Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp 7B1, mới sáng sớm đã ồn ào. Tiếng một lũ con trai cười ầm ĩ vang cả ra ngoài hành lang, át đi tiếng khóc thút thít của của một cô bé. Luhan - cậu bé có làn trắng bóc - tay huơ huơ cái bật lửa hình khẩu súng, miệng cười nhăn nhở:

- Ê Seohyun, cho tao quyển vở này đi. Xem cái bật lửa này có tốt không?

Seohyun - cô bé nhỏ người đang rúm ró đứng giữa một vòng tròn bọn quỷ lớp 7B1 - miệng méo xệch, tay giữ khư khư quyển vở màu hồng hình Hello Kitty:

- Không được, đây là vở Văn của tao.

Mặc kệ con bé bắt đầu mếu máo, Luhan nháy mấy đứa đàn em xung quanh xúm lại, đẩy ngã Seohyun xuống rồi giật lấy quyển vở, bắt đầu châm lửa. Quyển vở hồng cháy, đỏ rực rồi tan thành tro, bay lung tung khắp lớp. Seohyun bật khóc thành tiếng, nức nở. Mấy đứa con trai xung quanh có vẻ ái ngại khi một con nhóc người bé tý ngồi thụp xuống nền nhà khóc to, nhưng có vẻ như chủ nhân của việc khiến Seohyun khóc lúc này lại rất bình tĩnh. Thằng nhóc đá vào chân Seohyun, giật lấy đuôi tóc dài đen nhánh của cô nhóc, gằn từng tiếng:

- Cấm mày khóc. Nếu không tao đốt luôn tóc mày đấy.

Con bé vẫn khóc, càng lúc càng lớn. Luhan bực mình, tay bật cái bật lửa, từ từ dí vào mái tóc đen nhánh của Seohyun.

- Vẫn khóc này!

Lũ con trai thấy sắp có trò vui liền cười khoái trá. Miệng nhao nhao cổ vũ thằng bạn đại ca của chúng nó:

- Đốt đi anh Luhan, xem tóc cháy có mùi như thế nào. Tóc con này dài, cháy một đoạn không sao đâu.

Luhan - nhờ có sự cổ vũ cùa đám đàn em - lại càng hứng chí hơn, tay đưa cái bật hơ hơ đuôi tóc của Seohyun. Có mùi khét bốc lên.

- NÀY! MÀY LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ LUHAN?

Cái giọng chua ngoa vang lên không lẫn đi đâu của cái Yoona - lớp trưởng thét lên. Cả lũ đang cười hớn hở bỗng im bặt. Luhan nghe cái giọng “nghìn năm có một” ấy thì giật mình, cái bật lửa trên tay rơi xuống. Nhưng tóc Seohyun đã bốc cháy mất một đoạn. Taeyeon chạy đến, lũ quỷ tự động rẽ ra cho nó vào. Một tay cầm tóc Seohyun, một tay cầm cặp sách đập đập vào đuôi tóc đang cháy một cách rất nhiệt tình. Cuối cùng thì tóc Seohyun cũng ngừng cháy nhưng mất đi một đoạn khá dài, phần đuôi tóc khô ráp, màu hung hung.

Seohyun vẫn không ngừng khóc, hai tay che mặt, nức nở. Yoona quát ầm lên:

- Một lũ con trai chúng mày xúm vào bắt nạt Seohyun không thấy nhục à? Xem chúng mày làm gì đây? Lát nữa xem chúng mày có chết với cô Tiffany không ?

Cô Tiffany là cô chủ nhiệm lớp 7B1, cực kì nghiêm khắc, thét ra lửa. Luhan đã từng bị cô đình chỉ một tuần vì đánh nhau, còn bọn đàn em lóc nhóc kia thì mỗi đứa 3 ngày.

Nghe Taeyeon trưởng nhắc đến cô Tiffany, mặt đứa nào đứa đấy xám ngoét. Riêng Luhan mặt vẫn nhơn nhơn, thách thức:

- Mách được cứ mách, cùng lắm tao chuyển trường. Sợ gì!

Taeyeon  tức nổ đom đóm mắt, nghiến răng trèo trẹo:

- Được. Cứ chờ xem.

Nói rồi Yoona đỡ Seohyun dậy. Con bé còn chưa hoàn hồn. Mặt không có tý cảm xúc nào, trắng bệch. Taeyeon phủi phủi quần áo cho Seohyun, miệng dỗ dành an ủi Seohyun, rồi lầm bầm:

- Thằng ôn con, đừng có cậy nhà mày giàu thì làm gì cũng được. Lần này thì 100% chuyển trường rồi con ạ.

Seohyun ngồi yên vào chỗ, giờ mới dám lên tiếng:

- Nhưng mà Tae ơi, tao sợ nó trả thù tao lắm.

- Lo cái gì. Yên tâm, đã có con bạn tri kỉ của mày ở đây rồi. Vừa nãy nó đốt vở gì của mày thế?

- Vở Văn.

- Úy, tý nữa là tiết Văn rồi. Đây, cầm lấy mà ghi. May mà hôm nay tao cầm mấy quyển vở mới đi đấy.

Seohyun đón lấy quyển vở, nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó rất đẹp, cực kì hồn nhiên. Cái môi bé tý toe toét ra, lộ cả hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

- Gớm. Mới khóc xong đã cười rồi. Đi rửa mặt với tao, mặt mày lem nhem quá cơ.

- Ừ đi. Mới sáng ra đen quá. – Seohyun nhăn nhó – Không biết tao với Luhan có thù oán gì mà sao nó cứ “cắn” tao.

- Tại mày cả, ai bảo hiền quá bị chúng nó bắt nạt cơ. – Taeyeon nguýt dài.

- Ước gì tao cũng mạnh mẽ được như mày thì đỡ.

- Đi học võ với tao đi. Học võ đánh chết cha mấy thằng mấy dạy kia đi. Nói đến chúng nó lại bực mình. Dám lợi dụng lớp vắng bắt nạt mày. Không biết lần này lần thứ mấy rồi. Sao mày không dám tổng sỉ vả vào mặt chúng nó. Cứ im im chúng nó lại được đà bắt nạt. Lần này lần thứ mấy rồi. Tao bảo bao lần rồi mày có nghe tao đâu cơ chứ. – Tae lại lên giọng giáo huấn.

- Ừ ừ biết rồi!. Quá quen với những lần giáo huấn như thế này cùa Taeyeon, Seohyun chỉ cười hiền. Thật ra nó cũng muốn thế lắm chứ, nhưng bản tính nó nhát từ bé. Ở nhà sợ bố mẹ với anh trai một phép, có cãi lại bao giờ đâu.

Sau lần bắt nạt Seohyun thì Luhan bị cô Tiffany lôi lên Ban Giám Hiệu, lập biên bản đình chỉ học 3 tuần. Quá ngán ngẩm vì con trai nghịch như quỷ của mình bị đình chỉ hết lần này đến lần khác, mẹ Luhan nộp đơn xin Ban Giám Hiệu cho thằng nhóc chuyển trường. Sở dĩ Luhan bắt nạt Seohyun và có một lượng đàn em lóc nhóc khá lớn, căn bản vì nó lớn hơn bạn cùng lớp 1 tuổi. Nghe đâu vì đánh nhau nên bị lưu ban. Không chỉ mình cái Seohyun và Taeyeon mừng mà cả lớp 7B1 cũng mừng theo. Cuối cùng thì cái lớp này cũng được yên ổn. Những trò nghịch ngợm, phá đám thầy cô của Luhan cùng lũ đàn em được chấm dứt. Những ngày tháng cấp 2 của Seohyun cũng bình yên hơn, và cô nhóc cũng lành lặn đến lớp, không nơm nớp lo sợ như trước nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro