Quy linh 3 - Vô Tận - 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14. Lạc

Bây giờ không biết là ngày hay đêm, xung quanh chỉ độc một màu tối tăm của những vách đá âm u và cả những gương mặt quỷ dị. Lớp bùn khô trên người JongIn và Baekhyun tróc ra từng mảng, nhưng vẫn không đến nỗi nào. Chỗ này có một mạch nước, trong lúc đợi Oh Sehun chạy quanh tìm cách ra, hai người tranh thủ tắm rửa một chút. Sau khi hoàn tất công cuộc tẩy trần, hai người không được tính hoàn toàn sạch sẽ nhưng vẫn tốt hơn tình trạng người không ra người ban nãy.

Mặc lại trang phục lên người, hai người lần qua những bức tượng đá ma quỷ, theo chân Sehun đi qua bờ bên kia. Hình như cậu ta phát hiện ra cái gì đó.

Đó là một bậc thang, đường thang có vẻ theo dạng hình ống vòng quanh dẫn lên cao. Cậu ghé đầu vào, không thể biết được bậc thang này dẫn cao đến đâu. Sehun không nghĩ quá nhiều như bọn họ, tự nhiên tiến lên phía trước. Động tác của cậu ta nhanh nhẹn và thuần phục, quả nhiên là người được huấn luyện. Vậy mà bao lâu nay ở bên cạnh họ, cậu ta luôn tỏ ra là người yếu kém nhất. Nhìn đôi mắt sắc lạnh đang đăm đăm nhìn lên từng bước chân, JongIn lắc nhẹ đầu cảm thán. Sehun vô tình xoay nhẹ đầu, nhìn thấy cái lắc khẽ của JongIn. Đôi mắt cậu ta trong phút chốc trở nên rất tối tăm, cuối cùng tập trung vào con đường phía trước, nhưng vẫn không thể ngăn mình nói một vài câu.

"Mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ riêng. Tôi có thứ tôi không tiện nói, chỉ có thể nhìn thấy bằng hành động. Tôi tin cậu cũng có những điều cậu không muốn nói. Ai nên hoàn thành nhiệm vụ của ai, thì nên hoàn thành nốt nhiệm vụ đó, đừng quan tâm quá nhiều."

Coi như một lời bào chữa, cũng có thể gọi là một lời xin lỗi. Nhưng đối với JongIn, xin lỗi nào chỉ đơn giản như vậy. Nên căn bản cậu không hề tha thứ, nhưng vẫn để lời của Oh Sehun ở trong lòng. Bây giờ, chính bản thân JongIn cũng mang bí mật, cũng đã hiểu được nhiều hơn, thấu hiểu hơn cảm giác của Oh Sehun, Park Chanyeol hay kể cả Byun Baekhyun.

Con đường bậc thang rất dài, họ đi đến mệt nhoài người vẫn không thấy lối ra. Đến bây giờ, JongIn thật sự nghi ngờ đây có phải là một bậc thang dẫn đến thiên đàng, hay chỉ là một lối dẫn đến địa ngục. Thang cấu trúc theo dạng quay vòng quanh một cái trụ, phong cách vô cùng quen thuộc nhưng lại mang theo một cảm giác quỷ dị.

Sehun đi trước đột nhiên cúi người nhặt một cái gì đó lên, đưa nó lên trước mặt JongIn và Baekhyun.

"Đây là da rắn lột sao?" Baekhyun nheo mắt nhìn những mảnh hoa văn kỳ lạ trên đó. "Loại này, hình như tôi chưa từng gặp bao giờ."

"Sao ở đây lại có da rắn?" JongIn thắc mắc rồi bước lên vài bậc thang, nhìn thấy rất nhiều da rắn nằm rải rác, kích thước không hề nhỏ. "Chẳng lẽ đây là nơi chúng thay da sao?"

Gương mặt ai nấy lập tức chuyển sang trạng thái căng thẳng. Có khi, nơi bọn họ đang đi đến là một ổ rắn không hơn không kém. Nếu thật sự gặp phải bầy rắn, những thứ vũ khí bình thường không đủ sức đối phó với chúng.

Nhưng có lẽ họ đã nghĩ nhiều. Càng lên cao, số lượng da rắn càng ít đi, thay vào đó, rất nhiều tơ nhện giăng xung quanh, tạo nên một nét xưa cũ rùng rợn. Đây có lẽ không phải một loại nhện khổng lồ nào đó, vì chỉ cần nhìn cấu tạo của một mối tơ liền thấy được kích thước của chủ nhân nó. Loại nhện ở đây khá nhỏ, có vẻ kích thước ước chừng là kích thước của nhện ngoài tự nhiên. Nhưng nơi này là cổ mộ, chúng tìm thức ăn ở đâu để nuôi sống chúng.

Đi lên thêm một đoạn, trên những bậc cầu thang bắt đầu xuất hiện những thứ kỳ quái. Rất nhiều thây khô nằm rải rác, bọc xung quanh chúng là vô số tơ nhện, tình trạng không khác gì so với những thi thể bọn họ thấy ở chỗ vực thẳm kia. Nhưng những thây khô này chưa bị phân hủy, hoặc giả chúng sẽ không hề bị phân hủy, tầng da thịt bên ngoài khô quắt lại thít chặt vào xương, bằng một cách nào đó bao bọc lấy cơ thể. Sehun ngồi xổm xuống, lấy dao găm nhẹ nhàng rạch lớp tơ ra. Động tác của cậu ta dứt khoát hơn hẳn bất cứ ai trong bọn họ, trong một khắc đã có thể đem toàn bộ thây khô phơi ra. Đôi mắt Sehun hơi xao động, cậu ta đứng lên lấy một cái khăn lau đi lớp tơ vương lại trên con dao của mình rồi cắm nó trở lại bên đùi.

"Nhện đầu người".

"Cái gì?"

Baekhyun chiếu đèn lên thây khô, mồ hôi lạnh toát ra đầy trên trán. Đó là một con nhện đầu người, khác hẳn với những thi thể mọc chân nhện kia. Nói chính xác hơn, những thi thể kia là do thi biến mà thành, còn những thứ này hoàn toàn không phải là con người, chúng đơn thuần là dã thú.

JongIn cúi xuống nhìn xác nhện, đèn pin tập trung vào lỗ nhỏ ở thân dưới con nhện. "Ở đây có da rắn, có xác nhện. Trước đây tôi từng nghe nói đến một dạng sâu kí sinh trong nhện, đợi đến khi con sâu đủ lớn, nó sẽ hút sạch toàn bộ chất dinh dưỡng và nước từ người nhện, sau đó thoát ra ngoài. Con nhện khi đó sẽ bị chết khô. Nếu như dựa theo điều đó và dấu vết trên người con nhện này, có thể thấy nó bị kí sinh bởi một con vật nào đó tương tự như con sâu, nơi này chỉ có rắn thôi."

"Nhưng còn lũ nhện, chúng lấy gì để sinh tồn?" Baekhyun quay sang hỏi.

"Bất kể nơi nào cũng có thể sống được đối với loài động vật này. Chỉ mong thức ăn của chúng không phải là chúng ta." Sehun hạ giọng rồi tiếp tục hướng đèn lên trên.

Baekhyun và JongIn cùng bước theo cậu ta. Ở nơi quái quỷ thế này, tuyệt nhiên không ai muốn biết làm cách nào một giống loài tồn tại. Vì sinh tồn là một quá trình khắc nghiệt, càng đào sâu sẽ càng thêm ghê tởm. Đường cầu thang càng lên cao, bọn họ càng nhìn thấy nhiều thây nhện đầu người khô hơn. Nếu đã như vậy, có khi bọn họ sắp phải đối mặt với một ổ rắn con, hoặc một ổ nhện.

Đường cầu thang càng lúc càng hun hút, một số chỗ mở rộng ra, đủ cho họ ngồi nghỉ trong chốc lát. Leo cầu thang không phải là một chuyện dễ dàng như khi đi xuống. Ở mỗi chỗ nghỉ, bọn họ chỉ im lặng lấy nước ra uống rồi nhắm khẽ mắt, không ai muốn lên tiếng. Càng lên cao, thể lực của họ càng giảm xuống, thời gian nghỉ càng nhiều hơn. Đến cuối cùng, ba người ngồi phịch xuống bậc cầu thang, thở dốc.

"Không ổn. Tốc độ như thế này, không biết đến bao giờ mới lên được đến nơi." Baekhyun nhìn lên trên, vẫn là những bậc thang cao vút.

JongIn tựa hẳn đầu vào tường, đưa mắt nhìn những thây khô bên cạnh mình. Với tình trạng thể lực này, vô tình gặp phải một con quái vật nào, cậu không đảm bảo được khả năng của mình. Oh Sehun nhìn qua cánh tay mình, lấy ra một gói màu trắng bột. Baekhyun vừa nhìn thấy vật đó, ánh mắt lập tức biến sắc, lao đến giật lấy gói bột.

"Cậu định làm gì?"

"Không thấy sao?" Oh Sehun nhếch môi cười. "Đó là cách hai chúng tôi tồn tại suốt quãng đường qua. Anh trả lại đây."

Baekhyun không đưa, vẫn giữ khư khư trên tay. JongIn nhìn qua gói bột màu, ánh mắt cũng biến thành tia kinh ngạc. Byun Baekhyun cầm lấy bi đông nước, mở nắp ra. Sehun vừa nhìn thấy liền hoảng hốt lao đến chỗ Baekhyun, nhưng ngay khi đó bị con dao găm trên tay Kim JongIn giữ lại. Cậu ta gằn giọng.

"Ngồi yên đó." Nói rồi nhìn qua Byun Baekhyun, cũng đang bị thanh Ám đao kề sát cổ. "Còn cậu, ngừng lại."

Bàn tay Baekhyun chơi vơi trong không khí, ánh mắt đặt vào thanh đao trên cổ mình, gằn giọng nói. "Không thể để cậu ta như vậy được, cậu nên biết đây là cái gì mà."

"Bỏ nó xuống đi Baekhyun. Cậu sẽ phải hối hận nếu làm ướt nó." JongIn nhấn mạnh lời nói của mình. Baekhyun từ từ hạ gói thuốc trắng xuống, ánh mắt vẫn còn căm phẫn. JongIn cầm thanh đao của mình kéo gói thuốc lại, nhưng lại không đưa nó cho Sehun mà giơ lên ngang mắt. "Cái này, là Lộc Hàm đưa cho cậu?"

"Phải" Sehun lạnh nhạt trả lời, mắt vẫn không rời gói bột trắng trên tay JongIn.

Ngay sau đó, nhận ra sự thả lỏng của người đối diện. Oh Sehun cúi người xuống thoát khỏi con dao găm của JongIn, ôm lấy eo của cậu ta đẩy về phía trước. Kim JongIn trong khoảnh khắc bị bất ngờ liền xoay người lại, vòng qua sau lưng của Sehun, khóa chặt cậu ta đẩy mạnh vào tường.

"Cơn thèm thuốc khiến cậu không còn nhạy bén được như trước nữa, Sehun" JongIn rít qua kẽ răng, hai hàng chân mày chau lại kịch liệt. "Hôm đó, ở Sơn Đoòng, cậu và Chanyeol đều bị thương, đúng không? Hai người sau đó đều dưỡng thương ở ngay bên cạnh chúng tôi. Lộc Hàm đã giúp các người, thứ này là do anh ta đưa cho hai người, đúng chứ?"

"Cậu không tài nào hiểu được sự đau đớn lúc đó đâu. Khi những cơn bỏng rát nóng đến tận xương cốt, khi những món thuốc đông tây y chẳng thể giúp bọn này giảm đi đau đớn. Đây là thứ duy nhất có thể cứu vớt." Sehun vừa nói vừa cười, cơn thèm thuốc khiến đầu óc cậu ta mê muội.

Cuối cùng JongIn buông cậu ta ra, ném cho Sehun một ít bột. Oh Sehun lập tức tìm trong người hộp quẹt, đốt thứ độc hại kia hít lấy hít để. Baekhyun ngồi bên cạnh, dù không đồng tình với cách làm của JongIn, nhưng vẫn không có cách nào khác. Ra khỏi nơi này, sẽ có cách trị khỏi cho hai người bọn họ. Hiện tại vẫn là lành ít dữ nhiều, không thể để họ suy nhược như vậy. Oh Sehun trong cơn phê thuốc, đôi mắt mơ màng hướng lên trời, nụ cười ma mị cong lên giễu cợt.

Kim JongIn không hề biết một năm trước đã trải qua chuyện gì, đã khiến hai người bọn họ thành ra bộ dạng ra sao. Dù lỗi thuộc về ai, nhìn thấy họ ở trong tình trạng này, cậu vẫn cảm thấy đau lòng. Càng như vậy, cậu càng nhớ đến chuyện Chanyeol nói với mình. Park Chanyeol là vì gia tộc mà bất chấp tất cả, nếu là cậu, cậu cũng sẽ như vậy. Còn Oh Sehun, vinh dự, tiền tài và quyền lực, quan trọng như vậy sao? Càng nhìn Oh Sehun như vậy, JongIn càng nhớ đến hình ảnh tươi vui trước kia, đều là giả dối, đều là giả dối.

Cậu tiến lại gần Sehun, cúi mặt xuống nhìn cậu ta, vẫn còn đang mơ màng.

"Bốp".

"Kim JongIn."

Baekhyun hét lên khi nhìn thấy JongIn đánh một cú xuống mặt Sehun. Oh Sehun dường như tỉnh ra khỏi cơn mộng mị, đăm đăm nhìn JongIn. Nhưng trong ánh mắt kia không hề có tia phản kháng, chỉ toàn bất lực. Cậu ta cúi mặt, đột nhiên lại rưng rưng khóc.

"Tôi sợ, tôi sợ" Cậu ta rưng rức. "Tôi sợ làm một kẻ không biết đến tương lai, không có quá khứ. Tôi chán ghét chính mình, tôi chết đi, có lẽ cũng không có ai biết."

Kim JongIn đứng lặng người nhìn cậu ta, lòng bàn tay đang nắm chặt duỗi ra, vừa muốn đưa đến an ủi lại vừa muốn trốn tránh. Là ai, là ai khiến tất cả thành ra thế này. Là chính gia đình cậu mười lăm năm trước gây ra tội nghiệt đó, để kéo tất cả vào một hố sâu không đáy, kéo vào một mệnh trục không có lối thoát. Ban đầu cậu không ngừng trách Park Chanyeol, không ngừng chán ghét Oh Sehun, không ngừng hận Byun Baekhyun, nhưng cậu đang làm gì. Kim JongIn, cậu cho rằng cậu là thần thánh sao, cậu cho rằng cậu không có lỗi sao. Dù là đời trước hay đời sau, cha nợ con gánh, đó là lẽ thường tình.

Baekhyun nhìn bọn họ, nhìn xem, ai là kẻ gây ra tội lỗi, ai là kẻ phải trả giá. Cậu cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt.

Kim JongIn nhấc người Sehun đứng dậy, gằn giọng. "Chúng ta đi tiếp. Cậu có chết, ít nhất, còn có chúng tôi nhớ đến cậu."

Không cần biết là vì lý do gì, nếu là Kim gia nợ các người, Kim JongIn sẽ gánh toàn bộ nợ nần ấy.

"JongIn, Sehun, cẩn thận."

Byun Baekhyun gầm nhẹ trong cổ họng, đèn pin đang chiếu xuống dưới. Từ bên dưới, một đôi mắt đỏ oạch đang dần dần tiến lên gần chỗ bọn họ. Nhìn kỹ hơn, đó là một đầu người với thân hình là một con khổng nhện. Đến đây cũng đã hơn một ngày rồi, cuối cùng, bọn họ cũng giáp mặt với nó. Thứ quái vật khốn khiếp này.

Tâm trạng của Sehun vẫn không ổn định, JongIn đặt cậu ta qua một bên. Byun Baekhyun ở bên cạnh rút khẩu súng ở hông của mình đưa lên ngắm bắn. Tiếng súng giòn giã vang lên trúng vào đầu của con khổng nhện. Một bên đầu nó nát vụn, cơ thể đổ ụp xuống. Nhưng cơ thể vẫn theo bản năng lết về phía bọn họ. Baekhyun nhìn thấy nụ cười ớn lạnh trên gương mặt đó rồi trong chốc lát, khuôn miệng nó kéo dài, một sợi tơ dài nhanh chóng được phóng ra, quấn lấy cây súng trên tay cậu. Baekhyun nắm chặt cây súng của mình, chơi trò kéo co với con quái vật kia.

Đột ngột sợi tơ bị cắt đứt, Byun Baekhyun ngã vật người ra sau. Cậu nhanh chóng lồm cồm bò dậy, vừa hay nhìn thấy thanh Ám đao của JongIn vẫn đang ở trước mặt cậu. Kim JongIn nắm chặt thanh đao của mình, dùng phương pháp nhanh gọn nhất để tránh né những sợi tơ được phóng ra, luồn người xuống phía dưới nó, thuận đà chặt ngã bốn cái chân bên tay phải. Cuối cùng, cậu rút đao, nhằm thẳng giữa ổ bụng của nó đâm vào một nhát. Sau đó liền nhanh chóng chui ra ngoài.

Con quái vật bị đâm vào tử huyệt, loạng choạng một lúc rồi nằm ngửa ra mà chết. JongIn quay về chỗ Baekhyun, con quái vật này không phải quá khó đánh, chỉ bị bộ dạng của nó dọa một chút. Oh Sehun có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, kéo người đứng dậy. Nhưng ngay lập tức, cậu ta ngã xuống, lăn một vòng ra phía con nhện, rút dao bên người ra, cắm xuống một cái phập.

JongIn quay người lại, nhìn thấy con dao của Sehun đang cắm vào một vật dài trùng trục đang quẫy mạnh rồi xuội đơ ra. Đó là một con rắn, không lớn lắm, có lẽ vừa mới lớn vẫn còn ướt át, chui ra từ bên trong bụng của con nhện. Xong xuôi, Sehun đứng dậy lau con dao rồi đút nó trở về chỗ cũ. JongIn tiến lên một bước, mắt vừa nhìn con rắn rồi nhìn sang Sehun.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao. Đi thôi."

Cậu ta lại tiếp tục dẫn về phía trước. Baekhyun liếc mắt sang JongIn rồi cũng xóc lại balo đi theo cậu ta. Kim JongIn quay người nhìn xác nhện một lần cuối rồi mới đi theo hai người kia. Ở đây đã phát hiện ra một con, không biết trên kia có bao nhiêu con. Không lo được nhiều như vậy, đành đến đâu tính đến đó.

Đoạn đường tiếp theo leo không còn quá xa nữa. Ít ra, họ còn có thể nhìn thấy cuối đường một màu đen hun hút, nhưng vẫn là điểm dừng lại. Đoạn cầu thang chỗ này trở nên rất nhỏ, đủ cho một người đứng. Sehun ra hiệu cho hai người bọn họ lùi lại một chút, bản thân cậu ta cũng lùi lại. Sau đó, Sehun dùng toàn bộ lòng bàn tay đặt vào một vị trí trên tường, là viên gạch thứ ba từ trên xuống.

Sau đó là một màn mù mịt. Cửa phía trên sụp xuống mang theo bụi đất đổ ập xuống chỗ họ đứng. Ba người ho khù khụ một lúc mới có thể đi lên. Phía trên là một thạch thất bằng đá hình chữ nhật. Phía cuối thạch thất có một quan tài đá, một cánh cửa hình vòm đặt ở đối diện Bên cánh phải tính từ cánh cửa đó là một đường hầm khác. Đường từ chỗ cửa vòm đến quan tài được lát một loại đá đặt biệt, như thể một tấm thảm, hai bên đều có hai bức tượng người hầu cúi đầu. Dựa vào số đồ bồi táng ở đây, nơi này có lẽ không phải là quan thất thật.

Chiếu đèn xung quanh, JongIn nhìn thấy dưới sàn nhà có một vết máu lớn. Cậu tò mò lại gần, nhận ra máu đã thành màu đen thẫm. Đây là máu của ai?

"Có thể là của Hạ Tử Thiên. Lúc nãy bọn họ khởi động nhầm cơ quan, Hạ Tử Thiên là người duy nhất không đeo mặt nạ phòng độc, là người trúng độc nặng nhất."

"Tại sao chị ta không có mặt nạ, không phải bọn họ đã trang bị rất đầy đủ rồi sao?" Baekhyun quay người lại hỏi.

"Hai người chúng tôi bị mất mặt nạ, chị ta đem mặt nạ của mình cho chúng tôi, nên khi vào mộ không có để dùng." Sehun hạ giọng. JongIn có thể nghe được trong lời nói đó có một chút tiếc thương, một chút hối lỗi.

JongIn chiếu đến chỗ quan tài, nhận ra ở đó có một vệt máu dài. Cậu đến gần nhìn nó, rồi mới quay sang nhìn Baekhyun.

"Họ không thể mang theo thi thể được, có lẽ là đặt ở đây."

"Đừng mở nó ra, JongIn." Baekhyun lên tiếng. "Dù bên trong có hay không có thi thể, phải hay không phải là Hạ Tử Thiên, thì chúng ta cũng không có lý do để mở. Dù cho bên trong đó có là chị ta, thì tôi ắt hẳn chị ta không thích người khác nhìn thấy bộ dạng mình lúc chết."

Byun Baekhyun nói không phải là không có lý. Rời khỏi chiếc quan tài đá nằm ở giữa thạch thất, JongIn luyến tiếc quay đầu. Dù có phải thật sự Hạ Tử Thiên ở trong quan tài đó hay không, nơi này làm nấm mồ của mình cũng không quá tồi. Chỉ tiếc rằng sau này khó để người thân đến bái tế. Bọn họ rời khỏi thạch thất, chọn con đường hầm mở sẵn để mà đi. Những người kia ắt hẳn vừa rời nơi này không lâu.

Đi ra khỏi thạch thất chừng hơn ba mươi mét, khung cảnh xung quanh đã có sự thay đổi. Bây giờ không còn là đường hầm lát đá uy nghi nữa mà biến thành một dạng hang động tự nhiên, bốn phương tám hướng đều là thạch nhũ băng, chỗ nào có thể có nước đều đã bị đóng băng lại, không khí cũng trở nên lạnh đi rất nhiều, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Dưới chân họ không còn là đường đất bằng phẳng nữa mà phút chốc biến thành khối băng dày, hoặc chỉ với một cử động quá mạnh cũng khiến băng sụp xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro