[LONGFIC] Owning [Chap 2], Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap II: Learn to give up – Học cách từ bỏ

Có lẽ, cuộc sống này đã bắt mình phải chịu đựng quá nhiều…

Mình mệt mỏi rồi cậu à…

Có lẽ mình phải buông tay thôi…

oOo

Đại học Kyung Hee:

Tiết trời se lạnh.

Nàng ngả người xuống bàn, tì cằm lên bàn tay sấp, hai mắt lim dim còn tâm hồn trôi theo điệu nhạc trong iPod. Nàng muốn tận dụng thời gian giải lao này để ngủ, tạm gọi là lấy tinh thần để tiết sau kiểm tra Luật thương mại – cái môn ngay từ đầu đã nằm trong Black List của nàng.

-Sao đêm qua cậu không về nhà?

Nàng giật mình. Tiffany?

-Huh?

Nàng ngẩng lên, không khỏi ngạc nhiên và bối rối. Đôi mắt cười đang chĩa thẳng vào nàng, nửa vui vẻ, nửa trách móc. Thật khó để đối diện với sự thật…

Nàng ghét đôi mắt cười đó…

-Cậu biết Tae Yeon lo lắm không?

Tiffany ngồi xuống đối diện, dịu dàng vén lọn tóc vàng che phủ một góc gương mặt nàng. Nàng cau mày nhưng cũng không phản kháng. Tiffany vốn đã thế, lúc nào cũng sẵn sàng chăm sóc và quan tâm nàng hết mực.

-Mình xin lỗi.

-Xin lỗi gì chứ? Sao hôm qua cậu không về nhà?

-Mình… Mình ngủ ở nhà bạn… Đi club xong đầu không được tỉnh táo lắm. Cậu biết mình mà…

Nàng cười xòa, gạt vấn đề đó ra khỏi cuộc trò chuyện của hai người. Nhưng cô thì khác. Cô nhìn nàng đăm đăm như muốn chứng thực lại câu trả lời kì cục chẳng mấy tin cậy đó từ nàng.

Reng!!!!

Nàng thấy môi cô mấp máy gì đó nhưng rồi lại biến thành cái mím môi khó chịu khi chuông reo. Cô nhanh chóng về chỗ. Ngay lúc đó, Tae Yeon bước vào. Cái dáng nhỏ nhắn của cậu, nàng không lẫn vào đâu được. Cậu cười với nàng. Nhưng nụ cười đó mang chút gì gượng ép và bối rối. Nàng nhận ra mình cũng đang vẽ nụ cười y hệt.

oOo

-Xin lỗi thầy em đến trễ.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ra cửa. Kwon Yuri nhẹ nhàng bước vào trước cái nhìn ngưỡng mộ từ hầu hết người trong lớp học. Dù đã trễ 15 phút, nàng biết sẽ chẳng có ai đủ can đảm để la mắng cô nếu không muốn nghỉ hưu sớm. Kwon Yuri là một học sinh đặc biệt. Cô không cần phải đi học, chỉ cần đến kiểm tra và ra về, chờ nhận được kết quả, năm này qua năm khác lúc nào cũng vậy. Điểm số luôn luôn vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo như chính con người cô vậy. Con gái lớn của chủ tịch Siêu Tập đoàn KYE nổi tiếng cả thế giới, mẫu người lí tưởng với chuẩn mực IQ 180, ngoại hình quyến rũ, xinh đẹp như một nữ thần. Nếu nói sâu hơn một tí thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên nếu cô gái đó có thể hattrick ngoạn mục ngôi vị thủ khoa 3 trường Đại học danh giá nhất Hàn Quốc mà chẳng rơi một giọt mồ hôi. Kwon Yuri có thể nói là lúc nào cũng tỏa sáng ngời ngời, ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào. Nhưng cô ấy chỉ có một nhược điểm cũng là khuyết điểm duy nhất. Cô thuộc loại mắc hội chứng “anti-public”- kì thị cộng đồng. Hay nói chính xác hơn là lúc nào cũng ít cười, ít nói, kiệm lời khủng khiếp, theo chủ nghĩa cá nhân.

Cũng chính vì cái profile quá hoàn hảo đó mà nàng lại có ác cảm với cô. Không phải ghen tị hay khó chịu gì, chỉ là nàng cảm thấy sau cái bản mã không tì vết đó là cả một lỗ hỗng lo đùng sớm muộn gì cũng lộ ra mà không kịp che dấu. Vậy nên, suốt ba năm học chung, nàng chịu bỏ ra chút thời gian để nghe tất tần tật câu chuyện về Kwon Yuri (mà chỉ cần đặt chân xuống canteen đã có thể nghe miễn phí) đã ít, nàng để mắt nhìn cô lại còn ít hơn.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng bật cười vu vơ.

“Người yêu của Kwon Yuri ư?”

Nàng đâu có yêu Kwon Yuri.

Nàng chỉ trả nợ thôi!

…………………………

Luật Thương mại cũng là tiết cuối cùng của ngày. Nàng nhanh chóng chụp balo chạy theo cái dáng cao cao kia trước khi nó lại mất hút đi đâu đó. Nhưng trước khi có thể làm được, nàng đã bị một sức mạnh nắm chặt cổ tay kéo sang hướng khác, thô bạo lôi đi.

-Tae… Tae Yeon?

-Im lặng và đi theo tôi._Tae Yeon nghiến răng đáp trả đồng thời quăng cho nàng một cái nhìn lạnh gáy. Cái nhìn đó nhuốm đầy sự giận dữ.

-Hôm qua cậu đã đi đâu sau chuyện đó?

-Club.

Nàng đáp lời gọn lỏn, quay đi. Nhìn cậu lo lắng như vậy nàng càng cảm thấy sự chua chát qua đầu môi khô rát. Cách cậu quan tâm nàng tuy đã nhiều hơn trước nhưng ánh mắt lại xa cách hơn. Cứ như cậu đang cố lấp đầy tội lỗi với nàng vậy.

-Cậu ngủ lại nhà ai?

-Một người bạn.

-Bạn nào?_Giọng cậu kìm hãm hết mức, tưởng chừng sắp vỡ òa vì ức chế.

-Tại sao mình phải trả lời câu hỏi của cậu, Kim Tae Yeon?

Nàng không hề lùi lại, thậm chí còn tiến lên phía trước vài bước áp đảo. Nàng nhếch môi cười nhạt, đưa một tay chạm vào gò má cậu, thở nhẹ. Câu hỏi này tưởng chừng làm cậu ngẩn người ra một chút.

-Như tin nhắn sáng nay, chúng ta hết rồi! Cậu không cần đóng kịch nữa.

Nàng buông lời nhẹ hẫng kèm theo một cái chớp mắt, cố ngăn cho dòng nước vô ích chảy xuống. Khuôn mặt cậu giờ đây là sự kết hợp của nỗi sợ và sự hoảng hốt. Đôi mắt nâu trong veo trở nên u buồn và ráo hoảnh, như muốn nổ tung vì hàng trăm thứ cảm xúc đang muốn chen nhau để thể hiện ra ngoài.

Buông tay tốt cho cả hai chúng ta, Taengoo ah…

Và rồi, với sức lực cuối cùng, cậu tóm lấy tay nàng, một lần nữa kiểm soát nó. Thân nàng bị ấn vào tường ẩm mốc khó chịu. Nàng cau mày, vùng vẫy. Cậu giữ chặt.

-Cậu làm như vậy để làm gì, Tae Yeon? Cậu không yêu tôi thì giữ tôi làm gì?

-Chúng ta là người yêu mà… Sao cậu lại muốn chia tay chứ?

-Người yêu à…_Nàng mím môi, nhăn mày tỏ rõ sự chế giễu_Cậu đã bao giờ yêu tôi chưa Tae Yeon?

-…

-Sao thế? Không trả lời được ư?

Cậu ngước lên nhìn đau đớn. Nàng đang nói gì thế này?

-Mình chỉ muốn hỏi câu đó thôi Tae Yeon ah…

Cậu yêu mình chứ?

Chắc là không rồi…

Nàng mỉm cười rạng rỡ và quay đi, rời xa khoảng trời đó. Rời xa cậu…

End chap II.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic