[LONGFIC]SNSD] 709 YEARS LATER CHAP 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 73

709 năm sau…

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

Yuri lặng yên một hồi lâu trước những gì Soo yeon nói, nhưng rồi bất chợt đôi môi cô nhếch lên để lộ một nụ cười buồn bã.

-Thật không?

-Thật…

Soo yeon gật đầu. Trái tim nàng đập mạnh. Có lẽ nàng đang chờ đợi một điều gì đó rất quý giá mà nàng đã lỡ đánh mất trong quá khứ.

-Nếu tôi là Yul của cô, sao đến tận bây giờ cô mới nói? Có phải vì Yoona nên cô mới nói vậy không?

-…

-Tôi là gì cơ chứ? Là đồ chơi của cô ư? Có phải cô đang sợ mất đi một thứ đồ chơi ưa thích của cô không? Ừ… tôi là đồ chơi vì tôi chỉ là một kẻ ngốc, luôn nghĩ rằng cô dành cho tôi một thứ tình cảm đặc biệt hơn tình bạn. Nhưng đến phút cuối…

-Không, Yuri…- Soo yeon níu chặt lấy vai áo của Yuri, đôi mắt của nàng hoảng hốt và đẫm lệ- Chưa bao giờ tôi xem cô như đồ chơi cả. Cô rất quan trọng với tôi. Yuri à… hãy tin tôi… cô chính là Yul…

Yuri lắc đầu. Một lần nữa cô lại cảm thấy bị Soo yeon đùa cợt. Cô là ai trong cuộc sống này? Tại sao người mà cô yêu thương luôn nhìn cô bằng hình bóng của một người khác? Yuri không hiểu. Cô chỉ biết rằng ngày nào cô còn tồn tại trước mặt Soo yeon thì ngày đó trong trái tim của Soo yeon vẫn còn hiện hữu hình bóng của Yul.

-Soo yeon à, nếu tôi không phải là hậu kiếp của Yul thì sao? Trên đời này người giống người nhiều lắm. Nếu một ngày nào đó cô gặp một ai khác giống Yul hơn tôi thì sao? Cô sẽ rời bỏ tôi phải không? Còn nếu tôi là Yul thật thì… xin lỗi cô… trong tôi chỉ tồn tại những kí ức của Kwon Yuri, không có những kí ức của Yul. Tôi chẳng biết gì về quá khứ, về công chúa vì… tôi chỉ là Kwon Yuri mà thôi!

Soo yeon sững người. Nàng đã quên mất rằng ở một kiếp sống mới, con người ta sẽ quên đi tất cả những kí ức tiền kiếp của mình. Yuri cũng chỉ là một kiếp người trong vô số hàng vạn kiếp người trôi nổi trong dòng sinh tử, Yuri chẳng thể nhớ gì về kiếp trước của mình cả. Yuri không nhớ về Soo yeon, không nhớ về vương triều Soshi, không nhớ về những gì mà hai người đã có. Yuri nói đúng, Yuri chỉ là Yuri mà thôi. Nếu một ngày nào đó nàng gặp được một ai khác giống Yul hơn Yuri thì sao? Trái tim nàng liệu có còn thổn thức như lúc này không? Nàng không thể trả lời được câu hỏi ấy. Nàng yêu ai? Yêu người đứng trước mặt nàng hay người ở quá khứ?

Soo yeon lặng thinh, nàng buông vai áo của Yuri ra. Ánh mắt của Yuri thẳm sâu những nỗi niềm bí ẩn nhưng trên hết vẫn là ánh mắt của một tâm hồn bị tổn thương.

Yuri quay lưng đi, cô cầm lấy chiếc áo khoác vắt hờ trên thành ghế và bỏ ra ngoài. Hôm nay không phải là một buổi sáng yên bình. Yuri cần ra ngoài, đến một nơi nào đó để nghe lòng mình thanh thản hơn. Một nơi nào đó không có Soo yeon…

-Chị đi đâu vậy?-Yoona ngập ngừng

-Ra ngoài!

-Em đi theo chị được không?

-Không. Chị cần yên thĩnh!

-Những lời Soo yeon nói… chị có tin không? Rằng cô ấy là… một nàng công chúa và…

-Đủ rồi!- Yuri hạ giọng đầy lạnh lùng- Chị không bao giờ tin và em cũng đưng bao giờ nhắc lại những điều ngu ngốc đó nữa!

-…

Yuri đóng sập cánh cửa sau lưng mình lại, bỏ mặc Yoona chìm trong những suy nghĩ của riêng cô. Yoona thở phào nhẹ nhõm khi Yuri nói rằng Yuri không tin Soo yeon nhưng… những lời Yuri vừa nói với Soo yeon cũng như nói cho chính cô nghe vậy. Cô đến thế giới này là vì ai? Vì Yul nhưng… Yul không nhớ gì về tiền kiếp cả…

Yoona cảm thấy chông chênh giữa ranh giới của quá khứ và hiện tại, giữa Yul và Yuri, giữa cô và Yoona thật sự. Cô đưa mắt nhìn Soo yeon, nàng ngồi yên trên ghế với đôi mắt vô hồn và điều đó chợt khiến Yoona cảm thấy sự đồng cảm giữa hai người. Suy cho cùng cô và Soo yeon cũng chỉ là những kẻ ngu ngốc bị tình yêu mù quáng dày vò mà thôi.

Trời đổ mưa, cơn mưa bất chợt của một ngày buồn bã. Yuri không mang theo ô nhưng cô mặc kệ, ướt hay không cũng vậy thôi. Yuri chẳng muốn quan tâm đến điều gì, kể cả chính bản thân cô.

Yuri nghĩ đến Soo yeon, nghĩ đến cách mà nàng bước vào cuộc đời cô. Soo yeon là gì nhỉ? Là cơn mưa như ngày hôm nay phải không? Đến bất ngờ nhưng cũng đủ khiến người ta thấy thấm thía thế nào là yêu một người. Hình bóng của Soo yeon sâu đậm quá, điều đó chỉ khiến Yuri càng đau khổ mà thôi. Liệu ngày hôm đó không phải Tae yeon và Fany cứu Soo yeon, Yuri liệu có gặp được nàng không?

-Ngắm mưa rất tuyệt, nhưng tớ không nghĩ rằng dầm mưa là một điều tốt đâu…

-Cậu…

Yuri khẽ nheo mắt, Hyo min đang đứng bên cạnh và che cho cô chiếc ô màu bạc. Hyo min mang khuôn mặt phản phất hình bóng của Soo yeon. Yuri cười buồn, có lẽ số phận buộc cô luôn phải nghĩ về Soo yeon dù rằng có đôi khi cô muốn quên đi.

-Mưa to quá nhỉ? Nhưng sẽ tạnh nhanh thôi. Tuy nhiên, nếu cậu cứ dầm mưa như lúc nãy thì cậu sẽ bệnh thật đấy- Hyo min mỉm cười, cô khẽ rùng mình trước cái lạnh

-Bệnh thì sao?- Yuri lạnh lùng đáp lại- Sẽ chẳng có ai lo lắng cho tớ đâu.

-Đừng nói vậy…

-Tớ nói thật đấy. Mỗi người đều có một người để yêu thương nhưng tớ thì… cứ mãi ngu ngốc nghĩ về một người không dành cho tớ…

-…

-Giá cứ mưa như thế này mãi để tớ có lý do dừng lại ở nơi đây, không phải quay về căn nhà đó, không phải đối diện với cô ấy…

-Cậu muốn quên?

-Ừ….

-Đi theo tớ!

Hyo min nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Yuri. Yuri không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng bước theo Hyo min.

Giống… giống quá… cậu ấy rất giống Soo yeon…

Nhưng mình đang giận Soo yeon mà, sao mình lại bước theo cô ấy? Hay vì dù có giận Soo yeon đến mấy thì mình vẫn luôn hướng về Soo yeon?

***

Trong khi đó…

Tại Mỹ…

-Con chưa ngủ sao?

Ông chủ tịch ngồi xuống bên cạnh Seo hyun. Ông không hiểu sao dạo này con gái ông luôn tỏ ra buồn bã và tránh mặt ông. Seo hyun của ông rất ngoan và thái độ như vậy của cô khiến ông rất lo lắng.

-Cha…

Seo hyun vội quay đi để che đậy khuôn mặt buồn bã của mình nhưng sự yếu đuối của một đứa con không thể nào qua nổi ánh mắt của cha mình.

-Con đang giấu cha chuyện gì phải không?

-Không ạ…

-Con đừng nói dối cha. Con la một đứa trẻ ngoan và con chưa bao giờ biết nói dối cả. Ai khiến con phải khóc?

-…

-Hay cha đã làm gì để con không vui ư?

-Cha…con muốn biết…-Seo hyun không thể giấu ông được nữa. Cô cần hỏi cha cô tất cả mọi chuyện, cô không thể giữ trong lòng được nữa rồi.

-Con nói đi!

-Con… con có một người chị gái phải không cha?

Ông lặng người trước câu hỏi của Seo hyun nhưng rồi đôi mắt của ông chợt dịu lại. Đó là sự thật. Và sự thật thì không thể giấu mãi được. Seo hyun rồi cũng sẽ biết nhưng ông không nghĩ cô lại biết nhanh đến vậy.

-Thư kí Lee nói cho con nghe điều gì ư?

-Chú ấy không nói gì cả. Chỉ là… con tình cờ nghe được những gì mà cha và chú Lee nói với nhau…

-Ừ… đó… là sự thật! Con có một người chị gái cùng cha khác mẹ. Cha đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa giọt máu của mình khi nó vẫn chưa thành hình. Cha từng nghĩ rằng có tiền sẽ có hạnh phúc nhưng… sự thật là đã rất nhiều năm trôi qua, lòng cha chưa bao giờ cảm thấy thanh thản. Cha cần phải sữa sai, cần phải làm gì đó cho chị con.

-…

-Con cảm thấy thất vọng về cha lắm phải không?

-Con…- Seo hyun ngập ngừng- Con đã thất vọng nhưng… con vui vì cha nói cho con nghe sự thật. Mẹ luôn nói với con rằng hãy tha thứ cho người đã nhận ra lỗi lầm của mình nhưng cha ơi, cha có yêu mẹ con không?

Ông chủ tịch lặng lẽ vuốt lấy mái tóc của Seo hyun và ôm cô vào lòng.

-Có. Dù ban đầu cha lấy mẹ con chỉ vì tiền nhưng… những ngày tháng sống với mẹ con, cha thật sự đã yêu mẹ con. Mẹ con rất tốt và con giống hệt bà ấy!

-Còn mẹ của chị ấy? Đó cũng là tình yêu sao?

-Đó… cũng là tình yêu… Cha không thể lý giải được trái tim mình, cha chỉ biết rằng cha có lỗi với cả hai người và bây giờ, cha có lỗi với hai đứa con gái của cha…

-Cha ơi, chị tên Yuri ạ?

-Ừ… là Yuri. Chị con đã trải qua rất nhiều đau khổ và tất cả là do cha. Cha muốn quay về Hàn Quốc nhận lại chị con. Nếu chị ấy về đây sống với chúng ta, con có chấp nhận không?

-Tại sao lại không ạ? Con đã nhận quá nhiều tình thương từ cha trong khi chị ấy không có gì cả. Cha à, con theo cha về Hàn Quốc được không? Con cũng muốn được gặp chị ấy. À, mà sao cha không nói với anh Daniel, anh ấy đang ở Hàn Quốc và…

-Không được!- Ông chợt nghiêm giọng- Đây là bí mật và chỉ có con, cha và thư kí Lee biết! Con tuyệt đối không được nói cho Daniel biết!

-Nhưng anh ấy…

-Con còn ngây thơ lắm, có những điều mà con không bao giờ có thể ngờ được. Con đừng nên đặt niềm tin quá nhiều vào một ai đó. Rồi sau này con sẽ hiểu những gì mà cha nói, còn bây giờ hãy nghe theo lời cha, đừng nói gì cho Daniel biết cả!

-Vâng ạ…

Seo hyun khẽ gật đầu. Dù cô không thật sự hiểu những gì mà ông nói nhưng sự chắc chắn trong chất giọng của ông dấy lên một nỗi niềm mơ hồ về Daniel- người mà cô vẫn gọi là anh trai.

End chap 73

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro