Chương 163: Sống chết không rời (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Soo Hyuk như thấu hiểu được tâm tư của Kwon JiYong, che miệng cười trộm! "Ok! Tôi lập tức sắp xếp, chúng ta ăn cơm trước, Haha...!"

Vỗ vỗ tay, từng nhân viên phục bước vào mang thức ăn đặt xuống bàn "Chúc ngon miệng!"

Seung Ri nhìn bàn ăn đầy sắc đỏ, hí hửng tròn xoe mắt! Kwon JiYong không vui nhíu mày "Anh ăn cay? ? ?"

"A, không phải!Tôi nghe nói anh dâu thích ăn, chứ không phải tôi, lấy lòng anh dâu mà!"

"Cám ơn, cám ơn, anh thật có thành ý!" Seung Ri không nói hai lời, cầm đũa gấp miếng cá nhúng vào nồi lẩu khi thịt chuyển sang màu trắng liền bỏ vào miệng!

Ừ! Thơm quá! Ngon quá!

Kwon JiYong mặt nhăn mày nhó, xem ra tối nay anh phải nhịn đói! Chợt, ánh mắt lạnh lùng lườm Seung Ri!

Seung Ri sợ đến run tay, miếng thịt vừa gắp liền rời xuống bàn "Sao anh không ăn?"

"Chưa đói!" Kwon JiYong vừa nói vừa cau mày, càng làm cho Seung Ri cảm thấy có gì đó không đúng!

" JiYong, ăn một chút đi?" Seung Ri gắp cho anh miếng gà cay, ánh mắt Kwon JiYong lộ ra mấy phần nguy hiểm! Hiểu được tín hiệu đó cậu lập tức gắp sang chén của mình.

Vội múc món mắt cá mà mình thích nhất, lưu luyến nhìn vài lần, dù không cam lòng nhưng vẫn đưa tới bên miệng anh, nhắm mắt nói "Ăn! ! !"

Kwon JiYong cười cười, cúi người nói nhỏ vào tai cậu "Anh đối với món mắt cá của em không có hứng thú, anh đói bụng, chỉ muốn ăn em thôi!"

Bụp ~~

Chiếc đũa rơi xuống đất.

Seung Ri hận không thể chui xuống gầm bàn, nếu không, cho cậu đụng vào đậu hũ cũng được! Sao người đàn ông này cứ nghĩ đến chuyện đó mãi.

Soo Hyuk ngồi bên cạnh muốn cười nhưng không dám, nén cười đến mặt đỏ rần, cảm thấy sắp nội thương, cặp vợ chồng này thật lạ lùng? ? ?

Cơm nước xong, Soo Hyuk mang họ đến sân trượt băng! Chơi trò này làm Seung Ri gặp không ít khó khăn, nhưng cậu sẽ không cố gắng! Cho dù chỉ là người mới chơi.

"Anh trượt rồi tới em!"

Kwon JiYong khẽ chau mày"Bảo bối, sao thế?"

"Thật ra thì..... Em không biết!" Seung Ri cúi đầu!

"Không sao, anh dạy em, biết đâu em sẽ thích trượt băng!"

Seung Ri vờ làm mặt khổ "Hay là thôi đi, lỡ không may té xuống sẽ rất đau!"

Trán Kwon JiYong hiện lên vài vạch đen, không nghĩ cậu lại nhát gan đến vậy? Những ngày gần đây quan sát thấy cậu không giống như lúc trước không còn lớn tiếng chửi thét như con mèo điên nữa.

Lúc tối ngủ luôn nhíu mày, chỉ khi anh ôm vào lòng, cậu mới nhẹ nhàng giản đầu lông mày, cảm giác vô cùng bất an.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gri