[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 8.2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8th SHOT

PART 2:

"Nhẫn của em đâu?" Tôi thật sự bực mình khi em không đeo nhẫn, giống như đang chối bỏ mối quan hệ giữa chúng tôi vậy.

"Em không thích đeo..." Nụ cười tự mãn trên gương mặt đó, tôi yêu nụ cười của em nhưng tôi thật sự đang không bình tịnh đây.

Tôi biết mình đang không được bình thường, từ sau chuyện đám cưới, mỗi khi uống rượu vào tôi có xu hướng không kiểm soát được tâm trạng và có thể sẽ làm những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Tôi chọn cách im lặng và quay về khách sạn.

Cùng ngồi trên một chiếc taxi nhưng tôi hoàn toàn không nhìn cô ấy, tôi đang cố gắng tập trung vào khung cảnh lung linh bên ngoài để quên đi cái thứ cơn giận sôi sục vô lí trong đầu mình lúc này. Các dòng sông tối đen như mực lấp lánh ánh đèn vàng mờ ảo làm cho tôi dịu đi phần nào nhưng thứ máu tanh dính trên tay áo thì lại kích thích cơn giận của tôi.

Vừa đến nơi tôi lao ngay về phòng mình, dự định không quay đầu lại nhưng người đi cùng thang máy với tôi dường như không có ý định để tôi nguôi giận và tự đi tìm cô ta xin lỗi.

"Yul giận cái gì thế?" Ngọt ngào và êm ái quá, nhưng nó lại là mồi lửa kích nổ quả bom khó chịu trong tôi.

"Giận cái gì à?" Tôi cảm thấy như giọng mình nặng cả tấn vậy. "Tôi không cần em làm như thế để tôi có thể giết tên đó."

"Này, Yul uống nhầm thuốc nổ hay sao thế?" Em đanh giọng, khoanh tay lại nhìn tôi, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

"Đúng thế, tôi là thuốc nổ còn em thì vừa châm ngòi đấy. Vụ này coi như em là người làm xong việc. Tiền công là của em, cho việc em dùng thân xác mình dụ con mồi." Tôi nổi đóa lên và hét thật lớn có thể.

"Kwon Yuri! Vừa phải thôi, tôi đã làm gì chứ?" Giọng em lạnh lùng và như đang nén cơn giận.

"Ồ xin lỗi thưa cô Jung, tôi đang say đấy." Thật sự tôi chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa, chọc cho em điên tiết lên và rút súng bắn vào đầu tôi sao? Hay là em sẽ rút dao ra và giết chết tôi như tôi giết tên bẩn thỉu đó? "Và cô thì vừa chọc điên một kẻ say, say đến mất hết lí trí."

"KWON YURI!" Em hét lớn và giơ tay, tôi nhắm chặt mắt chờ bàn tay em quật vào mặt mình...

Nhưng không...

Cánh cửa thang máy bật mở, em đùng đùng đi ra khỏi thang máy và cánh cửa xịch đóng lại, tôi tiếp tục chờ đợi đến tầng của mình.

Đúng là tôi say thật mà... say tình, say em, say đến không thể tỉnh lại, say đến điên dại và ngờ nghệch vì em. Say đến từ bỏ mục đích sống vì em, tôi có thể lật úp mặt đất này lại vì em...

Tôi chẳng thể chịu nổi cái cảnh em để lộ thân thể của mình ra hay để cho bất cứ một tên háo sắc bẩn thỉu nào chạm vào cơ thể em...

Em là của tôi, chỉ của mỗi mình tôi mà thôi...

Của tôi?

Tôi tự thấy mình buồn cười, dường như càng ngày tôi càng muốn chiếm hữu em, tình yêu lớn quá sẽ hóa thành cái gì nhỉ?

Có ai trả lời cho tôi không?

.

.

Đẩy cánh cửa phòng, tôi phát hiện ra điện thoại của mình đang rung như điên dại trên cái bàn kính.

Tôi chộp lấy nó và ngã người ra sofa. Bật máy lạnh lên...

Tôi cần tìm cái cảm giác lạnh lẽo để làm dịu đi cơn điên này.

"Gì thế?"

"Đã nhận được tiền." Giọng của Yoong vang lên.

"Chuyển sang tài khoản Jessica đi." Tôi đáp, giọng tôi nghe như sắp mắng ai đó đến nơi.

"Sao thế unnie?"

"CỨ LÀM ĐI!" Tôi bật dậy và quát vào điện thoại.

"Vâng."

"Xin lỗi, Yoong. Chị đang không được bình thường." Dùng tay vuốt ngang mặt để làm chính mình tỉnh táo hơn.

"Chị và Sica-unnie lại có chuyện à? Tại sao không khi nào hai người yên ổn như trước được thế? Chị vẫn chưa nói cho chị ấy biết quyết định của mình sao?" Yoong hỏi tôi tới tấp.

"Ồ, em nghĩ sao nếu Hyunie không đeo nhẫn kết hôn, à không, đính hôn của em và em ấy rồi nhảy nhót với một thằng đàn ông bẩn thỉu háo sắc nhem nhuốc..." Và tôi trả lời với cái tốc độ mà tôi không tin rằng mình có thể nói được.

"Vậy còn chuyện quyết định?"

"Ồ, thời gian cãi nhau hay giết nhau còn không có ở đâu ra mà giải thích với chả kể lể?" Tôi làu bàu.

Tiếng máy lạnh ầm ì chạy làm tôi dễ chịu. Đứng dậy đi hứng làn hơi lạnh tỏa ra từ đó, tôi cảm thấy như mình đang được vuốt dịu cơn giận đi vậy.

"UNNIE!!! SICA-unnie nhảy xuống sông rồi!" Yoong thảng thốt hét lên qua điện thoại.

"Em đua chị sao Yoong? Cô ấy thậm chí chẳng đeo nhẫn, cùng lắm chỉ là ném chiếc nhẫn đi thôi."

"Em nói thật đấy Yuri! Mới nãy chiếc nhẫn còn đi vòng quanh trong căn phòng mà, và trước đó thì nhẫn của chị ấy và chị luôn ở gần nhau!"

"Cái quái gì?" Tôi ném bỏ điện thoại và chạy thật nhanh ra ban công.

Mặt nước đen ngòm, những ánh đèn vàng lay động. Tôi không thể thấy gì bên dưới cả...

Nhưng có một điểm sáng dưới lòng nước làm tôi chú ý...

Chiếc nhẫn!

Tôi lao đầu mình xuống dòng sông, không cần biết nhiệt độ dưới nước và bên ngoài là bao nhiêu... Dù sao tôi cũng đang cần hạ nhiệt cái đầu điên khùng này của mình lại.

Làn nước lạnh buốt nhanh chóng thấm ướt quần áo và tóc tôi. Cố mở mắt mình dưới cái không gian đen ngòm này...

Điểm sáng ban nãy đang chìm xuống rất nhanh...

SICA!

Nhưng rồi nó chậm lại... chậm dần đi...

Tôi cố lặn sâu hơn, càng sâu hơn nữa...

Tại sao em lại nhảy xuống sông? Chuyện quái quỷ gì thế này?

Chộp được chiếc nhẫn...

Không khí! Mình cần không khí!

Tôi ngoi lên khỏi dòng sông và thở lấy thở để như suốt 1 thế kỉ qua tôi không được thở vậy.

"SICA-ah!!!!" Tôi gào lên, hi vọng nghe được tiếng trả lời. Nhìn vào lòng bàn tay mình, chiếc nhẫn vẫn sáng và lấp lánh dưới những ánh đèn vàng mờ ảo hai bên bờ sông, từ những bức tường cổ kính.

Không một động tĩnh quanh tôi, mặt nước lặng yên ở phía xa và nhấp nhô sóng ở quanh người...

"SICA!" Tôi hít một hơi thật sâu và lại lặn xuống bên dưới...

Dù em ở đâu tôi cũng phải lôi em ra cho bằng được! Jessica KWON! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không thể vô duyên vô cớ mà em biến mất như thế được!

Lại một lần nữa tôi cạn dưỡng khí... Lại phải ngoi lên...

"SICA!" Lại lấy hết sức mình, tôi gào lên gọi em, cảm giác như cổ mình sắp rách toạt ra vì cố gắng gào thét và phổi tôi sắp nổ tung vì khó chịu.

"Yul..." Chất giọng ngọt ngào của em cất lên, ngay sau lưng tôi.

"SICA!" Tôi quay người lại và bơi đến cái cầu tàu gần nhất, ngay bên dưới phòng em và tôi. Chật vật leo lên cạn, bộ quần áo ướt làm cho tôi dường như tăng thêm cả trăm kilos.

Mái tóc giả vẫn còn đó, em trong bộ váy ngủ màu trắng, mờ ảo dưới ánh đèn vàng. Mắt tôi cay xè vì nước sông. Trông cả người em lúc này như đang tỏa ra một thứ ánh sáng màu bạc vậy...

Mắt tôi có vấn đề thật rồi...

Bằng vài cú đu người, tôi nhảy lên ban công nơi em đứng, độ cao 4 meters đối với tôi lúc này cũng là cả một thử thách khi mà trên người mình đang phải mang trọng lượng gấp đôi và đầu óc tay chân đều đã rã rời do ngụp lặn dưới nước, còn quay mòng mòng bởi rượu nữa chứ...

Vừa chạm chân xuống ban công tôi liền trượt người tựa lưng vào vách tường, nước chảy ròng ròng từ người tôi, ướt nhẹp cả khoảnh đất quanh người.

Tôi và em nhìn nhau, không nói gì...

"Yul..." Em cúi xuống, vén những lọn tóc ướt bết lại trên mặt tôi.

Tại sao tôi lại điên đến mức tin việc em nhảy xuống sông chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cãi nhau với tôi mà em nhảy sông?

Nực cười! Mày ngu thật Kwon Yuri.

Em chỉ muốn ném đi chiếc nhẫn mà thôi... Việc đi vòng vòng chẳng qua là em do dự thôi...

Cô ta không còn yêu mày nữa rồi Kwon Yuri...

"Xin lỗi, đây là chiếc nhẫn của cô, cô Jung. Cô có thể tùy ý xử lí nó... Xin lỗi vì đã làm hỏng việc ném bỏ nó của cô." Tôi đặt nó vào tay em rồi đứng dậy.

"Yul!" Em lao vào ôm chặt lấy tôi. Khẽ rùng mình trước hơi ấm đột ngột. Tôi gạt tay em ra...

"Xin lỗi, người tôi đang ướt, sẽ làm ướt người cô đấy." Dùng giọng lạnh lùng nhất có thể để nói, tôi điên mất.

"YUL! Nghe em nói đi, chúng ta không thể ngồi yên nói chuyện cùng nhau được sao?" Tôi chẳng phân biệt được cảm xúc trong lời nói của em nữa. Nước làm lùng bùng lỗ tai tôi mất rồi, não tôi đã bị cái lạnh và những thứ rượu bia làm cho mụ mẫm rồi.

Liều mình, bằng cách như lúc nãy, tôi đu người trở về phòng mình.

Tôi nhắm thẳng phòng tắm và đi vào...

Xả hết những thứ hơi lạnh và khó chịu trên người. Tôi lấy trong những thứ đồ vừa mua lúc chiều ra một bộ quần áo thoải mái... Những gì tôi muốn lúc này chỉ là một giấc ngủ bình yên thôi.

Trong lúc xỏ tay vào cái áo thun, chiếc nhẫn trên tay vướng lại.

"Tao nên giữ mày lại hay cũng ném mày đi đây?" Như một kẻ điên, tôi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình và nói chuyện.

Tôi chưa thể ngủ được khi mà còn đang băn khoăn phải giải quyết nó thế nào? Giải thích thế nào với gia đình tôi và phải đối mặt thế nào với việc giết em khi mà tôi chẳng thể nhìn mặt em? Phải làm gì nếu tôi quyết định không làm sát thủ nữa...

Ngổn ngang cả đống việc mà tôi phải giải quyết.

Đến bây giờ tôi mới biết rằng việc ngủ lại khó khăn như thế...

*cộc cộc cộc*

Ai lại gõ cửa vào giờ này?

Tôi cất con dao găm vào thắt lưng rồi đứng dậy mở cửa. Một tay đặt trên cán dao, một tay mở cửa...

Không như tôi nghĩ là một ai đó đến giết tôi, mà là em. Rụt rè cúi gằm đầu và ôm một cái gối to.

"Chuyện gì thế cô Jung?" Tôi buông tay mình khỏi con dao và mở rộng cánh cửa.

"Em nghĩ chúng ta cần nói rõ vài chuyện!" Em ngẩng mặt khỏi cái gối và nhìn tôi.

"Và cái gối này để làm gì thế?" Tôi thắc mắc, vẫn chắn ngang đường, không để cho em vào trong.

"E-em..có thể vào trong không?"

"Nếu cô không có ý định giết tôi thì xin mời." Tôi lách người, để một khoảng trống vừa đủ cho em. Em chần chừ và nhìn tôi, ánh mắt tổn thương. Em hít một hơi thật sâu và bước vào trong, phớt lờ câu nói đâm thọt chọc ngoáy của tôi.

Sập cửa lại, tôi theo em ngồi xuống sofa, đặt con dao găm sau lưng lên bàn kính, bên cạnh chiếc nhẫn. Tôi liếc sang tay em, chiếc nhẫn lại ở đó, vị trí mà nó cần phải ở.

"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi và nhìn lại tay mình, việc đeo nhẫn đã để lại một vết hằn, màu da nhạt hơn cả ngón tay và cánh tay tôi.

"Em nghĩ chúng ta có vài hiểu lầm từ sáng đến giờ..."

"Nên để tôi nói trước hay cô nói trước đây Jessica? Cô bỏ tôi đi lần thứ 3 cách đây 27 tiếng đồng hồ và bây giờ cô tìm đến tôi bảo rằng có hiểu lầm?"

"YUL! Xin để cho em nói."

"Nói đi.. Hiểu lầm gì đây? Hợp đồng bảo cô giết một Kwon Yuri nào khác không phải tôi sao?"

"Đúng thế, hợp đồng bảo rằng hãy giết sát thủ Kwon Yuri chứ không phải Kwon Yuri, chủ tịch tập đoàn Kwon." Ánh mắt em tha thiết nhìn tôi, dường như em đang cầu khẩn tôi hiểu em, hiểu những gì em nói.

Tôi hiểu chứ...

"Có gì khác nhau sao? Tất cả đều là một Kwon Yuri và là người ở trước mặt cô đây..." Tôi bắt chéo chân và nhìn em, cảm giác thiếu đi chiếc nhẫn trên tay thật khó chịu, khó chịu hơn cả lần đầu tiên tôi đeo nó vào tay mình cách đây vài tháng.

"Nếu như..."

"Không có nếu, tất cả đều là tôi, Sát thủ Kwon Yuri chính là tôi là con người thật của tôi. Cô muốn giết thì thật sự là cô muốn giết tôi. Còn sự hiểu lầm nào nữa?" Tôi dựa người vào lưng ghế, ngắt ngang câu nói của cô ấy.

"Về việc lúc nãy..."

"Chiếc nhẫn à? Hay tên phì thộn bẩn thỉu?" Tôi nhướn mày.

"Cả hai. Em không hề bỏ chiếc nhẫn, chỉ là em tháo ra để tiện cho việc dẫn dụ tên đó vào bẫy thôi... Và lúc Yul hỏi.."

"Thứ nhất, tôi không cần em phải dẫn dụ hắn, tôi hoàn toàn có thể cắt cổ hắn mà thần không hay quỷ không biết. Thứ hai, việc em ném chiếc nhẫn xuống sông, là sao?"

"Lúc Yul hỏi, em chỉ muốn trêu Yul thôi. Nhưng không ngờ lại khiến cho chúng ta cãi nhau, em thật sự không muốn thế. Nhưng trong lúc Yul nóng nảy thì thật là thất sách nếu tìm đến Yul và nói chuyện như thế này." Em đáp, giọng nhẹ nhàng và ánh mắt cầu xin tôi đừng ngắt lời em.

"Yul đã có lần bảo rằng khi Yul giận dữ chỉ cần nhiệt độ xung quanh hạ xuống thì cơn giận sẽ nguôi đi phần nào..." Em tiếp tục, mặt lại cúi gằm xuống.

"Nên em chọn cách đó để khiến Yul hạ nhiệt..." Ồ, tôi giống cái bếp lò thế à? Dùng nước để dập cơn giận? Nhưng tôi phải công nhận rằng nó hiệu quả.

"Và?"

"Em không hề nghi ngờ khả năng hạ thủ của Yul... Em chỉ muốn giúp Yul và muốn chúng ta chơi đùa cùng nhau như lúc ở Vegas..." Em ngập ngừng rồi cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn... "Đây là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau. Và là do em, em xin lỗi..."

"Còn việc em liên tục bỏ đi là thế nào? Còn cả cái USB nữa!" Tôi gằn giọng.

"Em xin lỗi, nhưng em đã quyết định..." Tôi lo sợ phải nghe thấy điều này...

"Thôi, không nói nữa. Ngày mai sẽ nói tiếp, tôi mệt rồi, tôi cần đi ngủ..." Tôi đứng phắt dậy, "mời cô về cho..."

"Em có thể ở lại đây cùng Yul không?" Câu nói này làm tôi bất ngờ, cái gối này để làm gì thì tôi đã biết.

"Được thôi... Nhưng tôi sẽ không bảo đảm sáng mai không phải là một Bloody Valentine." Tôi giật lấy chiếc nhẫn trên tay em và đi vào phòng ngủ.

Leo lên giường, tôi nằm chệch về một bên, chừa một khoảng trống. Dù gì em cũng là thứ duy nhất có thể ru tôi vào giấc ngủ nhanh nhất... Và tôi thèm khát được ôm em trong vòng tay mình.

Giường khẽ thụng xuống, em nằm quay lưng về phía tôi, trong cái áo sơ mi rộng màu trắng sữa...

Lê người đến bên cạnh em và vòng tay kéo vào...

"Sau này không được để những tên phì thộn như thế chạm vào em, không được để bất cứ tên nào trông thấy cơ thể em... Em là của Yul..." Tôi cắn lên vai em, đánh dấu.

"Làm như Yul nắm quyền sinh sát của em vậy..." Em cười khúc khích và rúc vào vòng tay tôi, nắm lấy tay tôi.

"Trong phòng này có khói thuốc mê... Nếu sáng mai ai dậy trước, sẽ có quyền sinh sát đối với người kia. Không quá đáng chứ?" Tôi thì thầm vào tai em và

*click*

... tôi còng tay phải của mình vào tay trái em, giữ chặt em trong lòng mình. "Không được bỏ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro