Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun đi rồi, còn mỗi Luhan ở trong phòng. Cậu gục đầu vào tay, nghĩ về việc vừa mới xảy ra. Không ngờ 3 năm không gặp Seohyun lại thay đổi như vậy. Nó không còn là con bé nhút nhát, lúc nào cũng rúm ró trước những trò bắt nạt của cậu, không dám phản kháng. Seohyun của bây giờ đã dám đứng dậy, vung tay tát cậu. Cái tát làm cậu nóng máu, khiến cậu quát Seohyun, giở giọng điệu khinh khỉnh trả lời nó. Chắc Seohyun ghét cậu lắm. Mà không, Seohyun luôn luôn ghét cậu mới đúng. Học cùng với nó bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm cậu gây khó dễ cho nó. Hết tạt nước vào người nó, hất đổ bữa sáng của nó, nhốt nó trong nhà vệ sinh của trường, .... và cuối cùng là đốt vở và tóc của nó. Thử hỏi làm sao mà nó yêu quý cậu chứ.

Mải suy nghĩ, Luhan không biết có người bước vào.

- Anh lại giở mấy trò cũ ấy ra à? - Giọng của Taeyeon.

Luhan ngồi im, không nhúc nhích, cũng không trả lời Taeyeon

- Sẽ chả có cô gái nào thích anh nếu anh làm thế đâu. - Taeyeon thở dài, ngán ngẩm.

Đúng, Luhan rất thích Seohyun. Thích từ hồi mới vào cấp 2. Nhìn cái mặt bầu bĩnh, làn da trắng hồng đúng kiểu trẻ con, nụ cười cực đẹp của Seohyun là Luhan đã “cảm” ngay. Luhan bắt nạt Seohyun cũng chỉ vì một mục đích là Seohyun sẽ chú ý đến cậu. Bị chuyển trường, Luhan tưởng rằng sẽ quên được cái con bé nhút nhát ấy, nhưng cậu vẫn nhớ da diết cái nụ cười hồn nhiên, vẻ đẹp thánh thiện của Seohyun. Cậu điều tra từ bọn đàn em biết Seohyun thi trường THPT EXOSHIDAE, cậu cũng nộp hồ sơ thi vào trường đấy, biết tin Seohyun đỗ, Luhan cũng “chạy” vào trường. Nhưng đứng trước Seohyun cậu lại lúng túng, không dám cho Seohyun biết tình cảm của mình, cậu che đậy sự lúng túng ấy lại bằng những hành động chọc phá Seohyun. Cậu thầm nguyền rủa mình khi đã làm tổn thương Seohyun.

- Thế giờ anh phải làm như thế nào? – Luhan uể oải đáp.

- Bắt đầu tình yêu bằng tình bạn trước đi. Khiến Seohyun quên hết chuyện cũ, chấp nhận anh. - Taeyeon đáp lại, giọng rất nghiêm túc.

- Nhưng cô ấy giờ ghét anh lắm.

- Em sẽ giúp anh. Ngày mai ở phòng chức năng, ra chơi tiết 1.

- Ừ.- Luhan nói rồi đứng dậy đi về, để lại  Taeyeon đứng trong phòng, khẽ thở dài: “Đúng là đồ ngốc, đời có ai tán gái như anh không?”

Nó đến lớp với cái bộ mặt không thể tệ hơn. Đôi mắt thâm xì vì mất ngủ, sưng lên vì khóc. Cái mặt bí xị, má chảy xuống. Taeyeon nhìn nó mà khẽ rủa thầm ông anh quái ác của mình, nặn một nụ cười tươi nhất có thể quay sang nó.

- Seohyun này, tý nữa hết tiết xuống phòng chức năng lấy đồ với tớ nhé.

- Ừ. – Seohyun trả lời mà không cần hỏi xem Taeyeon lấy cái gì ở đấy. Có lẽ cú “chấn động” ngày hôm qua vẫn chưa hết. Về nhà, nó đã bị bố mẹ tra khảo là đi đâu tối mịt mới về. Nó chỉ ấp úng trả lời là đến nhà bạn rồi chạy biến lên phòng, khóa cửa khóc rấm rứt rồi ngủ lúc nào không biết, quên cả ăn tối.

Trường nó quy định giờ ra chơi hết tiết 1 là dài nhất – 15 phút để học sinh xuống canteen ăn sáng. Vừa mới trống, Taeyeon đã lôi tuột nó đi. Nó chỉ biết ú ớ theo sau. Qua cửa lớp 10C3, nó khẽ rùng mình, bước chân gấp gáp hơn. Đến cửa phòng chức năng, bỗng Taeyeon đẩy nó vào, nói nhanh rồi chạy biến:

- Á tớ đau bụng quá, cậu vào lấy giúp tớ quyển vở ở trên đệm nhảy ấy, tớ để quên.

Phòng chức năng là một phòng tập đa năng, rất rộng, phân chia rõ ràng: khu bóng rổ, khu đánh cầu lông – đá cầu, khu nhảy xà,… Nó khẽ đẩy cửa vào, đưa mắt tìm khu nhảy xà, cụ thể là cái đệm nhảy. Kia! Quyển vở của Taeyeon. Nó nhanh nhảu chạy đến cầm quyển vở lên. Có một giọng nói trầm trầm vang lên, khiến nó giật mình:

- Seohyun!- Quyển vở trên tay nó rơi cái bộp. Là Luhan. Nó trợn mắt, lí nào lại… Nó cứng nhắc quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Đúng là “oan gia ngõ hẹp”, sao lại gặp Luhan vào lúc này cơ chứ. Nó nhanh chóng cúi xuống nhặt quyển vở, định chạy nhanh ra khỏi phòng nhưng Luhan đã giữ tay nó lại, thành khẩn:

- Nghe tớ nói đã. Tớ xin lỗi vì chuyện hôm qua. Tớ biết tớ đã quá đáng với cậu.

Nó quay hẳn người lại, tròn mắt nhìn Luhan, quá đỗi ngạc nhiên. Luhan mà cũng biết xin lỗi? Nghĩ lại chuyện hôm qua, cục tức trong người nó lại dâng lên. Giằng mạnh tay mình khỏi tay Luhan, nó nghiến răng:

- Chẳng phải tôi đã nói là không muốn nhìn thấy mặt cậu sao? Cậu còn có ý đồ gì nữa? Hôm qua còn chưa đủ à?

- Tớ xin lỗi. Tất cả là tại tớ. Tại tớ… tớ… - Luhan ấp úng.

- Cậu làm sao? – Nó hỏi, khẽ nhíu mày trước con người hoàn toàn khác của Luhan.

- Tại… tớ… TỚ CHỈ MUỐN LÀM BẠN VỚI CẬU. – Luhan đột nhiên quát lên, khiến nó giật mình.

- Cậu ra lệnh cho tôi đấy à? Rốt cục thì cậu đang nghĩ trò gì thế? Lại một trò trả thù mới nữa à? Cậu bắt nạt, hành hạ tôi như thế giờ lại muốn làm bạn với tôi. Cậu muốn cái gì thì nói đi. – Nó trừng trừng nhìn Luhan.

- Tớ không có ý gì cả. Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu. Tớ…

- Thôi đi, đừng có giả tạo nữa. Tôi có việc rồi. Chào cậu và đừng để tôi gặp lại cậu nữa.- Nó nói rồi quay đầu đi thẳng.

Chờ nó đi mất, Taeyeon mới từ bụi cây gần đấy chạy vào, đập ngay vào mắt là cảnh Luhan tức tối sút mạnh vào cái rổ đựng bóng, bóng lăn tung tóe. “Chắc không được rồi” - Taeyeon lẩm bẩm rồi chạy lại chỗ Luhan, khẽ hỏi:

- Thế nào rồi anh?

- Không được. Điên quá. Anh thật sự thành thật mà. – Luhan tức tối, đinh tung chân sút vào rổ bóng kế tiếp nhưng Taeyeon đã ngăn ngay lại.

- Đừng có phá nữa. Để em lên khuyên Seohyun xem sao.

Nó ngồi trong lớp, nằm gục xuống bàn. Đầu óc quay cuồng trong những lời nói của Luhan. Nó lo sợ rằng Luhan đang có ý đồ khác. Quá vô lí. Không có lí do gì mà Luhan phải hạ mình xin lỗi nó. Nó sẽ không rơi vào bẫy của Luhan lần nữa đâu.

Taeyeon nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nó, tay đặt lên vai, khẽ lay nó dậy.

- Ai… À Taeyeon. Vở của cậu này. – Nó chìa quyển vở mà Taeyeon “quên” ở phòng chức năng.

- Lát nữa về đợt tớ ở cổng trường, đi ăn sữa chua với tớ đi. - Taeyeon cười nhẹ.

Nó đảo mắt, suy nghĩ, chân mày giật giật, khẽ nhăn lại.

- Yên tâm, chỉ có tớ với cậu thôi. - Taeyeon nháy mắt, như đọc được suy nghĩ của nó.

Nó giật mình. Lẽ nào Taeyeon biết nó tránh mặt Luhan. “Không có Luhan thì được” Nó khẽ gật đầu đồng ý.

Quán Yogurt Gabbit - Tại bàn số 3 cạnh cửa sổ. Nó chống tay vào bàn, tận hưởng từng cơn gió bên cạnh cửa sổ. Gió mơn man khuôn mặt bầu bĩnh, hôn lên làn da trắng hồng, đùa nghịch từng lọn tóc đen nhánh. Trông nó yên bình, không gợn chút lo âu. Yoona gọi 2 ly Yogurt, một vani một socola. Nó thích ăn những gì liên quan đến socola. Có lẽ Taeyeon biết được sở thích này nên không cần hỏi nó ăn gì mà đã nhanh nhảu quay sang chị phục vụ gọi đồ. Nó khẽ cười. Taeyeon nhìn thẳng vào nó, nghiêm nghị:

- Tớ gọi cậu ra đây là để… ăn sữa chua, hề hề. – Gương mặt hình sự của Taeyeon bỗng chuyển qua nhăn nhở.

Nó tý sặc. “Rất giống Luhan”. Nó giật mình. Tự nhiên nghĩ đến cậu ta làm gì chứ. Chắc tại Taeyeon nhăn nhở giống Luhan, anh em mà. Nó tự giải thích rồi quay ra trêu Taeyeon:

- Thì ở đây bán sữa chua mà. – Nó cười tít.

.

- Thật ra còn chuyện khác nữa. - Lại nghiêm nghị - Tớ nghe anh tớ kể rồi, chuyện cậu bị anh tớ bắt nạt.

- Thì… thì sao? – Nó lúng túng, hình như nó đoán ra được ý định của Taeyeon.

- Anh tớ thật sự muốn làm bạn với cậu. Những trò hồi trước là của “thời trẻ con bồng bột”, cậu có thể bỏ qua được không?

- Vậy cái trò lôi tớ vào bar làm trò cười cho lũ bạn của cậu ấy cũng là phút nghịch dại của trẻ con à?

- Thật ra thì anh ấy không có ý lôi cậu làm trò cười. Anh ấy rất ngốc khi bày tỏ tình cảm của mình… à ý tớ là suy nghĩ của mình với người khác. Luhan rất quý cậu, thật đấy. Cái thằng hôm qua đưa rượu cho cậu suýt nữa bị Luhan đánh cho bết nếu mọi người không can lại. Luhan lo cho cậu khi thấy cậu ngất, nhưng anh ấy rất tệ trong việc nói ra suy nghĩ của mình nên mới có thái độ đấy. Cậu có thể hiểu cho Luhan được không?

- Xin lỗi cậu, nhưng tớ chỉ muốn được yên ổn thôi. Ai dám chắc là quan hệ với Luhan thì tớ được bình yên. Với lại tớ không muốn làm bạn với anh cậu, tớ xin lỗi nếu xúc phạm, tớ sẽ không bao giờ chấp nhận con người hư hỏng ấy. Tớ về đây.

Seohyun đẩy tiền về phía Taeyeon rồi xách cặp bỏ đi. Để lại Taeyeon ngồi thẫn thờ, “Anh làm gì quá đáng với Seohyun mà để cậu ấy nặng lời nói về anh thế?”.

Bước chân nặng trịch đến lớp, đầu nó vẫn quay cuồng câu hỏi “Luhan muốn làm bạn với nó?”, cũng vì mải suy nghĩ mà lúc nãy tý nữa nó “xòe” ở đường. Có tiếng nhốn nháo ngoài cửa lớp, nó cũng chả quan tâm, chắc lại có anh khối trên đẹp trai nào ngang qua, nó còn lạ gì lũ con gái lớp nó nữa, rặt một lũ hám trai. Đang định gục xuống bàn ngủ thì tiếng lũ con gái nhao nhao:

- Seohyun, êm Seohyun nhà mình đâu? Ra có người gặp.

Hở, gặp nó? Nó có quen biết ai ở trường ngoài 38 con người lớp nó đâu mà lại có người tìm. Nó bước nhanh ra cửa lớp, bản tính tò mò nổi lên, át đi nỗi lo về Luhan đã hành nó ngủ không ngon suốt đêm qua. Là Suho - kẻ đã đưa li rượu mạnh cho nó. Nó vẫn chưa quên cậu ra, trừng trừng nhìn cậu, giọng trầm hẳn xuống, nó nói, như ấn mạnh từng chữ xuống:

- Cậu làm gì ở đây?

- Cho… cho… cho tớ xin lỗi. Thành thật xin lỗi cậu, tớ đã làm điều không phải với cậu. Tha lỗi cho tớ. - Suho tuôn một tràng, cái miệng méo xệch, mặt nhăn như cái giẻ.

- Lại một trò mới cùa Luhan à? – Nó cảnh giác.

- Không… không phải. Anh Luhan không liên quan. Tớ hối hận lắm. Cậu bỏ qua cho tớ được không? Làm ơn… - Suho bỗng khuỵu xuống, miệng liên tục lải nhải.

Nó thật sự sốc. Nó không nghĩ Suho lại làm như vậy. Nó vội vàng đỡ cậu ta dậy, lắp bắp:

- Cậu… cậu sao thế? Sao lại…

- Cậu không cần biết, cậu bỏ qua cho tớ, được không, xin cậu đấy. - Suho vẫn tiếp tục nhì nhèo, định khuỵu người xuống lần nữa.

- Được… được rồi. Đứng lên đi, tớ quên hết rồi.

- Cám ơn cậu, cám ơn rất nhiều. - Suho mừng rơn, rối rít cảm ơn rồi chạy biến về lớp.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro