CHAP 9: LẦN CUỐI CÙNG....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu...cậu được lắm! - người phụ nữ nói trong giận dữ rồi quay lưng bỏ đi, không quên để lại cho Yeon một cái liếc đáng sợ. 

- Ơ! Bà chủ...!! - người đàn ông bối rối, quay sang nhìn Devil rồi tất tả chạy theo người phụ nữ. 

Đến lúc này Yeon mới nhìn thấy được khuôn mặt buồn bã tột độ của Devil, không còn sự giận dữ hay hung hăng như hồi nãy nữa. Yeon lắc nhẹ đầu, thở dài rồi đứng lên bước về phía cửa phòng. Lúc này Devil cần một mình, có lẽ vậy... 

Đi một mình trên đường, cô bé thấy lạnh lạnh trong lòng. Con người ta đôi khi thật khó hiểu. Có lẽ người như Devil thì chẳng bao giờ Yeon có thể hiểu được. 

Về đến nhà, vừa thẫn thờ suy nghĩ Yeon vừa tra chìa vào ổ khóa để mở cổng. 

Chợt có một luồng hơi lạnh sau lưng khiến Yeon giật mình... 

Yeon sợ đến mức run tay làm tuột chiếc chìa khóa xuống đất. Cô bé quay ngoắc lại, môi mím chặt. 

- Làm gì mà bạn sợ hãi thế??? Tôi đây mà!  

Lúc bấy giờ Yeon mới hoàng hồn. Là cô bạn ấy... 

- Xin lỗi vì làm cho bạn sợ! Tôi đứng đợi ở đây gần cả tiếng đồng hồ rồi! Muối cắn nát cả chân!  

Muỗi à??? Sáng sớm thì làm gì có muỗi! Yeon tỏ thái độ khó hiểu. 

- Ha ha! Tôi đùa tí cho vui ấy mà! Đừng vào nhà nữa, mời tôi đi ăn sáng đi! 

Một cô gái  khá "tự nhiên", đến mức làm cho người ta thấy ái ngại. 

Nhưng Yeon cũng đang đói, trong nhà lại chỉ có sữa và bánh, ăn hoài kể cũng ngán. Cô bé nhặt chìa khóa lên cất vào cặp rồi dẫn cô nhóc đi .

Và cậu ta lại hát. Nhưng Yeon thích nghe. 

Chợt nhớ ra điều gì, Yeon vội lấy cuốn sổ và cây viết rồi ghi nhanh vào, xong xuôi đưa trước mặt cô bạn . 

(Bạn tên gì???) 

- À! Quên mất! Tôi cũng chưa biết tên bạn! – cô nhóc cười khì. 

( Tôi tên là Park Jiyeon, nhưng mọi người vẫn hay gọi là Yeon)  

- Yeon??? Tên nghe lạ nhỉ? Tên tôi là Qri , Lee Qri! 

Yeon gật đầu mỉm cười. 

Cả hai đi ngang cửa hàng kinh doanh ti vi lớn nhất tỉnh, họ trưng bày mấy chục cái màn hình phẳng trước cửa nhìn giá trị vô cùng. Chợt Yeon trông thấy tin tức thời sự có chiếu mặt của một ai đó rất quen, rất giống một người... 

Nhưng chưa kịp nhớ ra đó là ai thì đã bị Qri kéo đi. 

- Tôi đói lắm rồi! Đi thôi! 

Yeon dẫn Qri vào một quán ăn bình dân gần trường. Yeon và anh trai là khách quen ở đây. 

- ăn tukboki  à? Cũng được! - Qri cười híp mắt. 

Anh chủ quán không biết từ đâu "lượn ra" thật nhanh. 

- Chào hai cưng! Yeon hôm nay dẫn bạn tới ủng hộ quán anh à? Xinh gái đáo để! Hai cưng ăn cái gì nào? 

Hỏi cho có lệ vậy thôi chứ ánh mắt của anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào Qri, tần số nhấp nhánh là 100 cái/ giây. 

- À uh! Chị ! à không anh cho tụi em 2 đĩa bánh gạo cay ạ! - Qri vừa cười vừa nhăn nhăn đau khổ. 

- Ok! 2 bánh gạo cay ! - anh ấy vừa kêu vừa cười ha hả lấy tay vỗ vỗ vào vai của Qri khiến Yeon thấy ái ngại. 

Như lúc này đây, Yeon thấy tội nghiệp cho Qri khi cậu ấy cứ ăn 1 miếng là lại dợn dợn bốn năm lần, đau khổ vô cùng... 

Mà nguyên nhân chính là do anh chủ quán cứ lượn lờ trước mặt , mắt thì nháy liên tục với tần số ước chừng 200 cái/s

Yeon đành vỗ vỗ vai anh ấy tỏ ý xin anh ấy tha cho cô bạn đáng thương. 

- Anh có làm gì đâu! Chỉ nhìn thôi mà! – Anh  "ngây thơ" đáp lại. 

Cô bé lắc lắc cái đầu. 

- Thôi thôi! Nể tình em và anh trai , anh sẽ đi vào trong, ok? Đắng nào thì cũng chả có ai đẹp được bằng em đâu! – Anh chủ quán ban đầu hơn "bất mãn" nhưng rồi cũng cười xòa. 

- Cám ơn bạn nhé! Đó là người  đáng sợ nhất mà tôi từng gặp đó! - Qri mừng rỡ như vừa thoát chết 

Yeon bật cười ha hả. 

.  

- Chúng ta đi chụp ảnh Hàn Quốc nhé! Lần này tôi trả! - cậu ta khoác vai Yeon "rủ rê" 

( Chụp ảnh ư??? Để làm gì???) 

- Thì để làm kỉ niệm chứ làm gì! Kỷ niệm việc Yeon đã từng quen với một Lee Qri lang thang cơ nhỡ! 

Yeon ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý. Cô bé không có nhiều bạn nên khi đã coi ai là bạn thì cô tin tưởng tuyệt đối. 

Và thế là trong phòng chụp ảnh, Yeon đứng yên mặc cho Qri làm hết kiểu này đến kiểu khác, nào là kiểu của tinh tinh, sư tử, mèo hay thậm chí là những hành động quá khích như ôm và...hôn cô bé nếu như Yeon không tránh ra kịp thời. 

Hết một buổi sáng, Yeon chia tay Lee Qri ở ngã rẽ đầu đường. Trước khi đi, Qri đứng lại cầm tay cô bé, ánh mắt kì lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro