Chap 4: Động lòng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Chào chú TOP. – SeungRi lễ phép thưa, rụt rè ngồi cạnh JiYong.

TOP đằng hắng ho vài tiếng, ngượng ngùng không thốt nên lời. Hoá ra người có nét đẹp ngây thơ, trong sáng là con nuôi của Anh hai, vừa rồi gã đúng là xớn xác, thất lễ quá.

Để cứu vãn, TOP vội vàng rót cho SeungRi chút rượu vang.

– Nghe Anh hai nói rất nhiều về cậu, giờ mới gặp mặt.

– Anh hai? – SeungRi ngơ ngác.

– Chỉ là cách gọi xã giao thôi. – TOP vội giải thích – Hơn nữa chú JiYong của cậu vẫn còn phong độ lắm, vẫn trẻ phơi phới mà.

SeungRi bật cười khẽ, càng quyến rũ ngất ngây, giọng ngượng nghịu hưởng ứng:

– Chú JiYong thật sự trông rất trẻ.

TOP hồ hởi: – Vậy nâng lý nhé.

JiYong vội ngăn cản:

– SeungRi không thể uống rượu. – Rồi quay sang SeungRi – Mấy thứ này không tốt cho sức khoẻ.

SeungRi ngoan ngoãn gật đầu: – Vâng ạ!

TOP trề môi, nửa bất mãn nửa ganh tỵ. SeungRi tuân lời JiYong gần như tuyệt đối. Nói đi Đông chắc cậu không dám đi Tây. Có con nuôi vừa anh tuấn dịu dàng, vừa ngoan hiền dễ bảo, đúng là diễm phúc trời ban.

– Nè SeungRi, cậu thật sự không nhận ra tôi ư? – TOP lại cao hứng thách đố. Gã hoàn toàn bị nhấn chìm trong nét đẹp của TOP, rất khoái chí được cùng cậu trò chuyện.

SeungRi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hoa mị chớp hờ vu vơ, rõ ràng là không nhớ.

TOP cười:

– Năm ấy tôi là người đã bế cậu vào phòng thu dọn đồ đạc đó mà.

– E hèm! – JiYong lập tức đánh tiếng, cắt ngang chủ đề về một quá khứ không nên nhắc lại.

TOP vì quá cao hứng câu chuyện mình đã gặp SeungRi lần đầu tiên vào lúc nào mà đãng ý gợi chuyện. Đó là lúc bọn ManMan kéo vào nhà JiYong giết chết JiHuyn, uy hiếp Victory và SeungRi. Đúng là viễn cảnh ngàn lần không nên nhớ.

Cả ba chợt yên lặng kì quái. TOP và JiYong thì lo lắng không biết SeungRi có nhớ gì về chuyện xưa không, còn cậu thì lại không biết hai người đang gợi đến điều gì, hoàn toàn ngơ ngác.

Lúc đó, người thứ tư xuất hiện thật là cứu vãn giây phút ngượng ngùng.

– Hôm nay nhiều món ăn hấp dẫn quá. – DaeSung hồ hởi đặt phần ăn lên bàn sát cạnh TOP, miệng tíu tít không ngớt – TOP huyng dùng thêm gì không, em lấy cho nhé?

TOP lắc đầu,DaeSung định quay qua hỏi ý JiYong, chợt reo:

– Ồ! SeungRi, sao lại ở đây?

SeungRi không ngờ hội ngộ cùng Daesung, mười phần lúng túng, miễn cưỡng gật đầu chào.

– Hai đứa quen nhau ư? – JiYong hỏi.

DaeSung rất cao hứng:

– Tụi con học chung ba năm cao trung ở London, SeungRi như là nam hoa khôi của lớp vậy đó. Làm bao nhiêu nữ nhi chết mê chết mệt.

– Thế à? – JiYong rất hiếu kì, mỉm cười nhìn SeungRi.

SeungRi cười ngượng đáp trả, mãi hướng ánh mắt xuống vạt áo, không có chủ ý đối diện với DaeSung.

Đợi DaeSung yên vị, TOP giới thiệu:

– Hai người học chung vậy em có biết SeungRi là con nuôi của Anh hai không?

DaeSung há hốc mồm:

– Thật sao? Là người con mới từ Anh Quốc về của chú à? Ô, đúng là trái đất tròn thật. – Chợt DaeSung nhíu mày, chu môi – Nếu là vậy thì chú JiYong thật đáng trách.

– Đáng trách? – Cả JiYong và TOP đều thắc mắc.

DaeSung tía lia: – Chú ở đây giàu có cao sang như vậy mà để SeungRi sống bên London...

– DaeSung! – SeungRi nhấn giọng gần như quát.

Nhìn gương mặt trầm trọng không vui của SeungRi, Daesung mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, đành trề môi im re.

Nhưng JiYong rất để tâm:

– SeungRi sống bên London làm sao?

DaeSung ngó lơ: – Thì chú hỏi SeungRi ấy. – Rồi đánh trống lãng – Aigoo!! còn vài món chưa lấy nữa, phải đi ngay kẻo hết.

Thấy DaeSung chạy đi, SeungRi cũng đứng dậy: – Con cũng đi chọn món.

Hai người rời đi, để lại hai đôi mắt đầy nghi ngoặc.

TOP nhịp nhịp tay lên bàn, suy tư:

– Anh hai có nghĩ SeungRi đang che giấu điều gì không?

JiYong trầm định, tiếp tục phần ăn dang dở:

– SeungRi không muốn tôi biết bất cứ điều gì ở Anh Quốc, chỉ có thể đoán là cuộc sống trước đây của nó khá vất vả.

TOP gật gù:

– Giả thiết là SeungRi ở London rất thiếu thốn, về đây thấy Anh hai giàu có như vậy dĩ nhiên là không muốn nói chuyện xưa kia. Dù sao cũng mười mấy năm mới gặp lại, kể lể khó khăn có khác nào gián tiếp xin xỏ? SeungRi giấu diếm cũng là lẽ thường tình, Anh hai nên thông cảm.

JiYong cười buồn:

– Gia đình Victory rất khá giả, thật chất sẽ không để thằng bé thiếu thốn. Cái tôi lo lắng chính là nó đã bị người khác làm tổn thương quá nhiều.

TOP nhún vai, chuyện quá khứ của một con người phải để chính họ tiết lộ thì mới rõ ràng được..

Đây là điểm TOP và DaeSung rất hợp nhau, cả hai không sống nội tâm và suy nghĩ quá nhiều. Những gì SeungRi muốn che đậy DaeSung hoàn toàn không chú ý, chỉ biết bạn bè gặp nhau thì nên chia sẻ cho nhau.

Đang lúc DaeSung say sưa chọn thêm món thì SeungRi bước đến gần. Chủ động tiếp cận, thái độ rụt rè lại cương quyết, như đã suy nghĩ thật kĩ trước khi mở lời:

– Cậu rất thân với chú JiYong? – Trong câu hỏi có hơi hớng không mấy thân thiện.

DaeSung khá ngạc nhiên vì SeungRi xuất hiện bất ngờ, còn bắt chuyện trước, vô tư gật gật đầu:

– Vì chú JiYong là tiền bối của TOP huyng, còn có mối giao hảo với cha tôi nữa.

SeungRi liếc ánh nhìn về phía JiYong rồi thình lình kéo tay DaeSung vào trong góc khuất. DaeSung chưa kịp phản kháng thì người đã lướt đi.

Chắc chắn không một ai có thể nhìn thấy,SeungRi hít thật sâu, cắn mạnh vào môi như đang trút hết can đảm.

– Những chuyện ở bên Anh Quốc là cuộc sống riêng của tôi, là quá khứ của riêng tôi. Cậu có thể nào đừng ton hót gì với chú JiYong không?

– Ton hót? – DaeSung trợn mắt với cách dùng từ của SeungRi, như thể cậu là người rất nhiều chuyện, chuyên đi thọc mạch kẻ khác.

Vì quá lo lắngSeungRi cũng không biết mình nên kiệm lời thế nào, chỉ chăm chăm vào mục đích chính.

– Tóm lại đèn nhà ai nấy sáng đi, cậu cứ giả lơ đừng biết gì về tôi là được rồi. – Lời nói nửa van xin, lại có cảm giác oán trách nhiều hơn.

DaeSung nhíu mày không đồng ý:

– Tôi có nói gì đâu? Chỉ muốn chú JiYong quan tâm tới cậu, vì chú ấy giàu sang có điều kiện, cậu sẽ không sống như trước đây nữa.

– Mặc kệ tôi! – SeungRi khó chịu phản bác – Mối thâm tình giữa tôi và chú JiYong, không cần cậu nói chú ấy cũng biết quan tâm chăm sóc cho tôi.

Xong, SeungRi nhăn mày xoay đi, vẫn dáng người lầm lủi ôn nhu, nhưng không dễ gần gũi.

DaeSung vô cùng bất mãn, chu môi hậm hực.

– Gì chứ, sao xấu tính quá vậy? Người ta có lòng tốt lại bị mắng oan.

Bữa tối hôm đó chẳng còn được tươi vui hồ hởi như ban đầu, ai cũng trưng ra nụ cười miễn cưỡng theo dòng suy nghĩ riêng. DaeSung thì trước sao không nói tiếng nào, mặt mày bí xị liếc nhìn SeungRi.

JiYong không muốn bầu không khí ngột ngạt kéo dài nên chủ động tan bữa sớm, chia tay cùng TOP. Bốn người hai cặp, chào tạm biệt để đi riêng hai đoạn đường.

Leo lên xe, DaeSung vẫn chưa thôi bực bội, chốc chốc thở mạnh ra uất ức.

– Em sao vậy? Cả buổi như bị táo bón ấy. – TOP trêu.

DaeSung nổi giận đùng đùng:

– Đừng có khiêu khích em, đang rất là khó chịu đây!

TOP cười nhạt:

– Vì SeungRi chứ gì?

– Đúng là cái đồ xấu tính! – DaeSung lầm bầm – Là cái thá gì chứ? Dám mắng Kang DaeSung này?

– Hả? SeungRi mắng em?

DaeSung quát:

– Không nói! Cái gì cũng không nói nữa! Cho vừa lòng hả dạ mấy người!

TOP chách miệng lắc đầu. Rốt cuộc thì chỉ là mấy đứa trẻ con.

Trái với chiếc xe ồn ào của hai người nọ, sự yên lặng bao trùm JiYong và SeungRi khá nặng nề.

SeungRi chỉ mãi nhìn ra khu phố sầm uất đủ ánh đèn, tưởng tượng bên ngoài cửa kính xe là vô vàng tiếng nhạc xập xình của một nơi sa hoa hưởng thụ. Vẻ trầm tĩnh luôn làm cho nét mặt cậu huyền ảo xa xôi, như nhân ảnh bất phàm ẩn hiện ở chốn cao vời vợi. Rõ ràng là ngồi sát cạnh bên mà bàn tay vươn ra không thể chạm đến, khát khao chiếm hữu lại sợ làm vỡ tan một thứ phù phiếm chẳng định hình.

JiYong không rõ lắm cảm xúc của mình dành cho SeungRi. Nếu cậu chỉ là đứa trẻ tiểu học của mười năm trước, hắn đơn thuần mang theo tình nghĩa của một người cha. Nhưng với một SeunRi xa lạ trưởng thành, tình phụ tử đó cơ hồ có bức tường rào ngăn chặn. Cái tình mà hắn đối với SeungRi hiện tại, có gì đó mãnh liệt và ích kỷ nhiều hơn, khác hoàn toàn với sự chăm sóc đơn thuần của một ông bố lo lắng cho con mình.

Cũng như vừa rồi, TOP vốn là kẻ có tính trăng hoa, gã chưa bao giờ công nhận DaeSung là người tình chính thức, dù mọi hành động đều ám chỉ điều đó. JiYong cũng chưa phải lần đầu nghe qua TOP trêu ghẹo người ta. Ấy thế mà khi phát hiện đối tượng TOP muốn vui đùa một đêm là SeungRi, hắn thật điên đảo muốn bóp chết ngay người trước mặt. Đến giờ nghĩ lại vẫn chưa nguôi giận trong lòng. Biết là TOP không cố ý, nhưng hờn trách vẫn cứ âm ỉ.

– Con với DaeSung thân nhau lắm à? – JiYong quyết định dò hỏi.

SeungRi bấy giờ mới rời ánh mắt khỏi đường phố, chú tâm vào chủ đề JiYong gợi ra.

– Cũng không thân mấy đâu ạ.

– Chú thấy DaeSung rất vui khi gặp lại con.

SeungRi cười nhạt:

– Gặp ai DaeSung cũng vui thế thôi, cậu ấy là dạng người không bao giờ biết lo nghĩ.

JiYong cũng cười:

– Thế con có phải dạng người thường lo nghĩ không?

SeungRi  im lặng suy tư, lại hướng ánh nhìn ra ngoài.

– Có những chuyện không thể không nghĩ mà chú.

Câu nói vừa muốn tâm tình lại muốn giữ riêng trong lòng, không để ai phiền đến. JiYong liền cho xe chạy chậm lại nhưng vẫn tập trung vào tay lái.

– Chuyện mà con lo nghĩ không thể chia sẻ với chú ư?

SeungRi không biểu tình rõ ràng trước lời gợi ý, trước sau nhất quyết không đối mặt cùng JiYong.

JiYong thở dài:

– Có lẽ thời gian đã khiến con xa lạ với chú rồi.

Phản ứng của SeungRi vẫn rất chậm rãi, từ từ xoay đầu nhìn JiYong.

– Đến một lúc nào đó con sẽ tâm sự mọi chuyện với chú, nhưng không phải bây giờ. Chỉ mong chú hiểu, con luôn yêu quý chú.

Lời nói của DaeSung vốn rõ rõ ràng ràng trong bàn ăn, tố giác những ngày tháng chẳng mấy sáng lạng của cậu bên Anh Quốc. Càng chối bỏ càng gây nhiều khó chịu cho người bên cạnh mình. Nên SeungRi không chối, chỉ mong sự thông cảm và thời gian.

JiYong hiểu, không muốn gượng ép SeungRi nữa. Hai người cùng trao nhau ánh mắt thắm đượm lời hứa hẹn, xem như đó là một giao ước. Rồi cùng nhau mỉm cười ấm áp.

– Chú cũng rất yêu con. – JiYong bày tỏ để kết thúc cuộc trò chuyện.

Là do chệch lệch tuổi tác mà hắn không thể gần gũi với SeungRi như xưa, hay chính hắn mới là người suy nghĩ quá nhiều về những băn khoăn sóng gió trong cuộc đời cậu? Có lẽ JiYong phải học cách buông tay và choSeungRi sự tự do bảo mật riêng tư của mình.

Hai người về đến nhà thì trời đã chập khuya. JiYong nán lại phòng khách bật TV xem tin tức, SeungRi thì như mọi khi chui rút vào phòng.

JiYong liếc nhìn tấm lưng cậu từ từ bước lên lầu, khuất qua dãy hành lang. Bàn tay hắn liền xoa vầng thái dương mệt mỏi. Cả một ngày tinh thần đều bị SeungRi chi phối. Hắn không thể không nghĩ đến cậu dù một phút một giờ.

Đôi khi sống cô đơn một thời gian dài, bất thình lình lại tìm thấy người thân, con người sẽ có xu hướng khẩn trương thái quái, mong muốn mối thâm tình được gắn kết chặt chẽ hơn. Vì thế JiYong mãi để tâm đến SeungRi như vậy.

Điều lí giải đó thật mâu thuẫn lớn đến tính cách vốn lãnh đạm của JiYong. Ngay cả khi Victory bỏ đi hắn cũng không rối ren đến thế. Dù tuyệt vọng, dù nhớ mong, một ngày với hắn vẫn trôi qua âm thầm như bao ngày khác. Nói rõ hơn, Victory không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn nhiều như SeungRi. Hay bởi SeungRi là "con", còn Victorylà "vợ", hai phạm trù này có khác nhau?

JiYong tự cười chính mình rồi quyết định tắt TV, lững thững bước lên lầu.

Phòng JiYong là gian đầu tiên, phòng SeungRi thì ở sát bên. Bao giờ cửa cũng luôn đóng kín. Hôm nay, JiYong lại thấy nó hé mở, hắt ra ánh đèn trắng từ bên trong.

JiYong bước nhanh đến để khép lại cho SeungRi, hoàn toàn không có chủ ý săm soi vào. Nhưng cái gì càng vô tình thì làn sóng điện càng mạnh, hắn toàn thân chết đứng khi trông thấy thực tại SeungRi đang trong hoàn cảnh nào.

Cậu đứng trước gương với thân hình chỉ khoác hờ hững chiếc áo lông, thậm chí dây thắt lưng cũng lơ đễnh không buộc. JiYong sẽ chỉ thấy bờ vai của SeungRi nếu hắn đừng vu vơ đưa ánh mắt qua tấm kiếng. Bởi, những gì phản chiếu từ đó chính là phần thân trần trụi không được che đậy. SeungRi vừa tắm xong nên mãi lo sấy tóc, mắt nhắm nghiền không hay biết điều chi.

Lí trí JiYong kêu ầm phản đối mà thân xác vẫn không thể rời đi, đôi ngươi phản chủ cứ trơ ra thu nhận mọi hình ảnh.

Đó thật sự là một thân hình quá hoàn mỹ. Da trắng mịn màn ẩn hiện qua vòng cơ săn chắc, dưới phần khăn nửa che nửa hở càng quyền rũ mê hồn. Phần eo thon nhỏ cảm tưởng ôm rất vừa tay, trơn láng gọi mời được vuốt ve sờ nắn. Và cậu bé xinh xinh giữa hai chân cũng toát lên vẽ kiều mị như chủ nhân vậy, hoàn toàn đầu độc ma lực cho người nhìn.

Vầng trán JiYong nhanh chóng toát mồ hôi, toàn thân nóng râm rang, máu sôi trào bùng nổ. Thật không thể tưởng hắn lại có cảm giác khi nhìn vẻ khiêu gợi của đứa con nuôi. Từ ngày Victory bỏ đi JiYong vẫn luôn tin sẽ không bao giờ khát vọng với một ai khác. Và thật thì mười năm qua hắn chưa hề có hứng thú tình ái với người nào. Thế mà với SeungRi...

JiYong tự cảm thấy kinh sợ chính bản thân mình, cố gắng kiềm nén hơi thở dục vọng ngày một trầm trọng. Trước khi chuyện tồi tệ nhất xảy đến, hắn nhanh chóng thoái lui không một tiếng động.

Nhưng cánh cửa kia vẫn chưa đóng, ánh sáng mập mờ hắt ra đầy trêu ngươi. JiYong gấp gáp bước xuống lầu, ngồi nghiêm túc trên salon để từ từ định thần lại. Phải xua đi những suy nghĩ đen tối, phải luôn luôn là một người cha mẫu mực thanh cao, không thể để ham muốn thấp hèn phá tan đi mối quan hệ thân thương tốt đẹp.

Lấy lại bình tĩnh xong, JiYong liền cầm chìa khoá nhà lúc lắc liên hồi, báo hiệu cho người trên lầu là hắn chuẩn bị đi ngủ.

Quả nhiên, ngay lập tức tiếng "cạch" be bé vang lên, thanh âm cho biết SeungRi đã cảnh giác khi JiYong đánh tiếng, liền phát hiện cửa đang hé mở và vội vã đóng lại. Dĩ nhiên là cậu không thể ngờ tới trước đó tất cả những gì thầm kín đã bị phơi bày hết rồi.

JiYong thở phù ra mệt mỏi. Hắn sắp phát điên, chân bước lên lầu mà hồn đã bị đánh cắp mất.

JiYong lên đến phòng mình cũng vừa lúc cánh cửa phòng kế bên mở bật, SeungRi với trang phục áo thun quần sọc chỉnh tề bước ra, mỉm cười chào rất vô tư. Nét đẹp trong sáng hồn nhiên đến giết người.

– Con chưa ngủ à? – JiYong tim đập loạn xạ, dằn lòng ra vẻ thản nhiên.

– Cũng sắp rồi – cậu dịu dàng đáp – Con xuống bếp pha ly sữa.

JiYong kín đáo giữ khoảng cách xa nhất có thể khi SeungRi đi lướt qua.

– Vậy con ngủ ngon nhé.

– Vâng ạ!

Hắn chỉ chờ có thế vội vàng đóng rầm cửa phòng, mắt hoa lên đom đóm. SeungRi ngây thơ hiền hoà quá, chẳng hay biết chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra.

***

Từ hôm đó dĩ nhiên JiYong hạn chế ở quá gần cậu, cũng không hỏi han nhiều đến cuộc sống của cậu. Có những chuyện vì bất đắc dĩ mới hỏi mà thôi.

Suy nghĩ và lí trí của con người thông thường vì thuần phong mỹ tục mà kiềm nén, còn dục vọng ái ân vốn chỉ là cái phần "con" sát cạnh chữ "người". JiYong sẽ không trở thành tội đồ chỉ vì cơ thể có phản ứng với hình ảnh của SeungRi, là do niềm kiêu hãnh của một gã đàn ông khiến hắn không thể đối diện với cậu.

SeungRi vẫn vô tư cuộc sống bình ổn thường ngày, chẳng hề hay biết đôi khi ánh nhìn của JiYong dành cho mình thật quái dị.

Lúc JiYong cùng Victory đầm ấm, SeungRi vốn còn quá nhỏ để nhận ra mối quan hệ bất thường của hai người đàn ông. JiYong không muốn gieo vào đầu SeungRi cái sở thích chẳng mấy là quang đại trong xã hội lắm nhiễu nhương, hắn thật mong cậu trưởng thành một cách bình thường và có vợ, sinh con như bao chàng thanh niên khác.

Chính vì vậy, giữ khoảng cách nhất định với cậu vẫn là ổn cho cả hai.

Như thường lệ, buổi sáng JiYong đưa SeungRi đến trường rồi mới tới công ty. Còn SeungRi sau khi học xong thì tự đón taxi về nhà.

Hôm nay tan lớp sớm, ca chiều được hoàn thành chỉ mới ba giờ trưa, cái nắng còn gắt gỏng chang chang. seungRi chưa muốn về nhà ngay lúc này, cứ ngồi suy tư một chỗ trong khi đám bạn lục đục thu dọn sách vỡ ra khỏi lớp.

– SeungRi à... – Một giọng nói thật dễ thương rụt rè tiến đến gần, ngồi xuống sát bên cậu. – Chiều nay về sớm như vậy cậu đã có kế hoạch gì chưa?

SeungRi liếc nhìn cô bạn cùng lớp, không chút biểu tình hồi đáp.

Cô gái cúi mặt e thẹn:

– Tớ biết có một quán ăn rất ngon, đi chung nhé?

SeungRi xích người giữ khoảng cách:

– Quán gì thế?

Cô gái tự tin chia sẻ:

– Quán ở cuối con đường này nè. Khung cảnh thiên nhiên rất đẹp còn có nhạc du dương, mới khai trương thôi nhưng thích hợp... cho bạn bè... đi riêng lẻ lắm.

Câu cuối cùng cô gái nói ra thật ngượng ngùng, ý tứ với SeungRi cũng thể hiện rõ.

Cơ bản ngay từ đầu SeungRi đã không có chủ ý hẹn hò, càng không hứng thú đánh lẻ với cô gái chủ động. Cậu chỉ hỏi vu vơ lấy lệ thôi.

– Chiều này tôi có hẹn rồi. – cậu đáp lời không chút tiếc nuối.

Cô gái đầy thất vọng:

– Vậy khi khác có thể không?

SeungRi vội vàng thu xếp sách vỡ, cười ngượng:

– Khi khác hãy tính – Rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Đây là hình ảnh quen thuộc đối với cuộc sống của một chàng trai khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ trầm tĩnh hiền lành. SengRi đã biết cách từ chối lời mời nhanh và dứt khoát để không phải kéo dài thời gian. Phải nói là chưa và chưa bao giờ cậu suy nghĩ đến vấn đề hẹn hò cả.

Xách chiếc ba lô bước ra sân trường, khung cảnh về một quán ăn có khung cảnh cây cối thiên nhiên thật chang hoà ấm áp vẫn đọng mãi trong tâm trí cậu. Cậu quyết định bước đến buồng điện thoại, cà thẻ và bấm nút. Ngón tay nhịp nhịp lên thành nhựa chờ đợi.

– Alô? – Đầu dây bên kia rốt cuộc đã trả lời.

SeungRi liền nói nhỏ, che giấu sự khẩn trương: – Là con, chú JiYong.

Giọng JiYong có phần ngạc nhiên:

– Chuyện gì thế SeungRi?

– Ưm... Buổi chiều chú có rãnh không ạ? Hôm nay được tan lớp sớm, con mời chú ăn cơm nhé?

JiYong bật cười:

– Ăn cơm à? Chiều nào mà con không nấu cơm cho chú.

SeungRi cũng cười:

– Không phải, là hai người cùng ra ngoài ăn. Con biết có một quán khung cảnh rất đẹp, rất, ờ, phù hợp không khí gia đình.

JiYong thật không biết SeungRi hôm nay lại có gì cao hứng, nhưng cậu mở lời mời thì hắn rất vui. Ít khi SeungRi chủ động gần gũi gắn kết, tình cảm cha con vì vậy vơi đi phần lãnh đạm. Tuy là thế, ngữ điệu hồi đáp vẫn ôn hoà không rõ biểu cảm.

– Được rồi, chờ ở trước cổng trường nhé, nửa tiếng sau chú đến đón.

– Vâng ạ.

JiYong thời gian gần đây ít dẫn SeungRi ra ngoài, nhất là sau tai nạn vô tình trong đêm nọ hắn càng dè chừng khoảng cách hơn. Có khi nào seungRi cảm nhận được nên chủ ý hẹn gặp để thêm gần gũi? Dù sao cùng nhau đi ăn cũng thú vị, có thể cởi mở trao đổi nhiều điều, JiYong có phần tán thưởng ý kiến của SeungRi, tranh tranh thủ thủ hoàn tất số công việc còn dang dở.

Ít phút sau, điện thoại lại vang lên tin nhắn, báo hiệu tài khoản ATM vừa được rút ra một số tiền. JiYong nhìn mà không thể kiềm nén bật cười thành tiếng. seungRi rút tiền của hắn để mời hắn đi ăn?

Đó là hành động ngây ngô thật nhỏ, nhưng mang lại niềm hạnh phúc rất lớn.

Vừa lúc đó, điện thoại lại reo. JiYong kết nối ngay trong vui vẻ.

– Chú JiYong! Chú JiYong! Hức, hức!... – Bên kia đầu dây chỉ nghe tiếng khóc.

JiYong nhíu mày chấn động:

– DaeSung? Chuyện gì vậy?

DaeSung vẫn khóc:

– Có kẻ cạnh tranh địa bàn với BigBang, TOP huyng đi thanh toán với họ. Huhu... Tình hình căng thẳng lắm rồi, anh ấy bị thương rất nhiều nhưng không ai can ngăn được, con nghĩ anh ấy chỉ nghe lời một mình chú thôi.

JiYong thở ra sốt sắng, nghiêm giọng:

– Chú đã nói sẽ không lên quan gì đến BigBang nữa.

DaeSung khóc nấc, hét lên:

– Con mà thèm quan tâm BigBang? Nó tan tành cũng mặc! Con chỉ lo cho TOP huyng. Chú đến đi mà, con chỉ biết van cầu chú thôi.

JiYong thật sự cảm thấy gánh nặng. Vì thế giới đen tối đó hắn đã mất Victory, cũng may ông trời đã không bạc đãi để SeungRi quay trở về. Nếu tiếp tục dính líu vào BigBang, biết đâu đến một ngày SeungRi cũng bị liên luỵ? Nhưng mối quan hệ với TOP thì thật sự không thể bỏ mặc được.

***

Trước cổng trường Đại học Soeul có dãy ghế dài để sinh viên lẫn khách vãn lai sử dụng, hiện thì ai đi ngang qua cũng ngoái đầu nhìn lại đó.

Có những người rất kì lạ, dù trong hoàn cảnh nào cũng toát lên cái sức quyến rũ đầy hào quang. Một hành động quá đỗi bình thường cũng trở nên hoàn mỹ. SeungRi là một người như thế. Chẳng những không cố tình câu dẫn còn cố khép mình kín đáo, thế mà đến bất cứ nơi nào cũng bị chú ý bởi những cái liếc nhìn. Dù sao thì cũng đã quá quen, cậu luôn xem mọi ánh mắt say đắm kia là vô hình, chỉ chuyên tâm chờ đợi.

SeungRi đối với JiYong cho đến nay vẫn còn ngượng ngùng không thoải mái, dù bản thân cậu nhận thức rõ JiYong chăm sóc mình như trách nhiệm một người cha. Mà theo lí lẽ, cậu sống cùng JiYong cũng là thể hiện bổn phận làm con của mình. Người ta mất mẹ thì sống cùng cha, cậu có đến hai người cha nên ở với ai cũng là phải đạo.

Có điều, sau mười năm gặp lại, mọi thứ lạ lẫm quá. SeungRi cũng muốn đến gần nhưng hoàn toàn vô phương tiếp cận, cái tôn nghiêm của JiYong cao vời vợi, cậu không chạm tay hoà nhập được. Đành tạo được cơ hội nào để thân thiết thì cố tận dụng thôi.

Từ xa một chiếc xe sang trọng trườn đến, dừng lại trước mặt SeungRi. Không phải xe của JiYong, người bước xuống cũng không phải anh, nên SeungRi chẳng mảy may để ý đến.

Thế nhưng người phụ nữ kia lại bắt chuyện với cậu.

– Em có phải là Kwon SeungRi?

SeungRi đánh giá người phụ nữ từ trên xuống dưới, đáp lạnh tanh:

– Tôi họ Lee.

Người phụ nữ hơi chút ngạc nhiên, vẫn kiên nhẫn:

– Nhưng tên em đúng là seungRi? Là con trai của ông chủ Kwon phải không?

Trên danh nghĩa thì SeungRi đúng là con trai của JiYong, nhưng danh phận là con là cháu, hay người ăn nhờ ở đậu thì JiYong chưa từng xác nhận. Cậu chẳng muốn giải thích nhiều, đành tuỳ tiện gật đầu lấy lệ.

Người phụ nữ liền bật cười tươi:

– Ông chủ Kwon nhờ chị đến đón con trai ông ấy về nhà, bảo tìm một thanh niên dáng vẻ đặc biệt sáng lạng ngồi đợi trước cổng trường Seoul. Ông ấy chỉ cho biết em tên SeungRi  nên chị đoán em họ Kwon. Thật xin lỗi...

SeungRi nghe qua chỉ dửng dưng lẩm bẩm: "Dáng vẻ mình đặc biệt lắm sao?" Rồi mới cao giọng hiểu ra vấn đề:

– Đưa tôi về nhà?

Người phụ nữ chân thành giải thích:

– Chủ tịch Kwon có cuộc họp đột xuất, không thể đến đón em.

– Họp đột xuất? – SeungRi trước sau vẫn ngồi yên bất động, chỉ dùng biểu cảm gương mặt để trò chuyện. Cuộc sống của cậu thật sự quá khép kín, không dễ dàng đón nhận mối quan hệ với người lạ.

Sau khi biết mình bị cho leo cây, sắc thái SeungRi trầm xuống bí xị, cả thế giới trước mắt tựa đã héo tàn. Lần đầu tiên mở lời mời đã gặp thất hẹn rồi.

Người phụ nữ mỉm cười nói tiếp:

– Chị là Nana, thư ký của ông chủ Kwon. Chị biết thông tin này sẽ làm em chán nản, nên cố ý mua phần quà làm quen, hy vọng em thích.

SeungRi lười nhác đón lấy món đồ từ tay Nana, trong lòng buồn bã chẳng quan tâm đến điều gì, cứ chăm chăm suy nghĩ bản thân đối với JiYong đúng là không quan trọng, có thể tuỳ tiện khất hẹn bất cứ lúc nào, dễ dàng giao cậu cho bất kì ai đưa đón.

Ngược lại, Nana vô cùng phấn chấn, dù sao với cả công ty thì cô là người đầu tiên tiếp cận được con trai của ông chủ. Thật không ngờ cũng hoàn mỹ kiêu sa y như cha vậy. So với JiYong thì Nana còn quá trẻ, còn so với SeungRi thì cô lớn tuổi hơn đôi chút. Cũng chẳng sao, càng thân với cậu thì càng dễ tiếp cận JiYong mà.

– Chúng ta về nhé. – Nana mở sẵn cửa xe chờ SeungRi.

Trước thái độ nhiệt thành của Nana,SeungRi phớt lờ đứng dậy:

– Tôi không đi với chị đâu! – Dứt câu liền trở gót ra đường, bắt ngay chiếc taxi vừa chạy đến.

Nana chỉ kịp ơ một tiếng rồi thẩn thờ nhìn theo chiếc taxi, lòng ngổn ngang tơ vò. Cô đã có hành động, cử chỉ gì không phải phép hay sao mà SeungRi lại tỏ ra không thân thiện. Hay là bởi cô đã đoán sai họ của cậu? Ai biết được cha con lại khác họ với nhau chứ.

Nana mím môi bức bối đóng rầm cửa xe, thật uổng phí công sức giả làm người chị hiền hoà tốt bụng. Thôi thì dù sao SeungRi cũng đã nhận quà, xem như đã có tiến triển tốt.

SeungRi thật sự không vui, lại tự ti tủi hờn. Khó khăn lắm cậu mới lấy hết can đảm để mở lời. Dù sao cũng là con nuôi ăn nhờ ở đậu, mối quan hệ có tốt đẹp thế nào thì bản thân cũng khó tránh khỏi mặc cảm trong lòng.

P/s: Chap sau coi vẻ vui lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro