Chap 39: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JiYong vừa bước xuống lầu thì người đàn ông đang ngồi trên salon cũng đứng dậy, mỉm cười nhìn hắn.

Nhìn gương mặt già nua khắc khổ kia, tim JiYong càng thêm đau nhói.

Ánh mắt đó, sóng mũi đó, bờ môi đó... Chẳng phải là SeungRi sao? Khác chăng là do thời gian bào mòn tuổi thanh xuân, để hằn vết nhăn úa tàn.

– Ông là... – JiYong ngạc nhiên kéo dài câu chữ, nhưng torng thâm tâm hắn dường như đã hiểu người trước mặt là ai.

Người đàn ông kia vẫn mỉm cười, tự tin đưa tay ra chào hỏi:

– Ngài là Kwon JiYong? Xin chào, tôi là LeeSeung, cha ruột của đứa nhỏ mà ngài đang nhận nuôi.

JiYong lập tức trầm đi nét mặt, miễn cưỡng bắt lấy bàn tay kia theo lễ nghi rồi mời ông LeeSeung ngồi xuống, chủ động rót trà mà tâm không hề bình yên như bề ngoài trầm lặng.

– Cha ruột của SeungRi ư? – Hắn lặp lại điều đó rồi không biết nói gì hơn. Ông LeeSeung đã tìm đến tận đây chứng tỏ thông tin mà ông có về SeungRi khá rõ, liệu trong suốt thời gian qua SeungRi có từng liên hệ với cha ruột của mình không? JiYong bị rơi vào mê hồn trận bởi không biết SeungRi đang giấu hắn bao nhiêu sự thật phía sau.

Ông LeeSeung liền nói:

– Tôi tất nhiên là cha ruột của SeungRi, là người có thẩm quyền quyết định mọi hoạt động của nó, kể cả việc nó muốn sống cùng ai.

– Ừm... – JiYong ngã lưng vào ghế salon, ựm ờ chờ đợi. Hắn không còn non trẻ gì nên rất nhanh nhận ra ý tứ của ông LeeSeung, ý tứ đòi hỏi.

Ông LeeSeung rất hiên ngang tiếp tục:

– SeungRi nhà tôi tuy không phải dạng học cao hiểu rộng, nhưng vẻ ngoài thanh tú, đẹp trai khéo tay tháo vác. Nó ở cùng ngài Kwon đây thời gian lâu như vậy, trên dưới chăm sóc không tồi, thiết nghĩ, cũng nên có sự trao đổi sòng phẳng. Tuy nhiên, cho đến nay nó vẫn luôn nói với tôi chỉ có hai bàn tay trắng, người làm cha như tôi không khỏi xót xa. Ngài Kwon cũng biết đấy, nuôi con ai chẳng mong có thể hưởng lạc tuổi già, SeungRi ở với ngài nhiều thiệt thòi đến vậy, tôi cũng không nhờ vả được gì. Hôm nay tôi đến, là muốn dẫn SeungRi đi.

JiYong nhướn lên đôi mày, tự vấn có phải khả năng tiếp thu của mình có vấn đề không, hắn chẳng hiểu ông LeeSeung đang nói về vấn đề gì cả. Nào là SeungRi thiệt thòi, nào là cung phụng cho hắn, còn muốn dẫn SeungRi đi?

Chậm rãi phân tích một chút, JiYong càng mờ mịt. Có nghĩa là ông LeeSeung biết SeungRi giả làm con nuôi của hắn? Ông ta cho phép điều đó vì tin rằng hắn sẽ trợ cấp hậu hĩnh cho cha con họ, nhưng rốt cuộc SeungRi lại không đưa cho ông ta đồng bạc nào, khiến kẻ làm cha bức xúc chạy đến đây tìm hắn?

Hai người đàn ông xa lạ trên danh nghĩa cha ruột và cha nuôi của một đứa trẻ lần đầu tiên hội ngộ, không có tay bắt mặt mừng, ân cần hỏi han, không có kể cho nhau nghe từng kỷ niệm ngọt ngào của đứa con chung, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề trao đổi tình – tiền sòng phẳng. Đây là đạo lý gì? Là kiểu giao tiếp gì?

JiYong nghĩ đến không khỏi dâng lên xúc cảm chán ghét. Nếu là trước đây, với những gì SeungRi kể về cha ruột của cậu, hắn sẽ không kiên nể đuổi thẳng kẻ trước mặt ra khỏi nhà, đòi lại công bằng cho con nuôi của hắn. Còn hiện tại, JiYong hiểu rõ SeungRi chỉ là thân phận giả dối, hắn không biết những gì SeungRi nói có bao nhiêu phần trăm là thật, tình cảm của cậu với cha ruột thực tế là tốt đẹp đến mức nào? Cho nên, hắn rất muốn tìm hiểu xem hai cha con họ muốn điều gì.

Thấy JiYong dững dưng không đáp, ông LeeSeung nói tiếp:

– Tôi hy vọng dù có chia tay, ngài Kwon cũng sẽ có bồi đáp xứng đáng cho SeungRi.

Vừa nói ông LeeSeung vừa đẩy mảnh giấy nhỏ ra trước mặt JiYong, trên đó ghi rất rõ số tiền mà ông muốn được trả.

JiYong chỉ liếc mắt nhìn, cơ thể không hề lay động. Xong, ánh mắt hắn dời đến nhìn thẳng vào ông LeeSeung, biểu hiện "cái loại người như ông là lần đầu tiên tôi thấy đấy".

Hắn trưởng thành trong hắc đạo, hạng người tồi tệ gì cũng từng tiếp xúc qua. Nhưng giả dạng con nuôi của người ta rồi lại mò đến đòi tiền chia tay thì hắn không thể nào lí giải nổi.

– Tại sao tôi phải đưa tiền cho ông chứ? – JiYong rất muốn cười thành tiếng. Hắn còn chưa tính chuyện con trai ông lừa gạt hắn bây lâu nay.

Ông LeeSeung đã chuẩn bị sẵn mọi lời thoại, ân cần đáp:

– Ngài Kwon, SeungRi đến với ngài bằng cả sự thuần khiết trong sạch. Hiện tại đã bao lần lên giường phục vụ cho ngài, thiệt thòi đủ đường. SeungRi chẳng phải đồng tính lại vì ngài mà chấp nhận hầu hạ đàn ông. Lý nào ngài Kwon không biết nên thấu hiểu quy tắc bao dưỡng một người tình trên danh nghĩa con nuôi chứ.

JiYong sững sờ trong vài giây, hai mắt mở tròn kinh ngạc. Hắn cần một chút thời gian để tiêu hóa mọi ý tứ của ông LeeSeung, rằng, SeungRi ở bên cạnh hắn với vai trò trai bao? Cho nên, theo quy tắc, kẻ bao dưỡng sau khi chia tay phải trả tiền bồi thường, thật chất là tiền bịt miệng để giữ gìn uy tín cho các ông chủ đại gia.

Có vẻ JiYong và ông LeeSeung không cùng thảo luận một chủ đề, SeungRi từ một đứa con nuôi giả danh biến thành trai bao trọn gói phục vụ hắn? Đây mới chính là mục đích cậu tiếp cận hắn ư?

Hai tay JiYong vô thức siết chặt. SeungRi không chỉ một lần chủ động tiếp cận hắn, muốn gần gũi thân xác với hắn, lẽ nào hành động đó không phải do yêu đương bồng bột mà còn có ẩn ý khác? Trước đó, cậu đã nhiều lần rút đi số tiền lớn trong tài khoản, cho đến gần đây nhất thì cậu đã rút hết toàn bộ số tiền.

Không phải đâu. JiYong chẳng phải kẻ ngốc không biết nhìn người, SeungRi mà hắn đang yêu thương tuyệt không phải loại người như vậy.

Mọi thứ cần làm rõ, cần phải hỏi thật rõ.

Trong khi đó, nhân vật chính chẳng hay biết điều gì mà ngồi thẩn thờ trên phòng, tâm trạng rối ren khổ sở. SeungRi vẫn chết lặng tại chỗ từ khi JiYong bước ra ngoài. Cậu sẽ đối diện với hắn thế nào đây? Thừa nhận bản thân chỉ là kẻ qua đường vô ý dối gạt hắn, hay cố gắng van nài được thứ tha? SeungRi không biết JiYong sẽ tiếp tục chấp nhận cậu, hay cậu nên biết liêm sĩ mà rời khỏi căn nhà này.

Nhưng, tình yêu của cậu vì thế mà từ bỏ sao? SeungRi có chút không cam lòng. Cậu đã giấu diếm thân phận, không có nghĩa cậu đến với JiYong là giả dối. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, SeungRi còn tiếc gì lời van xin? Phải, cậu nên nài nỉ JiYong lời tha thứ, hắn sẽ hiểu tâm tư cậu là trọn vẹn dành cho hắn.

Suy nghĩ thấu đáo, SeungRi không sức lực đứng dậy, mặc nhanh quần áo rồi bước ra ngoài.

Ngay khi cửa phòng bật mở, âm thanh từ dưới lầu truyền lên đánh thẳng vào tai SeungRi.

– Cha đánh đủ chưa? Chửi đủ chưa? Đủ rồi thì cầm tiền biến về LonDon dùm con đi.

– Mày dám đối với cha mày như vậy? Có tin là tao đập chết mày không?

– Vậy cha có tin là con cũng dám giết cha không?

SeungRi sững sốt bất động, sau vài giây trấn tĩnh thì bắt đầu tim đập chân run. Âm thanh này, giọng nói này, chẳng phải là của cậu ư? Tại sao lại vang vọng từ dưới phòng khách? JiYong đang tiếp khách cơ mà?

Mặt mày tái xanh, bước chân vồn vã, SeungRi chạy thẳng xuống lầu, rồi kinh hãi nhận ra vị khách mà JiYong đang tiếp là ai, còn chiếc di động trên bàn không ngừng phát ra đoạn ghi âm mà cậu đã làm mọi cách để xóa bỏ.

Sắc mặt của JiYong đã vô cùng u ám, hắn liếc nhìn SeungRi với thái độ xa lạ dững dưng. Ngay khi đoạn ghi âm kết thúc, JiYong cũng không buồn nhìn SeungRi nữa. Thì ra đây mới chính là con người thật của cậu. Vì tiền mà tiếp cận hắn, vì tiền mà có thể bất chấp đe dọa mạng sống của chính cha ruột mình.

SeungRi không hiểu cớ sự gì diễn ra, cậu hớt hải nhìn JiYong rồi nhìn qua ông LeeSeung, rồi nhìn trở lại JiYong. Cả hai đều đối với cậu bằng thái độ lạnh lùng.

Cuối cùng, cậu đi đến bên cạnh JiYong, lo sợ nhìn ông LeeSeung.

– Cha... ao ại đến ây? – Giọng cậu thật nhỏ, phát âm không rõ ràng, nhưng ông LeeSeung vẫn hiểu.

Không thắc mắc vì sao SeungRi lại trở nên ngọng nghịu, ông LeeSeung hất giọng:

– Thằng mất dạy. Lên phòng thu dọn tất cả rồi theo tao!

– Theo, eo... cha? – SeungRi lúng túng nhìn qua JiYong, hắn vẫn trầm mặt không hề phản đối.

Vì để hiểu rõ tại sao SeungRi lại giả làm con trai hắn, JiYong đã gặn hỏi ông LeeSeung về quá khứ của cậu. Còn ông LeeSeung do muốn dẫn SeungRi đi nên không ngần ngại vẽ ra câu chuyện người cha đáng thương bị con mình vứt bỏ. SeungRi vì không muốn cuộc sống nghèo túng nên quyết theo con đường đeo bám đàn ông, ông LeeSeung nhất quyết ngăn cản mới bị cậu dùng bình hoa đánh vào đầu, rồi cậu rời khỏi Anh Quốc trốn sang đây. Ông LeeSeung vì thương con nên mới đi tìm, vô tình gặp lại Hwang KwangHee. KwangHee tốt bụng giúp đỡ hai cha đoàn tụ lại bị SeungRi đánh. KwangHee vẫn một lòng muốn thức tĩnh SeungRi nên lén lúc thu lại đoạn ghi âm, ép cậu phải về với cha ruột. Nào ngờ SeungRi nhẫn tâm thuê giang hồ đến khách sạn Sofitel trừ khử KwangHee. Ông LeeSeung không thể nào chấp nhận con trai độc nhất của mình sa lầy như vậy, cho nên hôm nay quyết định gặp JiYong. Bởi SeungRi đã hầu hạ JiYong quá lâu, hắn lại không cho cậu nhiều tiền, ông LeeSeung không muốn con mình thiệt thòi, nên tìm đến đây đòi tiền chia tay, xem như là cắt đứt quan hệ của cậu với JiYong, dẫn cậu trở về Anh quốc.

Tất nhiên bên trong vẫn còn ẩn tình mà JiYong không biết. Ông LeeSeung tới tìm hắn là ý muốn của Hwang KwangHee. Trước khi về nước, KwangHee đã đưa cho ông LeeSeung một số tiền, bảo ông đến tìm JiYong nói ra sự thật, còn cho hắn nghe trực tiếp đoạn ghi âm. KwangHee cam đoan với ông LeeSeung là đã tìm cho SeungRi một đại gia giàu nức tiếng LonDon, SeungRi ở với người đó thì ông LeeSeung tha hồ có tiền, không phải ngữa tay xin xỏ như tình cảnh SeungRi ở với JiYong.

Ông LeeSeung không thể ở lại đất nước này, còn SeungRi thì quyết không làm giấy tờ bảo lãnh cho ông, nên kéo SeungRi cùng về London là kế hoạch hoàn hảo nhất. Huống gì, KwangHee đã giới thiệu SeungRi cho đại gia giàu sụ, ông LeeSeung còn tiếc rẻ gì một Kwon JiYong không cho ông tiền? Thế nên, bằng mọi giá ông phải khiến JiYong buông tha SeungRi, mà cách tốt nhất chính là cho hắn thất vọng về SeungRi hoàn toàn.

JiYong không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào. Hắn biết SeungRi đã nhiều lần đánh nhau với KwangHee, SeungRi nói là vì KwangHee gọi cậu là trai bao, lẽ nào không phải KwangHee cố tình vu khống mà là do cậu ta đã gọi đúng bản chất của SeungRi? Còn về đoạn ghi âm KwangHee gửi cho hắn, hắn tất nhiên không quên trong mớ email hỗn độn sau vụ án, có một lá thư kì lạ bị chuyển tiếp hơn năm mươi lần, thì ra đó là thư của KwangHee? Và cái đêm mà SeungRi bảo hắn xuống lầu lấy bánh kem chính là lúc cậu thủ tiêu lá thư đó? SeungRi rút rất nhiều tiền cũng không phải cho bạn bè mượn, mà là thủ riêng cho cậu? Rồi còn giọng nói hùng hồn đe dọa ông LeeSeung của cậu trong đoạn ghi âm, và cả thân phận con nuôi không minh bạch của cậu. SeungRi đã nói dối hắn nhiều đến vậy sao? Tất cả thời gian qua hắn nhìn thấy chỉ là bộ mặt giả dối của cậu sao? Điều này lí giải nguyên do SeungRi giận dữ không cho DaeSung kể về quá khứ bên Anh Quốc của cậu? Mái đầu JiYong muốn nổ tung rồi, hắn chẳng có chứng cớ gì để tin tưởng vào cậu nữa.

Mọi thứ phơi bày trước mắt quá rõ ràng, cha ruột của người ta cũng đã tìm tới, còn hiểu lầm hắn là đại gia thuê trai trẻ thỏa mãn dục vọng. Tâm trạng JiYong hiện giờ chỉ là hụt hẫng đắng cay. Nếu hắn quả thật có quan hệ xác thịt với SeungRi, mọi chuyện sẽ còn diễn biến tồi tệ đến đâu nữa?

Hắn quyết định quên đi Victory để yêu thương loại người thế này sao? Hắn bỏ mặc con nuôi hiện tại không rõ tung tích để yêu chiều cung phụng cho kẻ giả dối tham lam này sao? JiYong không biết rằng ở tuổi gần chạm bốn mươi rồi mà hắn còn bị lừa ngoạn mục như vậy.

Thất vọng tràn trề, JiYong rút cọc sec ra, viết lên con số mà ông LeeSeung đề nghị rồi xé tấm sec thảy lên bàn. Chấm hết đi, số tiền này coi như mua một bài học muộn màng cho hắn.

Xong, hắn mệt mỏi rời bước.

Với hành động và thái độ đó thì SeungRi sao còn không hiểu. JiYong rõ ràng không muốn lưu giữ cậu nữa. SeungRi không biết ông LeeSeung đã nói với JiYong những gì, nhưng cậu biết trong đó tám phần là bịa đặt. Ông LeeSeung không tốt lành gì mà muốn dẫn cậu đi, vì trước đó ông rất hả hê việc cậu được đại gia thu dưỡng. SeungRi còn không hiểu cha của mình sao, muốn cậu rời khỏi JiYong chỉ có một khả năng: ông đã tìm được kẻ giàu có hơn JiYong và bán cậu cho người đó.

Thế nên JiYong vừa đứng dậy, SeungRi liền bổ nhào đến ngăn bước hắn.

– Hông ải như vậy!! Ú tin on, hông phải ư ậy!!

Hai mắt SeungRi long lanh ngấn lệ, cố phát âm thật rõ ràng như bất lực quặn đau. Cậu muốn nói, muốn giải thích thật nhiều nhưng câu từ không trọn vẹn.

JiYong nhìn xuống gương mặt mỹ miều với chót mũi ửng đỏ sắp khóc, đôi môi run rẫy cố níu kéo hắn. Lòng hắn nhói đau với hình ảnh này, SeungRi đối với hắn có bao nhiêu phần thật tâm?

JiYong không phản ứng lại SeungRi nhưng chân cũng không cất bước nữa. Dù thất vọng nhưng hắn không thể phủ nhận là đã thật lòng yêu thương mong nhớ SeungRi. Hắn cố gắng tìm kiếm rất nhiều kỷ niệm để bào chữa cho cậu, chỉ tiếc là mọi chứng cứ quá rõ ràng.

Thấy JiYong không chán ghét gạt đi bàn tay mình, biết bản thân hắn vẫn còn lưu luyến. SeungRi hít một hơi thật sâu, hai hàng nước mắt đã chảy dài, nhưng cậu vẫn quyết tâm nhìn thẳng vào hắn, vượt qua mọi đau đớn trong vòm miệng mà nhấn từng chữ.

– Đừng – đuổi – con.

JiYong vỡ òa cảm xúc. Hắn sao có thể quên những vết thương mà SeungRi từng chịu là vì ai? Hắn cũng không quên cái ngày hai cha con gặp nạn bên sườn núi, SeungRi đã ôm hắn từ phía sau mà thiết tha van nài, rằng hắn đừng bao giờ đuổi cậu đi. Có lẽ, SeungRi không hẵn là tệ bạc như sự thật vừa phơi bày.

JiYong rõ ràng là tâm xao động, SeungRi lại nức nở níu vai áo hắn, ông LeeSeung linh cảm ngay điều không ổn. Nếu tiếp tục day dưa biết đâu JiYong sẽ không cho SeungRi đi cùng ông. Vội vàng cất tấm séc vào túi, ông LeeSeung bước đến nắm tay SeungRi, lôi ra ngoài.

– Đi mau! Mày có còn biết liêm sĩ không?

Bây giờ thì chẳng cần SeungRi thu dọn đồ đạc gì nữa. Sống với đại gia Anh quốc, SeungRi có thể thiếu gì? Còn giấy tờ tùy thân thì ngày mai ông LeeSeung có thể quay lại lấy, điều quan trọng nhất hiện tại là mang SeungRi đi.

Bị ông LeeSeung lôi đi, SeungRi thất thần gào lên:

-On hông đi!! Ú JiYong! Ứu con!!!

– Câm miệng!

Chát!!

Theo thói quen, ông LeeSeung nổi nóng lên là đánh SeungRi không kiêng nể. Cậu té xuống sàn mà tay vẫn bị ông LeeSeung nắm giữ, bị ông lôi xệch ra ngoài.

SeungRi phản kháng rất dữ dội, cậu biết một khi bước ra khỏi đây thì cuộc đời cậu cũng là chấm hết. Một tay còn lại của SeungRi bấu vào nền đất, kiềm hãm lực kéo của ông LeeSeung, miệng bất chấp van xin.

– ú JiYong! Ừng bỏ con!! Hông ải sự hật!!

– In cha, ú JiYong, con hông i!! Hức!

Huyên náo ngôi nhà rộng, tiếng khóc của SeungRi một xa, bóng cũng khuất dần ngoài sân, tâm JiYong như bị ai xé nát. SeungRi nói ngọng nghịu, nhưng có hai từ cậu luôn phát âm rõ ràng: JiYong!

Là tên của hắn.

SeungRi bị kéo lê ra cổng, cậu càng quẩy đạp phản kháng. Cậu đã làm tất cả để được JiYong yêu thương chứ không phải nhận lấy kết quả thế này. Cuộc sống nổi trôi đã không ai che chở cho cậu, ngay cả cha ruột cũng muốn dùng thân xác cậu để kiếm tiền. Chỉ có JiYong là thật lòng mà thôi. Đó là lí do SeungRi thà làm một kẻ dối trá cũng không dám thừa nhận thân phận của mình. Có con cóc ghẻ nào lại chẳng mơ ước một ngày trở thành thiên nga?

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ như trời đất đổ ập xuống. Việc JiYong phát hiện thân phận của SeungRi lại trùng vào ngày ông LeeSeung đến đây. Có thể nói trong chớp nhoáng thôi bầu trời trước mắt SeungRi hoàn toàn sụp đỗ. Tâm tình cậu vẫn còn hoảng loạn chưa thể tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra.

Bàn tay bấu xuống đất không trụ được lực kéo, tạo ra vết xước thật lớn đỏ ửng. Hai đầu gối SeungRi cũng vì cố lết, cố bò, cố làm mọi thứ để không bị lôi đi mà tả tơi. Dáng người cậu khá nhỏ so với ông LeeSeung, lại chỉ vừa khỏi bệnh, nên cậu càng chống cự càng làm tổn thương chính mình.

Tiếng mở cổng vang lên chát chúa, ông LeeSeung hào hứng dùng toàn bộ sức lực kéo SeungRi ra, còn SeungRi hoàn toàn tuyệt vọng trong nài nỉ kêu gào. Hạnh phúc đơn sơ kia to lớn quá, bàn tay nhỏ bé của SeungRi không chạm đến được. Cậu vốn sống trong bùn lầy thì nên trở lại với bùn lầy?

– On kong đi!! Cha, cha!!!

Tiếng SeungRi rất lớn, phản kháng vô cùng kịch liệt, cũng bất mãn thể diện. Trước đây cậu đối với cha mình là tuyệt đối nghe lời, từ khi sống cùng JiYong thì cái gan càng lớn, rõ ràng là không chịu sự điều khiển của ông nữa. Ông LeeSeung rất giận dữ, lại giơ cao tay lên chuẩn bị đánh xuống.

– Thằng mất dạy!! Câm họng cho tao!!

Nhưng chỉ đánh vào khoảng không.

Vì trong tíc tắc, SeungRi trong tay ông bị ai đó cướp mất.

Ông LeeSeung bần thần ngước nhìn lên, JiYong đã đứng chắn giữ ông và SeungRi tựa lúc nào. Hắn ra tay thật nhanh, chỉ một cái giật ngược đã khiến bàn tay SeungRi trôi ra khỏi tay ông.

SeungRi nức nở lập tức trốn phía sau JiYong, áp sát cơ thể vào lưng hắn. Cậu không còn là cậu bé ngây ngô chỉ biết cắm đầu làm việc để cung phụng cha ruột, cậu biết ông LeeSeung sẽ không bao giờ yêu thương mình, cho nên, dù bất cứ chuyện gì xảy ra SeungRi cũng không muốn sống cùng ông LeeSeung.

Sau phút kinh ngạc, ông LeeSeung cất tiếng:

– Ngài Kwon, chuyện của cha con tôi thiết nghĩ không còn liên quan đến ngài nữa. SeungRi nên rời khỏi đây.

JiYong vẫn nắm chặt tay SeungRi, vẫn bảo vệ cậu phía sau lưng mình. Hắn có thể nhìn thấy cậu bị đánh một lần là do quá bất ngờ, sao có thể tiếp tục giương mắt nhìn SeungRi bị đánh lần thứ hai? Cho dù người kia là cha ruột của cậu cũng không có quyền đánh cậu trước mắt hắn. Che chở cho SeungRi đối với JiYong đã trở thành thói quen. Huống gì, SeungRi gào thét tên JiYong như vậy, hắn bỏ cậu sao đành?

– Tiền ông đã nhận, khi nào tôi muốn SeungRi đi thì cậu ấy mới có thể đi. – JiYong lạnh lùng đáp.

Ông LeeSeung mỉm cười cứng ngắt đưa tay sờ sờ túi quần, nơi tấm sec vẫn yên vị, coi như là chiến lợi phẫm. Nhưng mục đích của ông còn nhiều hơn thế, nên liền trừng mắt nhìn SeungRi.

– Mày còn không biết liêm sĩ mà ở lại đây ư? Theo tao mau!

SeungRi biết rằng khó có thể ở bên cạnh JiYong được nữa, chỉ là có chết cậu cũng không theo ông LeeSeung.

JiYong liền cao giọng với bà giúp việc đang lấp ló sau cửa nhà.

– Bà SunMi mau tiễn khách đi, sau này không phải ai cũng có thể mời vào nhà.

Bà SunMi nghe gọi, hớt hãi chạy ra. Vừa rồi hỗn loạn ồn ào khiến bà cũng hoảng sợ, hiện tại mới lấy lại chút tinh thần, ý tứ mời ông LeeSeung rời đi.

Xem ra lần này khó bắt được SeungRi, ông LeeSeung chỉ có thể bất kham mà bước ra ngoài. Tuy nhiên cũng không phải thất bại, với sự thật và chứng cứ, ông tin JiYong sẽ không ngu ngốc tiếp tục thu dưỡng SeungRi. Đợi đến lúc đó, ông sẽ bắt trói SeungRi về London.

Ông LeeSeung đi rồi nhưng JiYong và SeungRi đều không chuyển động, cả hai lặng đứng giữa khoảng sân, không thốt ra lời nào.

Trong tâm SeungRi vô cùng kì vọng, JiYong giữ cậu lại hẳn sẽ mở cho cậu một đường. Dù gì cũng đã chấp nhận yêu đương, cũng đã gần gũi sát bước cuối cùng, chỉ cần cậu chịu giải thích, JiYong sẽ tin.

Ngay lúc SeungRi tính mở miệng nài nỉ, JiYong đã xoay người qua, ánh mắt lạnh lùng:

– SeungRi thật sự đang ở đâu?

Giọng hắn thật trầm, hững hờ xa cách. SeungRi vô thức lùi đi vài bước, trái tim đánh lên tiếng quặn đau. JiYong không quan tâm cậu là ai, từ đâu đến, tên thật là gì... Hắn chỉ muốn biết, con trai thật sự của mình đang ở đâu?

SeungRi cố ngăn xúc động, môi mấp máy nhưng do quá nghẹn ngào mà phát âm không thành tiếng. Là cậu đã sai khi dối gạt hắn, nhưng xin hắn đừng lạnh lùng như vậy.

JiYong cũng cay đắng xót xa. Nhìn chàng trai trước mắt vẫn bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, thân người nhỏ nhắn mỏng manh, mà lời nói dối lại vô cùng rắn rỏi. Hắn không biết nên dùng tình cảm gì để đối diện với cậu đây. Đuổi cậu đi, hắn không nở. Yêu thương cậu, hắn không thể. Tin tưởng cậu, lại càng không có khả năng.

– Nửa mảnh ngọc bội đó, có thể trả lại cho tôi không? – JiYong hạ giọng đề nghị, đó là vật mà hắn và con trai vô cùng trân trọng, không thể để rơi vào tay kẻ khác.

Chỉ một câu hỏi lại khiến người nghe thập phần tổn thương. SeungRi biết mình không xứng đáng đeo vật này, cũng không cố tình chiếm hữu. Nhưng với suy nghĩ JiYong sợ cậu vấy bẩn nó, tâm trí cậu không sao tiếp nhận được.

Bàn tay SeungRi run run, ngoan ngoãn tháo ra sợi dây chuyền, yên lặng trả lại cho JiYong.

JiYong nhìn nửa mảnh ngọc bội hờ hững trong tay, như nhìn thấy SeungRi của ngày nào chống nạn bước ra từ nghĩa trang, mỉm cười với hắn. Con trai của hắn bây giờ ở nơi nào?

– Cám ơn.

JiYong xa cách hồi đáp rồi lướt qua SeungRi, bước vào nhà.

SeungRi đứng chết trân tại chỗ, mọi thứ sụp đổ thật rồi. JiYong càng khách sáo càng chứng tỏ hắn xa lạ với cậu. Giấc mơ về mối tình thật đẹp làm sao hàn gắn lại đây?

JiYong đi thẳng về phòng, đóng cửa. SeungRi từng bước từng bước đi vào nhà với tâm trạng bâng quơ. Nơi này, cậu còn có thể ở lại?

Bần thần ngồi xuống salon, ánh mắt SeungRi không ngừng nhìn lên lầu. Cậu có phải đã quá vô sĩ không? Mạo danh con nuôi của JiYong, rút tiền của hắn đưa cho cha ruột, ngang nhiên tận hưởng tình thương mà lẽ ra thuộc về SeungRi thật sự. Nay mọi việc phơi bày, cậu còn không biết mặt dày mà có ở lại, chờ mong tha thứ.

Hai bàn tay SeungRi siết chặt vào nhau, cậu là kẻ vô sĩ đến thế sao?

Nhưng SeungRi không muốn rời khỏi. Nào phải vì giàu sang quyền quí, nào phải do nhà cao cửa rộng, cậu chỉ muốn ở cạnh JiYong. Cho dù hắn chỉ có hai bàn tay trắng, cậu cũng nhất định phải ở cạnh bên. Nếu là vì tiền, thì ngay lúc JiYong bị khởi kiện, SeungRi đã cao chạy xa bay. Với tội danh trốn thuế, JiYong sẽ bị truy thu tài sản, đã trắng tay còn mang tội án, SeungRi vẫn chưa phút giây nào mang tư tưởng rời bỏ hắn. Cho nên JiYong có hiểu không? Cậu cố nhận là con nuôi của hắn chỉ vì quá sợ hãi đánh mất hắn mà thôi...

Màn đêm dần buông xuống, JiYong vẫn nhốt mình trong phòng. SeungRi vẫn ngồi ở phòng khách chờ đợi. Cậu không dám tiến sâu hơn vì không biết căn nhà này có chào đón mình không, không biết JiYong có vui lòng khi nhìn thấy cậu còn ở đây không.

Cứ thế, trời càng lạnh, SeungRi càng bất an. Cuối cùng, mang theo tâm tư thấp thỏm chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tiếng bà SunMi làm việc trong bếp lẻng xẻng đánh thức SeungRi dậy, trời đã lờ mờ sáng. Cả đêm nằm ở salon lạnh run, SeungRi bất giác hắt xì một tiếng, nhận ra trên người được đắp một tấm chăn dày. SeungRi bối rối ngước nhìn lên lầu, căn phòng kia vẫn đóng kín.

Bà SunMi nghe động, liền bước lên phòng khách:

– Cậu dậy rồi ư, mau ăn sáng thôi.

Bà SunMin vẫn vui vẻ như mọi khi, nhưng SeungRi không thể nào tự nhiên chạy vào bếp nhà người ta ăn uống. Cậu ngập ngừng nắm lấy tấm chăn:

– Ú JiYong...

Bà SunMin đáp nhanh:

– Ông chủ đã đi làm từ sớm rồi.

SeungRi lặng người chua xót. JiYong đi rồi? Là công việc quá bận hay do không muốn đối diện với cậu?

SeungRi buồn buồn ngước nhìn bà SunMi, mỉm cười, ngoắc ngoắc bà lại gần. Khi bà SunMin đi đến thì SeungRi cũng đã tìm thấy giấy bút gần đó, viết xuống vài dòng trên nền giấy trắng.

– "Bà ngồi xuống đây một chút. Nói cho tôi biết, hôm qua người đàn ông kia đã nói gì với chú JiYong."

JiYong đến công ty nhưng không thể nào tập trung làm việc. Buổi sáng thức dậy thấy SeungRi nằm co ro trên salon, hắn không biết tâm trạng mình nên diễn tả thế nào. Nếu hoàn toàn tin tưởng SeungRi thì cậu rất đáng thương, nếu tin vào chứng cớ trước mắt thì SeungRi quả là tay diễn xuất tài tình, khiến người ta phải sợ hãi. Cho nên thay vì gọi cậu lên phòng ngủ, hắn chỉ có thể xa cách khoác lên người cậu một tấm chăn.

Có những người rất giỏi dối gạt, họ khóc dễ dàng cũng bịa chuyện rất dễ dàng, họ luôn khiến người khác thương cảm và nghĩ mình vô hại. JiYong rất ghê sợ khi SeungRi là loại người như thế. Cậu đã vẽ cho hắn bức tranh thiên thần, lại ẩn dấu mặt sau dáng hình ác quỷ.

Mãi suy tư, JiYong vu vơ đưa ánh mắt đến bức ảnh trên bàn làm việc, tấm hình mà hắn cùng SeungRi chụp chung như đôi tình nhân. Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào là SeungRi cố ý? Vì sao cậu có thể tạo ra một tư thế ám muội như thế?

Chợt nhớ ra điều gì, JiYong nâng khung hình lên, lật trước lật sau xem xét. Xong, hắn đổ một ít nước lên bàn, rồi đặt khung hình xuống đó. Nước thấm một chút vào cạnh gỗ, nhưng không thể lan vào khung hình, do thành gỗ khá cao, còn dày nữa. Muốn nước thấm vào bức ảnh thì cách duy nhất là ngâm cả khung hình vào nước.

Tâm JiYong khẽ động, tại sao ngày đó hắn không hề nghi ngờ? SeungRi ngồi một mình trong phòng làm việc, lại úp khung hình xuống bàn loang loáng nước, trùng hợp hủy đi một góc ảnh có hình của SeungRi lúc nhỏ. Không phải quá ngẫu nhiên sao? Tại sao lại là hình của SeungRi mà không phải của Jihuyn? Bởi vì cậu sợ hãi hắn so sánh hình ảnh lúc nhỏ và hiện tại?

JiYong lắc nhẹ mái đầu. Thêm một minh chứng chứng minh kẻ đang ở trong nhà kia luôn đầy toan tính. Cậu không thuần khiết như vậy, cậu rất nhanh trí tìm cách hủy đi những chứng cớ tố cáo thân phận của mình.

JiYong ngã người ra ghế, thất vọng não nề. Vậy mà hắn đã yêu cậu, yêu đến không thoát ra được. Nhớ nhung quay cuồng. Biết rõ con người cậu là thế nhưng hắn vẫn lưu cậu lại bên mình, không nỡ rời xa cậu.

Thiết nghĩ, nếu SeungRi thật lòng, JiYong sẽ sẵng sàng tha thứ. Nhưng, hắn sợ hãi tấm chân tình của cậu, hắn không tin cậu đến với hắn vì tình yêu. Cậu đã lén lút đưa tiền cho cha ruột, còn muốn dùng bạo lực với ông vì ông muốn nói sự thật với hắn. Đoạn ghi âm kia rõ ràng quá, JiYong càng chối bỏ càng thấy mọi thứ tồi tệ hơn.

Ổn định lại tinh thần, JiYong mở ra di động, gọi vào số mà mười mấy năm qua hắn vẫn gọi, dù người ta luôn chọn cách cúp máy không lời chào.

Chuông đỗ không lâu thì có người bắt máy, JiYong âm trầm một chút, cất giọng:

– Là cháu, Kwon JiYong.

Trước khi người kia lạnh lùng gác máy, hắn vội nói:

– Xin đừng cúp máy, bác Lee. Cháu thật có chuyện muốn nói.

Bên kia giây im lặng một chút, chất giọng âm trầm nói khẽ:

– Thời gian đã lâu như vậy mà cậu vẫn chưa từ bỏ sao, Kwon JiYong?

JiYong mỉm cười chua xót. Từ khi Victory về LonDon, JiYong thường xuyên gọi điện đến nhà cậu, nhưng Victory luôn nhờ ông bà Lee gác máy, không tiếp chuyện hắn. Victory là như thế, một khi đã quyết định thì vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn. Suốt mười mấy năm qua, hắn gọi thì cậu gác máy, còn hâm dọa nếu hắn dám bay qua LonDon, cậu sẽ dẫn SeungRi rời khỏi nhà ông bà Lee.

Ông bà Lee lại cực kỳ căm ghét tình yêu đồng tính. Victory và JiYong đỗ vỡ, còn dẫn về một đứa con nuôi, làm sao ông bà Lee có thể vui vẻ? Victory cứ khư khư chăm sóc SeungRi thì có cô gái nào chịu gả cho cậu đâu? Cho nên, ông bà Lee đối với đứa trẻ SeungRi như là kẻ cản trở con đường hôn nhân của Victory, đâm ra không yêu thương cậu, càng ghét lay JiYong. Vì mối quan hệ đó nên dù SeungRi giả mạo trở về hắn cũng không gọi điện sang Anh để xác nhận mà lựa chọn tin tưởng cậu.

Hôm nay người bắt máy là bà Lee, còn chịu nói chuyện với JiYong, xem như rất nể mặt.

JiYong đang sắp xếp câu từ để nói thì bà Lee đã lên tiếng.

– JiYong, nếu cậu đã yêu thương Victory như vậy thì tôi cũng không giấu diếm. Ba năm trước, Victory đã mất rồi.

JiYong đã biết trước nhưng khi nghe lời xác nhận từ mẹ của Victory, hắn không thể không đau đớn, hai tay siết chặt.

– Cháu biết Victory đã không còn... – JiYong thì thầm.

– Ừm... – Bà Lee cũng không muốn nói gì thêm.

JiYong tiếp lời: – Cháu gọi điện là muốn hỏi về SeungRi.

Bà Lee lại im lặng, hồi lâu mới đáp:

– Sau khi Victory mất, SeungRi không còn ở với chúng tôi nữa.

JiYong động tâm. Ba năm trước thì SeungRi chỉ mới mười lăm tuổi thôi, sao có thể độc lập ở một mình?

– Hiện bác có thông tin về nơi ở của SeungRi không?

Bà Lee lại im lặng. Bà nghĩ JiYong chỉ vừa biết tin Victory mất nên mới lo lắng cho đứa con nuôi mà gọi hỏi thăm. Hắn yêu thương Victory như vậy chắc chắn là cũng rất yêu thương SeungRi. Bà có nên nói ra sự thật? Có lẽ là không, không nên làm tổn thương một kẻ sống cô đơn nhiều năm như vậy.

– SeungRi hiện sống rất tốt, đang học ở trường Đại học danh tiếng, đã có bạn gái. Sau khi ra trường sẽ kết hôn. Cậu không phải muốn cho bạn gái nó biết cha của nó là người đồng tính chứ?

--------------

P/S: Mưa gì mà mưa như Bullshit, đứng ăn cây kem bị dội mưa xzối xza, không kịp chạy trú. Cả nhòa cuối tuần vui vẻ nhớ mang thứ gì đó mà trùm lúc trời mưa nha. haizzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro