[LONGFIC] Owning [Chap 6-1], Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap VI: The uninvited – Vị khách không mời:

Với chúng ta, hạnh phúc là một khái niệm xa xỉ…

Nhưng khi cảm nhận được nó, dù chỉ là một chút thôi, sự hài lòng đã tràn ngập tâm hồn vốn chai sạn từ lâu…

(Someone’s POV)

oOo

Part 1:

-Uhm… Mmm… Kwon Yuri?

Không khí cô đọng trong giây lát. Nàng giật mình, ngơ ngác quay lại hướng về phía phát ra tiếng nói. Lúc này cô mới từ từ ngước lên vô cảm, dừng lại tích tắc ở nàng rồi lại đưa mắt ra cửa.

Ai có thể tùy tiện bước vào nhà Kwon Yuri mà không cần bấm chuông hay gõ cửa?

Người phụ nữ trẻ tầm chẳng quá đôi mươi là bao, lúc này cũng đang trân trối nhìn cảnh tượng trong phòng. Màn trình diễn tình cảm thắm thiết dạt dào. Jessica trên người chỉ quấn độc cái khăn tắm, một tay quàng hờ qua cổ cô, còn toàn thân ngồi hẳn lên đùi cô. Yuri dựa đầu vào thành giường, nhắm mắt lại, chẳng tỏ chút cử chỉ phản kháng, cũng chẳng đồng ý. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ diễn tả cái sự “tình ngay lí gian” rành rành ra đấy…

Sau một phút ngỡ nàng, toàn bộ nơron trong hệ thần kinh của nàng mới “bật đèn” trở lại. Lúi cúi xuống khỏi người cô nhưng lại gặp một vòng tay khác chặn lại, không cho nhúc nhích. Cô vòng tay giữ nàng yên ở tư thế đó, rướn người tới trước, thì thầm đủ nghe.

-Ngồi yên và diễn cho đạt đó. Vòng tay lên ôm cổ tôi đi…

Kết thúc giây phút “ngọt ngào” đó, cô nhìn vị khán giả bất đắc dĩ của mình, nhướn mày.

-Chae Rin ssi… Cô ra ngoài chờ cho. Chúng tôi đang bận.

Cô chậm rãi nói với vị khách mới đến, giọng xen chút gì đó như đang ra lệnh. Người phụ nữ đột ngột mở to mắt vẻ giận dữ nhưng miệng vẫn cười, giả lả xua tay rối rít. Đôi mắt như hai đường chỉ xoáy sâu vào nàng khó chịu, khẽ gật đầu quay ra phòng khách.

Cánh cửa khép lại im lìm.

Ngay lập tức, cánh tay đang quàng quanh eo nàng được hạ xuống nới lỏng vòng kìm kẹp. Nàng bối rối leo xuống khỏi người cô, ngồi yên tại một vị trí trên giường. Cô chậm rãi rút chân ra khỏi tấm chăn dày cộm, dợm đứng lên thì bị một lực níu giữ. Ngón tay thanh mảnh của nàng trượt nhanh qua mu bàn tay lạnh ngắt, siết nhẹ. Ánh mắt đen thẳm như ngập tràn bóng tối, thoáng xao động băn khoăn, nửa nhướn mày dò xét.

Nếu như không có gì cắt ngang, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?

-Nếu cậu giận vì tôi đánh cậu thì thật tình xin…

-Im đi!

Nàng mở to mắt, nửa phân minh, nửa thuyết phục. Cô nhíu mày rồi rút mạnh tay, đẩy nàng sang một bên, ngắt lời. Quay đầu định ra khỏi phòng, bất chợt cô quay lại, nhìn nàng nói rành rọt, quả quyết.

-Nếu muốn ở lại thì cô nên biết kiệm lời một chút đi. Còn hôm qua… XIN NHẮC LẠI LẦN CUỐI CÙNG LÀ TÔI KHÔNG HỀ LÀM GÌ CÔ HẾT!

oOo

Tách café bốc khói được nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Chae Rin. Yuri bước về hướng chiếc sofa đối diện, ngồi xuống và đặt một tách tương tự cho mình. Cô ngồi xuống thoải mái, thản nhiên nhấc hũ đường gần đó, giơ lên mời mọc.

-Cô dùng ít đường chứ?

Ả khó chịu, gạt tay cô sang một bên, vào thẳng vấn đề chính. Cô vẫn tự nhiên thả cho mình ba viên đường, khuấy nhẹ bằng chiếc thìa bạc sáng bóng sang trọng.

-Xin lỗi. Tôi không có thói quen gọi người đối diện với những đại từ lớn như vậy. Nó làm người ta già đi, Chae Rin ssi ah. Nhất là với những cô gái đẹp như cô…

Câu nói cố ý kéo dài đoạn cuối một cách chế diễu. Cô trả lời, nhấp một ngụm. Vị café đắng nghét chạm vào cổ họng tuy khá khó chịu nhưng lại đem lại cảm giác sảng khoái kì lạ. Ả tròn mắt nhìn cô gái trước mặt mình giận giữ. Một đứa trẻ ranh miệng còn hơi sữa, lại dám ăn nói với người lớn hơn nó một cách không thể xấc láo hơn được nữa. Không còn cách nào ngoài chuyển chủ đề sang một vấn đề khác dễ trò chuyện hơn, ả chớp mắt nhẹ, nhìn cô hỏi.

-Lâu lâu lại đổi khẩu vị huh?

-Ý cô là sao?

-Cô nàng sexy chết người đó…

Ả nhếch môi. Cặp mắt hí nhíu lại chế giễu, thích thú xoáy sâu vào chủ đề hiện tại. Trái với cái sự hồ hởi đáng ghê tởm đó, như bình thường, Yuri vẫn chẳng tỏ chút thái độ nào, đáp lại nhẹ hẫng.

-Cô ta thì sao?

-Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Nghiêm túc hay vui đùa đây?

-Không phải chuyện của cô.

-Coi nào…

Chae Rin cười đắc thắng. Ả tự cho cái biểu cảm vừa thoắt qua trên gương mặt hoàn hảo của cô là câu trả lời thích đáng, búng tay kết luận.

-Con thích cô ta rồi…

-Sao cũng được!!! Nếu cô đến đây là để phán xét mấy chuyện linh tinh đó thì xin lỗi, nhầm nhà rồi.

-Khoan nào… Con nóng vội quá đó, Yuri…

-…

-Thật ra hôm nay dì đến đây để hỏi con về chuyện cái ghế CEO của KYE. Con suy nghĩ chưa?

-Thứ nhất, làm ơn đừng sử dụng cái đại từ nhân xưng trộn mạch nha với đường đó để đối phó tôi. Còn chuyện đó thì…

Cô thở dài, nhìn ả bằng cặp mắt nhìn một vật rẻ rúng không có tự trọng. CEO của KYE ư? Đến Chủ tịch Kwon còn chưa dám đưa ra đề nghị điều này với cô, người đàn bà này lại tự tin đến mức đó?

-Dì hiểu. Mai dì sẽ đi làm ngay._Ả cười mãn nguyện. Ngứa mắt chết được!!!!!

-Tôi đã nói gì đâu nào?

-Oh. Vui quá nên suýt quên. Con nói đi. Nhất định sẽ ghi tâm từng lời một.

-Tôi đã bảo đừng có dùng cái từ đó!_Cô gẳn giọng, nhìn ả_Cô nghĩ mình xứng đáng với một CEO sao? Cô biết tôi đã làm gì để ngồi vững cái ghế Project Coordinator bây giờ không? Tôi đã vận dụng toàn bộ đầu óc của mình vào nó, để chắc là mọi hoạt động, dưới quyết định của tôi khi được thực hiện, chắc chắn sẽ không chút trục trặc. Vậy mà cô, Lee Chae Rin lại đòi ngồi ngang với tôi trong khi không cần đụng đậy dù chỉ một cái móng tay sao?

Ả cau mày, hơi dao động nhưng lấy lại được vẻ bình tĩnh, nở điệu cười khả ố, gõ móng tay trên chiếc điện thoại cầm hờ.

-Đừng có ăn nói hỗn láo như vậy, Yul ah. Dù sao bây giờ ta và con cũng là người một nhà rồi. Ba con cũng đã…

-Ngài Chủ tịch chẳng có chút phận sự gì ở đây cả. Ông ấy giao quyền điều hành cho tôi, tất cả là tôi quyết định. Và tất nhiên, tôi đủ thông minh để không giao cái chức CEO với cho một thư kí tệ hại nhất công ty, cô Lee à.

Cô lạnh lùng cắt lời ả bằng giọng trầm đầy uy quyền. Một xấp giấy được quăng lên bàn, hướng về phía ả. Như một lời buộc tôi không báo trước, cô mặc nhiên để cặp mắt ả mở to đầy soi mói nhưng không ngăn được sự tức giận bên trong.

-Con…

-Phải. Giấy nợ của cô đó, cô Lee. Tôi vô tình có được sau mấy đêm nhờ người theo chân cô vào Casino. Không tệ chứ, hả?

End part 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic