Quy Linh 3 - Vô Tận - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12. Tổ kén

Oh Sehun ngồi bên cạnh Park Chanyeol, đưa cho cậu ta một ít lương khô, còn bản thân chỉ uống một hớp nước. Chanyeol nhận lấy phần ăn của mình, cắn một miếng nhẹ rồi nhìn mông lung. Sehun thở dài, chỉ chiếu đèn pin loanh quanh khắp nơi. Bọn họ kẹt ở nơi này cũng đã mấy tiếng đồng hồ, từ lúc lạc mất bọn người Ngô Diệc Phàm. Chanyeol tựa đầu vào tường, thì thào nói.

"Ba tên ngốc đó, không sao chứ?"

"Đã để lại dấu hiệu rồi, giữ được mạng hay không là dựa vào bọn họ. Sao vậy, quyết tâm trả thù sao lại không đành lòng thế kia?" Sehun nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ hơi nheo lại.

"Không." Chanyeol cúi mặt xuống, thở dài. "Nếu chết trước khi trả được thù, mọi thứ không còn vui nữa."

Đôi môi Sehun nhếch lên thành tia giễu cợt. Dẫu có báo được thù, Park Chanyeol vẫn sẽ không vui, chẳng lẽ cậu ta quên mất điều đó. Cất bình nước vào túi, Sehun xoay người đứng lên hít vào lồng ngực một ngụm khí lạnh. Đường hầm vẫn còn rất dài phía trước, đâu mới là lối ra thật sự. Lối ra của nơi này so với lối ra của tất cả bí mật, liệu có khác nhau bao nhiêu.

Kim JongIn cùng với Lộc Hàm và Baekhyun đứng bên dưới bức tượng, gương mặt ai nấy vẫn còn vương lại sự hoảng hốt dù mỗi người có một cách biểu hiện khác nhau. JongIn thở dốc nhìn lên bức tượng. Nó cao hơn so với bọn họ tưởng tượng, đôi mắt kia lại giống như đang nhìn xuống bọn họ. Dưới chân bức tượng có một đài sen, đây có thể là do ảnh hưởng từ phật giáo. Đi vòng qua bức tượng, bọn họ nhìn thấy một cửa hầm. Và chỉ có cửa hầm, nhưng không có đường hầm.

"Cái quái gì?" Lộc Hàm nhìn quanh, vô thức thốt ra lời nói.

Trước mặt bọn họ là vực thẳm. JongIn nhìn xung quanh, nơi họ đứng là một chỗ nhô ra, dưới chân chính là một vực thẳm không đáy. Trên đầu họ là những bức tượng được tạc vào đá. Nơi này không được lát đá bằng phẳng như phía bên kia cánh cửa, nó giống như một hang động tự nhiên hơn. Hang động cao vút trên đỉnh đầu, còn dưới chân chính là vực sâu không thấy đáy. Hang động có hình vòm tròn, bao xung quanh đáy vực. Trên tường đá, rất nhiều bức tượng khắc đá thành hình, đều có chung một hình dáng người phụ nữ mặc trang phục Phù Dư. Bọn họ chúc đầu, nhìn xuống bên dưới vực. Phía bên kia vựa sâu là một con đường khác, nơi đó nối với bọn họ bằng một cây cầu treo. Nhưng không biết ai đã chặt đứt nó. Đầu bị đứt là đầu phía bên bọn họ, có nghĩa là kẻ chặt đứt cầu treo cũng không thể qua được bên kia. Vậy bằng cách nào hắn thoát ra khỏi chỗ này được.

Đó không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là làm sao để họ có thể qua được bên đó. JongIn quỳ xuống một chân, trong chốc lát như nhìn thấy vấn đề nào đó. Cậu đứng hẳn lên nhìn qua hai bên rồi lên tiếng.

"Lộc Hàm, Baekhyun, hai người lùi lại."

Nói rồi cậu lấy dây thừng ra buộc quanh người, sau khi chắc chắn mới đưa một đầu dây cho Baekhyun và Lộc Hàm. Hai người kia không hiểu ý cậu, nhưng vẫn lùi vào bên trong. Kim JongIn hít một hơi khí lạnh, rồi bước đến gần cây cột dùng để treo một đầu cầu mà sợi dây đã sớm bị người ta chặt đứt. Thân cột được trang trí bởi nhiều hoa văn Phù Dư, mặt trên có hình tròn, trang trí bởi rất nhiều đường hoa văn xếp tầng, chính giữa là một hình âm dương, phần tiếp giáp âm và dương nổi lên một cái gờ. JongIn nắm lấy phần gờ đó, xoay nhẹ theo chiều của những hoa văn trên mặt cột.

Cạch.

Và tiếp sau đó là rất nhiều tiếng cạch vang lên khắp hang động. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, tìm điểm phát ra tiếng động đó. Nhưng điểm phát ra tiếng động đó không chỉ có một mà là vô vàn. Những tiếng cạch không dứt nối tiếp nhau vang lên. Chính Baekhyun và Lộc Hàm đứng ở phía sau cũng phải biến sắc. Một luồng sáng không biết từ đầu tới tràn xuống hang động tăm tối. Ba người bọn họ bị thứ ánh sáng đó làm chói mắt, trong phút chốc, đôi mắt hoa lên không còn thấy điều gì nữa.

JongIn dùng một tay che mắt, ngước lên cao. Bên trên họ là nơi phát ra ánh sáng. Không biết bằng cách nào, một lỗ nhỏ xuất hiện he hé khiến ánh sáng tràn vào bên trong. Dù rằng so với sự rộng lớn của bên ngoài, ánh sáng kia không hề là gì những so với không gian âm u nơi này, nó giống như vầng thái dương chói lọi. Và cũng chính thứ ánh sáng đó khiến JongIn nhìn thấy từ chỗ cậu đứng, vô số bậc thang xuất hiện quanh bức tường đá. Những bậc thang ấy dẫn xuống đáy vực kia. Dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn khiến bọn họ nhìn thấy dưới đáy vực hình như có cái gì đó.

Quay đầu nhìn hai người kia gật nhẹ đầu, JongIn đứng lên gỡ dây thừng trên người mình đưa lại cho Baekhyun. Sau đó bọn họ ba người lần theo đường cầu thang đi xuống. Bước đi vô cùng chậm chạp và cẩn thận. Chính là vì một lần rắn cắn cả đời sợ dây thừng, ai mà biết được từng bước chân, bước nào sẽ chạm vào cơ quan khiến những bậc thang này trong phút chốc biến mất.

Vực thẳm vô cùng sâu, bọn họ lại đi chậm, lần mò nửa ngày mà vẫn chưa thấy đích, chỉ thấy đốm trắng nhỏ đang lớn dần lên thôi. Ai cũng có động lực để tiếp tục bước. Nhìn vô số bậc thang từ bên trong thành núi mà mọc ra này, ai ai cũng phải thán phục người xưa. Bọn họ đục núi làm mộ, tạc đá thành tượng, kỹ thuật này đến thời hiện đại chưa chắc còn có thể làm. Chủ nhân nơi này không phải là hoàng đế cũng là hoàng thân, nếu không tuyệt đối không thể có đủ tài lực để tạo thành nơi này. Nói đến vấn đề đó, bọn họ không cách nào xác định được đây là do ai xây dựng nên. Đường cầu thang vòng ngang qua thành núi, tức là được sắp xếp theo hình xoắn ốc. Như thế sẽ thuận lợi cho việc lên xuống hơn làm một bậc thẳng từ trên xuống dưới.

Đốm trắng mở cuối cùng cũng hiện ra trước mặt họ. Đật chân xuống đến nơi, đôi mắt ai nấy cũng phải mở to. Đây không đơn thuần là một thạch thất như những căn phòng, mà là một ngôi nhà. Họ xây dựng nhà ở bên trong nơi này. Nơi ánh sáng chiếu chính là chính giữa nơi đó.

Chỗ bọn họ đang đặt chân lên là một mặt phẳng hình lục giác đều, khoảng cách từ cạnh này đến cạnh khác ước chừng khoảng tám mươi mét, tất cả sàn đều được lát đá khối. Sáu góc đều có sáu bức tượng hình người phụ nữ Phù Dư đang chắp tay vào nhau, cung kính cúi đầu hướng về chính giữa. Trước mặt bọn họ, nằm ở giữa căn thạch thất to lớn là một cánh cổng cao chừng năm mét, mái ngói hơi cong cong. Phía trên đề dòng cổ tự mà họ không thể đọc hiểu. Từ cánh cổng ấy là một bức tường bao quanh khu vực chính giữa, nơi để quan tài. Phía sau quan tài là một ngôi nhà nhỏ, xây dựng theo dạng nhà cổ của người Hàn.

Ba người họ bước lên phía trước, cẩn thận đi qua cổng lớn, đến gần quan tài đặt chính giữa. Bên trong bao quanh bởi bức tường gạch, hai bên tường đều là vô số cột. Số cột này xếp thẳng hàng áp sát vào tường, chân cột khắc hình đài sen. JongIn chau mày lại gần số cột ấy, càng nhìn càng thấy giống. Cậu ngước lên nhìn hai người còn lại, đôi chân mày cau lại kịch liệt.

"Số cột này, hoa văn trên đó, vô cùng giống những cột mà tôi đã nhìn thấy ở Sơn Đoòng."

Baekhyun nghe nói liền lập tức đến gần, ngồi xổm xuống nhìn. Quả thật vô cùng giống, như là do cùng một người tạc nên. Nền văn hóa Phù Dư và nền văn hóa Đại việt không chỉ có khoảng cách về địa lý mà còn có khoảng cách về giao thương. Từ xưa đến giờ chưa từng nghe nói Phù Dư có quan hệ buôn bán với Đại Việt, số cột này là vì sao?

Đem những thắc mắc đó quay lại chỗ Lộc Hàm đang đứng quan sát quan tài. Phía trước có một hàng chữ viết, có lẽ nói về lý lịch của kẻ nằm bên trong. Tuy nhiên trong ba người, không ai có khả năng đọc được ký tự Phù Dư, nên cũng không có cách nào biết được chủ nhân quan tài này là ai. Nhưng nếu đã đặt quan tài ở đây, chắc chắn đây là chủ mộ. Chỉ dựa vào sự công phu của nơi này đủ để họ khẳng định điều đó. Tuy nhiên không hiểu tại sao họ lại không thấy đồ bồi táng theo chủ nhân. JongIn chủ động tách khỏi hai người kia, đến gần ngôi nhà phía sau quan tài.

Cánh cửa gỗ đã mục rữa, chỉ cần đẩy nhẹ tay có thể khiến nó mở tung ra. Tiếng kẽo kẹt ghê người vang lên khắp nơi trong không gian kín. Baekhyun và Lộc Hàm theo JongIn, dùng đèn pin chiếu vào bên trong.

Căn phòng bị giăng đầy bởi mạng nhện trắng xóa, nhưng vẫn đủ chỗ trống để họ nhìn thấy vô vàn hòm rương, bên trong mỗi hòm đều chứa đầy châu báu. Những kẻ quen đi thám hiểm như Lộc Hàm, đó chính là kho báu. Nhưng những thứ đó không đủ khiến bọn họ chú ý bằng một chiếc ghế đặt giữa phòng, trên đó có một thứ nhìn bọn họ chằm chằm, xung quanh bị bao kín bởi tơ nhện, chỉ chừa lại cái đầu ngoẹo sang một bên, hai hốc mắt tối hõm. Trông không khác gì một cái kén.

Nó là cái quỷ quái gì vậy?

Thứ đó còn thu hút sự chú ý của Lộc Hàm hơn quan tài đá ngoài kia. Cậu rút cây mã tấu cắm sau lưng, dùng nó chém bớt tơ nhện để đến gần thứ kia. JongIn cũng cầm thanh đao của cậu ta đến giúp đỡ. Vừa đến trước mặt thứ đó, Lộc Hàm ngồi xổm xuống, ngước mặt lên nhìn thẳng vào hốc mắt giễu cợt kia, cong môi lên cười.

"Thất lễ rồi."

Sau đó cất thanh mã tấu lại, rút con dao găm bên hông ra, nhằm vào vị trí chính giữa, giật mạnh tơ nhện ra. Dựa vào độ dài của số tơ này, chắc chắn không thể nào là do một con nhện giăng, cũng không thể nào là do nhiều con, vì sự liên kết rất chặt chẽ, nhất định phải là một con giăng ra, mà còn là một con cực lớn, mới có thể bao quanh người này. Bộ xương an tĩnh để mặc Lộc Hàm kéo những sợi tơ ra khỏi người. JongIn ở phía sau quan sát, đồng thời nhìn bốn phương xung quanh. Baekhyun ngược lại không bước vào mà đứng ở ngoài bất động. Lộc Hàm sau khi đem tơ nhện gạt ra, sững người trong một khắc rồi nhìn về phía JongIn.

"Đây là..."

Kim JongIn nhìn thấy đôi mắt của Lộc Hàm, liền nhìn về phía cỗ thi thể mới được mở ra khỏi quan tài tơ, trông thấy một thứ kỳ dị. Đó là một bộ xương hình người, nhưng từ phía sau, đâm ra khỏi bộ đồ thám hiểm mục nát là sáu cái xương khác, độ dài tương đương với một chân người. Nói cách khác, đây chính là một bộ xương có hình dáng nhện và có gương mặt của người. Nhưng có một thứ khác khiến JongIn chú mục vào nó, không thể rời mắt. Trên cổ bộ xương là một sợi dây chuyền, móc qua sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn. JongIn cúi người cầm chiếc nhẫn đó lên. "Park Boyeon"

"JongIn". Lộc Hàm lo lắng gọi tên cậu, nhưng Kim JongIn vẫn không thể trả lời, đôi mắt thất thần.

"Đem cậu ta ra ngoài trước đã." Baekhyun từ bên ngoài gọi vào, Lộc Hàm mới kéo JongIn ra.

Đoạn Baekhyun lúc này mới bước vào bên trong, dùng mã tấu của mình kéo những lớp màn nhện dày đặc, nhìn thấy dưới sàn còn rất nhiều ổ kén khác, nhưng khác ở chỗ tất cả đều trùm kín. Cậu trực tiếp dùng mã tấu kéo lớp màn bên ngoài một cái kén, nhìn thấy thứ bên trong cũng là một bộ xương nhện đầu người. Đôi mắt Baekhyun tối lại, lòng bàn tay nắm chặt thanh đao.

JongIn thất thần ngồi ở bên ngoài, sau một lúc đôi mắt mới lấy lại được chút tinh thần. Baekhyun từ bên trong bước ra, cả người vướng đầy tơ nhện, quỳ một chân xuống, nhìn chằm chằm JongIn rồi mới nhìn sang Lộc Hàm.

"Có tất cả tám cỗ thi thể, đều băng kín trong tơ nhện." Nói rồi cậu hơi liếc qua JongIn một chút, mới hạ giọng nói. "Đều là những người trong cuộc thám hiểm khi xưa. Trừ Trương và Trần."

"Trần đã chết ở Sơn Đoòng, còn Trương... có lẽ là Côn Luân." JongIn đột ngột lên tiếng, rồi cậu nhìn qua Baekhyun. "Ở đó, cũng có cha của hai người, đúng không?"

Baekhyun cúi đầu, nắm chặt chiếc huy hiệu nhà họ Byun trên tay mình. Nó vẫn còn bị vướng trong tơ nhện. Lộc Hàm dường như đã đoán được, nhưng cố chấp không muốn vào. Cậu ta chỉ đơn thuần bảo cha cậu rất thích tỏ ra cao quý, nên sẽ không thích cậu nhìn thấy bộ dạng ông như vậy. Còn JongIn, người ngồi trên ghế kia chính là cha cậu, chiếc nhẫn trên cỗ thi thể ấy là chứng cớ. Đó là nhẫn cưới của cha mẹ cậu, trên đó khắc tên mẹ, còn chiếc nhẫn mẹ cậu giữ khắc tên ông ấy.

Byun Baekhyun và Lộc Hàm đều biết trước, bọn họ không có khả năng tìm thấy cha họ. Nhưng Kim JongIn từ nhỏ vẫn luôn cứng đầu cho rằng cha cậu ta còn sống, vẫn luôn cố chấp đợi chờ. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một bộ xương khô dị dạng, sự đả kích ấy lớn hơn bao giờ hết. Đôi mắt JongIn tối sầm, chính là khi cậu ta đang giữ lấy sự kích động, không cho nó bộc phát ra bên ngoài. Cậu hạ giọng nói.

"Bọn họ, khi thi biến ở nơi này đều tạo ra hình dạng đó. Số tơ ấy, có lẽ do họ tự tạo ra để bao bọc chính mình, không để cho bản thân trở thành thứ quái vật hại người."

"Có thể." Lộc Hàm trầm ngâm nói "Nơi này, chính là mồ chôn tập thể của tất cả họ."

"Cũng là một nơi tốt."

JongIn thở hắt ra rồi chống một tay đứng lên. Đi tìm dấu chân của ông ấy, cậu tìm được đến tận đây, cuối cùng cũng có thể tìm ra rồi. JongIn thở dài, quỳ hai chân xuống rồi gập người, đưa tiễn linh hồn ông ấy một lần cuối. Có lẽ cho đến khi ra khỏi được nơi này, cậu cũng sẽ không còn đường quay lại, đành ở đây lạy một lạy. "Baekhyun, chúng ta có nên lấy một vài thứ của họ đưa cho mấy người kia không?"

"Có lẽ họ cũng muốn tìm tung tích của cha họ. Tôi đã lấy ra một vài thứ rồi, không cần lo"

"Ừ. Vậy thì tốt"

Nói rồi JongIn xoay người, đi về hướng quan tài. Cậu đứng lặng trước nó, sau cùng mới lên tiếng.

"Khai quan."

"Thật sự muốn mở nó ra sao?" Lộc Hàm liếc nhìn JongIn. Cậu chỉ gật nhẹ đầu rồi lên tiếng.

"Nắp quan tài này đậy không chặt, đã có người từng mở nó ra rồi. Vết mở có vẻ đã rất cũ, là mở từ rất lâu về trước." Cậu xoay người nhìn về phía ngôi nhà kia một lần nữa. "Có thể là do bọn họ mở."

Baekhyun bỏ balo xuống đất, cầm lấy vật dụng JongIn đưa cho mình. Lộc Hàm cũng bỏ balo của mình xuống phụ một tay. Ánh sáng trên đầu bọn họ đột ngột tối lại, tuy chưa phải là biến mất nhưng chứng tỏ bên ngoài đã không còn là ban ngày nữa. JongIn cầm một cái xà beng mini, cạy nắp quan tài nhấc lên một đoạn. Bên cạnh, Baekhyun và Lộc Hàm nhanh chóng đặt hai thanh xà beng khác vào chính giữa, tạo thành thế, tránh gây áp lực cho thanh chính giữa. Dùng đèn pin soi vào bên trong, Lộc Hàm chau mày.

"Bên trong là một bộ hài cốt, nhưng hình như bên trên nó còn có gì đó." Nói rồi Lộc Hàm nhấc đầu lên. "Có cần tiếp tục mở nó ra hay không?"

"Tiếp tục" JongIn lạnh lùng ra lệnh.

Sau đó ba người họ cùng hợp sức, đẩy nắp quan tài đá ra. Mồ hôi vã ra như tắm, nắp quan tài chầm chậm từng chút từng chút một xê dịch. Cuối cùng cũng có thể hé ra một khoảng nhỏ, phần đầu của thi thể hiện ra. Đến được chính giữa quan tài, ba người họ dừng lại, như vậy đã đủ rồi.

Đây là một thi thể nữ, thân người mang trang phục màu đỏ thêu chỉ vàng đặc trưng của hoàng tộc Phù Dư. Trên đầu thi thể nữ còn đội mũ miệng bằng vàng khối. Chỉ cần nhìn sơ qua phục sức cộng với tư thế nằm, người này nhất định là hoàng hậu của một vị vua nào đó. Bên cạnh nữ thi có một mảnh gỗ, JongIn cẩn thận dùng một miếng vải cầm nó lên, tránh việc nó có chứa độc tố. Nhưng những gì cậu thấy chứng tỏ cậu đã lo lắng nhiều. Đây là một mảnh gỗ viết chữ, là tiếng Hàn, được viết bằng bút than, vì nằm trong quan tài kín nên chữ không bị phai mờ nhiều, vẫn có thể đọc được. Có thể là do cha của bọn họ để lại.

"So Seono. Vương phi của Đông Minh Vương Jumong, người sáng lập ra vương quốc Bách Tế."

Chỉ có như vậy thôi sao. Lộc Hàm nhìn xung quanh mảnh gỗ rồi tìm khắp nơi trong quan tài nhưng cũng chỉ có mấy chữ như vậy. Dù thất vọng nhưng ít ra nó giúp cho bọn họ biết được nơi này thật sự là của ai. JongIn nhìn vào những dòng chữ trên mành gỗ, trầm mặc nói.

"Nơi này nếu nói là mộ của Cao Câu Ly có vẻ chính xác hơn."

"Làm sao cậu biết?" Baekhyun nhấc mắt lên hỏi.

"Gia tộc tôi, chính là người xây mộ này. Nhà họ Kim, là một trong những hậu nhân của hoàng tộc Cao Câu Ly."

JongIn nói ra những lời nói đó một cách bình thản. Trong email mà ông nội cậu gửi vào sáng sớm hôm đó đã nhắc đến sự việc này. Trong một cuốn cổ thư của gia tộc, nói đến việc xây dựng một lăng mộ khổng lồ cùng với sự trợ giúp của nhà họ Park. Hai gia tộc cũng đồng thời liên hôn, dẫn đến việc hòa lẫn huyết thống nên JongIn mới có thể điều khiển được những vong linh trong mộ tổ nhà họ Park. Nhưng sau đó, giữa hai dòng họ không còn liên hôn nữa, cũng dần tách nhau ra. Vị trí và những chuyện về ngôi mộ đó cũng mất tích theo dòng thời gian, gần như nhà họ Kim không còn biết nhiều về ngôi mộ đó nữa, công việc giữ mộ hoàn toàn thuộc về tay họ Park.

Nhớ đến lời Park Chanyeol nói, JongIn không ngừng nghi ngờ, nếu thật sự thảm sát mười lăm năm trước là gia tộc cậu gây ra, có khi nào chính là vì nguyên nhân này. Sắp xếp mọi thứ lại, đó chính là một mối ráp hợp lý. Nhưng tất cả phải đợi đến khi đi đến tận cùng, mới có thể biết được ai là hung thủ thực sự.

Baekhyun và Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn JongIn, cũng không biết nói lời nào. Park là gia tộc giữ mộ, Kim là gia tộc xây mộ. Đây là loại quan hệ gì. Hai người còn chưa biết đến mối thù giữa hai gia tộc, chỉ đơn thuần nghĩ đây là một loại tình cờ. Đại gia tộc, bất kỳ gia tộc nào cũng có quan hệ đến cổ mộ này, chỉ khác là gần hay xa thôi.

"Trong lịch sử cũng từng nhắc đến vương phi này." Lộc Hàm cúi xuống nhìn người bên trong quan tài. "Có lẽ đối với Jumong, đây mới là hoàng hậu thực sự."

"Nếu nói như vậy, người cướp hòn đá bất tử kia đi là Jumong?" Baekhyun chau mày, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm.

"Không phải. Người lấy hòn đá kia đi chính là người nằm trong mộ này. Nhưng có lẽ bà ta chỉ lấy được một hòn, không biết cách sử dụng nên cũng không thể tự hồi sinh cho chính mình." JongIn ngừng lại một chút, mắt hướng lên trời. "Hoặc là cho Jumong."

Ánh sáng trên cao tắt hẳn. Đã là màn đêm rồi, bên trong cổ mộ cũng không còn ánh sáng. Ba người họ cầm đèn pin bật lên. Xung quanh quay về với bóng tối, thật có chút không quen. Ba người họ đóng nắp quan tài lại rồi bước ra khỏi nơi đó. Họ không thể leo ngược lên phía trên, dù sao trên đó cũng không có đường nên đành chiếu đèn xung quanh tìm đường ra. Đột nhiên, Baekhyun gầm nhẹ.

"JongIn, Lộc Hàm, nhìn kìa."

Hai người quay theo hướng ánh đèn của Baekhyun, bản thân cùng chiếu đèn vào chỗ đó theo phản xạ. Có ba góc tường phía sau khu vực đặt quan tài, ba góc đó xuất hiện ba đường hầm, không biết từ đâu ra. Rõ ràng khi nãy mới vừa bước vào không hề có ba góc tường đó. Lẽ nào do bọn họ chạm vào cơ quan nào đó. Kỳ lạ hơn, có một góc khác xuất hiện một cánh đường hầm nữa, thành ra số đường hầm lúc này là bốn. Baekhyun nheo mắt, gương mặt của Lộc Hàm và JongIn cũng biến sắc. Từ ba trong bốn đường hầm, có thứ gì đó bước ra.

"Không cần biết là cái quỷ gì, chạy" JongIn vừa nói vừa lập tức quay đầu. Hai người kia cũng nhanh chóng chạy theo. Lộc Hàm la lớn.

"Chạy đi đâu?"

"Đường hầm còn lại"

Nói rồi cả ba cắm đầu chạy vào đường hầm không biết trước đường ra đó. Không biết phía sau, ba thứ đó có đuổi đến kịp hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro