungRi có thời gian suy nghĩ vu vơ, ông LeeSeung giục:

– Tiền đâu?

SeungRi bất lực để lên bàn sấp tiền, đôi mắt tròn phẳng lặng nhìn ông LeeSeung thích thú đếm đếm.

– Tại sao chỉ có hai triệu won? – Ông LeeSeung trợn mắt.

SeungRi không hồi đáp, đặt tiếp lên bàn mảnh giấy nhỏ, đẩy về phía trước.

– Hai triệu là lộ phí cho cha về LonDon. – Cậu quả quyết.

Nhìn xuống chiếc vé máy bay trên bàn, ông LeeSeung trừng mắt:

– Về LonDon? Mày mua vé cho tao về LonDon?

SeungRi không hề tỏ ra sợ hãi như mọi lần, kiên quyết lạnh tanh:

– Cha về đi, mỗi tháng con sẽ gửi tiền qua đó cho cha.

– Là sao? Là đuổi tao đó hả? – Ông LeeSeung chồm người qua bàn, gầm gừ.

SeungRi vẫn một mực trầm giọng:

– Con không thể bảo lãnh cho cha định cư ở Hàn Quốc, càng không đủ khả năng cung phụng thói tiêu tiền của cha. Trước khi chú JiYong biết hết mọi chuyện, cha đi về đi!

– Khốn nạn cái thằng này!!

Bốp!!

SeungRi ngã người theo cái tát, nhanh chóng dùng tay chống xuống ghế, trụ vững người lại. Cậu không dám nhìn thẳng vào ông LeeSeung, đó là tất nhiên, bởi thói quen tuân lời đã ăn sâu vào gốc rễ. Hôm nay, vì hạnh phúc mơ hồ trong hy vọng, SeungRi quyết cứng lòng đối diện với kẻ đe dọa cuộc sống yên bình của mình. Cậu không quay lưng với máu mủ tình thân, cậu chỉ muốn chu cấp cho cha ruột trong phạm vi an toàn mình có thể.

Thấy SeungRi vẫn đăm chiêu rắn rõi dù một bên má đã đỏ bừng, ông LeeSeung nổi máu xung thiên đánh bang bang vào đầu cậu.

– Má nó! Mày sợ KwonJiYong biết cái gì? Vì thằng đó mày dám chống lại tao? Hả? Hả?

Bốp! Bốp!!

– Tao là cha mày! Là người nuôi nấng cho mày ăn học. Bởi con mẹ mày chết yểu nên mày không được dạy dỗ phải không?

SeungRi cam chịu rút người vào thành ghế hứng trọn mưa đòn của ông LeeSeung. Ông tán vào đầu, đánh vào mặt, đánh không lưu tình, hai mày trợn lên cùng đôi mắt trắng nổi gân đỏ cuồn cuộn.

– Thằng nghiệt chủng! Mày ngủ với thằng đó rồi tôn nó lên làm cha luôn hả? Ăn trọn số tiền hả? Đào được mỏ vàng thì quên cha mày cực khổ ra sao ư?

Bốp! Bốp!

– Nói cho mày biết, không có tiền thì tao bắt mày ngủ với thằng khác, biết chưa hả con? Tưởng cha mày là thằng ngốc hả? Hả? Kwon JiYong là thằng chó nào mà mày sợ nó hơn tao?

Bốp!! Bốp!!

Đủ lắm rồi!! – SeungRi bất ngờ phản kháng, hét lên.

Ông LeeSeung ngỡ ngàng trước lời trịch thượng của đứa con vốn dĩ rất ngoan hiền nhu nhược. Cậu quát vào mặt ông không một chút kính nể thương yêu. Mỗi lần một bước, mỗi bước một xa, SeungRi như không còn là cậu bé thuở xa xưa nữa.

SeungRi đưa tay cào lại mở tóc rối, kiên định đứng dậy đối diện với ông LeeSeung, nhấn giọng:

– Cha đánh đủ chưa? Chửi đủ chưa? Đủ rồi thì cầm tiền biến về LonDon dùm con đi.

Ông LeeSeung gầm lên trong miệng, xách lấy cổ áo SeungRi, đưa hai gương mặt sát lại thật gần:

– Mày dám đối với cha mày như vậy? Có tin là tao đập chết mày không?

Chưa bao giờ SeungRi bình tĩnh như lúc này, vì cậu đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây. Cậu hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với mình và điều gì mình cần phải gìn giữ. Bởi muốn gìn giữ JiYong, cậu phải trừ đi tất cả mầm họa.

Nhìn thẳng vào mắt ông LeeSeung, SeungRi nói từng chữ:

– Vậy cha có tin là con cũng dám đập chết cha không?

Thêm một lần ông LeeSeung sững sờ, ánh mắt trong suốt kia nhìn xoáy vào ông như gợi lại một ngày của quá khứ, lúc mà đầu ông vươn máu đỏ với toàn thân đổ gục. Chợt nhận ra sự đe dọa vô hình, ông LeeSeung trong e dè, chậm thật chậm, liếc nhìn xuống bàn tay SeungRi. Rồi bàng hoàng nhận ra lọ hoa thủy tinh, vốn được trang trí trên kệ quán nước, hiện đã nằm trong tay SeungRi từ lúc nào. Nếu cậu giơ nó lên cao và tấn công từ phía sau, bản thân ông coi như vô phương chống đỡ.

– Mày... – Trong thất thần ông LeeSeung chẳng nói nên lời.

Sẽ chẳng ai bất ngờ nếu người luôn hung dữ thích tàn bạo. Nhưng một người rụt rè nhút nhát dám thốt ra lời đe dọa thì hẳn sự nguy hiểm chẳng thể coi thường. SeungRi trước nay luôn mong chờ vào tình yêu của cha ruột, nên sống chết cậu cũng cung phụng cho ông. Giờ mọi chuyện đã khác, cậu đã tìm ra lí tưởng sống cho riêng mình. Đó là yêu JiYong và khát khao trọn đời bên cạnh JiYong. Khi đã ấp ủ hoài bảo thì bất chấp tất cả để bảo vệ hoài bảo, đó là phương châm tồn tại của những kẻ luôn khép kín tâm hồn.

Dùng sinh mạng để cảnh cáo lẫn nhau thì dù không có chiến trận linh đình, xung đột cũng đã trở nên gay gắt. Ông LeeSeung luôn miệt thị, luôn đánh đập SeungRi, nhưng ông ta chắn chắn thấm nhuần hơn cậu những lời thoát ra từ chính cửa miệng mình: ông chính là cha của cậu. Cha con thì không có chuyện tàn sát lẫn nhau.

Buông nhẹ cổ áo SeungRi ra, xem như một bước nhượng bộ, ông LeeSeung gầm gừ:

– Giỏi lắm Lee SeungRi, mày đúng là trưởng thành rồi.

SeungRi lạnh tanh:

– Con đã nói, từ giờ chỉ gọi con là SeungRi thôi.

– Tại sao? Mày khinh miệt họ Lee của tao à? – Nhìn xoáy vào SeungRi, ông LeeSeung hạ giọng – Tao linh cảm không sai đâu. Mày đã nói dối JiYong điều gì đó liên quan đến thân phận của mình nên mới sợ tao đi gặp hắn ta đến vậy.

SeungRi động tâm lặng im, ông LeeSeung cười khỉnh:

– Có phải mày tự nhận là con cái của gia tộc họ Lee giàu có gì đó, để hắn nghĩ mày là công tử thanh cao, mới ăn ở với mày?

----------------------

P/S: Sorry vì hôm qua không chap, vì vậy tớ đã đền bù bằng 8k từ trong chap này đây. Cuối tuần vui vẻ nha. Cmnt và vote nhé

Nếu có thời gian hãy đọc đoạn tâm tình của tui dưới đây nhé:

Thật ra... Tui không biết các bạn cảm thấy thế nào, nhưng tui thật sự vừa buồn vừa giận về TOP oppa, tui nói thẳng ra thì không phải Fan đúng nghĩa của BigBang, chỉ là một người thích nhạc BigBang gần 2 năm trở lại đây thôi (Từ đợt MADE), và chỉ là fan, shipper đúng nghĩa của Nyongtory, tui tin vào tình yêu của hai người họ. Thường thì mấy vụ xùm lum của các oppa khác tui không mấy để tâm (chỉ để tâm tới mấy Scandal yêu đương của SeungRi và JiYong, nhưng vụ này của TOP rất lớn, làm tui thấy phiền lòng lắm, tui đang sợ hệ lụy của việc này là màn Comeback của JiYong oppa có thể trì hoãn. Điều đó không có nghĩa là tui trách móc, chán ghét gì TOP, anh ấy đã trưởng thành và biết điều tốt, việc xấu, chỉ có anh ấy mới có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống của anh ấy mà thôi. Sau tất cả, chúng ta chỉ là người "nghe" và không tận mắt chứng kiến anh ấy "sử dụng cần sa" vào thời điểm hay tình huống như thế nào. Vì vậy, bây giờ việc chúng ta có thể làm là tiếp tục "nghe" và cầu nguyện cho anh ấy, chúng ta không thể nào thay anh ấy đứng giữa đồn cảnh sát mà chịu tội hoặc thanh minh thay. Bất kỳ ai cũng phải chịu trách nhiệm với những gì sai trái mà mình gây ra, muốn trở thành "THÁNH NHÂN" thì đầu tiên phải trải qua "NGƯỜI TỘI LỖI". Cuộc đời giúp chúng ta đúc kết những bài học từ các việc sai trái, thì người hoàn hảo mới hình thành. Thân 

--From Resa--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro