Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Bùi ... Bùi ... Cung Tuyết ?

Tôn Lệ nhất thời sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không nói được gì. Bùi Cung Tuyết? chỉ cần nghe đến cái tên này thôi, trong giới thượng lưu, ai mà không biết đến chứ? Một tiểu thư cành vàng lá ngọc, được gia tộc Bùi Cung cưng chiều yêu thương hết mực, một người tuy là phận nữ nhi nhưng lại không yếu đuối chút nào, còn có một người chồng là thủ lĩnh của một băng đảng có tiếng trong giới hắc đạo lại yêu thương cưng chiều như mạng, thử hỏi người khác làm sao mà không sợ chứ?

Mặc dù không ai biết được khuôn mặt thật của Bùi Cung Tuyết là ai, nhưng uy danh thì lại vang xa đến tận trời. Nhưng chẳng phải Bùi Cung Tuyết sau khi lấy chồng đã định cư ở Mỹ luôn rồi sao? Thế nào bây giờ lại xuất hiện ở nơi này được? Lại còn để cho cô ấy trông thấy mình trong tình huống như thế này, như vậy chẳng phải cánh cửa để bước vào gia tộc Bùi Cung lại càng trở nên khó khăn hơn sao? Tôn Lệ càng nghĩ đến điều này, sắc mặt lại càng trở nên u ám, ánh mắt cô ta bắn đến Lý Đại Huy như muốn xé nát cậu ra thành trăm mảnh. Nếu không phải tại thằng nhỏ chết tiệt này, khiến cho cô ta vừa gặp lại đã kiềm không được kích động nên mới ra tay đánh người, nếu nó không xuất hiện ở đây thì có lẽ cô ta đã không lỗ mãng như thế và có thể đã được Bùi Cung Tuyết nói chuyện riêng rồi. Đúng là càng nghĩ càng điên mà, cô ta khó khăn mở miệng :

_"Chị... Chị à.. Em... "

_"Ai là chị của cô? Đừng có nhận họ hàng nhanh như vậy? Tiếng chị này tôi không có phúc hưởng đâu... "

Bùi Cung Tuyết nhíu mày nhìn cô ta một chút, lại thu lại ánh mắt nhìn vào điện thoại, gọi cho ai đó, bên kia vừa có tiếng trả lời, cô đã lên tiếng :

_"Xuống đại sảnh chính của tập đoàn mau cho chị."

Nói xong lập tức cúp máy, lúc này Bùi Cung Tuyết mới nhìn Lý Đại Huy nhẹ nhàng hỏi :

_"Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

_"Em không sao? Không cần phải đến bệnh viện đâu."

Lý Đại Huy lắc đầu cười gượng, cậu cũng không ngờ lại gặp chị của Bùi Trấn Ánh ở đây, tiếng tăm của chị ấy cậu có nghe mọi người nói đến. Nhưng khi gặp rồi cậu mới biết hóa ra sự hiểu biết của mình còn rất nông cạn, Bùi Cung Tuyết không những đẹp mà còn có khí thế của một nữ vương nữa khiến cho người khác phải e dè với chị ấy. 

Ánh mắt Tôn Lệ tràn đầy căm thù nhìn Lý Đại Huy, nếu như không phải tại nó thì chắc chắn người mà Bùi Cung Tuyết nói chuyện đã là cô ta rồi. Vì cái gì mà nó luôn có tất cả những thứ lẽ ra phải thuộc về cô ta chứ?

Bùi Cung Tuyết cười cũng thôi cho ý kiến, nhưng nhìn vào ánh mắt cô lại không cách nào che giấu nét khen thưởng trong mắt, cậu nhóc này có khuôn mặt thanh tú, dịu dàng nhưng không yếu đuối, hảo ...cô thích .

Bùi Trấn Ánh vội vàng chạy xuống sau khi nghe chị mình điện thoại, nói đùa...Cả gia tộc ai anh cũng không sợ, duy chỉ có chị gái mình, Bùi Cung Tuyết là làm cho anh không sợ không được, chỉ cần chị ấy nói gì hay anh mà làm chậm trễ cái gì, chị ấy nhất định sẽ không nói hai lời mà cho anh nếm đòn ngay lập tức, vì vậy cho dù công việc của anh còn rất nhiều, nhưng cũng phải gác qua một bên mà đi xuống nghênh đón chị mình.

Từ thang máy bước ra, ở xa anh đã nhìn thấy Bùi Cung Tuyết còn có Lý Đại Huy ở chung một chỗ, sao hai người lại nói chuyện với nhau, bọn họ quen với nhau sao? Bước chân của anh có phần nhanh hơn. 

Vừa thấy anh, Tôn Lệ như thấy được cứu tinh, vội vàng nhào vào lòng Bùi Trấn Ánh, giọng uỷ khuất :

_"Ánh ,anh xem cậu ta khi dễ em... "

Tay cô ta chỉ thẳng vào Lý Đại Huy, Bùi Cung Tuyết thấy vậy nhíu mày, bộ người này không biết xấu hổ sao? Đánh người, là cô ta, chửi vả người ta cũng là cô ta, vậy mà thấy em trai của cô thì vội đổi trắng thay đen nói ngược lại, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà. 

Lý Đại Huy nhíu mày, nhìn thấy Tôn Lệ ôm Bùi Trấn Ánh như vậy, cậu thật sự khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ nhìn anh,cậu chờ xem anh sẽ làm gì.

Nhìn thấy hai người đang nhíu mày nhìn mình, lúc này Bùi Trấn Ánh mới ý thức, vội vàng đẩy Tôn Lệ ra bước qua mặt cô ta đi đến trước mặt Lý Đại Huy giọng gấp gáp :

_"Đại Huy, Sao đến mà không gọi cho anh trước, mà mặt em làm sao vậy? Sao lại có dấu tay trên mặt? "

Lý Đại Huy thấy anh lo cho mình như vậy, tim lại cảm thấy ấm áp, cậu chưa kịp nói gì thì Bùi Cung Tuyết bên cạnh đã lên tiếng :

_"Còn phải hỏi nữa sao? Không phải là tại người phụ nữ của em à? Vô duyên vô cớ đánh người ta vậy mà còn lớn tiếng khóc lóc cứ như người bị đánh là cô ta không bằng vậy."

Vừa nói Bùi Cung Tuyết vừa nhìn dành ánh mắt khinh thường cho Tôn Lệ đang cúi mặt, lại còn làm ra vẻ hiền thục đoan trang? Cô ta phải làm diễn viên mới đúng chứ không thì thật uổng.

Bùi Trấn Ánh sắc mặt sa sầm, anh nghiến răng :

_"Tôn Lệ? Cô dám động vào Đại Huy?"

_"Em..."

Sắc mặt cô ta trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, nếu là người khác không hiểu sẽ thấy Bùi Trấn Ánh là một người nho nhã,lúc nào cũng cười dịu dàng với phụ nữ, nhưng người quen lâu sẽ biết, anh thật ra rất lạnh lùng, đến mức vô tâm. Chỉ cần một khi anh đã chán ghét thì nhất định sẽ làm cho người đó không còn xuất hiện trước mắt mình nữa. Cho dù là phụ nữ cũng không ngoại lệ.

Thấy Bùi Trấn Ánh dường như sắp nổi giận, Lý Đại Huy bên cạnh vội nắm tay anh, ý bảo bỏ qua, anh nhìn Đại Huy cười trấn an, quay sang Tôn Lệ giọng lạnh lùng :

_"Cút, từ nay còn để tôi nhìn thấy cô xúc phạm Đại Huy một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ cho cô hối hận."

Nói xong anh dìu Đại Huy đi đến chỗthang máy, ngay cả chị gái mình cũng quên luôn.

Bùi Cung Tuyết nhìn một màn này lại không tức giận, ngược lại cười tươi, cuối cùng em trai của cô cũng có người trị được rồi. 

Không nhanh không chậm cô cũng bước đi theo. 

Tôn Lệ tức giận, răng cắn vào môi dưới đến bật máu, ánh mắt căm hận nhìn Lý Đại Huy, một lúc sau cô ta thu lại ánh mắt, lại nở nụ cười, một nụ cười nham hiểm, chuyện hôm nay nhất định cô ta không bỏ qua, "Lý Đại Huy mày cứ chờ đi. "

*****************

Lại Quán Lâm đang cùng Lục Hạo đi thị sát ở một công ty con .Lẽ ra Lục Hạo là vệ sĩ riêng của Phác Chí Huân, nhưng vì cậu đã nói với anh không thích có người suốt ngày cứ đi theo mình nên giờ Lục Hạo mới trở lại bên cạnh làm trợ thủ cho anh, tuy vậy anh vẫn phái ám vệ túc trực gần bên cậu. 

Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng cương nghị, nghe các quản lý cấp cao của các phòng ban báo cáo, nhưng bước chân anh vẫn không ngừng lại. Lúc này điện thoại anh chợt vang lên, rút điện thoại nhìn vào màn hình, ánh mắt chợt sáng lên, giọng anh dịu dàng đầy từ tính :

_"Anh nghe!"

Các quản lý vừa nghe thấy giọng anh như thế, một đoàn người không ai bảo ai, cằm đồng loạt đều rơi xuống đất, không phải chứ? Lại lão đại của bọn họ mà cũng có giọng nói dễ nghe như vậy sao? Móa.... Móa... Móa.... Gặp quỷ rồi. 

_"Anh có đang bận gì không? "

Bên kia giọng của Phác Chí Huân dịu dàng như nước vang lên. 

_"Không có, có chuyện gì sao?"

Khoé môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười, nghe giọng Huân Nhi như thế, tim anh mềm đi không ít, có phải cậu rất quan tâm đến anh phải không? Chiếc áo lần trước cậu tặng, bây giờ đang khoác lên người anh, thật sự rất vừa anh rất thích. 

_"Em muốn gặp anh bây giờ, có được không?"

Phác Chí Huân hỏi, cậu thực sự không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

_"Tất nhiên là được, em đang ở đâu? Anh đến đón em."

Lại Quán Lâm lại cười, đây là lần đầu tiên cậu đến công ty của anh nha, anh sợ nhân viên không cho cậu vào, nên muốn đi đón cậu. 

_"Không cần đâu, em tự đến công ty gặp anh được rồi. "

Phác Chí Huân cười, cậu cũng phần nào đón được anh sẽ trả lời như thế.

_"Vậy em cứ đến, sẽ có người đưa em lên phòng của anh, nếu em đến mà anh chưa về kịp, cứ ngồi đợi một chút, không sao chứ? "

Đây là lần đầu tiên quản lý của các phòng ban nghe Lại Quán Lâm nói một câu dài đến như thế, bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng chỉ âm thầm cảm thán, "ta nói, con người đang yêu sẽ thấy mọi thứ đều có màu hồng. "

_"Hả, Anh đang không có ở công ty sao? "

Phác Chí Huân bất ngờ.

 _"Ừ, anh đang thị sát. "

Lại cười, từ lúc quen biết cậu đến giờ, Lại Quán Lâm cảm thấy anh cười nhiều hơn trước nhiều, có lúc còn ngay ngốc cười một mình nữa chứ.

_"Vậy sao lúc nãy anh nói không bận việc gì? "

Phác Chí Huân khẽ trách, nhưng môi lại nở nụ cười, đây chẳng phải nói lên, đối với cậu, anh cũng rất quan tâm, phải không? 

_"Không có việc gì, khi nào đến thì cứ lên phòng anh."

Lại Quán Lâm tiếp tục cười cười, ánh mắt liếc nhìn các quản lý, bọn họ nào có dám nghe lén a, nhưng lời cứ bay vào tai thì biết làm sao? 

_"Vâng."

Cúp máy Lại Quán Lâm nhìn Lục Hạo, tuy rằng không nói nhưng vì đã theo anh nhiều năm nên chỉ cần nhìn thôi anh chàng cũng hiểu. Bước đến bên cạnh Lại Quán Lâm anh cung kính :

_"Lão đại có việc gì sao?"

_"Gọi cho thư ký bảo, lát nữa cậu ấy đến, liền đưa lên phòng tôi."

Lại Quán Lâm không nói rõ tên cậu ấy trong miệng mình là ai, nhưng Lục Hạo vẫn hiểu, ngoài Chí Huân thì còn ai vào đây nữa? Anh đáp vâng một tiếng rồi lùi lại vài bước gọi cho thư ký bố trí. 

Chủ quản công ty con định tiếp tục bản báo cáo mà mình đã mất hết gần tháng trời chuẩn bị thì lại nghe tiếng của Lại Quán Lâm :

_"Được rồi, mọi chuyện tôi sẽ xem xét sau, giờ thì về Lại Đế. 

Ông chủ quản khóc không ra nước mắt, cứ nghĩ lần này sẽ có thể lấy lòng Lại Quán Lâm nhưng ai ngờ, lời còn chưa thốt ra hết đã phải nuốt ngược trở lại rồi. 

Vương Nhất Bác trong thời gian này phải ra nước ngoài giúp cha mình xử lý công việc của tập đoàn Vương Thị. Không hiểu sao tập đoàn Vương Thị ở thị trường châu âu liên tục gặp vấn đề, mà những vấn đề này rất lớn, nào là Tập Đoàn nhà anh ta có liên quan đến một đường dây vận chuyển hàng cấm, hoặc là lại mắc vào những việc kiện tụng vì vi phạm hợp đồng với các tập đoàn khác, khiến cho anh ta lo đến sức đầu mẻ trán, tốn của cải cùng với danh tiếng bị bôi nhọ không ít, mà tất cả những điều này dường như có người cố ý vạch trần ra, nếu không thì không ai có thể biết được, nhưng là ai thì anh ta thật sự không biết. 

Vừa về nước anh ta đã vội đi tìm tên thám tử tư mà lần trước anh ta đã thuê để tìm tung tích của Phác Chí Huân, nhưng tất cả vẫn chỉ là con số không, Vương Nhất Bác thật sự muốn điên lên rồi, với một cậu nhóc tay yếu chân mềm mà tên thám tử này cũng tìm không ra, vậy mà còn dám xưng mình là thám tử sao? 

Hôm nay lái xe ngang qua tập đoàn Lại Đế, Vương Nhất Bác lại vô tình nhìn thấy một dáng người quen thuộc, là cậu ? Là người anh đang muốn tìm. Đột ngột tấp xe vào bên đường, không quan tâm nơi này có cho phép đỗ xe hay không? Vương Nhất Bác không nói hai lời, bước xuống xe đi như chạy về phía người đó, giọng kích động :

_"Huân Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."

Phác Chí Huân được tài xế riêng đưa đến công ty của Lại Quán Lâm, không nghĩ vừa xuống xe, chỉ mới bước được vài bước lại bị người khác chắn trước mặt, bên tai còn vang lên giọng nói quen thuộc, mà chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến cho cậu cũng đủ khiến cho cậu mặt đầy hắc tuyến. Chân lùi lại vài bước giữ khoảng cách an toàn với người trước mặt, giọng Phác Chí Huân lạnh nhạt mà xa cách :

_"Vương đại thiếu gia, tôi không nghĩ mình và anh thân nhau đến mức như vậy, cho nên đừng gọi tôi hai tiếng "Huân Nhi" như thế, nghe xong... Thật sự rất.... buồn nôn."

_"Huân Nhi ....em ?"

Vương Nhất Bác không ngờ cậu sẽ dùng thái độ này đối với mình, trong thời gian ngắn không tiếp thu hết được tính cách mới này của cậu. Ngày trước cậu đối với anh ta chỉ có dịu dàng cùng ngọt ngào, không nghĩ đến chỉ một thời gian ngắn không gặp cậu lại thay đổi nhanh như vậy, mắt mở to như không tin vào những gì mình thấy. 

_"Tôi làm sao?Vương Nhất Bác lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh, nếu còn gọi tôi một tiếng "Huân Nhi" nữa, tôi lập tức một phát đá vào người anh. Còn nữa, tốt nhất từ nay về sau anh gặp tôi thì hãy xem như không quen không biết đi, đừng tỏ vẻ hiểu biết, thân thiết với tôi như thế"

Phác Chí Huân nói xong, cũng cất bước đi ngang qua người anh ta, rất có khí thế ngẩng cao đầu rời đi.

Mắt thấy Phác Chí Huân muốn đi, Vương Nhất Bác không suy nghĩ nhiều, đưa tay níu lấy cánh tay của cậu kéo lại. Khó khăn lắm anh mới gặp lại cậu, Sao có thể để cậu dễ dàng rời đi như thế? 

_"Buông... "

Khuôn mặt Chí Huân xám xịt, nghiến răng nhìn cánh tay đang níu tay mình, nếu là lúc trước cậu sẽ không suy nghĩ nhiều mà lập tức nhào vào lòng anh ta vui mừng hạnh phúc, nhưng bây giờ thật sự cậu rất chán ghét cảm giác va chạm này, dường như chạm vào anh ta thật sự rất bẩn vậy.

_"Nếu em chịu nói chuyện với anh, anh sẽ buông."

Vương Nhất Bác thấy cậu cự tuyệt mình, tâm bỗng nhói lên đau đớn, anh hận...hận mình yêu cậu mà không nhận ra sớm hơn. Thời gian ở Mỹ anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, anh ta thật sự yêu cậu, yêu cái nét đơn thuần giản dị của cậu và yêu luôn cả sự lạnh lùng không chịu khuất phục của cậu. Nhưng bây giờ anh đã xác định được tình cảm của mình rồi, liệu cậu có bỏ qua mọi chuyện, mà quay lại bên anh ta hay không? Giọng anh như có như không hỏi :

_"Huân Nhi , em còn yêu anh chứ?"

Phác Chí Huân đang định muốn quăng cho Vương Nhất Bác một cái tát, lại nghe anh ta hỏi như thế, cậu lại như cảm thấy mình vừa nghe thấy một chuyện rất buồn cười, tuy rằng nụ cười cậu vẫn nở trên môi nhưng nét cười đó lại không hề chạm đến mắt, giọng cậu giễu cợt :

_"Vương đại thiếu gia, anh thật sự rất tự tin, anh nghĩ sau tất cả những gì anh và Phác Khả Y gây ra cho Phác Chí Huân tôi, nói quên là liền có thể quên sao? Tức cười, Vương Nhất Bác, anh đánh giá mình cao quá rồi."

_"Anh... "

Vương Nhất Bác muốn nói, nhưng cái gì cũng không thể thốt ra được, anh ta nhìn Phác Chí Huân, cảm thấy người đang đứng trước mặt mình xa lạ quá, không giống như Chí Huân trước kia mà anh ta quen, một dạng hiền thục ngày trước đều biến mất. 

_"Buông ra. "

Chí Huân nghiến răng gằng, cậu thật sự tức giận rồi. Sao da mặt anh ta lại dày đến như vậy chứ, đúng thật là làm cho người khác chán ghét. Thấy mình nói như thế mà Vương Nhất Bác vẫn bất động thanh sắc nhìn, một cỗ tức giận thoáng chốc trào lên đỉnh đầu Phác Chí Huân, không nói hai lời, cậu xoay người giơ chân lên đạp xuống chân của Vương Nhất Bác, vì vậy cánh tay đang níu giữ tay Chí Huân cũng dần buông lỏng ra. 

Vương Nhất Bác tuy rằng chân rất đau, nhưng lòng anh còn đau hơn, thái độ Chí Huân đối với anh như thế, có nghĩa cậu đã thật sự không còn yêu anh nữa rồi... Nghĩ đến đây anh lại cười khổ, tất cả cũng tại anh mà thôi, giờ thì trách ai nữa?

 _"Huân Nhi, anh sẽ không làm phiền em nữa, nhưng bất cứ khi nào em cần anh, anh nhất định sẽ giúp em.... Huân Nhi, em hãy sống thật tốt nhé... "

Khuôn mặt Chí Huân đầy vẻ chán ghét, anh ta đang diễn trò cho cậu xem sao? Diễn rất đạt đó...

Phác Chí Huân bước vào tập đoàn Lại Đế, cậu đang định muốn nói chuyện với tiếp tân, thì bên cạnh lại có một giọng nói yêu kiều vang lên :

_"Xin chào, tôi muốn gặp ông chủ của cô."

_"Xin hỏi, tiểu thư có hẹn trước không ạ? "

Tiếp tân nhỏ nhẹ trả lời, trong lời nói không hề có vẻ nịnh nọt hay lấy lòng, tất cả chỉ có sự chuyên nghiệp của một người tiếp tân nên có.

 _"Không có, nhưng cô có thể gọi cho thư ký của Vương, cô ấy sẽ đồng ý cho tôi lên, cứ nói tôi họ Nghị..."

Nghị Á Liên là một người thông minh nên vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng thanh thoát, đúng chuẩn tiểu thư con nhà quyền quý và cũng không làm cho cha của cô ta, Thị Trưởng thành phố Nghị Thành phải mất mặt.

_"Vâng, vậy xin phiền tiểu thư chờ một chút. "

Tiếp tân nở nụ cười chuyên nghiệp, rồi nhất điện thoại nội bộ gọi lên phòng tổng thư ký chủ tịch, hỏi ý kiến. Thư ký của Lại Quán Lâm khi nghe thấy có người muốn tìm chủ tịch Lại, lúc này mới nhớ lại cuộc điện thoại của trợ lý Lục gọi cho mình lúc nãy, trợ lý Lục Hạo có nói, nếu có có vị nào đến tìm chủ tịch, thì cứ mời người ấy lên phòng của ngài ấy, đợi ngài quay lại. Vì vậy cô thư ký không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý cho người lên. 

Phác Chí Huân nhìn người con gái đứng bên cạnh mình, xinh đẹp quyến rũ, vóc dáng hoàn hảo, ngay cả cậu cũng muốn xiêu lòng, nói gì đến những người khác, trong đầu cậu chợt nghĩ " nếu như là Lâm, anh ấy có muốn gặp cô ấy không? Có cho cô ấy lên phòng của anh hay không? "

Đang nghĩ, tiếng cô tiếp tân đã vang lên :

_"Vâng, xin mời Nghị tiểu thư, cô có thể lên phòng chủ tịch. "

_"Cảm ơn. "

Nghị Á Liên gật đầu mỉm cười nhẹ, cô ta bước đi về phía thang máy, trong lòng nở nụ cười chiến thắng. Không ngờ lần đầu tiên cô ta đến gặp Lại Quán Lâm, vốn tưởng mình sẽ bị từ chối,không ngờ lại thuận lợi như vậy, điều này không phải nói lên, Lại Quán Lâm cũng có để ý đến cô ta sao? Nghĩ đến đây nụ cười trên môi cô ta lại sâu hơn, Lại Quán Lâm... Người đàn ông này... cô ta nhất định phải có. 

Phác Chí Huân bất ngờ, sao lại như vậy, không lẽ Lâm quen biết với cô gái kia sao? Nghĩ như thế, lòng cậu khó chịu, cố gắng áp chế cảm xúc của mình, cậu nở nụ cười dịu dàng với cô tiếp tân nói :

_"Xin chào, tôi có thể gặp Lại Quán Lâm không? "

_"Xin hỏi, thiếu gia có hẹn trước không? "

Vẫn là nụ cười chuyên nghiệp trên môi, cô tiếp tân nhỏ nhẹ hỏi.

_"Có, tôi đã hẹn với anh ấy. "

_"Thật xin lỗi thiếu gia, phòng thư ký bảo chủ tịch không có hẹn với ai ngoài Nghị tiểu thư vừa vào kia hết, cậu có thể đã quên giờ hẹn hoặc là hẹn nhầm ngày hay không? "

Nụ cười của Phác Chí Huân cứng đờ rồi biến mất, làm sao có thể? Cố gắng giữ bình tĩnh cậu cười gượng nhìn cô tiếp tân nói :

_"Xin lỗi, có lẽ tôi đã hẹn nhầm ngày, xin chào... "

_"Vâng, hoan nghênh thiếu gia lần sau lại đến. "

Cô tiếp tân không vì thấy người con trai trước mặt mình bị từ chối cho lên gặp chủ tịch mà tỏ ra khinh thường nhưng cô vẫn cười chuyên nghiệp chào cậu ta. Chuyện như thế này cô cũng đã gặp không ít lần rồi.

Phác Chí Huân lấy điện thoại gọi cho Lại Quán Lâm nhưng lúc này lại gọi không được, khuôn mặt cậu thất vọng, không nghĩ hôm nay lần đầu tiên cậu đến công ty của anh lại gặp phải tình huống như thế này. Bỏ điện thoại vào túi xách, cậu một mình bước đi trên đường, vì cậu cứ cúi mặt mà đi ...Nên kết quả đâm sầm vào ai đó, đầu óc có chút choáng váng, ngẩng mặt lên cậu lại bất ngờ :

_"Là anh?.... "

==============================

Các bạn đoán xem người ấy là ai ?! :)))

Còn đây là hình ảnh anh Vương Nhất Bác nha (dành cho những bạn nào chưa biết anh này ><)

Anh ấy đóng phim 'Cùng anh đi đến tận cùng thế giới' á . Các cậu ai chưa xem thì xem đi ! Phim cực hay :3

À mình spoil tí nha . Chap sau anh Lâm chúng ta sẽ cực kì tức giận :) 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro