Chương 176: Thực không hiểu sao JiYong lại chọn người như cậu làm vợ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cái cái gì?"

Seung Ri tròn mắt nhìn Kwon JiYong, thấy anh lấy điện thoại gọi.

"Alô, lịch trình sáng nay có gì quan trọng? Ừ, tôi tới trễ một chút, ừ!"

"Hôm nay anh bị gì vậy tự nhiên đi muộn?"

Mặc kệ cạu dậm chân lớn tiếng kêu, Kwon JiYong vẫn đứng bất động, sau đó ôm lấy Seung Ri, chạy nhanh vào phòng, đặt cậu lên giường, cởi tây trang cà vạt xuống.

"Mới sáng sớm mà!!!"

"Em yêu anh???"

"Buồn nôn! ! !"

"Nói yêu anh!" Trời mới biết, lúc cậu vừa nói yêu anh, tim anh đập muốn rớt ra ngoài.

"Tự anh cảm nhận đi!"

"Đàn ông em đang ở trước mắt, tự mình cảm nhận cái nỗi gì! Mau chịu phạt!"

"Trời ơi, làm gì vậy?"

Trực tiếp ghì chặt eo thon, mặt cậu đỏ hồng chả khác củ cà rốt, mặc dù mới sáng sớm anh hơi hưng phấn quá mức nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mùi vị ngọt ngào, cậu thích lồng ngực rắn chắc màu đồng đó, thích cánh tay mạnh mẽ của anh xiết xao người cậu.

Còn anh thích bàn tay trắng nõn bấu chặt da thịt mình, thích làm cậu mất hồn, thích hôn cậu dù cánh môi ấy rất nhỏ.

Sau khi anh rời đi, Seung Ri một mình núp trong phòng, trước tiên thay bộ quần áo thoải mái, sau đó nhìn kĩ một góc phòng.

Cậu mới biết Kwon JiYong không thích chụp hình, có mấy quyển album ảnh nhưng tất cả đều là hình ba anh, trong đó chỉ có hai tấm chụp anh chừng 5,6 tuổi đứng dưới gốc cây anh đào.

Mặc bộ vest đen, tay để vào túi quần, gương mặt âm trầm không khác gì bây giờ! Seung Ri bật cười, thì ra từ lúc nhỏ anh đã thích ăn mặc chỉnh chu.

Còn tấm kia chụp chung với người đàn ông khác, một nhỏ một lớn thỏa sức vui đùa xem ra rất thân thiết, hình như đối phương đã thất bại nên anh nở nụ cười tươi như vậy, Seung Ri thốt lên không ngờ còn nhỏ thì anh đã có khí cốt của một người đàn ông rồi!

Có điều, tại sao tấm hình này lại mất đi một nửa? Giống như bị ai đó xé rách!

Bên cạnh còn có một người thì phải? Có thể nói, đây vốn là một tấm ảnh gia đình, trong hình có ba mẹ anh và anh, chắc bởi vì chuyện đó nên JiYong đối với mẹ sinh lòng thống hận không nguôi mới xé một nửa tấm hình này!

Ừ, nhất định là vậy! Seung Ri vừa nghĩ vừa thấy đau lòng, thật ra thì JiYong rất đáng thương!

Chỉ chốc lát, bọn họ đã đến! Mặc dù là ngày hè oi bức nhưng trang phục họ mặc kín mích từ trên xuống không lộ chỗ nào! Nhìn thoáng qua cũng biết là người rất kín kẽ, truyền thống.

Seung Ri cúi đầu, nhận lấy túi xách, từ lúc đi vào tới giờ sắc mặc của cô ba không được tốt.

"Này, còn chưa có gả vào nhà Kwon Gia đã ăn mặc khó coi vậy rồi, sau này vào nhà chắc còn lố lăng hơn thế? Hả?" Cô hai nhìn bộ đồ của Seung Ri rõ ràng rất không vừa mắt.

"Dạ?"

"Nghe không hiểu sao? Gia đình cậu dạy dỗ thế nào không biết? Con trai ăn mặc chả giống ai, muốn quậy phá ai hả?"

Mới gặp mặt đã dạy bảo, Seung Ri ý thức được hơi bối rối đứng trân tại chỗ, nhìn sự sững sờ của Seung Ri, ông cụ ra hiệu ý bảo cậu đi thay quần áo khác!

Seung Ri trở về phòng, trong lòng hơi ủy khuất, cậu sống hơn hai mươi năm đây là lần đầu tiên có người phê bình gay gắt cách ăn mặc của cậu.

Vì để JiYong không phải khó xử thêm, Seung Ri đứng ở tủ quần áo chọn một lúc lâu mới quyết định mặc một bộ sơ mi cài cúc cổ! Giữa ngày hè mà mặc cái này thực muốn bức điên người mà! Cắn chặt răng, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng vì nóng nực.

" Seung Ri, mày nhất định làm được! Vì JiYong, vì tương lai quyết nhịn nhục!"

"Tiểu tử Seung Ri đang làm gì đó? Mau tới dâng trà!"

Seung Ri chạy nhanh xuống phòng bếp, nhớ lời JiYong nói sắn tay bắt đầu làm, dùng lá Diệp Tử phơi khô làm thành Hồng Trà, còn có trà xanh và trà chanh, dù trà đạo cậu không mấy hiểu biết, nhưng Seung Ri rất tỉ mỉ chuẩn bị từng bước một!!!

"Tốt, tiểu tử Seung Ri, lại đây ngồi!"

Ánh mắt không mấy thiện cảm của bọn họ khiến Seung Ri đứng ngồi không yên, cứ nhìn cậu như nhìn sinh vật lạ, đặc biệt tầm mắt cô hai luôn đặt trên người cậu một phút không rời, Seung Ri muốn đối phó lấy lệ thực không dễ như từng suy nghĩ a!!!

"Mấy tuổi?"

"Dạ, 23 tuổi!".

"Ừ, năm nay JiYong 28 tuổi, vậy nhỏ hơn 5 tuổi rồi."

Mặc dù tuổi tác không phải là vấn đề đặc biệt gì, nhưng qua tai Seung Ri thì rất nghiêm trọng lại gặp sơ ý uống trà không thổi làm bỏng cả cuốn họng không cách nào khác ngoài phun toàn bộ ra ngoài.

"Quần áo mặc chả ra gì, lễ nghi không có, khí chất cũng không, nhìn dáng vẻ của cậu chắc phải mời người đến dạy dỗ một thời gian !"

Seung Ri cúi đầu thấp, trong lòng rất buồn nhưng cũng rất tức giận, mặc kệ họ có gây khó khăn gì nhưng sao họ vũ nhục cậu quá đáng như vậy?

Cô ba dùng đôi mắt không nhiệt độ nhìn cậu "Chúng tôi đói rồi, Seung Ri, mặc dù nhà Kwon Gia là gia nghiệp lớn, nấu cơm đều có người làm sẵn, nhưng dù sao thì..... cậu vẫn nên trổ tài nấu xem sao!!"

Seung Ri nuốt nước bọt, dè dặt nói "Vâng"

Cẩn thận từng li từng tí đặt bát canh lên bàn, nhưng cuối cùng lại đặt lên người cô hai, lúc bưng canh tới gần bàn có người cố tình gạt chân cậu, làm cả người ngã nhào về phía trước, bát canh rơi ra ngoài!

Toàn bộ bát canh hất hết lên người cô hai, khiến bà kêu oai oải!

"Trời, cậu làm cái trò gì thế?"

"Xin lỗi, con xin lỗi!"

Seung Ri bị dọa sợ không nhẹ, gắng nhịn cơn giận bùng phát trong người, nhanh lấy khăn giấy lau lau nước canh dính trên người cô hai.

"Làm gì đó? Lấy khăn giấy bẩn vậy lau cho tôi, cậu có đầu óc không?"

"Thật xin lỗi, con không cố ý, lúc nãy là cô ba gạt chân con, chứ con không cố ý, xin lỗi cô hai!"

"Này, tôi gạt chân cậu hồi nào? Tôi thấy tố chất con người cậu cần phải xem lại? Tự mình không cẩn thận không biết nhận sai còn đổ oan lên đầu người khác, có loại người này nữa sao? Ngay cả lễ tiết cũng không có, thật không biết sao JiYong chọn người như cậu làm dâu nhà này!"

Cô hai, cô ba cùng đứng lên, tất cả mọi người rời khỏi phòng bếp, ông cụ Kwon từ đầu đến cuối không nói một câu, đối xử tốt cái gì chứ tất cả đều là giả!

Seung Ri nổi điên đá mạnh vào chân bàn, coi như cậu không cẩn thận đi, vì mấy ngày này cậu đã thành tâm chuẩn bị chu đáo mọi thứ, còn nói cậu không có gia giáo cần đi học lại! Người nào cần hơn chứ? Đặc biệt bà cô ba đanh đá đó, tự nhiên giở trò gạt chân, mụ già ghê tởm, độc ác, xấu xa!

Nếu không phải vì JiYong, cậu đã đánh mụ một quyền rồi! Loại người như thế, sống chật đất thêm, chết thì lãng phí đất, nửa chết nửa sống càng lãng phí tiền bạc hơn!!!

Thật là tức chết cậu!

"Tiểu tử Seung Ri ra biểu!"

Seung Ri miễn cưỡng đi ra ngoài, nhìn bút pháp, giấy viết đặt sẵn trước mặt, không khỏi hóa đá tại chỗ.'

"Ngồi ở đây viết thư pháp được không?"

"Dạ được" Seung Ri trả lời xong liền ở trong lòng mắng bản thân.

Đã là thời đại nào rồi còn viết thư pháp, trời ơi, rốt cuộc gia tộc này thuộc dạng gì thế? Thật khác người! Lạ lùng!!!!

"Viết cho tôi xem coi!" Cô hai hoài nghi nhìn cậu, có chút không tin!

Seung Ri cầm lên bút lông, nhẹ nhàng viết to năm chữ ' gia hòa vạn sự hưng!'. Cứ nói đùa, dù tài năng không mấy gọi là tuyệt mĩ nhưng một trăm người thấy hết một trăm người khen không dứt!

Viết xong đưa cho cô hai coi, bà không nói câu nào, ánh mắt hơi dịu xuống đôi chút! Đứng dậy, nháy mắt với ông cụ và cô ba liền đi ra ngoài bỏ cậu một mình ở phòng khách.

Mấy người lại muốn gì làm gì đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gri