Chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó ngồi trong lớp mà hết vò đầu bứt tóc lại quay sang hành hạ quyển vở. Nó vừa làm gì vậy? Khiêu khích cái kẻ mà nó sợ hơn thần chết? 3 năm cấp ba của nó rồi sao đây? Chẳng lẽ lại chuyển trường? Nhưng mà khó khăn lắm nó mới thi vào trường này – ngôi trường có tiếng dạy giỏi của thành phố. Không được, 3 năm Yoona huấn luyện nó không thể công cốc như thế được. Nó đã (và đang ^^) học võ cơ mà, sao phải lo, mặc dù nó không giỏi võ nhưng các thế võ thầy dạy cho nó cũng không phải là vô dụng, còn bản lĩnh của nó qua những lần hát hò làm MC nữa cơ mà. Mà nói mới nhớ, học lực của Luhan yếu lắm, sao lại thi đỗ vào trường này. Lạ thật! nó mải suy nghĩ mà không biết là Taeyeon về lớp, ngồi cạnh nó từ lúc nào. Taeyeon khẽ gọi:

- Seohyun ơi!

Không trả lời.

- Seohyun ơi!

Vẫn không trả lời.

- SEOHYUN !

Nó giật bắn người, ngã khỏi ghế, rơi cái rầm phát. Taeyeon đang tức điên vì nó dám bơ cô cũng phải bật cười.

- Cậu nghĩ cái gì mà tớ gọi 3 câu không trả lời thế?

Nó lúng túng trả lời:

- À… không có gì. Tớ đang ngắm lớp.

Taeyeon suýt bật cười trước câu trả lời ngây ngô như đứa ngố của Seohyun. Cô nén cười, nghiêm nghị nhìn nó:

- Hết tiết này trường cho khối 10 về sớm. Cậu đi ăn kem với tớ đi. Coi như làm quen tìm hiểu thân nhau hơn.- Nói rồi Taeyeon cười tít mắt, rất vô tư.

- À.. ừ… ừm. À mà anh họ cậu có đi cùng không? – Nó chợt hỏi, nếu có mặt tên hắc ám ấy chắc nó nuốt không trôi mất.

- Tất nhiên là có. Anh tớ nói là muốn đi chơi ôn lại chuyện xưa với cậu. Anh tớ bảo hồi trước thân với cậu nhất đấy! - Taeyeon nháy mắt tinh nghịch, nhiều lúc nó nghĩ Taeyeon không biết buồn thì phải.

- Bạn thân á? Gì cơ? Không phải đâu? Anh cậu hồi trước... - Nhưng nó chưa nói hết câu thì Taeyeon đã chặn – Ô thầy vào kìa. Thôi hết giờ đợi tớ ở cổng trường nhé.

Nó không nói được gì nữa. Định bụng rằng hết giờ sẽ trốn về trước, nhưng ngặt nỗi nó lại sợ Taeyeon giận. Dù gì Taeyeon cũng là người bạn đầu tiên của nó trong quãng thời gian học cấp 3. Thật là “tiến thoái lưỡng nan”.

Nó quyết định là sẽ đi. Không việc gì phải sợ cả. Dù gì thì giờ nó cũng đã khác xưa nhiều lắm. Nghĩ là làm. Hiện tại nó đang ở dưới cổng trường, ngồi yên trên chiếc xe đạp điện đen mới coóng – quà của nó cho việc thi đỗ cấp 3. Từ đằng xa,Taeyeon và Luhan đang đi song song với nhau, thấy nó Yoona vẫy tay gọi ý ới. Nó cũng lịch sự vẫy tay chào. Luhan tiến lại gần, chỉ nói cộc lốc: “Chào” rồi đi trước.

Quán kem mà Taeyeon mời nó cách trường khoảng 200m. Nó ngồi cạnh Taeyeon, Luhan ngồi đối diện. Suốt buổi chỉ có Taeyeon nói nhiều nhất. Bỗng Taeyeon có điện thoại rồi nói có việc phải về, để nó và Luhan ở lại. Nó nuốt nước bọt. Taeyeon về rồi thì nó sao chịu được cái tên ác quỷ kia. Luhan không nói gì, chỉ gật đầu chào Taeyeon. Taeyeon đi rồi, cậu mới quay ra nói, cười đểu:

- Cuối cùng con kì đà kia cũng về. Tôi giờ mới có cơ hội “nói chuyện” với cậu.

- Cậu… có chuyện gì… cần nói với tôi? Nó ngập ngừng hỏi, tim đập binh binh. Đã tự hứa là không sợ, nhưng giờ thì lại như thế này đây.

- Bạn cũ lâu ngày gặp lại cũng có nhiều chuyện cần ôn lại chứ. – Luhan nhếch môi - Nhờ cậu và tri kỉ thân thiết của cậu mà hồi đấy tôi lại “được” chuyển trường.

Nó nghe hai từ “bạn cũ” mà rét run dù trời đang là mùa hè. Thu hết mọi can đảm, nó hít một hơi đầy phổi, nhìn Luhan:

- Tất cả là tại cậu mà, sao lại trách tôi? Nếu hồi đấy cậu không bắt nạt tôi thì cậu cũng đâu có bị chuyển trường.

- Đơn giản vì cậu rất hợp với việc bị bắt nạt. – Luhan thản nhiên.

Tới lúc này thì nó không kìm chế được nữa. Mắt trợn lên, nhìn Luhan đầy tức giận, nghiến răng trèo trẹo:

- Xi Luhan, cậu nghĩ tôi là cái gì? Là con rối để cậu cùng cái lũ ******** kia chà đạp à? Tôi giờ đã khác trước rồi, không còn là cái con ngốc để cậu bắt nạt nữa đâu.

- Ồ vậy à? Hoan nghênh.- Luhan cười cười nhìn nó. Nụ cười đó làm nó ngẩn người ra. Vẫn là nụ cười đểu nhưng hình như có lẫn trong đó sự vui mừng. Hay là nó nhầm. Lần đầu tiên nó thấy Luhan cười như thế.

Rồi không dấu được sự tò mò, nó hỏi:

- Mà tại sao cậu thi đỗ vào trường này vậy? Cậu học tệ lắm mà.

- Chạy. – Luhan nói cụt lủn.

- Thật? – Nó hỏi lại.

Gật.

- Đúng là nhà giàu lắm tiền thừa của.- Nó lẩm bẩm.

- Nói cái gì đấy? – Luhan trợn mắt, hất hàm về phía nó.

- Không có nói gì đâu. – Nó xua tay. Rồi nhận ra rằng không nên ngồi lâu với Luhan nữa, biết đâu lại dính vào những trò bắt nạt của cậu ta, nó vơ vội cặp sách, rút tiền ra – Tôi phải về đây, cậu ở lại ăn kem vui vẻ, tiền kem của tôi đây.

Nhưng nó chưa kịp để tiền lên bàn thì Luhan nói:

- Tôi mời.

- Gì… gì cơ? Không cần đâu. Cậu cầm lấ… - Không để nó nói hết câu, Luhan nhắc lại, giọng nhuốm sự tức giận:

- Tôi-mời.

Biết có sự chẳng lành, nó đành rụt lại, vơ cặp chạy mất. Chạy xe nhanh về nhà, nó chỉ kịp chào mẹ một tiếng rồi lao ngay lên phòng, tim vẫn đập mạnh. Nó vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Tại sao nó vẫn sợ Luhan như trước? Có lẽ cậu ta ám ảnh nó quá nhiều.Nó lồm cồm lấy quần áo rồi đi tắm. Có lẽ nước lạnh sẽ làm nó bình tĩnh hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro