[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 9.2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9th SHOT

PART 2:

Tôi chớp mắt, nhìn lên cái trần nhà trắng toát, lấp lánh ánh lân tinh. Nhìn quanh và xác định xem mình đang ở đâu. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.

Tôi ghét nó, bệnh viện và thuốc sát trùng.

Nhắm mắt lại, tôi cố gắng lôi kéo cái mớ bòng bong trong não mình bung ra, tìm những thứ tôi cần hiện tại.

Tại sao tôi lại ở đây?

Chuyện gì xảy ra với cái cơ thể đau đớn rã rời và cái đầu như sắp nổ tung ra của tôi.

Mọi thứ thật sự là một mớ bòng bong, chẳng thứ nào rõ ràng cả, các kí ức cứ vướng víu mắc nối và kéo liền nhau, tôi không thể phân biệt được sự gần xa và thời gian xảy ra các sự việc trong cái đống kí ức hỗn tạp đó.

Hít thở thật sâu, tôi mở mắt ra và nhìn sang bên trái của mình. Một mái tóc vàng xõa tung, từng lọn tóc lấp lánh trong đêm, một bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt vào từng ngón tay tôi.

Lại nhắm mắt, tôi cố tìm thông tin về người con gái này.

“Pleasure!” Một cô gái quyến rũ, thì thầm một cách nóng bỏng vài tai tôi…

“Babo… Em muốn nói với Yul câu ‘Yul về rồi à?’ và câu ‘Chào buổi sáng’ với Yul cơ…” Một gương mặt mệt mỏi nhưng lại bừng sáng sự hạnh phúc…

“…mỗi ngày trôi qua em lại càng không muốn rời xa Yul”

“Em chưa biết yêu là thế nào, nhưng nếu yêu là như cảm giác của em lúc này thì em nghĩ rằng em yêu Yul mất rồi…”

“Em tự hỏi mình đã nói thế này biết bao nhiêu lần khi nằm bên cạnh Yul thế này, nhưng em có phải là ngốc không khi mà lại đi nói chuyện với một người ngủ say như chết thế này chứ?”

Xa lạ quá, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi mà từng câu nói lại vang vọng trong não mình?

“Có biết khi em thức dậy không thấy Yul em đã lo lắng thế nào không?”

“Đừng làm đồ ngốc như thế nữa…”

“Em cần Yul.”

“Em muốn được Yul yêu như thế… Em muốn trở thành người bạn thân nhất của Yul và hiểu Yul nhất…”

Em là ai? Tại sao? Em yêu tôi? Chúng ta là gì của nhau?

Hình ảnh em lúc mờ nhạt lúc rõ ràng, một cô gái nóng bỏng, một luật sư ngọt ngào và một người con gái yếu đuối. Nhưng thấp thoáng đâu đó trong cái mớ hỗn độn đó lại là một cô gái đằng đằng sát khí với cái gối, một cô gái với vẻ mặt u buồn, từng giọt nước mắt lăn xuống trong giấc ngủ rồi hình ảnh em trong bộ váy cưới màu trắng hiện lên cuối cùng…

Giọng nói ngọt ngào của em khi gọi tên tôi vang lên…

Nụ cười rực rỡ của em như soi sáng cả một vùng kí ức u ám của tôi.

Jessica!

Tôi đã nhớ ra em, nhưng một điều gì đó trong tôi ngăn tôi gọi tên em.

Nhíu mày, tôi cố tìm thêm vài thứ nữa lẩn lướt trong đống trí nhớ mơ hồ lung tung của mình.

Một cô gái với đôi mắt cười, giọng nói oang oang, đôi môi run rẩy cam chịu…

Miyoungie!

Lại thêm vài hình ảnh nữa vụt qua, Yoong! Soo Young, Hyo Yeon…

Cố tìm sự liên hệ giữa việc tôi hôn Tiffany và việc em và tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện…

Có tiếng cửa phòng mở, rất khẽ…

“Sica-ah…” Giọng nói này là của Tiffany.

Mái tóc mượt mà phủ trên tay tôi không còn ở đó nữa. Giọng em khẽ vang lên

“Tiffany?” Chất giọng của em khiến tôi rùng mình.

“Cậu về tắm và thay đồ đi, tớ trông chừng Yuri cho. Nếu có chuyện gì tớ sẽ gọi ngay cho cậu…”

“Tớ ổn mà, cậu cứ đi làm đi.” Một bàn tay lạnh toát vuốt nhẹ lên mặt tôi, sống mũi tôi và dừng lại ở môi tôi. Gầy quá…là tay ai thế này?

“Cậu hãy nhìn lại cậu trong gương đi Jessica! Đã 4 tháng rồi, cậu xem cậu giống cái gì hả?” Giọng Miyoungie hét toáng lên. Cảm nhận được bàn tay gầy guộc trong tay mình siết chặt.

“Nếu Yuri tỉnh lại trông thấy cậu như thế này, cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Cậu nghĩ Yuri muốn cậu như thế này để gọi cậu ấy tỉnh lại à?” Lại cái giọng oang oang của Fany.

“Đúng! Nếu tớ chết mà Yuri tỉnh lại thì tớ sẽ làm ngay đây!” Bàn tay trong tay tôi vuột ra, tôi nghe thấy tiếng ghế ngã.

*Slap*

Tiếng bạt tai.

Tôi nhíu mày, quá nhiều âm thanh tác động vào bộ não đang rối rắm này. Tôi không thể giải quyết hết tất cả những âm thanh đó một lúc được.

“Cậu tỉnh lại đi Jessica! Yuri đã nằm đó suốt 4 tháng trời rồi, nếu những việc cậu làm là có ích thì Yuri cũng đã tỉnh dậy. Tớ yêu Yuri không thua gì cậu, những gì cậu sẵn sàng làm cho Yuri, tớ cũng sẵn sàng. Nhưng cậu nhìn lại xem, Yuri có cần chúng ta làm những việc ngu ngốc đó không?” Tiếng Fany vang lên, từng tiếng nấc vọng vào tai tôi.

Fany yêu tôi, Sica yêu tôi?

“Cậu ấy yêu cậu Jessica, làm ơn đừng tự hành hạ bản thân mình như thế nữa. Yuri sẽ đau lòng thêm mà thôi.”

Não tôi tự dưng lại phân tích tình hình nhanh một cách chóng mặt. Nhịp tim tôi đập như ngựa phi…

Jessica… Jessica… Sica!

SICA-AH!!!

“Fany gọi bác sĩ mau! Nhịp tim của Yuri!” Giọng em thảng thốt. Tim tôi đập thình thình trong lồng ngực, cả tai tôi cũng ù đi.

Tiếng chân người chạy rầm rập cũng lọt vào tai tôi. Lại nhíu mày, tôi cảm thấy bàn tay em lại lướt nhẹ trên chân mày mình.

Một bàn tay thô bạo chạm vào mắt tôi, mở banh nó ra. Tôi mở bừng mắt và nhìn chằm chặp vào lão bác sĩ đó. Tự dưng tôi lại muốn nổi nóng.

“Yuri-ah!”

“Yul!”

“Cô ấy tỉnh lại rồi, tốt quá.”

“Miyoungie!” Tôi muốn gọi tên em nhưng sao tôi lại gọi tên Fany. Gương mặt em tối sầm lại, cả Fany cũng thế, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi rất lạ.

Ánh mắt tôi xoáy vào em, trông em phờ phạc quá. Không còn vẻ khỏe khoắn thường ngày, mà trông hốc hác và yếu đến mức có thể lăn ra ngất bất cứ lúc nào.

“Tớ sẽ gọi cho mọi người, cậu ở lại với Yuri nhé.” Em bước ra khỏi phòng bệnh, đầu cúi gằm.

Xin lỗi em, có lẽ chúng ta cần thêm một khoảng thời gian. Tuy Yul nhớ những kỉ niệm giữa chúng ta nhưng Yul cần thêm thời gian để tìm lại cảm xúc của mình.

“Yuri-ah! Bác sĩ bảo cậu bị chấn thương não, cậu có thấy không khỏe chỗ nào không?” Fany tiến tới phía tôi, chậm rãi và cẩn thận nhìn tôi trong khi ánh mắt tôi dán chặt vào dáng người đang khuất dần sau từng lớp kính của em.

“Khá ổn, nhưng có vài thứ còn lẫn lộn.” Đầu tôi đang nhức ong ong đây. “Có quá nhiều âm thanh khiến tớ nhức đầu.” Fany ngồi xuống cạnh giường tôi và đưa tay vuốt lên tóc tôi, cảm giác quen thuộc nhưng lại lạ lẫm, không phải như em đã làm với tôi.

“Cậu chỉ mới tỉnh lại thôi mà. Cậu có cảm thấy mình đã quên gì không?” Ánh mắt cậu ấy lo lắng.

“Tớ đã quên cô ấy.” Tôi nhìn theo hướng mà em vừa biến mất. “Quên đi cảm xúc và tình cảm của bọn tớ…” Giọng tôi đắng nghét, khó chịu.

“Cậu cần thời gian mà Yuri, tớ tin chắc rằng tình yêu của Sica dành cho cậu vẫn thế dù cho cậu có tạm thời quên đi cậu ấy.” Fany đặt vào tay tôi cái điện thoại. “Có lẽ nó sẽ giúp được gì đó cho cậu.”

Tôi bấm vào một cái nút, màn hình bừng sáng. Hình một cô gái tóc đen đang hôn một cô gái tóc vàng, là em. Lí trí mách bảo tôi rằng, người tóc đen đó là tôi, và tôi mặc định rằng đó là mình.

“Có lẽ cậu nên trông thấy mình lúc này, Yuri-ah.” Fany mỉm cười, đôi mắt cậu ấy trở thành hai đường cong.

Đưa cho tôi cái gương tay, nhìn vào chính mình trong đó. Tôi hoảng hốt nhìn lại tôi trong tấm ảnh.

Mái tóc ngắn và hơi rối, màu đen sậm, gương mặt hơi hóp vào, và cô gái trong hình thì có mái tóc dài thẳng mượt.

“Vì phẫu thuật nên phải cạo hết tóc của cậu, 4 tháng qua nó đã dài ra được thế này, nếu cậu chịu để lâu một tí thì nó sẽ dài như cũ thôi. Tớ biết cậu thích mái tóc dài của mình mà.” Tôi mỉm cười đáp lại, nhạt nhẽo. Thật ra tôi chẳng biết tôi trước đây thế nào nữa, chỉ biết là bây giờ thì tôi giống như kẻ điên sẵn sàng lao vào siết cổ bất kì ai làm tôi khó chịu vậy.

Chưa kịp trả lời thì bà nội, Yoong, Hyo Yeon và Soo Young đã chạy ùa vào làm náo động cả căn phòng. Riêng em chỉ đứng ở góc phòng và nhìn tôi, ánh mắt em rất buồn.

Những tiếng động ầm ĩ khiến tôi muốn nổi điên lên vì khó chịu.

“Được rồi.” Tôi ôm chặt đầu mình, nó sắp nứt toác ra và não tôi sẽ văng ra ngoài mất.

Bàn tay em lại xoa nhẹ đầu tôi, bầu không khí im lặng đáng sợ. Chỉ còn tiếng thở khe khẽ của mọi người, hơi thở của tôi như tiếng gầm gừ vì tôi phải kiềm chế không hét lên vì cơn đau đầu này.

“Làm ơn đi! Đừng làm ồn được không?” Như vừa uống nhầm thuốc nổ, tôi nổi giận với tất cả mọi người.

“Em xin lỗi, unnie.” Yoong cúi gằm mặt ra chiều biết lỗi.

“Không sao đâu. Bây giờ có vài việc tôi cần nói với mọi người.” Đẩy nhẹ em ra, tôi ngước lên nhìn mọi người.

“Có vài điều tôi đã quên. Và vài điều tôi lẫn lộn…” Nhìn em, tôi cảm thấy thật khó khăn khi phải nói ra rằng những kỉ niệm vẫn đang rõ như in trong não tôi mà cảm xúc thì tôi lại chẳng cảm nhận được gì từ trái tim mình, trừ khi nó đập như điên dại mỗi khi tôi nhớ về em.

“Jessica… Yul xin lỗi…nhưng có lẽ tình cảm của chúng ta là một trong những thứ bị lãng quên…” Tôi ngập ngừng. Mắt em như mất hết thần sắc, nó dại đi và em lảo đảo.

“Tất cả các kỉ niệm vẫn còn đó, nhưng Yul thật sự không nhớ được tình yêu của chúng ta là thế nào…”

Cả người em run lên, tay bịt chặt miệng để ngăn tiếng nấc bật ra.

“Soo, đỡ cô ấy giúp tớ.” Tôi nhờ Soo Young, và cậu ấy làm theo.

“Và tôi nghĩ có lẽ tôi nên về nhà…tôi cần tìm lại vài thứ mà mình đã quên…”

.

.

.

.

.

Bà nội tôi đồng ý, và ngay sau hôm đó tôi được về nhà. Dĩ nhiên với cả Jessica, Tiffany và Yoong, Hyunie luôn túc trực bên cạnh. Cứ như là tôi có thể chết bất cứ lúc nào vậy.

Vẫn ngủ cùng phòng với em, nhưng là tôi một bên và em một bên, khoảng giữa hai chúng tôi là tất cả gối mà tôi có được. Hàng đêm tôi vẫn nghe thấy tiếng nấc của em, tiếng khóc trong câm lặng…

“Này, đâu phải là tôi sẽ chết bất đắc kì tử đâu, sao lại kè kè theo tôi như vậy hả?” Tôi ngoi lên khỏi hồ bơi và gào vào mặt đám y tá được thuê riêng về nhà. “Các cô có thể nghỉ việc.”

Đám y tá đó liền bỏ chạy khỏi nhà, và tôi bước lên bờ. Trông thấy em đã nhìn tôi một cách im lặng từ bao giờ.

“Xin lỗi…”

“Không giống Yul chút nào.” Em mỉm cười, đau khổ, “Trước đây Yul không hay nổi nóng với người khác như thế.” Đưa cho tôi cái khăn bông lớn, em vuốt nhẹ mái tóc ngắn của tôi.

“Từ ngày tỉnh lại, dường như bất cứ âm thanh nào cũng làm cho Yul muốn nổi nóng, trừ tiếng nói của em, Fany và âm nhạc.”

Em cười buồn, đưa tay chạm vào mặt tôi. Như có một dòng điện vô hình chạy qua, tôi thoáng rùng mình và em rụt tay lại.

Cảm giác này lạ quá…

“Em ước gì Yul có thể nhớ lại chúng ta đã yêu nhau như thế nào để có được những giây phút ngọt ngào đó…”

“Yul xin lỗi…”

“Babo, có phải lỗi của Yul đâu mà xin? Yul trở nên như thế này là do em cơ mà? Nhớ không?” Em ôm lấy tôi, qua lớp khăn, tôi muốn vòng tay ôm em nhưng em lại đẩy tôi ra trước khi tôi kịp đáp trả cái ôm đó.

“Fany đang chờ Yul trong nhà đấy. Em có việc, đêm nay em sẽ về, ba chúng ta sẽ cùng xem phim nhé…”

“Yul đâu phải con nít?” Tôi mỉm cười, vén lọn tóc vàng của em lên. “Em có thể…cắt ngắn tóc không Sica?”

Mặt em giãn ra, khi nghe tôi gọi em bằng cái tên đó.

“Hãy giống như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau…”

Em mỉm cười, gật đầu rồi quay đi, vẫy tay với không khí sau lưng tôi.

Fany nở nụ cười chào em.

Cả hai cô gài cùng yêu tôi, họ cùng khổ vì tôi… Tôi phải xác định lại một việc.

Quay vào nhà, tôi tắm và thay đồ…đi xuống nhà ăn, và Fany đang sắp xếp những món ăn sáng theo phong cách phương tây ra bàn.

Mỉm cười chào tôi. Tôi đáp trả rồi ôm lấy cấu ấy.

“Miyoungie~, tớ có việc cần phải nhờ cậu…” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của cậu ấy. Nó hoảng hốt… "tớ cần cậu trả lời giùm tớ, nhưng đừng nói gì cả."

Cúi thấp người để môi mình chạm vào đôi môi hé mở kia…

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro