[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 6-1] YulSic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6th SHOT

PART 1:

Đầu tôi như đang bị cột vào một cục chì nặng vài trăm kilos, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khó chịu, nó khiến tôi buồn nôn. Tiếng bíp bíp từ máy điện tâm đồ làm não tôi như muốn nổ tung ra. Khẽ nheo mắt rồi mở ra, ánh mặt trời chói lòa như đang thách thức tôi, màu trắng của bệnh viện càng giúp cho nắng có thêm đồng minh làm lóa mắt tôi.

Trước khi tôi phản ứng lại với những việc tiếp theo, não tôi tua lại tất cả những gì tôi vừa chứng kiến.

Chiếc xe trắng, đám cháy, vụ nổ…

“SICA!” Tôi bật ngay dậy, giật phăng những thứ dây nhợ vướng víu trên người mình.

“Yuri!” Tiffany chạy đến ngăn tôi lại.

“Sica thế nào? Cô ấy có sao không?”

“Tớ không biết, tớ chỉ vừa đến nơi thì mọi người đã bảo tớ đưa cậu vào bệnh viện.”

Tôi lập tức nhảy khỏi giường, cố gắng giật hết mấy thứ dây nhợ cả kim ra khỏi người mình. Tiffany giữ tôi lại.

“Miyoung-ah, để tớ đi, tớ phải tới đó.” Tôi nài nỉ cậu ấy, tôi tuyệt đối không thể làm Tiffany bị đau.

“Yuri, cảnh sát đang ở đó, cậu đến cũng chẳng làm được gì cả.” Cậu ấy cố giữ tôi lại trên giường và ngăn tay tôi tiếp tục việc giật đống dây nhợ ra.

“Đừng cản tớ. Tớ không muốn làm cậu bị thương, Miyoung-ah.” Tôi gằn giọng, tôi biết, làm thế là quá đáng với Tiffany. Nhưng lúc này, đối với tôi, tính mạng của Jessica là quan trọng hơn hết, tôi phải xác định xem cô ấy có phải là nạn nhân của vụ nổ hay không. Tôi không nhớ là mình có thấy cái xác nào trong vụ nổ đó.

Rất may quần áo trên người tôi vẫn là bộ lễ phục, ít ra tôi có thể chỉnh tề chạy đến đó.

Điện thoại của tôi đã bị lấy mất khi vào bệnh viện.

Chết tiệt!!! Cái đám cưới chết tiệt!!!

Tôi không nhớ rõ mình đã lầm bầm câu nguyền rủa đó biết bao nhiêu lần trong suốt quãng đường từ bệnh viện đến hiện trường.

Đạp mạnh lên phanh, một đám đông đứng quanh khu vực bị căng dây cách li, tôi thấy có Yoong và bà nội tôi đứng đó.

“Yoong! Thế nào rồi?”

“Unnie, sao chị lại đến đây. Fany-unnie đâu?”

“Trả lời chị đi!” Gần như tôi đang nạt vào mặt em mình.

“Yul! Cảnh sát đang làm việc, chẳng ai biết được chuyện gì đâu.” Bà nội tôi lên tiếng ngăn tôi lại.

Tôi cảm thấy được máu từ vết thương trên trán đang chảy xuống làm nhòe đi thị giác của tôi, tất cả đang hóa thành một màu đỏ. Quay người nhìn vào bên trong đó, nơi xác chiếc xe nằm lật ngửa, đã bị bay mất 2 cánh cửa. Cả chiếc xe trắng bị ám đen một màu khói bụi. Một cái xác người được khiêng ra…

Một người đàn ông. Có lẽ là viên tài xế.

Tôi không ngờ mình đủ kiên nhẫn chờ họ làm việc xong và đưa báo cáo cho mình. Có lẽ điều an ủi là Jessica không có mặt trong vụ nổ này, nên tôi mới có đủ bình tĩnh.

Nhận lấy bản báo cáo, những thứ ghi trong đó làm tôi phát hỏa, những thứ đó tôi đứng bên ngoài quan sát cũng có thể biết được. Bọn cảnh sát chết giẫm này làm ăn kiểu gì thế?

Vứt bỏ bản báo cáo, tôi quay về nhà mình.

Em vẫn còn sống, thế là được! Chỉ cần em còn sống…

Tôi bật cười điên dại.

Tôi sẽ đi tìm em, Jessica Jung. Tôi nhất định sẽ tìm ra em.

Một cơn đau đầu ập tới, vừa đúng lúc tôi cho xe vào nhà. Tôi đi lên phòng mình, quầy bar mini trong phòng có thứ tôi cần, tôi cần nó để làm dịu cơn đau đầu này lại.

Trong tình trạng này, bất cứ thứ rượu nào cũng có thể làm giảm bớt cơn đau của tôi. Một chai rượu không màu, Vodka.

Quệt đi vệt máu trên mặt, tôi mở chai rượu.

Một li

Hai li

Ba li

Vẫn chưa đủ.

Ném vỡ cái li, tôi cần nhiều hơn, nhanh hơn. Đổ thẳng rượu vào miệng. Tràn ra ngoài? Mặc kệ nó.

___

Sau khi Yuri ra về, tôi và Krystal đã gấp rút thực hiện kế hoạch. Tất cả đồ đạc trong nhà đều đã được xác định là bỏ lại, chị em chúng tôi chỉ đem đi những thứ mình cần. Tất cả máy móc của Krystal đều đã được thủ tiêu từ sớm, rất may phòng tôi vẫn chưa bị đụng đến, tất cả đồ đạc vẫn còn nguyên nên khi Yuri vào cậu không cảm thấy ngạc nhiên, và nhờ đó kế hoạch của tôi được thành công 1 phần.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ có túi đồ nằm ở nơi góc phòng làm tôi phân vân nhất.

Áo cưới của tôi…

Nếu không vì cái hợp đồng đáng nguyền rủa kia, tôi sẽ chẳng làm thế này.

Nếu là trước đây, tôi sẽ chẳng ngần ngại ra tay với cậu. Nhưng bây giờ thì khác, khác rất nhiều. Trái tim vốn dĩ phải sắt đá của tôi đã bị ngọn lửa của cậu làm cho nóng chảy, tảng băng phong ấn cõi lòng tôi cũng tan dần thành nước và bốc hơi trước sự chân thành đó.

Tôi không thể giết người đã cho mình biết đến niềm vui, hạnh phúc và tình yêu được.

Nếu như tôi không là sát thủ, mọi chuyện đã khác…

Nếu như cậu không phải sát thủ, chúng ta đã không như thế này…

Mặc bộ váy cưới lên người, tôi ngắm nhìn mình trong gương. Trống vắng quá… Bên cạnh tôi chẳng có ai cả, không còn bóng dáng thân thương của cậu, không còn hơi ấm yên bình, chẳng còn vòng tay an toàn.

Trước đây tôi chẳng cần đến những thứ đó, cuộc sống của tôi được bảo vệ rất tốt dưới lớp băng kia. Bây giờ tôi chẳng còn gì bảo vệ mình nữa…

“Jessie..” Krsytal khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, em ấy thoáng bất ngờ trước tôi, lúc này, trong bộ váy cưới và mỉm cười một mình với đôi mắt đẫm nước. “Chị…”

“Sao thế Krys?” Giọng tôi run lên, tôi cố giữ cho nó có vẻ bình thường, nhưng dường như tôi đã thất bại. Tôi luôn thất bại từ ngày cậu đến bên cạnh tôi. Cảm xúc bắt đầu lấn át lý trí của tôi, nó hoàn toàn chiếm ưu thế trong việc điều khiển hành động và cử chỉ của tôi.

“Jessie, chị khóc sao?” Em ấy ôm lấy tôi. Sao lúc này, trong mắt tôi Krys lại giống cậu như thế?

“Không, Krys, Soo Jung. Chị không khóc.” Tôi cố ngăn cho những giọt nước ấm nóng này đừng rơi khỏi mắt mình nữa, nhưng dường như là vô vọng. Tôi không thể.

“Chị yêu Yuri-unnie chứ?” Em ấy ngồi xuống giường, bên cạnh tôi.

“Đáng buồn, đó là sự thật.” Tôi mỉm cười cay đắng, sao lại buồn khi mình thừa nhận tình cảm của mình chứ?

“Unnie, Yuri-unnie cũng rất yêu chị, em đã thấy…” Soo Jung ngập ngừng.

“Cậu ấy hôn đi những giọt nước mắt trên mặt chị?” Hơi ấm và sự dịu dàng đó, như đang dần thiêu cháy từng phân vuông trên mặt tôi.

“Chị không ngủ?”

“Làm sao ngủ được khi…người đó ở bên cạnh chứ?”

“Unnie, chị chắc chị muốn làm thế này chứ?”

“Không còn cách nào khác.” Tôi mỉm cười.

Tôi sắp xếp mọi việc.

Chỉ còn chờ thời cơ đến thì kế hoạch bắt đầu.

Ngắm nhìn mình trong bộ váy cưới lần cuối trước gương.

Tôi xếp nó lại và để giữa phòng khách.

Tôi cố nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, đúng như lời Yul nói, tôi không thể thiếu cậu cho một giấc ngủ bình yên được.

Mở điện thoại, em trông thấy hình chúng ta, ánh mắt dịu dàng nhìn em. Em không dám nhìn tấm ảnh tiếp theo, em sợ mình sẽ chùn bước mà hủy bỏ kế hoạch mất…

Ngón tay tôi chần chừ ở phím delete, nhưng rồi lại thôi…

Em muốn giữ lại một cái gì đó của chúng ta. Chiếc nhẫn và 2 bức ảnh, không quá đáng đâu nhỉ?

.

.

.

Trời đã sáng, chiếc xe đón dâu cũng đã đến.

Y theo kế hoạch, Krystal đánh ngất xỉu người tài xế. Chúng tôi cố chờ cho qua khỏi giờ hành lễ mới Cho xe đến ngã tư gần nơi làm lễ nhất. Tôi cảm thấy thật tội lỗi khi bắt người tài xế này phải hi sinh cho mục đích của mình.

“Em ra ngoài chờ chị đi Soo Jung.” Tôi bảo Krystal rồi lấy quả bom ra khỏi túi xách. Nối những đầu dây cần thiết vào máy xe.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Sao tôi không để vụ tai nạn này trở thành sự thật? Thế là chẳng còn gì vướng bận nữa.

.

.

.

Bấm vào kíp nổ và tôi mỉm cười, đón nhận cái chết của mình.

Nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào chiếc nhẫn trên tay… Mọi ý định của tôi đều tan biến.

Mở nhanh cửa xe, tôi chạy ra khỏi đó, tôi phải sống!

.

.

.

.

Không gian tràn ngập mùi men, nồng nặc nhưng dễ chịu. Cơn đau đầu của tôi đã vơi đi… Nỗi nhớ em cũng được xoa dịu. Chuếnh choáng..

Vùi mặt vào cái gối được ướp mùi hương của em, tôi cố tìm thấy mùi hương đang dần rời xa tôi. Cố tìm thấy hơi ấm.. nhưng tất cả đều là sự lạnh lẽo…

Lần cuối cùng tôi khóc là khi nào?

Tôi không nhớ…

Nhưng nếu như hiện tại được tính là gần đây nhất, thì là vì em không ở bên cạnh tôi, như cơn ác mộng của tôi. Em biến mất.

Chìm vào giấc ngủ, tôi muốn tìm quên. Nhưng những cơn ác mộng không buông tha tôi.

Những thứ không muốn nhớ thì kí ức về nó càng rõ ràng.

Cơn ác mộng, lại một lần nữa tìm đến tôi. Giận dữ, phẫn nộ. Tôi muốn đạp tan giấc mơ, nhưng làm sao được khi mà tôi đang ở trong đó. Và em đang ở trước mặt tôi.

Dù cho tôi đau khổ trong giấc mơ này, nhưng tôi có thể nhìn thấy em.

Thứ âm thanh chết tiệt léo nhéo nào đó lọt vào tai tôi. Khó chịu, nó khiến cho hình bóng em mờ dần trước mặt tôi. Tôi vốn đã không thể chạm vào em, nay tôi lại không thể nhìn thấy.

Cảm xúc đè nén trong tôi bùng phát, tôi giận dữ thức dậy, phát hiện ra cái TV đang mở và thứ âm thanh chết tiệt đánh thức tôi khỏi giấc mơ chính là âm thanh từ nó.

Lần mò tìm cái remote, vừa định nhấn vào nút Power, thì thứ xuất hiện trên màn hình đã gợi lại nỗi đau trong lòng tôi. Hình ảnh chiếc xe trắng ám đen tro bụi và đang bốc khói giữa một ngã tư, xung quanh đông nghẹt người đứng.

Dòng chữ màu trắng chạy trên nền đỏ.

“Đám cưới của chủ tịch tập đoàn Kwon bị hoãn vô thời hạn do tai nạn của cô dâu Je-“

“CÂM MỒM!!!” Tôi quát lên và ném ngay thứ trong tay mình vào cái màn hình chết tiệt đó. Mục tiêu không đủ để trật và cho dù tay tôi có đang run lên vì rượu thì cũng không thể sai đi đâu được.

Tiếng vỡ nát vang lên, nghe chẳng giống tiếng tim tôi đang nát vụn ra tí nào. Âm thanh chát chúa đó vang lên, những hình ảnh chết tiệt đó cũng biến mất. Sự bình yên trở lại trong căn phòng. Cái quầy bar mini là nơi mà tôi nhắm đến. Tôi cần thứ thuốc an thần mạnh nhất, để đưa tôi trở về với giấc mơ đó.

“Yuri! Cậu không sao chứ? Tớ nghe có tiếng vỡ.” Tiffany xộc chạy vào phòng, vẻ mặt cậu ấy trông không được tươi tắn như bình thường. 2 chữ ‘lo lắng’ viết đầy lên mặt cậu ấy.

“Không sao, tớ cần lấy một thứ đồ thôi.” Tôi cần tìm nó, chai Tequila mà tôi thích nhất, 46% cồn. Jessica đã giấu nhẹm nó đi từ khi nào…

“Ở đâu!” Tôi gầm lên, hất tung chai rượu không và dàn li xếp trên quầy xuống đất.

“YURI!” Tiffany cẩn thận tránh những miếng thủy tinh vỡ dưới mặt đất, chạy đến giữ tôi lại. “Cậu mệt rồi, nghỉ đi.”

“Tớ cần nó.. tớ cần nó!” Đúng là tôi sắp được đưa vào bệnh viện tâm thần vì triệu chứng gào thét không mục đích đây.

Đột nhiên một thứ vụt lóe lên trong đầu tôi.

“Điện thoại của tớ đâu? Fany? Điện thoại của tớ đâu?” Tôi lay người Tiffany như điên dại, cậu ấy biết, khi mà tôi gọi là Fany thì tôi đang nghiêm túc và chẳng muốn đùa.

“Đây.” Cậu ấy lấy trong túi ra cái điện thoại của tôi, lớp vỏ kim loại đã trầy nát nhưng màn hìnhh vẫn không sao. “Cậu không sao chứ Yul?” Tiffany vuốt nhẹ lưng tôi, cậu ấy luôn biết cách làm tôi bình tĩnh lại.

“Ngoan nào Yul, tớ thấy cậu cần giấc ngủ đấy. Ngoan nào.” Có vẻ tôi giống con cún con của Fany hơn là giống bạn của cậu ấy. Trừ việc tôi biết nấu ăn.

Tôi cũng quá mệt mỏi để cãi lại cậu ấy, giấc ngủ không mộng mị dễ dàng đến.

Đất bằng dậy sóng là đây sao?

Êm ả và bình yên vốn không phải đặc tính của cuộc đời này mà…

.

.

.

Tuy nói rằng không mộng mị, nhưng tôi thật sự hoảng loạn khi thức dậy không thấy Jessica trong vòng tay mình. Tôi không thể ngừng nghĩ đến cô ấy, dù chỉ là 1 giây. Trán tôi rát buốt. Đưa tay chạm vào, tôi phát hiện nó đã được băng lại cẩn thận.

Nhìn quanh căn phòng, cái TV hỏng đã được thay, căn phòng bừa bộn đã được dọn dẹp.

Tôi mở laptop, dùng cáp để sạc pin cho điện thoại. Tôi đã quyết định sẽ nghỉ làm hôm nay. Tất cả các cuộc gọi từ công ti và bà nội đều bị tôi lơ một cách dễ dàng.

Tôi chuyển tất cả dữ liệu trong điện thoại sang máy và chuẩn bị đổi sang cái điện thoại mới.

Hai bức ảnh được chụp gần đây nhất, não tôi như được ánh sáng soi rọi. Hi vọng!

Tôi thay đồ và lao đi đến nhà Jessica, ngôi nhà mà cô ấy và Krystal ở trước khi cô ấy chuyển sang ở cùng tôi.

.

.

.

Khung cảnh vắng lặng như tờ, không có ánh sáng trong căn nhà đó. Không khí âm u tĩnh lặng.

Cửa nhà không khóa…

Chỉ bằng một cái đẩy nhẹ, căn nhà hiện ra. Vẫn y như 2 ngày trước tôi đến đây. Nhưng chỉ khác một điều, ở giữa nhà, trước cái bàn café có một vật mà tôi không thể nào không nhận ra…

Bộ váy cưới của Jessica!

Tôi mở ra kiểm tra, và đúng như thế, chính là nó.

Bỏ chạy lên lầu, tôi mở toang cánh cửa phòng em.

Không! Không! Không!

Tôi như muốn gào lên. Bên trong căn phòng chỉ còn lại cái kệ sách rỗng tuếch, tủ quần áo bị dọn sạch. Duy chỉ có cái giường là như thế.

Ngã người lên đó. Tôi chạm phải một vật.

Điện thoại?

Nó đã bị xóa sạch tất cả dữ liệu, không còn gì cả. Tất cả đều đã bị xóa sạch.

Tim tôi như bị bất hoạt, nó vẫn đập, nhưng tôi không thể cảm thấy những nhịp đập đó nữa. Nó không còn tác dụng lên tôi nữa…

Gọi cho Yoong.

“Chuyển tất cả công việc trong tuần sang e-mail cho chị.” Tôi cần một thứ có độ gây nghiện để tách tôi ra khỏi em. “Cả những hợp đồng nữa, bất cứ giá tiền nào cũng nhận.” Tôi dập máy.

Nếu em đã muốn quên tôi, tôi cũng phải làm điều tương tự…!!!

Tôi phải quên em, phải quên được em!

Bằng mọi giá.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic