[LONGFIC] Owning [Chap 9], Yulsic Options Track this topic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap IX: Sometimes...

Đằng sau nụ cười là những lời dối trá...

Đằng sau một con người là câu chuyện chưa được kể bao giờ...

Tôi có, cậu cũng có.

Chúng ta dối trá như nhau.

Chúng ta, cũng đáng thương như nhau...

oOo

Flash back:

Một ngày nào đó trong kí ức...

Trời cuối thu...

Cơn mưa dầm dề kéo dài suốt tuần, khi nặng hạt như vũ bão, lúc lất phất trong nắng mai tinh khôi. Cuộc sống cứ thế trôi tuột theo dòng thời gian, cuốn vào bọ nước trắng xóa ,và tan biến.

Người phụ nữ chưa ngoài 30 đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Vẻ ngoài xinh đẹp của cô sáng bừng cả căn phòng. Mái tóc vàng óng uốn nhẹ, bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú. Nét đẹp Tây phương phản phất chút Á Đông. Bộ trang phục đen đơn giản không che được dòng dõi trâm anh.

-Umma!

Đứa trẻ khẽ gọi lay cô khỏi sự mê say thán phục cảnh tượng bên ngoài. Nó nhảy chân sáo chạy đến bên cô, ríu rít như trẻ nhỏ. Gần đó, chị nó cũng đang bước tới với khuôn mặt sáng bừng sự vui mừng.

-Tránh ra nào nhóc... Để umma còn ôm unnie chứ?

Chị trầm giọng thủ thỉ vào tai nó. Con bé nhún vai tiếc rẻ, nhưng lùi ra ngay. Chị chỉ đợi có thể, lao vào lòng mẹ. Dụi đầu vào vùng cổ mềm mại, hít thở mùi thơm dịu. Chị và nó, đôi khi chỉ mong chờ những thứ này thôi.

-Mấy đứa nhóc này... Lớn rồi chứ còn nhỏ đâu mà cứ như con nít ba tuổi thế?

-Không. Con còn nhỏ. Con muốn ôm umma.

Nó nói lớn, rồi cũng chạy đến ôm chân mẹ nó thật chặt. Chị quay sang nhìn nó bằng ánh mắt kì lạ, lắc đầu, nới lỏng vòng ôm trên cổ cô để kéo đứa em lên.

-Em chỉ bé hơn unnie có một tuổi thôi vậy mà còn nhõng nhẽo hơn cả unnie nữa sao?

-Xì!!! Unnie già trước tuổi, không tính!

Nó trề môi đáp lại. Chị cười, bước xuống kéo chiếc ghế đẩu đến trước mặt cô, xoa cằm làm mặt nghiêm trọng. Cô nhăn trán nhìn đứa con gái lớn đang "suy tư", không khỏi bật cười.

-Con đang suy nghĩ gì vậy?

-Tại sao tóc mẹ có màu vàng?

-Hm? Tại sao á?

Tuy tự tin có thừa, cô vẫn ngơ ra trước câu hỏi "trời giáng" của chị. Nụ cười trên môi tỏa sáng bao nhiêu bây giờ lại méo xệch bấy nhiêu. Đang vò đầu bứt tai (trong tâm tưởng thôi), nó đã nhanh nhẹn đáp lời.

-Chị hỏi lạ... Mẹ mình là người Mĩ mà. Một người Hàn gốc Mĩ, phải không umma?

-Àh ờ...

-Sao mẹ lại mang họ Im?

Chị không vặn vẹo câu hỏi lúc nãy nữa mà lại chuyển sang một câu hỏi khác, hóc búa hơn nhiều. Tại sao lại mang họ Im á? Cô cũng không biết. Chỉ là, có lẽ lúc nhỏ, bà cô bảo ông nội đã thích một người con gái họ Im ở đây nên quyết định đi tới hôn nhân. Đến đời cô cũng tương tự. Trong chuyến khảo sát thị trường Châu Á, cô đã gặp anh và yêu anh. Anh, trên một phương diện nào đó có thể được coi như người hoàn hảo. Bề ngoài lịch lãm, gia thế uy nghi ,và quan trọng là anh cũng yêu cô. Một người chồng tốt, cô đoán vậy. Nhưng đó là ngày xưa. Còn bây giờ, càng ngày cô càng cảm thấy chút gì đó không ổn... Cử chỉ của anh không còn như trước, nụ cười của anh cũng đã kém phần ấm áp, rồi những lần về nhà càng ngày càng ít. Hoang mang ư? Cô có hoang mang đấy, không chỉ cho anh mà còn cho bản thân cô.

-Tại sao hai chị con em chỉ cách nhau một tuổi?

Chị lại lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của cô. Cảm xúc dạt dào bỗng bị cắt cái phựt. Trong không khí, mùi lavender tỏa lan như phẫn nộ.

-Hm?

-Tại sao hai chị em con chỉ hơn kém nhau một tuổi?

-Uhm... Umma không biết... Có lẽ cái này phải hỏi ba con.

-Ba biết ạ?

Nó tròn mắt đầy thán phục. Suy nghĩ trẻ con của một đứa 13 tuổi cũng chỉ đến đó. Chị nó liên tục lắc đầu phẫn uất, môi mấp máy gì đó nó không thể đọc ra. Trong một giây, nó liếc nhìn cô, thấy ánh nhìn tối sầm giận dữ âm ỉ thoáng qua khi nhìn xuống dưới.

-Uhm... Mai mốt mấy đứa sẽ hiểu. Thôi, bây giờ phụ umma nấu cơm nha!

Cô xoa đầu hai đứa nhỏ rồi quay ra bếp. Chị lẽo đẽo theo sau. Nhưng nó vẫn đứng đó, mắt xuyên qua tấm kính trong suốt. Ba nó về, theo sau là một đoàn người áo đen.

End flash back.

"Hứa với mẹ, nếu một ngày mẹ không còn nữa các con phải giúp ba. Không bao giờ được rời xa ông ấy..."

Cô gái choàng tỉnh trên chiếc giường lớn trải drap màu xám lông chuột. Ngay lập tức ánh sáng dữ dội ập tới, tạo thành bức màn trắng xóa chói mặt khó chịu. Bàn tay vội chìa ra chắn đi một phần tia sáng khi đoán ra vài cảm xúc mập mờ trên gương mặt nhăn nhó. Nó định thần lại, hé mở mi mắt nặng trĩu. Bàn tay thon dài với bộ móng được chăm sóc kĩ càng chỉ cách mặt nó vài centimet. Jessica đứng dậy, đi ra cửa hạ màn xuống. Không gian im ắng hạn chế bớt ánh sáng làm người ta dễ thở hơn.

-Sao cô vào được đây?

Giọng điệu nhẹ hẫng vang lên, bất cần xen chút khó chịu. Câu nói trọn vẹn đầu tiên từ lúc bước vào căn nhà rộng lớn này của vị khách lạ không làm nàng ngạc nhiên. Nhìn sơ qua dáng điệu, cộng thêm thời gian ngắn ngủi sống chung mái nhà với Kwon Yuri làm nàng hiểu ra một chân lí xúc tích: Tính cách của một số người vẫn thường được phơi bày ra bằng vẻ ngoài của họ.

-Thật ra thì cửa không khóa... Và tôi nghe được một số âm thanh khó chịu.

Nàng đáp nhẹ nhàng, ngồi xuống gần thành giường. Nó ngồi dậy, bó gối, nhích vai thu mình lại, như thế vươn ra thêm một milimet thì luồng khí từ người đối diện sẽ ngấm vào cơ thể mình vậy. Dáng ngồi nhuốm màu cô độc quanh đôi vai xương xẩu.

- Tôi không làm hại cô đâu. Tôi chỉ xem cô làm gì bên này mà lại khóc thôi._Nàng nở nụ cười nhẹ.

-Tôi không khóc.

-Nhưng mắt cô ướt.

Nó lặng im. Xoay người nằm xuống, trùm chăn kín đầu. Vang trong không khí là âm thanh thở dài thất vọng. Đợi thêm một lúc nữa, tiếng chân dần vang lên réo rắt.

-Khoan!

Nó nhổm người dậy, hét lớn. Bước chân đang di chuyển bỗng dừng lại ngỡ ngàng. Nàng mở to mắt nhìn nó lạ lẫm.

-Sao thế?

-Không được đi.

Đôi mắt đen lạnh lẽo chỉa thẳng vào nàng ra lệnh. Chất giọng trầm đục mang tính ra lệnh đó còn kinh khủng và đáng sợ hơn những gì nàng đã hình dung ban nãy.

-Lại đây ngồi cạnh tôi.

Jessica răm rắp nghe lời, lủi thủi bước đến cạnh giường. Con người đó, không bình thản cũng chẳng nhẹ nhàng, chỉ kéo mạnh tay ép nàng ngồi hẳn lên giường. Làn da lạnh chạm vào tay nàng, vuốt nhẹ lớp vải mỏng tanh, kéo lên. Vết thương bây giờ biến thành sẹo, tuy đã mờ nhưng không cách nào không nổi bật lên khỏi màu da trắng bệch nơi cánh tay. Nàng mím môi lo ngại, nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt ấy... lạnh tanh.

-Kwon Yuri hành hạ cô?

Nó nhếch môi chậm rãi, nhìn lại. Câu nói tưởng chừng mang ý nghi vấn nhưng lại nhẹ hẫng và lạnh ngắt, hiển nhiên như công bố một sự thật rõ ràng ngay trước mắt. Nàng lắc đầu rối rít, xua tay.

-Không. Không phải cậu ấy làm!

-"Cậu ấy" ?

Cái nhếch môi giễu cợt biến thành đường cong nhẹ, gần như cười mỉa. Nó duỗi chân thẳng ra, vươn vai. Cánh tay dài hạ xuống vai nàng, bất ngờ kéo nhẹ ép thân hình mảnh mai ngồi xích lại một cách miễn cương. Giọng đều đều lại âm vang bên tai, rợn gáy.

-Cô là người Kwon Yuri thích?

-Không... Cậu ta chỉ...

Nàng trả lời một cách ngập ngừng, chợt im bặt vì lỡ lời. Màu đen óng chìm vào sắc nâu sẫm, kín đáo dò xét. Người bên cạnh dường như mong chờ phần trả lời đằng sau hơn nhưng lại chọn cách im lặng.

-Cô có biết là mình đang làm một việc cực kì nguy hiểm không?

-Tại sao? Tôi phải làm nghĩa vụ của mình mà...

Im lặng.

Một sức nặng đè lên vai phải, từng hơi thở đều đều phả vào cổ, cánh tay tự động siết nhẹ bờ vai gầy trơ xương. Chết trân tại chỗ, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng run nhẹ, thoáng tê dại.

-Tôi chỉ muốn tìm lại một cảm giác nhỏ thôi, đừng sợ. Tôi sẽ thả cô ra ngay. Ngồi yên...

"Giọng nói yếu ớt này là của...?"

Nàng khép mắt nặng trĩu. Tiếng gọi tâm hồn thủ thỉ trong vô thức. Đôi mắt nâu đó, từ bao giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều. Từ tận đáy lòng cô gái đối diện, nàng cảm nhận được vị đắng của nỗi đau. Ám ảnh quá khứ, tương lai và hiện tại, thay nhau hiện rõ mồn một.

Và tâm hồn con người...

Cứ theo đà đó, chai sạn dần đi.

-Tôi là Jessica, Jessica Jung. Còn cô là...

-Im Yoon Ah.

Câu nói ấy của nó như rơi thõng vào khoảng không im lặng, cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

"Em gái?"

-Tôi nghĩ cô cũng đã lường trước khi nhìn thấy vẻ ngoài của chúng tôi. Tôi là em gái của Kwon Yuri. Vì vậy, cô Jung, tôi nghĩ bây giờ phải gọi cô là unnie rồi.

-Àh... Uhm...

Nàng chớp mắt nhẹ. Khoảng không bên ngoài chợt lao xao trong gió.

oOo

Pusan:

-Về rồi ah? Thế có gì không ổn không?

[...]

-Không có gì nghi ngờ hết chứ?

[...]

-Uhm. Cậu làm tốt lắm.

[...]

-Bye.

Tút_Tút___Tút____.

Soo Young bước ra khỏi nhà tắm, băng qua nhà bếp, nhìn thẳng qua cánh cửa thông hai phòng. Và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh một cô gái khụy xuống bên chiếc bàn kính. Nếu là bất ngờ, chắc hẳn cô đã hốt hoảng chạy đến xem cô gái đó ra sao. Nhưng mà cô gái đó... không lạ tí nào. Nên, cô chỉ bình thản bước tới, tự thì thầm.

-Đến ngày rồi sao?

Bốp!

Rát.

Đáp lại sự quan tâm của cô là một cái tát nảy lửa. Cái kẻ đang vùng vẫy trong vòng tay cô cười ngớ ngẩn, đặt một tay lên vuốt nhẹ làn da trắng mịn, thì thầm.

-Sao cậu lại trắng hơn tớ, huh?

-Ngồi yên nào. Tớ sẽ tìm đồ.

-Không. Chơi cơ. Chơi với tớ!!!! Choi Soo Young phải chơi với tớ!!!!

Cô gái vùng vẫy, phụng phịu, trề môi hờn giỗi. Nhưng Soo Young phớt lờ. Cô nhíu mày tìm chiếc túi xách xanh navi. Chắc chắn nó phải ở đâu đó quanh đây...

-Soo Youngie!!!!

-...

-Cậu mà không chơi với tớ... thì...

-Thì sa...?

Từ còn lại của câu nói vang lên trong im lặng. Điều cuối cùng mà Soo Young cảm thấy được là một sự choáng ngợp đến tâm trí... Vòng tay nào đó, nhanh nhẹn vòng lấy eo cô và chiếm hữu nó. Làn môi kia chóng vánh thoang thoảng mùi dâu... Nhưng sự ngọt ngào chỉ là ảo ảnh... Từng ngón tay người đối diện ấn sâu vào da thịt cô, cào rướm máu...

"Nếu một ngày tớ không kiềm chế được mình..."

(To be continued...)

End chap IX.

P.S: Au là kẻ ham hố, tinh thần tự sướng cao nên chỉ thích để lửng mọi thứ thui... Mọi người đừng ném đá em nha!!!

Tình hình là bây giờ em vẫn chưa đủ trình làm banner. Muốn đầu tư cho fic thiệt là hoành-tá-tràng nhưng mà lại ngu mấy khoản đó. Nên em muốn nhờ mọi người (nếu có thời gian) làm thử giúp em được không? Thanks a lot!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro