[Longfic] Our first love story Chap 27 part 3 | NEW update 28.08.2011

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: SSF

Au: KsDreams

Trans: saranghae_taeny

.

.

.

Tóm tắt part 1 & 2:

Sau khi được Yuri cho hay Fany đang đi gặp Sungmin để thực hiện kế hoạch của cô ấy, Tae đã ngay lập tức lên đường đến điểm hẹn bỏ ngang cuộc họp và không ngoài dự đoán, Tae đã nện Sungmin. Hậu quả là giới truyền thông biết được, tin tức ấy lập tức được đăng lên truyền hình. Tất cả mọi người đều biết ngay cả cô em của Tae là Seohuyn cũng sốc vô cùng và Yuri cũng bị dính vào chuyện này. Khi về đến nhà, Taeny đã xảy ra cuộc cãi nhau dữ dội, kết quả là Fany đã tát Tae và bỏ chạy khỏi nhà...

Chap 27

Part 3

Yuri's room,

Fany's POV

Sau khi chạy ra khỏi ngôi dinh thự ấy, tôi thẩn thờ một mình trên con đường dài. Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống khi ngồi một mình trong công viên gần đó. Một phần trong tôi muốn quay trở lại để xem Tae ra sao, nhưng tôi biết nó không phải một quyết định sáng suốt ít nhất là bây giờ. Nên tôi đã ở lại đó một mình và khóc rất nhiều.

Lúc đó tôi đã muốn gọi cho Jessica người bạn thân của tôi, nhưng tôi nhận ra lúc rời khỏi nhà đã chẳng mang theo thứ gì ngoài bộ đồ đang mặc trên người. Không có điện thoại, cũng không có tiền.

Hiện tại nơi mà tôi có thể đến chỉ có nhà của Yuri, vậy nên tôi đã tới đó. Và cậu ấy cũng là người ra mở cửa, tôi đã cố gắng để tránh ánh mắt của cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi đang khóc, nhưng chắc là cậu ấy đã nhìn ra điều đó khi vừa thấy tôi.

Tôi cảm thấy mình không được lịch sự khi không chào hỏi mọi người trước khi lên phòng, nhưng bây giờ trong trong đầu tôi rất hỗn độn, tôi nghĩ nên tránh đi một lúc như vậy sẽ tốt hơn.

Tôi vào phòng Yuri và ngồi xuống giường... có tiếng gõ cửa...

"Tiffany àh? Sica đây, tớ có thể vào với cậu không?", là Sica.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nghe được tiếng của Sica. "Uh, cậu vào đi", tôi trả lời.

Sica mở cửa thật nhẹ nhàng như cậu ấy đang sợ điều gì đó. "Cậu không sao chứ Fany?", cậu ấy hỏi

Tôi gật đầu và mỉm cười để trấn an cậu ấy. "Đừng dối tớ, tớ biết cậu đang khóc. Chuyện gì vậy Fany?", Sica đến và ngồi xuống cạnh tôi.

"Cậu đã nói ra chuyện đó", tôi nói.

"Chuyện gì?", Jessica bối rối.

"Chuyện tớ đã nói với cậu", về sự sai lầm lớn của tôi khi gặp Sungmin.

Nét mặt Sica thay đổi và cậu ấy quay sang chỗ khác. "Nhưng nếu tớ không nói ra có lẽ mọi thứ sẽ còn tệ hơn...", cậu ấy thì thầm.

"Cậu đang nói gì vậy?"

"Tớ xin lỗi Fany. Tớ rất sợ Sungmin sẽ gây bất lợi cho cậu, nên tớ mới nói cho Yuri biết và cậu ấy đã gọi cho Tae", cậu ấy thừa nhận.

"Tớ biết là cậu"

"Huh?"

"Ý tớ là việc Taeyeon đột ngột xuất hiện trong quán ngay lúc ấy đúng là quá trùng hợp"

"Tớ xin lỗi"

"Đừng xin lỗi tớ" tôi nắm lấy tay Sica. "Tớ không cam tâm, tớ đã gần như mất đi thứ quí giá nhất cuộc sống một cách vô ích"

Đúng. Tôi đã gần như đánh mất Taeyeon người tôi yêu thương, chút nữa thôi là tôi đã là tổn thương trái tim ấy, nhưng quan trọng nhất, tôi gần như đã phá vỡ sự tin tưởng của Taeyeon lần nữa.

"Sungmin, hắn ta nói gì với cậu?"

Tôi kể lại với Sica buổi gặp mặt với Sungmin. Không biết bằng cách nào tôi đã quên không còn nhớ rõ tôi đã làm những gì. Tôi có thể đã thực hiện yêu cầu của anh ta. Ngay cả bây giờ, tôi không thể tin là tôi lại có thể chấp nhận yêu cầu đó.

"Cậu thực sự sẽ làm điều đó sao?"

"Tớ không biết... Tớ thực sự không biết... nhưng lúc bấy giờ, tớ đã nghĩ đó là cách duy nhất", tôi thừa nhận.

Tôi đã thực sự nghĩ rằng đó là cách tốt nhất. Làm thế nào mà tôi lại ngốc đến như vậy.

"Tớ mừng là Taeyeon đã đến đúng lúc, vì Sungmin là người không thể nào tin tưởng được"

"Tớ biết đó cũng là điều Taeyeon đã nói với tớ"

"Cậu ấy đã nổi giận đúng không?"

"Tại cậu không thấy, gương mặt của TaeTae rất đáng sợ khi nói chuyện với Sungmin. Tới khi về nhà, cậu ấy đã thét lên và tớ biết cậu ấy đã cố kìm nén để không đập phá hết mọi thứ trong phòng" tôi nói với Sica và nhớ lại vụ cãi nhau giữa tôi với Tae.

"Và cậu không thể trách cậu ấy vì sự tức giận lần này?"

"Đương nhiên, cậu ấy có quyền nổi giận và tớ cũng đang rất giận bản thân mình. Nhưng tớ muốn ít nhất cậu ấy cũng phải hiểu cho tớ" tôi kể tiếp phần còn lại giữa tôi và Tae.

"Cậu đánh Taeyeon sao?!?!?!" Sica vô cùng kinh ngạc khi nghe tôi kể.

"Tớ bị mất kiểm soát, nhưng những gì cậu ấy đã nói rất... tớ... tớ không thể tin cậu ấy lại nghĩ như vậy" tôi nhớ lại những gì Taeyeon nói khiến tôi tức giận.

Nhưng Jessica thì không ngạc nhiên lắm với những gì Taeyeon đã nói. "Haizz, Taeyeon mà, khi cậu ấy đã tức giận thì có lẽ sẽ không suy nghĩ gì trước khi nói đâu"

"Tớ không thích điều đó. Thực tế cậu ấy không hiểu được cảm giác của tớ. Không biết cậu ấy hiểu được tớ bao nhiêu nữa?" tôi thất vọng.

"Còn cậu thì sao, cậu hiểu được cậu ấy bao nhiêu?" Jessica hỏi ngược lại tôi.

Câu hỏi của Sica làm tôi thức tỉnh. "Taeyeon chỉ muốn bảo vệ cậu và tớ chắc rằng Taeyeon yêu cậu nhiều như cậu yêu cậu ấy vậy. Cho nên, cậu thử nghĩ xem Taeyeon sẽ tổn thương thế nào khi biết những gì cậu sẽ làm vì cậu ấy" cậu ấy giải thích.

Sica nói đúng. Thời gian qua, tôi chỉ nghĩ cho cảm giác của riêng mình. Tôi đã quá mù quáng với tình yêu của tôi mà không nghĩ gì đến Taeyeon cả, nhất là khi tôi tự quyết định giúp cậu ấy theo cách của riêng tôi.

"Tớ phải làm sao bây giờ?" tôi hỏi.

"Giờ cậu chờ cho Taeyeon bình tĩnh lại và quay về nói chuyện với cậu ấy"

"Sica ơi, tớ đã gây rắc rối... còn kéo cả Yuri vào chuyện này nữa" chỉ vì mục đích của tôi mà kéo theo những người bạn vào cuộc.

"Người có lỗi chính là Sungmin, cậu không nên tự trách mình do những gì hắn gây ra"

"Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? Có phải tớ đã làm mọi việc tệ hơn cho Taeyeon đúng không?" tôi hỏi Sica.

"Chờ đợi... điều chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi, Fany àh"

Tôi cũng nghĩ như vậy. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chờ đợi. Chờ một phép màu xảy ra.

Yoona's room,

Yoong's POV

Sau khi Jessica unnie lên phòng lo cho Tiffany unnie, Yuri unnie quyết định đến nhà Taeyeon unnie để xem tình hình ra sao. Còn Seohyun và tôi ở lại phòng khách với ba mẹ. Tôi lo lắng cho Seohyun vì cậu ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn đối với những gì xảy ra cho Taeyeon unnie.

"Mấy nhóc, có muốn ăn gì không nào?" mẹ tôi hỏi.

"Cám ơn bác nhưng cháu không đói" Seohyun từ chối. Tôi nghĩ bây giờ Seohuyn chẳng còn muốn ăn gì nữa khi đã biết hết mọi chuyện của Taeyeon unnie.

"Seohyun chúng ta lên phòng đi" tôi đề nghị và nắm lấy tay cậu ấy.

Khi đi ngang phòng chị tôi, tôi tò mò không biết Tiffany unnie ra sao và tôi biết Seohyun cũng rất lo cho unnie ấy. Nhưng đây không phải lúc thích hợp để xen vào chuyện này.

Khi đã vào phòng, Seohuyn thả mình xuống giường. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu ấy. Trong mắt Seohuyn, Taeyeon unnie lúc nào cũng hoàn hảo nên qua những việc vừa rồi rất khó để chấp nhận. Nó như một vết nhơ trong cái hình ảnh hoàn hảo, nhưng ở đây, hình ảnh ấy lại chính là unnie yêu quí của mình.

"Tớ ngốc quá phải không Yoona?" Seohyun đột nhiên hỏi tôi.

Tôi ngồi xuống cạnh Seohuyn. "Tớ không nghĩ thế, nhưng sao cậu hỏi vậy?" tôi hỏi khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Seohyun.

"Bởi vì tớ không biết Taeyeon unnie lại như thế... bởi vì tớ không thể chấp nhận mặt đó của unnie?"

"Đó không phải là ngốc Seohyun. Cậu tin vào những gì cậu thấy và cậu chưa bao giờ thấy Taeyeon unnie như vậy, cho nên chuyện không chấp nhận được là tất nhiên"

"Unnie không phải người xấu... unnie luôn ngọt ngào và rất tốt với tớ. Tớ ghét những người đó nghĩ unnie là một đứa trẻ bạo lực hư hỏng"

"Cậu không cần quan tâm đến những gì họ nói. Những người ấy chẳng biết gì cả, đừng để nó làm ảnh hưởng đến cậu"

"Tớ ghét Sungmin... tớ ghét anh ta đã phá hỏng hạnh phúc của mọi người"

"Ba mẹ cậu sẽ giải quyết vụ này ra sao?" tôi hỏi.

Từ khi vụ scandal xảy ra, tôi biết rất khó cho gia đình cậu ấy khi lúc nào các phóng viên cũng chờ sẵn bên ngoài ngôi nhà.

"Họ đang làm tốt, tớ đoán vậy. Tớ biết họ lo lắng, nhất là khi không thể gặp hai bác, nhưng họ không để lộ cho tớ thấy. Cả Sunny unnie cũng giấu đi vẻ lo lắng trước mặt tớ..."

"Vì họ không muốn cậu buồn và lo nghĩ nhiều, chỉ muốn tốt cho cậu thôi"

"Tớ không muốn như thế đâu. Tớ muốn mọi người dừng lại. Tớ là người duy nhất chẳng biết gì hết trong chuyện này. Có lẽ mọi người đều muốn chuyện này xảy ra với unnie nhưng tớ không muốn một chút nào cả" cậu ấy thất vọng.

"Tớ nghĩ chúng ta là những người hiếm nhất trong số các người quen của Taeyeon unnie. Unnie rất tốt khi ở cùng chúng ta và có lẽ đó là lý do tại sao ta khó lòng chấp nhận mặt kia của unnie, vì chúng ta chưa hề thấy điều gì như thế trước đây"

"Nhưng cậu có biết, phải không?"

"Tớ biết Taeyeon unnie trước kia có đánh nhau, bởi vì Yuri unnie có nói với tớ. Nhưng tớ không biết đó là rắc rối lớn trong cuộc sống của unnie"

"Chuyện gì sẽ xảy ra nữa hả Yoona? Tớ không muốn unnie phải vào tù đâu" Seohyun lo lắng.

Vụ scandal này ảnh hưởng đến cả hai chúng tôi.

"Sungmin là người xấu đúng không nào? Anh ta không thể thắng được. Tớ chắc chắn họ sẽ tìm thấy một cái gì đó và sau đó chúng ta sẽ lại hạnh phúc" tôi cố gắng trấn an cậu ấy.

Không may là nó không dễ dàng như vậy. Tôi không biết tất cả điều này sẽ kéo dài bao lâu nữa và chúng tôi sẽ phải gánh chịu bao nhiêu đến khi chuyện này kết thúc. Tôi thực sự lo lắng cho Seohyun vì tuần tới chúng tôi sẽ bắt đầu trở lại trường và tôi sợ cậu ấy sẽ có một thời gian khó khăn đối mặt với các học sinh khác.

Và tôi sẽ không có ở đó để bảo vệ cậu ấy.

Dinh thự họ Kim,

Taeng's POV

Không biết tôi đã đứng đây bao lâu, bàn tay tôi vẫn áp lên má và trong đầu thì cảnh tượng ấy vẫn đang tái hiện. Cái tát đó, tôi đã không kịp để nhìn thấy. Nhưng tôi rất xứng đánh nhận lấy nó. Trước kia tôi đã từng nói rất nhiều điều ngu ngốc và gây tổn thương, nhưng không bằng những gì tôi nói với cậu ấy vừa rồi.

"Taeyeon? Taeyeon?" Đột nhiên, tôi nghe Yuri gọi tôi ở dưới nhà.

Tôi cố gạt đi những thứ đang lởn vởn trong đầu trước khi xuống gặp Yuri. Cậu ấy đang đứng đợi tôi ngoài hành lang. Khi trông thấy Yuri tôi cảm thấy mình thật có lỗi, vì đã kéo cậu ấy dính vào chuyện này.

"Hey, chuyện gì thế?" tôi cố giấu đi nổi đau đang phải chịu đựng.

"Đừng có làm bộ nữa. Cậu có biết cậu là rắc rối không Taeyeon" cậu ấy nhìn thẳng vào mặt tôi nói khi tôi vừa xuống.

Tôi không thể không cười khi nghe cậu ấy nói như thế. "Tớ biết chứ... xin lỗi cậu vì những chuyện đã xảy ra hôm nay" tôi xin lỗi vì đã kéo cậu ấy vào những rắc rối này.

"Cậu đúng là! Cậu có biết cậu đã làm hỏng khoảng thời gian của tớ với Sica không hả", cậu ấy nói thêm.

"Yah! Cậu có nghĩ hai cậu đang làm gì không hả?" tôi làm mặt ngầu để chọc cậu ấy.

"Chúng tớ có làm gì đâu!" Yuri hơi đỏ mặt.

Tôi bật cười khi trông thấy cậu ấy như thế.

"Taeyeon àh, tớ không chắc chắn lắm, nhưng tớ biết mọi chuyện sẽ tốt cả thôi" cậu ấy nói và ôm lấy tôi. "Cậu biết bọn tớ sẽ luôn ở bên cậu, đúng không? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện nhóc ạ" cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy có lỗi. Tất cả họ, họ là gia đình của tôi và họ là những người tốt, họ không đáng bị đặt vào những điều tồi tệ này.

"Bọn tớ sẽ ủng hộ cậu, cho nên cậu tuyệt đối không được bỏ cuộc đâu đấy" cậu ấy nói trước khi cả hai nhìn ra cổng.

Có tiếng xe. Yuri và tôi nhìn nhau, tự hỏi đó là ai và ngay sau đó cả hai đã biết câu trả lời.

Cánh cửa từ từ mở ra và tôi bắt đầu căng thẳng khi nhìn thấy...

"Chào hai bác, cháu rất vui khi gặp lại hai người" Yuri chào ba mẹ tôi khi họ bước vào nhà, đi theo sau là một số người giúp việc.

Tôi nhẹ nhàng cúi đầu chào họ, sau đó tôi nhìn Yuri. "Có lẽ cậu nên đi..." tôi nói nhỏ.

Nhưng Yuri đã không hoàn toàn hiểu những gì tôi nói. "Sao cơ?"

"Yuri, bác không có ý bảo cháu về, nhưng có một số chuyện bác cần giải quyết với con gái bác, cho nên cháu trở lại sau được không?" giọng ông lạnh lùng.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ấy và định nói thêm với Yuri nhưng cậu ấy đã lên tiếng. "Đương nhiên ạ, cháu sẽ không làm phiền mọi người nữa", cậu ấy nói và tiến lại gần tôi. "Taeng, Fany đang ở nhà tớ nên cậu không cần lo lắng đâu", cậu ấy nói với tôi trước khi rời khỏi.

Tôi thở dài sau khi Yuri đi khỏi. "Con thấy có vẻ lịch sự đấy..." tôi nhận xét về hành động vừa rồi của ông ấy.

Ông ấy đi về phía tôi với cái nhìn lạnh người nhưng tôi không tránh đi. Tôi đứng đó nhìn thẳng vào mắt ông và chờ đợi...

*BỐP*

"Ai cho con có quyền lên tiếng?" giọng ông lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Tôi nghiến chặt răng và cố nén những giọt nước mắt. Tôi không muốn khóc vì đau, mặc dù trước kia ông rất khắc nghiệt nhưng chưa bao giờ đánh tôi và đây là lần đầu tiên.

Nhưng điều tồi tệ hơn là ông thậm chí còn không nghe những gì tôi nói...

End chap 27

-----------------------------------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro