[LONGFIC][SNSD] HOA HUONG DUONG, JETI CHAP 8 -> 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

Sowoneul marhaebwa

I’m genie for your dream

@Jessis: Hôm trước tớ để quên sách trong phòng cậu, tớ qua lấy được không?

@Tiffany: When?

@Jessie: Now.

@Tiffany: Ok. The door is openning

Đọc xong tin nhắn, Fany liền đứng lên đi qua phòng Sica ngay và đúng là cửa chỉ đóng chứ không khóa. Cô đi vào phòng và thấy cô ấy đang ngồi trên giường dựa lưng vào tường với cái laptop để trên đùi.

- Cậu đang làm gì thế? – cô hỏi

- Giải trí – cô ấy nói mà mắt vẫn dán vào màn hình – Sách của cậu ở kệ đấy. Cậu có thể tự lấy nó

Fany nhìn 1 lượt kệ sách của cô ấy. Nó gồm rất nhiều loại như tiểu thuyết, trinh thám, sách thuộc lĩnh vực kinh doanh,….. Và sách của cô nằm yên vị cạnh cuốn “Những người khốn khổ” của Victor Hurgo.

Cậu ấy cũng đọc thể loại này sao

Cô lấy quyển sách ra và mở ra xem. Đến giữa quyển sách cô thấy 1 tấm hình hơi cũ được kẹp ở trong. Trong bức hình, Sica chụp với 1 người đàn ông và mỉm cười - nụ cười mà cô chưa bao giờ thấy.

- Cậu đã thấy nó chưa? – tiếng Sica làm cô giật mình

- Ơh…ah tớ thấy rồi – cô kẹp nó lại và cất quyển sách vào chỗ của nó - Cảm ơn cậu

Lấy được sách , cô nhanh chóng đi ra với nhiều suy nghĩ trong đầu mà không biết rằng có người từ nãy h đang cắm cúi với thiết kế đồ họa của mình trên máy hình cây nấm và lâu lâu mỉm cười.

Fany’s POV

Hóa ra cậu ấy cũng có tài lẻ nữa cơ đấy. Cậu là con người bí ẩn Jessie ah~. Nhưng càng ngày tớ càng nhận ra tớ thích khám phá cái bí ẩn trong con người cậu.

Nhưng mà người trong tấm hình đó nhìn quen lắm. Hình như mình đã thấy ở đâu rồi.

End POV

Tại lớp S9

- Cả lớp chú ý – vì lớp đang ồn nên cô giáo phải hét qua mic - Sắp tới sẽ có đại hội thể dục thể thao thường niên của trường. Mỗi lớp bắt buộc có 3 hạng mục tham gia. Lớp ta đã có 1 hạng mục được đăng ký là đá banh của các bạn nam, còn 2 hạng mục nữa. Mọi người ai có tài năng thì đem ra góp sức cho lớp.

----------------Xì xầm--------xì xầm---------

Sạu khi bàn tán, họ nhất trí thành lập 1 đội erobic và Fany - lớp phó văn thể mỹ là người lên danh sách thành viên

- Thưa cô, em chọn được 1 đội erobic gồm có 8 người là Tiffany Hwang, Kim Taeyeon, Choi Soo Young, Lee Sunny,…………

- Ủa sao không có Sica ? - Soo quay xuống hỏi

- Cậu cứ bình tĩnh – Fany đẩy đẩy Soo quay lên

- Còn 1 phần thi nữa, em nào đăng ký ?

- Dạ cầu lông cho bạn Jessica Jung, thưa cô – Fany phán 1 câu làm cả lớp đang bàn tán ồn ào cũng phải im lặng

- Ồ!!! Em Jung – cô cũng ngạc nhiên

- Vậy đã đủ 3 hạng mục. Chúng ta có 1 tháng để chuẩn bị. Mong cả lớp cố gắng hết sức để lớp có thành tích tốt trong đại hội sắp tới. – cô nói thêm

Cả lớp phấn khích vỗ tay rần rực. Nhưng người bất ngờ nhất là Jessica. Cô nhìn Fany không thể thốt nên lời.

- Cậu đang làm cái trò gì thế ? – cô kéo giật mạnh cô ấy ngồi xuống ghế

- Đăng ký cho cậu đi thi chứ làm gì – cô ấy không nhìn cô mà cặm cụi viết danh sách

- Tôi chưa chơi bao giờ thì sao mà đi thi được. Cậu rút lại đi

Lúc này Fany ngừng viết và nhìn qua cô

- Jessie - cô thở dài - Cậu đừng giấu nữa. Tớ biết cậu không những biết chơi mà còn chơi rất rất tốt nữa

- ………- cô im lặng

- Trước khi mình nói điều này, cậu cho tớ xin lỗi vì hơi tự tiện. Hôm trước, khi qua phòng cậu lấy sách, tớ thấy tấm hình được kẹp trong quyển sách “Những người khốn khổ”. Và tấm hình đó chụp lúc cậu thi đấu trong hội thao toàn quốc. 1 tay cậu cầm huy chương vàng, 1 tay cậu cầm cây vượt. Tớ biết chi tiết là do đằng sau cậu ghi như thế.

Cô không thể nói gì hơn nữa vì những lời cô ấy nói rất đầy đủ và chi tiết. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Sica’s POV

Đúng là tôi chơi rất tốt. Đó là môn thể thao mẹ dạy cho tôi. Tôi thường chơi với mẹ khi còn nhỏ.

Tấm hình ấy chụp năm tôi 10 tuổi đó cũng là năm mẹ tôi ra đi. Từ đó trở đi, nhiều biến cố xảy ra, tôi chưa lần nào đụng tới cây vượt lần nữa và cũng không còn hứng thú với việc chơi cầu lông nữa.

End POV

Qua cách im lặng đó, Fany biết những gì mình nói đang làm khó xử cô ấy nhưng sở trường của cô là biết cách an ủi người khác cơ mà.

- Tớ không biết tại sao cậu không chơi trong thời gian sau này. Nhưng trong đại hội sắp tới, cậu nên thử mới biết được. Tớ tin là cậu sẽ làm tốt mà. Chúng ta cùng nhau cố gắng

Lời nói của cô như có sức mạnh. Sica quay lại nhìn cô và miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Cả 2 cùng làm hành động của sự cố lên.

Tôi thấy trong mắt cậu ánh lên sự tự tin và đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cậu nói đúng, Tiffany. Có lẽ tôi nên thử.

- Thế chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện trong vài ngày tới. - cô nói trước lớp - Ah Jessie, cậu có thể đi với tớ lên phòng giáo viên gặp thầy thể dục được không ?

- Uh. Tớ cũng muốn ra ngoài

Sau khi rời khỏi phòng giáo viên, cả 2 đi ngang qua sân trường và cùng dừng lại tại 1 ghế đá

- Oa oa.... buồn ngủ quá - Sica vươn vai ngáp

- Cậu ngồi đây chờ tớ chút - Fany đứng dậy đi để lại con người đang thắc mắc cô định làm gì

Sau vài phút, cô quay lại với 1 hộp sữa socola và 1 hộp sữa dâu trên tay

- Cho cậu - cô ịn hộp sữa socola lên má Sica

Thấy hơi lành lạnh bên má cô ngẩng nhìn thấy Fany 2 tay 2 hộp sữa. Cô nhận nó - Cảm ơn

Nắng đầu đông không gắt như mùa hè, gió làm lá cây rung xào xạc. Cả 2 không nói gì, mỗi người đang có suy nghĩ riêng của mình.

- Cậu không giận tớ chuyện lúc nãy chứ ? Chuyện tớ đăng ký cho cậu ý - Fany lên tiếng

- Qua rồi. Tớ không để bụng đâu

- Sao cậu bỏ 1 thời gian vậy ? - cô muốn biết nguyên nhân

- Ah....do có 1 số nguyên nhân...... - Sica không biết trả lời như thế nào với người bạn này

Chợt điện thoại cô đổ chuông. Nó đã giải thoát cho cô khỏi phải trả lời câu hỏi đó nhưng

Daddy calling..............

END CHAP

----------------------------------

@jessiluv95: chưa bik đc là cc có còn lạnh nhạt vs Nấm hay k mà bạn

@mushroom_ngo: tan 1/3 là sao bạn. còn 2 phần kia là gì

@Taiyou: thì ông chú cũng là nhân vật trong câu chuyện mà mình cũng đang thi nên chờ dài hạn

@nhoxdn: film tình cảm của 2ac còn dài dài em àk

@yoonyulsi: mình đang cố gắng k ngâm đây bạn ơi

@thuyenthuyen: tks bạn ủng hộ mình sẽ update thường xuyên

@iris: đổ thì chưa chắc nhưng cũng điêu đứng trong đó

Chap 9

theme song

Daddy calling………

Cô nhìn điện thoại đổ chuông mà không bắt máy. Ngón tay cái của cô do dự giữa 2 phím trả lời và tắt. Hết lần này tới lần khác, vẫn là cuộc gọi của bố cô và vẫn là hành động đó. Nó là cho Fany ngạc nhiên vì sự lúng của cô.

- Appa gọi sao cậu không nghe ? – sau 6 lần gọi cô vẫn không trả lời và nó cũng không đổ chuông nữa

- Thôi chúng ta vào lớp đi

Cô không muốn trả lời câu hỏi đó nên đứng dậy và về lớp. Dù cô đã đi trước nhưng Fany vẫn nhanh mắt để ý thấy cô tắt nguồn và tháo pin ra

Appa mình gọi sao không muốn nghe chứ, lại còn tắt máy nữa. Chẳng lẽ cậu và bố xung đột gì sao.

Tan học, tại sân trường

Nhóm có 5 người thì 2 người đang đùa giỡn, rượt đuổi nhau, 1 người đang đi tách lẻ ra, 2 người đi đằng sau cả 3 đang thì thầm

- “Tảng băng” sao vậy ? Từ lúc đi ra ngoài với cậu về nhìn cậu ấy cứ trầm tư thế nào ấy ? – Tae hỏi Fany khi thấy biểu hiện khác lạ của cô ấy

- Cậu ấy vẫn thế mà. Không có gì đâu – cô bao biện

Từ đằng xa có 3 người đàn ông mặc vest đen đang tiến lại gần họ. Đúng hơn là tiến về phía Sica. Đó là vệ sĩ của cô. 3 người dừng trước cô cúi đầu chào, cô khom người đáp lại họ.

- Thưa cô, ông Jung gọi cho tôi…. – 1 người nói nhưng nhìn xung quanh như có ý bạn cô phải đi khỏi đó

- Chú cứ nói đi, họ là bạn của cháu – cô hiểu ý

- Ông Jung nói bà nội cô đã mất tối hôm qua. Ông còn nói thêm cô xin trường về nhà để lo chuyện hậu sự cho bà. Mong cô thu xếp

- Cảm ơn chú

Nói xong họ quay lưng đi, để lại 5 con người đang đứng trân giữa sân trường. Mặt cô biến sắc nhưng mái tóc cô đang xõa dài đã làm che khuất biểu hiện của cô.

Tôi đang đứng giữa ranh giới của lý trí và tình cảm

Cô đang đấu tranh tư tưởng, những suy nghĩ đang đánh nhau trong đầu cô. Nhưng cuối cùng cô cũng phải mở máy và gọi cho appa. Sau nhiều lần không ai trả lời, bố cô cũng đã nghe máy.

- Bà bị sao vậy ạ ? – cô vào thẳng vấn đề

- Bà bị đột quỵ con ah. Giờ ở nhà đang lo việc của bà. Con về nhà được không ?

- Ở trường con đang có đợt kiểm tra nên con không thể về được

- Uh. Bố sẽ thay con thắp nhang cho bà. Con đừng buồn.

- Con biết rồi. Con cúp máy đây. Chào bố

1 lần nữa cô lại nói dối. Nãy giờ cuộc đối thoại giữa 2 người đám nhóc đã nghe thấy hết và cô nhận được phản ứng g.a.y gắt từ họ

- Trường mình đâu có làm gì đâu, đang rảnh nữa là đằng khác. Tại sao cậu làm vậy ?

- Sao cậu nói dối bố mình. Cậu làm vậy có thấy lương tâm mình cắn rứt hay không ? Cậu không biết suy nghĩ hở ?

- Bà cậu mất mà cậu có thể bình thường như thế được sao ? Chẳng lẽ cậu cứng rắn tới mức đó luôn hở ?

…………………

- Các cậu có thôi đi không. Các cậu không biết và cũng không hiểu chuyện của tớ. Vậy nên đừng đưa ra bất cứ bình luận gì trong việc này hết – cô hét với tông giọng cá heo, nhìn họ với ánh mắt sắc lẹm nhưng mắt cô đang đỏ và chỉ có 1 người nhìn thấy điều đó

Cô quay phắt đi bỏ lại 4 con người đang cảm thấy bất bình vì hành động của cô. Cô về phòng, leo lên giường ngồi tựa lưng vào tường, 2 tay ôm gối và gục mặt xuống.

Sica’s POV

Tôi cúp máy mà lòng nặng trĩu. Vậy là lý trí của tôi đã thắng được tình cảm ruột thịt của mình.

Tôi thực sự không biết làm gì làm gì trước tin dữ đó. Thiệt lòng tôi không muốn về nhà nhìn mặt bà nội lần cuối.

Từ khi đi học ở xa, tôi chưa lần nào nhớ tới bà. Những kỉ niệm đẹp với bà trước đây tôi không còn vì lúc đó tôi quá nhỏ, còn những việc bà làm gì, nói gì với mẹ thì tôi lại biết rất rõ. Giờ đây tôi không còn ấn tượng tốt về bà.

Bà từng nói bà chưa bao giờ công nhận mẹ tôi là con dâu.

Tôi được biết bà là người phản đối cuộc hôn nhân của mẹ và bố. Bà rất ghét và luôn tỏ thái độ chỉ vì lý do đơn giản là mẹ tôi không môn đăng hộ đối với bố. Sau này khi mẹ bị bệnh phải nằm viện, bà không thèm hỏi thăm lấy 1 tiếng chứ nói gì đến thăm 1 lần.

Đến khi mẹ mất, bà chỉ tới viếng chứ không tới đưa tiễn. Không những vậy, bà còn nhẫn tâm nói bố đi lấy vợ khác khi mà chưa tới giỗ đầu của mẹ. Và sau này khi con người kia xuất hiện, bà lại ủng hộ và đồng ý cho cô ta là con dâu của bà, là vợ của bố.

Tôi hận, tôi ghét bà lắm. Tại sao bà lại đối xử với mẹ tôi như thế. Trong khi mẹ tôi đâu có làm gì đắc tội với bà đâu mà còn tốt với bà ấy và vẫn xem là mẹ chồng mình. Vậy mà bà lại……

End POV

Cô cứ ngồi vậy với tư thế đó hàng giờ đồng hồ.Cô không khóc nổi và chính cô cũng không biết mình phải khóc vì điều gì.

“Ting” - tiếng cửa phòng cô mở, có người bước vào nhưng cô không quan tâm.

Cậu không phải là tảng băng như tớ nghĩ, Jessie ah

Fany leo lên giường, khom người xuống vòng tay ôm lấy cô.

- Cậu đừng ráng chịu đựng. Cậu không mạnh mẽ như vậy đâu. Hãy khóc đi. Như vậy cậu mới thấy nhẹ lòng

Không biết vì sự kiềm chế của cô đã vượt quá sức chịu đựng hay tại câu nói của cô ấy mà nước mắt cô đã trào ra khỏi khóe mắt.

1 giọt...

2 giọt....

Cô đã khóc.

Fany có thể thấy được lưng áo mình đang ướt. Cô ấy khóc rất nhiều. Cô càng ôm chặt cô ấy hơn, cô dùng tay xoa lưng cô ấy. Khóc được 1 lúc cô cũng dịu lại

Sica’s POV

Đã lâu rồi tôi chưa khóc như thế này. Khóc nó thoải mái hơn là cứ ráng chịu đựng trong lòng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác ngoại trừ Yul.

Nhưng tại sao trong vòng tay cậu tôi có thể khóc được như vậy.

Ở trong vòng tay cậu tôi thấy thật ấm áp. Nó không giống như kiểu Yul hay ôm tôi.

Cậu có thể......

End POV

Fany buông cô ra, lau những giọt nước mắt còn đọng trên má cô

- Cậu phải thay đồ – cô kéo Sica ra khỏi giường và đẩy cô ấy vào phòng tắm

Sica chỉ biết làm theo. Sau 15’ trong phòng tắm, bộ đồ đồng phục giờ đây đã thay bằng quần soọc, áo thun dài tay, tóc cột cao và tâm trạng cô đã khá hơn 1 chút

- Ok. Giờ thì đi theo mình nào – Fany kéo cô ra khỏi phòng

- Ơh….đi đâu đấy ?

- Cậu cứ đi rồi biết – Fany nháy mắt tinh nghịch

Fany dắt cô ra khỏi ký túc xá, đi lòng vòng qua mấy con đường thì dừng lại trước 1 quán kem. Cô tròn mắt hết nhìn quán kem rồi nhìn qua cô ấy.

- Cậu có biết đang là mùa gì không ? Có bị sao không mà tới đây ?

- Đương nhiên là mùa đông. Và cái đó mình biết – Fany cười

- Biết sao còn tới. Cái cậu này hay thiệt – cô bỏ đi nhưng chưa được mấy bước đã bị Fany nắm tay kéo cô vào

- Vào đây đi “tảng băng”

Bỏ ngoài tai những lời nói của cô, cô ấy tới quầy gọi kem. Ít phút sau, Fany đặt trước mặt cô 1 ly kem socola và của cô ấy là kem dâu.

- Cậu thử ăn kem mùa này xem sao đi “tảng băng” rồi sao đó mới được trách người khác. Đây là quán kem thuộc hàng ngon ở đây đó – cô ngồi xuống ghế

Sica nhìn cô ăn 1 cách ngon lành. Còn cô mới muỗng đầu đã thấy lạnh tê cái lưỡi, hết cảm giác. Nhưng sau khi ăn muỗng thứ 2 trở đi cô thấy thích thích, có gì đó hay hay. Cô ăn hết ly thứ 1 và gọi ly thứ 2. Cô vừa ăn vừa nhìn dòng người đông đúc qua lại của thành phố Seoul. Fany lúc này chỉ ngắm cô và mỉm cười.

- Ăn như thế mà lúc nãy cứ lầm bầm trách người ta – Fany nói kèm theo cái bĩu môi xong quay mặt đi

Dễ thương quá, trông cậu cứ như con nít ấy

Hành động đó làm Sica bật cười thành tiếng và cô không biết là có người đang đóng băng vì lần đầu tiên thấy cô cười.

- Oa! “Tảng băng” cười rồi. Cuối cùng mình cũng làm cậu cười rồi. Vui quá. Hehe. Haha – Fany vỗ tay cười to mà còn cười đủ kiểu nữa làm mọi người trong quá chú ý. Thực ra trong quán chỉ có cô chủ, mấy người giúp việc và 4 người khách nữa thôi.

- Cậu làm người khác phải chú ý tới bàn mình rồi kìa. Đừng cười nữa – Sica lấy tay bịt mồm cô nhưng lại càng làm cô cười to hơn.

- Yah! Cậu có ngừng cười không thì bảo. Làm gì mà phấn khích quá vậy - nó vượt quá giới hạn cho phép nên cô nạt lên

Có lẽ là đã có tác dụng nên cô ấy cũng bớt cười lại nhưng cô thấy mặt cô ấy đang đỏ ửng

- Xin lỗi. Cậu nạt ghê quá – cô cười

- Nói bình thường không nghe. Đợi nạt mới chịu

- Thì tại vui mà. Tớ muốn đề nghị 1 việc được không ?

- Lại còn đề nghị nữa cơ đấy. Nói đi

- Cậu cho tớ được quyền tự do ra vào phòng cậu nha

- Tôi còn chưa tính sổ cậu tự ý lấy khóa phòng, đùng đùng dắt tôi ra đây lúc trời lạnh mà đã trễ rồi. Giờ còn đòi hỏi quá đáng – cô lườm

- Ờ thì….. – cô ấy gãi đầu

Suy nghĩ 1 lúc, Sica nở nụ cười đắc chí

- Ok. Nhưng tôi cũng có điều kiện. Nếu cậu chịu thì tôi cũng làm theo đề nghị của cậu – cô khoanh tay trước ngực, mặt gian gian

- Cậu cứ nói – cô gật gù

- Thứ nhất việc cậu thấy tôi khóc không được đem ra ngoài tuyên truyền lung tung, ngay cả 3 nhóc kia cũng không được biết. Thứ hai cậu đừng bao giờ kéo tôi xềnh xệch đi theo cậu đi bất cứ đây như con ngốc giống lúc nãy nữa.....

- Đơn giản mà. Cái đó thì mình làm được - cô chen ngang

- Yah! Chưa nói xong - cô nạt lần 2

Lần nữa Fany buồn cười trước thái độ của cô - cậu nói tiếp đi

- Và từ giờ trở đi cậu phải là Nấm của tôi - cô phán

END CHAP

---------------------------------------

Chap 10

Hôm qua Fany lại mất ngủ. Trong đầu cô lúc nào cũng suy nghĩ điều kiện cuối cùng của Sica. Giờ đây cô không thể điều khiển được cặp mắt của mình, nó đang muốn nhắm lại. Đang giờ văn học - lịch sử càng khiến cô buồn ngủ nhiều hơn.

- Em hãy nói về nền kinh tế nước ta trong 20 năm gần đây – câu hỏi cô Kang đặt ra

Cả lớp không ai chuẩn bị trước nên đang ngồi thì thầm, bàn luận. Sica đang cắm cúi vào quyển sách của mình.

- Em Hwang! Mời em lên trước lớp nói cho cả lớp cùng nghe – cô Kang thấy cô mắt lim dim nên đã gọi lên

Fany giật bắn mình khi nghe bị gọi tên. Cô cũng như những người khác là trong đầu cô đang trống rỗng.

Aishh… mình chưa chuẩn bị gì hết. Biết nói gì bây giờ. Chắc bị 1 “sẹo” rồi

Sica thấy cô đờ đẫn đứng lên, mặt đang mất máu liền trấn an cô

- Bình tĩnh. Cậu cứ nói những gì mình nghĩ – cô nắm bàn tay đang run của cô ấy tiếp sức

Fany nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô ấy và dường như cô đã lấy lại đươc tự tin, cô cười – Uhm

Cô nói không được trôi chảy, lưu loát và luôn ngừng 1 lúc lâu mới nói tiếp. Và cô luôn nhìn xuống dưới bàn cô vì đang có người núp sau lưng Soo nhắc cô mỗi khi cô dừng lại.

- Thôi được rồi. Cảm ơn em – sau khi nói đầy đủ những ý chính cô được phép về chỗ.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Cô đi xuống nhìn Sica mỉm cười với ý cảm ơn và cô được đáp lại bằng cái gật đầu của cô ấy.

- Lát bù cho tớ 1 chầu kem là được – cô thì thầm

Câu nói của Sica làm Fany vừa buồn cười vừa nhớ lại điều kiện kia của cô ấy.

Tan học

- Đi thôi nào – Sica nắm tay Fany kéo đi trước sự ngỡ ngàng của Tae, Soo, Sun

- Omo!! Có chuyện gì với hai cậu ấy thế ? – Sun hỏi

- Tớ chịu – Tae nhún vai

- Về thôi các cậu. Tớ đói – Soo lôi 2 người bạn đang to nhỏ đi

Sica vẫn đang nắm tay Fany. Mặt cô đang chuyển hồng từ cái nắm tay bất ngờ này, cô nhìn xuống bàn tay họ đan vào nhau, như thể bàn tay Sica hòa hợp với bàn tay cô vậy. Cô chợt mỉm cười. Cô không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng cô biết là mình không muốn buông nó ra.

- Cậu thích đi bộ ah ? – Sica phá vỡ im lặng

- ……… - Fany nhìn cô

- Tớ luôn thấy cậu đi bộ vòng vòng với Tae mỗi buổi chiều hơn là đi xe đạp.

- Uh. Tớ thích đi dạo hít thở không khí trong lành và cảm nhận nó. Tớ thích như vậy hơn. – cô gật đầu

Cả hai tới quán kem. Sica thả tay Fany ra và ngồi xuống. Nó làm cô thoáng buồn. Cô không biết lý giải ra sao cái cảm giác này của mình.

- Sao cậu biết tớ thích socola ? – Sica vừa ăn vừa hỏi

- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu đưa cho tớ những viên kẹo bạc hà nhân socola, đến khi tớ đưa cậu hộp sữa socola cậu đã uống nó một cách ngon lành.. Nếu là người không thích thì không thể uống dễ dàng như vậy được đâu.

- Ah ra thế - cô gật gù

- Chưa hết đâu, còn nhiều lắm, nhưng để sau tớ sẽ nói – cô nháy mắt

- Kem - Fany chợt thốt ra

- Huh? - Sica không hiểu

- Cậu dính kem ở trên mép nè

Fany đưa tay lên và lau mép của Sica bằng ngón tay cái của mình

Sica rất ngạc nhiên và cô không thể chuyển động

- Err…cậu…

Fany nhanh chóng rụt tay lại. Cô không biết tại sao mình làm vậy nhưng tay cô không thể điều khiển được.

Cô cảm thấy thật xấu hổ. Không ai nói 1 lời nào, cô không dám ngẩng đầu lên mà cứ nhìn chăm chăm vào ly kem, còn Sica chỉ nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính. Một không khí ngượng ngùng giữa họ.

Chợt cô thấy Sica đưa tay tới trước mặt mình làm gì đó. Cô thấy mũi mình lạnh lạnh và cô biết mình bị cô ấy quẹt kem. Cô nhìn lên thấy cô ấy đảo mắt

- Yah! cậu dám làm thế với mình ah ? – cô hơi bối rối một chút

- Dễ thương mà – Sica cười

Và đây là lần thứ hai cô thấy cô ấy cười. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhìn thấy nụ cười ấy.

Fany’s POV

Nụ cười ấy chất chứa sự ấm áp bên trong chứ không hẳn như con người của cậu.

Đó có phải là nụ cười thật sự của cậu ?

Tớ có thể là người khiến cậu cười nhiều hơn nữa được không ?

End POV

Cô không muốn cuộc nói chuyện giữa cô và cô ấy luôn dừng lại trong không khí im lặng của cả hai. Sau khi xem xét kỹ cô hỏi

- Jessie, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không ?

- Uh

- Chuyện bà cậu lần trước là thế nào ? Sao cậu cư xử như thế ? – cô ngập ngừng

Sica bất ngờ vì câu hỏi của cô ấy. Nhiều lần cô đã muốn giấu những chuyện liên quan tới gia đình mình. Cô không muốn ai biết nó vì theo cô nó chả tốt đẹp gì so với những gia đình bình thường khác. Đối với cô khó khăn lớn nhất là khi người ta hỏi về gia đình mình. Cô không biết nên trả lời câu hỏi đó như thế nào.

- Ờhm…. – cô lúng túng

- Cậu biết tại sao tớ dắt cậu đi ăn kem vào ngày hôm đó không ? Vì khi có chuyện buồn tớ hay ăn kem. Nó thực sự làm tớ thấy giải tỏa hơn đó. Còn chuyện của cậu nếu vẫn chưa giải tỏa được thì có thể tâm sự với tớ. Biết đâu tớ sẽ chia sẻ với cậu chút gì đó. – cô nắm bàn tay của Sica như cô ấy đã làm với cô ở lớp với ánh mắt của sự tin cậy

Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cô xa xăm

- Thực sự là tớ rất gét bà nội – mắt Sica bắt đầu đỏ, giọng cô run run

- Trong mắt tớ, mẹ là một người hoàn hảo, không ai có thể thay thế được bà. Nhưng bà nội đối xử thậm tệ với mẹ tớ…. Và tớ là kết quả của cuộc hôn nhân đó nên bà cũng ác cảm với tớ, không nhận tớ là cháu nội mặc dù bà chỉ có duy nhất một đứa cháu. Từ đó tớ luôn giữ khoảng cách với bà – cô bật khóc thành tiếng

Giờ thì Fany đã hiểu tại sao cô ấy lại biểu hiện như thế vào ngày hôm đó. Cô biết mình đã khơi gợi lại nỗi đau trong lòng cô ấy, cô qua ngồi ghế đối diện và ôm cô ấy vào lòng, nước mắt cô đã chảy theo cô ấy.

Fany’s POV

Xin lỗi cậu. Đáng lẽ tớ không nên hỏi. Nhưng tớ muốn biết về cậu nhiều hơn nữa.

Tớ muốn cậu nói ra và tớ sẽ là người ôm cậu khi cậu khóc như thế này. Tớ không muốn ai thấy cậu khóc và cười ngoại trừ tớ.

Có lẽ tớ hơi ích kỉ phải không ? Tớ không hiểu cảm giác của tớ lúc này. Khi nhìn thấy nước mắt của cậu, tớ đau lòng lắm.

End POV

Sica’s POV

Tại sao cậu luôn khiến tớ cười và khóc thành tiếng như thế này chứ ?

Tại sao tớ luôn có cảm giác an toàn và ấm áp khi ở trong vòng tay của cậu ?

Ai đó làm ơn hãy giải thích cho tôi biết tại sao không và cảm giác này là gì ?

End POV

Sau khi rời quán kem, hai người vẫn tiếp tục đi dạo. Fany nhảy lên bồn hoa được xây vững chắc và bước đi. Bồn hoa được xây khá cao và cô đi loạng choạng mất thăng bằng. Thấy vậy, Sica đưa bàn tay ra chờ đợi. Fany hơi bối rối nhưng cũng đặt tay lên và Sica nắm bàn tay cô. Cả hai cùng bước đi.

Bỗng một bông tuyết rơi xuống mu bàn tay Fany

- Tuyết rơi rồi – cô reo lên

Tuyết rơi mỗi một lúc nhiều hơn. Cô nhảy xuống đùa nghịch trong tuyết. Tuyết làm cô thích thú và cười như một đứa trẻ.

Ouch… - Sica thốt một tiếng vì bị vật gì đó bay vào mặt

- Trả cho cậu vì đã quẹt kem tớ lúc nãy. Chúng ta hòa rồi nhá – Fany cười

Khi định thần được đó là quả banh tuyết và thủ phạm không ai khác ngoài Fany cô đã bị hút vào trò chơi với cô ấy.

- Cậu chết với tớ, Tiffany

- Trừ khi cậu bắt được tớ - cô le lưỡi trêu

Cô bỏ chạy trước khi bị bắt được. Sica cũng vo những quả banh tuyết và ném lại. Cả hai đùa giỡn, rượt đuổi nhau xen lẫn là tiếng cười của họ. Dường như thời gian đứng lại, cả thế giới chỉ có riêng họ với những tiếng cười vui vẻ vô ưu vô lo.

Sau khi đã mệt nhử, cả hai ngồi nghỉ một lát. Nhưng tính cách của Fany đâu có chịu yên khi mình đang ở giữa tuyết trắng như thế này.

- Chúng ta chơi trò làm người tuyết đi

- Cậu chơi một mình đi, tớ mệt lắm – Sica nói không ra hơi, phẩy phẩy tay, lắc đầu

- Đi mà Jessie – cô vừa năn nỉ vừa kéo cô ấy đứng lên

- Chịu thua cậu – cô đi với tâm trạng bị ép buộc

Mỗi người làm một con nho nhỏ chỉ vừa tầm tay. Cả hai gắn những cành cây nhỏ mà họ nhặt được làm mắt, mũi, miệng.

- Xong rồi. Nhìn chúng dễ thương quá – Fany thích thú khi nhìn tác phẩm của cả hai

Sica xoay hai người tuyết lại đối diện nhau, đẩy nó xích lại gần và chạm vào nhau. Chạm vào nhau tức là hai người tuyết mặt chạm mặt, môi chạm môi

- Chúng khớp với nhau nhỉ ? – Fany nói mà cần không suy ngĩ

Trời trở lạnh hơn. Cô xoa xoa hai bàn tay mình, hà hơi vào lòng bàn tay, lâu lâu áp lên má một lần.

Sica tháo khăn quàng cổ ra quàng cho cô ấy.

- Trước khi ra tuyết, cậu phải mặc ấm mới được

Sica tiếp tục đan tay mình vào tay cô. Fany cảm thấy hai má cô đang ửng đỏ vì hành động quan tâm của cô ấy. Cô không nhìn lên mà giấu nó qua lớp khăn.

- Tiffany – Sica bất giác gọi

Lần đầu tiên nghe cô ấy gọi tên mình, cô ngẩng mặt lên và quay sang qua nhìn. Khi kịp nhận ra việc gì thì cô và Sica như hai người tuyết mà cô ấy đã làm lúc nãy. Sica đã áp môi mình vào môi cô. Một hành động bất ngờ làm cô không thể cử động được.

Sica mỉm cười rồi từ từ rời khỏi cô. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau. Trước khi để cô ấy tách ra hẳn, cô đã kéo giựt cô ấy lại và ấn chặt môi mình vào môi cô ấy. Cả hai cùng thưởng thức nụ hôn đầu tiên của mình trong ngày tuyết rơi đầu tiên.

Jessie, tớ nghĩ là tớ đã yêu cậu mất rồi

END CHAP

-------------------------------------

@all: Happy New Year tớ đang bị cảm nên up chap xong tớ đi ngủ lun cho lành còn để mọi ng mần chơi

@jessiluv95: đừng gét mình. tội mình mà

@thuyenthuyen, yoonyulsi, ilov3tiffany: h thì cả 2 khẳng định chủ quyền rồi chứ k phải mình Sica nữa

@Taiyou: chap này mình đã giải đáp thắc mắc của bạn rồi nhá

@nhoxdn: chắc những chap sau em sẽ bik bố Sica là ng ntn rồi hẵng nói như thế còn em nói Sica k về viếng bà có hơi nhẫn tâm hay k thì chap này em đã bik. như thế có phải là nhẫn tâm k em

@ginta6205: có vẻ như bạn toàn làm sr nhỉ

@mushroom_ngo: bạn cũng thix ăn kem mùa đông hở. thế ra đây mình dắt đi. ăn xong là bik cảm giác tê tê của bạn Jess

@iris: Sica kết bạn Nấm lun rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro