[Longfic] Our first love story Chap 28 part 3 | NEW update 18.09.2011

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: SSF

Au: KsDreams

Trans: saranghae_taeny

.

.

.

Chap 28

Part 3

Yuri's room,

Sica's POV

Sáng nay, tôi thức dậy sớm hơn vì tiếng chuông điện thoại của Yuri. Yuri cũng tỉnh dậy nhưng điện thoại cậu ấy nằm bên kia giường, nên cậu ấy bảo tôi nghe giúp. Tôi vẫn còn buồn ngủ và rất tức giận không biết kẻ nào dám đánh thức tôi trước buổi trưa vào sáng chủ nhật thế này.

"Alo? Đây là điện thoại của Yuri" tôi tức giận và sẵn sàng mắng người bên kia.

Mặc dù tôi vẫn còn rất, rất buồn ngủ, nhưng lập tức tỉnh cả người khi giọng nói bên kia cất lên.

"Yuri? Yuri là cậu sao?" giọng một cô gái. Mặc dù chúng tôi không phải là bạn, nhưng tôi vẫn nhận ra giọng nói này. Park Gyuri, kẻ thù truyền kiếp của tôi.

"Cậu ấy đang ngủ, đừng có làm phiền cậu ấy" tôi lạnh lùng nói trước khi cúp máy.

Mặc dù rất muốn ném cái điện thoại đó đi nhưng tôi không làm thế. Thay vào đó, tôi quay sang đá Yuri cho đến khi cậu ấy tỉnh dậy.

"Aie Aie Aie... cậu làm gì thế Jessica?" cậu ấy nhăn nhó.

Tôi dùng cái điện thoại đánh Yuri. "Người yêu đáng ghét của cậu gọi cậu đấy" tôi nói một cách giận dữ trước khi rời khỏi giường.

"Hở?" Yuri vẫn còn buồn ngủ và tôi biết đó không phải lỗi của cậu ấy, nhưng vì quá tức giận nên tôi không giữ được bình tĩnh.

Tôi đi vào phòng tắm và bỏ Yuri lại một mình. Tôi không biết sẽ đối phó với Gyuri thế nào ở trường, lần cuối tôi nhìn thấy cô ta là trên đường lúc đang hôn Yuri. Tất nhiên, tôi biết Yuri sẽ không bỏ tôi lại một mình vì cô ta, nhưng khi thấy bọn họ, thậm chí ngay cả trong lớp cũng làm tôi khó chịu. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra giữa hai người này, mặc dù đó là chuyện đã rồi.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Yuri vẫn ngồi trên giường và đang bối rối.

"Tự cậu ta gọi cho tớ Jessica, đó không phải lỗi của tớ" cậu ấy phản đối.

"Cô ta vẫn bám theo cậu, điều đó có nghĩa là cậu vẫn còn cho cô ta hy vọng" tôi đổ lỗi cho Yuri vì sự điên cuồng Gyuri.

"Tớ không có. Tớ biết cậu ấy khó ưa nhưng chỉ là cậu ấy đang mơ thôi, đâu có làm chuyện gì xấu"

"Oh vậy sao? Cậu nghĩ cô ta tốt đến thế kia à?" cách Yuri bênh cô ta càng làm tôi bực mình.

"Vậy cậu ấy đã làm gì?"

"Mở máy tính của cậu lên" tôi nói.

Máy tính mở lên, tôi vào internet và mở trang web của Gyuri. Kể từ lần cuối tôi xem, giờ đã có thêm hình mới.

"Nè xem đi, cô ta chỉ đang mơ thôi sao?" tôi nói với Yuri.

Hai mắt Yuri mở to và cậu ấy không thể nói được lời nào khi nhìn những bức ảnh . Tôi cá là cậu ấy không biết Gyuri rất thích chụp lại những bức ảnh khi họ ở cạnh nhau. Lần đầu nhìn thấy những bức ảnh này tôi đã suýt lên cơn đau tim.

Nhưng phản ứng của Yuri hoàn toàn khác với tôi. "Wow cậu ấy tài thật" cậu ấy vừa nói vừa cười, rõ ràng là muốn chọc tức tôi đây mà.

Tôi đánh vào tay cậu ấy. "Thế cậu có muốn in những thức này ra và dán lên khắp phòng không Yuri?"

"Jessica..." cậu ấy kéo tôi lại và ôm vào lòng.

"Cô ta đang bị ám ảnh vì cậu Yuri và có một ngày, có thể cô ta sẽ làm điều gì đó tồi tệ. Cậu hãy dừng cô ta lại trước khi cô ta phát điên được không?" tôi hỏi cậu ấy.

Tôi tự hỏi nếu tôi là người duy nhất nghĩ rằng Gyuri bị điên. Mọi người xung quanh tôi nhìn thấy cô ta như thế, không có bất kỳ ý định xấu nào. Không phải rõ ràng cô chỉ chưa bộc lộ cái sự điên cuồng ấy ra hay sao?

"Tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy" Yuri bảo đảm với tôi. Tôi biết cậu ấy sẽ không làm điều đó. Cậu ấy chỉ muốn làm tôi bình tĩnh lại vào gạt chuyện này qua một bên.

"Không, tớ không muốn cậu nói chuyện với cô ta" tôi liền phản đối.

"Sica, nếu không nói chuyện thì làm sao tớ có thể giải quyết mọi chuyện với cậu ấy được?" cậu ấy cằn nhằn.

Tôi nhận ra những gì mình vừa nói không hợp lý cho lắm nên thôi bỏ qua vậy. "Đừng để tớ thấy cậu và cô ta hôn nhau... vì khi đó tớ sẽ không giết cô ta đâu, mà tớ sẽ giết cậu" tôi đe dọa.

Yuri hành động một cách sợ hãi trước khi há họng cười lớn. "Vâng, thưa trung sĩ Sic!" nói xong cậu ấy lật đật chạy vào phòng tắm trước khi bị tôi xử đẹp.

Tôi thực sự không nên lo ngại về Gyuri, cô ta không phải mối đe dọa. Tôi không sợ cô ta, chỉ là tôi cảm thấy... khó chịu, Yuri cũng đã như vậy trước khi chúng tôi quen nhau. Tôi đã đẩy cậu ấy ra xa một khoảng thời gian khá lâu, tôi lạnh lùng như vẻ ngoài của mình, nhưng cậu ấy không bỏ cuộc. Yuri đã cố gắng, cố gắng cho đến khi tôi xiêu lòng và cho cậu ấy cơ hội.

Một phần tôi sợ Gyuri sẽ làm một điều gì đó không thể ngờ tới khi có cơ hội với Yuri.

...

Mr. Kim's Office,

Taeng's POV

Sáng nay tôi không có thời gian để tận hưởng phút giây ở bên Fany, vừa thức dậy là ba tôi gọi tôi lên ngay văn phòng. Tôi biết là khó khăn cho ông ấy khi phải chờ đợi khá lâu để giáo huấn tôi. Nếu hôm qua mẹ tôi không ngăn ông ấy lại, thì có thể đã mắng tôi ngay tại đó.

Khi tôi bước vào văn phòng, ông ấy đang ngồi trên ghế, uống tách cà phê buổi sáng của mình và đọc báo. Tôi ngồi xuống trước mặt ông và tránh ánh mắt kia đang nhìn thẳng vào tôi. Trước khi nói chuyện với tôi, ông đặt tách cafe xuống và đưa tôi tờ báo ông đang cầm.

Tôi cầm lấy vào nhìn vào các tiêu đề.

<Công ty Nhật kết thúc hợp đồng với Tập Đoàn Kim sau vụ scandal của Kim Taeyeon>

"Ngoài ra còn có một số tin tức nói con sẽ ngồi tù, nhưng ta nghĩ không cần phải nhắc con biết" ông nhìn thẳng vào tôi.

"Nếu ba muốn giáo huấn con như thường ngày thì hãy vào vấn đề đi, con không muốn lãng phí thêm thời gian trước khi ngồi tù" một câu đùa lạnh lùng của tôi.

Ông bắt đầu tức giận, tôi có thể cảm thấy điều đó. "Vì con đã quá dại dột và vô dụng khi xử lý tình hình, nên ta phải đích thân xử lý" ông bắt đầu.

"Tất nhiên" tôi nói mỉa mai.

"Ngày mai con sẽ có một cuộc họp báo" ông nói.

Tôi không thể không cười. "Và ai đã nói với ba con sẽ tới đó?"

"Ta không yêu cầu con Taeyeon. Đây là lệnh"

"Thế những gì con cần phải nói?"

"Ta đã chuẩn bị cho con. Và những gì con phải làm là đọc nó", ông tiếp tục, đó như chuyện vô cùng bình thường đối với tôi.

Luôn luôn là như vậy. Ông không bao giờ ở trong nước, để lại tôi với tất cả trách nhiệm và chỉ gọi điện để khen ngợi khi tôi làm tốt việc của mình. Nhưng khi có điều gì sai, ông ngay lập tức quay về mắng tôi và sắp xếp lại mọi thứ. Làm sao tôi có thể thân thiết với ba mình khi khoảng thời gian duy nhất chúng tôi gặp nhau chỉ để ông nói về sự thất vọng của ông đối với tôi?

"Con không cảm thấy thích đọc nó... ba hãy nói ngắn gọn đi" tôi yêu cầu, biết rằng sẽ làm ông bực hơn.

Ông lạnh lùng nhìn tôi trước khi nói. "Về cơ bản, con chỉ cần phủ nhận hêt tất cả"

Tôi có nghe lầm không? "Sao chứ?"

"Con sẽ phủ nhận tất cả và ta sẽ lo phần còn lại" ông nói.

Đến lượt tôi tức giận. "Ba thực sự muốn con làm như vậy? Ba nghĩ đó là một quyết định đúng hay sao?" tôi giận dữ hỏi ông.

"Vậy con có muốn ngồi tù không? Có muốn thấy công ty phá sản không?" ông hỏi ngược lại tôi.

"Con không quan tâm đến chuyện đi tù hay không!" tôi nói. "Con sẽ là loại người gì nếu cứ tiếp tục thế này? Ba không hề quan tâm đến điều đó hay sao? "

Tôi hy vọng, một hy vọng nhỏ rằng thái độ ba tôi sẽ không như các luật sư hay các thành viên trong công ty. Dù gì tôi cũng là con gái của ông. Tôi luôn nghĩ rằng điều quan trọng đối với cha mẹ là con cái họ sẽ trở thành một người trung thực.

Ông nói với tôi một ngàn lần rằng tôi đã quá vô trách nhiệm và giờ tôi đã sẵn sàng, sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những hành động của tôi, nhưng giờ ông lại bảo tôi chối bỏ hết sao?

"Ta quan tâm đến tương lai của con và tất cả những gì ta biết là ngồi tù sẽ không hề tốt cho tương lai con" ông nói một lần nữa, vẫn bình tĩnh và quả quyết.

Tôi nhìn ông trong sự hoài nghi. Cuộc nói chuyện này thật... sai lầm. "Con đã lớn lên và thực tế là không hề có sự dạy dỗ nào. Hoàn toàn bình thường nếu như con đánh một người đến chết mà không cần phải xin lỗi và trước ngày hôm nay, con đã không phải gặp một rắc rối nào về điều đó. Con có thể không cần quan quan tâm đến họ, nhưng bây giờ, con cảm thấy mình phải có trách nhiệm nên con không thể làm theo sự sắp xếp của ba"

"Ta nói lại lần nữa. Con phải phủ nhận tất cả và ta sẽ lo phần còn lại. Đây là lệnh"

Tôi giận dữ đứng lên, tuyệt vọng. "Ba không cảm thấy xấu hổ sao?" tôi hỏi ông.

"Tại sao phải xấu hổ? Đó là nhiệm vụ của ta là một người cha phải bảo vệ con gái của mình" ông nói.

"Thật thế sao... chắc con sẽ khóc mất?" tôi hỏi mỉa mai.

"Con sẽ phải cảm ơn ta, khi con hiểu được" ông nói.

Tôi nhìn ông, thất vọng, tôi đứng dậy và bước ra cửa. "Hãy sẵn sàng vào 8am ngày mai" ông nói trong khi tôi ra khỏi phòng.

Tôi rất... thất vọng. Tôi không cần nhiều, chỉ cần vài lời động viên. Cũng không yêu cầu sự giúp đỡ nào cả, chỉ cần biết rằng gia đình luôn đứng sau tôi, ủng hộ tôi. Nhưng tôi không nên ngạc nhiên vì những gì ông sắp đặt cho tôi vừa rồi. Sau tất cả, cách duy nhất để giải quyết vấn đề trong gia đình này là bằng tiền hoặc sự đe dọa. Và đôi khi là cả hai.

Khi rời khỏi văn phòng, tôi lấy điện thoại ra và gọi.

"Đến văn phòng của tôi trong 15 phút nữa, tôi có một kế hoạch" tôi nói.

Ngay sau đó tôi rời khỏi nhà. Tôi sẽ không làm theo những gì ông ấy đã xếp sẵn. Tôi nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì tôi gây ra và tôi sẽ làm điều đó.

End chap 28

-----------------------------------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro