[LONGFIC] Silent Love [Chap 11-1], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 :

Tiffany thở nặng nhọc hơn, đôi mắt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt. Tiffany vùi đầu mình vào hai bàn tay và làm rối tung tóc của mình lên. Cô đang rất hoảng loạn và dường như tâm trạng cô đang đi vào một cung bậc rất xấu. Nó khiến Tiffany cảm thấy khó thở và suy nghĩ tiêu cực. 

Tiffany sợ quá khứ một lần nữa sẽ trở lại với mình, vào cái ngày đó, cái ngày mà Tiffany phải chứng kiến người mà mình yêu thương nhất rời xa mình mãi mãi trong tiếng súng lạnh lùng của tên giết người, và đau đớn thay tên giết người đó lại là người vì quá yêu cô mà không tiếp nhận sự thật rằng cô sẽ kết hôn.

Jessi, làm ơn đi. Mình đang khóc, sao cậu không dỗ mình. Mỗi khi mình khóc cậu đều xuất hiện mà.

Tiffany cố nhớ cho được khuôn mặt của Jessica, mà cũng không cần phải nhớ khi dường như nó đã in rất sâu vào trí nhớ cô ấy. Đôi môi, bàn tay, đôi mắt, lúc nào cũng ánh lên sự mong chờ hay chăm sóc Tiffany từ ngày này qua ngày khác. Tiffany chịu ơn Jessica quá nhiều, nhiều đến mức dù cô có cố đền đáp thế nào thì nó cũng vô nghĩa, huống chi giờ Tiffany lại đang mang đến xui xẻo cho Jessica. Cô ấy có thể không sao nếu không ở gần cô… 

Tiffany sợ sệt quay chân mình thì bỗng, chân cô ấy đập vào một cái gì đó ở dưới gầm giường của Jessica. Tiffany e dè kéo nó ra. Một cái thùng giấy carton được đóng gói rất cẩn thận.

Tiffany tò mò và từ từ mở nó ra. Bên trong là những cái ly sứ hình nấm và tay cầm totoro đã bị vỡ và một chiếc ly còn nguyên vẹn, Tiffany bất ngờ cầm lên và săm soi nó. Trông nó y như cái mà cô đang sử dụng dưới nhà. Nhưng tại sao những mảnh vỡ và chiếc ly đó lại ở đây, Jessica đã nói trên thế giới này chỉ có một cái thôi mà… Tiffany thấy có một mẩu giấy nhỏ màu vàng kẹp kế bên, cô mở nó ra thì thấy là một tờ nhật kí và là nét chữ của Jessica.

“ Fany, hôm nay cậu lại đập vỡ thêm một cái ly nữa vì dằn vặt rồi. Nhìn cậu như thế mình rất đau lòng. Cũng hên là mình luôn làm dư một cái ly để thế vào chỗ cái ly đã vỡ. Và khi cậu tỉnh dậy cậu sẽ không nhớ là làm tớ bị thương như thế nào. Rằng chiếc ly vẫn nguyên vẹn nghĩa là cậu không làm gì sai. Cậu biết không Fany, dù cậu có làm vỡ bao nhiêu chiếc ly đi nữa thì trong tâm hồn cậu, mình sẽ khến nó mãi mãi vẫn là chiếc ly nguyên vẹn. “

Tiffany sững sờ thả rơi tờ giấy xuống sàn nhà. Vậy là những giấc mơ về chuyện Tiffany ném ly trúng xuống sàn và làm cho Jessica bị thương là sự thật. Sáng đó khi Tiffany mơ hồ nhớ lại, Jessica chỉ cười xòa bảo rằng không hề có chuyện đó, rằng chiếc ly vẫn còn đó, rằng do Jessica bất cẩn bị thương tự dưng lại trùng với giấc mơ của Tiffany. Chắc hẳn Jessica đã phải vì Tiffany mà chịu đựng rất nhiều… Thế mà giờ đây, khi cô ấy đang gặp chuyện thì cô ngồi như một con ngốc và tự trách bản thân mình.

Tiffany đứng dậy thật nhanh, tự vuốt lại mái tóc và lấy lại không khí xung quanh mình. Tiffany cần mạnh mẽ trong lúc này, cô không thể sống yếu đuối với bản thân mình mãi được. Tiffany mau chóng cầm tiền và điện thoại chạy nhanh ra ngoài. Vừa đi, Tiffany vừa gọi vào số Jessica liên tục, luôn khóa máy và chẳng có chút tiếng hiệu nào ở đầu dây bên kia. Tiffany leo lên một chiếc taxi và nhờ bác tài chở tới những siêu thị gần nhà, hỏi nhân viên ở đó và nhận được cái lắc đầu của họ. Jessica là một cô gái khá nổi bật bởi mái tóc vàng, chắc chắn nếu cô ấy có tới đây thì nhân viên siêu thị sẽ biết…

Tiffany đảo một vòng, ráng gọi cho Jessica nhưng đều vô vọng. Chẳng hiểu tình cờ hay duyên phận, chiếc xe chạy đến khu trung tâm Seoul, nơi mà Tổng công ty Jung Company làm trụ sở. Khoan nào, chẳng phải Sunny đã nói rằng lần cuối Sunny nói chuyện với Jessica là cậu ấy đang ở công ty hay sao. Cơ thể Tiffany bắt đầu run lên bần bật, nơi mà ChinHo làm việc khi còn sống, nơi mà cô đến mỗi ngày để đi ăn trưa cùng ChinHo. Cảm giác sợ hãi tiếp tục bao trùm lấy Tiffany cho đến khi, có một cái gì đó, thôi thúc trái tim cô ấy một cách mạnh mẽ… Không phải là ChinHo… Hình như là cảm giác về…Jessica.

“ Tôi xuống ở đây. “

Tiffany mau chóng đưa tờ 20.000 ngàn Won cho người tài xế và mở cửa ra ngoài. Vẫn là không khí với dòng người tấp nập mà một khu trung tâm cần phải có. Vẫn là bến xe buýt có hình SNSD khi họ quảng bá dòng game mới. Quang cảnh chẳng có gì thay đổi, chỉ có con người là biến mất. 

Tiffany nhìn về phía chiếc ghế đá trong công viên bên kia đường hình như nó đã cũ đi rất nhiều, ở nơi đó cô đã có nước mắt, có nụ cười, có những hờn ghen. Để rồi giờ đây Tiffany cay đắng nhận ra rằng, mình đã mất tất cả chỉ trong một ngày… Rằng cô đã sống cho quá khứ quá lâu, lâu đến mức không nhận ra mọi thứ xung quanh mình đang trở nên già cỗi. 

Dù cảm thấy rất đau và xót xa khi nỗi ám ảnh về cái chết của ChinHo cứ bám lấy cô nhưng Tiffany vẫn quyết định đi vào bên trong công ty. Có vẻ như sau cái chết của vị Tổng Giám Đốc trẻ tuổi, mọi thứ đã được thay đổi để phù hợp với hai vị giám đốc nữ nhà họ Jung. Hài hòa và tinh tế hơn. Tiffany biết Jessica là người có mắt thẩm mỹ rất cao nhưng không ngờ một tay cô ấy có thể thay đổi bộ mặt của công ty trở nên hoàn hảo đến thế này. Tiffany biết rõ phòng làm việc của Jessica ở đâu, vì nó chính là phòng của ChinHo ngày xưa, chỉ cần nghĩ tới việc bước vào đó, sóng mũi Tiffany đã bắt đầu cay cay…

Vì Jessi…Mình phải vượt qua vì Jessi.

Tiffany đứng trước cửa phòng của Tổng Giám Đốc mà lòng mang đầy tâm trạng rối ren. Cách cửa vẫn màu đó, vẫn là loại cửa khóa bằng mật mã 4 con số. Vẫn là dãy hành lang vắng người qua lại. Vẫn y như lần cuối cùng khi Tiffany tới đây… Không có gì thay đổi. Đối với Tiffany những cảnh vật này cứ như một thước phim chiếu chậm những cảm xúc, những ngày tháng cô có với ChinHo…

Có lẽ chính Seohyun cũng cố ý nhốt Jessica ở đây, khi tâm lý bạn rối ren và phải đối mặt với quá khứ đau đớn, nơi gợi lại nhiều kỉ niệm nhất cũng sẽ là nơi sẽ khiến cho bạn mạnh mẽ nhất. Đương nhiên Seohyun biết trò chơi này là con dao hai lưỡi khá nguy hiểm, thế nhưng cô vẫn đặt cược hết mọi thứ mà cô cố gắng trong 3 tháng qua để giúp Tiffany, nếu cô thua cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng nếu cô thắng thì chuyện Tiffany tiếp nhận cuộc sống mới chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù sao cô vẫn tin rằng tình cảm mà Tiffany dành cho Jessica là không hề nhỏ…

Tiffany gõ nhẹ cửa một cách lịch sự, cánh cửa phòng đóng im lìm khiến Tiffany bắt đầu nghĩ rằng không có ai trong căn phòng đó cả. Có thể cô ấy đã sai khi cảm nhận thấy Jessica đang ở công ty. Nếu Jessica có chuyện gì thì chỉ có thể ở ngoài, chứ trong công ty nhà họ Jung thì làm sao mà giám đốc của họ lại có chuyện được. 

* Cộp Cộp *

Tiếng ghế đập xuống sàn làm Tiffany giật mình nhìn lại cánh cửa một lần nữa khi cô ấy toan bước đi. Nếu có người trong đó, tại sao khi cô gõ cửa lại không có một chút động tĩnh nào, tại sao phải dùng ghế để ra hiệu? Tiffany nhanh trí chạy lại cánh cửa và đập mạnh.

“ Jessi, phải cậu không, Jessi. “ 

Jessica mở to mắt mình khi nghe thấy giọng nói của Tiffany. Cô ấy ở đây, bên ngoài cánh cửa này. Tại sao Tiffany lại tới đây, tại sao cô ấy lại ra ngoài, tại sao cô ấy lại đến nơi có thể làm cho trái tim cô ấy đau đớn. Jessica không muốn Tiffany phải chịu bất kì tổn thương nào nữa, đừng làm cho trái tim người con gái cô yêu phải dằn vặt vì những chuyện đã qua. Jessica đập mạnh ghế xuống sàn hơn khi cô bị trói và bịt cả khăn vào miệng. Seohyun lần này chơi ác thật, và cả hai tên chết bầm Sunny và Taeyeon nữa chứ, lần này nếu ra được, cô sẽ cho họ một trận nên thân vì cái trò thử lòng thử dạ này.

Tiếng ghế mạnh hơn làm Tiffany chắc chắn bên trong căn phòng là Jessica. Nhưng… văn phòng này chỉ có Tổng Giám Đốc là biết mật mã, không một ai trong công ty có thể biết được cách để vào trong đó vì yêu cầu bảo mật. Tiffany nhắm mắt mình lại và cố giữ cho trí óc tỉnh táo… Lúc này cô cần thở đều và lấy lại ý thức của mình khi quá lo lắng cho Jessica. 

Tiffany nhìn vào hộp số để ấn password, chỉ có cách đó là có thể mở cánh cửa nhanh nhất. Nhưng Jessica xài pass nào làm sao Tiffany có thể biết được đây. Cô nhắm mắt, cố nhớ lại những gì mình trải qua cùng Jessica, để hi vọng rằng có một lúc nào đó cô ấy từng nói về pass căn phòng này cho cô.

Trong căn phòng, Jessica cũng bắt đầu nhắm mắt lại và cố truyền cho Tiffany thần giao cách cảm nào đó. Ít nhất là cô hi vọng tâm linh là có thật, chỉ một lần thôi, Jessica chỉ muốn nhìn thấy Tiffany không sao cả, chỉ cần nhìn thấy Tiffany không khóc là được. Bản thân cô vốn không quan trọng, chỉ cần Tiffany an toàn, cô ấy đến đây và đứng trước căn phòng này mà cơ thể không run lên hay phản ứng tiêu cực nào là được. Ý nghĩ rằng có thể Tiffany ngoài kia đang khóc hoặc sợ hãi làm Jessica cảm thấy khó thở cùng cực.

Fany, cậu biết chỉ có 4 con số duy nhất có ý nghĩa với mình mà.

Tiffany đưa tay lên hộp số, vô thức bấm 4 con số : “ 0108 “ …sinh nhật của Tiffany. Đó là 4 con số đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ấy, và cô có một chút cơ sở tin rằng…nó có thể chính xác.

* Cạch *

Cánh cửa bật mở. Nghĩa là cô vừa đoán đúng đáp án của bài toán khó. Nghĩa là Jessica dùng sinh nhật cô để làm pass cho văn phòng của mình. Một lần nữa, Tiffany cảm nhận được sự quan trọng của mình trong trái tim Jessica. Có lẽ Tiffany chạy đến đây bất chấp tất cả là đúng, Jessica xứng đáng với điều đó hơn bất kì thứ gì trên đời này. Nhưng liệu cô có thể tiếp nhận cũng như trao cho Jessica thứ tình cảm thiêng liêng đó không khi chỉ cách đây 4 tháng, cô vừa có ý định sẽ kết hôn cùng anh ruột của cô ấy. Đáng sợ ở đây không phải là tình yêu của Jessica với Tiffany hay ngược lại ít hơn người ta mà là miệng đời, liệu có ai chấp nhận chuyện này và chúc phúc cho cô không khi mà chính cô còn không thể chấp nhận nó.

Tiffany đẩy cửa bước vào thật nhẹ… Nhìn vào xung quanh và trái tim như thắt lại khi thấy Jessica đang bị trói. Tiffany chạy đến bên cô ấy thật nhanh và tháo cái khăn bịt miệng của Jessica ra, chắc hẳn cô ấy phải khó thở lắm.

“ Fany…Cậu có sao không? Có khó chịu không? Có đau ở đâu không? Mình xin lỗi, là do mình, mình xin lỗi… “ Jessica nói ngay khi chiếc khăn bịt miệng mình thoát ra ngoài.

Tiffany lắc đầu nhẹ nhàng cho Jessica yên tâm chứ tay và mắt đều đang tập trung vào cái nút thắt dây trói của Jessica. Nhìn những vết hằn trên tay cô ấy khiến cho Tiffany xót xa lắm, chắc hẳn Jessica đã bị nhốt ở đây một thời gian rồi, cũng tại cô cả, đáng lí ra cô phải đến đây thật nhanh để cứu cô ấy. Chỉ vì sợ sệt cảm xúc của mình mà Jessica phải chịu khổ thế này.

“ Fany cậu kệ mình, cậu có đau đầu không, có khó thở ở đâu không. “ Jessica vẫn cứ tiếp tục lo lắng.

Tiffany bắt đầu bực mình rồi. Cô cầm cái khăn lúc nãy lên và nhét thẳng nó vào miệng Jessica để cô ấy yên lặng cho cô tập trung vào chuyên môn. Jessica lặng người đi. Tiffany nổi giận hình như còn đáng sợ hơn Tiffany im lặng rất nhiều. Jessica ngồi im thin thít khi Tiffany cố gỡ dây trói cho cô. Mà muốn nói cũng có được đâu cơ chứ, bị bịt mồm mà lị.

Ngay khi dây trói thoát khỏi tay Jessica, cô lao ngay xuống và giữ lấy vai Tiffany, kiểm tra toàn bộ cơ thể cô ấy. Jessica sợ Tiffany ương bướng mà không nói cho mình nghe cô ấy bị sao, nên tốt nhất là Jessica tự mình xem xét cho nó chính xác.

“ Cậu chắc cậu không sao chứ. Đi bác sĩ nha. “ 

Tiffany đẩy mạnh Jessica ra một cách mạnh bạo khiến Jessica ngỡ ngàng. Có lẽ là do Jessica đã chạm vào Tiffany quá nhiều chăng. Tiffany đứng thẳng dậy, phủi nhẹ váy mình cho phẳng và đủng đỉnh bước ra ngoài. Jessica lao theo ngay phía sau Tiffany, vừa đi vừa sợ cô ấy có thể sẽ giận mình. Jessica thở dài nhìn người con gái đi trước, cô ấy không hề có một biểu hiện nào cho tới tận bây giờ.

Không khí trong xe im lặng đến mức làm cho người ta ngẹt thở. Tiffany không nói gì mà chỉ nhìn ra phía ngoài xe, đôi lúc tự nhếch môi mình một cách khó hiểu. Jessica không thấy điều đó nên tâm trạng cô ấy căng thẳng cực độ. Không biết nó là tốt hay xấu nữa đây…

Chap 7 :

Nhìn Tiffany xuống xe và đóng sập cửa lại một cách lạnh lùng khiến Jessica bắt đầu nghĩ tới viễn cảnh buồn phiền. Tiffany khi tức giận sẽ rất giữ khoảng cách và né tránh Jessica trong chính căn nhà của cô ấy một cách triệt để. Ý nghĩ về chuyện không được vào phòng Tiffany, không được nhìn thấy Tiffany khiến Jessica gần như là phát điên lên. Jessica ngồi trong xe vò đầu bứt tóc tự kỉ một mình, bước vào nhà giờ khác gì địa ngục chứ.

* Tiffany mess for Jessica *

“ Vào ngay. “

Jessica giật mình khi thấy tin nhắn. Cô vội vội vàng vàng đóng cửa xe bấm khóa an toàn và phi như bay vào nhà. Tiffany Evil đang xuất hiện và Jessica không muốn mình thử sức chịu đựng hay lòng kiên nhẫn của cô ấy để mà lãnh hậu quả nghiêm trọng. Jessica từng thấy Tiffany nổi giận với một người đàn ông đối xử tệ bạc với chú chó của ông ta, tin Jessica đi, chỉ cần thấy một lần thôi là bạn có thể đinh ninh trong lòng mình rằng đừng bao giờ giỡn mặt hay trêu gan người con gái này. Ngay khi Jessica bước vào, Tiffany đẩy cô ấy ngồi xuống trường kỉ mà chẳng nói chẳng rằng, trên tay cô đang cầm một chai Cao Hổ Cốt.

“ Tay trái. “ Tiffany ra lệnh.

Và có một chú cún mang tên Jessica ngay lập tức làm theo. Jessica lấm lét quan sát nét mặt của Tiffany trong khi đưa tay ra ngoài, trông cô ấy như đang chuẩn bị nhận những cái khẻ tay của cô giáo nghiêm khắc Tiffany. Tiffany ngồi xuống kế bên Jessica, lấy một ít cao ra lòng bàn tay mình xoa đều và nắn bóp lấy cổ tay bị trói khi nãy của Jessica một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Jessica lặng người đi trong khi Tiffany đang xoa bóp tay cho mình, lần đầu tiên cô ấy tỏ ra quan tâm một chuyện gì đó công khai và vui sao khi người mà Tiffany quan tâm lại là cô. Trái tim Jessica reo lên trong sung sướng, cảm xúc này thật khác lạ với những lần mà Tiffany quan tâm cô trong âm thầm.

Có những lúc Jessica ngồi ở phòng khách cố hoàn thành cho xong bản dự án mới của công ty. Do quá mệt mỏi nên cô nằm ngủ ngay tại sa lông mà không về phòng. Và sáng ra, có một chiếc chăn được đắp trên người mình cùng với chiếc laptop đã được turn off, giấy tờ xếp rất gọn gàng và chỉn chu làm Jessica không khỏi bàng hoàng. Không lẽ cô mộng du mà làm những việc này sao, điều đó quá phản khoa học vì cô là một người mê ngủ, không ngủ thì thôi chứ ngủ là say như chết. Chỉ có thể là từ cô gái ở trên lầu, căn nhà này chỉ có cô và cô ấy. Jessica hay tự mỉm cười khi biết trái tim Tiffany đâu đó còn chỗ và niềm tin để quan tâm đến người khác dù chỉ là nhỏ nhoi.

“ Tay phải. “

Tiếp tục xoa bóp tay còn lại của Jessica, Tiffany không khỏi xót xa khi trên tay cô ấy in hằn những dấu vết của dây thừng. Muốn hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra nhưng lại thôi, chỉ cần Jessica trở về bên cạnh cô thì điều đó đã là thứ có ý nghĩa nhất trong lúc này. Tiffany biết mình vừa vì Jessica mà vượt qua nỗi sợ đã ám ảnh bản thân cô hàng tháng trời. Lúc đó Tiffany chẳng biết vì sao mình lại có đủ dũng khí và sức mạnh để vượt qua nỗi ám ảnh đó, cô chỉ nhớ rằng lúc đó, trong đầu cô chỉ là hình ảnh của Jessica, cô sợ sẽ mất Jessica, sợ sẽ không còn gặp khuôn mặt ngô ngố đó nữa nếu không nhanh chóng chạy đến bên cô ấy.

Nhưng đồng thời nó cũng mang lại muộn phiền cho Tiffany. Đã 2 tháng Fany che giấu tình cảm trong lòng mình và giờ thì mọi kế hoạch giấu diếm của cô đã hoàn toàn thất bại. Có lẽ Jessica đã dễ dàng nhận ra tình cảm mà cô dành cho cô ấy nó mãnh liệt hơn là tình cảm của một người cùng nhà ở ké… Tiffany không thể tưởng tượng được chuyện Jessica sẽ tỏ tình cùng mình hay hôn vào vành môi của cô, Tiffany không chắc mình có thể đẩy Jessica ra hay từ chối cô ấy thêm một lần nào nữa khi phát hiện ra sự quan trọng của Jessica trong trái tim. Cưỡng lại Jessica là điều mà Tiffany không muốn, cô cần sống thật với trái tim mình hơn là che giấu nó cho tới tận lúc chết.

Xoa bóp tay cho Jessica xong thì không khí dường như trở nên quá ngượng ngùng. Tiffany lôi đại cái Kindle của mình ra và ráng tìm một trang sách nào đó mà cô chưa đọc rồi cắm đầu vào đó như thể nó là thứ duy nhất mà cô thấy thú vị. Jessica còn trẻ con hơn khi mà chỉ ngồi ngay phía dưới Tiffany, chống cằm và ngắm nhìn cô ấy với sự thích thú tột độ. Jessica chỉ muốn lưu giữ cái khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cô phát hiện ra Tiffany có tình cảm với mình hơn là một người bạn.

Tiffany lườm Jessica một cái rõ sắc rồi dùng tay mình đẩy đầu của Jessica sang chỗ khác hay là tránh ánh nhìn cô ấy. Jessica đang làm trò ngốc nghếch khi khiến cho khuôn mặt Tiffany đỏ lên theo cấp số nhân. 4 tháng ở cùng nhau nhìn chưa đã mắt hay sao mà giờ còn nhìn cô như thể cô là một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày như thế này chứ. Jessica bĩu môi rồi lại tiếp tục công việc của cô ấy là ngắm nhìn Tiffany theo cách của mình. Nét đẹp của Tiffany không gì là có thể miêu tả được trong mắt của Jessica, đôi mắt cười dù có pha chút buồn nhưng vẫn cuốn người ta vào thế giới của cô ấy, đầy si mê và say đắm.

“ Tớ hát cho Fany nghe nhé. “ 

Chẳng chờ Tiffany trả lời, Jessica chạy ù lên lầu lấy cây ghita của cô ấy và ngồi phịch xuống kế Tiffany. Tiffany ráng không quan tâm tới Jessica khi mà cứ chúi đầu vào cái Kindle của cô ấy. Tiffany biết sự quyến rũ của Jessica cùng với cái ghita là không thể đùa được. Giọng hát đó mà còn đánh ghita điêu luyện thì chẳng có thứ gì vượt qua được nữa. Nếu Jessica mặc thêm một cái váy sang trọng ngồi trong phòng trà lớn và đánh một bản nhạc, có lẽ mọi người sẽ ngay lập tức lầm tưởng đây là một nữ nghệ sĩ danh tiếng nào đó.

“ Fany không muốn tớ hát à, hay cái Kindle đó thú vị hơn là tớ. “ 

Jessica bĩu môi lấy hai tay dí dí vào nhau. Tiffany để Kindle xuống đùi mình và nhìn cô gái ngồi kế bên như đặt một câu hỏi “ Are you serious? “… Jessica lúc này đang trẻ con với Tiffany đến lạ lùng, bình thường khi Tiffany mệt mỏi trong người, Jessica luôn là một người chín chắn và trưởng thành đến mức ấm áp, còn giờ thì cô ấy đang đóng mác một đứa trẻ vòi vĩnh đích thị nhà họ Jung. Mà khuôn mặt Jessica bình thường đã pha chút tinh nghịch rồi, giờ lại còn chu môi càng làm cho nó hoàn hảo thêm.

Cứ vờn nhau qua lại một hồi Tiffany sợ mình không thể chịu nổi nữa nên cô bỏ Kindle sang một bên, ôm lấy gối và kê cằm mình lên chúng như tìm điểm tựa. Tiffany đưa mắt về phía Jessica và mong đợi ở cô ấy một bài hát nào đó có thể ru mình vào trong tâm trạng của tình yêu. Để những cảm xúc theo bài hát tới nơi nào đó chỉ có hai người, sống vì nhau và cho nhau mọi thứ. Không cần quan tâm đến xã hội hay miệng đời, đơn giản chỉ cần người kia hạnh phúc đã là quá đủ cho một cuộc tình đẹp.

Jessica nhắm nhẹ mắt mình lại, để từng ngón tay lên dây đàn, khẽ mở đầu bài hát bằng chất giọng ngọt ngào thu hút lòng người của cô ấy. Bài “ Caramel Coffee “ thật dịu dàng và đằm thắm sao hợp với khung cảnh đến như vậy. Bài hát không quá vui mà cũng không quá buồn, nó thật dịu nhẹ vào một đêm với trăng thanh và gió mát ở ngoài kia. Tiếng ghita điêu luyện đưa người ta tới những cung bậc cảm xúc nhất định, hòa vào với chất giọng candy của Jessica khiến cho Tiffany gần như là mê mẩn nó.

How would you like a cup of coffee

What would you like to say

That sunset that is resting in his eyes

It’s making me nervous

What kind of coffee do you like

I want to know you better

That person in my heart

Is like sweet caramel

Anh sẽ thưởng thức một tách cà phê như thế nào nhỉ

Anh sẽ định nói gì đây

Hoàng hôn kia đang dần chìm đi trong đôi mắt anh

Nó đang khiến em hồi hộp

Anh thích loại cà phê nào nhỉ?

Em muốn biết về anh nhiều hơn

Ai kia trong trái tim em

Ngọt ngào như caramel ngọt

Vẻ đẹp của Jessica đối với Tiffany thật sự cũng không thể miêu tả được. Hàng lông mi cong vút, đôi mắt pha chút lạnh lùng, cả bờ môi nhỏ nhắn gợi cảm đó. Nó giống như một bức tượng hoàn hảo trong thế giới loài người khiến những người ở gần trở nên nhỏ bé và bình thường. Tiffany từng thấy Jessica ngủ quên trong phòng khách khi cô ấy quá mệt và buồn cười là ở chỗ cô nàng mớ tên Tiffany và những món ăn mà cô ấy thích. Lúc đó Tiffany đã không thể ngăn được nụ cười trên môi mình với cái dáng vẻ chu môi của Jessica.

When I walk and match my steps with that person

That person’s voice in my ear is like cotton candy

That moon above your head

It’s talking to me as if it’s whispering

That person in my heart is already

Like sweet caramel

Khi em bước từng bước với người đó

Giọng nói của anh trong tai em như kẹo mềm

Mặt trăng trên đầu em

Sẽ nói với em như đang thì thầm

Ai kia trong trái tim em đã như caramel ngọt ngào rồi

Jessica không biết Tiffany có thích bài hát này không nhưng cô ấy đơn giản chỉ muốn hát nó cho Tiffany nghe được lòng mình. Lời bài hát thật nhẹ dịu như tình yêu nhỏ bé mà Jessica dành cho Tiffany. Không quá cầu kì, không cần tác nhân cũng chẳng cần lý do, Jessica yêu Tiffany đơn giản chỉ vì Tiffany là chính cô ấy, là người có thể làm rap bug khi gặp một con bọ nhỏ xíu, là một cô nàng nghiện pink hơn bất cứ ai hay một cô bé thích totoro chỉ vì nó béo ú và ôm rất đã. Jessica ước rằng Tiffany chỉ cần nhẹ nhàng nói cho cô nghe về con người cô ấy như trong lời bài hát, chỉ cần cho Jessica biết Tiffany muốn loại cafe nào, Jessica sẽ đưa Tiffany tới bên trái tim cô ấy để thưởng thức hương vị ly cafe đó.

When I walk and match my steps with that person

That person’s voice in my ear is like soft ice cream

How would you like a cup of coffee

What are you trying to say

I keep getting nervous

Oh, please say something

Oh, just talk to me

Oh, baby, baby, baby, talk to me

Oh, hum…

Khi em bước từng bước với người ấy

Giọng nói của người ấy trong tai em như chiếc kem mềm

Anh sẽ thưởng thức một tách cà phê như thế nào nhỉ

Anh đang cố gắng nói gì đây

Em càng ngày càng hồi hộp

Oh, làm ơn nói gì đó

Oh, nói gì đó với em

Oh, anh yêu, nói với em

Jessica kết thúc bài hát một cách hoàn hảo như nó vẫn thường có, mở mắt và dự định nhìn sang cảm xúc của Tiffany thì ngay lập tức, một ly cafe nóng áp vào mặt Jessica khiến cô ấy giật nẩy mình. Và cái hình ảnh mà hằng đêm, hằng giờ cô mong được thấy xuất hiện, Tiffany ngồi kế bên cô với nụ cười nhỏ tươi tắn, tay cầm hai ly cafe nóng hổi, một cái áp lên má Jessica cùng với một tờ note màu hồng của cô ấy.

“ For my Jessi. I like this song and I love your voice “

Nếu đây là một giấc mơ, Jessica chẳng bao giờ muốn mình thức dậy còn nếu đây là sự thật xin hãy kéo dài nó mãi mãi. Jessica Jung chưa bao giờ đòi hỏi bất kì điều gì trong cuộc sống khó khăn của cô ấy nhưng đây là lần đầu tiên Jessica mong Genie là có thật, để cô có thể ước ở bên Tiffany mãi mãi. Chỉ cần được nhìn nụ cười của cô ấy, được cô ấy pha cho một ly cafe nóng, với Jessica đó là thiên đường. Thiên đường của riêng cô, thiên đường mang cái tên quan trọng nhất trong cuộc đời cô, Tiffany Hwang.

Tình yêu luôn tồn tại bằng hai mệnh đề trái nghĩa. Nếu bạn yêu mà chưa một lần được hưởng sự ngọt ngào, thì đó không phải là tình yêu thực sự. Nhưng nếu bạn yêu mà chưa từng phải trải qua đau khổ, thì mãi mãi bạn sẽ không hiểu được ý nghĩa thật sự của tình yêu. Có ngọt ngào mới có tình yêu và có khó khăn mới có hạnh phúc… Chẳng có ai mong muốn tình yêu của mình sẽ gặp nhiều khó khăn và thử thách, nhưng nếu không có những tác nhân nhỏ đó, liệu bạn có tin rằng mình đang có một tình yêu đẹp, hay đơn giản hơn là biết trân trọng và gìn giữ tình yêu đó…

Jessica đưa Tiffany lên phòng khi thấy đôi mắt Tiffany có phần mệt mỏi, hôm nay cô ấy đã khóc nhiều và đối mặt với nỗi sợ của mình nên sự mất sức là điều rất đỗi hiển nhiên. Bình thường Jessica chỉ đưa và nhìn cô ấy tới cửa phòng thôi, nhưng hôm nay Jessica được phép vào trong vì tay cô ấy cứ nắm lấy tay Jessica không buông. 

Jessica đỡ Tiffany nằm xuống thật chậm, đắp chăn ngang cổ Tiffany, cẩn thận dúi chăn vào hai bên mép cơ thể cô ấy để đảm bảo không có gì được phép làm lạnh Eye Smile của cô. Jessica mỉm cười nhìn Tiffany và xoa nhẹ vầng trán người con gái mà cô yêu. Jessica nhìn thấy trong ánh mắt của Tiffany giờ đây không còn là sự cô đơn và lạnh lẽo nữa, nó có một hơi ấm nhỏ, hơi ấm mang tên Jessica.

=======================

Ngoài lề : 

Jessica phóng như bay tới căn nhà mà Taeyeon và Sunny đang ở cùng. Tay lăm lăm cây gậy bóng chày như thể chuẩn bị đập một ai đó, phi lên trên tầng 9, bấm chuông như một con hổ…

Bấm hơn chục lần mà chưa có người ra…

“ Kim Taeyeon, Lee Sunny, mấy người mà còn không ra là tôi phóng hỏa đó… “ Đập cửa rầm rầm…

* Cạch *

Cửa nhà hàng xóm mở ra, một cô gái trẻ rụt rè nhìn Jessica có chút e dè.

“ Chị gì ơi. Chị có phải là Jessica không ạ. “ 

“ Vâng…Còn em là… “ 

“ Dạ chị Taeyeon và chị Sunny đi du lịch xa không đoán ngày về, có gửi cho chị cái này. “ Cô bé đưa cho Jessica một bức thư…

* Xé thô bạo *

“ Dear Jessica yêu quí.

Mình và Taeyeon trong lúc trói cậu đã quay 1 đoạn Clip nhỏ. 

Rất thú vị, bọn mình dự định sẽ tung nó lên youtube…Cậu biết đó, nó sẽ được truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Lúc cậu bị trói trông rất hay, cool và dork, mình thiết nghĩ không biết Fany thấy thì sao nhỉ.

Nhưng nếu cậu hiểu chuyện thì đây mãi mãi là một bí mật nhỏ…

Kí tên : Kim Taeyeon Butt đẹp và Lee Sunny nữ hoàng ageyo.

P.s : Seohyun cũng có một bản. Cậu biết đấy, chủ mưu vụ này là Seohyun mà. Cư xử cho phải phép Sica nhé.

Hôn cậu. “ 

Jessica gào thét ném bức thư vào thùng rác. Hai tên chết bầm, có ai làm bạn mà như họ không cơ chứ…Lủi thủi đi về, Jessica nào biết. Chẳng có cuộn băng nào cả, tất cả chỉ là Do Seohyun dựng lên mà thôi T_T

Chap 8 :

Tiffany có hai nỗi sợ… Một trong những nỗi sợ đó mang tên Jessica, đó là khi Jessica không có ở xung quanh cô. Nhưng còn một nỗi sợ nữa, những cơn gió mạnh, tiếng sấm giật tung bầu trời dễ dàng làm Tiffany rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ. 

Tiếng súng có âm thanh tương tự tiếng sấm, và từ sau tai nạn đó, Tiffany là một người cực kì sợ mưa và sấm chớp. Nhưng…

Đó là chuyện của hai tháng trước. Hai tháng gần đây, nỗi sợ của Tiffany đã vơi bớt phần nào nhờ Jessica…Thật ra mà nói, đôi khi Tiffany còn mong trời mưa đến. Đương nhiên Tiffany vẫn không thích mưa, vẫn không thích sấm chớp nhưng chỉ những lúc đó, cô mới có thể ôm Jessica một cách tự nhiên nhất.

Jessica luôn chạy đến bên Tiffany khi thấy trời có dấu hiệu mưa, luôn ôm Tiffany khi cô ấy hoảng loạn và luôn che tai cho Tiffany khi tiếng sấm vang vọng cả bầu trời.

Còn nhớ lần đầu tiên Tiffany sợ mưa, Jessica đã rất lo lắng khi Tiffany chui tọt xuống gầm bàn và ngồi trong đó mấy tiếng liền. Toàn thân cô ấy run lên trong sợ hãi, cứ vô thức rơi nước mắt, đôi tay bịt chặt lấy hai tai và cố tách biệt với Jessica. Lúc đó Jessica đã lo lắng tới mức gọi điện cho cả Sunny, Taeyeon và Seohyun tới cùng một lúc để giúp Tiffany nhưng đều vô vọng. Phải mất một tuần Tiffany mới trở lại trạng thái bình thường nhưng trầm lặng hơn hẳn.

Lần đó, Jessica cứ tưởng trái tim mình như muốn chết đi được.

Đó là quá khứ đen tối của Tiffany mà Jessica muốn xóa bỏ nó. Dù bây giờ nó không còn xảy ra nữa nhưng nỗi sợ của Tiffany khi đó cứ ám ảnh Jessica từng ngày từng giờ. Bây giờ thì Jessica đã biết làm gì cho Tiffany khi cơn mưa tới. Nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, dùng hai tay che tai cho cô ấy, khóa cửa phòng thật kĩ và bật cho Tiffany nghe những bài ballad hay nhất… Hoặc đơn giản hơn là chính mình hát cho Tiffany nghe những bài hát tiếng Anh mà cô ấy thích…

Tiffany nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình như trời sẽ mưa, cô ấy đoán chắc điều đó. Dạo này thời tiết của Seoul không được tốt và hôm qua chính kênh thời tiết trên tivi cũng dự đoán hôm nay trời sẽ mưa lớn. 

Tiffany nhìn ra ngoài cửa và tự nhẩm đếm xem đến con số bao nhiêu mà cô ấy đếm Jessica sẽ xuất hiện. Tiffany tự tin rằng sẽ không vượt quá 100… Chỉ vừa đến 20 thì Jessica đã hối hả gõ nhẹ cửa phòng rồi vào như thể chẳng quan tâm Tiffany có đồng ý hay không.

“ Fany này, tớ tự nhiên thích nghe nhạc ballad. Mình nghe chung ha. “ 

Jessica giả bộ cầm cái đĩa đi xung quanh phòng Tiffany đóng cửa sổ, chốt nó, kéo rèm che đi cái không khí âm u ở ngoài trời. Jessica rất cẩn thận, thậm chí cô ấy đã đặt người ta lắp cửa sổ cách âm để âm thanh của sấm chớp không thể lọt vào đây… Jessica tiến lại cái loa ipod và đặt ipod của mình vào giữa, chỉnh những bài ballad hay và bất hủ với âm thanh du dương nao lòng người. 

Người ta vẫn thường nói những bài hát Ballad luôn khiến cho tâm hồn ta lắc lư theo nhịp điệu của nó. Nếu so sánh những thể loại nhạc với các cung bậc của tình yêu thì ta sẽ có rất nhiều kết quả, nhạc Rock cho tình yêu mạnh mẽ, nhạc Pop cho tình yêu nhẹ nhàng và nếu muốn có 1 chút ấm áp trong trái tim, hãy sử dụng nhạc Ballad… Vốn dĩ Jessica chính là bản Ballad hay nhất trong cuộc sống của Tiffany, điều duy nhất làm tâm hồn Tiffany dịu lại…

Tiffany nhìn Jessica bằng một ánh mắt tha thiết. Cô biết ngay là con người ngốc nghếch này sẽ làm thế mà, giả bộ sang nghe nhạc chỉ để tránh tiếng sấm làm cô giật mình. Thể nào cũng giả bộ mon men lại gần đọc sách cùng hay làm gì đó. Rồi khi cô sợ, sẽ ôm cô, sẽ an ủi cô và bịt tai cô lại. Vì dù có cách âm đến đâu thì tiếng sấm vẫn ít nhiều lọt được vào tai Tiffany dù chỉ là nhỏ nhoi. 

Thật ra…Tiffany đã không sợ sấm nhiều như Jessica nghĩ nữa, vì Seohyun thật sự là một bác sĩ tâm lý giỏi, cô bé gần như đã làm lòng cô bình tâm lại. Hơn nữa bên cạnh cô là một con người ấm áp như Jessica thì làm sao cô lại bị lạnh vì mưa được.

Tuy nhiên Tiffany cũng chả dại gì mà nói cho Jessica biết. Chỉ những khi trời mưa, Tiffany mới có thể ôm Jessica, mới có thể tự nhiên dụi vào vòng tay cô ấy mà không sợ Jessica phát hiện ra mình thích thú với chuyện đó. Nếu chỉ có thể có Jessica trong những cơn mưa thì Tiffany cũng rất vui lòng chờ đợi những cơn mưa đó. Tình yêu của Tiffany dành cho Jessica vốn dĩ không thể nói ra dễ dàng như người khác, tỏ tình và chờ đợi sự đồng ý của đối phương, không đơn giản thế. 

Trước khi yêu Jessica, Tiffany còn phải nghĩ về tương lai, về sự dèm pha của người đời, về Chinho, về gia đình Jessica, hay quan trọng hơn là chính cuộc sống của cô ấy. Nếu những cơn mưa có thể che giấu nỗi lòng Tiffany thì xin mưa cứ lâu thêm chút nữa, chỉ cần cho Tiffany ôm Jessica thêm một giây phút nào, nó đã là điều quí nhất trong cuộc sống của cô rồi. Nhưng giờ đây, Jessica đã biết tình cảm của Tiffany, liệu nó có cần thiết để che giấu nữa không.

“ Có Jessi đây rồi. Jessitoro sẽ bảo vệ Fany. “

Jessica siết chặt Tiffany trong vòng tay mình, để Tiffany ép chặt đôi tai cô ấy vào người cô, khẽ hát cho Tiffany nghe những câu tiếng Anh nhỏ, chỉ mong cô ấy đừng cảm thấy lạnh hay sợ hãi. Jessica lo lắng không biết hơi ấm của mình có đủ cho Tiffany chưa. Jessica biết Tiffany có tình cảm với mình, nhưng liệu đến bao giờ cô ấy mới cho một người si tình như cô cơ hội để có thể chính thức hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô ấy với lời yêu chân thành…

Nếu không phải đang bận ôm Jessica, Tiffany sẽ kí vào đầu Jessica mấy cái. Ai lại đem tên mình đi ghép với tên nhân vật hoạt hình mà cô yêu thích nhất để mà dỗ dành người ta cơ chứ. Ngốc không thể nào chịu được. Mà totoro béo ú, ôm ấm lắm, ai như con người này, ấm thì cũng có ấm cơ mà gầy quá, ăn thì như hạm đội mà sao vẫn gầy, không lẽ ăn chỉ để nuôi cái đầu ngốc nghếch này thôi sao. 

Mà thôi, Tiffany cũng chả thèm quan tâm làm gì cho mệt, cứ biết cái cơ thể này là của mình, vòng tay nhỏ nhắn này là của mình, cái chất giọng ngọt ngào như kẹo này là của mình, chỉ của một mình Tiffany, thế là đủ, chẳng cần thắc mắc thêm để mà mau già.

Sao hôm nay mưa ít thế nhỉ, mới được có 1 tiếng là hết rồi kìa, Tiffany vẫn chưa muốn buông Jessica ra mà, người ta vừa mới nghĩ đến những điều sẽ làm cùng cô ấy thôi mà trời đã tạnh mưa mất rồi, thật chán. Thế là đành buông Jessica ra khi cô ấy đỡ Tiffany nằm xuống giường, lại lon ton chạy đi lấy khăn ấm lau mặt cho cô kìa, trông Jessica lo lắng Tiffany cũng thấy thương lắm chứ, mà làm sao nói cô không sợ sấm nữa được đây. Bởi, khó xử quá.

Seohyun từng đề cập về chuyện sợ sấm của Tiffany mấy lần với Jessica, dù Seohyun quả quyết Tiffany đã đỡ hơn rất nhiều thì Jessica cũng để ngoài tai mấy lời nói đó. Lúc nào trời mưa, Jessica cũng mặt dày bay qua phòng Tiffany, lo lắng cho cô ấy và ôm cô ấy vào lòng. Chả cần biết Tiffany có sợ hay là không. Chỉ đơn giản là muốn được ôm Tiffany mà không cần e dè tiểu tiết hay sợ cô ấy từ chối, vì dù sao cái ôm này cũng mang ý nghĩa an ủi nhiều hơn là thể hiện tình cảm. Dù nhiều lần Jessica chẳng thể dằn lòng mình xuống được khi ở bên Tiffany, cứ để những tình cảm thoát ra ngoài qua những cái ôm siết chặt, hơi lạnh của Tiffany phải được hơi ấm của Jessica lấp đầy, đó mới chính là điều Jessica quan tâm chứ không phải là nỗi sợ nào đó của Tiffany.

“ Cậu muốn gì nữa không Fany, tớ lấy cho. “

Tiffany khẽ lắc đầu nhẹ nhàng. Điều mà cô ấy tha thiết muốn bây giờ chỉ có thể là Jessica với những cái ôm ấm áp, hoặc những câu chuyện không đầu không đuôi, chẳng vui mà cũng chẳng buồn. Có một điều mà Tiffany phải thừa nhận là Jessica không hề có khiếu hài hước một tí nào cả, lúc nào kể chuyện cười cũng chẳng bao giờ buồn cười. Nhưng nhiều lúc ngồi không, Jessica chỉ lỡ miệng bình luận một cái gì đó thì lại khiến Tiffany phải cố mà nén cười. Nhưng cũng có thể nó không mắc cười lắm, chỉ là Tiffany hình như đã để Jessica đi quá sâu vào trái tim mình, nên cô không còn cảm giác né tránh hay tự mình cách xa cô ấy…

Jessica nhẹ nhàng lôi trong tủ lò đốt tinh dầu thiên nhiên. Jessica đã nhờ bạn của mình mua nó trong một lần bạn cô ghé đến nước Pháp, nơi có những hương liệu dầu thơm nổi tiếng nhất. Jessica mua khá nhiều để Tiffany có thể sử dụng nếu cô ấy mệt mỏi. Một ít hương Chang Lime (Lime Pure Essential Oil) hòa vào hương Lavender tạo nên cảm giác tươi mát và dễ chịu, sẽ khiến con người ta dẹp tan căng thẳng bước vào giấc ngủ dễ dàng hơn. Jessica thường tỉ mỉ tìm cách pha chế các loại tinh dầu thiên nhiên với nhau để cho ra được kết quả tốt nhất…

Jessica cũng rất tinh tế khi mỗi ngày đều cố pha chế những loại tinh dầu khác nhau để mang tới cho Tiffany không khí dễ chịu nhưng không hề nhàm chán… Có khi là hương Lavender nhẹ nhàng, đôi lúc là một chút hoa hồng vào sáng sớm tinh mơ, hay đơn giản hơn là hương bạc hà nhẹ dịu mang tới cho người ta cảm giác sảng khoái vào buổi sớm… Chẳng gì có thể so sánh với tình yêu mà Jessica dành cho Tiffany, cả cơ thể và tâm trí của Jessica dường như chỉ nghĩ và làm mọi thứ vì Tiffany, không cần suy nghĩ cũng chẳng cần tính toán thiệt hơn.

Đôi lúc Jessica thử ngẫm nghĩ coi mình ET tới cỡ nào, khi mà chỉ vừa nhìn thấy eye smile của Tiffany lần đầu tiên, trái tim Jessica như hụt đi mấy nhịp và chết trân trong khoảnh khắc đó. Để rồi chỉ vài ngày sau Jessica đau đớn nhận ra, người đó có thể trở thành Chị Dâu của mình. Jessica tin vào tình yêu sét đánh dù cả trăm người nói với cô nó là vớ vẩn. Jessica tin vào định mệnh dù cho chưa bao giờ nó trở nên bớt nghiệt ngã hơn với mình, bởi lẽ ông trời cho Jessica gặp được Tiffany đã là một ân huệ nào đó quá to lớn với trái tim vốn dĩ tưởng như không thể yêu ai của cô ấy. 

“ Jessi. “

Tiffany gọi khẽ bằng chất giọng trầm ấm quyến rũ chết người của mình, níu lấy tay áo Jessica, Tiffany chỉ muốn nhìn cô ấy lâu thêm chút nữa, ngắm từng đường nét trên khuôn mặt cô ấy, cốt để trái tim mình nghe thấy nhịp đập trái tim Jessica. Jessica ân cần cúi xuống để nghe xem Tiffany cần gì nữa, dường như chẳng thể cố gắng kiềm chế bản thân mình thêm, Tiffany nắm lấy cổ áo Jessica và kéo mạnh xuống, rướn người lên hôn vào má Jessica một cái khiến cô ấy tròn xoe mắt.

“ Ngủ ngon, my Jessi. “ 

Jessica ngơ ngẩn đưa tay sờ lên má mình, còn vương chút vị dâu ngọt ngào từ bờ môi Tiffany phảng phất đâu đó. Nụ hôn như một mũi tên trúng thẳng vào trái tim Jessica, dù nó chẳng có tâm, chỉ cần là mũi tên của Tiffany thì lúc nào nó cũng đều chính xác. Jessica mỉm cười như một tên ngố, xoa nhẹ tóc Tiffany rồi bước ra ngoài. Vừa ra tới cửa phòng, không kiềm được mình, Jessica la hét xoay người nhảy múa như một tên điên, lần đầu tiên Jessica mới cảm nhận được mùa xuân trong cuộc sống của mình. Có lẽ Jessica phải cảm ơn Seohyun rất nhiều, từ lần đó, Tiffany dường như đã mở lòng ra với cô, đã cho cô nụ cười, đã thắp lên trong Jessica niềm tin về tình yêu mà cô ấy vun đắp.

Jessica chẳng biết có một người nằm trên giường đang tự cười với bản thân khi nghe tên ngốc ngoài kia vui sướng như thế nào chỉ với một nụ hôn má. Tiffany cũng có chút xấu hổ với chuyện mình vừa làm lắm chứ. Cảm giác hôn Jessica thật sự làm hai má của Tiffany nóng ran. Nếu Jessica còn ở đây lâu hơn chắc Tiffany phải đào hố mà chui xuống không chừng. Có thể con đường cùng Jessica không bằng phẳng, cũng có thể phía trước con đường này là ngõ cụt, nhưng Tiffany chẳng để ý tới nó, điều mà cô quan tâm nhất bây giờ là việc được cùng Jessica bước tiếp trên con đường mang tên JeTi dẫu nó gập ghềnh đến thế nào đi chăng nữa.  

Chap 9 : 

Part 1 :

Mỗi con đường mà chúng ta đi qua luôn có nước mắt hay nụ cười, sự thành công hay thất bại. Cả Tiffany và Jessica cũng thế. Jessica yêu Tiffany là điều không thể chối cãi, và chuyện Tiffany dần dần hướng về một cô gái tóc vàng với giọng hát ngọt ngào cùng trái tim ấm áp là điều tất nhiên khi cô ấy gần như đã cho Tiffany cả cuộc đời mình.

Điều tất yếu trong cuộc sống cũng như trong tình yêu là một khi yêu, sẽ có những ghen tuông giận hờn, hoặc vu vơ hờn dỗi. Tiffany không phải là dạng người hay bắt bẻ người mình yêu, Tiffany khẳng định thế. Ngày yêu ChinHo, cô chưa bao giờ quản hay bảo anh phải đi đâu và làm gì. Tiffany tin vào ChinHo, tin vào bản chất lương thiện, chung thủy và chín chắn mà anh có. Chính những điều đó đã làm nên tình yêu nơi họ. Nhưng…với Jessica thì không.

Không phải cô yêu Jessica ít hơn ChinHo, cũng không phải Tiffany không tin cô ấy. Chỉ là chính bản thân Tiffany cũng không thể kiềm chế nó. Nó bộc phát như thể đó là một căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Tiffany chẳng biết từ khi nào, cô trở thành một cô gái khó tính, thích soi mói để ý những thứ xung quanh Jessica. Không thích cô ấy đi đâu quá lâu hoặc về trễ mà không nói với mình. 

Tiffany bắt đầu ghét cái cảm giác chờ đợi tên ngố đó đi mua thứ gì đó cho cô hay la cà ở một tiệm bán totoro thật đẹp rồi chạy ù về nhà khoe với cô như thể đó là phát minh vĩ đại lắm. Điều đó làm cho tâm trạng Tiffany cứ lo lắng không yên.

Và chuyện khiến Tiffany không vui vào lúc này thật sự nghiêm trọng. Bỗng nhiên Tiffany phát hiện có một chiếc khăn tay thêu ở trong túi áo khoác của Jessica. Tiffany chỉ tình cờ nhặt chiếc áo khoác của cô ấy để treo lên lại và phát hiện ra nó. 

Điều đáng nói ở đây là cả Jessica và Tiffany đều thuộc dạng việc nước thì siêng việc nhà thì nhác, thành ra mấy cái khoản may vá nấu ăn là nó zero đều nhau hết. Trường hợp Jessica tự mình thêu nó cho Tiffany có thể loại trừ hoàn toàn. Hơn nữa đây là một cái khăn thêu xài rồi, nên kể cả chuyện Jessica mua nó cũng có thể quăng vào sọt rác vì không hợp lý. Cả hai lý do dễ tin và thường nhật nhất đều bị bác bỏ thì đương nhiên, với máu Hoạn Thư sẵn có trong người, Tiffany tiêu cực nghĩ ngay đến trường hợp thứ ba. 

Jessica Jung được người khác tặng một cái khăn thêu tay.

Khăn thêu tay rất khó làm, nó cần công đoạn tỉ mỉ và cẩn trọng, nó không phải dành cho những cô gái Hàn kiều như Jessica và Tiffany. Điều đó càng làm Tiffany tủi thân hơn khi người ta có thể tặng cho Jessica một cái khăn thêu còn cô thì không. Hơn nữa khăn thêu tay có ý nghĩa rất đặc biệt, nó có hàm ý như muốn trở thành người Nâng Khăn Sửa Túi cho người được tặng, và việc Jessica Jung nhận cái khăn thêu tay của một cô gái nào đó có nghĩa là, Jessica đồng ý cho cô ấy bước vào trái tim mình. Chỉ mới nghĩ tới đây thôi thì lý trí của Tiffany đã nháo nhào hét lên cái tên con người đáng ghét ấy, âm thầm nguyền rủa trong tâm trí cho bõ ghét. Rồi đi gì mà đi những 1 tiếng chưa thấy đâu, chắc không hẹn hò với ai chứ.

“ Fany, tớ về rồi nè. Có bánh trứng nóng đấy. “

Jessica vừa đi siêu thị xong, thấy trời nóng, tủ lạnh lại hết kem nên Jessica quyết định đi mua một ít cần khi Tiffany muốn ăn. Tiffany thích kem, thích cái lạnh của nó đi vào trong trái tim cô ấy, hay đơn giản là thích được Jessica múc kem và lau đáy ly khi nước trên thành ly đọng xuống mặt bàn. Những lúc như vậy mới biết trái tim Jessica ấm áp biết nhường nào. Tuy nhiên xui cho cô ấy khi Tiffany đang mang một tâm trạng tồi tệ và ghen tuông vô cớ. 

Tiffany ngúng nguẩy không thèm chào hay nhìn Jessica một cái, bỏ một mạch lên phòng không quên dậm chân đùng đùng khi cô ấy lên cầu thang. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ đánh động cái đầu nhanh nhẹn của Jessica rằng: " Tiffany của cô đang nổi cáu. "

Jessica loay hoay nhìn xung quanh đống đồ mình vừa mua về. Xem nào, Kem -> check, bánh Snack -> check, kẹo Mashmallow Pink -> check, Sữa dâu -> Check, Bánh trứng nóng hổi -> check . Đâu có thiếu cái gì mà Tiffany thích đâu sao bỗng dưng cô ấy lại thế. Nhưng mà ngẫm lại, Tiffany chưa nhìn cái túi đồ siêu thị của cô thì đương nhiên làm sao vì nó mà giận cô cho được.

Jessica gãi đầu gãi tai một hồi thì cũng quyết định lấy một ly sữa và bốn cái bánh trứng nóng hổi mang lên cho Tiffany. Nàng giận chuyện gì chưa biết nhưng nghĩa vụ và trách nhiệm là phải lên dỗ cho nàng nguôi, Jessica sợ nhất chuyện bị Tiffany bơ, lúc ấy trông Jessica cứ như một chú cún con lạc chủ. Jessica đứng trước cửa phòng Tiffany, hít một hơi thật dài, tự diễn thuyết trong đầu mình những lời làm xoa dịu trái tim nàng, tự vẽ ra trên mặt mình một nụ cười tươi roi rói ngây thơ vô số tội, để họa may thế nào, nàng lại tha cho.

Jessica Jung tội nghiệp không hề biết rằng khuôn mặt lừa tình cười đểu không hợp với tình huống lúc này. Nó cứ như là trêu gan một Tiffany đang nổi điên vì ghen. Nhưng Tiffany vẫn cố nén vì biết đâu Jessica đã biết tội và đang chuẩn bị màn giải thích đầy bi ai với cô. Rồi cô sẽ nhẹ nhàng hỏi han, hoặc đay nghiến cho tới khi nào biết rõ sự việc thì thôi. Tiffany tự cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, chưa phải người yêu mà cô quản lý cứ như là vợ của người ta, thật không thể hiểu nổi chính bản thân cô ấy nữa. 

“ Fany à, bánh trứng nóng hổi, sữa dâu cho cậu nè. “ Jessica cười hè hè nhích nhích lại gần Tiffany kéo theo một cái bàn nhỏ để đồ lên đó, khẽ nâng bánh trứng lên và bóc lớp giấy gói ở dưới, Jessica thổi phù phù vào cái bánh để nó nguội bớt rồi dâng tận miệng cho Tiffany.

Tiffany đã nói cô ấy là một con người bướng bỉnh chưa nhỉ, nếu chưa thì lần này tất cả mọi người sẽ được chứng kiến. Tiffany xoay mặt đi lạnh lùng, né tránh chiếc bánh trứng trước mặt và tỏ thái độ rất rõ ràng với Jessica. Jessica đơ ra mất vài giây, cứ tưởng Tiffany đã bị nụ cười xinh đẹp của mình hạ gục nên mới để cô vào phòng. Ai dè vẫn giận lẫy như vậy. Mà cô nàng giận gì thì phải nói, người ta mới biết đường mà van xin, đằng này ném thẳng vào mặt cô một cái thẻ đỏ rồi đá đít ra sân thế này thì ai mà phục cho được. Chợt nhớ ra điều gì đó, Jessica nói ngay.

“ Xin lỗi đã về trễ. Tớ chờ đợt bánh trứng mới nhất để mua nóng cho cậu. “

Jessica trưng nụ cười ngố đặc trưng của mình hòng lung lạc ý chí người đẹp. Đáng tiếc ở chỗ, nó không phải là vấn đề chính mà Tiffany cần. Thậm chí nó còn lạc đề, à mà không, hình như cũng có trúng cái đề phụ tí ti vì hình như vừa mới 10p trước, Tiffany còn điên lên điên xuống vì Jessica đi hẳn 1 tiếng chưa về. Tuy nhiên, làm văn mà chỉ đạt được mở bài thì làm gì có điểm cao. Thân bài và kết luận đâu chưa thấy tung ra. Tiffany vẫn chưng hửng, chẳng để tâm đến Jessica, còn mở cái Kindle của mình ra mà đọc sách.

Jessica Jung, Tổng Giám Đốc tập đoàn Jung Company chính thức rơi vào trạng thái tự kỉ cấp độ một khi cô ấy, Tiffany Hwang Miyoung, ném một chục tảng băng trước mặt mình. 

Bình thường với những người trong công ty, hay những ai mà Jessica không thân thiết cô ấy luôn là người tung những tảng băng to đùng để cấm người ta chạm vào thế giới của mình. Vậy mà giờ đây Jessica đang được đưa tới Nam cực bằng con đường nhanh và ngắn nhất. Đúng là gậy ông đập lưng ông, hỏi sao đời trớ trêu thế. 

Tình huống này cho dù có ngâm Jessica trong băng tuyết đi chăng nữa thì cô cũng ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Lúc nãy khi Tiffany tiễn Jessica đi siêu thị còn lo lắng đưa tuýp kem chống nắng rồi dặn dò Jessica phải bôi vào dù cô đi siêu thị bằng ôtô. Vậy mà chỉ 1 tiếng sau khi cô ra khỏi nhà, Tiffany ngay lập tức đổi thái độ, nắng mưa thất thường mà Jessica không mang dù thì hứng bão là việc đương nhiên thôi. 

Jessica bắt đầu nghi ngờ đến khả năng trong khi cô ra ngoài, có kẻ nào đã đến chơi và vô tình hoặc cố ý nói xấu cô cho Tiffany nghe, nhưng chuyện đó có lẽ là không thể, vì người biết Jessica và Tiffany ở đây chỉ có Taeyeon, Sunny và Seohyun. Mà họ thì đi nói xấu Jessica làm gì, thói hư tật xấu của cô rành rành ra cần gì mà phải đi đồn thêm. Aigoo, ước gì có máy đọc suy nghĩ để mà xài, thì chắc Jessica cũng không khốn khổ đến như thế này đâu. Doraemon ở đâu khi người ta cần cơ chứ, haizzz…

Tiffany bắt đầu cảm thấy cũng tội cho con người ngồi đằng kia, kể ra đột nhiên cô giận lẫy như thế thì bảo sao con người ta không bối rối cho được, nhưng mà Tiffany ghét cái mặt giả như không có chuyện gì của Jessica lắm. Nhìn Jessica năn nỉ, chớp mắt lừa tình cũng làm Tiffany xao xuyến đôi chút, hơn nữa thái độ cũng thành khẩn đó chứ… 

Tiffany bắt đầu nghĩ thoáng hơn, có thể có ai đó đã nhét vào túi áo khoác Jessica vì tặng thì Jessica không nhận, hoặc đơn giản hơn là Jessica lượm nó ở đâu đó, nhưng có hơi hi hữu không, sao Tiffany không lượm được mà Jessica lại lượm được chứ.

“ Fany à, tớ làm sai chuyện gì à? Tớ xin lỗi mà. “

Đó, không biết lỗi gì cũng xin lỗi. Tiffany chả thích chút nào, bộ cô cứ giận là xin lỗi không cần biết vì sao à. Vậy không lẽ lỗi nào Jessica phạm phải cũng chỉ cần xin lỗi thôi chắc. Nhưng nói thật ra thì Tiffany cũng không muốn làm khó Jessica đâu, vì một chút đâu đó trong tim cô đang mong Jessica có một lời giải thích thật rõ ràng cho chuyện cái khăn tay thêu. Chứ tim Tiffany cứ lo lắng, suy nghĩ về một người con gái nào đó thích Jessica làm cô ấy bồn chồn không yên chút nào. Cơ mà làm sao để tên ngố ngồi trước mặt cô hiểu bây giờ. Tiffany đứng dậy, đi thẳng xuống phòng khách nơi treo cái áo khoác của Jessica lôi trong đó cái khăn thêu ra và đặt lên bàn cái rầm.

Jessica lò mò đi lại ngó và cầm cái khăn lên xem xét, phán một câu xanh rờn.

“ Của ai vậy? “

Nói Jessica ngố không sai một chút nào mà. Trong áo khoác của cô ấy mà quay sang hỏi Tiffany tỉnh bơ. Tiffany muốn lao vào dần nát cái mặt giả ngơ của Jessica cho bõ ghét, hỏi của ai để đánh trống lảng chứ gì, tưởng cô hiền lắm hả. Tiffany lườm Jessica một cái rõ sắc khiến Jessica rùng mình cầm cái khăn xem xét lại tỉ mỉ.

“ Khăn thêu này cũng đẹp nhỉ. “ Jessica mỉm cười.

Chết cô rồi cô Jung à. Tiffany Hwang đang nổi máu ghen trong người lên tới mức cực điểm. Không giải thích cho cô ấy nghe mà còn vô tư khen nó. Tiffany đi thẳng một mạch lên lầu, đóng sầm cửa phòng mình lại, chốt nó, thậm chí còn đặt cái bản “ Don’t Disturb “ ra phía ngoài. Chèn ghế trước cửa để Jessica mà có dùng chìa khóa để mở cửa phòng Tiffany thì cũng bị vật gì đó chặn lại. Người gì mà thấy ghét, người ta đã gợi ý to đùng thế còn ngu ngơ không hiểu. Nói Jessica ET đúng là không sai một chút nào mà. Tuy nhiên Tiffany hiểu Jessica quá mà, dễ gì mà cô ấy chịu thua Tiffany, thể nào cũng dùng chìa khóa dự phòng mon men mở cửa để tiếp tục màn năn nỉ ỷ ôi cho mà xem. Nhưng lần này thì trễ rồi Jessica Jung nhé.

“ Cậu dám mở cửa đó vào phòng, tôi dọn đi. “ 

Lời nói thật sự có hiệu quả rất mạnh. Jessica dừng tay ngay lập tức. Thở dài rút chìa khóa ra, Jessica đứng dựa lưng vào tường trước cửa phòng Tiffany trông thương cảm cực độ. Thế là lần này Jessica thật sự bị Tiffany bơ rồi. Có vẻ rất nghiêm trọng đây, bình thường dù có ghét cô cỡ nào, Tiffany vẫn để cho Jessica vào phòng, lần này thì cấm tiệt luôn. Chỉ vì một cái khăn tay thêu nào đó mà chính Jessica còn không biết ở đâu ra… Cơ mà tại sao Tiffany lại giận chuyện đó nhỉ, nó đâu có gì to tát chứ.

Bỏ cuộc, Jessica đi như người chết xuống lầu, thảm não, u sầu. Chợt nhớ tới cô em Seohyun yêu quí, có lẽ Jessica đành phải nhờ cô bé thôi. Bác sĩ tâm lý chắc chắn sẽ có cách để giải mã được tình huống đau khổ của Jessica lúc này, mà thí dụ có không giải được thì cũng làm tâm hồn cô đỡ héo hơn. Jessica bấm số gọi cho Seohyun, lấy tiếng nhạc piano du dương làm nhạc chờ, có vẻ như Seohyun thật sự muốn người ta thư giãn khi gọi cho cô.

“ Jessica unie. Em nghe đây. “

“ Hyunie. Fany tự dưng giận unie rồi. “

“ Unie lại làm trò khờ dại nào nữa rồi. “ Seohyun lạnh lùng.

“ Fany tìm thấy một cái khăn thêu tay của ai đó trong áo khoác unie. Mà unie cũng chả biết nó của ai. “

Seohyun im lặng khoảng 5s. Bỗng cô bé nở một nụ cười mỉm đáng yêu. Seohyun biết chính xác tâm trạng của Tiffany đang thế nào. Mỗi khi Seohyun kể cho Tiffany nghe về một cô nàng hay một anh chàng nào đó trong trường đại học từng mến Jessica là y như rằng người chị gái đáng yêu của cô dằn vặt Jessica như thể đó là lỗi của cô ấy. Seohyun thích tình yêu của Jessica và Tiffany, quan tâm chăm sóc ghen tuông hờn dỗi. Jessica là một người hoàn hảo để làm người yêu, chung thủy, tinh tế, biết cách làm người khác vui, nhưng lại có một nhược điểm chết người là quá vô tư, đến mức người ta ghen mà cũng không nhận ra. 

“ Unie, có vẻ unie và Fany unie đã tiến một bước rất xa. Unie nên vui mừng đi. “ 

Jessica ngớ người ra… Tại sao Seohyun lại nói như thế trong khi tâm trạng cô đang như đi xuống địa ngục thế kia…

Part 2 :

“ Fany unie chỉ đang ghen với cái khăn tay thêu mà thôi. Có thể chị ấy nghĩ một ai đó đã tặng cho Unie  . “

Cúp máy nhưng lòng Jessica vẫn lâng lâng ở nơi nào đó mang tên hạnh phúc. Jessica tự cốc vào đầu mình khi không lại kém cỏi thế, chẳng nhận ra ngay để mà năn nỉ. Cuối cùng thì Jessica cũng biết mình thật sự quan trọng trong trái tim Tiffany. Nếu không cô ấy không thể chỉ vì một cái khăn không rõ ở đâu mà ghen lồng ghen lộn lên được. 

Jessica cầm cái khăn tay ráng nhớ nó từ đâu ra nhưng quả thật khó khăn, thật tình là Jessica chẳng nhớ chút nào về xuất xứ của cái khăn này, nhưng dù sao cũng cần cảm ơn nó, nhờ nó mà Jessica được Tiffany ghen dễ thương như thế.

Nhưng vui là một chuyện, làm huề với Tiffany lại là chuyện khác. Lỡ làm nàng giận tím tái mặt mày rồi, thậm chí còn không được vào phòng thì làm sao mà giở trò mèo cho nàng vui bây giờ. Những lúc này mới cần IQ đây, Jessica vò đầu bứt tóc ráng suy nghĩ, vận dụng hết mánh của mình, rà soát lại trong đầu những cách làm huề mà cô ấy biết nhưng cũng chưa tìm ra cách nào hay nhất. Chợt nhớ lại những tờ note màu vàng của cô. Jessica chỉ vừa phát hiện ra Tiffany luôn để lại những tờ note của cô ấy. Khẽ mỉm cười dịu dàng khi nghĩ tới Tiffany, Jessica chạy như bay vào phòng mình chụp lấy tập note. Lần này cô sẽ làm cho Tiffany cảm động và hết giận cô ngay lập tức.

Người ta nói sức mạnh của tình yêu rất to lớn, nếu nhìn Jessica bây giờ thì chắc ai cũng rùng mình vì cái sức mạnh đó. Dù khả năng vận động của Jessica mang chỉ số âm thì cô ấy cũng không màng tới nó. Jessica ráng leo lên cái cây to trong nhà cốt chỉ để leo vào ban công phòng Tiffany. Rất điên rồ nhưng đồng thời cũng quá dễ thương. Jessica bắt bẻ Tiffany ở chỗ cô ấy chỉ nói Jessica không được mở cửa phòng thôi mà, Jessica chơi leo rào vào chứ đâu có xài chìa khóa, rõ ràng là vừa làm nàng vui vừa không sai ý nàng, nhất cử lưỡng tiện. 

Chỉ cần nghĩ tới chuyện Tiffany sẽ tha thứ thôi cũng khiến Jessica vui âm ỉ trong lòng, trèo cây xước tay chân mà Jessica cũng chẳng thèm quan tâm, tay Jessica còn nắm theo một tờ note có nội dung mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước.

Tiffany thở dài nhìn ra cửa phòng, hình như cô cũng hơi quá. Không cho Jessica vào phòng chẳng khác nào tuyên bố chiến tranh thế giới thứ ba với cô ấy. Tính ra nếu Tiffany muốn Jessica năn nỉ hay giải thích thì cũng phải nhìn mặt mới làm được, chứ đằng này… Giờ Tiffany mới thấm thía cái câu : “ Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng “. Dù Tiffany giờ không phải là vợ Jessica nhưng tự cô biến mình thành một trái ớt cay xè, vô lý và vô tình. Nhưng Jessica quả thật quá ngốc nghếch, cô ghen rõ rành rành ra đó mà còn không hiểu. Bình thường Jessica hiểu Tiffany tới từng chân tơ kẽ tóc, vậy mà sao đụng mấy cái tình cảm cô ấy ET thế không biết.

* Cạch cạch *

Tiffany giật mình nhìn ra ban công. Tiếng động đó làm cô cảm thấy sợ. Tiffany nuốt nhẹ nước bọt trong cổ họng mình, cố đấu tranh tư tưởng coi có nên gọi Jessica lên giúp mình hay không nhưng cuối cùng thì sự tự ái quá lớn khiến cô bác bỏ phương án an toàn nhất. Cầm một cuốn sách dày cộm, Tiffany đi từ từ về phía ban công, cố điều hòa hơi thở để kiểm tra phía ngoài đó. Ngay khi Tiffany kéo rèm cửa ra, một hình ảnh đập vào mắt cô khiến cô ấy đánh rơi cả cuốn sách xuống đất.

Trên cánh cửa ban công, Jessica dán dòng chữ “ I’m Sorry. My Fault. “ cùng với khuôn mặt puppy face đằng sau dòng chữ đó. Jessica đang chắp hai tay vào nhau, bĩu môi rên rỉ làm mặt có lỗi… Tiffany chẳng còn biết nói gì trong tình huống này, rõ ràng là Jessica chẳng ngốc một tí nào khi xin lỗi Tiffany bằng cách có một không hai như thế. Không có một cô gái nào trên thế giới này có thể nhẫn tâm giận người mình yêu khi người ta đã leo hẳn vào ban công chỉ để xin lỗi. 

Tiffany mở cửa, kéo Jessica vào trong và lườm nhẹ cô ấy khi thấy trên tay Jessica có một vài vết xước do cái cây to trao tặng. Tiffany sờ vào những vết thương đó, đánh nhẹ vào người Jessica trách móc nhưng trong lòng lại đang hét lên vì vui sướng. Tiffany quên hẳn chuyện cái khăn tay kia, mà có lẽ giờ nó cũng chẳng quan trọng khi Jessi của cô tuyệt vời như thế này. Jessica luôn làm Tiffany cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian, thử hỏi có ai được người mình yêu xin lỗi độc đáo như Tiffany không chứ. Tiffany kéo Jessica xuống lầu và dán vài miếng urgo cho cô ấy. Tiffany thổi nhè nhẹ vào vết thương, dẫu có vui thật nhưng Tiffany cũng không khỏi xót xa.

Jessica biết chắc mình sẽ được tha thứ mà. Còn ai hiểu Tiffany hơn Jessica nữa nào. Tiffany khác với những người con gái khác, cô ấy nhạy cảm, mềm yếu và thích lãng mạn. Đối với Jessica việc làm một cái gì đó cho Tiffany là niềm vui mà không phải ở đâu cũng có thể tìm được. Jessica có thể làm mọi thứ cho Tiffany nếu nó nằm trong tầm tay cô. 

“ Mình thề là mình không biết cái khăn đó của ai. “

Jessica rên rỉ trong khi Tiffany đang dán urgo cho cô ấy, còn cố giải thích để Tiffany bớt giận. Jessica đâu biết rằng ai kia chả quan tâm cái khăn nào làm gì nữa, cái mà người ta quan tâm bây giờ là nên thưởng cho Jessica một nụ hôn hay là một cái ôm đây thôi. Nói thật là cái khăn đó vẫn là khúc mắc trong lòng Tiffany, nhưng nếu Jessica đã nói không biết thì cô nên tin vào nó đúng không. Còn ai đáng tin hơn Jessi của cô chứ. 

Tiffany cũng chẳng biết vì sao mình có thể tha thứ ngay cho Jessica khi nhìn thấy con người ET đó đứng ở ngoài ban công với dòng chữ xin lỗi, chỉ biết lúc đó Tiffany đã cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh và hồi hộp, cứ như gái đang về nhà chồng vậy.

* New Number call Jessica *

“ Alô. “ Jessica nhanh tay bắt máy trong khi vẫn đang giơ cái tay còn lại để Tiffany dán urgo hình Mèo cho cô.

“ Sao. “

“ À, vậy cô có thể đến địa chỉ… “

“ Vâng, tôi chờ. “

Jessica cúp máy, lém lỉnh quay sang Tiffany.

“ Fany à, tí nữa cô gái sở hữu cái khăn tay này đến đấy. “

Tiffany mở tròn mắt nhìn Jessica. Vừa bảo không biết cái khăn đó của ai mà giờ lại mang tận gái về nhà ư. Jessica Jung muốn giỡn mặt với Tiffany chắc. Vừa mới thương cho một cái là lại làm người ta giận sôi gan lên. Tiffany dán urgo cho Jessica mà ấn mạnh xíu cho bỏ ghét, nhìn cái mặt đau đau lại xót rồi, thôi thì chuyện gì ra chuyện đó, nhẹ tay một chút vậy. 

Jessica phì cười với cái mặt nặng trịch của Tiffany bây giờ, thật sự là rất dễ thương, đâu đó trong tim Jessica đang muốn kéo dài thời gian ghen của Tiffany một chút, để cô có thể từ từ mà hưởng thụ. Jessica chọt tay vào má Tiffany chọc cô ấy, nhưng Tiffany quay phắt đi, xếp mọi thứ vào trong hộp thuốc tính bỏ lên trên phòng.

Ngay lập tức Jessica kéo Tiffany ngồi lọt vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô ấy, tựa cằm mình lên bờ vai Tiffany. Tiffany không đẩy ra nhưng cũng chẳng ôm lại, đương nhiên Tiffany mong cái ôm ấm áp này nhưng đồng thời cũng không muốn nhường nhịn Jessica. Người nào đó đang sắp tới đây và Tiffany chẳng hề vui một chút nào đâu.

“ Fany này, mình đang vui lắm đấy. Lần đầu tiên cậu để mình ôm cậu mà không phải do cậu say hay cậu sợ. “

Tiffany ngay lập tức đỏ mặt khi nhận ra điều đó, chỉ là cái ôm đó quá ấm áp nên cô chẳng thể kháng cự lại nó. Cơ thể của Tiffany giờ đây đang hướng về Jessica như hai nam châm khác cực, nó chẳng còn được điều khiển bằng lý trí nữa. Tiffany đã quá mệt mỏi khi để lý trí sai khiến mình, luôn giữ khoảng cách với Jessica làm trái tim nhỏ bé đó trở nên chán chường. Cô thật lòng chỉ muốn làm Tiffany Hwang của Jessica Jung. Chỉ như thế mà thôi, không cần cầu kì cũng chẳng phù phiếm xa hoa. 

Jessica dụi mặt mình vào lưng của Tiffany, cảm giác ôm Tiffany trong vòng tay làm Jessica như bước một chân đến thiên đường, bao nhiêu cảm xúc yêu thương dồn nén bấy lâu đã đọng lại quá lâu trong lòng cô ấy. Jessica chỉ muốn mãi mãi ôm Tiffany trong tay mình, dỗ dành cô ấy, cho cô ấy nụ cười, để cô ấy có chỗ dựa và những đứa con xinh xắn. Bất giác, Tiffany xoay người lại, vòng tay ôm lấy Jessica. 

Nếu có thể gọi tên khoảnh khắc này, Jessica thề sẽ ghi nhớ nó mãi mãi. Có lẽ Jessica đã thành công trong việc thuê ngôi nhà hạnh phúc mang tên Tiffany Hwang. Những cố gắng của Jessica không vô nghĩa, nó có kết quả và giờ đây Tiffany đang ôm cô thật chặt. Không cần biết cuộc sống ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần trong trái tim Tiffany có Jessica và ngược lại, thì họ sẽ mãi mãi ở trên cùng một thiên đường tình yêu mà họ xứng đáng được có.

* Tính tong *

Tiếng chuông làm cả hai giật mình. Tiffany buông Jessica ra, dự định bỏ lên lầu nhưng một bàn tay mềm đã giữ cô lại. Jessica chụp lấy cái áo khoác và chiếc khăn thêu, kéo Tiffany về phía cửa. Hóa ra, một cô nhân viên đã lấy nhầm áo của Jessica khi họ cùng đi ăn trưa chúc mừng sự thành công của dự án lớn. Cô nhân viên cứ cúi đầu xin lỗi mãi khi cô ấy vụng về như thế khiến Tiffany cũng tự cảm thấy xấu hổ vì khi không lại ghen mất cả lý trí. Ngay khi cô nhân viên về, Tiffany chạy ù vào trong bếp chẳng hiểu để làm gì.

Chỉ một lát sau, trên tay Tiffany là một ly kem hai mùi. Mùi vani ở trên mùi dâu, thêm một chút chocolate vụn và ít bánh quế. Tiffany đưa nó cho Jessica trong khi mặt cúi gằm xuống đất tay di di vào nhau làm mặt có lỗi, dường như cô ấy chỉ đang cố bù đắp lại cho Jessica chuyện lúc nãy. 

Jessica ngây người nhìn ly kem. Có lẽ bạn sẽ tự hỏi vì sao cô ấy lại thế, đơn giản chỉ là vì Tiffany đang để mùi kem vani chung với mùi dâu mà cô ấy yêu thích. Tiffany luôn chỉ ăn kem kiwi chung với dâu vì đối với Tiffany, ly kem đó có nghĩa là ChinHo và cô. Nhưng Tiffany hình như đã sẵn sàng đổi một vị kem mới, ngọt ngào hơn, đẹp hơn và gần gũi hơn.

Jessica đỡ lấy ly kem trong tay, lòng ngập tràn vui sướng. Cuối cùng cô cũng khiến Tiffany hướng về phía mùi kem vani tượng trưng cho hình ảnh của cô. Có thể cả hai mùi vị đều ngọt ngào, bạn nghĩ sẽ dễ gây cho người ta cảm giác ngấy, nhưng nếu bạn thử hai vị ngọt cùng một lúc, nó sẽ đưa bạn tới một tầm cao mới về mùi vị của kem. Tiffany ngồi xuống trong vòng tay của Jessica và cùng cô ấy ăn hết ly kem mang ý nghĩa nhất trong cuộc đời họ.

Có lẽ ly kem đó mãi mãi là ly kem mà Tiffany và Jessica yêu thích nhất thế giới này, loại kem mà chỉ hai người mới có thể thấu hiểu hết ý nghĩa của nó. Vanilla Strawberry…

Chap 10 : 

Part 1 :

ChinHo. Anh có khỏe không. Em tới để thăm anh.

Tiffany nhẹ nhàng sờ lên tấm bia mộ và vuốt đường viền xung quanh. Cách đây 2 tháng, Tiffany sẽ chẳng bao giờ dám làm chuyện này, có lẽ vì nỗi ám ảnh đó chưa thể phai trong trái tim cô. Vậy mà không hiểu tại sao, động lực nào thúc đẩy, ngày hôm qua cô đã một mực muốn Jessica đưa mình tới nơi mà cô muốn trốn tránh nhất. Tiffany biết mình thật có lỗi khi ngày đưa tiễn anh cô không tới, chỉ là cô quá sợ sẽ phải đối diện với sự thật. Anh ở đó, trên tấm hình lạnh lùng nhìn cô như thể hai đứa là hai người xa lạ.

Tiffany chẳng biết mình có nên tin những gì người ta nói không, rằng anh đang hạnh phúc trên thiên đường, rằng anh vẫn dõi theo cô, anh muốn cô sống tốt, muốn cô mỉm cười, nhưng… tại sao anh ra đi như thể hạnh phúc của cô chẳng liên quan gì đến anh. Lời cuối anh nói với cô cũng chỉ là mong muốn đẩy cô cho một ai đó…

“ Người có thể cho em hạnh phúc, sẽ ở rất gần. “

Tiffany không biết trong khoảnh khắc sống chết, ChinHo đang nghĩ gì, nhìn thấy gì, anh chỉ mỉm một nụ cười rất đẹp về phía Jessica rồi vuốt nhẹ khuôn mặt cô trước khi mang đến cho cô nỗi đau mất mát quá lớn. Lúc đó Tiffany như điên loạn, không thể nghĩ gì, không thể hiểu được lời nói của anh lúc hấp hối… Nhưng giờ thì…cô đã hiểu.

Nhưng càng hiểu Tiffany càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Đáng lí ra cô không được phép yêu Jessica, không được phép nhìn về phía cô ấy, không được phép xem cô ấy là một người phụ nữ lý tưởng. Mọi thứ chỉ nên dừng lại ở mức chị em tốt, vậy mà con tim cô đã không thể khước từ tình cảm của mình. Jessica quá tuyệt vời, từ cử chỉ cho tới lời nói, từ thái độ cho tới hành động, nó khiến con tim Tiffany một lần nữa ấm lên trong khi tưởng như nó sẽ đóng băng mãi mãi.

Nhẹ nhàng ngắt từng ngọn cỏ trên mộ ChinHo, Tiffany và Jessica đang cố dọn dẹp và để một ít trái cây cùng hoa trên đó. Tiffany vẫn cảm thấy cơ thể mình đau buốt khi nhìn về phía bia mộ nhưng nó không còn là sự dằn vặt, cô cũng không hiểu tại sao khi đứng đối diện với anh như thế này nó lại không đau như cô đã nghĩ. Người ta thường nói thời gian làm phai mờ tất cả, có lẽ nó cũng không hẳn là sai. Cô vẫn nhớ anh, nhưng có một cái gì đó bắt đầu hình thành biến tình cảm của cô đối với anh trở thành một kí ức…

Tiffany biết những tháng ngày không anh, Jessica đã ở bên cô và chịu đựng cô ra sao. Nhiều lần Tiffany tự hỏi nếu không có Jessica cô sẽ thế nào, tuyệt vọng hay tồi tệ hơn, có thể là chết. Jessica đến như một sự tình cờ mà chúa trao tặng cho cô qua những biến cố của cuộc đời, nhẹ nhàng không hấp tấp, nhu mì không vội vã. Vừa đủ để kéo một Tiffany đang ở địa ngục trở về với cuộc sống bình thường. 

“ Khoác vào Fany à. Lạnh lắm đấy. “

Jessica ân cần khoác chiếc áo lông thú vào người Tiffany. Hôm qua Jessica thật sự lo sợ khi thấy Tiffany muốn đến mộ anh hai cô. Jessica không biết liệu Tiffany có đủ vững vàng và bình tĩnh để có thể chính thức đối mặt với nỗi đau này hay không. Cô sợ Tiffany sẽ lại khóc, sẽ lại dằn vặt bản thân mình, nhưng có lẽ cô không nên quá lo lắng như thế. Tiffany giờ đây đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Và chắc Jessica cũng không biết rằng, Tiffany mạnh mẽ được là nhờ cô. Nhờ tình yêu chân thành mà cô dành cho cô ấy.

Anh hai. Em thật sự xin lỗi.

Jessica tự nhẩm trong lòng mình hàng ngàn lần câu đó. Dù cô biết chắc chắn anh ChinHo sẽ không bao giờ trách cô, sẽ không bao giờ mắng cô nhưng cô vẫn muốn xin lỗi như thể đây là lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời cô. Jessica biết việc mình chăm sóc Tiffany, ở bên cô ấy là một hành động điên rồ và sai trái nhưng chẳng hiểu tại sao Jessica không thể ngừng yêu thương người con gái đó. Jessica từng tự hào mình là một con người sống có lý trí, nhưng kể từ khi gặp Tiffany, Jessica trở nên ngây dại đến mức vứt đi mọi đạo lý của xã hội, bất chấp tất cả để đem đến cho Tiffany sự ấm áp.

Và giờ khi Jessica biết Tiffany cũng có tình cảm với mình thì mặc cảm tội lỗi lại dâng lên trong trái tim cô. Đương nhiên Jessica rất vui vì biết cô ấy có cùng cảm giác nhưng Jessica lo lắng cô ấy cũng sẽ phải chịu rất nhiều chuyện tổn thương. Thứ nhất là từ gia đình cô, rồi đến miệng đời, sẽ chẳng ai vui vẻ gì cho mối quan hệ của cô và Tiffany, chị dâu với em chồng. Chắc chắn chẳng ai nghĩ tới trường hợp đó có thể sẽ xảy ra trong lối sống quá gia phong của Hàn Quốc.

Jessica cảm thấy mình thật sự tồi tệ. Dù biết Tiffany nhiều lần từ chối nhưng chẳng hiểu vì sao con tim cô cứ mãi chạy theo cô ấy như thể đó là định luật trong cuộc sống. Jessica biết nếu mình không quá nhiệt thành như thế thì chắc hẳn Tiffany cũng không bao giờ để trái tim cô ấy mở ra. Chính bản thân Jessica cũng trở nên mâu thuẫn đến mức điên rồ. Jessica chỉ dám giải thích rằng cô quá yêu Tiffany nên chẳng thể hành động theo những gì mình suy nghĩ.

Có lẽ Jessica không hề biết rằng, tình yêu của Tiffany dành cho cô vốn dĩ không chỉ vì sự nhiệt thành ấy. Tiffany nhận ra bên trong Jessica là một trái tim ấm áp đến lạ thường. Một vài lần Tiffany bắt gặp Jessica đang ở trước cổng cho một chú mèo hoang ăn cơm, hay xách đồ giúp một bà cụ hàng xóm gần nhà. Lâu lâu lại đưa những đứa trẻ đi học nếu thuận đường. Jessica lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng không có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến họ, những người không bao giờ thể hiện ra chính là những người có trái tim ấm áp nhất. Tiffany thích những người như thế, ChinHo cũng rất tốt bụng, có lẽ đó chính là gene đặc biệt nhất của nhà họ Jung và nó thật sự đáng để tự hào.

“ Jessi, khoác chung đi, người cậu run lên kìa. “

Tiffany choàng áo qua bên người Jessica khi nhận thấy cô gái tóc vàng xoa tay vào nhau. Jessica luôn dành tất cả những gì tốt nhất, ưu ái nhất cho Tiffany bất kể mình cũng đang cần nó. Ban đầu Jessica chỉ muốn quan tâm Tiffany thật âm thầm, tránh để cô ấy phát hiện ra tình cảm của mình, nhưng có lẽ trong tình yêu, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể quan tâm người mình yêu ít đi một chút khi trái tim bạn luôn chỉ hướng về người đó. Dần dà Jessica thể hiện tình yêu của mình với Tiffany một cách quá rõ ràng, chẳng phải cô cố ý khiến cô ấy lung lay, chỉ là Jessica đã quá yêu Tiffany đến mức chẳng thể tự dồn nén bản thân mình lại bằng việc chỉ nhìn cô ấy từ phía đằng xa.

Họ yêu nhau là điều không thể chối cãi nhưng nếu cho họ lựa chọn lại thì cả Tiffany và Jessica đều sẽ chọn cách chưa hề nhìn thấy nhau. Chẳng phải cả hai hối tiếc khi đặt tình cảm vào nhau, mà chỉ vì mối quan hệ của họ vốn dĩ không được tồn tại chữ yêu. Nhưng nếu con tim có thể điều khiển yêu ai, con người thay đổi được số phận thì chẳng ai trên thế giới này phải đau khổ vì tình yêu nữa. Trái tim Jessica đã mau chóng thuộc về cô nàng mắt cười quyến rũ khi lần đầu tiên thấy cô ấy, và đâu đó trong tiềm thức của Tiffany cô cũng chưa từng xem Jessica là một cô em chồng.

“ ChinHo, em có thể…yêu thêm một lần nữa không. “

Tiffany biết câu hỏi sẽ không có người giải đáp, ChinHo cũng sẽ không hiện ra và gật đầu với cô nhưng Tiffany vẫn cứ hỏi. Hỏi để người kế bên có thể nghe thấy, hỏi để trái tim cô cho cô một câu trả lời nào đó, hỏi để mọi thứ lắng đọng, hỏi để không phải mang một tâm trạng dằn vặt. Quá nhiều lý do khiến Tiffany phải nói như thế và vô thức đôi mắt cô rơi hai dòng nước mắt. Không phải nước mắt hối hận, cũng không phải nước mắt đau khổ, chỉ là khóc để vơi nỗi lòng, vơi đi những dồn nén tình cảm bao ngày qua và khiến tâm hồn cô bình tâm lại.

Jessica mau chóng lồng tay mình vào tay Tiffany siết nhẹ. Jessica biết Tiffany đã phải đấu tranh nội tâm thế nào khi đến bên cô, dù rằng cả hai chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng đâu đó trong tâm hồn Jessica và Tiffany đã khẳng định mình chẳng còn có thể yêu ai khác ngoài người đứng kế bên mình. Jessica là không thể bàn cãi, cô yêu Tiffany từ lần gặp đầu tiên. Còn Tiffany thì đau đớn hơn khi nhận ra, thực tế, cô không yêu ChinHo nhiều như cô đã nghĩ. 

Tiffany và ChinHo học cùng trường đại học, anh học trên cô hai khóa và là một trong những sinh viên ưu tú nhất. Tiffany là cô nàng được tất cả mọi người yêu mến vì tính tình hòa đồng và thân thiện, chưa kể cô sở hữu đôi mắt cười làm đổ gục trái tim biết bao chàng trai. Cô và ChinHo đến với nhau như điều tất yếu của cuộc sống. Cô ngưỡng mộ anh, yêu thích tính cách tốt bụng quan tâm người khác của anh. Khi anh cầu hôn, cô cũng cảm thấy vui nhưng…không giống cái cảm giác mà Jessica ôm cô. Lúc nằm trong vòng tay Jessica, Tiffany cảm thấy như mình đang có tất cả mọi thứ trên thế giới này, sung sướng và âm ỷ niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Nó khiến cô cười khúc khích và ngốc nghếch như một người điên.

“ ChinHo oppa, em sẽ xem cô ấy quan trọng hơn tính mạng của em. “ Jessica thì thầm vừa đủ để Tiffany nghe thấy.

Chẳng phải Jessica muốn làm yên lòng Tiffany, cũng không phải Jessica muốn Tiffany cảm thấy tình yêu của mình. Chỉ là một lời hứa chân thành xuất phát từ trái tim cho người anh mà cô kính trọng. Lời hứa có sự chứng kiến của người Jessica yêu nhất ngay trước mộ anh hai nó trở nên thiêng liêng và đáng quí. Không phải là một lời hứa bình thường bâng quơ mà người ta thường có, mà nó như một lời nhắc nhở tận trong trái tim Jessica để cô ấy hiểu được rằng, chuyện chăm sóc Tiffany là tất cả những gì cô ấy muốn, là trách nhiệm và niềm tin, là tình yêu và kì vọng. Tiffany là tương lai duy nhất mà Jessica cần.

Khẽ cầm áo khoác đắp nhẹ lên người Tiffany khi cô ấy dựa đầu vào ghế ngủ một tí sau chuyến đi dài. Jessica lái xe đưa họ trở về nhà và tự mỉm cười một mình, lâu lâu xoay mặt ngắm nhìn khuôn mặt người con gái mà cô yêu. Tiffany ngủ trông giống một chú cún nhỏ, chiếc môi chúm chím như đứa trẻ. Dường như khi Tiffany ngủ, mọi thứ xung quanh cô ấy bỗng trở nên thật nhạt nhòa, Tiffany nổi lên như một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Đôi lúc Jessica thử hỏi trái tim mình yêu Tiffany bao nhiêu bằng cách xa cô ấy một chút, nhưng cứ 5p là cô lại tự hỏi bản thân mình xem cô ấy đang làm gì, ngủ dậy người mà cô nhớ đến đầu tiên đều là Tiffany. Gặp cô ấy hằng ngày mà Jessica vẫn thấy chưa đủ, có lẽ trong tâm hồn Jessica giờ đây chỉ có hình bóng một mình Tiffany mà thôi.

Hạnh phúc của Jessica đơn giản lắm, thấy Tiffany cười, thấy Tiffany vui, nghe Tiffany hát, nhìn Tiffany chăm sóc cây xanh, cuộc sống yên bình từng ngày cùng với cô thế là đủ. Quá đủ và quá tuyệt vời. Jessica không phải là mẫu người chăm sóc gia đình và thích gò bó nhưng nếu đó là Tiffany thì cô nguyện ở nhà tề gia nội trợ. Thậm chí Jessica từng có ý định đi học nấu ăn nhưng lại không thể xa Tiffany quá lâu nên cô đành ở nhà tự học làm sandwich và những món dễ dễ…

Dù đã ở trước cửa nhà thì Jessica vẫn chưa cho xe vào vội. Tiffany đang ngủ và nếu leo lên bậc cửa, có thể xe sẽ sốc và làm Tiffany của cô tỉnh dậy. Jessica chống tay mình lên cằm và bắt đầu màn ngắm nhìn Tiffany không biết chán của cô. Nếu Tiffany mà trở thành idol hay diễn vên có khi cô sẽ làm big fan suốt ngày chạy theo mà la hét tên cô ấy… Hoặc thậm chí là lên kế hoạch bắt cóc cô ấy về nuôi cũng không biết chừng…

“ Ưm~~~~~~ “

Tiffany nhíu mày mở mắt, khẽ đưa tay lên ngáp một tiếng nhỏ. Cô nhìn ra phía ngoài và nhận ra xe đang đậu ở trước cửa, xoay sang Jessica thì thấy cô ấy đang nhìn mình chằm chằm. Khẽ đỏ mặt, Tiffany nhéo vào má cô ấy ra hiệu lái xe vào nhà. Jessica bật cười làm theo lệnh Tiffany và lăng xăng chạy lại mở cửa xe cho cô ấy.

“ Cuối cùng hai con cũng về sao. “ Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên…

“Umma/ Bác “ Jessica và Tiffany đồng thanh.

Bà Jung cùng cả hai ăn tối với đồ ăn mà bà nấu sẵn từ nhà. Bữa ăn diễn ra thật ấm cúng, bà Jung luôn miệng thăm hỏi và gắp thức ăn cho Tiffany. Bà biết cô đã chịu thiệt thòi nhiều, bà cũng rất xót xa cho cô con dâu hụt, viễn cảnh nụ cười của gia đình mau chóng mất đi thật đáng thương, bà thấu hiểu nỗi đau đó vì bà cũng mất đi đứa con trai đầu lòng của mình, thật đáng thương cho số phận của một cô gái chỉ vừa 23t… 

Jessica thật lòng không thích mẹ mình xuất hiện ở đây, không phải là cô không yêu mẹ, chỉ là…mẹ cô luôn muốn cô đi xem mắt… Jessica rất khó mở lời nói mình yêu Tiffany nên cô luôn phải tìm cách chạy trốn những cuộc mai mối, nó trở thành gánh nặng của cô mỗi khi cô gặp bà. Dù sao Jessica cũng chỉ mới 23t, đâu có già đến mức phải đi coi mắt để tuyển chồng chứ.

Bà Jung có chút cảm thấy kì lạ trong cách cư xử của Tiffany và Jessica. Vẫn có chút xa cách trong hành động từ hai người nhưng ánh mắt thì rất tha thiết. Jessica liên tục ngó chén của Tiffany và gắp đủ loại thức ăn để gần cô ấy. Rót sữa thêm vào ly ngay khi nhận ra ly sữa của Tiffany sắp cạn. Những cử chỉ quá ân cần khiến bà Jung có một cảm giác rất lạ. Nếu Krystal hay ChinHo làm thế với Tiffany bà sẽ chẳng bao giờ thắc mắc, nhưng đằng này lại là Jessica Jung, đứa con gái nổi tiếng lạnh lùng của bà. Đương nhiên bà Jung biết Tiffany và Jessica ở cùng nhau 4 tháng sẽ có sự thân thuộc nào đó nhưng chỉ là bản năng của người phụ nữ khiến bà bắt đầu có chút nghi ngờ… Có vẻ như Tiffany ở đây cũng rất tốt, sắc mặt hồng hào hơn hẳn, có lẽ là do bà quá nhạy cảm chăng.

Bà Jung càng bất ngờ hơn khi cô con gái ngang ngạnh của bà rửa chén và yêu cầu bà với Tiffany ra phòng khách nói chuyện. Có vẻ như con gái của bà nay đã lớn, nó biết quan tâm người khác hơn, điều mà bà nghĩ có dạy nó cả đời nó cũng không hiểu. Bà Jung nhấp một ngụm trà nóng, bà đến đây không hẳn là để thăm Jessica, chỉ là bà cảm thấy cần nhờ Tiffany giúp bà một vài chuyện. Bà hi vọng khi ở cùng Jessica, Tiffany có thể tác động lên đứa con bướng bỉnh này của bà.

Bà Jung quyết định sẽ nói chuyện kín đáo với Tiffany một chút nên bà yêu cầu cô ấy ra vườn ngồi với bà. Bà Jung ngồi đối diện với cửa vườn để chắc rằng Jessica không thể nghe thấy hai người nói chuyện và bà cũng có thể để mắt tới con gái đảm bảo nó không bất chợt nghe được gì đó. Bà Jung nắm lấy hai tay Tiffany, thở dài.

“ Fany à, ta có chuyện muốn nhờ con… “

Part 2 :

Tiffany siết chặt lấy đôi bàn tay người phụ nữ trước mặt mình. Dù không có cơ hội làm đám cưới với ChinHo nhưng Tiffany luôn xem bà Jung là mẹ chồng. Tiffany yêu quí và kính trọng bà. Một mặt cô cảm thấy có lỗi nhưng mặt khác cô cũng thầm biết ơn khi bà thông cảm cho hoàn cảnh của cô. Tiffany cứ nghĩ khi bi kịch xảy ra, bà Jung sẽ trách cứ cô đã đem đứa con trai duy nhất của bà rời xa thế giới này mãi mãi, nhưng bà đã không làm thế. Bà cho Tiffany hơi ấm và lòng tin.

“ Bác cứ nói. Con sẽ cố gắng hết sức. “ Tiffany nhẹ nhàng xoa bàn tay bà Jung, cố khiến bà cảm thấy thoải mái. Cô đọc được trong ánh mắt của bà là sự mệt mỏi và lo lắng.

Bà Jung buồn phiền thở dài thườn thượt.

“ Con có thể khuyên con bé Jessica nhà ta đi xem mắt để kết hôn được không. “

Tiffany ngây người. Điều cô sợ cuối cùng cũng đã tới. Tiffany biết chắc gia đình Jessica hẳn rất lo, cô ấy luôn lạnh lùng và từ chối tất cả những cuộc gặp mặt do gia đình sắp xếp. Lúc đầu Tiffany nghĩ rằng có thể là do Jessica còn trẻ nên không muốn trói buộc mình quá sớm nhưng giờ thì cô chắc chắn lí do đó chính là cô. Jessica yêu Tiffany và không muốn làm cô buồn, nếu cô ấy kết hôn với một ai đó thì họ hiển nhiên phải rời xa nhau, và đó là điều mà cả Jessica và Tiffany đều không muốn. Tiffany không biết nói gì với bà Jung. Nói rằng cô yêu Jessica, cô muốn cô ấy và cô cùng xây dựng tương lai sao? Rồi bà Jung sẽ nghĩ thế nào về mối quan hệ chị dâu em chồng… Tiffany không có đủ dũng cảm để làm điều đó như thể nó là điều bình thường của cuộc sống.

“ Con biết đó, nó rất ương bướng, không hề nghe lời bác. Bác rất lo cho nó, dù nó chỉ 23t nhưng nó chưa từng dắt một ai về nhà. “ 

Tiffany im lặng. Cô ấy đấu tranh nội tâm một cách mạnh mẽ. Tiffany không muốn người phụ nữ trước mặt mình thất vọng. Tiffany đã từng làm bà tổn thương một lần vì ChinHo, cô không thể tiếp tục khiến bà Jung một lần nữa khóc ròng khi biết Jessica yêu một cô gái, lại là người quá đặc biệt. Cảm xúc dè dặt bắt đầu nặng nề bủa vây lấy trái tim Tiffany, từ bỏ khi chỉ vừa bắt đầu, tại sao ông trời luôn trớ trêu và đùa giỡn với cô như thế. Tiffany không muốn tình yêu vừa chớm nở của mình bỗng héo tàn, nhưng phải làm sao khi chính cô còn không thể chấp nhận một mối quan hệ chị dâu em chồng như cô và Jessica. 

Tiffany yêu Jessica, cô không biết nó nhiều bao nhiêu nhưng đủ để cô hiểu được rằng mình là một vật ngáng chân cô ấy. Jessica là nữ doanh nhân trẻ, thành đạt, xinh đẹp và kiêu sa, biết bao chàng trai để mắt đến cô ấy nhưng đều bị cô ấy từ chối. Tiffany tự cảm thấy mình không xứng với cô ấy, chưa kể đến chuyện cô làm cô ấy mất đi một người anh trai. Cô từng nghĩ sẽ chẳng có gì quan trọng khi hai người yêu nhau thật lòng, nhưng giờ thì hoàn cảnh bắt buộc cô phải chọn giữa hai con đường : Người mình yêu và tương lai của người đó. Lạ thay, cô chọn con đường thứ hai. Có thể cuộc sống của cô sẽ tồi tệ hơn khi không có Jessica nhưng cô không quan tâm, chỉ cần Jessica hạnh phúc, với cô thế là đủ.

“ Từ sau chuyện ChinHo, bác chỉ còn mỗi niềm an ủi sẽ sớm có cháu ẵm bồng từ Jessica, vậy mà muốn kiếm cho nó một tấm chồng tử tế thì nó liên tục từ chối người ta. “ Bà Jung xoa xoa trán mình trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tiffany ôm bà Jung vào lòng. Tự mình hiểu vấn đề mà cô ấy cần phải trải qua. Có vẻ như Tiffany cảm thấy mình đã quá tin vào số mệnh, tưởng rằng ông trời sẽ cho cô một con đường mới nhưng dường như nó không chào đón cô một cách dễ dàng. Tiffany biết cô cần phải từ bỏ con đường đó, vì vốn dĩ nó xây lên chẳng phải để cho cô. Tiffany tự khóc trong lòng, trái tim cô đau nhói từng hồi. Tại sao mọi thứ luôn đến bên cô rồi rời xa theo một cách nào đó. Vết thương vốn dĩ chưa lành nay lại một lần nữa rách toang. 

Bà Jung chào tạm biệt Tiffany và Jessica. Bà không ở lại vì còn một số công chuyện nhà cần phải lo. Bà Jung nắm nhẹ tay Tiffany với ánh mắt tha thiết mong chờ, có lẽ bà hi vọng Tiffany là người có thể khiến cho Jessica hồi tâm chuyển ý. Tiffany khẽ gật đầu để bà yên tâm chứ trong lòng cô còn biết bao điều rối ren hơn thế. Tiffany chỉ vừa để trái tim nhìn về phía Jessica, nhưng giờ đây cô ấy sẽ lại phải tiếp tục đơn độc bước tiếp con đường của mình.

Cả ngày bận rộn nên Tiffany và Jessica cần đi ngủ sớm. Tiffany không ngủ ngay, cô chờ tới khoảng 2h đêm và nhè nhẹ bước vào phòng Jessica. Jessica chẳng bao giờ khóa cửa phòng, cô sợ nếu nửa đêm hay lúc nào đó Tiffany cần mình thì cô ấy có thể chạy thẳng vào, đến bên cô mà không cần gõ cửa hay là chờ cô mở nó. Tiffany ngồi xuống kế bên giường Jessica và ngắm nhìn cô gái tóc vàng đang say ngủ. Cái cách Jessica để hai tay lên trên đầu mình trông cứ như cô ấy đang bị phạt khiến Tiffany cười khúc khích. Cô kéo chăn lên ngang người Jessica và cẩn thận dúi chăn vào cơ thể cô ấy để nó ấm hơn.

Tiffany xoa nhẹ đôi má phúng phính của Jessica, thầm mỉm cười. Ở Jessica có một cái gì đó thu hút đến mức khiến người khác không thể thôi nhìn. Từ cái cách lạnh lùng băng giá, đến tính cách trẻ con vòi vĩnh. Tiffany không hiểu tại sao hai tính cách trái ngược nhau ấy lại có thể hòa chung vào con người Jessica, nó khiến cô ấy đôi lúc lạ lùng khó hiểu, có khi lại vui vẻ đáng yêu. Tiffany chẳng biết nếu không có con người này, liệu cô có còn tin rằng trên thế giới tồn tại hai chữ hạnh phúc hay là không. Jessica cho Tiffany tất cả mọi thứ mà cô ấy muốn, ở bên cô, chăm sóc cô, tâm sự và đôi lúc là ôm cô vào lòng. Những cử chỉ ấm áp đó cứ theo Tiffany mỗi khi cô ấy buồn, nó trở thành một thói quen, thói quen tạo nên niềm tin. 

Tiffany không biết rồi đây, khi mình rời xa đôi tay này cô sẽ đau đớn bao nhiêu, chỉ nghĩ thôi cũng làm hai hàng mi của cô rơi nước mắt. Tiffany không muốn rời xa con người ngốc nghếch đáng yêu này, không muốn trở nên xa lạ hay nhìn cô ấy bước vào thánh đường với một người khác. Tiffany sợ lắm khi rời xa hơi ấm vương mùi vanilla ngọt ngào. Cô vô thức cúi xuống, đặt đầu mình vào ngực Jessica, cố cảm nhận lần cuối, nhịp tim cô ấy đập nhẹ nhàng làm cô càng đau xót hơn. Sẽ chẳng bao giờ cô có thể ở gần Jessica như thế này nữa.

Bỗng nhiên Tiffany cảm thấy lo sợ về cảm giác của Jessica. Jessica sẽ ra sao nếu cô rời xa cô ấy. Tiffany biết Jessica sẽ bị tổn thương nếu cô làm như thế, nhưng Tiffany chỉ cầu mong đâu đó trong tâm hồn Jessica sẽ đồng điệu với cô để hiểu rằng, tất cả những gì cô làm hôm nay đều là vì cô ấy. Vì tương lai của cô ấy và vì một cuộc sống hạnh phúc mà biết bao người con gái mong chờ. Tiffany biết Jessica sẽ không dễ dàng để cô ra đi, nhưng cô cần cứng rắn, cần biết hi sinh, dù sự hi sinh đó có thể giết chết trái tim cô.

Tiffany tự cho phép mình ích kỉ một chút. Bất cứ người con gái nào cũng muốn có kỉ niệm đáng nhớ với người mình yêu và cô cũng vậy. Tiffany sẽ rời xa Jessica nhưng không phải là lúc này, Jessica đã hi sinh quá nhiều cho cô và đây là lúc để cô làm một cái gì đó cho cô ấy. Có thể nó không to tát nhưng tình cảm mà Tiffany dồn vào nó là hoàn toàn chân thành. Không phải là sự thương hại, nó là tình yêu. Tình yêu trong sáng và đáng trân trọng nhất.

Tiffany tăng nhiệt độ máy lạnh lên để Jessica ấm hơn. Khẽ hôn lên trán Jessica, lấy điện thoại của mình và chụp khung cảnh khi cô ấy đang ngủ, Tiffany chỉ muốn lưu lại một chút hình ảnh người mà cô yêu để khi rời xa cô ấy, cô sẽ có một cái gì đó để nhớ về người yêu cô hơn cả bản thân mình. Dù biết tấm hình này không thể thay thế con người babo đó thì Tiffany vẫn muốn có như một minh chứng rằng mình từng yêu cô gái này. Có thể sau này tấm hình sẽ có ích cho nỗi nhớ nhung mang tên Jessica mà cô phải đối mặt.

Tiffany nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài và trở về phòng mình. Đặt cơ thể xuống giường, hôn vào màn hình điện thoại và ru mình vào giấc ngủ. Ngày mai có những hạnh phúc đan xen khổ đau… Và Tiffany Hwang sẽ phải mạnh mẽ mà bước qua nó.

====================================

Jessica loay hoay xếp lại chăn khi đồng hồ điểm lúc 7h. Hôm nay cô dự tính sẽ nấu cơm chiên kim chi vào buổi sáng cho Tiffany. Jessica vừa mới học lỏm được ở trên tivi và nấu thử nghiệm mấy lần rồi nên giờ mới dám nấu cho cô ấy ăn. Chắc chắn Tiffany sẽ rất bất ngờ đây. Mọi khi Tiffany đều nghĩ Jessica chỉ có thể làm được sandwich thôi mà. Jessica hí hửng bay xuống bếp mà không ngờ có người đã ngồi ở đó từ trước và đang ốp la vài quả trứng cho buổi sáng.

“ Fany… “ 

Tiffany xoay ngược người lại, tắt bếp và dọn trứng ra đĩa, đem lại bàn. Nhìn mặt Jessica ngu ngơ đứng chết trân làm Tiffany tí nữa thì bật cười. Cô kéo tay Jessica đi lại phía bàn ăn và ấn cô ấy ngồi xuống.

“ Xin lỗi cậu. Mình cũng không giỏi nấu ăn lắm nên chỉ có bánh mì, trứng và xúc xích cho bữa sáng. “ 

Jessica cười như một tên ngố khi nhận ra bữa ăn sáng qua bàn tay chuẩn bị của Tiffany. Cô ngay lập tức chộp lấy miếng bánh mì và cắn một cây xúc xích cho vào miệng. Jessica không thể tin rằng một ngày nào đó mình lại được Tiffany nấu cho bữa sáng, điều này hạnh phúc hơn những gì Jessica tưởng tượng. Nó quá ngọt ngào và bất ngờ, một buổi sáng tuyệt vời và tràn đầy sinh khí. Tiffany vui vẻ ngồi kế bên Jessica và họ ăn sáng cùng nhau, trong vòng 4 tháng đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn sáng dưới bếp, cảm giác thật sự tuyệt vời và ấm áp. Jessica cười suốt bữa ăn và huyên thuyên về những tin tức nóng sốt bên ngoài. Tiffany chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại đệm thêm cho sôi nổi.

Jessica phụ Tiffany rửa chén lăng xăng trong bếp, dù Jessica cố dành nhưng với ánh mắt đanh lại của Tiffany thì Jessica cũng phải chịu thua. Ai bảo Jessica quá yêu Tiffany làm gì cơ chứ. Jessica lau đĩa thật sạch sẽ và rót hai ly sữa nóng đem ra phòng khách ngồi chờ Tiffany rửa tay. Tiffany đi vòng ra phía sau Jessica, bất ngờ chủ động ôm cô ấy. 

Jessi, mình sẽ nhớ khoảnh khắc này. Khoảng khắc khi ôm cậu.

Jessica ngây người. Hình như cô đang ở thiên đàng có đúng không. Tiffany chủ động ôm cô trước, điều mà có nằm mơ Jessica cũng không dám nghĩ tới. Cô vòng tay ra phía sau ôm lại Tiffany. Đúng như Jessica đã nghĩ, cơ thể Tiffany quá ấm áp, cô chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như lúc này, biết bao điều muốn nói cùng cô ấy. Jessica không hiểu tại sao hôm nay Tiffany lại kì lạ như vậy, đầu tiên là bữa sáng, và giờ là cái ôm này. Nhưng có lẽ cô cũng không quan tâm làm gì khi con tim cô reo vui đầy phấn khởi như mùa xuân đầy nắng. Nếu lúc nào cô và Tiffany cũng có thể bên nhau thì cô cũng chẳng cần bất cứ thứ gì trên thế giới này nữa. 

Tiffany ngồi lên ghế và ngả đầu mình vào vai Jessica, cô muốn lưu giữ lại từng khoảnh khắc của ngày hôm nay để nhớ mãi về người con gái đầu tiên mà cô yêu. Tiffany muốn nó lắng đọng và tồn tại mãi mãi trong tâm trí mình. Dù biết chỉ ngày mai thôi nó sẽ tan vào hư vô và không khí.

“ Jessi, hôm nay mình đổi vai cho nhau đi. “

“ Là sao Fany. “

“ Hôm nay cậu làm Tiffany Hwang, còn mình sẽ là Jessica Jung. Được không. “ 

Jessica có phần bất ngờ về lời đề nghị kì quái của Tiffany, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt cún con đó thì cô lại chẳng thể nào suy nghĩ được bất kì điều gì ngoài sự đồng ý. Ánh mắt của Tiffany có mức sát thương rất cao đối với Jessica và cô cũng chẳng có cách nào để miễn nhiễm nó. Jessica xoa nhẹ tay Tiffany khi họ lồng tay vào nhau, ngẫm nghĩ thêm một lúc.

“ Cũng được, nhưng mà để làm gì… “ 

“ Chúng ta…hẹn hò nhé. “ 

Chap 11 : 

Part 1 :

Jessica không biết hôm nay là ngày gì, nhưng cô sẽ ghi nhớ nó mãi mãi. Tiffany thật khác lạ nhưng vì quá hạnh phúc nên những gì Jessica cảm nhận được chỉ có niềm vui. 

Tiffany giành lái xe vì cô ấy nói cô ấy sẽ là Jessica, họ đổi vị trí cho nhau, một điều thật sự thú vị và mới mẻ. Nhưng thật lòng Jessica không biết nếu đổi như thế thì liệu cô có phải làm eye smile như Tiffany hay không. Thích thú với suy nghĩ đó, Jessica quay sang và trêu ghẹo Tiffany.

“ Fany xem eye smile của mình nè. “

Tiffany cứng cả người khi thấy Jessica cố biến con mắt mình híp lại, nói thật là khi Tiffany đề nghị họ đổi vị trí cho nhau có nghĩa là người chăm sóc cho Jessica sẽ là Tiffany, chứ không phải là cái kiểu mà Jessica đang suy nghĩ. Thật lòng là con mắt cô ấy làm eye smile chỉ khiến cho Tiffany cảm thấy rùng mình, bao lâu nay niềm tự hào về eye smile của mình tự dưng tan biến và thay vào đó là nỗi sợ, cũng may là cô sở hữu eye smile thật sự chứ không như Jessica.

“ Nó không có giống. Trông cậu ngốc nghếch lắm đấy. “

Lời nhận xét của Tiffany làm Jessica bĩu môi, rên rỉ. Ừ thì đương nhiên nó không thể đẹp như Tiffany rồi, vì nếu nó đẹp như thế thì cô tự yêu bản thân mình chứ mần chi chết lên chết xuống vì cô ấy. Jessica quay mặt sang bên kia dỗi, cô đang là Tiffany mà, và Tiffany thì có quyền giận Jessica khi cô ấy thích, nên nghiễm nhiên là Jessica không thèm nói chuyện với Tiffany nữa. 

Tiffany cười khúc khích, cô không biết mọi khi mình giận Jessica có thế này không nhưng cô đảm bảo là mình không có cái trò khoanh hai tay vào nhau rồi chu mỏ ra như thế. 

Tiffany lôi trong túi của mình ra một bịch mashmallow màu hồng hình gấu, giữ tay lái bằng một tay còn tay kia dúi nó vào người Jessica. Nhưng Jessica giả lơ như không biết, tiếp tục màn bĩu môi lơ Tiffany. Đương nhiên là Jessica chẳng hề giận Tiffany một chút nào cả nhưng vấn đề là đâu có phải lúc nào cô cũng được Tiffany cưng chiều thế này cơ chứ, người ta chảnh một chút cũng là điều hiển nhiên mà thôi. 

Tiffany biết rõ Jessica chỉ đang đùa giỡn, nhưng nó lại làm cô suy nghĩ đến những lạnh lùng mà cô dành cho cô ấy trong thời gian qua. Thật khó khăn cho Jessica khi phải chịu đựng cô những điều quá vô lý.

“ Jessi, tớ xin lỗi. “

Jessica quay sang bên Tiffany và thấy người con gái đó với ánh mắt buồn tha thiết. Cảm giác che chở nổi dậy, Jessica đưa tay mình khẽ nắm lấy tay Tiffany và siết chặt nó. Có lẽ Jessica đã đùa hơi quá trớn. Cô tự cảm thấy thật có lỗi, vốn dĩ Tiffany đã quen với sự chiều chuộng từ cô, nay cô tự nhiên làm khó chắc hẳn cô ấy sẽ lúng túng. 

Jessica giựt tờ khăn giấy trong hộp để sẵn của xe và lau đi chút mồ hôi vương trên trán Tiffany. Nhiệt độ trong xe cũng không nóng lắm nhưng có vẻ như tinh thần khiến Tiffany đổ chút mồ hôi lạnh. Tiffany dừng xe ở một công viên trò chơi giải trí, hào hứng xuống xe và lăng xăng mở cửa xe cho Jessica.

“ Jessi, cậu thích chơi gì. “ Tiffany nhảy tưng tưng, nhìn mọi thứ bằng một cặp mắt thích thú.

Jessica mỉm cười đội cái nón cặp hình gấu cho Tiffany mà họ vừa mua trong cửa hàng lưu niệm trước cửa công viên. Tiffany dễ thương và đáng yêu như một cô nhóc trung học. Nhìn cái cách cô ấy eye smile trước những cây kẹo bông gòn màu hồng khiến Jessica càng ngày càng yêu cô ấy hơn. Jessica không hiểu tại sao hôm nay Tiffany lại đặc biệt vui như vậy, thật giống như Tiffany yêu đời ngày trước và nó làm con tim cô âm ỉ sung sướng. Jessica không thể tin được là mình có thể khiến Tiffany quay lại làm chính cô ấy, eye smile thật sự rất đẹp…

“ Jessi, thắt dây vào, cậu hư ghê. “ 

Tiffany cẩn thận cài cho chắc dây đeo an toàn của Jessica và cô khi họ chơi trò tàu lượn siêu tốc. Chẳng phải Jessica không muốn cài dây mà chỉ là cô ấy đang quá sợ hãi mà thôi. Nhớ 5p trước Jessica còn nói cứng sẽ không chơi vậy mà chỉ cần Tiffany cụp đôi mắt xuống là Jessica ngã ngựa ngay tức thì. Sự sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy Jessica và đôi tay cô ấy đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn phải cố giữ phong độ trước mặt người đẹp. Hỡi ôi, có ai hiểu thấu cho Jessica Jung không đây.

Tay nắm chặt tay, tàu lượn lao vút trên không trung. Jessica la hét và nhắm tịt mắt mình lại, sức công phá mạnh đến mức những người ngồi sau cũng phải bịt tai lại. Chỉ riêng Tiffany là không làm thế, cô còn đang bận giữ lại khoảnh khắc hoảng sợ của Jessica. Chẳng phải Tiffany không biết Jessica ghét trò chơi này như thế nào mà còn bắt cô ấy chơi, chỉ là cô đang cố gắng thấy tất cả những biểu hiện trong cuộc sống của Jessica và ghi nhớ nó vào tận trong đáy tim của mình. Không dễ để khiến một Jessica lạnh lùng băng giá bộc lộ mặt sợ hãi này của cô ấy. Kế sách có hơi tối kiến nhưng Tiffany cũng đâu còn cách nào khác. 

Xuống khỏi tàu cao tốc, Tiffany và Jessica cứ phải cúi gập người xin lỗi những hành khách cùng chuyến với họ lúc nãy. Tiếng hét của Jessica làm họ đập đập lỗ tai để chắc rằng nó bình thường. Tiffany nhéo vào má Jessica như trách phạt và kéo tay cô ấy về phía quầy xúc xích nóng hổi. Đây là món mà những cô gái Mỹ như Jessica và Tiffany thích ăn nhất khi đến công viên trò chơi.

“ Jessi, nói A nào. “ Tiffany đưa cây xúc xích lên ngang tầm với Jessica.

“ Fany, ở đây nhiều người lắm. “ Jessica e ngại nhìn xung quanh.

“ Mình nói A… “ Tiffany nghiêm mặt.

Jessica ngay lập tức rụt rè làm theo. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn Jessica làm cô ấy gần như là muốn chui tọt xuống hố. Jessica đâu còn là một đứa con nít nữa mà Tiffany lại chăm sóc như thế chứ. Sực nhớ những lần cô dỗ Tiffany và đút cho cô ấy ăn, aissss, nhưng lúc đó chỉ có cô và cô ấy, đâu có giống tình huống lúc này, đây là công viên trò chơi cơ mà. 

Tiffany cười thầm trong bụng, giờ thì hiểu cái cảm giác của cô chưa. Người ta cũng có còn là con nít đâu mà ở nhà dỗ như dỗ đứa lên ba. Đã vậy còn lắc mấy thứ màu hồng trước mặt cô rồi nói ngọt ngào dụ khị, nào là sơn phòng màu hồng, sơn cửa màu hồng, đổi ô tô của Jessica thành màu hồng… 

Mà toàn hứa chứ không bao giờ thấy làm, lúc nào cũng bảo không có hàng màu hồng nên không đổi được. Tiffany này mà đã trả thù là gấp ba gấp bốn chứ không có sòng phẳng đâu nhé. Nhưng nhìn Jessica ngượng, mặt đỏ lên cũng rất dễ thương. Tiffany lấy khăn lau nhẹ một vệt tương trên môi Jessica, cô ấy chợt giữ tay Tiffany lại trên môi mình. Sự ngọt ngào bắt đầu diễn ra trong ánh mắt họ…

Có bao giờ bạn nghe tình yêu đến từ ánh mắt chưa. Nếu là một người tinh tế, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hai người trao cho nhau, bạn sẽ dễ dàng đoán biết được tình cảm của họ dành cho đối phương. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, và một khi tâm hồn đã dành cho một ai đó, thì đôi mắt sẽ là nơi tốt nhất để thể hiện tình cảm. Jessica mỉm cười khi nhận ra, trong tâm hồn Tiffany đang tồn tại một người ngốc nghếch như cô…

Sau khi ăn xong, họ quyết định sẽ nhảy Bungee, à không phải họ, mà là cô nàng Tiffany Hwang thì đúng hơn. Jessica quyết liệt phản đối, thứ nhất là cô không ưa cái trò đó, thứ hai là cô sợ nó còn hơn sợ ma. Ấy thế mà, chỉ một Tiffany rên rỉ, tay chà vào nhau, mắt cụp xuống rưng rưng, bĩu môi eye smile, nỗi sợ của Jessica đột nhiên tan biến và cùng cô ấy leo lên trên để nhảy cái mà ng ta gọi là Bungee… Đây là lần đầu tiên Jessica nguyền rủa cái eye smile của Tiffany khi nó cứ khiến cô nhũn hết cả người, có thuốc nào chống miễn nhiễm thì cô nên dùng một ngày ba cữ may ra mới đủ chống chọi với căn bệnh nan y thời kì cuối này.

Jessica sợ hãi nghe tiếng la của những người nhảy trước trong khi người hướng dẫn đang cột dây vào họ cho thật chắc chắn. Tiffany và Jessica quyết định sẽ thực hiện một cú nhảy đôi. Jessica cứ liên tục hỏi họ rằng cột chặt chưa, có chắc không rơi ra không, rằng từ đây tới mặt đất cách nhau mấy mét. Nỗi sợ càng dâng cao hơn khi chỉ còn một người nữa là tới phiên họ.

“ Fany à, hay thôi đi, mình mua totoro màu hồng bự thiệt bự cho cậu nha. “ 

“ Không cần. “

“ Cậu có thích rèm cửa màu hồng không, hay một căn phòng toàn totoro màu hồng. “

“ Từ giờ mình không thích totoro nữa. “

“ À ôtô nhé, mình sẽ sơn ôtô của mình thành màu hồng. “

“ Jessica Jung, cậu có thôi lảm nhảm những thứ vô nghĩa đi không hả. “ 

Khổ chưa, cầu xin thì bị gọi là lảm nhảm. Jessica Jung đâu hề biết rằng hôm nay, Tiffany Hwang nhất định phải nhảy Bungee cùng mình. Tiffany muốn được nắm tay Jessica, hoặc ôm cô ấy vào lòng cùng trải qua cảm giác sinh tử chỉ trong chớp mắt. Nhảy Bungee vốn dĩ là một trò chơi mạo hiểm, cảm giác rơi trên không rất tự do và tự tại. 

Tiffany nắm chặt lấy tay Jessica khi cả hai bước tới bục để nhảy. Jessica thở mạnh hơn và nhắm chặt mắt mình lại, nếu đứng ở dưới đất hay là một chỗ nào đó ít chơi vơi như thế này, Jessica sẽ anh dũng bảo vệ Tiffany hay lạnh lùng kiêu sa ôm cô ấy an ủi thể hiện khí khái nữ nhi, nhưng đứng ở trên này thì Jessica đang trở thành một chú mèo ngoan ngoãn đến lạ lùng.

Tiffany đã từng được đi xem cá heo, hồi nhỏ cô được appa dẫn đi công viên và coi cá heo diễn xiếc, thật dễ thương biết bao. Tiếng kêu của chúng cũng có một cái gì đó độc đáo, thế nhưng, con cá heo lạc loài Jessica này là sao đây… Chết tiệt, chắc chắn là tai của Tiffany có vấn đề rồi, nó ù đi đây này, mà tay của Tiffany chẳng thể che tai của mình lại khi cô gái tóc vàng ôm chặt lấy cô, vấn đề là Tiffany cũng thích như thế nên tay cô cũng siết chặt cô ấy trong vòng tay mình. Jessica lạnh lùng cũng trẻ con như ai thôi. Tiffany thích cái cách Jessica dụi đầu vào ngực mình như một đứa trẻ sợ hãi, thật đáng yêu chứ không phải là những cái nhăn trán khi giải quyết những công việc khó nhằn.

“ Bạn gái của cô thật dễ thương. “ Một nhân viên nữ thì thầm với Tiffany khiến cô che miệng để tránh không cười trước mặt Jessica.

Jessica ngượng chín mặt khi tất cả nhân viên ở đó cứ nhìn cô cười khúc khích, bực cái là họ lại còn nghĩ Tiffany là seobang trong mối quan hệ của cô và cô ấy, mà Jessica vừa tính lên tiếng cãi thì y như rằng Tiffany lườm cô một cái. À quên ha, cô và Tiffany đang đổi vai cho nhau… Mà tiếng thét lúc nãy chắc cũng làm họ hiểu lầm Tiffany là seobang rồi. Khổ quá đi mất, sao hôm nay đi công viên Jessica toàn phải mất mặt không vậy nè, vốn đã không lấy lại được vốn liếng gì vụ tàu lượn lúc nãy mà còn mất hết những gì đang có. Xấu hổ thật. 

“ Jessi à, cậu đã đỡ hơn chưa. “

Tiffany ân cần dùng khăn ướt lau nhẹ khuôn mặt tái mét của Jessica. Nhìn Jessica thế này chính hiệu là một con mèo vừa được cứu từ trên cây xuống. Jessica mỉm cười trấn an Tiffany.

" Mình ổn rồi. "

Tiffany khẽ đan tay mình vào tay Jessica, cảm giác này khiến Tiffany thật sự hạnh phúc...

“ Chúng ta đi một nơi mà các cặp tình nhân đều tới nha. Tớ rất thích nó. “ Tiffany eye smile.

Jessica giật mình, lại có trò chơi nào mà Tiffany thích đây. Đi công viên từ nãy tới giờ chẳng có trò nào mà không làm Jessica muối mặt với Tiffany cả. Aigoo…thử thách mới cho Jessica Jung hay là sự ngọt ngào mà Tiffany dành cho cô nàng đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro