[LONGFIC][SNSD] 709 YEARS LATER CHAP 74+75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 74

709 năm sau …

Tại nhà trọ của Yuri và Soo yeon…

Soo Yeon ngồi bên ô cửa sổ vuông nhỏ và nhìn ra ngoài, đôi bàn tay miết nhẹ lên tấm kính đã ướt đẫm nước mưa với đôi mắt nâu đong đầy những hoài niệm.

Nàng nhớ về ngày đầu tiên đặt chân đến thế giới xa lạ này và về những gì nàng đã trải qua. Môi nàng nhẹ mỉm cười khi nghĩ về những lần hiểu lầm giữa nàng và Yuri. Đã có lúc họ tưởng chừng như không thể ở cạnh nhau được nữa, rồi lại vẫn quay về bên nhau. Nhưng sau ngày hôm nay, nàng không biết liệu điều gì có thể giữ họ lại bên nhau nữa đây.

Nụ cười chợt trở nên gượng gạo.

Vỡ tan và tan vỡ. Trái tim mệt mỏi lắm rồi.

-Chị yêu Yuri lắm sao?

Khác với cái vẻ ngạo nghễ và giả tạo thường ngày, Yoona hôm nay trông thật hiền khi ngồi xuống bên cạnh nàng. Nhưng Soo yeon chẳng buồn trả lời, nàng không đủ rộng lượng để nói chuyện với người luôn muốn chia cắt nàng và Yuri. Biết đâu những lời nàng nói lại là một cái cớ để Yoona có thể đẩy nàng ra xa Yuri hơn.

-…

-Chị căm ghét người như tôi lắm phải không?

-…

-Chị không muốn nói chuyện với tôi sao?

-Nói gì nữa? – Soo yeon nhìn Yoona bằng ánh mắt pha lẫn giữa nỗi đau và cay đắng – Cô sắp đạt được mục đích của mình rồi!

-Tôi yêu Yuri…

-…

-Và tôi đã mất rất nhiều, rất nhiều… làm ơn… làm ơn đừng cướp lấy Yuri của tôi thêm một lần nào nữa. Tôi xin chị…

Yoona nắm chặt lấy bàn tay của Soo yeon. Cô không hiểu tại sao trong phút giây này cô lại chợt trở nên yếu đuối như vậy trước mặt Soo yeon. Vì sự đồng cảm giữa hai trái tim cùng hướng về một người? Hay chính vì trái tim của cô cũng đã quá mệt mỏi bởi những toan tính và thù hận?

Có lẽ, thẳm sâu trong góc tối của tâm hồn Yoona, vẫn là một khoảng sáng yếu ớt…

-Tôi không cướp. Trong tình yêu không có cái gọi là cướp đoạt, mà là trái tim hướng đến nơi nó muốn. Nhưng có lẽ, cô đã được mục đích rồi đấy Yoona ạ. Dù trái tim của Yuri không còn hướng về cô như ngày xưa, nhưng có lẽ cũng chẳng thể ở lại bên cạnh tôi được nữa rồi …

-…

-Giá như tôi hiểu điều gì đang xảy ra...

Soo yeon cười, nhưng là nụ cười buồn. Nàng đứng dậy và thở một hơi sâu rồi bỏ sang phòng Kyung san. Nàng muốn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của thằng bé, vì đó là giây phút mà bình yên và thanh thản nhất.

Nàng muốn lòng mình lắng lại và đi đến lựa chọn cuối cùng. Biết đâu sau này, nàng chẳng còn cơ hội để nhìn nó nữa, cũng như được ở cạnh Yuri.

Có lẽ đã đến lúc nàng bước ra khỏi cuộc sống của Yuri.

Nếu nàng hiểu thì sao hả Soo yeon?

Ta hiểu tất cả, ta biết tất cả, nhưng bây giờ chính nàng lại là người khiến ta muốn rút tay ra khỏi vũng mực đen kịt mà ta đã lỡ nhún vào với Yong seok.

Không phải vì ta cao thượng, càng không phải vì ta chịu buông tay, mà là vì ta đọc được trong mắt của Yul sự tổn thương đến tận cùng…

Ta không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn thăm thẳm ấy, không muốn như thế…

709 năm trước đã dằn vặt Yul quá nhiều rồi…

Chiếc điện thoại run lên bần bật cắt đứt dòng suy tưởng của Yoona. Cô khẽ nheo mày, là số máy của Daniel.

-Anh gọi tôi có chuyện gì?

“Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi?”

-Soo yeon đã nói tất cả với Yuri, về việc cô ấy tin rằng Yuri chính là do Yul đầu thai. Nhưng…

“Nhưng gì…?”

-Yuri không tin. Chị ấy đã rất tức giận và bỏ đi…

Bên kia đầu dây, là tiếng cười vang hả hê của Daniel. Yoona cũng từng nghĩ rằng nếu có phut giây này, cô cũng sẽ cười như Daniel vậy. Nhưng sự thật là cô chẳng thể cười nổi bởi tâm hồn trĩu nặng tội lỗi và một chút gì đó là chồi non của sự hối hận.

“Tôi biết! Và Yuri đang ở cạnh Hyonmin!”

-Sao anh biết?

“Tôi là người sắp xếp tất cả, có gì là tôi không nắm được cơ chứ. Cô yên tâm, chuyện vui còn đang đợi. Cứ chờ xem…”

-Anh không làm gì Yuri đấy chứ?

“Làm gì? Tôi chỉ sợ cô ta sung sướng đến quên đường về thôi…”

-Anh…

“Yên tâm đi, tôi sẽ trả về cho cô một Yuri nguyên vẹn!”

-Yong seok…

“…”

-Tôi…

“Đừng gọi tôi bằng cái tên của kiếp trước. Tôi là Daniel!”

-Những gì chúng ta làm… tôi… thật sự… dù tôi căm ghét Soo yeon nhưng… tôi không muốn nhìn thấy Yuri đau khổ… dừng lại và suy nghĩ có được không…

Im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Những gì Yoona nghe được qua điện thoại chỉ là hơi thở đều đều của Daniel nhưng đủ khiến cái lạnh chạy dọc sóng lưng cô.

“Nghe cho rõ đây, Im Yoona! Nếu cô có ý định rút lui, dù chỉ một lần nữa thôi, thì đừng bao giờ cô mong được gặp lại Kwon Yul của cô dù là ở kiếp này hay kiếp sau! Còn cô, tôi sẽ khiến cô sống không được và chết cũng không xong! Hoặc là cô sẽ có tất cả, hoặc cô sẽ không có gì! Chọn đi!”

Tít… tít… tít…

Yoona cầm chiếc điện thoại trên tay run rẩy. Cô đã lún vào vũng bùn quá sâu rồi…

***

Yuri mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng màu trắng nhã dịu dàng và nắng ấm tràn ngập căn phòng. Một cảm giác thư thái đến lạ lùng, khiến cô chỉ muốn vùi mình vào đống chăn ấm và ngủ thêm một ít nữa thôi.

Chăn cũng màu trắng, mềm mại, khác hẳn với cái chăn to sụ và nặng trịch cô vẫn hay đắp.

Căn phòng lại thoang thoảng mùi nước hoa hồng dịu dàng, khác hẳn với căn phòng của cô.

Mọi thứ đều khác. Vậy … cô đang ở đâu?

Lần này thì cô bật dậy và đôi mắt mở to đầy tỉnh táo, nhưng đầu thì đau như búa bổ. Cô đưa mắt nhìn quanh, và nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

-Cậu dậy rồi à?

Giọng nói dịu dàng của Hyo min đưa Yuri về hiện tại, khiến cô cảm thấy nhẹ người vì ít ra cô cũng không ở một mình ở nơi mà mình không hề biết. Tuy vậy, một lần nữa, cô lại thấy bất an khi Hyo min đang nhìn cô bằng ánh mắt mà chỉ những người yêu nhau mới trao cho nhau.

Yuri nhìn lại mình, đây chẳng phải là bộ quần áo cô mặc ngày hôm qua.

Yuri nhớ ngày hôm qua cô đã cãi nhau với Soo yeon. Rất buồn, rất thất vọng, rất mệt mỏi, rồi… cô gặp Hyo min và cô ấy đã kéo cô vào một quán rượu yên tĩnh, ít người để ý. Cô đã khóc rưng rức như một đứa trẻ trên vai Hyo min và nói nhiều, rất nhiều những điều mà bây giờ cô chẳng thể nhớ nổi…

Rồi cô nhớ Hyo min đưa cô về nhà và … hình như… Yuri đã làm một việc mà cô rất, rất, rất không nên làm.

End chap 74

Chap 75

709 năm sau…

Hyomin nhìn Yuri bằng ánh mắt ngọt ngào nhưng điều đó chẳng khiến Yuri thoải mái một tí nào. Cô thấy rợn rợn trong người khi nhìn vào cặp mắt ướt át đó, cũng như phải cố nhớ lại xem đêm qua mình đã làm gì.

Cô cầu mong là cô chưa vượt quá giới hạn, dù chỉ một nụ hôn.

-Yuri…

-…

Yuri giật bắn cả người khi Hyomin tựa vào vai cô đầy tình tứ. Nhưng tất nhiên là cô còn đủ tỉnh táo để ngồi né sang một bên mép giướng, tránh mọi sự tiếp xúc với Hyomin. Cô cần tĩnh tâm để suy nghĩ.

-Yuri à, còn có gì để ngại ngùng giữa chúng ta nữa sao?

-…

Cứng họng.

-Đừng nhìn em ngạc nhiên như vậy, Yuri ạ. Chẳng phải đêm qua Yuri bảo rằng Yuri yêu em và buộc em…

-Đừng nói nữa!

Giọng Yuri trầm hẳn xuống, cô nuốt cục nghẹn trong họng một cách khó khăn. Cô không thể tin là mình có thể làm chuyện đó với một người con gái mình chưa quen được bao lâu, nhất là khi giữa hai người chẳng hề tồn tại thứ cảm xúc gọi là tình yêu. Không, không thể được!

Đó là lời nói từ trái tim cô, nhưng sự phân tích của lí trí lại cho đáp án ngược lại. Đêm qua Yuri đã dồn nén rất nhiều cảm xúc trong lòng. Giận hờn có, đau khổ có, khao khát có, và Hyomin đã hiện ra như một vị cứu tinh khi mà tất cả những gì thuộc về cô ta đều khiến cho Yuri nghĩ về Sooyeon. Thêm vào đó, lại là thứ men rượu tai hại khiến cô không thể nhớ ra đường về và cứ thế mà đi theo con đường Hyomin dẫn dắt.

Có hay không có chuyện ấy, Yuri không biết, chỉ Hyomin mới biết.

Nhưng trong lòng cô lúc này là cảm giác hối hận đến day dứt. Cô cảm thấy có lỗi với Hyomin, có lỗi với chính cô. Trên tất cả, cô cảm thấy mình không xứng với Sooyeon.

Tội lỗi, thật sự cô đã gây ra tội lỗi.

-Sao vậy Yuri? - Hyomin vòng tay ôm lấy Yuri từ phía sau - Chẳng lẽ chuyện ấy không có ý nghĩa gì với Yuri sao? Nhưng với em, đây là lần đầu tiên.

Lời của Hyomin càng khiến Yuri tự giày vò chính mình. Lại thêm một tản đá lớn đè nặng trong lòng cô.

-Tôi… đêm qua tôi say và…

-Khi say người ta vẫn làm những điều mà khi tỉnh táo họ muốn làm nhưng lại không thể.

-Tôi… - Yuri bối rối - Tôi đã sai! Tôi biết dù tôi có xin lỗi cậu cả ngàn lần đều là vô ích. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là tôi không muốn làm tổn thương cậu. Và chưa bao giờ, tôi muốn chuyện ấy xảy ra giữa chúng ta.

Hyomin cười. Giọng cười cay đắng pha lẫn sự tổn thương. Cô buông tay ra khỏi người Yuri và nhìn sâu vào mắt Yuri.

-Yuri không làm tổn thương em. Có lẽ mọi chuyện đều bắt đầu từ em.

-Hyomin…

-Đi đi, Yuri! Nếu Yuri đứng đây thêm một phút nữa thôi thì em sẽ không để Yuri đi nữa đâu. Em sẽ buông tay, nếu đó là điều Yuri muốn.

-…

-Cứ xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Xin lỗi cậu…

Yuri cúi đầu. Cô lặng lẽ lấy quần áo của mình rồi bước ra khỏi nhà Hyomin. Đây không phải là cách ứng xử của một người có trách nhiệm như Yuri, nhưng cô đã có quá nhiều rắc rối rồi. Cô sẽ tìm cách bù đắp cho Hyomin, chắc chắn là như thế, chỉ là không phải lúc này.

Cánh cửa phòng đóng lại, Hyomin thở nhẹ.

-Daniel…

Hyomin lấy chiếc điện thoại trong túi mình ra và gọi cho người ấy. Người luôn đứng sau mọi việc, điều khiển tất cả, và sử dụng cô như một thứ công cụ. Nhưng cô không thể làm khác. Tình yêu đối với cô vốn đã rất mù quáng. Và vì cô đã yêu nhầm một kẻ xấu, nên tình yêu mù quáng hóa thành tội ác.

Thật sự đó là tội ác khi cố gắng làm mọi điều xấu xa nhất để chia cắt hai con người yêu nhau chân thật, trong khi bản thân họ không hề có lỗi.

“Cô ta đi rồi sao?”

-Vâng ạ…

“Em làm như những lời anh nói chứ?”

-Vâng…

“Yuri phản ứng như thế nào?”

-Giống như anh nói. Yuri là người tốt…

“Em đã lưu chúng lại chứ? Trong cả điện thoại của em và cả của cô ấy?”

-Vâng…

“Cảm ơn em, Hyomin!”

-Daniel, em yêu anh…

Hyomin thì thầm một cách yếu ớt. Cô luôn nói điều đó với anh dù rằng anh chưa bao giờ nói cho cô nghe ba từ đó. Nhưng không sao cả, cô hạnh phúc vì vẫn được ở bên và nghe giọng nói của anh.

***

Nắng đã lên, nhưng mưa vẫn còn rơi trong lòng của Yuri.

Cô ngập ngừng đứng trước con đường dẫn vào căn nhà trọ của mình. Có lẽ cả Sooyeon và Yoona sẽ hỏi cô vì sao đêm qua lại không về nhà, nhưng cũng có thể chỉ là Yoona mà thôi. Chắc Sooyeon còn buồn vì cô. Như vậy cũng tốt, cô sẽ không cần giải thích nhiều với nàng. Chỉ cần lẳng lặng bước vào, vậy là xong. Nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu.

-Cháu gái…

Yuri xoay lưng lại. Trước mặt cô là một ông lão với bộ râu xồm xoàng, vóc người tầm thước nhưng bộ quần áo trên người lại cũ mèm và vài chỗ thậm chí là rách bươm. Bàn tay run rẩy lấm đầy bùn đất hướng về phía cô.

-Uhm… - Yuri nhún vai, cô lục hết túi nhưng chỉ vét được một ít tiền - Cháu… chỉ còn bao nhiêu đây thôi ạ…

Cô dùng cả hai tay đặt tiền vào tay ông lão và khẽ mỉm cười. Chợt như nghĩ ra điều gì, cô cởi vội chiếc khăn len trên cổ mình và quàng lên người ông lão.

-Cháu…

-Cái khăn này sẽ giúp ông thấy ấm áp hơn nhiều đấy ạ.

-Cháu không lo là mình sẽ bị cảm lạnh sao?

-Không sao ạ! Dù gì thi cháu cũng sắp vào nhà rồi mà.

-Cảm ơn cháu…

Yuri chỉ mỉm cười rồi bước đi. Thật sự là cô cũng chẳng thể đứng ngoài mãi, cứ vào trong rồi tính sau, mặc cho mọi việc đến đâu thì đến.

Ông lão cứ nhìn theo bóng Yuri cho đến khi khuất dần và biến mất hẳn. Lúc này, ông mới đứng thẳng người và nở một nụ cười khi nhìn chiếc khăn len Yuri quấn cho mình.

-Ngài chủ tịch lau tay đi ạ!

Ông lấy chiếc khăn từ tay thư kí Lee và lau sạch đất bẩn bám trên tay mình. Vai diễn nào cũng cần chuẩn bị kĩ càng và chăm chút từng chi tiết nhỏ nhất.

-Nó là người tốt. Cái cách nó đối xử với mọi người hệt như bà ấy ngày trước. Rất ấm áp, rất dịu dàng.

Ngài chủ tịch nói một cách hài lòng khi bước vào bên trong chiếc Mercedes đen bóng đậu cách đó không xa.

-Chúc mừng ngài khi đã tìm lại được cô chủ!

-Cậu thấy con bé thế nào?

-Đến một người ăn mày mà cô ấy còn đối xử như vậy, huống chi là cha mình. Tôi nhận thấy cô ấy là người rất tình cảm, nên tôi tin cô ấy sẽ không nỡ nào mà không lại nhận ngài đâu.

-Tôi hy vọng là thế. Lần sau tôi sẽ đường hoàng chính chính mà gặp nó!

-Nhưng…

-Có chuyện gì?

Ông để ý giọng nói của thư kí Lee có vẻ gì đó ngập ngừng.

-Hiện giờ cô ấy đang làm người mẫu cho Enomis studio và đang chụp ảnh quảng cáo cho sản của tập đoàn chúng ta. Theo như tôi biết, người đứng ra thuê cô ấy là trưởng phòng Kang, và tất nhiên người đứng sau ra lệnh là …

-Daniel? – Ông chủ tịch nheo mày.

-Vâng! Điểm đáng nghi ở đây là cô Yuri chỉ là một người mẫu nghiệp dư và Enomis Studio không quá lớn, nhưng số tiền cậu Daniel bỏ ra thì lại không hề nhỏ một chút nào!

Ông chủ tịch nghiêm mặt. Có gì đó không ổn. Daniel luôn tính toán mọi thứ trước khi làm chứ không phải là mẫu người sống theo cảm tính. Chẳng lẽ Daniel đã đánh hơi được điều gì đó? Không! Ông đã lo liệu mọi việc rất cẩn thận, chắc chắn Daniel không thể biết được mối quan hệ giữa ông và Yuri.

-Cậu Lee này…

-Vâng thưa ngài!

-Tôi cần phải nhận lại Yuri sớm hơn dự định. Yuri phải quay trở lại danh phận của nó càng sớm càng tốt. Tôi không biết Daniel đang toan tính điều gì, nhưng nếu nó biết Yuri là người thừa kế thì chắc chắn nó sẽ không để Yuri yên đâu. Con bé cần về với tôi trước khi Daniel kịp làm điều gì đó. Cậu hiểu chứ?

-Vâng thưa ngài! Tôi sẽ cho người theo dõi nhất cứ nhất động của cậu Daniel!

-Còn nữa, hãy bí mật cho người bảo vệ Yuri. Tuyệt đối không được để chuyện gì không hay xảy đến với nó!

-Thưa ngài tôi hiểu!

-Tôi tin ở cậu, thư kí Lee!

End chap 75

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro