Chap 3: Ta thuộc về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn năm yên trên giường không nhúc nhích. Chính xác là cô không nhúc nhích nổi. Đã hai năm rồi mới nghe lại giọng nói ấy.

Inner sakura"shanaroo, nói gì với cậu ấy đi"

- Anh...về khi nào vậy?

Sasuke không trả lời mà đặt thanh kiếm lên bàn. Sasuke phủi lớp tuyết bám trên quần áo và bắt đầu cởi đồ. Dưới ánh đèn phản chiếu từ ngoài cửa sổ một cơ thể hiện ra khiến cô không thể rời mắt. Sasuke-kun đã cao lên bao nhiêu vậy? À, mà cũng phải thôi. Ai cũng như vậy cả. Đến cả tên lùn Naruto cũng thế mà.

- Hn, giường hơi nhỏ thì phải

- Sasuke-kun?? - cô chợt đỏ mặt.

- Em có thể không nhìn- giọng anh tỉnh bơ.

Cô mỉm cười:

- Nhưng em trót nhìn mất rồi.

- Hn.

Sakura cũng không biết Sasuke đã làm thế nào nhưng bây giờ cô đang nằm trên người anh. Đầu cô gối vào ngực anh nghe rõ từng nhịp đập, từng hơi thở của anh. Cơ thể anh hơi lạnh nhưng hơi thở thì thật ấm áp. Tay phải anh khẽ vuốt mái tóc màu hoa anh đào. Anh đưa tay xuống chạm nhẹ vào đùi cô. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng. Anh từ từ cởi nó ra. Tim cô như ngừng đập. Kích thích. Và cô biết anh cũng vậy. Bằng chứng quá rõ ràng. Anh đang nude mà. Cô bật cười khúc khích.

- Hừ. Biết nhiều như em không tốt đâu.

- Tay anh lạnh quá!

- Hn. Ngủ đi. Anh mệt rồi.

Inner Sakura "shannaroo, mình không đủ hấp dẫn ư?"

Em thật đẹp. Anh chỉ muốn quấn lấy cô. Anh muốn hôn cô nhưng nếu làm vậy anh sợ không kiềm chế được bản thân. Anh muốn chuẩn bị mọi thứ kĩ càng hơn.

.

.

.

Đêm nay có lẽ là đêm tuyệt với nhất. Nhưng có lẽ cô kunoichi tóc hồng lần này đã sai rồi. Còn nhiều đêm nữa tuyệt vời hơn cơ. Tôi đảm bảo thế. À, Sasuke đảm bảo thế(cười gian). Đôi trai gái chìm sâu vào giấc ngủ.

.

.

.

- Sakura-chan sao lâu vậy nhỉ? - Naruto mặt đầy lo lắng

- Thử bấm chuông lần nữa xem.

- Chúng ta đã bấm nãy giờ mà. Hôm nay cậu ấy không phải tới bệnh viện mà đúng không? Cậu ấy hẹn chúng ta ở nhà cậu ấy mà.

- Có ai biết mật khẩu để vào nhà không nhỉ?

- À. Tớ biết- Naruto lên tiếng.

- Sao bây giờ cậu mới chịu nói hả Baka?

- Ouch. Sao lúc nào cũng là mình vậy?

- Sakura, cậu có ở nhà không?

Cửa phòng Sakura bật tung

- Trán vồ, giờ này mà cậu vẫn....

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét thất thanh của cả hai bên.

Cũng dễ hiểu thôi.

- Hn, các cậu ồn quá đó.

Chết tiệt, mình mệt quá nên không nghe thấy tiếng động. Hơn nữa tại sao mình lại ngủ say vậy chứ? Mà cũng đâu có gì to tát. Giống như một màn chào hỏi thôi. Cô ấy là của tôi rồi. Tên đầu vàng và tên lông mày sâu róm đã hiểu chưa? Sasuke cười đắc thắng.

Đôi trai gái vẫn nằm bên nhau . Dù mọi người đã đi được hơn một tiếng rồi. Dường như chẳng gì có thể chia cắt được hai người. Anh ấm áp khác hẳn đêm qua lúc anh mới tới. Cơ thể anh thật hoàn mĩ nếu anh không bị mất đi cánh tay trái trong trận chiến với Naruto hai năm trước. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô vẫn yêu anh cho dù chẳng ai có thể nhận ra anh.

- Sasuke-kun?

- Hn

- Em nghĩ em sẽ dậy nấu ăn và giặt đồ cho anh. Anh cứ ngủ thêm đi nhé.

- Một lúc nữa thôi, Sakura!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro