Chap 2: [Part 2] Cái quần sịp đáng nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, rốt cuộc cô còn định đứng giặt quần áo đến bao giờ đây?

 Đột nhiên, nghe được cái giọng nói quen quen, bất cần truyền lại từ phía sau lưng Hyomin, khiến cho cô khó lòng kiềm chế được mà thét lớn:

 - Á … yêu râu xanh

 - Mắt cô có vấn đề à. Tôi là nữ, không phải nam nên đừng có mà dùng từ  đó mà gọi tôi như thế!

 Trước giọng thét như gà trống bị thiến của Hyomin, Jiyeon vẫn thản nhiên như không. Hai tay khoanh lại đứng trước phòng vệ sinh. Hyomin đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt, dáng vẻ như thể bị quỷ xiết cổ, khiến cô bất giác cau chặt đôi mày lại. Người phụ nữ này tại sao gặp ở bất cứ chỗ nào trông cũng ngớ ngẩn, ngốc nghếch như vậy chứ? Ngay cả khi đi vệ sinh cũng không phân biệt được bên nào của nam, bên nào của nữ! Giọng nói này tại sao nghe lại quen thuộc đến vậy chứ?  Hyomin nhanh chóng quay mặt lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

 - Thì ra là cô!

 Hyomin vỗ vỗ trước ngực, uất hận trợn mắt lườm Jiyeon. Nếu như hỏi Park Hyomin, trong cuộc đời của mình, người cô muốn đánh nhất là ai thì cô sẽ trả lời kẻ đó chính là Jiyeon.Vậy mà hai người lại học cùng trường, kết oán thù từ khi còn học trong trường Đại học H. Khi tốt nghiệp Đại học H, cô vẫn thường xuyên phải gặp mặt Jiyeon, hơn nữa mỗi lần gặp mặt cô đều xui xẻo đầy mình. Lấy ngay chuyện ở khách sạn cách đây không lâu ra nói, cô đã hẹn trước cùng Giám Đốc Choi bộ phận thị trường sáng sớm sẽ đến chỗ đấu thầu mua quyển yêu cầu dự thầu. Lúc đi vào thang máy, cô gặp phải đại diện của mấy công ty đối thủ khác, trong đó có Jiyeon và đồng nghiệp trong công ty GD. Người ta vẫn nói thương trường như chiến trường. Đại diện của mấy công ty có khả năng trúng thầu dự án này nhất đều tập trung hết trong chiếc thang máy này, không khí làm sao có thể bình ổn được chứ? Mồm miệng của người bên công ty GD thối hoắm chẳng khác nào viên đá dưới lỗ phân, cô chỉ nghe thấy họ nói với giọng điệu đầy thách thức rằng:

 - Ngành hàng nội thất là thiên hạ của đàn ông, có điều một số người đàn ông cả ngày chỉ thích đứng vây quanh phụ nữ, chẳng khác nào thần quan hầu hạ trong hoàng cung xưa kia

 Muốn nói là thái giám thì cứ nói toạc ra cho rồi, lại còn chọn từ “thần quan” để thể hiện học vấn của bản thân. Trước kia khi còn học ở đại học H, chỉ cảm thấy mồm miệng Jiyeon độc địa, thật không ngờ những đồng nghiệp khác trong công ty GD người này còn lợi hại hơn người kia. Ngành hàng nội thất là thiên hạ của đàn ông, câu này nói không sai, thế nhưng Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Tập đoàn Tập đoàn Han là Han Soo Ah lại là một người phụ nữ mới 27 tuổi. Bất cứ người nào nghe được đều có thể hiểu rõ câu nói này nhằm mỉa mai, ám chỉ Giám Đốc Choi. Giám Đốc Choi đường đường là một người đàn ông cao to bảy thước, lại bị đám người này nói thành như vậy, ngay cả Hyomin nghe thấy cũng tức giận muốn đánh người. Thế nhưng Giám Đốc Choi bên cô mặt không biến sắc, lòng không nóng vội, thái độ vô cùng thản nhiên. Cô không thể không nghiêng mình kính phục trước khả năng chịu đựng của Giám Đốc Choi, trước lời nhục mạ như vậy mà vẫn bình tĩnh đến thế.

 Giám Đốc Choi chỉ bình thản quay sang bàn luận cùng Hyomin về bộ phim thần tượng Đài Loan hiện đang nổi đình đám thời gian gần đây:

 - Hyomin, bà xã anh dạo này ngày nào cũng xem bộ phim Bại Khuyển Nữ Vương gì đó.

 - Tên của bộ phim này đúng là kì lạ quá, người nào không biết lại tưởng phim kể về một người phụ nữ nuôi chó. Mãi sau này anh mới biết thì ra cái tên đó đang lấy tiếng chó sủa làm ẩn dụ mà thôi.

 Lời vừa nói ra, lòng kính phục của Hyomin đối với Giám Đốc Choi càng thêm dâng trào, cuồn cuộn như dòng sông Geum vậy. Giám Đốc Choi một mũi tên trúng hai đích, trước hạng mục dự thầu lần này ở khách sạn Myeong-dong. Công ty cô năng lực tuyệt vời, những người kia đang đố kị hai người, nên so sánh với tiếng chó sủa. Hyomin lập tức tiếp lời:

 - Đúng thế, đúng thế, em cũng xem bộ phim đó rồi. Hả? Giám Đốc Choi, anh có nghe thấy tiếng động quái lạ hay không? Hình như rất nhiều con chó đang sủa ấy.

 - Giữa tòa lầu lớn này, tại sao đột nhiên lại nuôi cả một bầy chó dữ thế không biết?

  Hai bên rút kiếm dương oai, bọn người bên Jiyeon ai nấy đều tức giận sôi máu, thực đúng là khiến cho cô sảng khoái vô cùng. Chiến tranh lời nói chiếm thế thượng phong, thế nhưng vừa vào nơi đấu giá, chuyện xấu hổ lại xảy ra. Chẳng biết tại sao, ví tiền của Giám đốc Choi lại bị người ta móc mất, cho nên việc trả tiền sẽ dồn lên vai cô. Kết quả việc bất hạnh lại tiếp tục xảy ra, sáng nay cô ra khỏi nhà vội vã quá, lấy nhầm túi, cho nên cũng quên mang theo ví tiền … Dự án gói thầu của khách sạn Myeong-dong. vô cùng biến thái, chỉ bán tổng cộng mười cuốn sách hướng dẫn yêu cầu, người nào đến trước mua trước, nếu như không mua được sách hướng dẫn yêu cầu thì đồng nghĩa với việc chưa đánh đã bại trận. Nhìn quanh cả hội trường, ngoại trừ mấy chú “chó” ban nãy, thì đều là người bên gọi thầu. Phải đi đâu kiếm ra hai trăm đồng đây? Người Giám đốc Choi liên hệ lại không kịp đưa tiền tới, mắt nhìn thấy cuốn sách sau cùng đặt trên bàn, dù nói gì đi nữa cũng không thể để rơi vào tay người khác được, Hyomin ngồi bệt luôn lên chiếc bàn đó, không để cho người bên gọi thầu bán nốt, khiến cho người bên họ suýt chút nữa là “đóng cửa thả chó” giải quyết bạo loạn rồi. Hai bên còn đang tranh cãi nhiệt tình, hai tờ giấy bạc màu đỏ tươi đã nằm trên mặt bàn, tiếp đó là tiếng nói tràn đầy từ bi vang lên:

 - Mau bán cuốn sách đó cho cô ta đi, tôi sẽ thanh toán tiền giúp!

 Hai mắt cô lấp lánh, rực rỡ. Cô hứng khởi ngẩng mặt lên nhìn xem là vị ân nhân nào đã cứu giúp mình. Ai ngờ được cô lại nhìn thấy khuôn mặt đáng đánh của Park Jiyeon . Cái vị cô nương đáng chết này tại sao tự nhiên lại tốt bụng cho cô vay tiền chứ? Jiyeon vừa nhìn đã thấu hiểu hết cô đang nghĩ gì, liền bình thản lên tiếng:

 - Không cần thì thôi vậy!

 Cô nhanh mắt nhanh tay, đặt bộp lên hai trăm đồng đó rồi nói:

 - Thôi cái gì mà thôi? Cô yên tâm, ra khỏi đây tôi sẽ trả cô luôn!

 Jiyeon không nói gì, cô nhớ rõ rằng, cô ta chỉ nheo đôi mắt màu nâu mê hồn của mình lại, bộc lộ rõ thái độ khinh bỉ rồi quay người đi mất. Trong lòng tuy rằng không cam tâm nhưng đúng lúc Jiyeon chuẩn bị bước ra khỏi hội trường đấu giá kia, cô đã đuổi theo, hét lớn tiếng:

 - Này, tại sao cô lại tốt bụng cho tôi mượn tiền chứ? Phải chăng là có ý đồ gì với tôi?

 Jiyeon bước ra khỏi cửa, xuống cầu thang được vài bước mới quay đầu lại, khóe miệng dường như hơi hơi co giật, lạnh lùng trả lời:

 - Cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi đấy! Tôi chỉ dự phòng để tránh làm tổn thương đến người vô tội, khiến cho ai ai cũng biết cô tốt nghiệp ra từ Đại học H

 Ẩn ý trong câu nói này chính là: Cho cô mượn tiền là vì không muốn làm mất mặt trường Đại học H, bởi vì Jiyeon cũng tốt nghiệp từ Đại học H ra. Mục đích mà hắn cho cô mượn tiền … Vì 200 nghìn won này, cô đành cắn răng nhẫn nhịn. Sau việc này, cô muốn trả lại tiền cho cô ta mà không có cơ hội. Thật không ngờ hôm nay lại gặp nhau tại đây. Đừng nói là cái người  khốn kiếp này vô sỉ đến mức độ chạy vào tận trong buồng vệ sinh để đòi nợ chứ? Cô khẽ tựa người vào bồn rửa mặt phía sau rồi nói:

 - Chẳng qua chỉ có mỗi 200 nghìn won thôi mà! Cũng đâu phải không trả lại cho cô, chút nữa ra ngoài tôi trả lại là được chứ gì? Cô có cần thiết phải đuổi vào tận trong này để đòi không?

 Jiyeon lại nheo nheo đôi mắt màu nâu của mình, mãi lúc sau mới bình thản đáp lại:

  - Tôi căn bản là không hề hy vọng cô có thể trả lại

 Ngay từ khi rút 200 nghìn won đó ra khỏi ví, đặt lên bàn, cô hoàn toàn không hề hy vọng một ngày nào đó 200 nghìn won sẽ tự động quay lại chiếc ví của mình.

 - Vậy tại sao cô lại đuổi theo tôi vào tận nhà vệ sinh thế này hả?

 Giọng nói của Hyomin gần như lạc hẳn đi. Cô nhìn Jiyeon bằng ánh mắt đầy phòng bị, sau đó lùi người lại bồn rửa mặt phía sau, tay trái bất giác đưa lên che chắn phần ngực của mình. Cô sực nhớ lại ngày hôm qua thời sự có đưa tin, gần đây có rất nhiều kẻ biến thái xuất hiện trong phòng vệ sinh nữ tại các tòa nhà lớn dùng di động chụp lại hình của mấy người phụ nữ rồi đăng lên mạng tạo ra những tin đồn thất thiệt. Dù cô ta cũng là con gái nhưng cũng không thể ngoại lệ, con gái thì đâu phải người nào cũng đàng hoàng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ đấy thôi, cộng vào đó hành vi của Jiyeon cứ xuất hiện trước mặt cô một cách bất thình lình khiến cô không khỏi ngờ vực. Jiyeon dường như đọc hiểu ánh mắt của cô, tức giận xếch ngược đôi mày lên, lại đưa mắt nhìn vào phần ngực áo ướt đẫm đang được cô dùng tay che chắn, bình thản đáp:

 - Tôi không có hứng thú với những người cup A

 Cup A? Cup A! Cup A … Không ngờ cô ta lại dám nói cô là cup A? Chỉ trong một buổi tối bị những hai người mỉa mai về bộ ngực, đây là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng khó lòng nhẫn nhịn được. Hyomin nghiến răng nghiến lợi, không thể nào nhẫn nhịn được nữa xông ra trước mặt Jiyeon , vừa đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô ta vừa rút di động từ trong túi quần ra, cả người run rẩy nói:

  - Cái đồ “gonglyong”, đừng có trách hôm nay tôi không nể tình đồng môn, tôi nhất định sẽ gọi điện cho 110, báo cảnh sát, trừ hại cho dân. Cô  đúng là một kẻ đê tiện, vô sỉ đáng chết!

 “Gonglyong” chính là biệt hiệu mà cô đặt cho Jiyeon từ hồi còn học đại học. Nói được làm được, cô nhanh chóng gọi điện đến số 110. Jiyeon đã hoàn toàn miễn dịch với ba từ “Gonglyong”, vẫn nhìn cô với thái độ bình thản, vững chãi như thái sơn.

 - Tiểu thư, rốt cuộc cô định chiếm đóng trong buồng vệ sinh nam này bao lâu nữa! Cầu xin cô đấy, làm việc tốt đi, tôi thật sự không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa

 Bên ngoài, một người đàn ông đeo kính với khuôn mặt khốn khổ, hai tay ôm chặt lấy phần dưới, hai chân không ngừng dậm lên dậm xuống. Hyomin đang đợi kết nối đến số 110, chán nản đáp lại người đàn ông nọ:

  - Ồn ào cái gì chứ? Buồng vệ sinh nam đang ở bên cạnh đấy!

  Thời buổi này sao lại nhiều biến thái đến thế? Jiyeon đi qua chỗ cô, bật cười thành tiếng rồi bước tới vị trí của chiếc bồn vệ sinh dành riêng cho nam giới.

 - Cười cái gì mà cười?

 - Tôi thật tiếc cho cô, trời sinh có một đôi mắt đẹp nhưng  mắt cô sinh ra để làm cảnh mà thôi

 Hyomin nhìn theo hướng Jiyeon bước đi, liền nhìn thấy một thứ không nên xuất hiện trong buồng vệ sinh nữ – bồn vệ sinh dành riêng cho nam giới hiện lên rõ rệt trước mắt cô. Tiếp đó trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng điệu đà:

  - Xin chào, đây là tổng đài báo cảnh sát 110, xin mời quý khách chờ đợi trong giây lát. Xin chào, đây là tổng đài báo cảnh sát 110, xin mời quý khách chờ đợi trong giây lát. Xin chào, đây là tổng đài báo cảnh sát 110, xin mời quý khách chờ đợi trong giây lát …

 Cô hóa thạch tại chỗ. Jiyeon lập tức nắm lấy bàn tay cô lôi xềnh xệch ra ngoài, Hyomin lập tức dập điện thoại, thét lớn:

 - Buông tay tôi ra , kẻ biến thái kia! Cô là đồ biến thái! Cô là đồ biến thái! Cô …”

 Vào lúc Hyomin bị kéo khỏi nhà vệ sinh nam, những người đàn ông khác bất giác cảm thán:

 - Trời ạ, cuối cùng cô ta cũng đi rồi!”

 - Cuối cùng có thể giải phóng rồi!

 - Thảo nào mà bạn trai cô ta lại lăng nhăng, hóa ra cô ta là một kẻ biến thái!

 Hyomin lúc này mới giật mạnh tay mình ra khỏi tay Jiyeon, liền ôm mặt, chạy trốn vào buồng vệ sinh nữ ở kế bên. Ngay tại cửa vào, Lee Jihyun đang đứng tựa lưng bên bồn rửa, mỉm cười nhìn cô bạn thân.

 - Cậu … tại sao cậu không gọi mình lại chứ?

 - À, mình có gọi cậu, là do cậu không nghe thấy mà thôi!

 Park Hyomin oán thán nhìn về phía Jiyeon. Lập tức Jiyeon lên tiếng

 - Không định cảm ơn tôi à !

 - Cô….

 Lee Jihyun nhún vai, tỏ ý mình hoàn toàn vô tội. Cô đích thực đã gọi lớn tiếng, có điều con nha đầu này không nghe thấy gì, xồng xộc xông vào buồng vệ sinh nam. Vừa hay, cô gặp được Jiyeon, nên nhờ Jiyeon chuyển lời cho nha đầu kia mau đi ra ngoài trước khi gây ra chuyện mất mặt gì khác. Ai mà ngờ được, hai người này lại cãi nhau ngay tại một nơi như thế! Hyomin nghiến chặt răng không biết nói gì thêm.

 - Ăn no chưa, đi dạo phố đi!

 Jihyun vỗ vai cô đầy luyến tiếc, giống như an ủi một chú chó con vậy.Hyomin cúi đầu nhìn chiếc áo phông trị giá 988 nghìn won đang mặc trên người, quyết định đi mua một chiếc áo khác. Quả nhiên, cô chỉ hợp với loại hàng bày bên đường thôi. Vậy nên, cô gật đầu, đi theo Jihyun ra khỏi buồng vệ sinh. Đúng lúc đang định rời khỏi nhà hàng, Hyomin liền nhìn thấy Jiyeon đang ngồi cùng một cô gái ở bên cạnh cửa sổ. Hyomin cứ nhìn thấy hắn là cảm thấy bực bội, tức tối trong lòng. Kẻ khốn kiếp này vừa bước vào đã biết là cô vào nhầm buồng vệ sinh nam, thế mà không nói với cô luôn, lại còn ở đó mỉa mai cô là cup A. Cup A đúng không? Cup A thì cũng là người có nhân cách, có tự tôn.

 - Jihyun , cậu đợi mình một lúc!

 Cô lấy 200 nghìn won  từ trong ví ra, sau đó bước nhanh về phía Jiyeon. Jiyeon đang cầm ly lên vừa định đưa lên miệng uống thì nhìn thấy Hyomin đùng đùng sát khí tiến về phía mình. Cô bất giác cau chặt đôi mày, cái người ngớ ngẩn này còn chưa về nhà thay quần áo mà ở lại đây làm cái gì? Cô quên mất việc uống trà, ngây người nhìn cô bước lại gần. Hyomin đứng trước mặt Jiyeon, khuôn mặt căm hận như thể chỉ muốn xé cô ta ra từng mảnh nhỏ biến đổi nhanh chóng, thay vào đó là nụ cười tươi như hoa. Cô liền nháy mắt, tiếp đó dùng giọng nói cao vút trời đất, õng ẹo nói:

 - Ây da, Yeonnie bảo bối. Trùng hợp quá, tại sao lại gặp được cưng ở chỗ này thế. Thật ngại quá đi mất, hôm trước bất cẩn đánh mất ví tiền, nên trong người chỉ còn mỗi 10 nghìn won. Này, 180 nghìn won của cưng này, trả hết cho cưng nhé!

 Cô nhét hai trăm đồng kia vào túi áo khoác của Jiyeon, cũng không quên sờ lên chiếc cằm tuyệt hảo của cô. Nhìn thấy sắc mặt xinh đẹp càng ngày càng sầm đen lại, cô liền mỉm cười đầy ám muội.

 - Yeonnie bảo bối, unnie có việc đi trước nhé, cưng ở lại chơi với bạn vui vẻ nha. Hôm khác unnie sẽ đến tiệm tìm bảo bối, cưng nói với Han ma ma, không được để cho khách hàng khác chạm vào cưng nhớ chưa. Unnie đi đây, bye bye!

 - Cái gì, unnie……Yahhhh !  Cô là unnie của tôi khi nào hả??? – Jiyeon há hốc mồm quát lên

 Trước khi đi khỏi, cô không quên đưa tay sờ lên chiếc cằm của Jiyeon lần nữa, nháy mắt đầy tình ý, tặng một nụ hôn gió, sau đó thân người uốn éo chẳng khác gì con rắn tiến ra khỏi nhà hàng. Jiyeon nhìn thấy bóng dáng õng ẹo kia, mím chặt đôi môi, chậm rãi lấy 200 nghìn won được nhét trong túi áo ra nhìn một lát, rồi vuốt thật thẳng, bình thản đút vào trong ví tiền. Mỹ nữ Eva ngồi đối diện với Jiyeon đã nhẫn nại quá mức giới hạn, đứng bật dậy nói:

 - Sara nói với tôi cô làm marketing nội thất. Lúc nãy người phụ nữ đó… vừa quậy tưng bừng ở góc đằng kia, tại sao lại cùng với cô …Jiyeon , rốt cuộc cô bán thứ gì thế?

 Cô thực lòng không thể nào tin được, một Sara nhã nhặn, đoan trang như vậy lại giới thiệu một người làm gái bao cho cô làm người yêu, đã thế còn nói Jiyeon là người đồng tính nên hợp với cô, bởi cô cũng là người thuộc giới thứ ba … Jiyeon lại nhấc ly trà lên, uống một ngụm rồi bình thản đáp:

 - Tôi còn có thể bán gì được nữa?

 Bất cứ người nào nghe được câu nói này đều có thể lĩnh hội được tầng ý nghĩa sâu xa của nó. Sắc mặt của Eva ngày càng nhợt nhạt, cô cố gắng đứng thật vững, nhanh chóng mà khéo léo lên tiếng:

 -Xin lỗi nhé, Jiyeon, tôi vẫn còn chút việc bận nên phải đi trước!

 Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng như thể bên trong có quỷ dữ vậy. Jiyeon chẳng thèm giải thích lấy một câu, nếu không phải bị mẹ ép đi xem mặt một cách vô vị thế này, nếu như không phải giữ thể diện cho mẹ và người chị họ Sara, nói không chừng ngay khi người phụ nữ tên Eva kia mở miệng nói câu đầu tiên cô đã lập tức quay người bỏ đi rồi. Jiyeon đưa tay lên sờ chiếc cằm của mình, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại khuôn mặt bé nhỏ với đôi mắt long lanh hoạt bát kia. Dường như mỗi lần gặp cô đều có những chuyện mất mặt nào đó bất ngờ xảy ra. Qua đêm với giá 10 nghìn won? Vậy thì vẫn còn 180 nghìn won nữa. Cô bình thản nhếch môi lên, chậm rãi thưởng thức ly trà mạn trên tay.

 Ra khỏi nhà hàng, Hyomin nắm tay Jihyun chạy một khoảng rất xa mới chịu dừng lại.

 - Cô ta … kẻ vô sỉ kia… có đuổi theo … đến đây không?”

 Hyomin khom lưng xuống, thở hổn hển không ngừng. Thật sự đã quá lâu rồi cô không vận động, mới chạy có vài bước đã thở đến mức này. Nhớ năm xưa, cô còn là quán quân môn chạy một trăm mét trong trường.

 - Thật không ngờ … cái miệng của cậu … cũng độc địa đến thế …

 Jihyun cũng thở hổn hà hổn hển, bị Hyomin kéo nhanh đến mức mất nửa tính mạng rồi, cô đang đi giày cao gót những chín phân liền. Tại sao phải gây ra nghiệt ác vậy chứ?

 - Cậu có biết không … trên mạng có một câu rất thịnh hành gọi là … dòng đời xô đẩy …

 Hyomin hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm hơi thở mới ổn định trở lại.

 - Ai bảo cô ta, vào lúc người ta bi ai, buồn khổ nhất lại dám mỉa mai là Cup A, dù gì cũng là phụ nữ cô ta không có quyền xúc phạm tôi như thế chứ!

 - Cup A? Ha ha …

 Jihyun hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ gì cả, mở miệng cười lớn.

- Tại sao cậu lại cười phô trương đến thế?

 Hyomin vô cùng bất mãn, bĩu môi dè bỉu. Một lúc sau, Jihyun cuối cùng cũng có thể nén cười lại được, vỗ vai cô rồi nghiêm túc nói:

 - Cậu nói xem phải chăng chuyện đó thật sự không thể nào hóa giải được? Ngay từ đầu mình đã cảm giác thấy bà dì nhà cậu đúng là một người phụ nữ thần kì, thế nhưng hình như từ sau chuyện đó, cậu thật sự là …vô cùng xui xẻo thì phải

 Park Hyomin đanh mặt lại, bực bội nói:

- Bà dì của mình không phải là người phụ nữ thần kì, mà trong thị trấn Busan của bọn mình thật sự có truyền thuyết đó. Nếu không, mình làm sao lại thê thảm đến mức độ này? Cứ đi lại cùng người bạn trai nào là y như rằng bị phản bội. Có điều, nói ra thì tất cả cũng tại cậu hết!

  - Này, này, này, rõ ràng là do cậu lười biếng chứ bộ. Nếu như cậu đi vào kí túc xá từ cửa chính, giao bức thư đó cho anh mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết

 Hyomin không còn biết nói gì, mỗi lần nói chuyện  Jihyun luôn luôn là người có lý.

 - Thật sự không có cách nào hóa giải sao? Nếu không, hôm nào hai đứa mình đến chùa thắp hương xem sao?

 - Dì mình nói rằng không được bái phật tầm bậy, thắp hương lăng nhăng

 - Cậu đúng là nhỏ mọn

 Vừa nhắc đến “chuyện đó”, Hyomin liền cảm thấy vô cùng ảo não, lại còn bị Jihyun nói là nhỏ mọn nữa … Lần đầu tiên cô gặp Jiyeon là do đồng xu bị cô ta dẫm dưới đế giầy. Lúc đó Hyomin mới là một tân sinh viên. Tuy rằng  Hyomin không kịp nhìn xem vóc dáng của cô ta ra sao, nhưng ba chữ “Park Jiyeon” kể từ ngày hôm đó đã in đậm trong trí óc của cô, đương nhiên, đó không phải là hình tượng tốt đẹp gì cho cam. Nghe nói Jiyeon là người lạnh lùng, ngạo mạn, không thích đám đông, hay ngủ gật, tham ăn, không có chí tiến thủ, cái miệng độc địa đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh và nam sinh phải đau khổ, đã thế thuộc giới người mà Hyomin cực kì căm ghét. Có điều một người với phẩm hạnh tệ hại như vậy lại nằm trong top ba bảng xếp hạng các mỹ nữ của Đại học H; tất cả chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp và đặc biệt là đôi mắt nâu lạnh lùng kia. Từ trước đến nay cô chẳng thể nào hiểu được, có bao nhiêu nữ sinh, lẫn nam sinh theo đuổi đều vô vọng, ngược lại còn chịu xỉ nhục, vậy mà vẫn có người liều mạng xông tới, chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì không nữa? Lee Jihyun, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Đại học H, nhưng lại sau Jiyeon, Lee Jihyun ẩn dưới khuôn mặt thiên sứ kiểu quý tộc là một trái tim “tà ác” vô song. Nếu như không phải Jihyun nhờ cô mang bức thư tình sang cho Lee tiền bối, có lẽ cô đã không phải gặp lại Jiyeon sớm như vậy.

 Cô vẫn còn nhớ, lúc mới gặp Jihyun, thái độ của cô lạnh giá như núi băng ngàn năm, ngay cả con người tính tình nhiệt huyết, vui vẻ như Hyomin cũng chẳng thể nào hóa giải. Người xưa có câu: là người ai cũng yêu cái đẹp. Cô thật sự biến thái đến mức bất cứ chuyện gì cũng hâm mộ, bám theo Jihyun. Một hôm khiến cho Lee mỹ nhân nổi giận, thế là mỹ nhân liền nhét một bức thư cho cô, nhờ cô đem giao cho Lee Sang Kyung, người anh trai đang học năm thứ ba của mình. Lúc này, Hyomin vẫn chưa biết Lee tiền bối với Lee mỹ nhân là anh em một nhà, lại còn tưởng Lee mỹ nhân cũng giống như những nữ sinh khác ái mộ Lee tiền bối nằm trong top ba mỹ nam của trường. Cô vẫn luôn hiếu kì không biết bức thư đó viết những gì, có điều Lee mỹ nhân mặt mũi lạnh lùng, không chịu tiết lộ lấy nửa lời, bình thản nói với cô, chỉ cần đưa thư là được. Hôm đó, mặt trời chói chang, nghe đài báo là một ngày cát tường đại lợi. C ô suýt nữa ngất vì sự xa hoa thật khủng khiếp trong khu này, KTX khu A này chỉ dành riêng những cô ấm, cậu ấm học, khu này được chia làm 2 khu, khu dưới dành cho nam sinh còn khu phía trên dành cho nữ sinh .Còn cô là nữ sinh nghèo nên chỉ được kí túc ăn ở qua ngày bên KTX khu B.

 May mắn, Lee tiền bối ở ngay phòng 107 trong tòa lầu kí túc, cô có thể nhét thư cho Lee Sang Kyung thông qua phần ban công phía Nam mà không cần bước chân vào kí túc, vừa hay có thể tránh được tai mắt thế nhân, nếu không lúc đó lại truyền bá khắp nơi tin đồn cô ái mộ Lee Sang Kyung, rồi gây ra một trận sóng gió trong trường học. Cô cầm bức thư trong tay, nhanh bước đi vào tòa lầu của KTX, vòng qua phía Nam, thông qua ban công nhìn xem gian phòng 107 ở đâu. Đúng vào lúc cô đang tập trung tinh thần quan sát số phòng, bỗng nhiên cảm thấy có gì ươn ướt nhỏ lên đầu mình. Cô nhíu chặt đôi mày, đưa tay lau đi, quả nhiên là có nước nhỏ xuống, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đang định nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, thì một vật nguồn gốc bất minh rơi từ trên cao xuống, ấp thẳng vào mặt.

 Tất cả mọi thứ bỗng nhiên tối sầm lại. Lúc này, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng của nữ sinh ở phía trên vọng xuống:

 - Chết rồi, làm sao lại rơi xuống dưới rồi, làm sao bây giờ !

 Khóe miệng cô co giật liên tục, vơ vội lấy vật bất minh kia, muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì. Khi nhận ra đó là một chiếc quần sịp màu đen của con gái với nhãn hiệu CK to oành trên đó, máu huyết toàn thân cô dâng trào dữ dội. Khi thi đỗ vào trường Đại học H, đúng vào ngày lên đường nhập học, bà dì đã dặn dò cô kĩ lưỡng, trong thị trấn Busan có một truyền thuyết: Các hoàng hoa khuê nữ thân còn trinh trắng, cấm kị không được động đến quần sịp của người khác, nếu không người con gái đó cả đời đừng mong tìm được người yêu, cho dù là tìm được thì đó cũng không phải là một người tốt lành gì. Quần sịp! Quần sịp tam giác! Không ngờ chính là quần sịp tam giác của con gái! Cô, Hyomin, một hoàng hoa đại khuê nữ đường đường chính chính, cuộc đời tươi đẹp, tiền đồ vô lượng, không ngờ lại chạm vào quần sịp tam giác này sao? Điều này đồng nghĩa với việc cả cuộc đời này cô đừng mong tìm được người tử tế, cứ đợi đó mà làm bà cô già! Chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này rốt cuộc là của cái ả nào? Dù có là công nương quý tộc gì thì cũng không nên làm rơi cái thứ chết tiệt này chứ, chỉ nghĩ đến đó thôi Hyomin mặt đỏ như gấc, hổ thẹn thay cho tấm thân con gái. Ngay việc phơi quần cũng mẹ nhà nó, phơi không có trình độ chút nào! Đôi mày của cô nhíu chặt, bước thẳng lên lầu khu sành cho nữ sinh, lập tức Hyomin nhìn thấy một dáng nữ sinh lén la lén lút ở đang co rúm người lại, sau đó là một nữ sinh thò đầu ra do thám rồi lại rụt vào trong. 302, chiếc quần sịp này đích thị là của phòng 302. cô nhất định phải đem chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này chụp lên đầu nữ sinh đáng chết kia. Á … thật sự là quá đáng, tại sao lại có thể bị một chiếc quần sịp chụp lên mặt đúng vào lúc cuộc đời đang huy hoàng nhất, sáng chói nhất chứ? Hyomin mặt mày sầm sì, nộ khí đùng đùng xông thẳng vào kí túc nữ.

 Hyomin đùng đùng sát khí xông thẳng lên, đi vào phòng 302. Cô giơ cao bàn tay đang cầm chiếc quần sịp CK, xông thẳng vào căn phòng đang có đám nữ sinh ngồi sửa soạn những bộ quần áo xa hoa, Hyomin thét như sư tử gầm:

 - Chiếc quần sịp này là của ai làm rơi?

 Mấy người nữ sinh đang makeup chết lặng trong vài giây, sau đó đồng loạt, nhất quán chỉ về hướng cửa sổ. Một nữ sinh đang dùng sách che mặt để ngủ, tư thế vô cùng bình thản. Cô nắm chặt chiếc quần sịp CK, xông lại gần rồi thét lớn vào mặt nữ sinh kia:

 - Này, chiếc quần sịp màu đen này có phải của cô đánh rơi không?

 Jiyeon nghe thấy tiếng rống ầm ĩ, cau mày đầy bực bội, lúc nãy chẳng qua mượn cuốn sách che mặt để ngủ đôi lát, còn chưa kịp ngon giấc thì đã bị giọng thét kinh hoàng này làm tỉnh dậy. Cô bỏ cuốn sách che mặt xuống, mở to mắt nhìn thấy một nữ sinh đang đứng bên giường, quả đầu ngắn trông bù rù, rối rắm. Chỉ nhìn thấy người nữ sinh ấy giơ cao chiếc quần sịp hiệu CK, mặt mũi sầm sì, thái độ hung dữ, bặm trợn đứng ngay ở đầu giường cô chất vấn. Cô nheo mắt lại, chiếc đầu tổ chim bù rù, loạn xạ này hình như đã gặp ở đâu rồi. A, cô đã nhớ lại, chính là người hôm trước ngớ nga ngớ ngẩn ôm lấy đùi cô chỉ vì một đồng xu lẻ.Cô lại đưa mắt nhìn chiếc quần sịp màu đen hiệu CK kia, trông rất quen thuộc, cũng vì trong phòng này chỉ mình cô dùng màu đen, màu cô yêu thích. Chỉ vừa mới nhìn qua, Hyomin gần như đã bị ngộ sát. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, nhịp tim đập loạn, máu huyết trong người đang dâng trào. Dưới đôi mày đen của  cô là một đôi mắt tuyệt đẹp có nâu toát vẻ lạnh lùng lấp la lấp lánh, ngũ quan hài hòa, đôi môi mỏng quyến rũ, chiếc cằm gợi cảm, tất cả kết hợp lại thành một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hoàn mỹ vô cùng. Không ngờ chủ nhân của chiếc quần sịp này lại xinh đẹp tới mức cả người và thần cùng phẫn nộ! Thế nhưng dì cô đã nói, con người trông càng đẹp  thì lại càng chẳng phải thứ tốt lành gì. Dựa vào mấy phần nhan sắc thế mà cô có thể vứt quần sịp loạn xạ khắp nơi, thật đúng là vô đạo đức, là con gái thì cũng nên tử tế giữ thể diện một chút chứ. Hyomin nhớ đến khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đã bị chiếc quần sịp thối tha của cô ta chụp lên, cảm thấy vô cùng tức giận. Jiyeon nheo mắt nhìn cô, cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc:

 - Cô cầm chiếc quần sịp của tôi làm cái gì?

 Hyomin hoàn toàn chết lặng trước câu hỏi của cô ta, giọng điệu đó làm cứ như thể cô cố tình trộm chiếc quần sịp vậy. Hyomin phẫn nộ thét lớn:

 - Ai thèm cầm chiếc quần sịp của cô làm cái gì?

 - Vậy tay cô đang cầm thứ gì hả?

 - Là cái … của cô…..

  Hyomin thét thêm vài từ nữa mới phát hiện rằng mình đã hoàn toàn bị  xỏ mũi dắt đi.

  - Này, rõ ràng cô vứt quần sịp lung tung, bây giờ còn bảo là tôi cầm quần của cô à? Cô đúng là một kẻ vô liêm sỉ! Cô có biết không? Ỷ mình có tí nhan sắc mà muốn vứt thứ gì một cách lung tung như thế là được à! Cùng là phụ nữ tôi thật hổ thẹn thay cho cô và bởi vì chiếc quần chết tiệt của ô mà có người sẽ xui xẻo cả cuộc đời không?

 - Có người xui xẻo cả đời thì có liên quan gì đến tôi? Đâu phải là tôi xui xẻo chứ?

 Giọng nói của Jiyeon bình thản như không, vô cùng bất cần.

 - Cô … cô … cô … cái con người khốn kiếp này …

 Hyomin tức giận giơ cao chiếc quần sịp, nhanh chóng nhảy lên giường, xông về phía cô ta. Hyomin từ xưa đến nay tính cách hòa nhã, bình tĩnh, nhưng dù gì đi nữa thì cũng có giới hạn của nó. Giới hạn của cô chính là một hoàng hoa đại khuê nữ bị chụp chiếc quần sịp lên đầu, lại cộng thêm cái miệng ác độc, vô tình của nữ sinh mặt mày xinh đẹp, đa tình này, nhất quyết không chịu cúi đầu nhận lỗi.

 Vẻ ngoài xinh xắn, quyến rũ thì ghê gớm lắm sao? Đẹp thì có quyền vứt quần sịp loạn xạ để rơi lên đầu của người khác sao? Cô thề độc, nếu như cô không nhét chiếc quần sịp chết tiệt này vào cái miệng thối của cô ta thì cô sẽ không theo họ Park  nữa. Jiyeon đang nằm thảnh thơi trên giường, hoàn toàn không ngờ được cô nữ sinh đầu tổ quạ kia sẽ xông thẳng về phía mình, dùng cả người ép lên người cô.

 - Này, cô định làm cái gì thế?

 - Giải quyết cô cho tới chết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro