[LONGFIC] Silent Love [Chap 19-1], JeTi | Update 23.05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc là khi những người xung quanh ủng hộ cho tình yêu của mình.

Enjoy Everyone ^^

Chap 19 :

Part 1 :

Tiffany khẽ mở mắt mình một cách mệt mỏi, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cảm thấy sức nặng nơi bàn tay mình, Tiffany nhìn xuống thì thấy khuôn mặt người duy nhất mà cô yêu đang ở đó, trên bàn tay cô, còn tay kia thì nắm chặt lấy tay còn lại của Tiffany. Khuôn mặt Jessica lúc ngủ trông thật sự rất dễ thương, ngay cả khi cô ấy ngáp và mớ cái gì đó mà Tiffany nghe không rõ.

Tiffany khẽ nhúc nhích nhẹ nhàng, mà tin chắc là cái con người ấy có nhúc nhích mạnh cũng không thèm dậy đâu. Nhưng Tiffany lại muốn thử cảm giác lén lút một chút khi sợ người yêu thức dậy, cô từng thấy ở trong phim và cảm thấy nó thật sự rất lãng mạn, tiếc thay người cô yêu là một con sâu ngủ và dù cô có nhảy đùng đùng trên giường chưa chắc cô ấy đã mở mắt ra cho cô nhờ. Tiffany nhéo vào má Jessica một cái trêu chọc thế mà cô nàng chỉ phẩy tay một cái là lại chìm vào giấc ngủ.

Đồ hám ngủ, tôi cho ngủ sa lông trọn đời bây giờ.

Tiffany bĩu môi đầy khó chịu khi Jessica cứ không chịu dậy dù cô có làm gì đi chăng nữa.Chỉ đến khi Tiffany miết môi mình lên môi Jessica một cái thật dài thì với bản tính byun sẵn có trong người, Jessica ngồi bật dậy, nhấm nháp môi mình như thể phát hiện ra gì đó. Hơi giật mình khi nhìn thấy Tiffany ngồi trước mặt, nhẹ nhàng cô ấy nháy mắt đầy quyến rũ cũng đủ khiến Jessica hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Jessica dù rất muốn vồ lấy cô gái trước mặt mình thế mà cô vẫn nghiêm khắc, vì chuyện hư hỏng luôn luôn được đặt sau Tiffany của cô.

“ Cậu, nằm xuống N.O.W “ 

Vừa nói Jessica vừa ấn Tiffany xuống giường, kéo chăn lên tới ngực cô gái nhỏ tuổi hơn. Jessica chạy ù đi lấy cái nhiệt độ ở bàn bên kia, đem lại chỗ Tiffany và bắt cô ấy cặp nhiệt kế. Jessica hai tay chắp vào nhau nhịp nhịp như một vị bác sĩ khó tính nào đó đang bực mình vì độ bướng của bệnh nhân. Trông mặt Jessica lúc này quá nghiêm túc khiến Tiffany không thể không bật cười.

“ Nếu cậu mặc áo blouse vào tớ sẽ nghĩ cậu là bác sĩ thật đó. “

“ Vậy cô Hwang đây có gì cằn nhằn hay kì thị bác sĩ không mặc blouse à. “ Jessica wave một cái thật quyến rũ.

“ Ít nhất nó sẽ không khiến những bệnh nhân như tớ đây tăng xông vì sự quyến rũ của nữ bác sĩ như cậu. “ Tiffany lém lỉnh trả lời.

Jessica bật cười, ngồi nhẹ xuống giường và để một tay của Tiffany vào má mình, Jessica nhìn Tiffany thật trìu mến, chỉ có đôi mắt đó là khiến cho cô si mê mà thôi. Jessica thật sự đã trách bản thân mình khi làm đôi mắt ấy nhuốm sự mệt mỏi và đau buồn khi họ quỳ trước cửa nhà cô.

“ Cậu làm mình sợ chết đi được. “

“ Cậu vẫn còn sống sờ sờ ra đấy thôi, còn ngủ say đến mức người ta nhéo má mà không biết. “

Tiffany xoay người mình đi giả vờ giận dỗi. Ngay lập tức Jessica chui vào trong chăn cùng Tiffany và ôm nhẹ lấy eo cô ấy từ phía sau. Tiffany ngốc nghếch đâu biết rằng Jessica đã lo lắng như phát điên lên, chỉ khi nằm gần Tiffany thì Jessica mới có thể chợp mắt một tí lúc mẹ cô thông báo Tiffany đã hạ sốt. Jessica thì thầm từng tiếng thật ngọt ngào vào tai của Tiffany.

“ Khi cậu ngủ, cậu sẽ mơ đúng không. Mình muốn là giấc mơ của cậu nên mình cũng ngủ. Chúng ta sẽ hạnh phúc kể cả trong giấc mơ. “

“ Dẻo miệng quá rồi đấy. “ Tiffany cười khúc khích.

Jessica không chịu thua, kéo Tiffany đối diện với mặt mình, cô nhìn Tiffany thật chân thành bằng đôi mắt màu nâu trong veo của mình. 

“ Nhìn xem…mình có chân thành hay là không. “ 

“ Cậu hãy đi rửa mặt đi. Tớ thấy ghèn trong sự chân thành của cậu đây này. “ Tiffany cười khanh khách bẹo má Jessica một cái.

Họ đùa giỡn với nhau khá vui nên chẳng để ý có một ai đó đang đứng ở cửa với đôi mắt hiền hậu và đầy yêu thương. Đây là lần đầu tiên bà Jung thấy con gái lớn của mình đùa giỡn vô tư lự và nói những câu sến như vậy, đó giờ bà cứ tưởng trái tim nó bị hóa đá rồi. Có lẽ bà đã nhận ra một điều, trái tim con gái bà rất ấm áp nhưng nó chỉ hoạt động khi người lên dây cót cho nó là Tiffany. 

“ Hèm hèm… “ Bà Jung hắng giọng mình.

“ Umma/ Bác. “ Tiffany và Jessica ngay lập tức buông nhau ra, chỉnh trang lại quần áo và đỏ mặt.

Bà Jung cười hiền từ lại gần Tiffany và sờ nhẹ lên trán của cô ấy, nó thật sự đã hạ sốt rồi. Bà Jung ngồi xuống kế Tiffany, bà thật sự muốn dành cho Tiffany một lời xin lỗi từ đáy lòng mình, bà đã quá cố chấp mà quên rằng, cuộc sống là do chính tay ta tạo nên và giữ lấy, người bên ngoài nhìn vào nghĩ gì vốn dĩ nó không quan trọng, chỉ cần sống cho hạnh phúc, có lẽ đã là quá đủ rồi. Bà Jung dự định nói gì đó với Tiffany nhưng cái con kỳ đà cản mũi mang tên Jessica cứ đực mặt ra đó.

" Bác muốn nói chuyện riêng với con Fany à… " Bà Jung ôn tồn nói.

Vậy mà con kỳ đà tóc vàng mà bà cất công đẻ và nuôi 23 năm nó vẫn cứ ngồi ì ra đấy. Bà nhớ bà cho ăn học đầy đủ lắm mà sao tiếng Hàn Quốc chuẩn của bà nó nghe không hiểu vậy ta. Không lẽ nó không hiểu từ " riêng " mang ý nghĩa gì hay sao. Bà Jung hắng giọng một lần nữa, ráng tỏ vẻ hiền từ nhu mì.

" Tâm sự chỉ hai bác cháu ta mà thôi. " Bà Jung nắm tay Tiffany đầy tình cảm.

Ấy vậy mà chú kỳ đà vẫn ngồi đó, trưng mắt ếch ra mà nhìn. Bà Jung thở mạnh hơn, thật không thể nào hiểu nổi nữa rồi đó, bà đã ráng lịch sự hết mức có thể rồi mà tự vì cái tên cứng đầu này không để bà nói nhẹ đấy nhé.

" Không lẽ umma phải đá đít con ra khỏi phòng mới được hả Jessica Jung. " Bà Jung quay sang nạt Jessica.

" Umma, con với Fany là một mà, umma cứ nói đi, con nghe. " Jessica aegyo, bĩu môi làm đủ trò để mình được ở lại. Cái chính là người ta mới ở bên Fany có 15p từ khi cô ấy tỉnh dậy hà, hơi chưa có đủ nên đâu có rời đi được đâu.

Bà Jung xoay sang Tiffany thở dài làm cô ấy cũng cúi mặt. Thật là, cái tên ngố này, sao mà làm cô xấu hổ quá thế không biết. Giờ đây thì bác Jung chắc chắn nghĩ rằng bốn tháng sống cùng cô, cô đã dạy cho Jessica cái tính con nít này cho mà xem. Mà Tiffany cũng không hiểu Jessica như thế nào chứ nếu là cô nghe từ cái chữ " riêng " là cô cáo lui rồi, ai dè tên ngốc này lại giả lơ như thế. Cái đồ ET mà. Tiffany đưa mắt lên lườm nhẹ Jessica một cái làm cô ấy cúi gằm mặt xuống đất, đi như một cái thây ma về phía cửa, lâu lâu còn ngoái đầu lại biết đâu mẹ và người yêu sẽ đổi ý cho ở lại.

" Ngoan đi, tối về tớ thưởng. " Tiffany ngán ngẩm nói khi thấy Jessica cứ nấn ná không chịu mở cửa bước ra ngoài. Mà công hiệu thật, vừa nghe tới đó là có người huýt sáo đi ra, làm như chỉ chờ có thế thôi vậy.

Tiffany không thể che dấu được sự thích thú đành bật cười thành tiếng khi thấy tên ngố của cô trẻ con như thế. Bà Jung khẽ lắc đầu, nuôi nó 23 năm không bằng bốn tháng hơn nó ở cùng với Tiffany, chậc, đúng là con gái là con người ta mà, bảo sao phụ nữ toàn cưng con trai hơn cơ chứ. Bà Jung mỉm cười hiền từ với Tiffany và khẽ vuốt tóc cô con dâu tội nghiệp của bà. Bà từ tốn lôi trong túi mình ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ trông đã cũ.

" Bác… " Tiffany tròn mắt khi nhận ra đó là chiếc hộp bà Jung hay dùng để đựng những thứ quý giá mà từng có lần bà đã cho Tiffany xem khi gần tới ngày cưới của cô và ChinHo.

" Tiffany, con xem. " Bà Jung lôi trong đó ra một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, bà đưa cho Tiffany coi bên trong chiếc nhẫn, nó được khắc tên của Jessica trên đó.

" Ta nghĩ con cũng không còn lạ gì với truyền thống nhà ta nữa, ta sẽ trao cho người nắm giữ tương lai của đứa con ta chiếc nhẫn đã được khắc tên của nó. " Bà Jung nâng chiếc nhẫn lên ngang tầm.

" Bác… con… con… " Tiffany nấc lên từng tiếng nhỏ. Cảm xúc trong người Tiffany đang lẫn lộn, cô cảm động nhưng lại dấy lên chút có lỗi với người phụ nữ ở trước mặt mình.

Còn nhớ lần trước, bà Jung cũng ân cần trao cho cô chiếc nhẫn có tên của ChinHo trên đó. Lúc ấy Tiffany còn nhớ bà đã ôm cô thật chặt và chúc cho cô hạnh phúc, cảm giác về ngày hôm đó vẫn vẹn nguyên trong trái tim của Tiffany. Cô không nghĩ rằng mình sẽ có được diễm phúc thêm một lần nữa trở thành con dâu của bà. Trao cho Tiffany chiếc nhẫn này có nghĩa là bà đã đồng ý tiếp nhận cô như một đứa con trong gia đình. Kể ra thì bà và Tiffany cũng thật có duyên.

" Con nhận lấy đi. Ta tin tưởng giao cho con đứa con gái mà ta yêu thương nhất. " Bà Jung cầm tay trái của Tiffany lên và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cô ấy.

Tiffany ôm chầm lấy bà Jung, nước mắt rơi dài trên má. Kết thúc những đau khổ luôn luôn là hạnh phúc nếu bạn kiên cường đấu tranh để vượt qua nó. Con đường mà Tiffany đi lắm chông gai, nhưng liệu có ai quan trọng con đường đó như thế nào hay không khi phía trước nó là một màu xanh của hi vọng, màu hồng của hạnh phúc và màu vàng của ánh nắng mặt trời trói chang… Bà Jung xoa nhẹ lưng cho cô con dâu thứ hai của mình, ngày mai bà hi vọng nó sẽ gọi bà là mẹ và tâm sự cũng như kể tội đứa con trời đánh của bà. Giây phút đó sẽ rất cảm động nếu như không có một cái đầu thò vào vì nghe tiếng thút thít của Tiffany.

" Umma ăn hiếp vợ con à. " Jessica hỏi ngay.

Bà Jung lườm Jessica một cái.

" Tôi nào dám đụng vào " bảo bối " của chị đâu. Tôi đang căng đầu dụ " bảo bối " của chị rước chị đi đây. " 

Tiffany đỏ mặt trông thấy khi nghe những lời nói đó của bà Jung. Thế mà Jessica vẫn tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì to tát cả.

" Umma nói cứ như con ế ấy… " Jessica bĩu môi hờn dỗi. Nhìn vào ngón tay của Tiffany, Jessica reo lên trong vui sướng khi thấy chiếc nhẫn hiện thân của cô đang chễm chệ trên ngón áp út của Tiffany.

" Vâng chị có ế đâu. 24t mà chưa bao giờ dắt một đứa nào về nhà. Giờ có Tiffany nó rước thì tôi phải đẩy nhẫn vào tay nó cho chị đây này. " Bà Jung bật cười thành tiếng trêu chọc đứa con dại gái của mình.

Jessica đi vào trong với những tiếng lèm bèm nhỏ. Ghê lắm, người ta giả bộ kiếm cớ vào trong rồi ở lì trong đó như chưa từng bị đuổi ra nữa kìa. Lanh lắm chứ có phải vừa đâu. Cả Tiffany và bà Jung đều nhận ra ý đồ của con cáo Jessica đó chứ, nhưng dù sao thì cả hai cũng đã nói chuyện xong nên không ai nỡ đuổi con cáo ấy đi cả. Bà Jung thậm chí còn sợ nếu bà phũ nó lần nữa không chừng nó hét cho bể nhà bà cũng nên.

Jessica cầm lấy tay của Tiffany và hôn nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay cô ấy. Rốt cuộc thì mẹ cô cũng đã chấp nhận Tiffany như cái cách mà cô mong muốn, thật đáng vui mừng. Cuối cùng thì cô cũng có thể danh chính ngôn thuận khiến Tiffany trở thành của mình suốt đời trong sự chúc phúc từ những người mà cô yêu thương nhất.

Bỗng Jessica bắt gặp ánh mắt có chút buồn phảng phất của mẹ mình, cô hiểu ra ngay những tâm tư mà bà đang mang trong đầu. Jessica trầm ngâm một lúc, như vừa nghĩ ra gì đó, cô thì thầm khẽ vào tai của Tiffany.

Nụ cười dịu dàng của Tiffany dường như đã nói lên hết tâm trạng hạnh phúc của cô lúc này, đúng là không bao giờ sai khi cô trao niềm tin và chọn Jessica là người mà cô gửi gắm tương lai cả đời. Người yêu cô là một cô gái rất tuyệt vời, cô ấy ấm áp và tràn đầy sự quan tâm. Lúc nào cũng vậy, Jessica luôn đưa ra những ý kiến khiến trái tim cô càng ngày càng yêu cô ấy nhiều thêm nữa…

" Cậu không cần phải hỏi ý mình những chuyện này mà. " Tiffany xoa nhẹ má Jessica.

" Nhưng cậu là trái tim mình, sao mình có thể làm gì mà không hỏi trái tim của mình chứ. " Jessica trề môi aegyo khiến Tiffany không thể nào mà không thưởng cho cô ấy một nụ hôn vào má.

Tiffany yêu cả những lúc Jessica ân cần hỏi ý kiến cô trước khi làm bất kì một việc gì đó dù là lớn hay nhỏ. Chứng tỏ cô ấy rất tôn trọng cô và tin tưởng ở cô rất nhiều. Tiffany khẽ đan tay mình vào tay của Jessica khi cô ấy nhướn mày hỏi xem cô có đồng ý hay là không. Làm sao có thể không đồng ý với trái tim tràn đầy lòng yêu thương của cậu chứ. Thật ra mà nói Tiffany cũng muốn như vậy, vì chỉ như thế trái tim cô mới thanh thản được.

Có lẽ Jessia của Tiffany cũng đã đọc được tâm hồn cô nên cô ấy mới có một quyết định như thế. Thật ngọt ngào làm sao… Sự ngọt ngào này có lẽ chỉ có Jessica là có thể làm được mà thôi.

" Jessi, hãy quyết định mọi thứ như người chủ của gia đình lần đầu tiên đi. Tớ luôn nghe và đi theo cậu. " Tiffany thì thầm bằng giọng husky quyết rũ như thúc đẩy Jessica làm điều mà cô nên làm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro