Quy Linh 2 - Mệnh Trục - Ngoại truyện 1 (Part cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5. Mới cùng người ly biệt

Hôm đó là một ngày bão tuyết, chàng ngồi trên ngai, theo lệ mà tiếp đón tân nương đến từ Tần quốc. Trương Nghệ Hưng khi đó vốn rất căm ghét người nữ nhân này. Nàng ta đến đây, chỉ là một loại quân cờ chính trị. Nàng từ bên ngoài bước vào, giá y đỏ rực bị những bông tuyết vương lấm tấm, trông qua rất huyền hoặc. Chàng ra lệnh cho nàng ngẩng mặt lên nhìn.

Ngay khi nhìn vào ánh mắt đó, Trương Nghệ Hưng đã biết rằng bản thân không còn có khả năng khống chế cục diện.

Đôi mắt nàng khi đó rất bi thương, vô cùng bi thương.

Tên nàng là Tử Thiên, Tử trong Tử hoa, Thiên trong Thiên thượng. Chàng đặt cho nàng hiệu Tử cơ.

Căn bản là nàng chưa một lần làm trái ý chàng, nhưng cũng chưa bao giờ tỏ ra hân hoan mỗi lần nhìn thấy chàng. Tất cả chỉ là một bầu lạnh nhạt. Điều đó làm một quân vương như chàng rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì nàng.

Đó là lần đầu tiên chàng thấy nàng khóc. Khi mùa tuyết đầu tiên rơi, nàng đứng trên lầu cao nhìn về hướng Hàm Dương, rơi giọt nước mắt nóng bỏng. Hình dáng nàng trong gió tuyết khiến chàng thắt lòng lại. Từ lúc đó, chàng nhận ra, đối với nàng, chàng dù có làm gì, cũng không thể nào thay thế được một hình bóng ở Hàm Dương.

Đó cũng là lần đầu tiên chàng thấy nàng cười. Khi đó trái tim chàng đập rất mạnh, nàng cười như một đóa hoa, nàng cười làm mùa đông nhanh chóng tan thành một mùa đẹp đẽ. Trong đáy mắt nàng, lần đâu tiên chàng thấy một cánh đào hoa lướt nhanh qua. Tử cơ của chàng, là lần đầu tiên cười vì chàng.

Mùa đông thứ hai từ khi nàng đến đây và hiện diện trong đời chàng, thái y báo cho chàng biết, nàng mang thai. Là một long thai. Chàng ôm chặt lấy nàng, đem lấy tất cả tính mạng mà nâng niu nàng. Nhưng ở đời, ông trời không bao giờ cho người ta hạnh phúc tròn đầy, quân Tần đã chính thức khai chiến với đất nước của chàng. Chàng là vua một nước, phải thân chinh ra trận.

Nơi chiến trường hiểm ác, chàng đưa mắt nhìn ánh tịch dương như chu sa nơi chân trường, nhắm khẽ mắt. Đời này kiếp này, có nàng chàng sống không uổng phí. Chàng chỉ canh cánh trong lòng nỗi đau nước nhà, nỗi sợ hãi khi nàng phải sống như thế nào nếu chàng không còn trên đời nữa. Những mũi thương lao đến đâm thằng vào người chàng, máu đỏ loang ra thấm đẫm một màu tịch dương.

Tử Thiên tỉnh lại trong bệnh viện, màu trắng nơi đây khiến mắt cô trong một phút trở nên choáng váng. Diệc Phàm đột ngột xuất hiện bên cạnh, nhìn cô đầy lo lắng.

"Em không sao chứ?"

Cô nhìn anh, cảm thấy trong lòng có một sự vững tâm, mới khẽ nói.

"Em không sao. Sao em lại ở đây?"

"Mọi người tìm thấy em ở một cánh rừng cách hiện trường khai quật không xa. Có chuyện gì vậy?"

"Rừng?"

Tử Thiên tròn mắt nhìn Diệc Phàm. Không phải là cô đang ở bên trong mộ chính sao. Cô vội vàng nhớ lại mọi thứ. Cơ quan, phù điêu, thông đạo, quan tài nữ trống rỗng, quan tài nam.... Phải quan tài nam, có người đánh ngất cô. Ở đó không có ai, chỉ có thể là Trương Nghệ Hưng. Cô vội vàng quay người lại hỏi Diệc Phàm.

"Trương Nghệ Hưng đâu, anh ta có ra cùng em không?"

"Trương Nghệ Hưng là ai? Có người khác đi cùng em sao?"

Diệc Phàm ngạc nhiên nhìn cô hỏi.

"Trương Nghệ Hưng là người làm chung với em mới đến từ Bắc Kinh ấy. Anh cũng đã gặp anh ấy rồi mà."

Diệc Phàm bối rối nhìn cô lắc đầu. Anh nói với cô anh chưa từng gặp ai như cô nói, cũng chưa từng làm thêm một phần cơm cho ai. Đến lúc này Tử Thiên không thể hiểu được nữa, chẳng lẽ anh ta là người vô hình, một cái là bốc hơi như vậy sao. Sau Diệc Phàm còn có chị Hà và một vài đồng nghiệp nữa đến thăm cô, tuyệt nhiên không một ai có khái niệm về một người tên Trương Nghệ Hưng cả. Như thể anh ta chưa từng tồn tại. Hoặc giả, anh ta chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô. Tử Thiên nhiều lần hoài nghi về thần kinh của mình, Diệc Phàm cũng gợi ý cô đi tìm bác sĩ tâm lý để nói chuyện. Nhưng những buổi trị liệu chẳng mang lại kết quả gì cả.

Mấy ngày sau cô mới trở về công việc của mình, lúc trở về văn phòng, cảm thấy mọi thứ ở đây chẳng thay đổi gì. Chồng giấy cũ nát, những tư liệu cổ. Nhưng từng nơi từng chỗ cô cũng đều có thể phác họa hình dáng Trương Nghệ Hưng ở đó, quả thật anh ta đã từng tồn tại ở đây. Tử Thiên còn tìm thấy hai cái muỗng nhựa mà hai người cùng ăn cơm, khi đó lười bước ra thùng rác để vất đi, cô chơi trò thảy rổ, không may lại thảy ra ngoài, rơi vào một góc phòng.

Nhìn thấy nó, cô lại càng khẳng định Trương Nghệ Hưng đã từng tồn tại.

Chị Hà lại đến văn phòng tìm cô, khi này Tử Thiên đang ngồi bần thần ở trong phòng. Chị Hà ngồi xuống, đặt một cốc espresso trước mặt cô.

"Để chị nói cho em một tin tức thú vị. Ngôi cổ mộ đó đã xác định được chủ nhân rồi. Là một tướng quân họ Ngô, hiệu là Tử Thượng, tự là Diệc Phàm. Là một tướng quân của nhà Tần, năm đó phụng lệnh đánh thành Trường An, sau đó đã được ban hẳn thành Trường An cho hắn quản lý. Người đó sống ở Trường An đến già rồi chết. Còn có một phát hiện lớn hơn. Tử thi được tìm thấy ở mộ thất đầu tiên chính là hắn, không hiểu tại sao hắn lại chôn cất mình sơ sài như vậy, dù sao cũng là một thành chủ kia mà."

Nghe đến đây, đột nhiên Tử Thiên giật thót. Cô vội vàng hỏi chị Hà.

"Mộ thất đầu tiên, mọi người còn tìm thấy mộ thứ hai nữa sao?"

"Phải. Đoàn khảo cổ đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới vào được đến mộ thất chính. Đây là một hoàng lăng chôn cất Nhiếp vương, quốc vương của Trường An quốc cùng với phu nhân của ông ta. Nhưng người ta mở quan tài phu nhân, lại không thấy tử thi."

"Còn quan tài của Nhiếp vương?"

"Một bộ xác ướp, còn khá nguyên vẹn. Xác ướp này cũng có thể là hai ngàn năm rồi."

"Xác ướp ư."

Tử Thiên không còn tin vào tai mình. Rõ ràng hình ảnh cô nhìn thấy chính là một người rất giống Trương Nghệ Hưng, sao bây giờ lại thành một xác ướp.

Nói chuyện thêm một chút thì chị Hà có việc phải đi nên chỉ còn mình Tử Thiên ở lại đó. Về chuyện này, Diệc Phàm đã nhiều lần nói cô cố gắng đừng để tâm, càng nghĩ sẽ càng thêm nhức đầu. Nhưng những sự việc thế này, cô không thể không nghĩ đến. Nó ám ảnh bên trong đầu của cô kể cả khi ngủ.

Cuối cùng, Tử Thiên quyết định đến mộ thất đó một lần nữa. Lần này không còn vất vả như lần trước nữa vì người ta đã tạo ra một con đường nho nhỏ an toàn tiện cho việc khai quật. Lần này là cô đi cùng Diệc Phàm. Anh không yên tâm khi nghe cô muốn một mình xuống đó dù đã có người của đoàn khảo cổ hỗ trợ nên anh cũng đi theo. Dù sao anh cũng làm việc cho công ty chính phủ, chỉ cần cô giới thiệu một chút cũng có thể ra vào. Hệ thống xã hội chủ nghĩa thì luôn thông suốt mấy bộ máy như thế này.

Bước vào mộ chính, cũng không có gì khác ngoài những thứ đã được cô nghiên cứu đến nát trong báo cáo. Xác ướp đó vì lý do đường sá và phương tiện vận chuyển nên chưa thể đưa ra ngoài, vẫn đặt ở bên trong quan tài, có người bảo vệ 24/24. Tử Thiên đến gần nó, nhìn vào bên trong. Không thể nhận ra đó là ai, gương mặt ra sao. Tại sao lại có sự việc như thế này, cô đã gặp ma quỷ gì chăng.

Đương lúc đang quan sát thì đột nhiên có chấn động lớn, mặt đất rung chuyển dữ dội. Những đường nứt bắt đầu chạy dọc theo tường đá rồi nứt ra, nhiều đường nứt như vậy nối vào nhau, cắt đá thành những tảng lớn, rơi xuống. Những phiến đá lớn dần rơi xuống như mưa. Diệc Phàm vội vàng kéo Tử Thiên chạy ra ngoài theo đường cũ, nhưng cửa mộ chính đã bị một tảng đã rơi xuống chắn hết lối ra vào. Người bảo vệ xác kia đã chạy từ sớm, chỉ còn lại hai người ở bên trong. Chẳng lẽ chết như thế này.

Chấn động không dừng lại, đá vẫn không ngừng rơi xuống. Đột nhiên, Tử Thiên nhớ ra trước đây, Trương Nghệ Hưng từng nói rằng mở quan tài nam ra sẽ có lối thoát. Tức là ở đó có cái gì đó có thể giúp cô thoát ra bên ngoài. Cô vội vàng chạy đến chỗ cỗ quan tài nam, nhìn xác ướp ở bên trong đó.

"Diệc Phàm. Giúp em, mang cái xác này ra ngoài."

"Em định làm gì vậy?"

"Cứ thử thôi. Có thể là có đường thoát, em phải thử."

Diệc Phàm vội chạy đến, cùng cô nhấc xác ướp ra ngoài, ở bên dưới xác ướp, lộ ra một thông động. Có thể đó chính là đường thoát. Diệc Phàm ngay lập tức đẩy Tử Thiên vào, bản thân thì che đá cho cô. Tử Thiên một chân đặt vào bên trong thông động, một chân đặt ngoài. Vẫn có gì đó luyến tiếc ở đây. Cô nhìn qua xác ướp đặt trên sàn đá, cảm thấy rất bi thương, cảm thấy rất thống khổ. Diệc Phàm đẩy mạnh người cô xuống. Ngay khi ánh mắt cô vừa ngập tràn bóng tối trong thông đạo, ở bên ngoài, một phiến đá lớn rơi xuống, ngay vào chỗ để cái xác ướp. Diệc Phàm sau đó cũng theo Tử Thiên nhảy vào hố sâu.

Cả hai trượt rất nhanh, cái hố này khá ẩm thấp, hình như là có nước. Quả thật, một lúc sau, cả hai rơi xuống một vùng nước rất sâu, có thể đó là sông ngầm dưới đất. Nước mát lạnh, tràn hết vào mũi vào miệng của cô. Tử Thiên không biết bơi, rất nhanh, ý thức mất dần.

Nhiếp vương chết rồi. Chàng tử trận trên chiến trường, khi còn chưa thể nhìn thấy mặt đứa con của chàng.Tử cơ sau khi sinh đứa bé không được ba ngày đã nhận được tin dữ. Nàng đau đớn đến ngất đi. Dù đã biết trước ngày này sẽ đến, khi nàng đến đây với tư cách một gián điệp, nàng biết ngày này sẽ đến. Chỉ không ngờ là nó đến nhanh như vậy. Chỉ là không thể ngờ, Ngô Diệc Phàm không để ý đến lời cầu xin của nàng, một đao giết chết người đó.

Nhiếp vương tử trận, trong ngoài cung đều hỗn loạn. Tử cơ cho người sắp xếp lại số kho báu tài sản, chia cho người hầu, những phu nhân khác rồi bảo họ mau chóng trốn đi trước khi bị quân Tần bắt. Số lương thực trong kho, nàng cho người phát cho người dân Trường An thành, phải phát hết toàn bộ, không được để lại trong ngân khố bất kỳ thứ gì. Còn nàng đem toàn bộ tư trang tài sản của mình, đưa cho một người hầu gái rồi bảo người đó ẵm tiểu hoàng tử chưa tròn tháng đi, đi đâu cũng được, nhất định phải nuôi dạy nó tử tế, cho nó học văn chương lễ nghĩa, nhưng không được cho nó biết về gốc gác của nó, không được phép cho nó được tham gia vào triều đình thi cử. Dặn dò xong, nàng dẫn người hầu đó đến một thông đạo dẫn đến một nguồn nước ngầm, dẫn ra bên ngoài thành. Khi chia tay con, nàng không ngừng khóc, nước mắt thấm đẫm tấm vải bọc.

Sau khi thành toàn mọi thứ, nàng trở về cung, tự mình trang điểm, thắt tóc, mặc một bộ giá y màu đỏ rực, leo lên thành lâu. Hôm đó tuyết rơi khắp nhân gian, đâu đâu chỉ toàn một màu tang thương, nàng đứng trước tuyết lạnh, kiên định nhìn về hướng Hàm Dương.

Trong cung không còn một ai, không ai có thể ngăn nàng đứng ở đó mấy ngày trời. Người dân Trường An dưới thành không ngừng quỳ lạy khóc thương, nhưng nàng vẫn đứng.

Mấy ngày sau, từ phía xa xuất hiện một đoàn quân tiến đến gần Trường An. Nàng có thể nhìn thấy người tiên phong, là chàng, Ngô Diệc Phàm. Chàng vẫn vậy, vẫn oai phong lẫm liệt, vẫn như ngày đầu nàng gặp chàng, chưa từng mất đi khí khái ngày nào. Nhưng nàng không thể nhận ra, gương mặt Ngô Diệc Phàm đã không còn tươi vui như ngày nào nữa mang nhuốm màu bi thống. Hai năm qua, việc hắn hối hận nhất là để nàng đi ra khỏi vòng tay của hắn, chính hắn tặng cho nàng bộ giá y đó, hắn luôn thống khổ khi nhớ lại. Lần này tiến đánh Trường An gấp gáp như vậy, là vì hắn muốn gặp lại nàng, hắn nhớ nàng đến mức có thể phát điên.

Nàng cũng nhớ hắn, nhưng nàng không thể vì hắn làm bất kỳ điều gì nữa rồi. Hôm nay, nàng mặc giá y hắn tặng, đứng ở nơi này, đợi người mà nàng từng hứa sẽ bên nhau trọn đời. Về chiều, mặt trời bắt đầu lặn ở trời Tây.

Đoàn người càng đi càng lại gần, đứng ở đây, nàng nhìn thấy xe chở một người đi trước. Người đó mặc khôi giáp màu đen, trên người chi chít vết thương, nhưng đã được người ta tắm rửa không còn máu. Từng là một quân vương, nhưng người ta cũng không cho người đó một mảnh chiếu đắp thân, chỉ có bộ áo giáp phơi ra cùng màu tuyết. Gương mặt người đó thân quen như vậy, cuối cùng cũng đã về Trường An rồi. Cuối cùng ngài cũng đã về đến Trường An rồi, cuối cùng nàng có thể gặp mặt người lần cuối rồi.

"Thân là một phu nhân, là người đạt được sủng ái trên cả, nhận được ân đức của quốc gia mà sống, ta không cam tâm nhìn cảnh nước mất nhà tan. Nước Tần các người cuồng bạo, diệt thành, giết trẻ con, không tha người già, đốt đi sách quý, thương thiên hại lý, sẽ có ngày lãnh nhận quả báo ngàn đời"

Nàng hét lên một tiếng cuối cùng trước khi gieo mình xuống tòa thành vạn trượng. Màu áo đỏ hòa tan cùng tuyết trắng, như thể nàng đang bay lên. So với cánh hoa rơi, màu áo nàng còn diễm lệ vạn phần.

Giang sơn đã sớm cùng đôi ta ghi lời vĩnh biệt.

"Thượng Tà

Ta nguyện với chàng tương tri

Mãi mãi chẳng phân ly

Núi chưa mòn

Sông chưa cạn kiệt

Đông vang sấm dậy

Hè mưa tuyết

Trời đất hợp

Mới cùng chàng ly biệt"

Đôi môi nàng ngâm khúc "Thượng Tà" trước khi hoàn toàn chìm vào hư vô. Khúc "Thượng Tà" ngàn đời ghi lại.

Tử cơ phu nhân gieo mình tuẫn tiết, trở thành một câu chuyện ngàn đời.

Ngô Diệc Phàm lao lại ôm lấy cơ thể của nàng, nước mắt không ngừng tuôn trên gương mặt hắn. Hắn dùng tất cả để đến Trường An này gặp nàng, nàng lại dùng chính giá y hắn tặng đưa tiễn thời khắc cuối cùng của mình. Tịch dương ngày ấy đỏ tươi khắc vào lòng hắn tựa chu sa.

Khúc "Thượng tà" nàng đã ngâm vì hắn ngày đó. Hắn lại không thể nghe thấy được nữa.

Hắn giết bao nhiêu kẻ địch, chống lại trời đất, chống lại định mệnh mà cố chấp đến bây giờ. Tuy nhiên, lại không thể chống lại thời gian trôi như nước chảy.

Nàng tự ghi tên mình vào sử sách.

Còn hắn chỉ có thể khắc tên nàng lên mộ phần của riêng nàng và người kia.

Hắn sau đó cho người xây dựng một hoàng lăng dưới lòng đất, chính mình đặt thân xác của nàng và Nhiếp vương bên cạnh nhau, trên quan tài của nàng, hắn còn khắc một bài thơ, bài thơ mà nàng thường ngâm. Sau đó hắn cho người đặt cơ quan phong bế cửa mộ. Mười mấy năm sau, người ta chôn hắn ở phía trên hầm mộ đó, theo ý nguyện của hắn sao cho đơn giản nhất, không đồ bồi táng, không cơ quan, không bảo vệ. Hắn tự cho rằng đây là cái giá cuối cùng hắn phải trả cho nàng, cũng là trả cho những việc hắn đã làm khi còn ở dương thế. Bản thân hắn cũng đem toàn bộ ghi chép về thời kỳ này, cùng những dòng nhật ký của nàng hắn tìm thấy bên trong Trường An cung, chôn theo mình. Để đoạn lịch sử này trôi vào dĩ vãng. Sau đó mới nhắm mắt.

Tử Thiên tỉnh lại, lần này không còn là ở bệnh viện nữa mà là ở bên một con suối nhỏ. Bọn họ đã trôi ra đến đây, cô nhìn quanh và phát hiện Ngô Diệc Phàm đang nằm bên cạnh. Cô muốn đến gần đỡ anh dậy, nhưng đột nhiên bị giấc mơ ban nãy giữ lại. Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng, Nhiếp vương, Tử cơ, lẽ nào là đoạn hồi ức của một kiếp nào đó cô đã quên. Cô, Diệc Phàm đều đã chuyển kiếp, còn Trương Nghệ Hưng, người đó vẫn nằm ở đó, không hề di chuyển, vì chấp nhất một câu trả lời. Giá y năm đó, là nàng mặc cho ai. Hắn mang theo hình dạng vật vờ ra khỏi mộ, chỉ để đi tìm một câu trả lời, nhưng cuối cùng không tìm được gì cả.

Diệc Phàm tỉnh lại, liền thấy trước mặt mình, Tử Thiên đang khóc. Như thể nước mắt tự nhiên rơi xuống, gương mặt không hề méo mó, chỉ một màu thống khổ. Anh ngồi dậy, vươn tay định chạm vào người cô nhưng đột ngột dừng lại, đoạn ký ức kia bỗng hiện về, một đoạn ký ức từ xa xôi cho anh biết, đối với cô, anh không xứng đáng đụng vào.

"Trương Nghệ Hưng, vì cái gì mà phải cố chấp như vậy. Dù có phải em mặc cho anh ấy hay không, cũng đã từng phụ anh ấy."

"Cái hắn muốn, chỉ là một câu trả lời."

Diệc Phàm lẳng lặng nói. Trong lòng anh, không phải cũng mong muốn giải thích câu hỏi ấy hay sao. Năm đó, Tử Thiên là vì ai mà mặc. Nhưng cô lại không cho ai một câu trả lời.

Hoàng lăng của Nhiếp vương vì trận động đất đó mà không thể phục hồi. Người ta dùng mọi cách để khai quật lại một lần nữa, chỉ tìm thấy một đống đổ nát. Một tuần sau, cuối cùng cũng vào được đến mộ chính, nhưng không nhìn thấy cái xác ướp kia nữa. Nó như đã bị bốc hơi trong không khí.

Mấy tháng sau đó, mọi thứ lại quay về quỹ đạo cũ của nó. Diệc Phàm và Tử Thiên chia tay, chia tay mối tình kéo dài suốt tám năm trời. Người ta bảo rằng quá khứ không phải là lý do cho những quyết định của hiện tại. Nhưng với họ, đoạn quá khứ ấy quyết định quá nhiều thứ, chính là không còn đủ dũng cảm để đối mặt với nhau.

Một ngày mùa đông, tuyết rơi ngập trắng vùng rừng núi. Tử Thiên mặc một chiếc áo len màu đỏ, bước đi trong tuyết, tìm đến khu khai quật. Nơi này không còn nhiều người như trước, chỉ còn một vài người nghiên cứu các cổ vật còn sót lại. Gió lạnh thổi tung mái tóc cô lên thành những đường gợn sóng, cô ôm lấy bả vai mình, nhìn về hướng cổ mộ.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy nhói đau. Nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi khóe mắt, rơi xuống thành dòng.

Câu trả lời đó, đến giờ Trương Nghệ Hưng có còn chấp niệm không. Cô khi đó không thể cho hắn một câu trả lời, vì cô không đủ dũng cảm để đối diện với câu trả lời đó.

"Giá y đó. Là vì Nhiếp vương, Trương Nghệ Hưng mà mặc. Là vì người mà mặc."

Cô nói khẽ. Đó cũng là câu trả lời mà cô trả lời cho Ngô Diệc Phàm khi hai người chia tay nhau. Cuối cùng, cô cũng đã có thể đối mặt với chính mình, đối mặt với đoạn kết đó, với những lỗi lầm đó. Đồng nghĩa với nó, Tử Thiên cùng với Trương Nghệ Hưng, từ nay vĩnh biệt.

Nói xong lời cuối cùng, cô xoay người, quyết định bước ra khỏi quãng thời gian của mình. Từ bây giờ, kiếp này, cô là Hạ Tử Thiên, không phải Ngô Tử Thiên, không phải Tử cơ, không phải phu nhân nước Trường An, gian tế nước Tần.

Từ phía xa, một người chạy lại phía cô, với một tốc độ rất nhanh. Gương mặt người đó càng lại gần càng rõ. Từ phía sau, có tiếng một người gọi lớn.

"Trương Nghệ Hưng, nhanh lên coi. Cậu làm mọi người đợi đấy."

Người đó ơi lên một tiếng rồi vội vàng chạy vụt qua người cô, đến gần những người đang ở bên dưới hiện trường khai quật. Tử Thiên nhìn theo hướng người đó, nhìn bóng dáng quen thuộc đang cười ngô nghê với những người bên cạnh, bỗng chốc lại rơi nước mắt. Trương Nghệ Hưng ngước mắt lên, nhìn thấy một cô gái đang khóc, anh bối rối gãi đầu, không biết phải làm gì. Bỗng chốc lại mỉm cười, tiến lại gần.

"Cô không sao chứ?"

Cô giật mình, vội lau nước mắt, gắng gượng nói.

"Không sao, không có gì đâu. Chỉ là nhìn mọi người lại nhớ đến một người bạn trước kia thôi."

"À."

Anh gật gật đầu miễn cưỡng rồi nhanh chóng theo đám người kia rời đi. Đi được một quãng, liền quay đầu lại, nhìn cô, nở một nụ cười.

Cô nhìn anh đi, rồi bản thân cũng xoay gót, lẳng lặng đi về một hướng khác.

Có lẽ đoạn hồi ức này đến đây mới gọi là kết thúc.

Trời đất hợp.

Mới cùng người ly biệt.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro