Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chap 28



- ... Eric ah, tỉnh dậy đi nào ..... ! Eric ah ......

Nghe tiếng gọi sát bên tai, đồng thời thấy cái lay liên tục như giục giã của người đó tác động lên mình, Eric liền giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê man, và lờ đờ nhìn về phía người đó dưới luồng ánh sáng rực rỡ từ trên trời chiếu xuống. Hiện tại anh đang nằm trên một đồng cỏ non nào đó, xung quanh là bầu trời trong xanh quang đãng vây lấy đôi mắt anh, cùng làn gió man mát thổi vi vu không ngừng quanh mái tóc của anh. Không lẽ đây chính là thế giới ý thức của Hyesung sao ..... ?

- ... Ai ... ai vậy ..... ? – Eric đờ đẫn hỏi.

- Cậu không nhận ra tôi sao .... ? Là tôi, Hyesung của cậu này ...... !

Cái tên "Hyesung" đập vào tai Eric, khiến anh không khỏi rùng mình, vội vàng nhào dậy khỏi đồng cỏ nơi mà anh đang nằm. Anh mở to đôi mắt hốt hoảng của mình lên, đồng thời vươn tay tới túm chặt lấy hai bên vai của người đối diện một cách run rẩy :

- .... Cái ... cái gì ..... ?? Hyesungie ... là cậu thật sao ...... ???

Người ở trước mặt anh liền tròn xoe mắt ngỡ ngàng, giọng nói của cậu không giấu nổi vẻ giận dỗi trong đó :

- Coi kìa ... đến tôi mà cậu còn không nhận ra hay sao ...... ? Đừng bảo là cậu quên mất mặt tôi trông như thế nào rồi nhé .... !

Cậu khẽ phụng phịu nói trong khi Eric trợn tròn mắt nhìn kĩ khuôn mặt cậu, rồi vội vàng mò tay xuống dưới hai bên cổ tay cậu, kéo ống tay áo của cậu lên để xác nhận lại một thứ.

- Cậu có cái vòng tay này, thế tức là ..... – Eric khẽ nuốt nước bọt khi trông thấy chiếc vòng tay quen thuộc trên cổ tay của cậu.

- ... tức là cậu đang nghi ngờ tôi chứ gì ..... ! – Hyesung tủi thân hất anh tay ra và quay ngoắt lưng về phía anh – Đồ ngốc Eric, tôi đã chờ cậu tới cứu tôi suốt một tuần nay, vậy mà cậu lại còn nghi ngờ tôi vớ vẩn như vậy sao ...... ?

Thấy thế Eric liền phát hoảng, anh vội vàng nhào tới tấm lưng mảnh mai của cậu ở trước mặt mình, ôm chầm lấy eo cậu từ đằng sau và không ngừng dỗ dành :

- ... Không, không phải vậy mà !! Tôi xin lỗi cậu, vì bây giờ lão thần y mới tới, nên tôi mới có cơ hội vào cứu cậu ra như thế này ..... Cậu đã hôn mê suốt một tuần nay rồi, nên tôi ... thấy bất ngờ vì thấy cậu tỉnh táo như thế này thôi mà ...... Xin lỗi cậu, Hyesungie ah ......

Eric vừa nói vừa run rẩy siết chặt lấy cậu, tâm trí anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì người đang ngồi ở trước mặt mình. Hyesung không nói gì, chỉ từ từ đưa tay xuống, và lặng lẽ nắm lấy hai bàn tay của Eric đang vòng qua eo cậu. Cậu nhẹ nhàng dựa người mình vào người anh, và khẽ thì thầm bên anh :

- ... Được rồi, vậy mình ngồi thế này một lát đi ..... Tôi nhớ cậu quá, Eric ah .......

Eric ôm chặt lấy Hyesung trong vòng tay mình, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay mình ra một chút thôi là cậu sẽ lại rời bỏ anh thêm một lần nữa ..... Anh cảm thấy cơ thể mình đã dần tiến tới giới hạn của bản thân sau bao nhiêu ngày nhung nhớ cậu, anh liền ép chặt cậu vào sát trong lòng mình, rồi nhẹ nhàng hé miệng ra, cắn nhẹ lên cái tai xinh xinh của cậu ở phía trước .....

- ... ưm~ ... bỏ ra nào ..... mới gặp lại mà cậu đã ..... – Hyesung khẽ cựa quậy thân mình và nũng nịu trong lòng anh.

- Cậu không muốn tôi làm vậy sao .... ? – Eric trầm giọng thì thầm vào tai cậu.

- ... không phải là không muốn, nhưng mà ......

Giọng nói yếu ớt của cậu vang lên bên tai Eric, đồng thời cơ thể cậu dần trở nên mềm nhũn một cách khác lạ trong lòng anh. Thấy Hyesung trở nên như thế, Eric liền rùng mình sực tỉnh khỏi cơn cồn cào trong ruột gan mình do cậu gây ra. Anh vội vàng buông tay ra khỏi người cậu, rồi cuống cuồng quay ngoắt đi đằng khác để ổn định lại hơi thở của mình.

"Hiện tại ở trong thế giới ý thức của thằng Pilkyo có một con quỷ đang bị mắc kẹt không ra ngoài được. Nếu như ngươi truyền "khí" nhầm sang nó, nó sẽ nuốt hết luồng khí sống của ngươi, khiến ngươi trở nên bất tỉnh nhân sự giống thằng Pilkyo bây giờ ...", từng lời dặn dò của lão thần y bắt đầu vang vọng bên tai của Eric, khiến anh không khỏi thấy lạnh xương sống với những gì mình vừa làm. Giả như người đang ngồi trước mặt anh là kẻ giả mạo, còn anh thì không kiềm chế nổi mình trước vẻ ngoài của Hyesung mà kẻ đó đang nguỵ trang bên ngoài, thì chẳng phải mọi chuyện đã đi tong từ lâu rồi sao ...... ?

- ... Eric ah, cậu làm sao vậy ..... ?

Hyesung ngạc nhiên vì cái buông tay vội vàng của Eric ra khỏi người mình, cậu rụt rè nhích người về phía anh, rồi đưa một tay lên chạm nhẹ lên tấm lưng của anh đang đối diện với mình. Hành động này của cậu làm cho Eric càng thêm hoảng hốt hơn nữa, anh cuống cuồng quay ngoắt người lại, nắm chặt lấy bàn tay ấy của Hyesung để ngăn cậu lại.

... Không giống ... Người này không giống Hyesungie của anh một chút nào ...... Nếu đây là Hyesungie mà anh từng biết, thì cậu đã vung tay lên tát anh sưng vù hai má sau khi anh hấp tấp vồ lấy cậu từ đằng sau, hoặc bét ra cũng phải đỏ mặt lên chống cự khi anh ôm ghì cậu vào lòng rồi ... chứ cậu không thể mềm nhũn người ra, như tỏ ý câu dẫn anh như bây giờ được ....... Hyesungie của anh ... mặt cậu vốn không đủ dày để làm được đến mức như thế đâu ......

Eric nhìn thật kĩ vào đôi mắt trong veo nhưng phủ đầy sự hoang mang của cậu ở trước mặt mình, anh cố gắng tìm ra một sự khác biệt nào đó của cậu để khẳng định lại điều mà mình cảm nhận. Nhưng nhìn mãi, anh vẫn không tìm ra sự khác biệt nào cả.

- Hyesungie, cậu ở đây lâu chưa .... ? Có gì bất thường ở xung quanh cậu không ...... ? – Eric siết nhẹ lấy hai vai của Hyesung và hỏi.

- ... Tôi ở đây được một tuần rồi, nhưng đâu có thấy gì lạ đâu ..... – Hyesung ngập ngừng đáp. Rồi cậu liền chuyển sang phụng phịu môi giận dỗi – Tôi ngồi một chỗ ở đây chờ cậu suốt, mà bây giờ cậu mới chịu tới .... Mau đưa tôi ra ngoài đi, Eric ah .......

- Làm sao để đưa được cậu ra hả Hyesungie ? – Eric khẽ dò hỏi.

Hyesung e lệ quay mặt đi đằng khác, đồng thời đưa tay lên chạm nhẹ lên bờ môi của mình. Cậu vừa ngó lơ anh, vừa ngượng nghịu nói :

- ... Không lẽ cậu muốn tôi phải nói thẳng toẹt ra điều ấy với cậu sao ...... ?

Tới đây thì sự nghi ngờ của Eric lại càng tăng lên gấp bội. Anh vừa canh chừng quan sát cậu ở bên cạnh, vừa đánh mắt nhìn ra khung cảnh xung quanh mình. Anh và cậu hiện giờ đang ngồi trên một đồng cỏ mênh mông, đằng xa có một căn nhà Hanok xinh xắn với vài cây ngân hạnh xoè tán bên cạnh, cùng với một con suối róc rách chảy cách đó không xa. Eric nheo mắt nhìn căn nhà Hanok ấy, rồi chỉ tay về phía nó và hỏi Hyesung :

- Hyesungie ah, căn nhà kia là của ai vậy ?

Hyesung quay đầu nhìn theo hướng tay chỉ của Eric, rồi khẽ lắc đầu :

- Tôi không biết nữa ! Có lần tôi thử đến đó, nhưng lại thấy cửa khoá bên ngoài. Tôi chỉ thỉnh thoảng tới con suối bên cạnh nhà, đi dọc theo nó để tới khu vực suối nước nóng gần đó và ... ừm ... tắm thôi.

- "Suối nước nóng" ư ?? – Eric mắt sáng lên trước cụm từ này của Hyesung – Nó ở đâu, cậu dẫn tôi tới đó đi !!

- ... Để làm gì ..... ? – Hyesung ngạc nhiên hỏi.

- Ra đó chơi ! – Eric tỉnh bơ đáp – Tôi muốn đi thăm thú xung quanh đây một chút xem sao.

- ... Chứ không phải là cậu muốn lợi dụng "địa hình địa thế" ở đó mà ... ờ ... làm gì tôi sao ...... ?

- Đằng nào tôi cũng biết thừa cơ thể cậu ra sao rồi, cần quái gì phải "lợi dụng" ! – Eric cười toe đáp. Rồi anh vội vàng nắm chặt lấy tay của cậu và kéo mạnh lên để giục – Nào, mình đi nhanh thôi Hyesungie, để còn trở về thế giới thực sớm !

- Ừm ... đi ...... !

Hyesung mỉm cười ngượng ngùng với cái nắm tay của Eric, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, nương theo cái kéo tay dắt đi của anh mà lặng lẽ sánh bước bên anh. Nhưng cái cười e lệ ấy chỉ là diễn xuất bên ngoài thôi, còn sự thật là trong đôi mắt của cậu đang khẽ loé lên những tia nhìn đắc ý mà không để cho anh biết.


- Nước ở con suối này trong nhỉ Hyesungie ! – Eric trầm trồ khen.

- Ừ, còn nhìn được cả xuống đáy nữa ! – Hyesung gật đầu đồng tình với Eric – Đáy ở đây cũng không sâu lắm, có thể đi bộ ở bên dưới suối được đấy !

- "Đi bộ dưới suối" ư ? – Eric nhíu mày hỏi lại.

- Ừ ! Nước suối ở chỗ này vẫn còn mát, nhưng đi bộ một hồi tới gần chỗ suối nước nóng, thì nước cứ từ từ ấm dần lên. Đi bộ ở khu vực đó thích lắm Eric ah !

Hyesung phấn khích khoe như thế, rồi cậu quay sang nhìn Eric và mỉm cười :

- Cậu muốn xuống đi thử không hả Eric ?

Eric lặng thinh quan sát biểu cảm trên khuôn mặt rạng rỡ của cậu, rồi từ từ đánh mắt xuống đôi chân mảnh khảnh hiện đã được chiếc quần thụng trắng bao kín lấy của cậu. Anh nghĩ ngợi về đôi chân ấy một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu :

- Cũng được, bây giờ mình xuống suối luôn nhé !

Nói rồi Eric liền thả tay Hyesung ra, rồi lật đật ngồi xuống đồng cỏ bên bờ suối. Anh tháo đôi giày đang đi dưới chân ra, rồi bắt đầu xắn gấu quần lên cao phục vụ cho việc đi bộ dưới suối. Hyesung nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, chìa đôi chân mảnh khảnh của mình ra và ngượng ngùng nói :

- Cậu làm cho tôi nữa Eric ah ... !

Hành động táo bạo này của Hyesung khiến cho Eric không khỏi thấy nổi gai ốc. Rõ ràng cậu đang có ý muốn anh chạm vào người cậu, muốn anh không giữ được mình mà lao vào thân thể cậu và ghì chặt đôi môi mình lên môi cậu. Người mà khao khát anh làm những điều ấy đến mức này, duy nhất chỉ có con quỷ đang bị mắc kẹt ở nơi đây, đang lăm le nuốt trọn luồng "khí" sống của anh vào trong người mình mà thôi. Mặc dù anh không rõ tại sao hắn, tức người ở trước mặt mình lại có bề ngoài giống với Hyesung của anh như thế, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho mình bị mắc lừa hắn đâu ...... !

- Hyesungie ngồi yên nhé, để tôi xắn quần lên cho cậu !

Eric mỉm cười đáp, đồng thời thò hai tay tới, chạm vào đôi chân của cậu qua lớp quần thụng. Anh nhẹ nhàng tháo đôi giày cậu đang đi ra, đồng thời lén quan sát biểu hiện ở trên mặt cậu. Hai má cậu đang ửng hồng lên, nhưng không có ý chống cự anh. Anh nhận thấy cơ thể mình đang phản ứng lại dáng vẻ ấy của Hyesung, nhưng vẫn cố phớt lờ khuôn mặt câu dẫn ấy của cậu mà cắm mặt vào đôi chân của cậu ở bên dưới. Mà tập trung vào đôi chân trắng mịn này cũng không xong, chúng như đang khiêu khích bàn tay anh làm nhiều hơn những điều anh đang làm vậy.

Anh cần phải nhanh tay lên thôi, nếu không mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây ! Anh tự nhủ với mình như thế, đồng thời kéo thật nhanh ống quần bên trái của cậu lên quá đầu gối cậu. Anh vừa lén theo dõi cậu, vừa kéo nốt ống quần còn lại của cậu lên, tránh để cậu nghi ngờ.

Cho đến khi cả hai bên đầu gối của cậu đã đập vào mắt anh, và anh đã quan sát chúng đến nhẵn mắt rồi, thì anh liền "à" lên một tiếng, vẻ mặt đầy đắc ý. Anh buông cậu ra, lẳng lặng đứng thẳng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi lừ lừ mắt nhìn cậu và nói :

- Trò chơi kết thúc ở đây, mau lộ mặt đi con quỷ kia !

Hyesung khẽ giật thót mình vì câu nói của anh, cậu giương đôi mắt hoang mang xen lẫn oan ức của mình lên nhìn anh và hỏi :

- ... Cậu ... cậu đang nói gì vậy ...... ? Tôi ... Hyesung của cậu đây mà, chứ quỷ gì ở đây ....... ?

- Vậy ngươi có biết tên thật của ta là gì không ? Chắc là không rồi nhỉ, vì ngươi có phải là Hyesungie của ta đâu mà biết được !

- ......

Thấy Hyesung lặng người đi không đáp trả lại, Eric biết mình đã đoán đúng. Nắm đấm anh siết chặt lại, anh tức giận hỏi :

- Tại sao ngươi dám cả gan giả mạo Hyesungie của ta hả ??? Cậu ấy hiện giờ đang ở đâu, và ngươi đã làm gì cậu ấy rồi ???

Hyesung lặng lẽ quay đầu nhìn đi đằng khác, cậu cố giả bộ như mình không biết điều gì cả. Điều này đã khiến cho Eric càng thêm điên tiết hơn nữa. Anh trừng mắt nhìn cậu và gằn giọng nói :

- Ta đã biết danh tính của ngươi là gì sau khi nhìn vào đầu gối của ngươi rồi, nên mau trả lời cho ta biết Hyesungie thật của ta ở đâu mau đi !! Nếu không thì ta sẽ không nương tay cho ngươi đâu, đồ yêu quái xấu xa kia !!

Hyesung giả dường như đã tới giới hạn chịu đựng của mình, cậu đứng bật dậy khỏi đồng cỏ nơi mình đang ngồi, giương đôi mắt ngân ngấn nước của mình về phía Eric và nghẹn ngào :

- ... Cậu ... Cậu thực sự thương Hyesungie của cậu đến mức đó sao ...... ? Cậu không coi tình cảm tôi dành cho cậu ra gì hay sao ...... ?

- ... Ta có quen biết gì ngươi đâu, làm sao mà ta "coi tình cảm của ngươi ra gì" được chứ ! – Trông thấy đôi mắt rưng rưng của người trước mặt, Eric cũng không khỏi hơi chột dạ, nhưng anh vẫn giữ vững vẻ mặt cứng cỏi của mình hướng đến cậu – Đó là chưa kể ta còn chưa hỏi tội ngươi việc giấu Hyesungie đi, không cho cậu ấy tỉnh lại, rồi còn giả dạng cậu ấy để lừa ta, hòng cướp luôn "khí" sống của ta nữa !

- ... Tôi không có ý đó mà ..... ! – Hyesung giả bắt đầu phát ra những tiếng sụt sịt – ... Khi trông thấy cậu ở bãi tha ma lúc thúc thúc dồn cậu ấy vào chân tường, thì tôi đã nảy sinh tình cảm với cậu rồi ..... Tôi thấy ghen tị với cậu ấy, vậy nên tôi mới ......

Eric dường như đã mềm lòng được đôi chút khi trông thấy hai hàng nước mắt của cậu. Nhưng anh vẫn lạnh lùng lắc đầu, và nghiêm khắc nói :

- Người ta yêu chỉ có một mình Hyesungie mà thôi, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi ! Mau nói cho ta biết Hyesungie của ta ở đâu mau, nếu không ta sẽ .....

Nói rồi Eric liền vận nội công trong cơ thể, làm bùng cháy một ngọn lửa bao xung quanh bàn tay mình. Cha của anh, tức thúc thúc, vừa giải huyệt cho anh và dạy anh chiêu này cách đây không lâu, và anh nghĩ đã đến lúc mình có thể thử nghiệm điều mình vừa học được rồi. Anh lừ lừ nhìn Hyesung giả ở trước mặt, rồi lạnh lùng tuyên bố nốt nửa vế câu còn lại của mình :

- ... ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh thực sự của tinh linh cáo chúng ta là như thế nào, đồ yêu quái kia !

Hyesung giả gần như đã tỏ ý chịu thua thực sự. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt thẫn thờ ướt nước của mình, đôi môi cậu khẽ mấp máy :

- Vậy cậu thử nói xem tôi là ai ? Nếu cậu nói đúng, tôi sẽ chỉ chỗ của cậu ấy cho cậu và rời khỏi đây ngay, bằng không thì .....

- Không cần thiết phải ra điều kiện như thế với ta đâu ! – Eric lừ mắt cắt ngang lời của cậu – Ngươi là quỷ gương, không phải sao ?

Eric vừa dứt lời, thì toàn bộ cơ thể của Hyesung giả liền toả ra ánh sáng chói loà, khiến anh phải vội vàng nheo mắt mình lại. Hyesung giả sửng sốt hỏi trong ánh hào quang ấy, ánh hào quang cho thấy câu trả lời của anh là đúng :

- ... Làm sao ... làm sao mà cậu biết được .... ?

- Nhìn hai bên đầu gối của ngươi là ta biết liền ! Hyesungie có một vết sẹo ở bên đầu gối bên trái, nhưng vết sẹo ở chân ngươi thì lại là ở bên phải. Từ việc khuôn mặt ngươi giống y hệt Hyesungie kết hợp với điều này, ta đã biết ngươi là quỷ gương, kẻ có thể phản chiếu hoàn hảo hình dáng của người khác nhưng bị đảo lộn trái phải rồi !

- ... Giỏi ... cậu giỏi lắm ...... Tôi chịu thua lòng quyết tâm của cậu rồi, Eric ah .......... – Hyesung giả, lúc này là quỷ gương, nghẹn ngào đáp. Rồi cậu chỉ tay về phía căn nhà Hanok ở đằng xa mà cố nói nốt – Hyesungie của cậu đang ngủ ở trong cái nhà đó, cậu mau tới bên cậu ấy đi ....... Mau lên, không là cậu ấy sẽ chết rét ở trong đó đấy ....... !

Rồi không đợi cho Eric kịp sửng sốt lẫn tra hỏi mình tiếp, thân thể quỷ gương giả dạng Hyesung liền tan ra thành những hạt sương, chen chúc nhau bay lên bầu trời cao thăm thẳm trên kia. Eric thấy thế liền nhảy bổ tới, miệng bắt đầu hớt hải quát lên :

- Cái gì ... ?? Ngươi bảo Hyesungie bị rét sao .... ??? Tại sao, ngươi đã làm gì cậu ấy rồi ??? Trả lời ta đã rồi hẵng đi nào !!!

Nhưng đã muộn, thân thể con quỷ gương đã biến mất hoàn toàn, để lại một mình Eric đứng trơ ra giữa đồng cỏ. Eric vội vàng ngồi thụp xuống, hai tay rà thật nhanh xuống dưới đồng cỏ để tìm xem liệu con quỷ có để lại cái gì không. Mò mẫm được một hồi, một chiếc chìa khoá cùng với đôi vòng tay của Hyesung liền đập vào mắt anh, khiến anh không khỏi mừng rỡ chụp lấy chúng, dí sát đôi mắt của mình để quan sát. Chiếc chìa khoá này có lẽ là để mở khoá của căn nhà Hanok kia, giúp anh giải thoát cậu khỏi sự mê man suốt một tuần nay, và cả ....... "Mau lên, không là cậu ấy sẽ chết rét ở trong đó đấy .... !", câu nói này của tên quỷ gương kia đã khiến cho anh như ngồi trên đống lửa suốt từ nãy tới giờ. Anh cần phải nhanh chân chạy tới để kiểm tra cậu ngay bây giờ thôi ... !

Nghĩ là làm, Eric liền co cao chân lên, chạy thục mạng về phía căn nhà Hanok kia. So với tốc độ của anh khi anh chạy tới bên thúc thúc và Hyesung để ngăn thúc thúc lại vào tuần trước, thì tốc độ của anh lúc này xem ra cũng không khác biệt là bao. Vì anh đang sợ rằng tên quỷ gương gian xảo kia đã làm gì bậy bạ với Hyesungie của anh, khiến cậu phải "chết rét" như lời hắn nói. Đó là chưa kể trên cổ chân hắn cũng có vết sẹo của Hyesung, thứ mà chỉ khi đôi chân cậu bị lộ ra, thì người đối diện mới có thể trông thấy.

Nghĩ đến đây thì máu nóng trong người của Eric lại sôi lên, anh thực sự muốn vung mạnh tay đấm vào mặt con quỷ độc ác kia vì những gì hắn đã làm với cậu trong lúc cậu bất tỉnh. "Phải lòng anh" cái gì chứ, có mà hắn muốn nhẫn tâm lừa anh bằng hình dáng của cậu, để khoái trá cướp lấy "khí" mà anh định trao cho cậu thì có ! Chỉ có điều với khuôn mặt ấy, giọt nước mắt ấy, anh lại không thể thẳng tay tấn công hắn được !

Khua chân được một hồi, căn nhà Hanok giam giữ Hyesungie của anh cũng đã hiện ra trước mắt anh. Anh vội vã chạy ào tới, rút chìa khoá mà tên quỷ gương vừa để lại kia và cắm vội vào ổ khoá. "Cách", âm thanh sắc bén của khoá ấy vừa vang lên thì anh đã tức tốc rút nó ra khỏi tay cầm của cánh cửa, vứt nó sang bên cạnh, rồi vung chân đá thật mạnh vào cánh cửa ấy để mở nó ra.

Cánh cửa gỗ không chịu nổi lực của Eric, liền bật tung ra trước cái vung chân thô bạo của anh. Không chần chừ thêm nữa, anh chạy ào vào trong nhà, lia mắt qua khắp các gian để xem xét cấu trúc căn nhà đề phòng bẫy, cũng như để tìm Hyesungie của anh. Đứng yên quan sát như vậy được một hồi, đôi mắt anh liền dừng lại, rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ ở đằng kia.

Linh cảm trong anh về cậu bắt đầu dâng trào khi anh nhìn vào cánh cửa đang đóng im ỉm ấy. Anh vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy cánh cửa đó, rồi cấp tốc kéo nó sang bên cạnh đến "rầm" một tiếng. Anh chạy ào vào trong phòng, rồi đứng sững lại trước cái đệm ngủ được đặt ở trong phòng, cũng như người đang say ngủ tĩnh lặng ở trên chiếc đệm ấy.


... Là Hyesungie của anh, tất nhiên rồi ......


Eric thừ người ra nhìn khuôn mặt ngủ say của Hyesung trên đệm, hai tay cậu đan vào nhau và nhẹ nhàng đặt trên ngực mình. Cậu đang mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, nhưng xem ra chiếc áo ấy vẫn chưa trắng bằng làn da mịn màng của cậu đang ẩn bên dưới chiếc áo ấy. Eric dường như nín thở khi nhìn vào dáng vẻ thanh bình ấy của cậu, anh nhón chân bước thật chậm rãi tới bên cậu, rồi khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh chiếc đệm cậu đang nằm. Anh rón rén vươn hai tay tới, kéo nhẹ chiếc chăn cậu đang đắp trên cơ thể xuống để kiểm tra ....

... Hừm, vậy mà tên quỷ sứ kia dám bảo là cậu đang "chết rét" ở đây, đúng là đồ ..... Eric khẽ thở hắt ra khi bộ quần áo ngủ trắng phủ kín cơ thể Hyesung đập vào mắt anh, sau khi anh kéo toàn bộ chiếc chăn trùm trên người cậu xuống. Có một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có đôi chút ... tiêng tiếc dâng trào trong lòng anh lúc này .....

Eric nhẹ nhàng chạm bàn tay của mình lên gò má ửng hồng xinh đẹp của cậu, miết nhẹ ngón tay của mình lên bờ môi đỏ mềm mại của cậu và bắt đầu ngẫm nghĩ. Có vẻ như con quỷ kia đã không làm gì xấu với cậu, bằng chứng là bộ quần áo ngủ màu trắng này vẫn phủ kín một cách gọn gàng lấy cơ thể cậu, chiếc chăn kia được đắp ngay ngắn ngay khi cậu nằm ngủ suốt một thời gian dài .... Eric bâng khuâng nghĩ thế, rồi anh từ từ di chuyển bàn tay của mình xuống đôi chân cậu, và nhẹ nhàng xắn ống quần bên trái của cậu lên .....

Rồi đến khi vết sẹo quen thuộc ngự trên phần đầu gối bên trái của cậu đập vào mắt anh, thì anh lại khẽ nhoẻn miệng cười. Anh miết tay lên cái vết sẹo ấy và thầm nghĩ, đây chính xác là dấu vết cho sự gặp gỡ định mệnh giữa anh và cậu ngày trước rồi .... Và nếu vết sẹo này đã là đúng, hay nói cách khác, đây chính xác là Hyesungie của anh không sai chạy đi đâu được nữa, thì anh nên trả lại chiếc vòng tay đen-trắng này cho cậu ngay thôi nhỉ ..... ?

Eric vừa nghĩ thế, vừa nhẹ nhàng vén ống tay áo của cậu lên cao, để lộ cổ tay trắng ngần mềm mịn của cậu. Anh đeo chiếc vòng tay định mệnh của anh vào cái cổ tay xinh xinh ấy, rồi từ từ cúi xuống, hôn nhẹ vào bàn tay búp măng tiếp nối cái cổ tay ấy của cậu. Hôn tay cậu chán, Eric lại trèo hẳn lên phía trên người cậu, rồi cúi sát khuôn mặt mình xuống bên khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của cậu. Chỉ cần anh hôn cậu, truyền "khí" sống của anh sang cậu, là mọi vất vả, đau đớn mà cả hai đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua sẽ chấm dứt hết thôi, phải không ...... ?


... Hyesungie ah, hãy về bên tôi nhé ..... Tôi nhớ em nhiều lắm, em có biết không ..... ?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- ... Eric ah, dậy đi nào ..... Bây giờ là mấy giờ rồi mà cậu còn ngáy khò khò như thế này hả ..... ?

Nghe tiếng gọi sát bên tai, đồng thời thấy cái lay liên tục như giục giã của người đó tác động lên mình, Eric liền giật mình thức tỉnh khỏi cơn mê man, và lờ đờ nhìn về phía người đó. Người đó thấy anh có vẻ ngơ ngác và ngái ngủ thì liền tức giận tát nhẹ vào má anh, rồi phồng má nói :

- Nhìn ngó cái gì hả ??? Không lẽ đến tôi mà cậu cũng không nhận ra sao, Eric ngốc ????

Giọng nói quen thuộc ấy, cái vung tay tát đầy giận dỗi ấy khiến Eric không khỏi rùng mình, vội vàng nhào dậy khỏi chiếc giường nơi mà anh đang nằm. Anh mở to đôi mắt hốt hoảng của mình lên, đồng thời vươn tay tới túm chặt lấy hai bên vai của người đối diện một cách run rẩy :

- .... Cái ... cái gì ..... ?? Hyesungie ... là cậu thật sao ...... ???

Phản ứng của Eric khiến cho người ngồi đối diện anh trên chiếc giường không khỏi méo mặt giận dỗi :

- Không là tôi thì là ai ? Cái đồ ...

Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu, thì cậu đã thấy một thứ gì đó bay vèo tới bên mình, khoá chặt đôi môi cậu và đẩy cậu nằm thật mạnh xuống giường. Là Eric vừa lao tới, đang giữ chặt hai tay cậu và ấn xuống, đồng thời anh ra sức nuốt lấy đôi môi yếu ớt không có khả năng phản kháng của cậu ngay sau khi cả hai vừa tỉnh dậy ....

- ... hmm~ .......

Hyesung đỏ bừng mặt lên vì hành động táo bạo đột ngột này của Eric, cậu giãy giụa một cách vô ích dưới thân thể lực lưỡng đang ép mạnh cậu xuống giường của anh. Cậu muốn hét lên, cậu muốn đẩy anh ra và tát thật mạnh vào má anh vài phát, nhưng cậu chỉ biết chịu chết khi anh thô bạo "đè" cái thân thể dặt dẹo sau một tuần hôn mê của cậu xuống như thế này thôi. Tay chân cậu cũng dần dần buông lỏng theo sự đuối sức của cậu, rồi tiếp nhận hoàn toàn lấy cơ thể anh ở bên trên .....

Nhưng đến khi bàn tay Eric bắt đầu lần xuống vạt áo của cậu, đồng thời đôi môi của anh cũng chuyển sang tấn công cổ cậu, thì cậu không nhịn nổi nữa, liền hét toáng lên và đẩy thật mạnh anh ra :

- AAAAAHHHHHHH, BỎ TÔI RAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!

Eric hứng trọn cú đánh của Hyesung vào đầu, mặt và bụng mình, liền kêu ầm lên vì đau và nằm lăn lông lốc sang bên cạnh. Nhưng anh vẫn chưa chịu "khuất phục", vẫn cố nhào dậy và hét tướng trở lại :

- Ya, cậu làm cái gì thế Hyesungie ???? Biết tôi đau lắm không hả ????

- Đau cái đầu cậu ấy !!!!! Mau nhìn sang bên cạnh xem có ai đang nhìn đi nào, đồ trơ trẽn không biết xấu hổ !!!!!!!

Hyesung đỏ bừng mặt gào lên như thế, rồi cậu giật mạnh cái chăn ở bên dưới lên, trùm kín mít lên đầu mình rồi lăn kềnh ra giường. Trông thấy Hyesung phản ứng như thế, Eric liền giật mình quay đầu sang bên cạnh theo đúng như lời của cậu. Và cho đến khi đã trông thấy mấy khuôn mặt quen thuộc vừa "mục kích" cảnh "mùi mẫn" tràn đầy cảm xúc của hai người các anh, trông thấy rõ biểu cảm phong phú trên khuôn mặt họ, thì anh liền thấy quê độ đến cùng cực, bối rối đưa tay lên gãi cái đầu bù xù của mình :

- ... ờ ... ờ .... mọi người ... ở đây hết à ..... ?

Nhưng hình như lúc này chẳng ai còn tâm trí đâu mà đáp lại câu hỏi của Eric nữa. Minwoo thì máu mũi chảy ròng ròng, Dongwan thì cắn khăn sụt sịt, Andy thì ngoác miệng cười hả hê còn Junjin thì trợn trừng mắt vì "sốc văn hoá", trong khi thúc thúc thì đang ngồi bên bàn trà, vờ ho húng hắng và chúi mũi vào quyển sách để làm lơ anh và cậu. Họ ở trước mặt anh, vậy có nghĩa là anh và cậu đã thoát khỏi thế giới ý thức của cậu mà trở về thế giới thực, cũng như là Hyesungie của anh đã hoàn toàn tỉnh dậy khỏi cơn mê man suốt một tuần nay rồi, không phải sao ........ ?

Nhưng lúc này Eric chẳng còn tâm trạng nào mà hưởng thụ sự hạnh phúc ấy nữa. Anh còn đang ngượng ngùng gãi đầu liên tục, đồng thời quay sang nhìn ba cây nhang cháy dở ở đầu giường đã bị ai đó dập tắt, rồi đầy ăn năn nhìn Hyesung, hay nói chính xác hơn là nhìn cái chăn mà cậu đang xấu hổ trùm kín mít lên người sau khi bị anh "cưỡng hôn" trước mặt toàn thể "họ hàng thân quen". Anh khép nép tiến tới bên cậu, và rụt rè chạm tay xuống cái chăn mà cậu đang đắp :

- ... Hyesungie, tôi xin lỗi .... tại tôi tưởng ... tôi còn đang ở trong thế giới ý thức của cậu ..... không một bóng người ... nên ......

- KỆ CẬU, TÔI KHÔNG BIẾT !!!!!!! – Hyesung gào lên và giãy giụa dưới cái chăn – CẬU DÁM ... DÁM .... TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI ...... AAAAAHHHHHHHHH, TÔI GIẾT CẬUUUUUUUUUU !!!!!!!!!!!!

- Tôi xin lỗi mà Hyesungie ah !!! – Eric cố giữ chặt Hyesung lại và rối rít xin lỗi cậu – Đây, má đây, cho cậu tát tôi đến khi nào cậu hết tức thì thôi ! Nào, cứ tát tôi cho thoả thích đi Hyesungie ah ..... !

Thấy Hyesung cứ nằm bẹp dí một chỗ trong chăn mà không chịu ừ hử gì, Eric lại càng giục cậu rối hơn. Rồi sực nghĩ ra một kế, Eric liền vội vàng quay sang phía thúc thúc đang "tạo dáng" ngồi đọc sách bên bàn trà và hỏi :

- À đúng rồi !! Cha ơi, lão gia và phu nhân đâu rồi ạ ?? Lão thần y nữa ??

Thấy Eric quay sang gọi mình, thúc thúc bèn rời mắt khỏi cuốn sách và hắng giọng vài phát :

- À ừ ... lão gia và phu nhân cũng vừa khóc lóc ôm ấp Pilkyo chán chê ở trong phòng với mọi người xong, nhưng vừa rời đi với lão thần y cách đây được ... vài phút vì hai đứa rồi ! Chỉ còn có mình cha ở đây ... ờ ... "theo dõi kết quả trận đấu" thôi !

Thấy Eric và thúc thúc bỗng dưng xưng hô là "cha-con", bốn người nhóm Minwoo liền há hốc mồm ra sững sờ hỏi :

- ... Cái gì .... ?? Sao thúc thúc với Eric lại gọi nhau là "cha-con" ..... ??

Hyesung đang nấp kĩ trong chăn cũng không khỏi thấy sửng sốt vì điều ấy. Cậu vùng ra khỏi chăn, mở to mắt kinh ngạc nhìn thúc thúc và Eric :

- Eric ah, thúc thúc à, như vậy là sao ... ????

- Thì cậu cũng thấy rồi đó, thúc thúc là cha của tôi ! – Eric mừng rơn vì Hyesung đã "cắn câu", đã chịu chui ra khỏi chăn sau cú "thả mồi" vừa rồi của anh.

- Nói dối, làm gì có chuyện đó !!! Có mà cậu muốn lừa tôi chui ra khỏi chăn thì có !!! – Hyesung tức tối quát lên, rồi cậu quay ngoắt sang thúc thúc – Thúc thúc à, là Eric nói dối để lừa con thôi đúng không thúc thúc ???

- Nó nói dối để bị con cho ăn guốc vào mặt chắc ? – Thúc thúc nhấp nháy mắt nhìn Hyesung như để thừa nhận lời nói của Eric.

- Nhưng .......

Trông thấy khuôn mặt của Hyesung lẫn nhóm Minwoo vẫn chưa hết hoang mang, sửng sốt và cả tức tối, Eric liền rời khỏi "chỗ ngồi cố định" là giường của Hyesung, rồi tiến tới bên cạnh thúc thúc nay đã đặt quyển sách "làm màu" xuống. Anh đặt tay lên vai của thúc thúc và dõng dạc giới thiệu :

- Giới thiệu với mọi người, đây là cha tôi, người đã bị thất lạc với hai mẹ con tôi suốt 24 năm qua đấy ! Chúng tôi vừa nhận ra nhau trước khi lão thần y tới xong, và ... ừm ... mọi chuyện được thuận lợi như ngày hôm nay phần lớn đều là nhờ công của cha tôi hết đó ! Phải không cha ?

Nói rồi Eric liền mỉm cười quay sang thúc thúc hỏi. Thúc thúc nheo mắt đáp trả lại Eric :

- "Phần lớn" gì ở đây, chẳng phải chính con mới là người trực tiếp cứu thằng Pilkyo ra, giúp nó tỉnh lại sau một tuần nằm bẹp dúm trên giường sao ?

- ... đợi ... đợi đã ..... – Hyesung bắt đầu lắp bắp – ... vậy thúc thúc ... là cha của Eric thật sao ..... ? Tại sao lại ... trùng hợp đến như thế ..... ?

- Ta cũng đang đợi cho đến khi con tỉnh dậy, rồi sẽ kể hết mọi chuyện cho mấy đứa nghe đây ! – Thúc thúc mỉm cười đáp lời Hyesung – Nhưng trước tiên mấy đứa phải ra phòng trà diện kiến lão gia đã, xem phán quyết cuối cùng của lão gia là gì ! Lão gia và phu nhân vừa ra ngoài tiễn lão thần y về, và bây giờ có lẽ họ đang chờ tiếp chuyện mấy đứa ở phòng trà đấy !

Nói đến đây thì thúc thúc liền quay sang nhìn Eric và nói tiếp :

- Nhưng nếu Jung Hyuk của ta đã hoàn thành được thử thách mà lão gia giao cho, thì ta nghĩ ông sẽ không còn muốn làm khó hai đứa nữa đâu ! Pilkyo nghỉ ngơi xong chưa, mình cùng sang phòng cha con nhé ?

Hyesung hình như vẫn còn chưa chịu bừng tỉnh khỏi sự hoang mang mà cái thông báo cha-con của Eric và thúc thúc mang đến cho cậu, cậu vẫn ngồi ì một chỗ trên giường, hết ngơ ngác nhìn thúc thúc rồi lại quay sang nhìn Eric ở bên cạnh. "Jung Hyuk", nghe thúc thúc gọi Eric như thế, thì cậu lại càng không thể không tin cho nổi. Cậu khẽ lẩm bẩm một mình ở trong cổ họng, mọi người phải lắng tai nghe lắm thì mới nhận ra cậu đang lẩm bẩm cái gì :

- ... thảo nào ... thúc thúc mới bị chia cắt hai mẹ con Eric dã man như thế .... khiến họ không bao giờ tìm ra nổi thúc thúc ....... thảo nào ... cha của Eric lại có thân thủ nhanh nhẹn, biết bắn khói đánh lạc hướng đám thích khách ngày ấy ..... thảo nào .... Eric lại có thể đứng được vào trong vòng phong ấn của thúc thúc như thế ....... thảo nào ......

Cứ như thế, một loạt các "thảo nào" của Hyesung cứ nối tiếp được tuôn ra ngoài, tạo thành một bản liên khúc không có đoạn kết về những gì cậu vừa hiểu ra về thúc thúc của cậu, và cũng là cha ruột của người yêu cậu. Eric nhìn Hyesung mê sảng một cách dễ thương như thế cũng không khỏi bật cười, chạy vụt lại và ôm chầm lấy eo của cậu trong khi anh ngồi xuống giường bên cạnh cậu :

- Giờ thì cậu đã tin chưa, rằng thúc thúc của cậu chính là cha ruột của tôi ? Nhân đây tôi cũng khoe cho cậu luôn, chính cha tôi là người giúp đỡ cho hai đứa mình đến với nhau đấy ! Giúp cậu hoá thành người bằng Tuyết Liên Tử này, đỡ lời cho cả nhóm khi diện kiến cha cậu này, rồi chạy vạy khắp nơi để mời thần y tới khám cho cậu nữa, ... Chúng ta được như ngày hôm nay cũng là nhờ cha tôi giúp đỡ phần lớn cho chúng ta đấy, cậu biết không ... ?

Nói rồi Eric liền nắm lấy tay của Hyesung mà nhẹ nhàng đứng dậy, xem chừng có ý muốn kéo tay cậu đi theo mình :

- Nào, bây giờ mình đi gặp cha cậu để nghe ông tuyên bố "trắng án" nào ! Cậu đi đứng có ổn không, để tôi cõng cậu cho ?

- ... thôi, không cần đâu .....

Hyesung đỏ mặt đáp và ngó lơ đi đằng khác, nhưng đồng thời hai chân của cậu cũng đứng lên khỏi giường theo cái kéo tay của Eric. Nhóm Minwoo ở đằng kia thấy thế cũng lục đục đứng dậy, mặt mũi vẫn ngơ ngơ ngác ngác vì những gì vừa xảy ra ở trước mặt. Sự nhí nhố, ồn ào vốn có của họ nay cũng đã biến đi đâu mất tiêu, nhường chỗ cho sự trầm lặng, sâu xa đến ngạc nhiên vương trên khuôn mặt họ.

... Thúc thúc và Eric là hai cha con ư ? Bảo lão gia tay bắt mặt mừng với người trần thế thì mọi người còn dễ tin hơn là chuyện hoang đường này ....


==========


- Bây giờ thì sao hả lão gia và phu nhân ? Hai đứa đã lành lặn trở về rồi đấy, chúng ta nên giữ lời hứa từ một tuần trước với hai đứa chứ nhỉ ?

Thúc thúc chống gậy mỉm cười hỏi, bên cạnh là cả nhóm 6 người Eric đang quỳ gối bên cạnh bàn trà, đối diện với lão gia và phu nhân. Hai người họ lặng lẽ nhấp một ngụm trà, rồi lặng thinh nhìn 6 người họ quỳ gối bên cạnh mình. Trên đôi mắt họ lúc này cũng không còn vẻ hằn học, tức tối xen lẫn đau đớn như trước nữa, mà đã trở nên hiền hoà, bình lặng hơn nhiều.

- Nhưng để thằng Pilkyo đi, ta vẫn không nỡ ... – Lão gia buồn rầu nói – Nó đã ở trong cái nhà này suốt 27 năm nay, hơn nữa nó cũng là đứa con duy nhất của ta nữa .... Nếu nó với thằng Eric đi cùng nhau xuống trần gian, thì nghĩa là ta sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại nó nữa rồi ....

Thấy lão gia ủ rũ như vậy, Eric liền lên tiếng :

- Vậy cho phép con được đề xuất một ý kiến được không ạ ? Trên đường đi đến đây, nhóm ba người bọn con gồm Junjin, Andy và con, đã tìm thấy một căn nhà cũ ở trong rừng, nằm ngay ranh giới giữa nơi này với trần gian. Căn nhà tuy cũ kĩ, nhưng đủ để tất cả chúng ta cùng vào trong đó mở tiệc và trò chuyện cùng nhau một cách thoải mái. Vậy nên con muốn ... mỗi năm vào một ngày đặc biệt nào đó, ví dụ như ngày hôm nay, tất cả chúng ta sẽ tới căn nhà đó để đoàn tụ với nhau, giống như là người dân ở kinh thành khăn gói về quê gặp gia đình nhân dịp lễ tết vậy.

- Căn nhà ở trong rừng sao ? – Lão gia nhíu mày hỏi lại.

- Vâng, theo như lời của Andy bọn con thì nó nằm ngay chính giữa ranh giới trần gian và thế giới tinh linh cáo, nên nó sẽ an toàn đối với cả hai nhóm người của hai thế giới này. Không biết ý của mọi người thế nào ạ ?

Nghe Eric nói về căn nhà, Hyesung cũng không khỏi thấy ngạc nhiên. Theo những gì Eric vừa mô tả, thì căn nhà này cũng tương tự cái nhà mà cả hai người đã từng trú ngụ dưới mưa trong thế giới ảo giác ngày trước – một căn nhà Hanok cũ ở trong rừng ....

- Ta thì đương nhiên không vấn đề gì rồi ! – Thúc thúc mỉm cười nói – Mỗi năm gặp lại nhau một hoặc vài ngày, như thế cũng không tồi mà !

Lão gia lặng thinh nhìn thúc thúc, rồi cũng gật đầu theo ông :

- Được, nếu phụ thân của thằng Eric đã nói như thế, vậy ta cũng đồng ý ! Còn phu nhân thì ....

- Ta cũng muốn đồng ý lắm, nhưng ... – Phu nhân cười buồn đáp lại câu hỏi của lão gia, rồi chiếu ánh nhìn đầy lưu luyến của mình tới Hyesung.

- ... Mẹ à, con sẽ ổn thôi mà ! – Hyesung cắn môi nói với phu nhân – Con đã sống cùng với Eric được gần nửa năm rồi, nên cũng đâu còn xa lạ gì với cuộc sống dưới trần gian đâu ạ ! Con sẽ ổn thôi, con hứa đấy !

- Mẹ cũng hãy tin tưởng ở con, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Pilkyo của chúng ta mà ! – Eric cũng cúi đầu xuống cầu xin phu nhân, anh đánh liều gọi phu nhân là "mẹ" để làm lay động bà.

- Thằng nhóc này, ngươi làm như hai đứa sắp cưới nhau đến nơi rồi ý mà gọi ta là "mẹ" ! – Phu nhân bật cười vui vẻ, và chính nụ cười này đã trao cho tất cả mọi người một sự kì vọng không hề nhỏ.

- ... Được rồi, ta đồng ý !

Câu nói này, kết hợp với cái gật đầu hài lòng của phu nhân đã khiến cho căn nhà như nổ tung lên. Mọi người thi nhau hò reo vui mừng, còn Eric và Hyesung thì toét miệng cười cúi gục đầu xuống, hai tay siết chặt lấy nhau :

- Mẹ à, bọn con cảm ơn mẹ !! Cảm ơn cả hai người cha của chúng con nữa !!

Thế rồi họ liền đắm đuối quay sang nhìn nhau, gò má của Hyesung khẽ ửng hồng trước nụ cười ấm áp của Eric hướng đến mình. Có cảm tưởng như nếu không có những người khác ở đây, thì họ đã lao vào ôm hôn nhau thắm thiết từ lâu rồi. Sự hạnh phúc và sung sướng đã lấp đầy trái tim của họ, toả ra xung quanh căn phòng một mùi hương nồng nàn và ngọt ngào do hai người cùng tạo ra với nhau, khiến cho ai nấy cũng đều không khỏi hân hoan, mừng rỡ vì vui lây niềm vui của hai người .....


- Đúng rồi thúc thúc ơi, thúc thúc mau kể chuyện ngày xưa của thúc thúc dưới trần gian đi ạ !

Sau khi đã hò reo và toét miệng cười chán chê, Dongwan liền quay sang nhìn thúc thúc và reo lên. Những người còn lại thấy thế cũng hào hứng lên tiếng ủng hộ :

- Đúng rồi, thúc thúc mau kể cho bọn con nghe đi ! Để cho bọn con còn biết "nguồn gốc xuất xứ" của Eric nữa !

- Mấy đứa làm như Eric là hàng hoá không bằng ý mà có "nguồn gốc xuất xứ" ! – Thúc thúc khẽ lườm nhóm Dongwan mà đáp lại. Rồi ông liền quay sang phía lão gia và phu nhân – Nếu như hai người, nhất là phu nhân cho phép, thì ta sẽ kể lại cho mấy đứa ở ngay đây, có được không ?

Thấy lão gia và phu nhân cùng đồng loạt gật đầu "được thôi", thúc thúc cũng mỉm cười quay sang nói với nhóm Eric :

- Mấy đứa lên ghế ngồi đàng hoàng đi, để ta kể chuyện cho mấy đứa nghe !

Rồi chờ cho đến khi cả 6 đứa cháu thân yêu của mình đã ngồi quây quần xung quanh bàn trà, giương những cặp mắt tròn xoe chờ đợi tới bên mình, thúc thúc liền mỉm cười bồi hồi nhớ lại quãng đời tuổi trẻ của mình. Rồi trước những đôi mắt hồn nhiên ấy, thúc thúc liền hắng giọng vài cái, rồi nhẹ nhàng bắt đầu câu chuyện của mình :

- Cũng đã lâu lắm rồi, kể từ khi ta lần đầu tiên vào trong triều đình ở thế giới tinh linh cáo này, cùng với lão gia ... Ngày ấy hai chúng ta cũng mới chỉ tầm đôi mươi thôi, và đang có rất nhiều những dự tính, những hoài bão trong tương lai cho cả hai ......


===========


Hyesung lặng yên gối đầu lên vai của Eric, trong khi Eric vòng cả hai tay sang ôm ấp, bao bọc trọn vẹn lấy cậu trên chiếc giường phủ tấm màn nhung của Hyesung. Màn đêm ở bên ngoài đã buông xuống từ lâu, thế nhưng chẳng ai trong hai người chịu khép mắt đi ngủ cả. Hyesung hạnh phúc nằm bên Eric và kể cho anh nghe về thử thách của lão thần y với cây nhang ảo giác dành cho cậu ngày trước, còn Eric cũng tỉ tê tâm sự với cậu về những sự việc đã xảy ra trong thời gian cậu bất tỉnh. Càng nghe đến đâu, cả hai lại càng mơ màng và hạnh phúc đến đó, lại càng vùi mình vào nhau và tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu ngập tràn trên thân thể của người đối diện sau hàng loạt những thử thách, khó khăn mà cả hai đã phải trải qua.

- ... Ý cậu là con quỷ gương đó đã giả dạng tôi, rồi âm mưu lừa cậu để cướp "khí" từ cậu sao ... ? – Hyesung mỉm cười siết chặt lấy Eric và hỏi.

- Ừ, nhưng tôi không bị mắc lừa hắn ta đâu ! – Eric cười đáp – Hắn ta dịu dàng đến mức nổi da gà, nó trái ngược hoàn toàn với mấy cái tát đen xì má tôi của "Hyesungie nguyên gốc" ấy !

- Tôi tát đen xì má cậu bao giờ ? – Hyesung bĩu môi bật lại – Cậu làm như má cậu là than cháy không bằng ý mà "đen xì" !

- Thì má tôi dăm bữa nửa tháng lại bị cậu tát cháy thui mà, không phải sao ? – Eric cười cười đáp lại – Vì thế nên khi tên quỷ kia vẫn hiền khô khi tôi ôm hắn, thì tôi đã thấy ngờ ngợ ngay !

- Cậu ôm hắn ta ư ? – Hyesung tức tối hỏi.

- ... Thì vậy, lúc đầu tôi tưởng hắn là cậu mà ! May mà tôi chưa làm gì ......

Hyesung khẽ "hứ" một tiếng, rồi ngúng nguẩy xoay người sang bên cạnh đầy giận dỗi. Eric bật cười vì hành động vương mùi giấm chua này của cậu, anh liền ôm chặt lấy eo của cậu, cọ mũi của mình lên da đầu cậu và kể tiếp :

- Nhưng đến khi tôi xì lửa ra doạ hắn ta, thì hắn ta giương cờ trắng đầu hàng liền ! Trước khi vào trong thế giới của cậu, tôi đã nhờ cha tôi giải hết huyệt võ công mà ông đã phong ấn lại ngày trước cho tôi, để đề phòng tôi phải đối diện với nó rồi. Mặc dù nó vẫn chưa đủ mạnh để làm gì được hắn cả, nhưng hắn vẫn chùn bước và buông tha cho cậu .....

- Nhắc đến thúc thúc mới nhớ ... – Hyesung bâng khuâng nói – ... Có ai ngờ là ngày xưa cha tôi và thúc thúc lại đã từng có một "giai thoại" tàn khốc với nhau như thế đâu chứ ...... ! Cho đến bây giờ thì tôi vẫn còn hoang mang đây này Eric ah ..... !

- Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc ấy hai người họ đến được bên nhau, thì làm gì có tôi và cậu của bây giờ chứ ! – Eric mỉm cười vuốt tóc Hyesung, trong đầu anh bắt đầu liên tưởng lại câu chuyện mà cha mình mới kể ban chiều.

- Mà cậu thấy linh cảm của tôi tốt không ? Rõ ràng là tên sứ giả thích khách kia có liên quan đến chuyện mất tích của cha cậu mà ! Lúc đầu tôi cứ tưởng hắn là kẻ tình báo của cha tôi, nhưng hoá ra hắn lại thuộc đội quân thích khách ngày xưa được thuê truy sát cha cậu .....

- Ừ, nhưng hắn đã giải nghệ, chui vào chốn trò chơi cặp đôi để chuộc lại lỗi lầm rồi ... mặc dù tôi vẫn thấy không thoải mái khi nhắc đến hắn ...... – Eric thở dài – Chính hắn là một trong những kẻ chia cắt gia đình tôi, cũng là kẻ gián tiếp ngăn cản chuyện bọn mình đến với nhau nữa ! Nếu như ngày xưa hắn không tấn công cha tôi khiến nhiệm vụ của ông thất bại, thì chúng ta đã có thể đường hoàng đến bên nhau mà không cần Tuyết Liên Tử gì rồi ! Nghĩ lại thấy tiếc thật đấy ...... !

Hyesung không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người trở lại phía Eric và vòng tay ôm lấy anh. Eric thì khỏi phải nói, bàn tay của anh không một giây phút nào chịu rời khỏi cái eo nhỏ xinh của Hyesung cả. Cả hai cứ lặng thinh nằm bên nhau như vậy, trong đầu hai người lúc này không còn một chút lo âu, sợ hãi nào như trong suốt hơn một tuần qua nữa. Mọi vướng mắc, mọi bí ẩn nay đã được giải đáp, và hai người chỉ đơn giản là hạnh phúc nằm bên nhau, và cùng hưởng thụ sự minh bạch, rõ ràng ấy thôi ....

- Vậy đến sáng ngày kia là mình sẽ bắt đầu xuất phát trở về trần gian nhỉ ! – Yên lặng được một hồi lâu, Hyesung liền khẽ lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.

- Ừ ! Cha mẹ cậu cho phép mình ở lại đây thêm ngày mai nữa, vậy thì mình có nên làm gì đó trước khi quay về không ? – Eric mỉm cười hỏi.

- Biết làm gì được đây, người trần gian đâu thể tự do đi lại ở đây được ! – Hyesung nhíu mày đáp – Chỉ có ở nhà ăn uống hay làm gì đó thôi !

- Thế thì mình ở nhà ăn uống đi ! – Eric hưởng ứng lại lời nói của Hyesung – Hơn một tuần nay không được ăn cơm Hyesungie nấu rồi, nên tôi thấy nhớ mùi dầu mè với vừng cậu hay bỏ vào món ăn lắm !

Sực nghĩ ra một điều gì đó, Hyesung liền khẽ siết nhẹ lấy người Eric, hai má cậu bắt đầu ửng hồng như thói quen của mình :

- Thế ... ừm ... ngoài nhớ cơm của tôi ra, cậu còn nhớ ... gì ... ờ ... của tôi không ..... ?

- Nhớ gì là nhớ gì ? – Eric quay sang ngơ mặt hỏi – Ngoài cơm của cậu ra thì tôi còn nên nhớ cái gì nữa nhỉ ? Mà sao mặt cậu lại đỏ thế kia hả Hyesungie ?

- ... ờ thì ... cậu biết mà .....

Hyesung ấp úng đáp đầy ngượng ngùng, rồi cậu liền giật mạnh cái chăn ở bên dưới lên, trùm kín mít lên cái mặt cà chua của mình rồi quay ngoắt người đi đằng khác. Thực sự thì mặt cậu không đủ dày để cậu có thể tự nhiên nói ra "nguyện vọng" hiện tại của mình dành cho Eric như thế .... Cậu chỉ có thể "gợi ý" như vậy, còn Eric hiểu được đến đâu thì là việc của anh .....

- Hyesungie còn cái gì mà tôi cần phải nhớ nữa đây nhỉ ... ? – Eric tay vuốt cằm và ngẩng đầu lên trời ra chiều suy nghĩ – Cậu không nói thẳng ra với tôi được hay sao hả Hyesungie .... ?

Hứ, còn lâu .... ! Cậu thà chết còn hơn là tự mồm mình nói ra cái điều đáng xấu hổ đó ..... ! Hyesung đỏ ửng mặt nghĩ thế, và cậu càng giấu kín cái mặt của mình hơn nữa đằng sau lớp chăn dày.

- Hyesungie không nói gì là tôi ngủ đấy nhé ! Tôi đâu có "thông minh" đến nỗi hiểu được cái mặt cà chua của cậu đang nói cái gì đâu !

Eric vẫn cố làm mặt ngơ đến cùng, rồi anh liền nhắm tịt mắt lại để giả vờ ngủ trong khi tay vẫn hồn nhiên ôm lấy eo của Hyesung. Và chính điều này đã khiến cho Hyesung muốn nổi điên lên. Đồ cá chạch ... cậu đã nói "rõ" đến như thế rồi mà hắn còn làm bộ không hiểu nữa .... !! Rõ là hắn muốn trêu già cậu đây mà, cái đồ cá chạch nham nhở đấy ... !!!

- ... Eric ah, cậu không biết thật à .... ?

Cuối cùng thấy Eric im ru lâu quá, lại nghe loáng thoáng thấy tiếng ngáy của anh ở đằng sau, Hyesung liền sốt ruột quay người lại, chọc chọc lên cổ anh mà ngượng ngùng hỏi. Nhưng Eric vẫn trơ lì trước cái chọc chọc ấy của cậu, làm cậu càng thêm khó xử hơn nữa. Nếu như bây giờ cậu không làm gì nhiều hơn thế này, thì coi như cuộc đối thoại trong đêm nay giữa anh và cậu sẽ chấm dứt tại đây. Mà cậu thì lại không muốn như vậy một chút nào.

... Nhưng nếu làm "nhiều hơn thế này", thì cậu sẽ ngượng lắm ..... !

Tính đi tính lại một hồi, thậm chí cậu có cảm giác bộ óc của mình đã sắp vỡ tung ra đến nơi rồi, cậu mới hít vào một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy khỏi vòng tay ôm quanh eo cậu của Eric. Bàn tay cậu mò mẫm lên cái nút thắt trên áo mình, rồi nhẹ nhàng rút nó ra. Chiếc áo trên người cậu theo đó cũng tuột ra ngoài, cậu vo tròn nó lại, rồi ném nó xuống cuối giường một cách không thương tiếc. Đâu đó xong xuôi, Hyesung liền đỏ mặt nằm trở lại bên cạnh Eric, và vùi mình vào lòng anh. Để xem anh có thể chịu được bao lâu, cậu ngượng ngùng nghĩ thế ....

Eric vẫn nhắm tịt mắt vào, nhưng lần này tay anh đã bắt đầu cựa quậy, chạm lên eo Hyesung sau khi cậu nằm trở lại bên cạnh mình. Nhưng đến khi phát hiện ra cái nơi mình vừa chạm vào lại mềm mịn đến đáng sợ, Eric liền rùng mình, tay chân rụng rời. Đợi đã ... Hyesungie của anh lại làm được điều này sao ..... ? Vốn dĩ từ lúc đầu, anh chỉ định trêu chọc cậu một lát cho vui thôi, ai dè cậu lại "uy hiếp tinh thần" anh tới mức này, thật là quá sức chịu đựng của anh mà ..... !

Bàn tay đang chạm lên eo cậu của anh liền từ từ lần ra sau lưng cậu, rồi ôm gọn lấy cái lưng ấy trong khi bàn tay anh đặt lên bờ vai trần của cậu. Anh di chuyển tới đâu, anh lại nhận thấy cậu rung người lên tới đó. Thậm chí anh còn có cảm giác cậu đang run rẩy liên hồi trong lòng anh nữa. Sự tò mò trong anh dâng trào lên cùng cực, anh liền hé mở đôi mắt vừa nhắm tịt để giả vờ ngủ của mình ra, nhìn xuống cậu ở bên cạnh. Rồi đến khi thấy cậu cũng đang nhắm tịt mắt lại, một tay tự bao quanh người mình một cách vụng về để che đi, một tay thì bịt chặt miệng trong khi hai má cậu đỏ bừng, thì anh biết mình không còn nhịn thêm được bao lâu nữa ....

- ... bây giờ tôi mới nghĩ ra ... rằng tôi đang nhớ điều cậu nhắc tới đến chết đi được .... – Eric thì thầm vào tai cậu trong khi siết chặt lấy cậu vào trong lòng.

- .....

- Cậu không nói gì tức là thừa nhận tôi đúng rồi nhé .... !

- .....

- Vậy tôi sẽ không nương tay với cậu nữa đâu ....

Nói rồi Eric liền chồm người tới, cắn nhẹ lên cái cổ thanh mảnh của cậu. Cậu bị giật mình, liền buông bàn tay đang bịt lấy miệng của mình ra và kêu lên. Anh liền nhanh trí chớp lấy thời cơ, anh túm lấy hai tay cậu và giữ chặt chúng lại, đồng thời anh nhào tới, khoá kín đôi môi cậu lại một cách hoàn hảo. Anh cảm nhận được cậu đang đỏ mặt và giãy giụa chống cự anh một cách dữ dội đến thế nào, nhưng anh mặc kệ. Hyesungie hư đốn, cậu đã cố tình dẫn dắt anh đến con đường "sai trái" này rồi, bây giờ lại còn giả bộ phản kháng nữa sao .... ? Để xem cậu còn làm bộ như vậy được tới bao giờ ... !



Trời về đêm càng lúc càng lạnh, căn nhà của Hyesung ngự trên đỉnh núi cao thì nhiệt độ lại càng thấp hơn nữa. Nhưng nó chẳng là gì so với nhiệt độ trong căn phòng của cậu lúc này cả. Bàn tay của anh và cậu đan chặt vào nhau không tách rời, phản chiếu lấp lánh hai chiếc vòng tay đen-trắng quen thuộc của hai người kề bên nhau ....

... Dù là bây giờ, hay là mãi mãi về sau, thì chúng vẫn sẽ đan chặt với nhau như vậy thôi .....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro