[LONGFIC] Owning [Chap 5], Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap V: Hurt – Đau:

Tiền bạc - danh vọng - quyền lực…

Ngay cả trong những lựa chọn ngỡ như là đương nhiên, đến nỗi không cần cân nhắc thiệt hơn…

Rốt cuộc, người ta vẫn xoay quanh cái gọi là thực tế…

Một trong ba ngôn từ mĩ miều đó sẽ được lựa chọn.

oOo

Sáng chập choạng…

[Dan hanbeon mannar su ittdamyeon…Geudae nar barabor su ittdamyeon…Nae modern geor dangshingga boyeo jurgeyo…]

Vừa mới chập chờn được một chút, tiếng chuông điện thoại đã vang lên bên tai réo rắt, đầy hối thúc. Cô luồn tay xuống gối, quờ quạng lôi cái iPhone không ngừng rung lên, mở mắt nhìn tên người gọi. Nheo mắt một lúc đầy ngờ vực. Tỉnh cả ngủ.

-Yeoboseo?

Cô nói nhỏ, lần đầu tiên trong giọng nói có chút gì gọi là dè dặt, canh chừng.

[Trưa mốt nó về đấy. Con ra đón nó nhé…?]

-Tôi phải đi công tác rồi. Nó có chân, khắc tự về.

[Bao nhiêu lâu, tình cảm cũng chẳng sâu đậm thêm được bao nhiêu phải không?]

Giọng bên kia vang lại, âm điệu tuy nhẹ nhàng nhưng nghe cứ như lời trách móc, phần khác có vẻ độc đoán như thể khẳng định đó vốn không thể sai được. Cô nhíu mày, ngồi thẳng dậy, giọng điệu cũng thay đổi, không hồ hởi, bắt nhịp như chính cô đã muốn nó phải như vậy.

-Xin lỗi. Nhưng có vẻ như tôi phải là người nói câu đó mới đúng.

[Con nói vậy là sao chứ?]

-Ông là CEO đại tài mà. Tự hiểu, được chứ? Nếu không còn gì tôi xin phép…

[Khoan… Gượm đã…]

Giọng đầu dây bên kia nói lớn đột ngột. Làn da đã chạm vào màn hình cảm ứng chuẩn bị ngắt cuộc gọi bỗng dừng lại đôi chút lưỡng lự. Cô áp tai vào ống nghe, tiếp tục. Như chỉ chờ có thế, lão già cười vang, chậm rãi từng lời.

[Nó là cả một nhân tài, Yul à. Không những sở hữu tấm bằng xuất sắc loại ưu ở Havard, con bé còn làm cho một tổ chức hoạt động bí mật. Hứa hẹn của một thiên tài đấy, không ngoa chứ?]

Cô mím môi, dựa lưng vào tường, ngăn cho những lời lẽ bẩn thíu tuôn ra. Cái kẻ đang trò chuyện với cô là ai mà dám thốt ra những lời đó? Chẳng phải, ông ta đã coi như không có đứa con bé nhỏ mới mười lăm tuổi với nỗi đau thắt ruột, buốt đến tận tim? Chẳng phải, ông ta để con bé ra đi mà không một lời can ngăn? Và bây giờ, ông định giở trò gì nữa đây? Hồ hởi mở tiệc chào mừng “đứa con thân yêu” trở về sau một quãng thời gian dài xa cách?

[Nếu KYE sở hữu một hạt giống đắt giá như vậy chẳng phải sẽ rất tốt sao?]

-Hm? Hóa ra ông muốn tôi lôi kéo nó ở lại?

Cô nhướn mày, cao giọng. Đầu dây kia lại cười điệu khả ố, làm vẻ hiền từ của một con hổ đói. Cô có thể tưởng tượng cái bộ mặt đáng ghê tởm đó.

[Ta chỉ muốn tốt cho công ty thôi.]

-Cám ơn. Tôi không muốn mình lại phải dành một ngày nữa của năm để viếng nghĩa trang đâu.

Tút__Tút____Tút.

Cuộc gọi giữa chừng bị ngắt vội mà chưa kịp nghe lời hồi âm từ đầu dây bên kia.

“Ông cũng có tư cách nói chuyện của con bé với tôi sao?”

Cô ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường. Với tay đắp vội tấm chăn xám tro ấm áp, cô cố giỗ mình vào một giấc ngủ trọn vẹn. Nhưng nhắm mắt lại, chỉ thấy một hình ảnh vô tình xuất hiện thoáng qua nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, lạnh như ánh mắt cô vẫn thường quẳng cho mọi người.

oOo

Jessica mở bừng mắt. Ánh đèn sáng choang rọi tới những mảng kí ức trắng đục choáng hết tâm trí. Cơn mưa ngày hôm qua vô tình lại đưa đẩy nàng đến đây. Kwon Yuri hẳn đã rất tử tế khi cho nàng ở lại qua đêm, nàng nhận ra là thế. Không phải nàng quên, mà là không nhớ được. Nàng chỉ lờ mờ cảm nhận khoảnh khắc cô chạm nhẹ vào dây kéo áo khoác, kéo nó xuống và nàng bị rơi vào vô thức. Dù vẫn mở mắt, vẫn nói đấy, nhưng chẳng chút thông tin nào được lưu lại trong bộ não cả. Nàng nhổm dậy, nhìn sang bức tường bên phải. Đồng hồ chỉ đúng 5:57AM.

Đã bao lâu trôi qua từ ngày nàng phải tự tỉnh dậy?

Đã bao lâu từ khi nàng tự nhắc mình quên thứ tình cảm ngu ngốc ấy đi?

Trên người nàng chỉ có độc chiếc áo thun rộng. Thoáng lo ngại có nên ra khỏi giường không, nàng đã kịp lấy lại vẻ trấn tĩnh vốn có. Phía cuối giường, một bộ quần áo khác đã được xếp ngay ngắn. Nàng lật nhẹ chăn ra, bước xuống khỏi giường, đứng lặng một lúc rồi với tay xếp tấm chăn xám tro thật thẳng, sau đó cầm xấp đồ bước vào phòng tắm được xây sẵn.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”

……………………………

Cửa phòng tắm bật mở. Nàng bước ra với độc một cái khăn tắm quấn quanh người. Xấp đồ trên tay vẫn còn nguyên. Nàng không thay vì tóc vẫn còn ướt.

-Cô vừa mới sốt cao như vậy, qua một đêm đã tắm rồi sao?

Giọng trầm trầm lạnh lùng này không thể lộn vào đâu được. Nàng tò mò thò đầu ra nhìn trước khi bước cả hai chân vào khu vực phòng ngủ. Cô đang ngồi trên giường, mái tóc đen tuyền xõa tung, hai chân rúc sâu vào chăn.

-Tôi cần tắm để rũ bỏ hết những thứ nhơ bẩn.

Với nàng lúc này, thứ gì cũng bám đầy bụi bặm…

Nàng đáp thản nhiên, bước lại gần giường ngồi xuống cạnh cô, lùa tay vào mái tóc mềm mại đó, cào nhẹ. Từng sợi đen nhánh hoàn hảo bị rối bù. Cô nhướn mày khó chịu, chép miệng.

-Cô nghĩ tôi đã làm gì cô?

-Thế cậu định giải thích sao về việc sáng nay tôi tỉnh dậy với chỉ một chiếc áo thun rộng trên người?

-Hừm… Hóa ra cô nghĩ tôi lại làm chuyện đó với cô hả?

Cô quay đi nhìn ra cửa sổ, giọng vẫn đều đều. Sự bất cần đã ngấm quá sâu vào máu. Cô chỉ tiếp tục cuộc đối thoại vào sáng sớm với cái vẻ hời hợt thường ngày. Tất cả cảm xúc, chỉ từ khóe môi này mới có thể biểu lộ ra ngoài, không thể qua trung gian nào cả.

-Có lẽ là vậy._Nàng xoay người, bàn tay thon mảnh bạo dạn nắm cổ áo cô kéo sát về hướng mình, thì thầm quyến rũ_Chẳng lẽ tôi thoát y trong mê sản ư, Kwon Yuri?

Từ khi bị phản bội, sự dè dặt và cân nhắc sẽ làm con người trưởng thành hơn rất nhiều…

-Cô đúng là bị hoang tưởng đó, Jessica Jung. Tôi đã nói là không có chút hứng thú thể xác nào với hạng người như cô hết.

Cô rướn người về phía trước khiêu khích – cả trong lời nói lẫn hành động – làm đôi môi mềm mại vội thụt lùi lại. Nỗi sợ sệt hiện rõ lên trong ánh mắt. Bỗng nhiên cô thôi cười, như nhận ra điều gì đó bị bỏ sót, xoáy ánh mắt rà xét người con gái trước mặt.

-Cô khỏe rồi thì về với người yêu đi. Tôi không muốn bị mang tiếng đâu.

-Đừng có sử dụng hai chữ “người yêu” để chỉ mối quan hệ của hai chúng tôi!

Nàng đột ngột rít lên, ngoảnh lại. Dưới hàng mi mảnh thanh tú, đôi mắt như hai hòn bi nâu sẫm chứa đầy sự hồi hộp và tức giận dồn nén, vỡ òa. Đôi tay chưa rời cổ áo bây giờ siết chặt, giận giữ tống mạnh lên khoảng ngực khiến cô gần như đập đầu vào thành giường. Hơi ê ẩm và choáng váng, nhưng cô vẫn đủ sức nhếch môi giễu cợt, giành lại thế chủ động. Trước khi cô kịp nhận ra trò đùa đã đi quá xa, cuộc vật lộn đi được gần nửa.

-CẬU THẤY! RÕ RÀNG CẬU ĐÃ THẤY BỘ DẠNG ĐÁNG THƯƠNG CỦA TÔI VÀO NGÀY ĐÓ! CẬU BIẾT HẾT TẤT CẢ! TẠI SAO CẬU LẠI NHẪN TÂM CHÀ ĐẠP LÊN TRÁI TIM TÔI NHƯ VẬY HẢ????

-…

-GIỮA CHÚNG TÔI CHẲNG CÓ GÌ LÀ THẬT HẾT! CHẲNG GÌ NGOÀI SỰ THƯƠNG HẠI ĐÁNG GHÊ TỞM ĐÓ CẢ! CŨNG CHẲNG GÌ NGOÀI TÌNH YÊU MÀ TÔI DÀNH CHO CẬU ẤY ĐẾN TÔN THỜ!!!!!! TẠI SAO? TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ TIFFANY? TẠI SAO KHÔNG PHẢI LÀ TÔI? THẬM CHÍ KHI HÔN TÔI CẬU ẤY CŨNG GỌI TÊN FANY, KHÔNG PHẢI SICA!! CẬU NÓI ĐI, JESSICA JUNG THUA TIFFANY HWANG Ở ĐIỂM NÀO?

Tiếng hét phẫn uất choáng hết không gian. Cơ thể nàng bây giờ đè hẳn lên chân cô, đôi tay không ngừng đấm vào bụng, vào ngực, thậm chí cả mặt, nhưng hai mắt thì nhắm tịt lại, như thể nàng chẳng thể nhận thức được hành động nào của mình trong chuỗi bạo lực cứ thế tiếp diễn.

Giá như đó chỉ là một cần mơ…

Và giá như, khi tỉnh lại, cậu đang nằm cạnh…

Dù nàng đánh đấm không mệt mỏi trong “vô thức” hay “có thức” đi nữa, thì vẫn là “đánh”. Người chịu trận cuồng phong đó, chẳng ai khác ngoài Kwon Yuri, nãy giờ vẫn lặng im, không hề kêu lên một tiếng diễn tả sự đau đớn thể xác.

Nàng không nhớ mình đã đánh cô bao nhiêu cái, đánh nhiều như thế nào. Không biết cô có đau không, nhưng tay nàng thì đau. Đau và mệt đến mức không nhấc nổi lên nữa, cứ như nó không còn của nàng nữa vậy. Nàng khuỵu xuống, dựa vào thân hình bất động kia xụi lơ. Bao nhiêu ức chế trút cả lên cô rồi nên giờ đầu óc trống rỗng, nhẹ tênh, giảm được stress đáng kể…

-Yuri?

Đau lắm à?

Toàn người cô rũ héo, mềm oặt như cọng bún thiu. Gương mặt xinh đẹp đã bị hủy hoại một góc, trầy rách da. Vài giọt máu li ti rỉ ra từ từ. Vẫn không nhận được tín hiệu “báo sống” nào từ người đối diện. Chỉ duy nhất sự nâng lên hạ xuống thềm ngực diễn tả được sự sống yếu ớt.

-Uhm… Mmm… Kwon Yuri?

Giọng nói lạ lẫm vang lên, dội vào tường, âm vang trong không gian.

End chap V.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic