[LONGFIC][ONGOING][Trans] - Soshi High - A Second Chance - [Chap 4-Part 2], YulSic, TaeNy, SooSun, Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prologue

Không có bất kì một giới hạn nào cho cái nhìn của những đứa trẻ. Mọi thứ cho dù xa đến mấy cũng đều thu vào trong đôi mắt ấy. Và cô gái nhỏ nhắn tựa mình vào băng ghế ở công viên cũng vậy, cô bé nhìn về phía xa nào đó mà nó cảm thấy thích. Bất chợt làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt cô bé, mang theo mùi hương quế ngọt ngào. Cô bé bị cuốn theo mùi hương một cách nhanh chóng. Dọc theo con đường nhỏ qua công viên, cô bé tìm được mùi hương ngọt ngào đó.Trước mắt cô là một cô bé khác với với làn da rám nắng đang loay hoay với một đống cát và bùn trên nền đất. Cô bé đang chơi cát nhìn lên, và tặng cho người bạn mới một nụ cười trọn vẹn.

"Bạn có muốn chơi không?" - Cô bé kéo người bạn mới ngồi xuống và trao cho ngay một ít đất sét vừa trộn. Cô gái nhỏ bĩu môi và ngay lập tức muốn 'tống khứ' mớ đất sét ấy ra khỏi mặt mình:

"Mình không muốn bị vấy bẩn."

"Bẩn thì rất V U I đó, nào cùng chơi thôi." Rồi tự tin nắm lấy cổ tay cô bạn nhỏ vùi vào đống đất sét.

"Eo ơi..."

Hai cô gái cùng nhau tận hưởng khoảng khắc ấy, như một bức tranh hoàn hảo về hai đứa trẻ cùng chơi với nhau rất ăn ý; bức tranh đó điểm tô thêm cho bài hát được chơi bởi tiếng rì rào của lá cây và được hát ở một nơi xa xôi trên đồi cát.

Từng ngày trôi qua, vào mỗi buổi chiều, hai cô bé lại hẹn nhau ở nơi hẹn cũ và cùng chơi đất sét với nhau. Cả hai thậm chí còn không biết tên của nhau, nhưng không ai quan tâm đến chuyện đó cả, miễn sao cả hai cô bé đều cảm thấy vui. Và gần như là định mệnh, hai cô bé may mắn được học chung trường và trở thành bạn thân của nhau trong nhiều năm sau đó.

Rồi một ngày kia, vì một điều bất đắc dĩ họ không còn có thể chơi cùng nhau nữa:

"Seobang-ssi, mình sẽ chuyển đến Mỹ" - cô gái nhỏ thỏ thẻ với bạn của mình khi đang ngồi trên vỉa hè.

"Vậy thì cậu cứ đi đi, mình không quan tâm" - cô bé kia ngắt lời và nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của bạn mình "Mình còn những người bạn khác để chơi cùng, do đó cậu không cần phải nói với mình điều đó Jessica"

Cô gái nhỏ rất bất ngờ trước câu trả lời lạnh lùng đầy băng giá của bạn mình:

"Seobang ... Mình xin lỗi ... Mình biết điều đó rất bất ngờ, nhưng ..."

"Hãy ngừng những lời nói vô nghĩa của cậu và đi đi. MÌNH GHÉT CẬU. CẬU NGHE MÌNH KHÔNG - MÌNH GHÉT CẬU" rồi cô bé kia chạy đi, bỏ lại cô bạn nhỏ đằng sau với bao hụt hẫng, chới với.

-9 năm sau-

Jessica ngồi trên chiếc giường màu hồng của mình. Cô xem lại những tấm hình trong albums, bỗng có một tấm rơi ra. Cô ấy nhặt lên, nước mắt đột nhiên lăn dài trên má. Đó là tấm hình một cô gái với mái tóc cắt ngắn đang nhìn bạn mình. Jessica đặt tấm hình lên ngực mình. Cô ấy hy vọng rằng điều này sẽ thay thế một phần đã mất đi trong tim cô ấy. Rồi cô ấy đặt mình xuống giường. Jessica nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhưng lại cháy lên một khao khát.

"Mình muốn gặp lại cậu Seobang, mình nhớ cậu ..."

Flash back

*click click*

Cả hai cùng nhìn lên và thấy một cậu bé đang cầm máy ảnh, một lúc sau tấm ảnh trượt ra.

"Này Jae Joong, mang tấm ảnh đó đi chỗ khác!!!" Cô gái nhỏ dùng hết sức quát cậu bé và đuổi cậu bé ấy đi.

"Không đời nào, tấm ảnh này là vô giá đấy MWHAHAHA!"

Cậu bé bỏ chạy nhưng vẫn không ngừng cười, còn cô bé thực sự rất giận giữ. Cô bé cao nhặt một trong các tấm hình lên và nở một mụ cười .

End of flash back

'Knock knock'

Jessica nhanh chóng lau vội nước mắt. "Này, công chúa hay ngủ hãy dậy đi nếu không em sẽ trễ chuyến bay đấy". Cô nhẹ nhàng đặt các tấm ảnh vào túi rồi đứng lên.

"Em ra ngay đây"

Chap 1

9 năm qua đi

Tôi ngồi tại nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, cố gắng làm sống lại những cảm xúc về hình ảnh, hơi ấm, nụ cười của cậu dẫu cho cậu thực sự không còn bên tôi như trước đây. Cơn gió lạnh vờn qua mặt tôi, tôi nhìn lên. Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều muộn cắt ngang đường chân trời quyện thành vệt dài màu đỏ tía phủ khắp cả một đoạn đường. Đó không phải là một khung cảnh rất đẹp sao?

Nhưng trái tim đầy thương tổn của tôi đã làm lu mờ nét đẹp diệu kỳ của khung cảnh xung quanh.

Tôi úp mặt vào long bàn tay.

Đã 9 năm trôi đi

Mỗi ngày, tôi đếm từng phút, từng giây trôi qua.

Tôi tự hỏi rằng tại sao tôi lại có thể thốt ra những lời nói ngu ngốc ấy?

Tại sao tôi lại không ngăn cậu khi cậu rời xa tôi?

Tôi đặt tay lên tim, cố gắng gạt bỏ những lời nói của mình 9 năm trước.

Nhưng tôi có thể làm được gì hay đó là ước mơ và niềm hạnh phúc của cậu?

Điều cuối cùng mà tôi muốn thấy chính là lúc cậu đang buồn.

Tôi đã tự nói với mình rằng hãy quên cậu đi, tự nói với chính trái tim mình hãy xoa dịu nỗi đau, nhưng khi tôi càng cố gắng quên cậu thì lại giống như hàng ngàn mũi kiêm đâm vào tâm trí tôi, làm cho những ký ức của tôi và cậu lại trở về qua những đêm mất ngủ.

Giờ nhìn lại, tôi ước tôi có thể quay lại cuộc sống trước đây như cuốn băng cassette.

Tôi đan hai tay lại với nhau.

Nhắm mắt lại.

'Lạy Chúa, xin Người hãy cho con một cơ hội nữa'

-Sân bay Quốc tế Seoul-

"Các hành khách vừa đáp từ chuyến bay KR123 xin chú ý, hãy nhận lại hành lý của quý khách tại dãy số 003"

"Oppa, em nghĩ đây là hành lý của chúng ta" Cô gái tóc nâu chỉ vào đống hành lý đặt trên sàn trước cửa bộ phận an ninh.

"Yeah, anh thấy mà, anh không bị mù Jessica" Chàng trai trả lời em gái mình. Sau đó anh ấy tiến đến chỗ đống hành lý và chất chúng lên xe đẩy.

Cả hai cùng bước ra khỏi sân bay.

"Oppa, em sẽ học ở trường nào?" Jessica hỏi với thái độ chán nản. Anh trai cô ấy dừng lại và rút từ trong chiếc túi xách Gucci ra một tập sách mỏng.

"Hmm ... ở đây ghi là ... trường trung học Soshi"

"Thật là một cái tên kì lạ"

"Anh cũng nghĩ vậy Jessica, nhưng dù sao thì đó cũng sẽ là trường em theo học." Anh cô ấy khẳng định.

-Ngày hôm sau-

Chuông reo. Học sinh từ mọi hướng tập trung về các lớp học của họ. Tiếng đóng và mở cửa vang vọng khắp các dãy hành lang. Có một cô gái với dáng người cao ráo chậm rãi hòa mình vào đám đông.

"ding dong dang MỜI EM KWON YURI ĐẾN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG NGAY BÂY GIỜ dang dong ding"

-5 phút sau-

Cô gái mở cửa phòng và bước vào nơi cô ấy đã thường xuyên ra vào trong suốt 9 năm qua.

"Mời ngồi em Kwon". Hiệu trưởng đứng lên và mời Yuri ngồi. Cô ấy ngồi xuống, sau đó ông Hiệu trưởng đưa ra một mảnh giấy.

"Đây là lần thứ 108 em đến phòng này đấy em Kwon. Em có điều gì để nói không?". Cô gái nhìn xuống chân, không có gì để nói cả. Hoặc thậm chí có nói thì cô ấy vẫn sẽ phải im lặng trước người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Ông ấy thở dài.

"Em Kwon, em đã rất nhiều lần trốn học trong 9 năm qua, em cũng đã tham gia vào 87 vụ cãi nhau tại trường bao gồm cả những lần đánh nhau. Em có còn gì để nói không?"

"Em xin lỗi thầy . Em hứa sẽ không bao giờ để xảy ra những việc như thế này nữa.". Cô gái vẫn tiếp tục nhìn xuống chân, cô biết rằng đang có một tia nhìn chết người hướng vào cô nếu cô nhìn lên.

"Tốt, nếu những hành động đó tiếp diễn thì chúng tôi buộc phải đuổi học em. Em rõ rồi chứ?" Cô gái gật đầu rồi bước ra khỏi phòng, Đó như là một việc làm rất quen thuộc đối với cô-ra vào phòng Hiệu trưởng. Và ngay khi cô ấy vừa bước xuống hành lang, cô ấy đã đâm phải một cô gái khác.

"Xin lỗi" Cô gái nói và quay lại, nhìn thấy Yuri đang phủi áo sơ mi.

"Không sao" Yuri không nhìn lên, trả lời và tiếp tục đi về phía đối diện, hất nhẹ mái tóc của mình về phía cô gái.

'Mùi hương ấy'

Và cô gái quay lại để tìm người vừa đâm vào mình ...

Chap 2

'Mùi hương ấy'

Cô gái nhìn xung quanh để tìm người vừa đâm vào mình...

.

.

.

.

Nhưng không có ai cả

.

.

.

.

Cô gái tóc nâu lại nhìn vào dãy hành lang.

"Ghê thật, mình vừa đâm phải một con ma hay cái gì vậy?" Cô gái ôm lấy cơ thể, xoa tay lên vai cố gắng che đậy những cơn run liên hồi bên dưới bộ áo đồng phục.

"Nhưng mùi hương ấy thật là quen thuộc" Cô cứ nghĩ mãi về điều đó trên suốt đoạn đường còn lại để đến phòng Hiệu trưởng. Cô ấy hít một hơi thật sâu và mở cửa.

"Ah, em Jung. Cuối cùng thì em cũng đã đến. Em hãy ngồi đi" Ông Hiệu trưởng nói trong khi rút ra một tập tài liệu từ trong ngăn bàn. Cô gái ngồi xuống và nhìn xung quanh căn phòng. Phía bên phải là một cái tủ to với rất nhiều các huy chương và cúp vàng sáng bóng bên trong. Và nếu cô ấy có mang theo trứng thì sẽ nấu chúng ngay lặp tức.*

"Hmm, em Jung, trông em rất có hứng thú với những giải thưởng đấy nhỉ?" Ông ấy nhìn về phía chiếc tủ.

"Um..." Cô gái lắp bắp. "Thực sự thì em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều giải thưởng thế này ..." Cô ấy nói trong khi vẫn chăm chú vào các chiếc cúp.

"Thế a', Còn nhiều nữa trong phòng trưng bày ở dãy bên phải của trường đấy ... và như em đã thấy em Jung, trường ta khá nổi tiếng về các phong trào thể thao và cả trong vấn đề học tập." Ông ấy quay về phía cô gái. 'Dãy bên phải ... lạy Chúa, ngôi trường này lớn thật. Không biết họ có bản đồ không nhỉ?'

"Vâng, vậy thì ... em sẽ có những giờ học nào sáng nay?" cô ấy nhìn vị Hiệu trưởng, và ông ấy đưa cho cô một tập tài liệu.

"Nhưng trước khi vào lớp, em cần phải ký vào đây. Nó như là một bản cam kết với nhà trường" Ông ấy chỉ vào nơi ký tên trên tập tài liệu và sau đó xoa hai bàn tay lại với nhau.

"Bản cam kết?" Cô gái rất ngạc nhiên. "Nhưng để làm gì vậy ạ?"

"Uhm ... Chúng ta có danh tiếng về thể thao, học tập ... và cả về đánh nhau. Do đó, để phòng khi có tai nạn xảy ra thì công ty bảo hiểm sẽ chi trả cho những thiệt hại đó." Ông ấy nở nụ cười và đưa cô ấy cây viết.

"Vâng .... được thôi" và cô gái nhanh chóng ký vào văn bản. Sau đó, ông Hiệu trưởng nhấc điện thoại lên:

"Cô Cindy, làm ơn đưa học sinh mới đến lớp của em ấy giúp tôi ... cám ơn" Ông ấy đứng lên và đưa cho cô gái một tập tài liệu dày khoảng 20 cm.

"Và đây là tất cả những thứ mà em sẽ cần cho việc học, và chúng ta không sử dụng sách giáo khoa. Học sinh chỉ việc ghi chép lại các bài giảng, những giờ học chỉ là để chuẩn bị cho các kỳ thi mà thôi." Cô gái giờ đây càng ngạc nhiên hơn nữa về ngôi trường này.

"CÁI GÌ !!!" Nhưng trước khi cô ấy kịp nói thêm lời nào thì cánh cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ mặc đồ đen bước vào. Một con người với vẻ ngoài vô cảm cùng chiếc tai nghe điện thoại được gắn bên tai. Cô gái khẽ liếc nhìn người phụ nữ rồi quay lại nhìn ông Hiệu trưởng.

"Giờ thì hãy đi đi cô bé. Và hy vọng là em sẽ thích ngày đầu tiên ở trường." Ông ấy đưa cả hai ra khỏi văn phòng. Sau đó ông thở dài và ngồi xuống ghế: "Mình thật sự hy vọng rằng con bé sẽ nguyên vẹn trở lại trường vào ngày mai."

Bên ngoài phòng Hiệu trưởng, cô gái đang đi theo người phụ nữ lúc nãy. Bà ta đi rất nhanh khiến cho cô bé phải vất vả chạy theo, cô ấy không thể bắt kịp.

"Thưa cô, cô có thể đi chậm lại một chút được không?" Cô gái vẫn còn đang thở hổn hển ở phía sau, và lại càng khó khăn hơn khi phải mang theo cả một đống tài liệu dày cộm. Nhưng không có câu trả lời nào được đáp lại. Sau đó người phụ nữ dừng lại trước một ngăn tủ, bà ta xoay mã số và cánh cửa mở ra.

"Đây là tủ của em, em có thể cất bất cứ thứ gì vào đây trừ súng." Người phụ nữ nghiêm túc nói. Còn cô gái thì nhanh chóng đặt tập tài liệu vào bên trong. 'S ... S ... Súng ư?' Cô gái nghĩ thầm và nhìn người phụ nữ.

"Súng sao?" Mắt cô gái mở to hết mức có thể.

"Hãy ngừng hỏi đi và lấy các đồ dùng cần thiết nếu như em không muốn bị trễ học. Tin tôi đi, đi trễ ngay ngày học đầu tiên không phải là ý hay đâu." Người phụ nữ nói. "Và kia là lớp đầu tiên của em đấy, hành lang phía phải." Bà ấy chỉ về hướng hành lang và đưa cho cô gái một cái máy GPS. "Cái này sẽ giúp em nếu em bị lạc đường." Sau đó bà ta bỏ đi để lại cô gái đứng ngơ ngác không nói nên lời.

"Chúa ơi, lẽ ra con không nên tin vào những lời khuyên của anh con về trường học. Ngôi trường này thực sự chỉ làm con muốn bỏ đi." Cô gái nói thầm.

"Hãy nói về việc đó đi." Cô ấy quay lại và thấy một cô gái khác với hai tay đang cầm táo và những gói khoai tây chiên.

"Xin lỗi, nhưng mình có biết bạn không?" Cô bé tỏ ra thích thú với sự xuất hiện bất ngờ của cô gái đang nhai quả táo trước mặt mình. Ấn tượng đầu tiên của cô bé về cô gái đang đứng trước mặt mình là cô ấy cao, thực sự rất cao là đằng khác. 'Làm sao mà một cô gái bình thường có thể cao đến như thế được, hay là cô ấy đi ghép mô nhỉ?'

"Oh, xin lỗi, mình quên giới thiệu." Cô gái nhanh chóng chỉnh lại cổ áo của mình. "Mình là Choi Soo Young. Chủ tịch Câu Lạc Bộ nấu ăn, kiêm lớp trưởng, và giành chiến thắng 5 năm liền trong cuộc thi nấu ăn." Cô gái tự hào giới thiệu, còn cô gái nhỏ ở phía đối diện chỉ biết đứng nhìn.

"Còn mình là Jessica Jung, rất vui được làm quen với bạn, Soo Young" Jessica bắt tay.

"Mình đoán bạn là học sinh mới phải không? Môn học đầu tiên của bạn là môn gì thế?" SooYoung hỏi.

"Um ... Mình nghĩ là ... " Jessica lấy một mẩu giấy từ trong túi ra và đọc. "môn Hóa". "eep" SooYoung hét lên rõ to.

"YAY YAY!!! Jessica, chúng ta ở cùng lớp." Ngay sau đó SooYoung kéo Jessica đi dọc theo hành lang. "Nào, đi nhanh lên trước khi bà ta - 'con quỷ trong bộ đồ đen' xé chúng ta ra thành trăm mảnh."

SooYoung mở cửa bước vào phòng và đẩy Jessica lên trước lớp. Cô ấy hắn giọng và nói to:

"NGHE NÀY MỌI NGƯỜI" Các học sinh còn lại trong lớp nhanh chóng tập trung về phía phát ra giọng nói ấy.

"HÔM NAY, LỚP CHÚNG TA CÓ THÊM MỘT HỌC SINH MỚI, TÊN CÔ ẤY LÀ JESSICA, HÃY THÂN THIỆN VỚI CÔ ẤY NẾU KHÔNG MÌNH SẼ ĐÁNH CÁC CẬU ĐẤY!" SooYoung chỉ vào Jessica đang đứng chôn chân tại chỗ vì xấu hổ. Cô ấy chỉ dám khẽ kéo áo của SooYoung.

"Cậu làm mình xấu hổ quá SooYoung" Jessica thì thầm.

"Không có chuyện đó đâu Jessica. Nào, đến chỗ ngồi thôi. Tiết học sẽ bắt đầu trong 10 phút nữa đấy." SooYoung nhắc và đẩy Jessica về phía bàn trong khi 50 cặp mắt khác đang liếc nhìn cô bạn mới.

Cuối cùng thì cả hai cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Jessica lấy ra một ít giấy và viết chì, cô ấy đã sẵn sang cho tiết học đầu tiên. Jessica quay sang SooYoung và thấy bạn mình đang lấy ra một cái túi giấy.

"Bạn không định nghe giảng sao SooYoung?" Cô ấy hỏi trong khi quan sát thái độ của bạn mình.

"Không" SooYoung trả lời một cách mỉa mai và sau đó lấy ra từ rong túi một cái máy ghi âm.

"Tại sao lại phải phí thời gian để viết bài trong khi cậu có thể sử dụng cái này để ghi âm lại những gì giáo viên nói?" SooYoung vẫy vẫy cái máy ghi âm trước mặt Jessica.

Ngay lúc đó, giáo viên vào lớp. SooYoung đặt cái máy ghi âm lên bàn.

Trong suốt tiết Hóa, Jessica quan sát lớp học, và cô ấy dễ dàng nhận ra rằng đa số học sinh đều không tập trung vào bài giảng. Một cô gái ở bàn trên thì đang xoay khối rubik, trong khi chàng trai ngồi cạnh cô ấy thì đang ngoáy mũi một cách rất kỹ lưỡng. Jessica thầm nghĩ : "Cậu ta ngoáy mũi cũng nghệ thuật quá nhỉ...", và dĩ nhiên là cậu ấy không quan tâm đến việc nước mũi bẩn đến thế nào. Sau đó Jessica tiếp tục nhìn từ bàn này sang bàn khác. Và cô ấy nhìn thấy ở phía kia có một nhóm đang chơi đánh bài trong khi một số khác đang chơi game trên máy cầm tay.

"Đang quan sát mọi người hả Jessica?" SooYoung vừa hỏi vừa cho miếng khoai tây vào miệng.

"Oh, thật sự là tiết này mình không có gì để làm cả, phần bài giảng hôm nay thì mình cũng đã được học rồi và mình nghĩ là mình chưa quen biết ai trong lớp này." Jessica nhún vai.

"Oh, mình hiểu" SooYoung nhịp các ngón tay lên cằm.

"Vậy để mình giới thiệu với cậu một vài người trong lớp này nhé." SooYoung nói với Jessica và chỉ tay về phía người ngồi ở góc lớp.

"Cậu có thấy anh chàng đang ngoáy mũi kia không?" Jessica nhìn theo hướng mà SooYoung chỉ và gật đầu.

"Cậu ấy là Kibum. Anh chàng bẩn nhất mà cậu sẽ gặp, nhưng cậu ấy lại là một nghệ sĩ đấy!"

"Yeah, mình có thể thấy điều đó từ cách cậu ta ngoáy mũi." Sau đó SooYoung chuyển hướng sang cô gái ngồi cạnh anh chàng đó.

"Đó là em gái sinh đôi của cậu ấy - SeoHyun. Cô ấy thực sự là một thiên tài đấy, và cô ấy xoay rubik suốt ngày." Jessica gật đầu và sau đó hỏi về nhóm người đang chơi đánh bài.

"Oh, đám đó à? Này nhé, ngồi phía bên phải là HyoYeon, kế bên là TaeMin, ShinDong và cuối cùng là HeeChul, những tay chơi bài có tiếng của trường." Sau đó cô ấy hắn giọng "Và mình khuyên cậu đừng nên chơi những trò chơi cờ bạc với họ. Họ có thể lấy hết tài sản của cậu không quá 3 phút."

"Vậy còn cô gái đang chơi game Nintendo kia?" Jessica hỏi.

"Thật vui khi cậu quan tâm đếm 'nguồn năng lượng' của lớp." SooYoung vỗ nhẹ lên đầu Jessica.

"Cậu ấy là Sunny, cầu thủ bóng rổ của trường. Tuy chiều cao của cậu ấy khá 'khiêm tốn' nhưng cậu ấy có thể lên rổ đấy." SooYoung nói và liếc về phía Sunny.

"L ... lên rổ ... ? Trông cậu ấy chỉ cao khoảng 1m60 thôi mà." Jessica tỏ ra lo lắng.

"Thật ra cậu ấy cao 1m58" Hàm của Jessica như muốn rơi xuống sàn. "Và ... cậu ấy là bạn gái của mình." Lần này thì Jessica có cảm giác như hàm của mình đã rơi xuống thực sự.

Chap 3

Sau một giờ đồng hồ nghe giáo viên giảng bài cộng với những giải thích của SooYoung về việc vì sao nơtron và proton lại xoay quanh nguyên tử, Jessica đã ngủ gật trên bàn. Bên cạnh cô ấy là SooYoung đang tập trung vào giờ học, nói đúng hơn là cô ấy tập trung vào thức ăn và ngồi nói chuyện một mình.

"Grrr ..." Chuông reo.

"Này, dậy đi đồ ngủ gật, đến giờ ăn nhẹ rồi!" SooYoung lay Jessica dậy và thu dọn đồ đạc trên bàn. Jessica từ từ nhấc đầu lên khỏi bàn và thu dọn tập vở của mình. Trên đường ra khỏi lớp. SooYoug lấy chiếc máy ghi âm ra và cho vào túi. Có một anh chàng nhanh chóng chạy đến:

"Này lớp trưởng, gửi cho mình bài giảng của cô giáo đi." Sau khi cậu ta vừa dứt lời, một nhóm học sinh khác nhào đến chỗ SooYoung và xin bài giảng.

"Này, hãy bình tĩnh nào các bạn, bài giảng sẽ được đưa lên trang web của mình như thường lệ." Sau đó cô ấy đuổi đám bạn đi.

"Làm một lớp trưởng rất khó đấy Jessica, rất là khó." SooYoung vỗ ngực khoe với Jessica và cố tình kéo dài từ "khó khăn". Sau đó có một cô gái nhỏ bước đến bên SooYoung với cái máy game Nintendo trên tay. Cô gái nhìn lên và tặng cho SooYoung một nụ cười chết người.

"Người này là ai thế SooYoung?" Sunny nhìn sang Jessica rồi lại nhìn SooYoung.

"Người mới à ... " Sunny kéo cổ áo SooYoung xuống. "Cậu đang đùa với mình hả Choi SooYoung?"

"Kh ... Không ... Không ... dĩ nhiên là không rồi thỏ con của mình." SooYoung nói và cười với Sunny.

"Tốt, nếu cậu mà có người mới thì mình sẽ đập cậu bằng quả bóng rổ của mình đấy." Sunny rít lên. Jessica đứng nhìn từ đằng sau, nuốt nước bọt và hy vọng rằng nỗi sợ của mình sẽ trôi theo cùng. Sau đó Sunny đi đến chỗ Jessica và nở một nụ cười thật tươi, cô ấy bắt tay với Jessica.

"Rất vui được làm quen với bạn, mình là Sunny." Thái độ của cô ấy thay đổi từ đen sang trắng chỉ trong chốc lát.

"Ch ... Chào ... Mình là Jessica." Cô ấy cố gắng nở nụ cười như nỗi ám ảnh về cú đánh bằng quả bóng rổ thì vẩn không thể biến mất khỏi đầu cô ấy.

"Này, đừng lắp bắp như thế. Mình sẽ không ăn thịt cậu đâu..." Jessica gật đầu.

"Cậu ấy sẽ không ăn thịt bạn đâu Jessica nhưng cậu ấy sẽ nhận chìm bạn với cái miệng rộng của cậu ấy." SooYoung buộc miệng nói, và sau đó cô ấy nhanh chóng lấy tay che miệng lại. Nhưng đã quá trễ, chúng ta có thể nói gì được bây giờ? Những lời đã nói ra thì không thể rút lại được.

"SOOYOUNG ?" Sunny chậm rãi sắn tay áo lên và siết chặt nấm đấm. "Có phải cậu muốn già đi không? Hay cậu chán sống rồi hả ?"

"Phải, Sunny, mình muốn trở nên già đi đấy ..."

"Dĩ nhiên là vì mình không muốn chết trẻ như thế này." Sau đó SooYoung khuỵu gối xuống, đặt hai tay lên sàn và nhìn Sunny trong khi cô ấy đang ném một cái nhìn chết người về phía SooYoung.

" ... với cậu! Đúng, mình muốn được cùng già đi với cậu." Rồi SooYoung nắm lấy tay Sunny. "Sunny à, chỉ có một người mà mình yêu và người đó chính là cậu. Mình muốn được cùng già đi với cậu. Mình muốn được chăm sóc cậu mỗi khi cậu bệnh, khi cậu đói. Mình sẽ ở bên cậu 24/7. Tha lỗi cho mình nhé Sunny." SooYoung nhắm chặt mắt lại khi nói ra những từ sẽ giúp cô ấy sống sót. Sunny từ từ giơ tay lên đánh nhẹ vào đầu SooYoung.

"Mình cũng rất yêu cậu SooYoungie !" Sunny la lên trong vui sướng. SooYoung (lúc này vẫn còn quỳ) đứng lên và thở phào nhẹ nhõm. Jessica thì nhìn hai cô gái trước mặt mình một cách kinh ngạc, không phải vì trận cãi nhau mà vì sự chênh lệch chiều cao của hai người.

"Được rồi, bây giờ đi ăn thôi! Mình đói lắm rồi đây." SooYoung xoa tay lên bụng mình.

"Nhưng mình nghĩ là cậu vừa ăn trong tiết Hóa rồi ..." Jessica nói với SooYoung.

"Đó chỉ là ăn nhẹ thôi." SooYoung hạnh phúc nói rồi cùng Sunny và Jessica ra khỏi lớp. Dọc theo hành lang, SooYoung liên tục chỉ cho Jessica vị trí các lớp học khác. Không lâu sau đó, cả 3 đến căn tin.

NÓ RẤT LỚN, thực sự là rất lớn, giống như được ghép lại từ 3 sân bóng đá vậy.

"Tuyệt quá ..." Jessica reo lên trong khi xoay người 360 độ nhìn cả căn tin.

"Đây là căn tin của trường." SooYoung đi lùi vào trong và vẫy vẫy tay trên cao. "Còn đây là bếp, 'cái bụng' của mình." Cô ấy chỉ tay vào ngực và sau đó tiến đến chỗ bàn ăn.

-Cách đó không xa-

Một cô gái với dáng người cao ráo đang ngồi trên bàn, cô gái bắt chéo chân và khẽ nghiêng người về phía sau. Dường như cô đang đợi ai đó. Sau đó, có một người tiến vào căn tin.

"Xin lỗi unnie ... em lại trễ nữa phải không?" Cô gái nghiêng người vể phía trước, duỗi thẳng chân ra và chống hai tay lên đầu gối. Cô nhìn cô gái vừa bước vào:

"ĐÚNG THẾ ĐẤY YOONA, em nghĩ em đang ở thế giới nào vậy?" YoonA chỉ mỉm cười và ngồi xuống cạnh chị mình.

"Unnie, em thật sự xin lỗi." Cô ấy cuối đầu xuống. "Em phải đến căn tin từ lớp Anh văn, và chị cũng biết rằng lớp đó cách đây 3 cây số, và xe buýt mini thì không còn chỗ do đó em phải đạp xe đến đây ..."

"Yeah, yeah, tất cả chỉ là những lời biện hộ của em thôi." Yuri nhún vai.

Flash back

"Hãy ngừng những lời nói vô nghĩa của cậu và đi đi. MÌNH GHÉT CẬU. CẬU NGHE MÌNH KHÔNG - MÌNH GHÉT CẬU" Tôi hét to và chạy đi, như hàng ngàn mũi kiêm đâm vào tim tôi khi tôi nói ra những lời đó. Giày vò tôi từng bước khi tôi cố gắng bỏ chạy khỏi cô gái ấy. Tôi không dám quay đầu lại, bởi vì tôi sợ rằng trái tim tôi sẽ chết, Jessica là tất cả với tôi nhưng tôi lại để cô ấy đi, tôi muốn cô ấy được vui vẻ sống và học tập ở Mỹ.

Nhưng những gì tôi có thể nói chỉ là những lời biện hộ để tôi có đủ can đảm nhìn cậu ra đi mà không làm tổn thương cậu.

Và cả tôi nữa.

End of flash back

"Có chuyện gì vậy unnie ?" YoonA hạ thấp mặt xuống và thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị mình. "Unnie, tại sao chị lại khóc, chị có sao không ?" YoonA lo lắng hỏi.

"Um ... không có gì đâu, đừng lo. Do kính sát tròng của chị hơi khô thôi." Yuri gượng cười với YoonA.

"Có phải là vì cô gái đó không ? Unnie đã bao nhiều lần em bảo chị hãy quên cô ta đi mà !" YoonA la lên và đấm tay lên bàn.

"Xin lỗi YoonA, nhưng chị không thể, chị không biết vì sao nhưng chị không thể ... " Yuri nói, và nước mắt càng rơi nhiều hơn trên khuôn mặt của cô ấy.

"URGH, unnie, tại sao chị không thể thoát ra khỏi quá khứ vậy? Hãy nghĩ về tương lai đi, nghĩ về tương lai đi unnie, NGAY BÂY GIỜ !" YoonA đứng lên và lắc mạnh chị mình.

"HÃY NGHĨ VỀ HIỆN TẠI ĐI UNNIE! Oh, mà tại sao lúc sáng Hiệu trưởng gọi chị vậy ?" YoonA chuyển chủ đề.

"Um ... " Yuri lấy tay áo quẹt vội những giọt nước mắt. "Ông ấy gọi chị lên để kiểm tra những lần vi phạm của chị và nhiều thứ khác nữa." YoonA vỗ vào lưng Yuri.

"Đây mới chính là unnie của em! 'Học sinh ưu tú' của trường." YoonA cười với chị mình.

"Haha ... ông ấy nói rằng sẽ đuổi học chị nếu số lần vi phạm ngày một tăng." Yuri thở dài. "Nhưng nói cho em biết là chị không quan tâm, lão già hói đó không thể làm gì được chị! Chị là một 'HỌC SINH ƯU TÚ' và chị có nhiều quyền nhất." Yuri đứng lên nhìn YoonA.

"Cám ơn em đã mang chị quay về với hiện tại YoonA."

"Đó là vinh dự của em mà unnie." YoonA cười và nhìn vào đồng hồ.

"Chết tiệt thật! Unnie này, suy thoái kinh tế đã ở khắp nơi rồi đấy, vậy nên hãy tự lo cho mình nhé. Em phải đến lớp Lịch Sử ngay đây. Sao mà cái trường này to thế không biết ?" YoonA vỗ trán và nhanh chóng rời khỏi căn tin.

Yuri vẫn ngồi đó, thở dài và nhìn len trần nhà.

"Chị xin lỗi em YoonA, chị không thể nào quên được Jessica. Cô ấy là mối tình đầu của chị; chị không thể xóa bỏ cô ấy dễ dàng như xóa những lỗi sai trên tờ giấy trắng được."

Chap 4-Part 1

"SooYoung ... sao căn tin lại LỚN thế nhỉ?" Jessica nhấn mạnh từ "lớn".

"Cậu nghĩ như thế này là lớn à? Hãy đợi đến khi cậu thấy phòng thể dục, nó giống như một đấu trường vậy." SooYoung cười lớn.

"Được thôi ... " Jessica cố tình kéo dài lời nói của mình. Cô tiếp tục đi theo hai người bạn mới đến chỗ ngồi, Jessica ngồi xuống và duỗi chân ra phía trước. Bất chợt một cô gái đi giày trượt đụng vào Jessica.

"Aaaahhhh !!!" Jessica hét lên đau đớn khi cô gái kia đang giẫm lên chân mình, Jessica tự nhủ sau này khi ngồi cô ấy sẽ thu gọn người lại. Cô gái vừa giẫm lên Jessica nhìn lên:

"Ôi Chúa ơi ... tôi xin lỗi." Cô gái nói bằng giọng nửa Mỹ nửa Hàn Quốc. "Bạn có sao không?"

"Mình ổn, nhưng mình nghĩ chân của mình bị trật rồi" Jessica sợ hãi nhìn xuống chân của mình. "Ngày đầu tiên của mình có thể khá hơn tí nào không nhỉ?" Cơn đau giờ đây đã lan lên đến chân cô ấy. Sau đó có một cô gái khác đến bên họ và đáng vào cô gái đang đi giày trượt.

"Tiffany, đã bao nhiêu lần mình bảo cậu hãy chú ý nhìn đường hả? Cậu có thể giết người đấy cậu biết không?" Cô ấy quát lên trong khi cô gái kia thì liên tục cúi đầu xin lỗi:

"Mình xin lỗi Mình xin lỗi Mình xin lỗi Mình xin lỗi Mình xin lỗi" Cô gái đứng kế bên vỗ vào trán mình và nhìn sang Jessica:

"Đưa chân của bạn lên đây."

"Cái gì ?!" Và cô gái kia không đợi câu trả lời, cô ấy lặp tức đẩy Jessica ngồi xuống ghế và nâng chân của cô ấy lên, sau đó cô gái tháo giày của Jessica ra và bắt đầu vặn chân của cô ấy.

"Ôi Chúa ơi, bạn đang làm gì vậy hả? Ow ... này, nó không còn đau nữa." Jessica vô cùng kinh ngạc và nhìn xuống chân mình. Cô gái vừa nắn lại chân cho Jessica nhìn lên và cười:

"Dĩ nhiên là không còn đau nữa khi có những ngón tay kỳ diệu của mình." Cô gái tự hào nói và liên tục vẫy các ngón tay. "Mình tên là TaeYeon và cái đuôi rắc rối này là Tiffany, người vừa giẫm lên chân của bạn."

"NÀY! Đó chỉ là tai nạn thôi mà! Chúa ơi Tae-Tae!" Tiffany khoanh tay lại và nhìn bạn mình, cô ấy thực sự không muốn TaeYeon làm mình xấu hổ trước mặt mọi người.

"Yeah, tai nạn, nó giống như là thói quen hằng ngày của cậu vậy, làm một ai đó bị thương, và nạn nhân của cậu hôm nay là cô gái tóc nâu này." TaeYeon chỉ vào Jessica.

"Oh, không có gì đâu. Dù sao thì chỗ đấy cũng không còn đau nữa, và tên mình là Jessica, còn tóc mình màu hạt dẻ chứ không phải màu nâu." Cô gái đứng lên và dậm chân xuống đất để kiểm tra xem mình có thể đi lại như bình thường được hay chưa.

"Tên của bạn thật là đẹp!" TaeYeon nở một nụ cười thật tươi với Jessica.

"Cám ơn" Jessica đỏ mặt.

"Ahem" SooYoung ngắt lời cả hai người họ. "Cậu có gì để nói không hả TaeYeon?"

"ÔI CHÚA ƠI LỚP TRƯỞNG CỦA MÌNH, SOOYOUNG MÌNH NHỚ CẬU QUÁ!"TaeYeon bất ngờ nhảy lên ôm chầm lấy SooYoung. "Mình cũng nhớ cậu ... Nhưng mình sẽ chết ngạt mất ..." SooYoung trả lời trong khi cố gắng hít vào một ít không khí.

"Còn mình thì sao TaeYeon ..." Sunny siết chặt nắm tay. "Oh, Sunny, làm sao mà mình có thể quên cậu được, cậu là ... um ... là ... "

"Là một cầu thủ bóng rổ hay nhất mọi thời đại" Tiffany kết thúc câu nói của TaeYeon và tặng cho Sunny một cái eyes-smile. Sunny nhảy lên nhảy xuống tại chỗ trong niềm vui của mình.

"BÓNG RỔ WHI~ BÓNG RỔ WHI~" Jessica liếc nhìn hành động của Sunny, cô ấy chưa từng thấy người nào bị rối loạn về mặt tâm lý như thế. Sau đó TaeYeon khoát vai Jessica và nói thầm: "Đừng lo, cậu ấy hay bị như thế lắm." Jessica khẽ gật đầu.

"Vậy có nghĩa là nhựng hành động của cậu ấy luôn là như thế sao?" Jessica quay mặt về phía TaeYeon, chỉ cách khoảng vài inch, mặt của TaeYeon đỏ cả lên.

"MÌNH NGHE ĐẤY NHÉ !" Sunny bước đến chổ Jessica.

"Grrr ..." Chuông vào lớp reo lên. "Ôi Chúa ơi ..."

"Chúng ta sẽ đến lớp tiếp theo chứ ?" Sunny khoát tay Jessica và kéo cô ấy về phía cửa căn tin, Jessica quay về phía những người bạn còn lại đang đi ở phía sau, cô ấy nhăn mặt:

"GIÚP MÌNH VỚI !"

Nhưng bọn họ chỉ nở một nụ cười ranh mãnh: "Xin lỗi, chúng mình không thể ... " và sau đó họ tiếp tục bước đi với những tiếng cười khúc khích.

Sau một đoạn đường dài đến cuối hành lang của trường Soshi, cuối cùng cả 5 người bọn họ cũng đã đến nơi cần phải đến.

"Lớp Toán" Cửa trước được ghi dấu bởi một vài cái đầu lâu và vài vệt máu trên cửa sổ. Jessica liếc nhìn cánh cửa, cố gắng kéo theo tâm hồn của mình, nó trông giống như những căn phòng ma quái trong cuốn sách cô ấy vừa đọc.

"Các cậu có chắc đây là lớp Toán không ? Với mình trông nó giống như một căn phòng ma quái hơn." Jessica rúc đầu vào người Sunny.

"Yep, đây chính xác là lớp Toán. Oh, còn những cái đầu lâu và vết máu kia chỉ là đồ trang trí trong dịp Halloween lần trước thôi." Jessica thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đã tưởng rằng những thứ được treo trên cửa kia là đồ thật. SooYoung mở cửa và đẩy cả nhóm vào trong. Cô ấy dẫn các bạn của mình đến một cái bàn cách khá xa bảng.

"Tại sao chúng ta phải ngồi xa bàn Giáo viên vậy SooYoung ? Làm sao chúng ta có thể học được khi chúng ta không thể nghe những gì giáo viên giảng ?"

"Cậu sẽ sớm biết vì sao chúng ta phải ngồi đây thôi. Omo cô ấy đến rồi kìa." SooYoung chỉ về phía người phụ nữ đang tiến vào lớp, cô ấy mặc bộ áo đầm màu xanh lá, một tay ôm những quyển sách và tay kia cầm một cái hộp. Sau đó cô ấy chậm rãi để đồ xuống bàn và mở nắp hộp ra, lấy ra một cái micro và đưa lên gần miệng.

"Các học sinh của trường trung học Soshi chú ý" Giọng của cô ấy vang khắp cả phòng học. "Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu xem tại sao số Pi lại quan trọng ?" Cô ấy kéo dài từ "quan trọng" khi kết thúc câu nói.

"Giờ thì cậu đã hiểu rồi chứ ?" SooYoung quay sang và thúc khuỷu tay vào người Jessica.

"Yeah, Chúa ơi, nó to thật đấy, nhưng tại sao mình lại không thấy cái loa ?" SooYoung chỉ tay xuống phía dưới bàn giáo viên. "Bên dưới đó có một cái loa, điều đó giải thích cho việc vì sao chúng ta nên ngồi ở đây." Jessica gật đầu.

"Nào các em hãy cho tôi biết số Pi là gì ?" Tất cả học sinh trong lớp đều giơ tay lên. "SooYoung, mọi người đều biết số Pi là gì hả ?" Jessica ngạc nhiên hỏi. "Không, họ không biết đâu."

"Em, người duy nhất không giơ tay, đứng lên và cho tôi biết số Pi là gì ?" Giáo viên nhìn Jessica. "Dạ ... Dạ ..." Cô ấy lắp bắp.

"Pi là một hằng số Toán học có giá trị bằng chu vi đường tròn chia cho đường kính của đường tròn đó trong không gian Eudidean, nó cũng có cùng giá trị với diện tích đường tròn chia cho bán kính của đường tròn đó." Cô gái ở bàn kế bên trả lời.

Jessica nghĩ thầm "Cô bé đó thông minh thật, nhanh như một cái máy phát điện í."

"Cám ơn em, SeoHyun ... và câu hỏi tiếp theo." Jessica quay sang cô gái ở bàn bên cạnh:

"Cám ơn bạn." Jessica cười.

"Không có chi. Oppa, anh hãy thôi ngoáy mũi đi, trông bẩn chết đi được !" Cô ấy đánh vào vai anh mình đang ngồi bên cạnh.

"Cái gì thế này ? Anh đang tính làm một tác phẩm điêu khắc từ cái thứ kinh tởm đấy hả ?" SeoHyun hỏi và lại đánh vào lưng anh mình.

Sau đó Jessica quay sang SooYoung: "Sao cô ấy không gọi những học sinh giơ tay ?"

"Jessica này" SooYoung dừng lại "Cậu có thể hiểu đơn giản việc này là nếu cậu giơ tay lên thì giáo viên sẽ không gọi cậu." Jessica gật đầu và chuẩn bị giơ tay để không phải trả lời cho câu hỏi tiếp theo thì một chiếc máy bay giấy bay đến và trúng vào đầu Jessica.

"Này ..." Cô ấy gỡ chiếc máy bay xuống, mở ra và thấy bên trong có một vài dòng chữ.

"Cậu đang làm gì đó GorJess ?"

Jessica nhìn xung quanh, cố gắng tìm người vừa ném cái máy bay nhưng lại không nhận ra ai có thể điên đến mức ném máy bay trong giờ học như thế. Sau đó, một chiếc may bay khác lại 'hạ cánh' lên đầu Jessica, lần này thì cô gái đã thật sự thất vọng. "Người này hẳn phải nhắm rất chính xác." Jessica mở cái máy bay ra ...

"Không tìm được người ném hả ? Haha ... Cậu rất là dễ thương khi cậu giận đấy." Jessica quay sang và lay SooYoung, cô ấy đang bận nhai đầu cây viết chì.

"SooYoung, cậu có thấy ai ném máy bay giấy vào đầu mình không ?" SooYoung đặt cây bút chì xuống bàn và nhìn Jessica:

"Không" Sau đó cô ấy tiếp tục nhai cây viết chì, gặm nhắm nó như một con hamster. "Mình nghiêm túc đấy SooYoung ... AI ?" Jessica do dự hỏi SooYoung.

-Bàn phía sau SooYoung, Sunny và Jessica-

"Tae-Tae à, cậu đang làm gì đó ?" Tiffany nghiêng người sang phía TaeYeon trong khi TaeYeon đang bận rộn gấp những chiếc máy bay giấy.

"Chơi thôi ..." TaeYeon khúc khích cười, rồi cô ấy cầm bút lên và viết vào gì đó vào tờ giấy.

Điển hình như ngày hôm nay. TaeYeon ngồi tại nơi mà cô ấy vẫn thường ngồi như những học sinh khác. Nhưng hôm nay cô ấy lại có một cảm giác bị đè nén bởi một thứ gì đó không giống như mọi khi, TaeYeon chưa từng nghĩ về ai như thế trước đây, ngay cả khi cô ấy đứng cạnh chàng trai nổi tiếng nhất trường. Cô ấy nhận thấy một điểm gì đó rất đặc biệt nơi Jessica. Có vẻ như cô ấy, và cả tâm hồn tinh nghịch của mình, không thể nào rời mắt khỏi cô gái với mái tóc nâu kia.

Còn với Tiffany, cô gái ngồi cạnh TaeYeon, cô ấy biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Năng khiếu của một nhà báo tương lai và khả năng đọc suy nghĩ của người khác đã giúp cô ấy hiểu được gần như mọi thứ diễn ra trong nhà trường và cả những điều trong tâm trí bạn bè cô. Cô ấy biết rằng TaeYeon đang thích Jessica. Điều đó rõ ràng là kì lạ vì TaeYeon và Jessica đều là con gái. "Hay là cậu ấy đã thay đổi giới tính ?" Nhưng đó không phải là việc mà cô ấy quan tâm; vấn đề ở đây chính là Tiffany cũng thích TaeYeon.

Tuy nhiên, để trung thực hơn với bản thân, cô ấy không thể thích TaeYeon được. Và những lý do cho điều đó là:

Tiffany không muốn mình trở thành người đồng tính, và một phần cũng do ba mẹ cô luôn đổ lỗi cho những người đồng tính làm Trái Đất nóng lên.

Tiffany không muốn hủy hoại tình bạn từ nhỏ giữa cô ấy với TaeYeon.

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất ... TaeYeon đã hoàn toàn thích Jessica trước khi thích cô ấy.

"Tae-Tae, cậu cũng biết là chơi khăm học sinh mới không phải là điều tốt mà phải không ?" Tiffany nhắc nhở TaeYeon bằng giọng Hàn Quốc kém cỏi của mình.

"Cậu hãy im lặng và tập trung vào bài học đi." TaeYeon trả lời trong khi vẫn không rời mắt khỏi cái máy bay giấy đang xếp dở. Tiffany chỉ biết thở dài và gọi Jessica, cô ấy ngồi trên cô ấy:

"Jessica, Tae-Tae là người đã ném máy bay đấy." Jessica ngay lặp tức quay xuống nhìn TaeYeon. "Cậu cho rằng làm như vậy là vui lắm phải không ?" Jessica hỏi TaeYeon, mặt cô gái đã đỏ cả lên.

"Không ... tại vì mình nghĩ cậu dễ thương". "Con người này thật là quái gở mà." Tiffany thầm nghĩ trong khi tự đánh vào đầu mình. Jessica đảo mắt và quay lên.

"NÀO CÁC EM, ĐÂY LÀ CÂU HỎI TIẾP THEO ! Tại sao số Pi lại quan trọng ?" Giáo viên nói qua micro, Jessica biết cô ấy cần phải làm gì nên cô ấy giơ tay lên. Tuy nhiên, lại không có người nào khác giơ tay nữa.

"Um ... Jessica, mình quên nhắc cậu một điều ... những câu hỏi bắt đầu bằng 'Cái gì', 'Khi nào' và 'Ở đâu' thì cậu cần phải giơ tay lên nhưng câu hỏi bắt đầu bằng 'Tại sao' thì cậu phải bỏ tay xuống." SooYoung thì thầm với Jessica.

"Chết tiệt thật ... Dạ ... Dạ thưa cô ... Số Pi quan trọng vì ... đó là món ăn ngon nhất từng được làm ra ..." Jessica đan các ngón tay lại với nhau. Giáo viên nhìn vào sách của mình và kéo cặp kính của cô ấy xuống.

"Câu trả lời rất chính xác ... em Jung" Tiếng vỗ tay vang khắp cả phòng học.

Chap 4-Part 2

Sau tiết Toán, học sinh ra khỏi lớp, TaeYeon, Tiffany, Sunny, SooYoung và Jessica thì đến căn tin.

"Kiếm cái gì đó ăn đi, mình sắp chết đói rồi nè ... và tiết sau của chúng ta lại là tiết Thể dục nữa đó. Mình đi lấy thức ăn đây." SooYoung nói và tiến về phía các quầy bán thức ăn. "Mình sẽ đi với cậu, mình muốn được ăn miễn phí." Sunny chạy theo người yêu của mình, bỏ lại ba cô bạn phía sau.

"Jessica, cậu có muốn ăn gì không ?" TaeYeon vén tóc ra sau tai.

"Uh, chắc rồi. với lại mình cũng không biết họ bán cái gì tại trường." Jessica nhìn quanh. Sau đó, TaeYeon nắm lấy tay Jessica và kéo cô bé về phía quầy thức ăn.

Tiffany vẫn đứng tại chỗ, cô ấy không biết phải làm gì, cô ấy thấy tim mình chợt nhói đau. 'Tiffany, tình bạn là trên hết, hãy bình tĩnh lại nào.' Cô ấy hít lấy một hơi thật sâu và gọi lớn:

"Này Kim Tae-Tae, đợi với ... cậu quên mình rồi à ?"

-Cách đó không xa-

"Unnie à, em đói !" YoonA than vãn với chị mình đang đứng trước quầy thức ăn.

"Vậy thì mua cái gì đó đi !" Yuri vừa nói vừa nhận phần ăn của mình từ phía cô phục vụ. YoonA quay sang phía Yuri và làm bộ mặt chó con. "Unnie ... hôm nay em quên mang tiền rồi ..." Yuri đảo mắt và lấy ra vài đồng tiền lẻ trong túi.

"Cho em nè ..."

"Unnie, chị là TỐT NHẤT !" YoonA hôn vào má chị mình và đưa cho cô phục vụ.

"Cho em 2 burger bơ, 2 coca và 1 phần gà rán !" Cô phục vụ nhanh chóng ghi vào giấy rồi quay vào trong bếp. Cùng lúc đó, TaeYeon và Jessica cũng tiến lại phía quầy thức ăn.

"Jessica, quầy này có món BURGER NGON NHẤT ĐẤY !" TaeYeon kéo Jessica về phía quầy, gõ tay lên mặt kính.

"Ajumma !" Cô ấy hét vào trong bếp. "Đến ngay"

"Này, bạn không nên hối thúc cô ấy như thế bạn biết không ?" YoonA nói trong khi vẫn nhìn về phía bếp.

"Yah. Sao cũng được ..." TaeYeon đảo mắt và gọi cô phục vụ một lần nữa. "Bạn có điếc không vậy ?"

"Không"

"Không nên hối thúc cô ấy, bạn không thể đợi được à ?" YoonA nhìn sang phía TaeYeon.

"Không phải việc của bạn." TaeYeon đấm lên mặt quầy bán hàng làm một vài cái burger bên trong rơi xuống. cô phục vụ trong thấy đống lộn xộn và tiến lại nhặt những cái burger lên. "aigoo"

"Có lẽ bạn không biết tôi là ai nhỉ ?" YoonA nhìn TaeYeon và sắn tay áo lên.

"Ai ?" TaeYeon trả lời và nhún vai với cô gái đứng trước mặt mình. Sức chịu đựng của YoonA cuối cùng cũng đã vượt quá giới hạn. Cô ấy nắm lấy cổ áo TaeYeon và đè TaeYeon xuống quầy hàng. Yuri đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện từ phía sau, cô ấy bước đến nơi đang diễn ra trận cãi nhau:

"Này cà 2 người thôi đi !" Yuri đẩy họ về hai phía. "KNOW YOONA BÌNH TĨNH LẠI NÀO !"

"Yeah, hãy bảo cái 'thứ rác rưởi' đó bình tĩnh lại đi." TaeYeon nói và nhổ nước bọt lên sàn, sau đó cô ấy chỉnh lại cổ áo của mình. Jessica tiến về phía Yuri và YoonA:

"Tôi xin lỗi." Jessica cúi đầu xuống và mái tóc nâu của cô ấy đập vào mắt Yuri.

Flash back

"Này, bạn tóc nâu !" Cô bé với làn da rám nắng nhìn lên ban công phía trên. Cô bé đang gọi một người, là cô bạn nhỏ mà cô bé đã gặp ngày hôm trước.

"CÁI GÌ ?" Jessica tiến ra ban công, vuốt lại mái tóc của mình. Một cơn gió thổi qua khuôn mặt của cô bé làm cho mái tóc mượt mà tung bay trong gió. Yuri rất đỗi ngạc nhiên.

"ĐI CHƠI THÔI !!!" Yuri đưa tay lên gần miệng và hét lên, cô bé hy vọng bạn mình sẽ nói đồng ý.

"Mình không thể." Jessica ngả người ra phía trước. "Ba mình dặn là không được nói chuyện với người lạ !"

"oh ... THẾ THÌ HÃY ĐI CHƠI VÀ LÀM QUEN VỚI NHAU !" Yuri lại hét lên.

"Nhưng mà mình vẫn chưa biết tên của bạn !"

"Gọi mình là Yuri !" Cô bé trả lời.

"YOU cái gì ?"

"U REE AH" Yuri phát âm thật chậm tên của mình cho cô bạn nghe.

"Tên bạn khó gọi quá. Bạn còn tên nào khác dễ gọi hơn không ?" Jessica lại hỏi.

"Um ... thế thì gọi mình là Seobang đi !"

"Seobang ? Nghĩa là gì ?"

"Mình cũng không biết nữa" Yuri ngừng lại và gãi đầu. "Mình thường nghe mẹ mình gọi ba mình như thế và ... nghe cũng hay đấy chứ ! KWON SEOBANG"

"Được rồi, vậy thì KWON SEOBANG mình xuống ngay đây."

End of flash back

Yuri đứng lặng người và nhìn cô gái vừa xin lỗi mình.

"Không đáng để nói lời xin lỗi với những 'thứ rác rưởi' đó đâu Jessica, đi thôi." TaeYeon nắm lấy tay Jessica và bỏ đi nhưng họ lại đụng phải một nhóm nam sinh khác.

"Các cô nghĩ mình đang đi đâu thế hả ? Các cô có biết bọn tôi là ai không ?" Một nam sinh khá cao nói và siết chặt nấm đấm.

"Sao mà cô dám gọi boss của bọn tôi là 'thứ rác rưởi' hả ?" Một nam sinh khác xen vào, sắn tay áo lên.

"Cô sẽ phải trả giá cho việc này." Một nam sinh nữa lao vào giữa và nắm lấy cổ áo TaeYeon, nhấc bổng cô ấy lên khỏi sàn. "Bỏ tôi ra ... argh"

"CÁC CẬU, bỏ ra đi !" Yuri la lên từ phía sau.

"Nhưng mà ... con nhóc lùn đó vừa gọi cậu và YoonA là 'thứ rác rưởi'!"

"Eunhyuk hãy thôi đi." Yuri đi vào giữa đám nam sinh và đẩy họ ra phía sau. "Xin lỗi vì sự bất tiện này, quý cô" Sau đó Yuri giúp TaeYeon đứng xuống đất.

"Yah !" TaeYeon hất mặt lên và bước đi. Jessica tiến về phía Yuri:

"T ... Tôi thành thật xin lỗi ..." Sau đó cô ấy chạy theo sau TaeYeon.

"Jessica ..." Yuri vẫn nhìn theo cô gái vừa mới chạy đi. "Unnie, sao chị lại để họ đi vậy ?" YoonA tiến lại gần chỗ chị mình.

"Đúng đấy boss, lũ rắc rối đó gọi cậu là rác rưởi. Sao cậu có thể để họ đi dễ dàng như thế được ?" Anh chàng tên Eunhyuk nhìn boss của mình. Yuri tiến đến và vật cậu ta xuống sàn.

"Còn tấn công một người con gái cũng được gọi là rác rưởi đấy. HIỂU KHÔNG HẢ EUNHYUK ? Và từ bây giờ trở đi không được để bất kì ai gây nguy hại đến những cô gái đó."

"Cái gì ... NHƯNG ... NHƯNG !" Eunhyuk kêu lên.

"Không nhưng gì cả !" Yuri bỏ tay ra khỏi anh chàng đang ở trên sàn. Cô ấy nhìn về hướng mà hai cô gái lúc nãy vừa chạy đi.

"Jessica ... có phải ... là cậu không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro