chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#8 - Thinking. 

Jessica đứng yên giương mắt nhìn MiYoungie của cô vừa tìm quyển album vừa lau vội dòng lệ nơi khoé mắt. Theo như người hàng xóm vụ cháy bắt đầu từ căn phòng số 5 và mau chóng lan sang các phòng khác. Khu dân cư với thu nhập không cao nên họ đều bận rộn kiếm thu nhập vào thời gian ấy và cũng nhờ đó nên không có thiệt hại về người. Ngọn lửa bén hơn nửa phòng MiYoungie cũng là lúc đội cứu hoả dập được nó.

MiYoungie xem quyển album đó như kỉ vật, tìm được một tí nào thì hay tí đó trong khi cô thì ngược lại. Thậm chí bây giờ nó đóng bụi bao nhiêu lớp cô còn chẳng biết. Jessica cau mài nhìn mười đầu ngón tay bắt đầu rộp lên của MiYoungie, chết tiệt làm sao khi cô ấy cứ một mực ra lệnh cho cô đứng đây đợi cô ấy. 

Bước đến và ngồi cạnh MiYoungie, cô nâng hai bàn tay dính đầy tro phồng rộp ấy ngang tầm mắt mình. 

"Dùm ơn hãy để tớ tìm giúp cậu."

"Không được, nếu bàn tay này bị thương sẽ không cầm cọ vẽ được." 

"Nhìn bàn tay cậu thế này tớ còn đau đớn hơn, MiYougie à, hãy để tớ tìm giúp cậu nhé." 

Jessica bắt đầu bới đống tro ấy lên khi vừa nhận được cái gật đầu đồng ý của MiYoungie. Cô cũng thật ngu ngốc khi ngay từ đầu đã không lao vào tìm giúp mà lại nghe theo lời của MiYoungie. Cô chỉ biết tìm thật kĩ từng centimeter một với hi vọng tìm được chút gì đấy cho cô ấy.

"Quyển album rất quan trọng với mẹ. Tớ đã từng bị mẹ phạt đánh khi tò mò xem trộm." giọng MiYoungie nghèn nghẹn buồn.

"Tớ đoán bây giờ nó cũng quan trọng với cậu đúng không."

"Quyển nhật kí và album là tất cả những gì mẹ để lại cho tớ."

"Được rồi, tớ sẽ cố tìm. Giờ thì đừng khóc nữa MiYoung ngốc." cô dùng ống tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của MiYoungie một cách trìu mến.

Dù cô vẫn mong tìm được gì đó cho MiYoungie nhưng càng tìm lại càng vô vọng. Mọi thứ giờ chỉ còn lại đóng tro tàn đen, thỉnh thoảng có vài khúc gỗ cứng nằm bên trong. Quyển album bằng giấy sao có thể chóng chọi lại với cơn lửa vô tình.

#

Jessica kín đáo nhìn MiYoungie ôm chặt quyển nhật kí vào lòng với ánh mắt trống rỗng. Sau vài giờ tìm kiếm mà kết quả chỉ là con số 0 nhưng MiYoungie lại không bỏ cuộc và tìm lại từ đầu. Cô phải nói mãi, thậm chí to tiếng trước cô ấy mới thuyết phục được MiYoungie bướng bỉnh về nhà.

Tiffany đã quá chú tâm vào quyển nhật kí mà không nhận ra rằng trong đôi mắt nâu khó đoán của Jessica đang ưu phiền điều gì đó. Và cô cũng chẳng biết được rằng thật ra Jessica đã tìm thấy thứ-duy-nhất-còn-sót-lại của quyển album. Cô đã bỏ qua ánh mắt, thái độ của Jessica vào thời điểm ấy, cô chỉ biết cố gắng tìm quyển album.

"Tớ xin lỗi vì không thể bên cậu lúc này, một vị khách quan trọng vừa mới nhắn tin yêu cầu một cuộc hẹn." Jessica đỗ xịch xe trước biệt thự siết nhẹ tay Tiffany.

"Tớ ổn và không cần xin lỗi đâu Yeonie. Giải quyết xong việc rồi về nhé."

Jessica gật đầu hôn nhẹ vào trán MiYoungie. Cô ấy vẫn tặng cho cô nụ cười tạm biệt nhưng nó khác với mọi ngày lắm, gượng gạo và đượm buồn.

#

Jessica thả người lên chiếc giường êm ái trong phòng ngủ của cô và lấy từ trong túi áo tấm hình có phần hơi cháy xém. Cô đã nói dối MiYoungie, nói dối về vị khách nào đấy và giấu nhẹm luôn chuyện cô đã nhặt được tấm hình này. Cô biết làm vậy làm sai và bản thân cô đang thấy có lỗi với cô ấy nhưng biết làm sao được khi trong bức ảnh đó là người cha của cô. Một mớ hỗn độn, rối mù đang vây lấy đầu óc Jessica, cô tự hỏi mối quan hệ giữa mẹ MiYoungie và cha cô là gì.

"JeonJu có anh và em. - 12.8.1987"

Jessica cố bình tĩnh trước dòng chú thích phía sau bức ảnh nhưng nó không có hiệu quả ngay lúc này. Hai người họ quen biết nhau trước khi cha cô và mẹ cô đến với nhau những một năm, như thế mối quan hệ giữa họ chắc không đơn giản phải không?!

Tình nhân?

Người yêu?

Cô không biết, cô không muốn biết, cô mặc kệ suy đoán còn lại trong đầu mình mà nhét tấm hình vào trong hộc bàn, khoá nó lại. Chỉ một tấm hình thân mật thì nói lên được gì chứ, vài dòng chữ chú thích thể hiện được gì? Tạt nước vào mặt liên tục như muốn rửa trôi toàn bộ những gì đang nghĩ trong đầu, Jessica lại nhìn vào gương rồi lại tiếp tục tạt nước vào mặt mình. Thật mạnh, thật rát, thật đau.

Cô không muốn nghĩ đến nó. Cô phải vẽ tranh, phải rồi, vẽ tranh mới giúp cô tạm quên đi mọi chuyện và chỉ chú tâm vào những nét vẽ trừu tượng của bức tranh. Chiếc cọ mạnh bạo di chuyển và cọ xát lên bảng giấy trắng tinh, nét vẽ chồng chéo đan xen rối tung rối mù.

Rối quá!

Thêm một lớp màu xanh dương chồng lên những vệt màu đen tăm tối. Một lớp màu xanh đậm hơn nữa, nó phải lấp hết màu đen đi.

Lấp tất cả!

Bức tranh hôm nay không giống với phong cách ngày thường của cô, nó nham nhở những vệt màu chồng lớp lên nhau. Cứ như vẽ sai, xoá chẳng được, lại phải dùng màu khác để che lấp nó đi.

Nhưng-

Vẽ sai vẫn là vẽ sai.

#

Jessica nằm dài trên sàn gỗ dưới tác động của âm rung điện thoại truyền đến cả cơ thể cô. Chẳng buồn nhúc nhích cơ thể, cô vẫn nằm ở tư thế đó và mắt thì dán chặt lên trần nhà. 

Ánh mắt cô đỏ ngầu và bất chợt cô dùng tay đánh thật mạnh vào đầu mình. Đánh thật mạnh, thật đau.

"Không...không phải...không thể...không...không được..." 

Lắc đầu như một kẻ bị kết tội oan, Jessica vẫn không ngừng tự đánh bản thân mình...

Cô muốn gặp MiYoungie. Con tim cô đang réo gọi tên người con gái mà cô yêu thương...

#

Đôi mắt Tiffany cứ ngóng trông mãi về phía cánh cửa nhà. Cô đang chờ Yeonie, từ chiều đến giờ vẫn không có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn từ cậu lại làm cô sinh lo. Bình thường gặp khách hàng Yeonie chỉ xa cô chừng hai tiếng là cao và giờ đã hơn năm tiếng trôi qua. Cô đã gọi cho cậu hơn hàng chục cuộc và vô số tin nhắn nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng tút dài và không một tin trả lời.

"Có thể cô Jung bận vẽ gấp tranh cho khách nên về muộn, cô Tiffany đừng lo lắng quá. Đây, cô uống chút nước." vị quản gia đặt ly nước cam ép xuống bàn cho Tiffany.

"Cảm ơn bác."

"Cô đừng khách sáo. Tôi có chút việc cần ra ngoài, cô Tiffany không phiền chứ?"

"Không đâu ạ, nếu bác bận thì cứ đi, cháu ở nhà trông Junggie một mình cũng được. Dù sao con bé vẫn đang ngủ." cố vẽ ra nụ cười Tiffany trả lời.

Cô thở dài lần thứ n sau khi đóng cánh cửa ra vào lại. Tiết trời cứ mưa mãi, cô lại một mình trong căn biệt thự này với nỗi nhớ Yeonie của cô dày vò cả cơ thể. Chợt nhớ có một thứ giúp cô tạm quên đi nỗi nhớ với Yeonie, cô bước đến chiếc túi xách và lấy quyển nhật kí ra khỏi đó.

Chậm rãi ngồi xuống sofa, Tiffany mở chiếc nút gài và khám phá trang đầu tiên trong quyển nhật kí của mẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro