Quy Linh 3 - Vô Tận - 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16. Cửa

Thêm một bước nữa, phải chăng tất cả sẽ hiện nguyên hình của nó, từ những sự thật, những dối trá, những thống khổ, từng chút từng chút một. Sẽ ra sao nếu quá nhiều thứ bị vạch trần, tất cả một khi hợp lại thành một. Khi ấy, những vết nứt không liền mạch sẽ lan rộng, khiến mọi thứ vỡ nát trong một khoảnh khắc, chỉ là một khoảnh khắc thôi.

Làn nước lạnh căm dội vào mặt, từng phân tử bám vào da thịt rồi nhanh chóng đông cứng lại. Cơn buốt giá tê rần lan đến đại não khiến đôi mắt theo phản xạ bật mở dậy.

Kim JongIn ước chừng thời gian mình ngủ ở nơi này còn nhiều hơn cả thám hiểm. Bằng chứng rằng cậu vừa ngủ một giấc sâu, nhưng may mắn không mơ. Xung quanh bập bùng lửa chiếu sáng một vùng nhỏ bé, trước mắt là khối kim loại khổng lồ hình tròn, như thể nó đang chống đỡ toàn bộ quả núi này. Những hoa văn xưa cũ trên đó cho biết đến một nền văn minh xa xưa, nền văn minh được tạo ra bởi cùng một gia đình. Kim JongIn không thể tin được gia tộc mình và gia tộc nhà họ Park đã tạo nên sự vĩ đại này. Đó là một cánh cửa, một cánh cửa hoàn toàn đóng khép. Xung quanh cánh cửa ấy là một khu vực hẹp ngang, chỗ mà JongIn đang nằm. Cánh cửa cao ước chừng bốn mươi mét, hình tròn, làm bằng sắt nặng, có lẽ vậy, cậu cũng không thể chắc chắn về chất liệu của cánh cửa này.

Quay trở về thực tại, cậu nhìn xung quanh, nhận ra ở đây có nhiều người hơn, một số gương mặt lại khá thân quen. JongIn nhúc nhích người, nhận ra bản thân đang bị trói gô lại như một con heo sắp bị đưa lên bàn mổ. Trước mặt JongIn là gương mặt quen thuộc, hắn từng nhét vào tay cậu mẩu giấy của Park Chanyeol. Liếc mắt sang bên cạnh, Byun Baekhyun dường như đã bị dội nước tỉnh, mắt vẫn còn mơ màng hướng về phía trước. Xa xa, Diệc Phàm, Thiếu Tông, Kyungsoo, Nghệ Hưng, Lộc Hàm, Sehun, Tử Thao cũng đều bị trói, tựa người vào vách núi.

JongIn đoán chừng có hơn mười người cậu không quen biết, một số người hình như ở trong đoàn khuân vác của Ngô gia, người trưởng đoàn vẫn còn bị trói một bên. Hóa ra, trong Ngô gia có những kẻ không thuộc về Đại gia tộc là có thật, cậu chỉ không ngờ toàn bộ đám người hộ tống đều là gian tế. Chúng tập trung tại một chỗ, đốt đuốc sáng lòa. Bên ánh lửa bập bùng là hai dáng người cao gầy. Một trong số đó JongIn biết rõ, là Park Chanyeol.

"Tất cả đều tỉnh rồi." Tên dội nước cậu chạy về phía đám người kia.

Từ bên ánh lửa, thân thể cao gầy xoay người rồi từ từ đi về phía bọn họ. Chúng cho người gom tất cả chung một chỗ như đang gom một đàn gia súc. Người kia đứng trước mặt bọn họ, gương mặt không tính là già nua nhưng vẫn không thể gọi là trẻ trung. Đó là một người đàn ông trung niên, một số vết chân chim trên gương mặt tố cáo thời gian mà ông ta đã trải qua, cũng tố cáo cả những toan tính trong đôi mắt đang nheo nheo mỉm cười.

"Xin chào" Ông ta lên tiếng.

"Park Woo" Diệc Phàm lên tiếng, đôi mắt vẫn hờ hững đặt trên người ông ta. "Tôi đoán không sai."

"Vẫn chậm hơn tôi một bước" Ông ta nghiêng đầu, khóe môi cong lên.

JongIn nhìn về phía xa xa, Park Chanyeol vẫn đứng đó, không có động tĩnh gì. Đôi mắt JongIn chùng xuống, đây chính là kết cục. Bọn họ đến gần được cánh cửa, nhưng khi chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa thì đột nhiên, bức tường gạch từ đâu xuất hiện, đóng kín hai đầu nhốt bọn họ ở chính giữa. Ngay sau đó, khí gây mê tràn vào, nhanh chóng đem tất cả vào mộng mị. Người khởi động cơ quan, là Park Chanyeol. Đây chính là cái kết đánh cược mà cậu ta nói, chỉ là dụ vào một cái bẫy không hơn không kém.

Park Woo vẫy Chanyeol lại gần, cậu ta mới từ đống đuốc sáng lại gần. Tử Thao bị trói đến khó chịu cả người, không kiên nhẫn chồm người lên trên.

"Mục đích của cậu là gì Chanyeol?"

"Chỉ muốn dụ các người vào đây thôi." Chanyeol hờ hững đáp trả, đôi mắt lạnh nhạt đặt vào JongIn. "Mục đích chính của tôi là cậu ta."

Tất cả xoay đầu lại nhìn JongIn. Cậu cảm giác như bản thân đang bị tra hỏi, cực kỳ không thoải mái. Nhưng với Kim JongIn cứng đầu là thói quen không bỏ được. Cậu đanh giọng.

"Những gì cậu nói, tôi nửa chữ cũng không tin. Tất cả đều là lời của cậu, không có bằng chứng, cũng không có nhân chứng, lấy gì để chứng mình."

Park Chanyeol liếc ngang về phía Park Woo, rồi lại rất nhanh chóng chuyển sự tập trung trở về JongIn.

"Có tin hay không là tùy cậu, hôm nay, không chỉ nhà họ Kim mà toàn bộ Đại gia tộc đều phải chịu kiếp nạn này. Các người đều có phần cả, không ai thoát được."

"Chúng tôi và nhà họ Kim làm gì cậu, cậu nói rõ tôi nghe thử, tên hèn kia." Kyungsoo gào lên, đôi mắt long lên sòng sọc.

"Là chính nhà họ Kim đã giết chết toàn bộ Park gia." Park Woo lên tiếng, quỳ một chân trước mặt Ngô Diệc Phàm. "Kể cả Đại gia tộc, ai ai cũng che giấu cho tội lỗi này của Kim gia. Các người nghĩ gia tộc chúng tôi dễ dàng bị ức hiếp đến như vậy sao?"

Nói một tiếng, tên Park Woo lập tức thụi một cú đấm vào mặt Diệc Phàm, gương mặt ánh lên tia thâm độc. Tất cả mọi người thở mạnh, Ngô Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên anh bị đánh như vậy. Mắt Tử Thao quắt lên, gầm một tiếng. "Các người dám."

Park Chanyeol trầm mắt nhìn bọn họ, không nói lời nào liền đứng lên, xoay người đi về phía cánh cửa, một tay vuốt lên mặt hoa văn lồi lõm. Thở dài một lượt, cậu ta lên tiếng.

"Mười lăm năm trước, không nhờ chú tôi, tôi đã chết trong tay các người rồi. Từng chung chí hướng sát cánh cùng nhau, từng cùng nhau uống chung một ấm trà." Nói đến đó, Chanyeol xoay người nhìn gương mặt Baekhyun đang thất thần. "Ở đời, đáng sợ nhất không phải là quỷ thần, mà chính là lòng dạ con người. Đến lúc phán quyết rồi."

Nói rồi Park Woo vẫy tay, bọn tay chân của họ giằng lấy balo, mở ra lục tìm bên trong rồi từ mỗi balo lấy ra một vật đặt trong những cái hộp nhỏ. Từng chiếc hộp một được đưa đến chỗ Chanyeol, mở ra. Bên trong đó là những tượng ngọc thạch được tạc riêng cho mỗi nhà. Bản thân Chanyeol cũng lấy ra từ trong balo của mình một cái tượng phật ngọc thạch, đưa vào tay của Park Woo.

Xong xuôi cậu ta tiến về chỗ JongIn, giằng mạnh dây trói trên người cậu, kéo cậu đứng lên rồi lôi về phía cánh cửa. Ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo trong khi đôi môi vẫn đang nhoẻn cười, liếc về phía tay cầm hòn đá đang cứa vào sợi dây.

"Định trốn sao?"

Nói rồi cậu ta giật lấy hòn đá ném sang một bên, nhưng lại rút con dao bên đùi của mình cứa nhẹ sợi dây. Núi buộc bị cắt nhưng nó chỉ có thể khiến tay của JongIn thả lỏng một chút, nút trói vẫn còn thắt. Có hai tên khác nắm chặt tay của JongIn, trói ngược lên phía trước ngực. Chanyeol đưa cho bọn chúng giữ JongIn, còn mình quay lại cánh cửa.

Chanyeol đưa một tay lên miết dọc theo những đường hoa văn vô hình trên cánh cửa, tạo thành một hình dạng kỳ lạ trong trí tưởng tượng. Đó là những gì cậu được học, những gì mà Park gia cố gắng đào tạo, để bây giờ Chanyeol đứng ở đây và thực hiện hoàn hảo nó. Sau khi dùng tay vẽ, Chanyeol cầm con dao của mình, cứa nhẹ vào mạch máu ở tay. Dòng máu không phun ra mà chảy thành dòng, Chanyeol áp vị trí bị cứa ấy vào một vết rãnh trên cánh cửa, để máu nương theo đường rãnh loang ra.

Như một loại ma thuật xưa cổ, dòng máu như bị mất trọng lực, tự do di chuyển qua khác khe rãnh hoa văn dựng đứng. Gương mặt ai ở đó cũng biến thành bộ dạng không còn hột máu, mắt mở to hết cỡ. Sau cùng, Park Woo đưa một cái băng tay đến chỗ Chanyeol, giúp cậu ngay lập tức cầm máu lại. Rồi ông ta liếc về phía JongIn, hai kẻ giữ cậu kéo cậu về phía cánh cửa, giơ cánh tay JongIn ra.

"Các người định làm gì?"

Kim JongIn lo lắng cho số phận của mình khi nhìn vào ánh mắt họ. Chanyeol đẩy nhẹ tay của chú mình ra rồi tự mình quay về phía JongIn, đưa con dao đã cắt máu của cậu ta ban nãy lên.

"Để cửa mở thành công, cần có máu của cả người giữ mộ và kẻ xây mộ. Đến lượt cậu rồi đấy, JongIn."

Chanyeol cầm con dao bén ngọt, bằng một động tác rất nhanh đã cắt ngang qua cổ tay JongIn. Máu đỏ chảy ra thành dòng rồi theo đường rãnh hoa văn loang ra khắp cánh cửa khổng lồ. JongIn có thể nhìn thấy rõ dòng máu của mình và Chanyeol đang hòa vào nhau thành một khối thống nhất. Kim JongIn nắm chặt lòng bàn tay, nhìn máu của mình đang chảy ra càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, Chanyeol cũng kéo tay cậu ra, ra hiệu cho người khác băng bó lại.

Nhưng dù bị chặt đứt nguồn máu, lượng máu đang chảy trên cánh cổng vẫn không dừng lại, như có thứ gì đó có thể nhân bản vô tính số máu ấy, khiến nó loang ra mỗi lúc mỗi rộng. Đến lúc rồi phải không, tiếp theo, cánh cổng sẽ mở ra.

Cả đoàn người yên lặng tuyệt đối, dường như tất cả đều nín thở nhìn xem thứ đang diễn ra. Cánh cổng uy nghi vĩ đại sẽ mở ra, chỉ trong vài khoảnh khắc nữa thôi. Máu đang lưu chuyển, và đang lưu chuyển. Tiếng ầm ầm vang lên trong hang động kín, một vài nhũ băng bị tác động, rung rinh rồi rơi xuống nền đất. Cánh cửa từng chút từng chút lùi ra sau. Gương mặt mỗi người một biểu cảm, kẻ ngây thơ hoảng loạn, người trầm tĩnh quan sát, kẻ ngạc nhiên không điều khiển được, kẻ thích thú phấn khích.

Nhưng cánh cửa không mở ra. Mà là toàn bộ cửa cùng phần nền dưới chân nó lùi ra phía sau, chừa lại một khoảng vực lớn chính giữa, bên dưới toàn bộ là nham thạch nóng chảy. Đồng thời, bên vách vực, một thân cột mọc lên từ lòng đất, nó mang hình trụ, đầu tròn, dường như làm bằng đá. Cánh cửa đã không mở ra, mà ngược lại, còn có một khoảng cách lớn được tạo ra.

"Tại sao lại như thế. Tôi đã làm đúng, tôi đã làm đúng như những gì được học." Chanyeol hoảng loạn chạy về phía cánh cửa, suýt một chút đã rơi xuống dòng sông nham thạch bên dưới. Đáy vực mở ra, sức nóng từ nham thạch bốc lên làm không khí nhanh chóng ngột ngạt, băng tuyết từng chút từng chút một chảy thành nước.

"Có lẽ, là vì thứ này." Park Woo rút từ trong túi áo ra một vật tròn nhỏ, ước đoán chừng một quân cờ.

"Xá lợi của Trần Nhân Tông" Thiếu Tông ở một bên kêu lên.

Ngay lập tức mọi người đổ dồn ánh mắt vào nó. Đó là viên xá lợi, nhưng không có viên xá lợi nào to như vậy cả. JongIn cực kỳ nghi ngờ liệu nó có phải là xá lợi hay không. Chưa đợi cậu thắc mắc, Park Woo đã quay lại nhìn Thiếu Tông.

"Đây không phải là xá lợi. Thứ khiến nhà họ Trần xây mộ lưu giữ ngoài xác của Thiếu Đế thì chính là thứ này. Đây là bí mật của nhà họ Trần, cũng là bí mật của hai nhà Kim, Park. Trước kia, vào thời kỳ chiến tranh Cao Ly – Mông Cổ. Người Mông Cổ đã đến cướp phá, đào mộ tổ tông của rất nhiều gia đình, trong đó có nhà họ Park. Viên ngọc được cất giữ tại mộ cổ nhà họ Park, bị chúng xem như một chiến lợi phẩm đem đi. Thứ này sau đó được cống cho vua Mông Cổ, vua lại ban nó cho một tên tướng quân. Mà hắn chính là kẻ tham chiến trong thời gian quân Mông Cổ tiến đánh Việt Nam. Có thể bằng cách nào đó, viên ngọc này lại lưu lạc đến tay vua Trần Nhân Tông. Nhận ra đó là thứ không hề tầm thường, vua Trần liền đem nó theo người, sau khi chết dặn dò con cháu phải cất giữ nó thật tốt. Hoàng gia đem viên ngọc đó lẫn vào xá lợi của vua, cất giữ ở Yên tử, sau cùng mới bị Thiếu Đế đem đi táng ở mộ của mình."

"Vậy đây giống như một cái chìa khóa mở cửa." Nghệ Hưng trầm mặc nói, ánh mắt vẫn dán vào viên ngọc.

"Nói như vậy cũng không sai." Park Woo nhún vai.

"Chúng ta phải làm gì với nó?" Chanyeol hân hoan nhìn sang chú của mình.

Park Woo giơ viên ngọc lên ngang mặt rồi đi về hướng cột trụ mới vừa được dựng lên. Hắn cầm đầu tròn của cột xoay một cái, phần đầu liền mở ra. Bên trong là một lỗ nhỏ vừa khít một viên ngọc chừng quân cờ. Nó là nơi dành cho viên xá lợi giả này. Cầm viên ngọc đặt vào vị trí, Park Woo đóng nắp lại, sau đó dùng đèn pin chiếu vào đầu tròn của cột trụ.

Đầu tròn trong phút chốc sáng lên, tự bản thân như một viên dạ minh châu. Ánh sáng phản xạ lại chiếu lên vách hang. JongIn nhìn vào viên ngọc, phát hiện ở bên trong có dòng chữ rất nhỏ được ánh sáng phản chiếu. Nguyên lý hoạt động khá giống với một cái máy chiếu sơ khai.

Khi này, tất cả dán ánh mắt lên vách hang, nhìn dòng chữ viết bằng cổ tự Phù Dư, không rõ là đang nói điều gì. Gương mặt Park Woo chuyển biến phức tạp, không hiểu là đang hân hoan hay đang lo lắng, hoặc đang phấn khích tột độ. Phía bên kia, Diệc Phàm và Nghệ Hưng cũng chau mày, rõ ràng hơn Park Woo, họ đang lo lắng. Nghệ Hưng quay lại liếc về phía Park Chanyeol, định nói điều gì đó.

Nhưng chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, Park Woo đã phẩy tay, nhẹ giọng. "Trói Park Chanyeol lại."

Hai tên tay chân lập tức làm theo. Tất cả những người đang bị trói bên dưới đều như muốn nhảy dựng lên, hoảng hốt cực độ. Trên đó viết cái gì, viết cái gì. Kẻ hoảng hốt nhất phải là Park Chanyeol, cậu ta không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, hoang mang đến mức để cho hai tên kia dễ dàng trói mình lại. Chính bản thân cậu cũng không thể tin. Park Woo nở nụ cười địa ngục, mắt mở to hết cỡ.

"Đến lúc mày tỏ ra được một chút giá trị rồi, Park Chanyeol."

"Trên đó viết cái gì, tại sao lại như vậy?" Baekhyun nhổm người dậy, trông qua vô cùng kích động. JongIn ném ánh nhìn kỳ lạ về phía Baekhyun. Tại sao cậu ta lại như vậy, nếu có trói Park Chanyeol thật thì đã liên quan gì đến Baekhyun sao.

"Hiến tế, trưởng tộc giữ mộ."

Diệc Phàm từ trong góc, âm u lên tiếng. Đôi mắt của tất cả mọi người ở đó đều mở lớn, kinh ngạc hướng về dòng chữ trên đó. Baekhyun không thể tin vào tai mình, lắp bắp. "Tại sao, tại sao phải...."

"Đó là hình phạt. Kẻ giữ mộ đã khiến người ngoài xâm phạm vào cấm địa, trưởng tộc phải đền mạng." Nghệ Hưng lên tiếng, ánh mắt tràn ngập một nỗi bi phẫn không nên lời. Mọi chuyện trở thành như thế này, là ai được, là ai mất đây.

Park Chanyeol bất động tại chỗ, tận trong thâm tâm vẫn không tin được. Đây là cái giá cho việc vi phạm quy tắc tổ tiên sao. Park Woo, mục đích của ông ta là gì, tại sao, tại sao lại như vậy. Ông ta là người thân duy nhất của Chanyeol, ông ta là người đã nuôi cậu lớn, là người đã cứu cậu thoát ra khỏi cuộc thảm sát năm ấy. Tại sao, tại sao?

"Không phải chúng ta là người thân sao?" Chanyeol lắp bắp không nói nên lời. "Không phải đã cùng nhau muốn trả thù sao? Tại sao vì mở cánh cửa đó mà hy sinh cháu."

"Lý do duy nhất để tao giữ mày lại chính là vì mày còn một giá trị nào đó mà tao không chắc chắn. Bây giờ đã rõ cả, tao đến lúc cần dùng thì nên dùng thôi." Giọng nói the thé như vọng lên từ địa ngục. Gương mặt kia không biết từ lúc nào đã trở thành ác ma, hắn đã không còn là người được nữa.

"Gia tộc cậu, không phải do Kim gia giết, càng không phải do Đại gia tộc hại." Baekhyun bỗng lên tiếng. "Mà là do lão ta giết, mười lăm năm trước, và ở đó có phần của tôi."

Tất cả quay lại nhìn Baekhyun. Đôi mắt cậu ta bây giờ trở thành tia sắc lạnh, cương trực. Như thể những yếu đuối trước kia như vậy là quá đủ rồi. JongIn nhìn người bên cạnh mình, không thể diễn tả được cảm xúc của bản thân. Là nên nhẹ nhõm khi gia tộc mình không liên quan, hay đang thương xót lo lắng cho Byun Baekhyun.

Park Chanyeol nhìn thẳng vào Baekhyun, ánh mắt sâu xoay xoáy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Baekhyun nắm chặt lòng bàn tay, hít vào một ngụm khí lạnh.

"Chanyeol, tôi và cậu, là anh em sinh đôi khác trứng."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro