[LONGFIC][SNSD] Mẹ Kế [ Chap 15-2 -> 17] Taeny Yulsic |PG-15|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15 - 2


Một thói quen tưởng chừng như đã bỏ…một kí ức cứ ngỡ đã chôn sâu vào hoang mạc…từng nốt nhạc gãy đôi vẫn cứ vang vọng trong miền xa xôi…hình ảnh ùa về như một đống đổ nát khiến cho đầu óc điên loạn…mọi thứ đã ko còn như trước…thiếu vắng và thay vào đó là những nỗi đau lấp đầy…đôi chân gục ngã khi trái tim đang bị ngọn lửa của sự dày vò thiêu đốt…cô sẽ có thể tiếp tục sống từng ngày tiếp theo hay ko khi đôi chân cứ mòn mỏi bước đi tìm thứ đã ko còn thuộc về mình ???


Cô đau khổ…


…phải…


…cô đang tự nhấn chìm bản thân trong bóng đêm hoang tàn khiến tâm hồn lạc lối mãi ko tìm thấy lối ra…đánh mất bản thân…cô ko quan tâm…lúc này đây trong cô chỉ hiện hữu được một điều kinh khủng nhất…đó là : cô đã đánh mất cô ấy thật rồi…


ooo000ooo




Không gian chật hẹp thật khiến con người ta bức bối…Tiffany ko dám nhìn thẳng về phía trước, cô sợ Yuri sẽ bắt gặp ánh mắt mình nhìn cô ấy phản chiếu trên cánh cửa thang máy kia…


“ Hồi hộp à ? “, Yuri có thể cảm nhận được Tiffany đang lo lắng đến mức nào, chỉ cần thấy cô ấy đang nắm chặt tay mình lại thì cô đã hiểu được nỗi sợ của Tiffany là gì.


“ Ơ…ừm…có một chút…”, Tiffany hơi giật mình khi nghe tiếng Yuri cất lên.


“ Đừng quá lo lắng, chúng ta sắp tới rồi.”


“ Uhm…ỐI !!! “


Tiffany la lên, thang máy hình như đã bị trục trặc gì đó, đèn tắt, thang máy đột ngột khựng lại khiến Yuri ngã nhào về phía Tiffany…


“ Cô ko sao chứ ? “, Yuri hỏi.


“ Tôi ko sao “, Tiffany nhỏ nhẹ trả lời mặc dù cô có phần hơi sợ hãi.


“ King coong “


Cửa thang máy đột ngột mở ra…ánh sáng đã quay trở lại…nhưng…


1s

.

.

.

2s

.

.

.

3s

.

.

.

Hướng ánh nhìn về phía cửa…hai mắt Tiffany mở to ra…cả thân cứng đờ đi…môi mấp máy ko nên lời…


…gương mặt hớn hở của ai kia cũng nhanh chóng bị dập tắt…đôi chân run rẩy khẽ rụt rè lùi lại một bước…


Yuri cũng hơi giật mình khi thấy cửa thang máy mở ra…nhưng thái độ của Tiffany khiến cho Yuri cảm thấy có gì đó ko ổn, cô vội quay sang thì trông thấy dáng người thấp bé đứng ngay ngưỡng của với thần sắc cũng ko hề tốt tí nào…


Chớp hàng mi để nhìn cho thật rõ hình ảnh trước mắt… là ai thế kia ? Là ảo giác do cô nhớ cô ấy quá nhiều chăng ? Phải…Taeyeon nhớ và mong được gặp Tiffany đến phát điên lên…nhưng chỉ là vài giây trước đó, còn bây giờ thì sao…có phải cô đang mơ ko ? Tiffany tại sao lại xuất hiện ở đây…và lại còn đi chung với Yuri… họ đang trong cái tư thế quái quỷ gì thế kia… ko lẽ hai người họ là… bỗng dưng tim cô quặng thắt lại…khó chịu đến nhức nhối…cô ước gì ngay bây giờ có ai đó hãy đến đánh thức cô dậy và nói rằng từ nãy đến giờ tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là trong giấc mơ…một giấc mơ hoang đường và nhảm nhí nhất trên quả đất này…nếu như nó là sự thật, có lẽ cô sẽ ko chịu nổi mất…


“ Tae…Tae…Yeon…”


Tiffany như chết lặng trong khoảnh khắc đó…gặp Taeyeon ở đây là điều cô không tưởng…những nơi cô đến đều có Taeyeon ở đó…là do ông trời sắp đặt hay đang đẩy cô vào tình huống dở khóc dở cười…


“ Taeyeon…e hèm !!! “ Yuri nhanh chóng đứng thẳng người dậy.


Sực nhớ rằng mình và Yuri đang trong tư thế dễ gây hiểu lầm, bên trong Tiffany dấy lên một nỗi lo sợ…khi hai ánh mắt bắt gặp nhau…sự tức giận pha chút hờn ghen khiến cho sự sợ hãi pha chút cay đắng muốn bật khóc…nhìn đôi chân mày đang nhíu lại gần sát vào nhau của Taeyeon khiến Tiffany thấy nao lòng ko ít…bỗng dưng cô lại thấy sợ cảm giác Taeyeon sẽ hắt hủi mình như những ngày đầu tiên…nó đau lắm…cô ko biết sao trong thâm tâm mình lại đang gào thét dữ dội đến như vậy…nó bảo rằng cô phải bước đến và giải thích với Taeyeon tất cả những gì mà cô ấy nhìn thấy chỉ là sự hiểu lầm…nhưng mà cô lấy quyền gì bây giờ…và liệu kẻ lạnh lùng đó có chịu nghe cô giải thích hay ko hoặc ngược lại chỉ xem đó là những lời sáo rỗng ???


“ Ko vào sao ? “ Yuri lên tiếng hỏi Taeyeon.


Ko trả lời Yuri, Taeyeon vẫn đang nhìn Tiffany với ánh mắt giận dữ ... trong lòng cô bị sự thất vọng và hụt hẫng đè nặng lên trái tim đến lạ kì… dứt ánh nhìn, gương mặt Taeyeon lại vô cảm như mọi ngày, cô bước vào trong và đứng trước Yuri và Tiffany. Cánh cửa thang máy dần khép lại, hình bóng ấy lại hiện ra trước mặt cô, sao nó ko buông tha cho cô một giây phút nào hết vậy ? Giờ đây, lòng cô như lửa đốt, ruột gan rối tinh lên, nắm chặt hai tay lại với nhau, cô đang kiềm chế lại cơn bộc phát vô cớ trong người mình lại, cô ko biết mình sẽ làm gì, nhưng cô chắc một điều, nếu như cô buông xuôi để mặc cho cơn giận dữ trong người mình được tự do, thì có lẽ…cô sẽ làm tổn thương Tiffany mất…cô ko muốn…ko hề muốn chút nào…


Tiffany lặng người đi…cô đang cố suy nghĩ một cách thông suốt nhất : có nên giải thích với Taeyeon hay ko ? có phải cô sợ bị Taeyeon hiểu lầm ?


“ King coong “


Tiffany giật mình khi nghe tiếng thang máy kêu lên, Taeyeon vội vàng bước ra ngoài, bỏ lại Tiffany chìm trong xót xa tột cùng, đôi chân cô muốn đi theo Taeyeon nhưng ko thể…giờ phút này cô ko thể làm được bất cứ việc gì nữa…những cảm xúc và suy nghĩ khiến lồng ngực Tiffany như muốn vỡ ra, mọi thứ rối bời khiến cô ko còn tự chủ được bản thân mình nữa, cô ko biết mình nên làm gì ? Mình muốn cái gì ? Và mọi thứ đang khiến con người cô trở nên ko thể kiểm soát được là do ai ? Do một người xa lạ…à ko…một người mới quen nhưng vô cùng đặc biệt đó sao…chắc có lẽ là như vậy thật rồi…


Cánh cửa thang máy khép lại trong sự hụt hẫng của một ai đó…những tâm trạng rối bời và những cảm xúc ko lời đang khiến cho người trong cuộc khổ sở vì nỗi đau ko tên…nhưng Taeyeon và Tiffany đâu hay rằng…mọi thứ vừa diễn ra đã được ai đó chứng kiến tất cả với những mối nghi hoặc trong đầu…


ooo000ooo



Theme Song

Khẽ thoáng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa kính ô tô…lòng cô nặng trĩu và hàng ngàn cái thở dài cô hắt ra cũng khiến cho chiều mưa trở nên ảm đạm gấp bội lần… nhịp tay trên vô lăng…từng hơi thở nặng nề kéo dài vì tâm trạng của một ai đó ko thể nào thoải mái nổi…mưa rơi như giằng xé tâm can của cô…cứ 5s cô lại đưa tay chạm màn hình điện thoại để xem giờ…và đây là lần thứ n cô chạm vào nó…thời gian như đang trêu ngươi và đốt cháy sự kiên nhẫn của Taeyeon… đôi chân mày cô chưa hề dãn ra tí nào… cô ghét và cực ghét việc phải chờ đợi một ai đó, và trước giờ chuyện này chưa bao giờ xảy ra…nhưng hôm nay lại khác…mọi thứ ngày càng trở nên quá rắc rối…quá phức tạp…và đã đi quá tầm kiểm soát của một Taeyeon luôn bình tình trong mọi tình huống…


Cái hình ảnh ấy cứ tua đi tua lại trong tâm trí Taeyeon… cô ko biết tại sao mình lại bồn chồn ko yên vì lí do gì nữa ? Có bao giờ cô như thế này đâu… Tiffany…cô ta là ai ? Là ai mà lại khiến cho taeyeon cảm thấy như cô ấy trở thành một tên ngốc bị lừa gạt lần này đến lần khác một cách đáng thương và tội nghiệp…là ai mà khiến cho Taeyeon ko còn là kẻ lạnh lùng và hung bạo như những ngày trước đây…là ai mà lại khiến cho Taeyeon lần đầu tiên khao khát được quan tâm và dành trọn sự yêu thương chân thành nhất cho người khác…rốt cuộc thì cô ta là con người như thế nào ?


…Taeyeon giờ đây đã dần đổi thay vì một người con gái xấu xa nhưng tốt bụng đến khó hiểu…


Đôi mắt thẫn thờ đang suy nghĩ thì vội vàng tỉnh giấc vì bóng dáng của người cô đang chờ đợi xuất hiện.


Trời mưa nặng hạt khiến Tiffany thở dài ngao ngán… tâm trạng cô rối bời, cô biết mình đã đi quá giới hạn cho phép của mình đối với Taeyeon…nhưng sao khó có thể ngừng lại những suy nghĩ ngu ngốc của cô về cô ấy đây…cái thời tiết quái quỷ gì thế ko biết…khi nãy trời còn nắng đẹp như vậy, thế mà bây giờ lại mưa như bão tới…như đời người…nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến ta ko thể nào ứng phó dc…lắc nhẹ đầu rồi thở dài…cô vội đưa tay bắt taxi…cô muốn về nhà để bình tâm trở lại…chiếc taxi dừng trước mặt, cô nhanh chóng bước vào xe để tránh ướt người…


Chiếc taxi lăn bánh, bấy giờ Taeyeon chợt giật mình, nãy giờ người cô chờ đợi là Tiffany cơ mà, thế mà lại đần người ra ngồi nhìn, cô vội khởi động xe và dí theo chiếc taxi ấy…


Tựa đầu vào cửa kính, lạnh thật…não cô bị cái lạnh ấy đóng băng lại ngay khung cảnh màu đen có taeyeon…ánh mắt giận dữ, ngạc nhiên và hụt hẫng…cô ko biết sao mình lại cảm nhận dc những điều đó qua đôi mắt của cô ấy…chắc có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều…có lẽ do cô mơ mộng nên nghĩ rằng nơi khiến mình “ có chút rung động “sẽ cũng có cùng chung xúc cảm…Cô lại bị cuốn chìm vào mớ hỗn độn về người ấy, người khiến tâm trí cô ko phút giây nào dc ngơi nghỉ…


“ Kim Taeyeon…Kim Taeyeon…tôi phải làm sao đây ? Tôi đang đi sai hướng…vì cô mà có lẽ tim tôi đã đi lạc rồi…Tiffany, ngừng lại đi, suy nghĩ của mày lệch hướng trầm trọng…phải ngừng lại và chấm dứt hẳn tại đây thôi…nếu mày cứ tiếp tục ko kiềm chế để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của lí trí thì bản thân mày sẽ phải gánh lấy tổn thương nặng nề đấy….phải…mày sẽ làm dc…nhất định sẽ từ bỏ dc…sẽ là như thế nhé…đây sẽ là lần cuối mình cho phép tim mình gọi tên cô ta…Kim Taeyeon…tôi…chính thức gạch tên cô…”


“ KÉT TTTTTTTTTT !!! “


Chiếc taxi thắng gấp khiến Tiffany ngã nhào về phía trước…


“ Tên điên nào muốn chết vậy !!! “ tài xế lớn tiếng quát.


Tiifany chòm lên phía trước nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, qua làn mưa mờ ảo, cô nhìn thấy chiếc xe màu xanh đậm chắn phía trước xe mình, và rồi có người bước xuống và tiến về phía cô…


“ Cạch . “


…Nhịp tim càng lúc đập càng nhanh…


Cánh cửa xe taxi mở ra…Tiffany hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt mình…mái tóc nâu ướt sũng…và rồi khi cô vẫn còn đang chìm trong ngỡ ngàng thì bàn tay ấy đã nắm lấy cánh tay cô và lôi ra ngoài…


“ Yah ! làm gì vậy ? “ Tiffany khó chịu hỏi.


“ Nè cái cô gái điên kia, cô đang làm cái quái gì…” tài xế taxi hạ cửa kính xuống bực bội quát Taeyeon.


Taeyeon lạnh lùng quăng tờ 50 nghìn won vào trong xe rồi lôi Tiffany đi trong sự ngỡ ngàng của người tài xế.


“ Cô làm gì vậy ! Buông tôi ra ! Đau quá ! “ Tiffany cố gắng vùng tay hòng thoát khỏi cái siết chặt của Taeyeon.


Vẫn im lặng ko nói gì, Taeyeon mở cửa xe mình rồi đẩy Tiffany vào trong và đóng cửa lại. Cô vòng qua bên kia rồi nhanh chóng lái xe đi.


“ Dừng xe.” Tiffany quay người qua nhìn Taeyeon nói.


“…”


“ Tôi bảo dừng xe.” Taeyeon vẫn nhìn về phía trước, gương mặt ko chút cảm xúc.


“ Cô bị điếc…”


“ Quan hệ giữa hai người là gì ? “. Tiffany chưa kịp dứt lời thì Taeyeon lên tiếng hỏi.


“ Liên quan gì tới…”


“ Có ông ta vẫn là chưa đủ với cô hay sao mà cô còn tham lam cặp kè với tên đó vậy ? “


Nụ cười nhếch môi hiện lên, và điều đó đủ khiến Tiffany đã hiểu lí do vì sao Taeyeon lại có hành động như vậy… Đôi chân mày Tiffany nhíu lại, máu nóng trong người cô dâng cao đẩy cơn tức giận lên não, cô ấy sẽ lại bắt đầu cái trò nhục mạ cô…thì ra trải qua bao nhiêu chuyện, Taeyeon vẫn mãi là Taeyeon… cái bản chất mà Tiffany căm hận ở Taeyeon ko bao giờ có thể mất được…con người cô ta thì có bao giờ tốt đẹp với ai…và cô thầm trách mình vì đã từng suy nghĩ rằng Taeyeon sẽ thay đổi vì cô…dù rằng cô biết mình chẳng là ai, nhưng cô đã từng hi vọng như thế…cô nản lắm rồi, quanh đi quẩn lại thì tất cả chỉ dừng lại ở điểm bắt đầu, mọi chuyện vừa qua Tiffany sẽ xem như chưa từng xảy ra… cô ko thể nào đối xử khiêm nhường với con người này được nữa rồi…


“ Này, cô nói thế là có ý…”


“ Bỏ cái tên đen đúa đó đi, cô ta ko giàu bằng một góc của ông chồng già của cô đâu. “ vẫn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt ngạo nghễ lạnh như tiền của Taeyeon khiến cho Tiffany ko thể nào kiềm chế dc cơn giận dữ của mình dc nữa.


“ CÔ HÃY THÔI ĐI ! DỪNG XE CHO TÔI! “ Tiffany quát lớn.


“ Tôi nói đúng rồi chứ gì ? “


Taeyeon nở nụ cười đắc chí, nhưng Tiffany nào hay nụ cười ấy đâu trọn vẹn sự coi thường của Taeyeon dành cho cô, tiffany chỉ nhìn dc nửa phải gương mặt của Taeyeon, nửa trái kia cũng đang cười, nhưng mà nó đang run rẩy…Taeyeon sợ rằng những lời mình nói khích Tiffany là sự thật, thái độ của cô ấy thực sự làm Taeyeon cảm thấy lo lắng…cái suy nghĩ Tiffany là ng tốt trong Taeyeon đang bị lung lay…


“KIM TAEYEON !!! “


“ Gần tới nhà rồi, ngoan ngoãn ngồi yên đó đi .“


“ Cô bị gì vậy ? cô có vấn đề về thần kinh ko ? Cô nghĩ mình có quyền gì mà có thể hành động theo những gì mà mình muốn ? Cô nghĩ mình là ai mà có thể tùy ý nhục mạ người khác ? Tôi nghĩ chắc là cô bị bệnh hoang tưởng cấp độ 3 rồi nên cô luôn đặt khuôn cho những người xung quanh mình chỉ có một loại người xấu xa thôi chứ gì ? “


Tiffany ko thể nào chịu đựng được nữa, cái gì cũng có giới hạn, và Taeyeon đã khiến cho bức rào cản mong manh bên trong Tiffany bị phá vỡ, cô ghét con người này, ghét cái kiểu cô ta luôn ra vẻ như là mình hay ho lắm, ghét cái nụ cười ngạo mạn và đắc chí đó, ghét cái kiểu coi thường lời nói của cô, ghét cái kiểu luôn làm những điều cô ta muốn và ra lệnh cho người khác…cô ghét tất cả những gì thuộc về Taeyeon, cô ta nghĩ mình là ai và lấy quyền gì mà suốt ngày cứ làm cho cô tổn thương, cô đã ko còn có thể duy trì được nữa, cái tình cảm ko đáng có của cô dành cho tên khốn đó…cô sẽ hủy hoại nó, vứt bỏ nó và cố gắng quên đi như nó chưa từng tồn tại…cô sẽ ko ngu dại nuôi dưỡng nó vì ngay từ đầu nó đã ko có lí do chính đáng nào để dc phép tồn tại đến ngày hôm nay…


“ Tôi chỉ đặt khuôn mẫu cho những con đàn bà vây lấy ông ta mà thôi, cô thì có khác gì mà suốt ngày tự cho mình là nhân phẩm cao sang…”


Nụ cười nhanh chóng vụt tắt, bỗng dưng Taeyeon cảm thấy hụt hẫng vô cùng, sao cô lại như vậy ? Sao lại nói ra lời nói ngay cả bản thân cô còn cảm thấy rất chướng tai…ý định của cô khi bắt Tiffany ngồi vào vị trí kế bên mình là để hỏi rõ mối quan hệ giữa cô ấy và Yuri, thế nhưng sao cô lại ko làm như vậy ? Khi nhìn Tiffany, ko hiểu sao trong cô lại nổi cơn tức giận vô cớ, những câu hỏi cô soạn sẵn trong đầu mình để hỏi tiffany bỗng dưng biến mất hết, nhìn thấy cái vẻ mặt ngây thơ của Tiffany khiến Taeyeon ko tài nào điều khiển dc lí trí của mình, cô trách bản thân mình tại sao lại ko thể làm điều mà cô muốn làm, tại sao lại làm điều trái ngược với trái tim của cô như vậy chứ ?


“ Dừng xe ngay cho tôi ! Tôi ko muốn phí lời với loại người ngang ngược và thần kinh ko bình thường như cô ! Tôi ko muốn trông thấy cái gương mặt khó ưa ngạo mạn của cô, cô tưởng mình hay ho lắm à ! Trong mắt tôi, cô chẳng là gì cả ! Những lời nói của cô ko đáng để tôi phải bận tâm, vì thế tôi nói cô biết…Kim Taeyeon, từ nay về sau, tôi hi vọng cô hãy thôi ngưng diễn trò đi…cô ko cảm thấy mệt mỏi khi cứ gây chuyện với tôi sao…tôi thì có đó… cô đừng làm cho sự căm ghét bên trong tôi dành cho cô ngày càng thêm nhiều nữa ! Đừng làm cho mối quan hệ của hai ta chỉ có chữ “ hận “ mà thôi, hãy để cho tôi sống yên ổn những ngày tháng sau này đi ! “


Câu nói của Tiffany khiến Taeyeon lặng người đi…như có ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim…đôi tay cô toát mồ hôi…bủn rủn…cô ko nói gì…im lặng lái xe với tâm trạng hỗn độn…và điều đó khiến Tiffany lấy làm lạ, cô nghĩ rằng Taeyeon sẽ đáp trả bằng câu nói bỡn cợt hay đại loại gì đó chứ…nhưng ko…cô ấy im lặng…một sự im lặng làm cho Tiffany bất an…


Chiếc xe dừng bánh trong sân ngồi biệt thự, Taeyeon vẫn im lặng, đôi mắt mơ màng như đang suy nghĩ gì đó, tiffany nhanh chóng cởi đai an toàn, sự tức giận trong cô ko muốn ở lại trong bầu không khí ngột ngạt này thêm giây phút nào nữa. Đưa tay mở cửa xe, tay ai kia vội chắn ngang người cô lại, Tiffany giật mình với hành động đó của Taeyeon, cô quay qua nhìn Taeyeon với ánh mắt khó hiểu…


“ Cô còn muốn gì nữa ? “


“ Tôi… chưa vào vấn đề chính . “


Bây giờ Taeyeon mới quay người qua nhìn thẳng vào mắt Tiffany…nhưng cơn tức giận trong tiffany đã lấp mờ đi sự bình tĩnh của cô khi cô ko nhận ra ánh mắt của Taeyeon buồn não nề như thế nào…


“ Đồ điên khùng ! Tránh xa tôi ra ! “


“ PHẢI ! VÌ EM MÀ TÔI ĐIÊN THẬT RỒI ! SUỐT NGÀY TÔI KO THỂ SUY NGHĨ ĐƯỢC BẤT CỨ ĐIỀU GÌ VÌ TRONG ĐẦU CHỈ CÓ HÌNH BÓNG CỦA EM ! VÌ SAO LÚC NÀO TÔI CŨNG MONG MUỐN ĐƯỢC GẶP EM ? VÌ SAO SUỐT NGÀY EM CỨ KHIẾN TÔI PHẢI THỐT RA NHỮNG LỜI NHỤC MẠ MÀ TÔI KO HỀ MUỐN NÓI ? VÌ SAO CỨ LÀM CHO CẢM XÚC TRONG TÔI LÊN XUỐNG THẤT THƯỜNG NHƯ VẬY CHỨ ? EM CÓ BIẾT LÀ HÔM NAY TÔI ĐÃ NÓI VỚI BẢN THÂN MÌNH RẰNG…TÔI NHỚ EM KO ? EM KHIẾN TÔI KO CÒN HIỂU NỔI CHÍNH MÌNH NỮA RỒI…EM LÀM TÔI THÀNH RA NHƯ VẬY, LIỆU EM CÓ THẤY MÌNH TÀN NHẪN LẮM KO ? EM TRẢ LỜI ĐI…TRẢ LỜI ĐI !!! “


Taeyeon vịn lấy đôi vai của Tiffany và hét lớn… đôi mắt cô đỏ đi…cô ko còn điều khiển dc bản thân mình dc nữa rồi…câu nói khi nãy của Tiffany đã làm cho Taeyeon cảm thấy sợ…sợ rằng mình sẽ ko dc nói chuyện với cô ấy, dù cho là cãi nhau với những lời lẽ ko hay ho gì…cô muốn nói, và nếu sự thật là Tiffany sẽ ko còn đoái hoài gì đến cô, thì coi như đây là lần cuối cùng cô muốn tiffany chính miệng giải đáp cho cô nghe những khúc mắc trong lòng của mình.


“ Cô…cô…cô điên thật rồi…” Tiffany lúng túng, cô bàng hoàng khi nghe những câu hỏi của taeyeon…cô gần như bị đứng hình…vội đẩy cánh tay Taeyeon ra, tiffany mở cửa xuống xe và đi thật nhanh.


Taeyeon thấy tim mình bị hẫng đi một nhịp…Tiffany bỏ đi mà ko một lời giải đáp…Tiffany lơ cô thật rồi sao…cô ko chấp nhận…vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô dc gần cô ấy như thế này…và hình như tâm tư của cô tiffany đã hiểu dc phần nào…nên cô muốn làm điều đó cho trái tim mình trước khi phải rời xa Tiffany…


Taeyeon nhanh chóng xuống xe và nắm lấy khuỷu tay Tiffany và quay người cô ấy lại…tay còn lại cô choàng qua eo Tiffany…kéo sát cô ấy lại gần với mình hơn…những hơi thở thổn thức và đôi mắt đỏ hoe của Taeyeon dưới làn mưa khiến Tiffany thấy tim mình nhói lên…có phải chăng…Taeyeon đang khóc …


“ Cô muốn gì…”


“ Cô…hãy xem đây như là hành động của một đứa điên đi…”


Và rồi dưới cơn mưa ấy…Taeyeon tìm đến đôi môi của Tiffany…tim cô đang nhảy loạn xạ bên trong lồng ngực…bởi vì nó biết sau hôm nay…có lẽ nó sẽ phải rời xa một nửa nhịp đập còn lại của mình…


Taeyeon siết chặt lấy Tiffany hơn…cô sẽ nhớ cô ấy lắm…cô ko màng đến việc sẽ có ai trong ngôi nhà này nhìn thấy hay ko…ngay giờ phút này đây, cô chỉ muốn tồn tại cùng với người con gái làm tim cô xao xuyến…bất chấp cô ấy sẽ căm thù và hận mình hơn nữa…


Tiffany chết lặng đi trong giây phút đó…mưa lạnh…cô biết…và trên gương mặt cô có cái gì đó âm ấm…cô cũng biết…nước mắt của Taeyeon chảy dài trên má cô, nụ hôn có vị mặn khiến Tiffany cũng ko thể kiềm lòng mình được nữa…giọt lệ nơi khóe mắt cô đã rơi…dù cho có ghét Taeyeon như thế nào, thì làm sao cô có thể chống lại cái cảm xúc nơi con tim mình…làm sao nói bỏ là có thể bỏ ngay được…làm sao nói quên là có thể quên ngay được…


Đôi môi Taeyeon run rẩy…ngay cả điều ích kỷ cuối cùng cô muốn làm cho con tim ngu ngốc của mình cũng ko được…tại sao cô ko thể khống chế được cảm xúc bên trong mình…tại sao bỗng dưng cô lại yếu đuối đến như vậy… Taeyeon cắn chặt môi mình lại và nấc lên từng hồi…nhưng cô vẫn cố giữ môi mình kề bên bờ môi ấy…cô ko muốn rời xa…cô sợ mưa sẽ lạnh lùng mang đến cái buốt giá lên môi cô…và một điều còn kinh khủng hơn cả vạn lần đó chính là nếu như nới lỏng vòng tay…Tiffany sẽ nhanh chóng biến mất…


...lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cô bắt đầu cảm thấy sợ cảm giác trống vắng…


…lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cô lại bị người mình yêu thương bỏ rơi lần nữa…


...và Taeyeon cũng phải thừa nhận rằng mình đã ko còn giữ nổi bản thân vì đã để mặc bản thân yếu đuối trước một người lạ…


Càng lúc Taeyeon ko còn khống chế được bản thân mình nữa…cô ôm chặt lấy Tiffany hơn…và điều đó khiến Tiffany giật mình tỉnh giấc…


…có gì đó sai…phải…sai rất trầm trọng…


Nhìn gương mặt đau khổ ấy Tiffany ko thể nói dối rằng tim mình ko nhức nhối…nhưng liệu thái độ này của Taeyeon sẽ giữ được bao lâu…hôm nay cô ấy như thế này…ngày mai cô ấy sẽ lại như chưa có gì xảy ra…và cô lo sợ ai đó sẽ nhìn thấy cảnh này…Tiffany cần phải tỉnh táo để nhận thức rõ được vị trí hiện giờ của cô là gì…là ai…điều đó hành hạ trái tim bé nhỏ của tiffany…cô ko chịu nổi được điều đó…từ nay cô phải cứng rắn và sẽ chôn đi tất cả mọi thứ liên quan đến Taeyeon…


Vội đẩy Taeyeon ra…Tiffany nhanh chóng chạy vào nhà…


Taeyeon đứng yên đó ko ngoảnh đầu lại nhìn Tiffany, cô cũng ko níu kéo thêm điều gì nữa…ngước mặt lên trời, Taeyeon đưa đôi tay mình ra hứng trọn những giọt lạnh căm ấy vào người…cô hi vọng mưa sẽ cuốn trôi đi tất cả cảm xúc ko nên tồn tại và mọi kí ức về người con gái đó sẽ biến mất như chưa từng đặt chân vào thế giới của cô…


“ Kết thúc thật rồi…nó đau hơn mình tưởng..”


Mưa vẫn vô tình rơi ngày một nhiều…và cũng ko biết vô tình hay cố ý làm cho tim ai đó càng thêm lạnh…


Bên trong ngôi biệt thự, đôi mắt của người đứng đằng sau tấm rèm được kéo hở một tí đã nhìn thấy tất cả…cầm điện thoại lên, ông Kim gọi cho một ai đó…


“ Alo, chào chủ tịch Jung, tôi có chuyện muốn bàn với ông…”


Đó vẫn chưa phải là kết thúc…nụ hôn tội lỗi ấy chỉ là bắt đầu cho những đau thương sau này…


ooo000ooo




Đôi mắt thẫn thờ vô hồn nhìn về khoảng không trước mắt…cơ thể bé nhỏ ướt sũng ấy bị bóng đêm gần như nuốt chửng…hôm nay cô buồn…thật sự rất buồn…nhưng cô ko tìm đến rượu …đầu óc Taeyeon lúc này đây hoàn toàn trống rỗng…cô ko thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, mà dù cho cô có ép bản thân mình phải suy nghĩ, thì cô phải suy nghĩ về cái gì đây…về Tiffany ? Hay là hành động vừa nãy ? Việc Tiffany đối xử với cô đủ hiểu rằng đối với Tiffany…cô ko là gì cả…lời nói và nụ hôn của cô cứ như một trò hề…và chính điều đó đã đánh một đòn nặng nề khiến cô chẳng còn tâm trạng và sức lực để quan tâm đến những điều đó…cô chỉ còn biết được một điều đó là trong cô giờ chỉ đọng lại một chữ “ đau “ nơi con tim mình…điều cô có thể làm chỉ là cố gắng khuyên nhủ trái tim mình hãy đập để cho cô được sống…nhưng…cô sẽ để linh hồn được chết đêm nay…cái cô cần là khoảng lặng…đến sáng mai cô sẽ nhấn nút “ reset “ cho tất cả…sẽ ko còn vướng bận…và cô hi vọng cô sẽ dễ dàng trở lại là con người lúc trước…


Tiffany đang nằm yên cuộn mình trong chăn ấm với bộ quần áo mới và chiếc khăn tay của Taeyeon đang được đặt lên ngực trái …nước mắt ướt đẫm gối làm gò má cô tê buốt…cô ko chịu nổi cái lạnh đó…cái lạnh thấu tới tận xương tủy…và cô đang cố gắng đơn giản hóa mọi thứ để chuẩn bị chịu đựng sự lạnh lùng của Taeyeon…cô biết ngày mai, Taeyeon sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra…cuộc sống của cô ấy có vẻ dễ dàng hơn cái cuộc sống của một đứa đa sầu đa cảm như cô…Tiffany nghĩ như vậy…ko biết Taeyeon lúc này như thế nào rồi…chứ riêng cô thì ko ổn tí nào…


Cô muốn cho Taeyeon xem tim mình đã vỡ nát ra…cô muốn cho Taeyeon thấy cô ấy độc ác ra sao khi khiến cô vừa hạnh phúc và đau đớn…hạnh phúc vì có lẽ đã được cô ấy dành tình cảm cho mình…đau đớn vì cô ko thể hòa vào tình cảm của Taeyeon khi giờ đây cô là “ mẹ kế “ của cô ấy…trớ trêu thật…khi con người ta khó khăn lắm mới có được một cơ hội để mang lại niềm vui cho nhau thì ông trời lại xem đó như một trò đùa mà tạo ra cách trở…và đời người mấy ai có thể thay đổi được vận mệnh khi có quá nhiều sự thật đau lòng mà dù ko hề muốn nhưng phải chấp nhận…


Trong cái chiều mưa đầy ảm đạm đó, hai trái tim cùng chìm vào hố sâu của sự đau đớn…hàng ngàn mảnh vỡ rơi đầy ghim chặt vào lòng…cái tình cảm ngu xuẩn ko đáng tồn tại đó, cả hai sẽ dùng nước mắt để cuốn trôi nó…sẽ dùng mảnh tim vỡ đâm nát nó…sẽ cho nó tan biến như những hơi thở yếu ớt này…hãy biến mất và cút đi ra khỏi đời nhau…


ooo000ooo




Phả từng làn khói trắng huyền ảo vào không gian…điếu xì gà chỉ còn một nửa…nhưng bấy nhiêu cũng đã là đủ cho ông Kim suy nghĩ về việc mình đã chứng kiến…thật khó tưởng khi Taeyeon lại có hành động “ dại dột “ đến như vậy…ông ko ngờ chuyện này sẽ xảy ra…Taeyeon là một đứa có thừa sự thông minh và có một cái đầu lạnh tuyệt vời…nhưng có lẽ là ông đã quá chủ quan, ông đã tính toán sai đi một nước trong cái bàn cờ do ông sắp đặt…


Ngay khi bắt gặp cảnh tượng chết tiệt đó, thề có chúa, ông chỉ muốn lập tức cho Taeyeon vài cái tát vào mặt, nhưng để rồi khi Tiffany đẩy người Taeyeon ra, nhìn thấy thái độ “ từ chối “ của cô ấy mới khiến ông Kim dịu lại, ông thiết nghĩ rằng Tiffany sẽ chẳng bao giờ nảy sinh tình cảm với cái đứa thô lỗ cộc cằn đó đâu…và ông nghĩ Tiffany biết được thân phận của ấy là gì đối với Taeyeon…


Mặc dù nhớ Tiffany, nhưng ông Kim nghĩ dù ông có qua phòng tìm cô ấy, thì chắc gì sẽ được cô ấy nghênh đón, hôm nay có lẽ ông ko nên làm phiền Tiffany, tâm trạng cô ấy đang ko ổn định nên ông ko muốn cô cảm thấy ko thoải mái và mệt mỏi thêm.


Ông sẽ cho hai “ mẹ “ “ con “ một đêm để bình tâm trở lại…


“ Kim Taeyeon ơi là Kim Taeyeon…mày đã phạm luật chơi rồi…Tiffany chỉ là của tao…một đứa như mày đừng mơ có thể chạm tới cô ấy…tao sẽ cho mọi chuyện kết thúc…”


Nhếch môi cười…ông chậm rãi đưa điếu xì gà lên rít một hơi thật sâu với tâm trạng thoải mái…


Ooo000ooo



Sáng hôm sau.


Taeyeon bước xuống nhà kéo theo một chiếc vali…cô quyết định rồi…cô sẽ rời khỏi ngôi nhà này…việc có lẽ cô đã phải làm ngay từ đầu khi Tiffany xuất hiện…


Tiffany đang ngồi ăn sáng với ông Kim…Taeyeon chỉ liếc nhìn rồi ngậm ngùi bước đi…đối với cô…chấm dứt là sẽ ko luyến tiếc…


“ Mới sáng sớm mà xách vali đi đâu đấy ? Vào đây ngồi đi.”, ông Kim nói.


“…”


“ Quản gia Lee.”


“ Cô chủ, xin lỗi nhưng cô hãy ăn sáng rồi đi làm ạ.” Quản gia Lee nhanh chóng đưa tay cản bước chân của Taeyeon lại.


“…”


Bắt gặp ánh nhìn cầu khẩn của người quản gia già van nài mình, Taeyeon ko nói gì, cô để chiếc vali ở đó và tiến lại phía bàn ăn ngồi xuống…


“ Lát nữa mày đi coi mắt đi.”, ông Kim bình thản nói khi đưa tách cà phê lên miệng mình.


“ Kengggggg ! “, Tiffany đánh rơi con dao trên tay khi ông Kim vừa dứt lời…


ooo000ooo




“ Hộc Hộc…”, cơ thể cô run lân bần bật, cô cạn sức rồi…nhưng cô ko còn đường thoái lui, cô phải cầm cự cho đến phút cuối cùng khi thắng bại phân rõ…


Nhiệt độ trong căn phòng đang tăng lên từng giây…mồ hôi chảy dài trên từng khuôn mặt…sự căng thẳng tột độ…ngọn lửa khao khát chiến thắng dâng cao…


“ KIAAAAAAAA !!! “


Đối phương tiến tới…hai thanh kiếm tre va chạm vào nhau…những âm thanh khô khốc vang lên…những cú ra đòn nguy hiểm nhắm vào điểm yếu của nhau như muốn giết chết đối thủ của mình…


“ Cô thua rồi…” giọng nói lạnh lùng cất lên, ánh mắt vô hồn nhìn vào đôi mắt của người đối diện…sự sợ hãi hiện rõ khiến cho cô ta thích thú nhếch môi cười.


Cúi người hơi thấp xuống và nghiêng đầu qua phải 45 độ, cô ta giương thanh kiếm tre ra đòn thật nhanh và mạnh vào bụng đối phương, cú đánh hiểm khiến người còn lại khó có thể tránh được…


“ Cốp ! Phịch. “


Thanh kiếm trên tay đối phương rơi xuống nền gỗ lạnh tanh, chủ của nó bị hất ngã mạnh xuống sàn…loạng choạng ngồi dậy, cô giật mình vì cô ta đang chỉa thẳng mũi kiếm vào trán mình, dù đã có mặt nạ bảo vệ…nhưng cái ánh mắt vô hồn làm đóng băng tất cả những thứ nó bắt gặp khiến cô thật sự run sợ…cô ta chưa từng nương tay với ai, dù cho cô là thuộc hạ thân tín, nhưng ko có nghĩa là cô được phép bình yên khi đã bị bại trận…nuốt khan…cổ họng cô khô khốc…


“ Đây là cái giá của những kẻ vô dụng. “


Giơ cao thanh kiếm lên, đòn quyết định là đây…cô ta cực kì ghét những kẻ bất lực và tầm thường…họ chỉ là loại người cặn bã của cái xã hội đầy sự cám dỗ đòi hỏi phải đấu tranh mãnh liệt để sinh tồn…


Cô gái ngồi dưới sàn chỉ biết nhắm mắt mà chịu trận…


“ Thưa tiểu thư, chủ tịch gọi ạ.”, cô gái mặc vest đen từ bên ngoài cầm một chiếc điện thoại vào.


Thanh kiếm ác nghiệt dừng lại giữa không trung…cô gái đáng thương kia mở mắt ra trông chờ…


Vứt thanh kiếm qua một bên, cô ta đưa tay ra phía sau tháo nút thắt của chiếc mặt nạ và gỡ nó ra khỏi đầu mình…


…hất nhẹ mái tóc vàng để nó buông xõa xuống vai…gương mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi…nét lạnh lùng vẫn ko thay đổi…cô đưa bàn tay mình ra ra hiệu cho cô gái mặc vest đen đưa điện thoại cho mình.


“ Con nghe.”


“ Tới công ty đi, có chuyện để con làm rồi đây.”


Cô ko trả lời, lạnh lùng ngắt máy khi đã hiểu vấn đề….


TBC

Chap 16


Bắt gặp ánh nhìn cầu khẩn của người quản gia già van nài mình, Taeyeon ko nói gì, cô để chiếc vali ở đó và tiến lại phía bàn ăn ngồi xuống đối diện với Tiffany, cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống mặt bàn và ngồi im ko nói lời nào.


Tiffany lén nhìn Taeyeon, cô biết ngay mà…cái vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra của Taeyeon khiến cô đau lắm, kí ức và cảm xúc của con người chứ có phải là vật vô tri đâu mà Taeyeon có thể dễ dàng vứt bỏ như thế chứ, phải chăng cô ấy là quái vật tim sắt hay thậm chí là ko hề có tim ? Tiffany thầm an ủi chính mình khi sự kiên quyết ko mềm lòng trước Taeyeon dưới cơn mưa nước mắt hôm qua là đúng…việc dừng lại đúng lúc trước khi mọi chuyện tiến xa hơn có lẽ cô sẽ ko phải tổn thương và đau khổ thêm ngày nào nữa…tự hài lòng với suy nghĩ của mình, Tiffany cúi gầm mặt xuống tiếp tục cố nuốt bữa sáng…


“ Lát nữa mày đi coi mắt đi.”, ông Kim bình thản nói khi đưa tách cà phê lên miệng mình.


“ Kengggggg ! “, Tiffany đánh rơi con dao trên tay khi ông Kim vừa dứt lời…


Lập tức cả hai ánh nhìn đều tập trung vào cô.


“ Tôi... xin lỗi.”, Tiffany lúng túng cầm con dao lên.


“ Em ko khỏe ở đâu sao ? “, ông Kim lo lắng hỏi, đưa tay sờ trán Tiffany khi thấy sắc mặt của cô ko tốt, trông nó thật nhợt nhạt.


Làm sao mà cô có thể ổn khi câu nói của ông Kim vừa thốt ra khiến con tim cô thắt chặt lòng mình lại, Taeyeon sẽ đi gặp một người con gái khác…một người có lẽ hơn hẳn cô về mọi mặt, người đó sẽ có được cái sự tự do yêu thương Taeyeon mà cô dù có mơ đi chăng nữa cũng ko bao giờ có được… cô đã dặn lòng quên đi tất cả, đã cố gắng nhốt sự mê muội vào một góc của lí trí, cô phải quay lại điểm xuất phát ban đầu của mình, và tất nhiên là hoàn toàn ko vướng bận đến cái tên đáng ghét đó, cô phải đưa bản thân mình làm quen lại cuộc sống trước đây…nhưng thâm tâm cô đang mâu thuẫn cực độ khi ước rằng Taeyeon sẽ từ chối lời đề nghị đó của ông Kim.


“ Trong đầu ông đang nghĩ gì vậy ? “


Taeyeon lạnh lùng lên tiếng cắt ngang cái cảnh tượng đang khiến cô vô cùng khó chịu, nhìn xem ông ta đang làm gì kìa, hành động và cái cách quan tâm Tiffany như thể yêu thương lắm vậy, điều đó như trêu ngươi và khiến cô cảm thấy buồn nôn.


“ Là con gái của tập đoàn SJS, thông minh, xinh đẹp, mày sẽ thích thôi.” Ông Kim ngồi ngay người lại nói.


“ Tôi ko thèm đàn bà như ông, thích thì ông tự đi coi mắt rồi tha thêm con nhỏ đó về đây làm vợ của ông đi.” Taeyeon hờ hững nói.


“ Đồ mất dạy !!! “


Ông Kim giận dữ hất tách cà phê vào mặt Taeyeon. Ông ko muốn để Tiffany nghe những lời nói độc đoán của Taeyeon, điều đó sẽ làm Tiffany khổ tâm và cảm thấy nhục nhã, ông cũng ko muốn Tiffany tiếp tục nghĩ ông là loại người háo sắc như Taeyeon tạo dựng qua từng câu nói mặc dù trước đây là như vậy… nhưng ông đã thay đổi và quyết chỉ chung tình với mỗi Tiffany, ông muốn tạo cho Tiffany cảm giác an toàn và tin tưởng vào tình cảm của ông…Taeyeon như ngọn lửa nơi địa ngục cứ liên tiếp đốt cháy đi niềm tin của Tiffany đối với ông, ông căm ghét đứa con trời đánh của mình… có lẽ ông nên tách nó ra khỏi mình và mẹ kế của nó càng sớm càng tốt…


Tiffany há hốc mồm kinh ngạc, cô ko ngờ ông Kim lại làm như vậy, hai mắt cô mở to nhìn Taeyeon, gương mặt ấy vẫn ko hề biến sắc, vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng lạ kì… điều đó khiến cô quặng lòng xót xa, dù rằng cô cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực khi câu nói của Taeyeon chẳng khác nào nhắm vào cô như một thứ rác rưởi nằm ở góc xó dơ bẩn mà ông Kim đem về…nhưng cô có thể làm gì được ngoài việc câm lặng và chịu đựng những lời nói mang đầy kim nhọn cứ thế mà găm vào tim cô…


…Taeyeon ác lắm…cô ghét kẻ xấu xa đó vô cùng…nhưng cô vẫn phải bồn chồn lo lắng cho cô ta, nhìn cảnh tượng đó cô xót lắm, dù Taeyeon đáng bị như thế, ngặt nỗi cô ko thể đành lòng thỏa mãn mỉm cười khi những vệt đen chảy dài in trên gương mặt đó…


“ Ngài chủ tịch ! “, quản gia Lee vội ngăn ông Kim lại trước khi ông ta định bước sang đánh Taeyeon.


“ Bình tĩnh lại đi, bệnh của ông tái phát mắc công lại đổ thừa cho tôi nữa thì khổ.” Taeyeon vẫn bình thản nói trong khi lấy khắc giấy lau mặt mình.


“ Mày câm miệng lại cho tao…ôi tim tôi.”, ông Kim ngồi xuống ghế thở dốc.


“ Ngài chủ tịch ko sao chứ ? “ Tiffany xoay qua khẽ chồm người tới hỏi ông Kim.


Nhìn thấy Tiffany quan tâm hỏi han ông Kim, Taeyeon thật sự ko thể chịu được, thà rằng Tiffany trực tiếp lấy muối xát vào thẳng tim cô, chứ đừng ở trước mặt cô mà để cho nhìn thấy cô ấy lo lắng cho lão già chết tiệt đó, nó còn đau gấp vạn lần.


Trong taeyeon giờ đây cảm xúc khuấy động, có phải cô đang ghen ? Cô ko dám nghĩ tới điều đó, cô thấy mình đối với Tiffany thật là vô nghĩa, Taeyeon rất ghét việc người khác xem cô như một kẻ tầm thường, nó khiến cô cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ và lạc lõng giữa cuộc sống thực tại… tại sao Tiffany lại như thế ? Chẳng phải cô cũng bị ông Kim hất tách cà phê vẫn còn hơi nóng lên mặt đấy thôi, nhìn cảnh tượng đó Tiffany ko nao lòng chút nào sao ? Cái cảm giác bỏng rát chảy dài từ mặt xuống cổ và thấm vào tim cô, bên ngoài cô vẫn cố tỏ ra như ko có gì, nhưng Tiffany nào hay rằng con tim Taeyeon đang vùng vẫy vì một cảm giác mới, cái cảm giác nóng như lửa đốt muốn thiêu rụi đi những gì nó nhìn thấy, đầu cô bốc hỏa hừng hực làm tiêu tan đi sự tỉnh táo của mình.


Tiffany có lẽ vẫn sống tốt sau tất cả những chuyện đã xảy ra… vậy còn cô tại sao ko ? Cô sẽ cho Tiffany thấy rằng…cô ấy đối với cô mãi mãi chỉ là cơn ác mộng quái đản nhất trên đời này… cô ấy ko phải là duy nhất… và cũng ko phải là kẻ xứng đáng để nắm giữ trái tim cô… cô sẽ thay thế tất cả hình bóng và suy nghĩ về Tiffany cho một người mới…mặc dù những cảm xúc mãnh liệt vẫn luôn cuộn trào nổi dậy khi nó nhìn thấy Tiffany… nhưng một người con gái đã thuộc về người khác thì Taeyeon ko cần…


“ Mấy giờ ? “ Taeyeon nhìn thẳng vào Tiffany, lạnh lùng lên tiếng hỏi ông Kim một cách cộc lốc.


“ …”


“ Cuộc hẹn gặp mặt .” Taeyeon tiếp tục khi thấy mọi người ngớ người ra nhìn mình.


“ 6 giờ chiều nay ở nhà hàng Twins .“


Taeyeon đứng dậy bước đi, chợt khựng lại nói.


“ À mà quên, tôi sẽ ko ở trong căn nhà này nữa, ông tha hồ mà tha rác rưởi bên ngoài về, và nhớ…đừng có lôi tôi vào bất cứ chuyện gì nữa.”


“ Con khốn này …”, ông Kim rít qua kẽ răng, nhưng Taeyeon đã nhanh chóng kéo vali ra ngoài với sống mũi cay cay vì sự li biệt mà cô ko hề muốn…


“ Đây có lẽ là cách tốt nhất để tôi có thể cài lại lập trình cho trái tim của mình… Tiffany, liệu em có thật sự vui khi nhìn tôi ra đi như thế này ko ? Và liệu có phải rằng…cái cảm giác xót xa đến đắng lòng này cố chứng minh cho sự thành thật ở bản thân tôi một điều…tôi đã thích em rồi chăng…”


Nhanh chóng khởi động xe và lao vút đi, bất giác một giọt nước mắt đã rơi vì ai đó đã quá yếu lòng…


Tiffany vẫn đang đứng hình từ lúc Taeyeon quyết định đi gặp mặt con gái của chủ tịch tập đoàn gì đó, cô ko quan tâm đó là ai…nhưng , trống ngực đập liên hồi khiến cô khó thở, đôi bàn tay run rẩy khi cô biết rằng khóe mắt mình đang long lên sự ích kỷ hờn ghen…Taeyeon đã đưa ra quá nhiều quyết định, và trong số đó Tiffany ko thể chấp nhận được cái nào cả… đó có phải chăng là toàn bộ sự ngu ngốc của Taeyeon ko, hay là do sự dối trá trong cô đang đánh lừa bản thân rằng đây chỉ là một trò đùa ko vui mà Taeyeon dành cho mình…cô biết Taeyeon lạnh lùng là thế, vô tâm là thế…nhưng ít ra thì làm ơn Taeyeon đừng làm những điều mà cô ấy ko muốn chứ !


Tim cô đã vụn vỡ vì Taeyeon rồi, vì thế xin hãy để cho cô có thời gian để ghép lại nó, và sự tuyệt tình ra đi của Taeyeon có phải là giải pháp tốt nhất cho cả hai khi trong lòng mỗi người giờ đây đều đã nhận ra được sự hiện diện của nhau…nhưng dù cho bây giờ có nhận ra thì cả hai có thể làm được gì khi Tiffany đã là người phụ nữ của ông Kim…


ooo000ooo




“ Đây là hình của người con sẽ đi gặp tối nay.” Ông Jung điềm đạm đẩy tấm hình trên bàn về phía cô gái tóc vàng.


Cô gái tóc vàng nhẹ nhàng cầm tấm ảnh ở trên bàn được đẩy về phía mình lên xem, vẻ mặt ko một chút biểu cảm, vì cô đã quá quen với việc phải đi gặp gỡ người do ba cô sắp đặt, đó dường như là công việc chính của cô, tạo nên những mối quan hệ tình ái để mang về những bản hợp đồng và nguồn lợi cho tập đoàn, để rồi khi đã đạt được mục đích, thì chỉ việc phủi tay mà ko hề luyến tiếc.


“ Kim Taeyeon, 25 tuổi, hiện đang là giám đốc marketing công ty HanSun…”


“ Ba có lầm ko ? Công ty quái quỷ gì mà con chưa nghe tên lần nào ? “, cô ta thảy tấm hình xuống bàn tỏ vẻ khinh bỉ.


“…là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Kim đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc .”


Cô gái thoáng nhướng mày bất ngờ, nếu như đây là con của chủ tịch Kim, thì tại sao chưa bao giờ xuất hiện trên một bài báo hay thậm chí là ko tồn tại bởi một lời nói nào hết, nay bỗng nhiên đột ngột xuất hiện làm cô nảy sinh rất nhiều mối hoài nghi...danh tính của cô ta tại sao lại ko được công khai mà đến tận bây giờ mới được tiết lộ… cô đã từng gặp chủ tịch Kim trong một buổi tiệc của những doanh nhân, nhìn lão già đó ko hề đơn giản tí nào… mục đích của ông ta là gì khi tạo mối quan hệ cho hai bên ? Tập đoàn của ba cô ko cùng lĩnh vực với tập đoàn của ông ta…là làm ăn hay còn ý gì khác chăng ?


“ Vậy tại sao cô ta lại ko làm việc cho tập đoàn Kim ? “, cô đanh mặt lại hỏi.


“ Đừng thắc mắc nhiều, rồi từ từ con cũng sẽ biết, đây sẽ là bước ngoặt lớn cho tập đoàn SJS lấn sang lĩnh vực khác, có tập đoàn Kim chống lưng thì chỉ có phất lên, chẳng có công ty nào dại dột gây bất lợi cho chúng ta, vì thế con hãy cố gắng làm cho thật tốt đi, nắm thóp trái tim nó trong lòng bàn tay càng sớm càng tốt.”


Ông Jung thoải mái ngả người dựa vào ghế, những mưu mô đang hiện lên trong đầu ông, ông phải chớp lấy cơ hội hiếm có này, vì có mơ, ông cũng ko bao giờ nghĩ đến một ngày lão Kim chủ động gọi điện cho ông với một lời đề nghị vô cùng đơn giản.


“ Chỉ cần con gái ông nắm giữ trái tim nó, khiến nó bị mê hoặc đến ngây dại vì yêu, thì lúc đó 10% cổ phần tập đoàn Kim sẽ là của ông.”


“ Jessica này chưa từng để con mồi nào chạy thoát, rồi cô cũng sẽ nhanh chóng quỳ dưới chân tôi như những người trước đây thôi Kim Taeyeon. “


Jessica ngồi vắt chân chéo, lưng dựa vào thành ghế, khoanh tay trước ngực nhìn tấm hình ở trên bàn, cô nhếch môi cười đắc thắng, đối với cô, những loại người như thế này chỉ là những con bò ngu ngốc lóa mắt trước đám cỏ xanh mượt…để rồi tới khi biết mình đã ăn phải bụi gai thì chết ko kịp một lời trăn trối…

ooo000ooo




Thả người lên chiếc ghế sofa, Taeyeon chẳng biết mình sẽ đi đâu ngoài phòng làm việc ở công ty vì giờ đây đầu óc cô trống rỗng, cô ko thể nghĩ thêm được điều gì nữa, cô đã quá mệt mỏi với những việc liên quan đến Tiffany…nhìn lên trần nhà, cô vắt tay lên trán thở dài ngao ngán, kể từ lúc gặp Tiffany, mọi thứ đều trở nên phức tạp…


Cái cô gái rắc rối đó xuất hiện và gieo rắc thêm đau khổ cho cô như thể cô ấy nghĩ rằng cuộc đời cô ko biết tổn thương là gì, nhưng làm sao cô ấy biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ của cô còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần, nhưng việc Taeyeon có thể làm chỉ là ôm tất cả những đau đớn vào lòng mà giam giữ, để chúng dày vò hành hạ cô từng ngày rồi theo năm tháng cũng sẽ nguôi ngoai bớt đi phần nào…nỗi đau năm nào còn đó, mọi cảm xúc cô kìm hãm trong một chiếc cũi nay được Tiffany đến giải thoát…


Taeyeon lại phải nếm cái vị mặn của nước mắt…vị cay đắng của những cơn đau bất tận…vị chua xót cho những cảm xúc tội lỗi ko tìm được lối thoát….tại sao quá khứ và hiện tại đều làm cho cô ko có nổi cái gọi là “ hạnh phúc “ như người khác ? Tiffany là định mệnh sắp đặt để tiếp tục khiến cho cuộc đời cô thêm oái ăm sao ? Vậy thì đáng lẽ ra ngay từ đầu cô đã phải né tránh Tiffany…để giờ đây cô nhận ra bản thân mình đã nhấn chìm một nửa linh hồn lạc vào cõi u mê do Tiffany dẫn dắt, cô phải bám víu lấy thứ gì đó để kéo cô quay trở lại như con người trước đây…và rồi cô chợt nhớ đến cuộc hẹn gặp mặt chiều nay… liệu đó có phải lại do định mệnh sắp đặt để lôi kéo cô vào một trò chơi mới ? Nhưng cô ko mấy quan tâm…gì cũng được… chỉ cần nó cứu vớt được linh hồn của cô ra khỏi nơi Tiffany đang phong ấn nó…cô cảm thấy lòng mình buốt lắm, có lẽ linh hồn cô đang lạc vào một khoảng trống vô định , nơi chỉ toàn những làn sương mờ ảo với cái lạnh đến thấu xương thấm dần vào da thịt làm tê tái cõi lòng…Tiffany cám dỗ và bỏ cô một mình ở đó…điều đó thật đau đớn….cô ko muốn ở nơi quái quỷ đó chút nào… nếu được thì cô chấp nhận cô đơn và sống một cuộc sống tẻ nhạt vô cảm trước đây... thật sự mọi thứ đang diễn ra khiến Taeyeon ko thích ứng nổi…nó lạ lẫm và vô cùng mâu thuẫn về tất cả…mơ hồ thật…


Nặng nhọc bật người ngồi dậy…Taeyeon bước đến bàn làm việc của mình… cô phải tìm cách buông lơi những cảm xúc tội lỗi này… vùi đầu vào công việc có lẽ là cách hay…


ooo000ooo




Tiffany trong bộ váy công sở ôm sát người hồi hộp đứng trước cánh cửa phòng làm việc của Yuri, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, công việc này đến quá nhanh khiến cô vẫn còn bỡ ngỡ…


Yuri và Tiffany đi dọc hành lang trong công ty với sự im lặng khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt.


Tiffany vẫn còn như người đang ở trên mây, nỗi lo bộn bề về Taeyeon khiến Tiffany ko còn tâm trạng, đôi mắt thẫn thờ cứ cụp xuống nhìn mông lung về phía trước, đôi lúc cô lại khẽ thở dài, nuốt khan cổ họng mình, đầu óc quay cuồng…cô nghĩ có lẽ mình bị sốt rồi chăng ? Cô vừa bị dội gáo nước lạnh vào tim mình, ko lẽ trái tim của cô yếu đuối đến thế sao ? Dễ dàng gục ngã trong khi Taeyeon ko hề đá động gì đến cô, đơn giản chỉ là tình cờ gặp nhau và cái ánh mắt chất chứa sự tổn thương đó khiến cô cảm thấy não lòng làm sao…


…nước mắt muốn rơi để hạ nhiệt nơi lồng ngực cũng ko được…


…sự khó chịu nơi đáy vực tâm hồn khiến cô muốn hét lên thật to để giải tỏa ra ngoài cũng ko được…


Bỗng dưng cô thấy mình như một đứa hèn nhát, chẳng có đủ can đảm để làm được việc gì mà bản thân mình muốn cả…


Khẽ liếc nhìn Tiffany, Yuri ko khó để nhận thấy sự kì lạ từ thái độ đến biểu hiện của Tiffany kể từ cuộc chạm mặt Taeyeon ở thang máy, họ quen biết nhau sao ? Và đây là mối quan hệ gì lại khiến cho họ ko thoải mái khi gặp nhau ? Cô lờ mờ đoán ra vài điều, nhưng cô cần phải kiểm chứng lại trước khi đưa ra kết luận.


“ Tiffany, trông cô có vẻ ko ổn, có chuyện gì sao ? “


Tiffany giật mình khi nghe giọng Yuri cất lên, cô lúng túng tìm một lí do thích đáng để trả lời.


“ Tôi…tôi…tôi run quá, ko biết phỏng vấn…người ta sẽ hỏi gì nữa… “ Tiffany lắp bắp nói.


“ Thế à…chỉ như vậy thôi sao ? “


“ Ừ thì… hi vọng người phỏng vấn ko phải một bà cô già khó tính hay một ông chú mặt hình sự.”


Trông mặt Tiffany vừa nói vừa xụ xuống cứ như con nít phụng phịu đòi mua đồ chơi mà ko được, đã vậy còn phồng má thổi thổi nữa chứ , cảnh tượng đó ko khỏi khiến Yuri bật cười.


“ Gì vậy ? Sao Yuri lại cười ? “ Tiffany khó hiểu hỏi.


“ À ko có gì…đến nơi rồi, cô vào trong ngồi chờ tời lượt phỏng vấn nhé, bây giờ tôi phải đi làm việc. ”


“ Ừm, Yuri à, cảm ơn cô nhiều lắm.”


“ Tiffany khách sáo quá, trước sau gì chúng ta cũng làm việc chung với nhau thôi, đừng nói lời cảm ơn vội, thôi tôi đi đây, gặp lại sau nhé. ”


Yuri cười nhẹ rồi đẩy Tiffany vào trong phòng đóng cửa lại, cô tiến về phòng làm việc của mình để chuẩn bị điều bất ngờ dành cho Tiffany, lấy điện thoại ra, Yuri gọi cho ai đó.


“ Trợ lý Kang, 5 phút nữa bảo cô ta vào phòng tôi. ”


Mồ hôi đổ ướt lòng bàn tay, Tiffany đang ngồi trong căn phòng chỉ có mỗi cô và anh chàng nhân viên cứ lúi cúi làm việc trên máy tính, sự căng thẳng bao trùm lấy toàn bộ không gian ở đây, chợt cậu nhân viên đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Tiffany, cậu ta tiến nhanh đến chỗ cô đang ngồi khiến Tiffany giật thót tim.


“ Anh…anh…muốn gì ? “, Tiffany đưa hai tay chéo lên nhau trước ngực mình.


“ Đã đến giờ phỏng vấn, mời cô đi theo tôi.” Cậu nhân viên lịch sự đáp.


“ Ôi trời…thế mà cứ tưởng, hết cả hồn ! “


“ À… vâng. “


“ Cốc cốc, thưa giám đốc, tôi đưa cô ấy đến rồi ạ.” – rồi cậu nhân viên quay qua nói với Tiffany - “ Mời cô vào.”


“ Cảm ơn anh. “ Tiffany gật đầu nhẹ nói.


Tiffany mở cửa nhè nhẹ bước vào trong, căn phòng lạnh quá, Tiffany rùng mình vì cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, chiếc ghế nơi bàn làm việc quay lại với cô, có khi nào đó là một tên giám đốc dê xồm, bệnh hoạn đang ngồi đó chờ cô đến gần rồi giở trò ko ??? Tiffany sởn gai óc với cái suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình, nuốt khan cổ, cô lấy hết can đảm lên tiếng.


“ Xin chào.”


Chiếc ghế từ từ xoay lại…


Tiffany ngớ người bất động nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa hiện ra…


“ Cô Hwang, mời cô đến đây để chúng ta bắt đầu cuộc phỏng vấn.” Yuri nghiêm giọng nói, cố nín cười vì cái người đang quá đỗi ngạc nhiên ngồi há miệng to đến nỗi nhét vừa một quả trứng vào đó.


“ Yu…ri… à, sao… sao cô lại ngồi ở đó ? “


“ Sao tôi lại ko thể ngồi ở đây ? “ Yuri nhún vai nói.


“ Giám đốc Kwon Yuri ?!? “, Tiffany bần thần đọc dòng chữ ghi trên tấm bảng tên đặt trên bàn, là thật sao ? Yuri là giám đốc…vậy hóa ra nãy giờ cô cứ như con ngốc bị Yuri lừa, ôi trời, thề có chúa, ngay lúc này cô chỉ muốn nhào tới bóp cổ cô ấy để cho hả giận.


“ Cô đang lãng phí thời gian của tôi đấy cô Hwang.”


Tiffany lấy lại bình tĩnh bước đến ngồi ở chiếc ghế trước bàn làm việc của Yuri, cô cười khẩy khi Yuri vẫn tỏ ra bình thường cứ như từ nãy đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra và xem cô như một người lạ, đáng ghét thật !


“ Cô định bắt đầu cuộc phỏng vấn với gương mặt ko hề có chút thiện cảm sao ? “


Yuri nói trong khi đang sắp xếp lại đống hồ sơ trên bàn mình, cô ngước lên nhìn Tiffany thì tất cả cô nhận được là một nụ cười méo mó đang được tiffany cố gắng nặn ra, cái cô này đúng là ngơ ko thể tả.


“ Tên đầy đủ.”


“ Hwang Mi Young.”


“ Ưu điểm của cô là gì ? “


“ Tôi rất thạo tiếng Anh, siêng năng, chăm chỉ. ”


“ Vậy còn khuyết điểm ? “


“…” * gãi đầu *


“ Khuyết điểm của cô là quá ngơ đó Tiffany.”


“ Cô có tài năng gì đặc biệt ko ? “


“ Tôi có thể hát nhưng ko hay lắm.”


“ Tửu lượng của cô là bao nhiêu ? “


Tiffany trố mắt nhìn Yuri, cô ấy bị ấm đầu rồi chăng ? Toàn hỏi những câu vớ vẩn chẳng lên quan gì tới công việc, ko lẽ Yuri lại tiếp tục biến cô thành con lừa sao ?


“ M..một chai soju.”


“ Cô biết Kim Taeyeon à ? “


Yuri đột ngột ngồi thẳng lưng nhìn sâu vào mắt Tiffany hỏi, điều đó làm Tiffany vô cùng bối rối, Yuri hỏi câu đó là có ý gì ? Tại sao lại nhắc đến cái tên đó ? Ko lẽ cô ấy nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Taeyeon ?


“ Ko được…ko thể để Yuri biết mình và Taeyeon quen nhau được…”


“ Là …là ai vậy ? “ Tiffany lúng túng trả lời.


“ Tiffany nói dối…có lẽ mối quan hệ của họ có cái gì đó hơn mình nghĩ…”


“ Ngày mai cô có thể đi làm, tôi sẽ hướng dẫn công việc cho cô, bây giờ cô về đi.”


Yuri đứng dậy đi ra ngoài, để lại Tiffany đang thở phào nhẹ nhõm… thái độ của Yuri như vậy là sao ? Cô đã nói gì sai ư ?


“ Cốc cốc cốc.” Tiffany rụt rè gõ cửa.


“ Vào đi.”


Tiffany mở cửa bước vào trong, cô khẽ cúi đầu chào khi thấy Yuri đang nhìn mình, bỗng dưng Tiffany cảm thấy ko thoải mái, khoảng cách giữa họ bỗng dưng trở nên xa cách quá, cứ như hai người lạ chưa từng gặp nhau mặc dù chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô ấy vẫn còn nói chuyện và cười với cô… con người ta có thể thay đổi nhanh đến như vậy sao… Taeyeon cũng vậy, rất dễ dàng vứt bỏ thậm chí là lãng quên đi tất cả…


“ Kể từ bây giờ cô sẽ là thư ký của tôi, đây là danh sách những việc cô cần phải làm, chỉ có 10 trang thôi, tôi cho cô 10 phút để đọc hết, hãy bắt đầu việc đầu tiên là pha một tách esprenso cho tôi vào mỗi buổi sáng.”


Yuri thảy một xấp giấy lên bàn, Tiffany nhăn nhó cầm nó lên, cô ta tính bóc lột sức lao động hay sao mà lại nhẫn tâm giao cho người mới nhận việc như cô cả đống thế này, có đọc cả ngày cũng ko hết chứ nói chi đến làm việc, sao cô ta nỡ lòng nào đối xử với cô ác quá vậy ko biết, thế mà từ trước đến giờ cô cứ ngỡ Yuri là người ngoài lạnh trong ấm, hóa ra cũng giống như “ ai kia “ thôi…


“ Còn ko mau đi làm việc đi, đứng đó làm gì ! ”


Yuri giả vờ khó chịu nói khi thấy xấp giấy đáng thương bị Tiffany cầm chặt đến nhàu nát, chắc cô ấy đang cực kì ức chế nhưng ko thể làm gì được cô, đúng là trêu “ thư ký mới ” vui thật.


“ Xin phép giám đốc tôi ra ngoài làm việc.” Tiffany nhìn yuri mỉm cười rồi nhanh chóng quay lưng đi, nụ cười vội vụt tắt và thay thế vào đó là khuôn mặt bí xị đến khó coi.


“ Ngày đầu tiên đi làm là như thế này sao ?!? “


ooo000ooo




Ngả người ra sau thở dài, đầu óc Taeyeon như muốn nổ tung khi làm việc với đống hồ sơ suốt 9 tiếng đồng hồ, cả ngày cô ko ăn ko uống, chỉ biết cố gắng ép bản thân ko được thảnh thơi, cô thấy cơ thể mình rã rời, mi mắt nặng trĩu…cô gần như kiệt sức…nhưng có lẽ như thế này còn khá hơn việc để Tiffany lờn vờn trong tâm trí…


“ brrrr brrrr brrrr.”


Mệt mỏi nhìn về chiếc điện thoại đang rung, quản gia Lee gọi cho cô có việc gì ? Cô hi vọng ko dính dáng gì đến ông Kim thì hơn.


“ Tôi nghe.”


“ Chào cô chủ, tôi gọi để nhắc cô nhớ cuộc hẹn gặp mặt với tiểu thư của tập đoàn SJS.”


“ Tôi biết rồi.”


“ Mày đừng có mà dại dột nghĩ đến chuyện ko đi hoặc quậy phá khiến cuộc hẹn này thành trò cười, cái giá phải trả ko hề nhẹ đâu.” tiếng ông Kim bên đầu dây kia vang lên làm Taeyeon vô cùng khó chịu, ông ta giật điện thoại từ tay quản gia Lee để đe dọa cô nữa chứ.


“ Ông lắm lời quá.”


Bực bội quăng điện thoại lên bàn, Taeyeon liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rồi, cô còn một tiếng nữa để chuẩn bị, cô có nên để người khác có cơ hội để thay thế hình bóng ấy ko ?


ooo000ooo




Taeyeon trong bộ vest màu trắng lịch lãm ngồi khoanh tay trước ngực với đôi chân mày đang nhíu gần sát vào nhau, cô đang thật sự mất kiên nhẫn khi đã trễ 10 phút mà cô gái chết tiệt nào đó mà ba cô hẹn gặp mặt vẫn chưa đến, hay có khi nào đây là một trò đùa mà ông Kim bày ra để chơi cô ko ? Cũng có thể lắm chứ.


“ Lão già này…ông ta dám chơi mình sao…ông chết chắc rồi !!! “


Taeyeon nổi “ khùng “ khi cái ý nghĩ tưởng ảo nhưng cũng có thể là sự thật đó khiến cô mất bình tĩnh, cô đứng dậy hậm hực bỏ đi…


“ Xin lỗi tôi đến trễ.”


…và rồi đôi chân cô dừng lại khi mọi giác quan của mình đều đã bị đóng băng…


…trước mắt cô…có phải là hiện thân của nữ thần Aphrodite chăng…


…một người lãnh cảm với cái đẹp như cô ngày hôm nay lại xao xuyến trước một người con gái ngay từ ánh nhìn đầu tiên…đến Tiffany cũng ko thể làm được điều đó…


T.B.C

Chap 17


Jessica tiến đến gần Taeyeon, mỉm cười đầy mê hoặc khiến Taeyeon phải thừa nhận trong giây phút đó cô gần như tê dại, cô ấy thật đẹp và hấp dẫn trong chiếc đầm trắng hở lưng ôm sát người, bờ vai trần kia thấp thoáng sau những lọn tóc vàng thật quyến rũ, cô ấy như một tuyệt tác mà Chúa ban tặng cho thế gian, và rồi thật nhẹ nhàng, cô ấy đứng trước mặt cô, khoảng cách ko gần cũng ko quá xa để mùi hương nồng nàn đê mê tỏa ra từ Jessica gần như đánh gục khứu giác của Taeyeon.


…phải…


…đây là lần đầu tiên trong đời Taeyeon bị một người khác cuốn hút ngay từ lần đầu gặp gỡ…quá đột ngột nhưng ko dồn dập…thật kì lạ làm sao khi ngay cả Tiffany cũng ko khiến cô có cảm giác bị đắm chìm như thế khi họ gặp nhau trong cái đêm ông Kim dẫn Tiffany về. Nhưng có lẽ cảm xúc với Jessica chỉ là thoáng qua khi Taeyeon nhìn vào mắt cô ấy…


…nó ko da diết, buồn bã và đau khổ khiến người khác phải nao lòng như Tiffany…


Nhìn sâu vào đôi mắt nâu của Jessica, cô ko cảm nhận được điều gì cả, nó trống rỗng và sự lạnh lẽo cuồn cuộn xoáy sâu khiến cô thấy bức bối.


“ cô là Kim Taeyeon ? “


giọng nói ngọt ngào vang lên đưa Taeyeon về với thực tại, cô bỗng cảm thấy nhớ da diết giọng nói trầm khàn của Tiffany biết bao, gương mặt cô nhanh chóng đánh bỏ vẻ ngờ nghệch vì sắc đẹp của Jessica, thay vào đó lại là nét lạnh lùng vô cảm thường trực.


“ Ừm. “


“ Tôi là Jessica.”


Taeyeon ko nói gì, cô làm lơ rồi lẳng lặng quay về chỗ ngồi, cầm menu lên chọn món trong khi Jessica đứng đơ người.


“ Ôi trời, cô ta dám…bình tĩnh nào Jess.“


Jessica ko ngờ lại có người dám đối xử với cô như thế, từ trước đến nay ko một ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của cô, tất cả đều quỵ lụy và tình nguyện trở thành bât cứ thứ gì mà Jessica muốn, cô được nắm quyền tất cả : dắt mũi, sai khiến, chà đạp, khinh bỉ… Taeyeon là thể loại gì mà khác người thế kia ? Cô ta là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất và xem cô như một sinh vật kì lạ ư ?


Dằn cục tức đang nghẹn ở cổ họng xuống, liếc nhìn cái tên đang thờ ơ ngồi lật tới lật lui menu vô cùng bình thản, cô ta ko có cái khái niệm ga lăng với người đẹp sao ? Những ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cô, cái thái độ ko thể chấp nhận của con người kia khiến cô thấy xấu hổ vô cùng, dám cả gan làm cô bị mất mặt như thế, nhưng cô lại ko thể sổ sàng thể hiện cơn tức giận của mình được, nhẫn nhịn, Jessica bước tới ngồi vào chiếc ghế đối diện Taeyeon, cô nàng vẫn chúi mũi vào quyển menu trên tay, điều đó khiến Jessica thấy đôi phần bất mãn.


“ Quý khách dùng gì ạ ?”, anh chàng phục vụ lên tiếng hỏi.


“ Pasta sốt kem. “ Taeyeon đặt quyển menu xuống bàn đẩy về phía Jessica.


“ Vâng, còn quý cô đây…”


Anh chàng nhân viên bị đứng hình khi quay qua nhìn Jessica, vẻ đẹp của cô khiến anh ta như muốn chết đi sống lại ngàn lần. Taeyeon nhìn tên bồi bàn đang đẫn đờ trước cô gái ngồi đối diện mình, rồi cô lại đưa mắt nhìn Jessica đang chọn món, cứ thế cô liếc qua liếc lại gần cả chục lần, tên nhân viên vẫn đứng hóa tượng hả miệng chảy cả dãi dán mắt vào Jessica ko chớp lấy một lần, Taeyeon thoáng thấy khó chịu, cô chúa ghét thể loại thấy gái đẹp là y như rằng ko còn biết đến trời trăng gì nữa, chỉ biết nhìn như thể muốn rớt mắt ra ngoài cũng ko màng, điển hình là Soo Young ko biết đã bị cô “ tẩm quất “ biết bao nhiêu lần vì cái tội lâu lâu giở chứng lôi cô đi tập gym vào sáng sớm để săm soi rồi vờ phán xét 3 vòng của người này người nọ trong khi chép miệng ko ngừng, tại sao trên đời này lại có những người mặt dày như thế chứ, cô tằng hắng một tiếng để cái tên nhân viên háo sắc kia tỉnh lại.


Từ nãy đến giờ Jessica biết tên phục vụ đang “ chết “ vì mình, cô cũng biết Taeyeon đã quan sát thấy tất cả, nếu là bình thường thì dễ gì tên bồi đó có được vinh dự nhìn cô như thế, nhưng hôm nay thì khác, cô ngồi im cho hắn thỏa sức nhìn, cô muốn chứng minh cho Taeyeon thấy rằng cô có thể hạ gục được bất cứ ai chỉ bằng một ánh nhìn , và Taeyeon sẽ phải cảm thấy sai lầm khi dám đối xử hờ hững với cô, và lúc Taeyeon lên tiếng, cô đắc ý cười thầm trong bụng vì cuối cùng thì cô ta cũng biết được sức hấp dẫn của cô mạnh đến cỡ nào.


“ Beefsteak kiểu Ý và một chai rượu vang.” Jessica mỉm cười nhẹ với anh chàng phục vụ khiến anh ta muốn rụng tim.


“ Còn đứng đây làm gì nữa ! “ Taeyeon hằn học lên tiếng khi cái tên phục vụ chết tiệt vẫn đứng đó trưng cái mặt đần thối ra nhìn Jessica.


Anh chàng phục vụ lúng túng gật đầu rồi bỏ đi trong tiếc nuối, lúc này Taeyeon mới nhìn thẳng vào Jessica, cô ấy đúng thật rất đẹp, nhưng ko có nghĩa là cô phải hạ mình đối xử tốt với cô ta, khoanh tay trước ngực, cô lên tiếng khi Jessica cũng đang nhìn mình.


“ Cô đến trễ.”


“ Chờ đợi một người xinh đẹp như tôi cũng đáng mà đúng ko ? “


“ Ừ thì cô đẹp, nhưng tôi ko thích chờ đợi người khác.”


“ Vậy cô muốn tôi phải như thế nào đây ? “


“ Ko cần, hy vọng nếu như còn có lần sau, thì tôi ko phải vào ghế ngồi lại lần thứ hai.”


“ Chắc chắn sẽ còn lần sau.” Jessica cười nhẹ, nâng ly vang đỏ sóng sánh mời người đối diện mình.


“ Có lẽ vậy.”


Taeyeon đưa ly vang lên miệng mình hớp một ngụm rồi đặt xuống, cô hướng mắt ra phía ngoài cửa kính với thành phố Seoul bên dưới mờ ảo trong những ánh đèn đêm lập lờ, bỏ lơ Jessica cùng với ly rượu vẫn đang lơ lửng giữa không trung.


Cắn nhẹ môi dưới để kìm hãm lại sự tức giận đang dâng trào, Jessica cố điều hòa lại nhịp thở của mình khi con người đó càng lúc càng quá đáng, ko coi cô ra gì, lòng kiêu hãnh ko cho phép một người luôn đứng ở vị trí cao hơn người khác như cô bị khinh thường bởi một kẻ hống hách như Taeyeon, cô thở hắt ra một tiếng rồi đặt ly vang xuống, vờ ra vẻ bình thường nhất có thể.


“ Cô có người yêu rồi à ? “


“ Nếu có thì tôi đã ko ngồi đây với cô.”


“ Nếu đã ngồi đây thì sao lại ra vẻ lãnh đạm ? ”


“ Vậy ko lẽ phải niềm nở, háo hức và huyên thuyên như một con két sao ? “


“ Cô…ít ra thì cũng phải biết là mình đang được ngồi chung với ai chứ.”


“ Ngồi với cô thì sao ? Đáng lẽ cô phải nhận thức được là cô đang ngồi với tôi chứ ko phải những kẻ não ngắn chỉ biết đam mê vẻ ngoài của cô. “


“ Ko lẽ cô ko bị lay động một tí nào sao ? “


“ Có, lúc đầu tôi cũng xao xuyến đó chứ…”


“ Phải thế chứ.”


“…nhưng khi nói chuyện thì tôi xác nhận được một điều đúng là những người tóc vàng ai cũng giống ai.”


“ Ý cô là gì ? “


“ Cô ko thấy những câu chuyện cười châm biếm những kẻ ko có suy nghĩ chỉ được cái bề ngoài thôi sao : tóc vàng hoe ấy.”, taeyeon nhún vai nói.


“ Cô…”


“ Chúc quý khách ngon miệng.” tên bồi bàn cúi người chào sau khi đặt thức ăn lên bàn.


Taeyeon ko nói gì, bình thản cầm nĩa xoáy hết mì thành một lọn to tướng rồi cho vào miệng trong khi người bên kia đang tức tối vô cùng. Cô uống hết rượu còn trong ly rồi cầm khăn lên lau miệng.


“ Tôi ăn xong rồi, cuộc hẹn kết thúc được chưa cô Jung ? “


Jessica vẫn to mắt nhìn cô như thể chưa thích ứng được hết những việc cô làm, nhếch môi cười, Taeyeon cầm tờ bill trên bàn rồi đẩy ghế ra đứng dậy, cô bước đến chỗ Jessica ngồi, cầm tờ bill đánh nhẹ lên vai Jessica, nhỏ nhẹ nói.


“ Tôi sẽ trả, cứ từ từ mà ăn, ngon miệng.”


Cứ thế bỏ đi, tất cả lời nói và thái độ của Taeyeon đánh mạnh vào sự kiêu hãnh của Jessica, trong đời cô chưa bao giờ gặp bất cứ ai dám đối xử với cô như thế, nhưng đôi chân mày đang nhíu sát vào nhau dần dãn ra, gương mặt với biểu cảm như muốn giết người đến nơi nhanh chóng được thay thế bằng vẻ mặt đầy mưu đồ với cái nhếch môi đầy hứng thú.

“ Kim Taeyeon…thật thú vị , sự hống hách của cô ta đã chính thức kích thích sự chinh phục của mày rồi đấy Jess à, trước đây chưa có ai thoát khỏi tay mày, cô ta cũng thế… chờ đó, rồi sẽ có ngày cô phải quỳ trước mặt Jessica này mà cầu xin tình yêu của tôi ! ”



ooo000ooo



“ King coong.”


“ Soo Young tới đây ~~~ “


Cạch.


“ Sao lại là cậu ? “, Soo Young nhíu mày hỏi.


“ Tại sao ko thể là tớ chứ.” * nhún vai *


“ Cái gì đó ? “ cô hất mặt hỏi khi thấy chiếc vali sau lưng Taeyeon.


“ Vô nhà đi rồi nói.”


“ Ko được, nhà tớ chỉ chứa những người hợp pháp, cậu ko có lí do chính đáng thì ko được vào.” Soo Young khép cửa lại thò đầu ra nói.


“ Tránh ra coi, cậu nói nhiều quá, phiền ghê.” Taeyeon khó chịu đẩy cửa ra nhưng Soo Young dùng sức cản lại.


“ Cậu thử bước một chân vô nhà tớ xem.” Cô nói bằng giọng đe dọa.

“ Bây giờ thì vào được rồi chứ.” giơ túi đồ ăn trong tay lơ lửng trước mặt Soo Young, Taeyeon chắc mẩm thế nào cũng có người ngoan ngoãn nghe lời.


“ Đưa sớm thì có phải đỡ lằng nhằng ko.” Soo Young nhanh chóng giựt lấy rồi né người qua cho Taeyeon vào nhà.


Taeyeon quăng vali qua một bên, thả phịch người lên ghế sofa, nhắm mắt thở dài, Soo Young lẽo đẽo đằng sau lập tức sấn tới hỏi dồn dập.


“ Người hôi rượu quá đi.” * bịt mũi *


“….”


“ Sao tớ gọi cậu ko bắt máy ? Gọi tới văn phòng thì thư ký nói cậu về từ sớm, đi đâu khai mau.”


“ Hẹn coi mắt.”


“ CÁI GÌ ? COI MẮT ? “


“ Cậu làm gì mà la lớn lên vậy, lạ lắm sao.” * ngoáy ngoáy tai *


“ Chứ gì nữa, từ lúc biết cậu tới giờ đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu nói đi coi mắt đó, aigoo ~~~ Taeyeon nhà ta lớn thật rồi.” * xoa đầu *


“ Xích ra coi cái tên này.”


“ Yah, tớ vẫn còn sốc lắm đó nha, sao, là ai vậy ? Đẹp ko ? Đầy đủ “ tiện nghi “ hết chứ ? Là chân hạc hay giò heo ? “, Soo Young hí hửng tấn công.


“ Tớ ko biến thái như cậu mà để ý tới mấy cái đó.”


“ Yah, cậu đang xúc phạm nhân phẩm của tớ đấy nhá…còn cái vali này là sao ? Cậu đừng nói với tớ là bỏ nhà đi bụi đó nha. Bác Kim đuổi cậu hả ? Hay cậu bị mẹ kế hành hạ áp bức uất ức chịu ko nổi nên vác xác ra đi ? “


“ Ko phải.”


“ Vậy thì vì sao ? ko lẽ…”

Soo Young đột ngột khựng lại rồi lùi người về sau, gương mặt đang cực kì biểu cảm, vẻ mặt tái đi nhanh chóng.


“…Kim Taeyeon…mình và cậu…chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè được thôi…chúng ta ko thể…tớ ko có tình cảm đó với cậu….”


Những lời nói e thẹn đầy ngượng ngùng được phát ra một cách lắp bắp khiến Taeyeon cảm thấy rợn người muốn phát nôn, cô mở mắt liếc nhìn cái tên chết bầm đang cúi mặt lí nhí nói, đã vậy hai ngón trỏ còn chọt chọt vào nhau…gớm chết được.


“ Cái tên điên này nói nhảm gì hoài vậy, lo mà tống hết vô họng rồi giữ im lặng dùm ! “ Taeyeon vơ lấy mấy cái bánh cá trong túi rồi đè Soo Young nằm xuống ghế, nhét vào miệng tên hoang tưởng nặng nhất mà trước giờ cô biết.


“ Từ từ…hó hở…ắc ẹn…ưm ưm…” ( khó thở…mắc nghẹn…)


Lấy lại nhịp thở khi Taeyeon rời khỏi người mình, Soo Young ấm ức vô cùng, nhưng cô ko thể mắng tên hung bạo đó ngay được, nhả ra số bánh trong miệng mình thì uổng lắm, cô đành cố gắng nhai nuốt thật nhanh để chất vấn tên lùn khó chịu đang giả ngủ kế bên.


“ Ở nhờ nhà người khác mà còn hống hách như vậy hả, đúng là thứ ko biết điều.”


“ Nói gì đó ! “


“ Tớ nói cậu đó, dám hành hung cả chủ nhà, đúng là muôn đời Kim Taeyeon cũng ko thể bỏ được cái tính xấc xược, ngang tàng.”


“ Cậu nói hơi bị nhiều rồi đấy Choi Soo Young ! “


“ Mà sao lại dọn ra khỏi nhà ? Trước đây dù cho có cãi nhau kịch liệt thế nào cậu cũng chưa từng bỏ đi, cớ gì mà hôm nay lại dứt áo ra đi vậy ? “


Từ từ hé mở đôi mắt khi câu nói đó đánh động vào vùng hoài lưu kí ức của cô…phải…ngày xưa dù có cãi nhau, thậm chí là cô bị ông cho người đánh ko ra gì, cô vẫn cắn răng chịu đựng những ấm ức vào lòng, cất hết đi những cảm xúc bộc phát lúc bấy giờ vào một góc, tiếp tục làm con đỉa bám víu lấy ngôi nhà đó , đã rất nhiều lần Soo Young ko ngừng thuyết phục cô nhanh chóng dọn ra ngoài ở để thoát khỏi cái địa ngục đầy tàn nhẫn kia, nhưng cô chỉ ậm ừ cho qua rồi bác bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu…đơn giản chỉ vì một điều…cô ko muốn rời khỏi nó…


…nơi còn một người cho cô biết rằng mình vẫn là đứa có cha…


Dù rằng nỗi căm hận dành cho ông có lẽ suốt đời cô cũng ko thể nguôi ngoai…nhưng vì sao ông ko nhìn thấy được và cố gắng thử sữa chữa lỗi lầm của mình…cô còn là con người mà, cô có thể tha thứ cho ông mà, thế nhưng tại sao chưa bao giờ…chưa một lần ông đoái hoài đến những điều đó, rốt cuộc thì ông có còn xem cô là con của ông nữa ko…chính điều đó khiến cho giờ đây mối quan hệ này ko thể tháo gỡ bớt đi được chút nào nữa…


Đôi khi ước ao được trọn vòng tay ấy ôm vào lòng mà vuốt ve cưng nựng…được bàn tay ấy xoa đầu và dắt cô đi nhiều nơi…được giọng nói đó cất lên quan tâm dù chỉ là một câu cô cũng cam lòng…


…cô ko muốn rời xa ông…


Nhưng nhìn lại thực tại mà xem, chỉ khiến cô thêm nực cười bản thân khi cứ mong ước những thứ ko bao giờ xảy ra, như con ngốc suốt ngày mơ mộng vào những điều hư ảo…


Đáng thương làm sao…


Trớ trêu làm sao…


Càng nghĩ cho mẹ và cô…ngọn lửa của sự giận dữ lại bùng lên thiêu rụi đi hết sự chịu đựng trong cô, là người chứ có phải là vật vô tri đâu mà ko có cảm xúc, và rồi khi ông ta đem Tiffany về, thì cô biết mình đã ko còn có thể cứu vẫn được thêm điều gì nữa rồi…chính sự xuất hiện của người đó đã lật tung lên hết mọi trật tự của lòng cô, đã hủy hoại đi tất cả những gì còn sót lại giữa cô và ông ta, bởi vì giờ đây ông đã thật sự ko cần cô nữa, có lẽ từ rất lâu rồi ông đã ko cần cô, nhưng đến bây giờ cô mới chấp nhận được sự thật đó…đã có người thế chỗ của cô trong ngôi nhà đó, mang chút hồng trở lại cho ngôi nhà đã bị sắc đen bám lấy suốt cả khoảng thời gian dài…


Nhưng đó chỉ là một phần của việc cô ra đi…những điều nãy giờ cô đang cố lấy nó để biện bạch cho lí do bỏ nhà đi đâu hoàn toàn như thế, cô gái kia cũng có phần, chiếm đa số mới đúng, Taeyeon sẽ vẫn có thể chịu đựng được ông Kim vì theo ngày tháng cô đã quen với sự im lặng giữa hai người, đùng đùng một cô nàng xinh đẹp xuất hiện và khuấy động mọi thứ trật khỏi quỹ đạo bấy lâu nay…tạo dựng trong Taeyeon những cảm xúc kì lạ khiến cô ko còn là cô của trước đây… sau những gì đã xảy ra, cô ko còn đủ can đảm để chạm mặt người con gái ấy thêm lần nào nữa…


Kỉ niệm…


…là thứ khi nghĩ tới ta sẽ bất giác mỉm cười vì những hạnh phúc đơn thuần được tái hiện lại và hiện lên nguyên vẹn…


…là thứ nhẫn tâm khơi gợi lại những giọt nước mắt đáng lẽ đã phải ngủ yên cùng quá khứ từ lâu…


Đôi mắt cô lại bắt đầu long lên những thương nhớ vô bờ về Tiffany, ko biết giờ này cô ấy đang làm gì nhỉ ? Có nghĩ về cô hay đang ngon giấc trong vòng tay của ông ta ? Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu cũng đã đủ khiến cô ngạt thở…lồng ngực như bốc hỏa, ruột gan rối loạn ko yên…


Quên một người ko đáng sao lại khó khăn như thế chứ…đã dặn lòng và cấm tuyệt ko được nhớ tới nữa rồi mà…người ta có xem mình ra gì đâu, cứ giữ hình bóng đó trong lòng để ngày ngày tự dày vò con tim mình mãi như thế này sao…


“ Khờ vừa thôi Taeyeon… đừng nhớ nữa…Tiffany, cô làm ơn đừng xuất hiện trong đầu tôi nữa mà…”


Thở dài, Taeyeon ngồi thẳng dậy, lắc mạnh đầu để xua tan đi hình bóng cô gái xấu xa đó…cơn choáng váng do hơi men ập tới khiến mọi thứ xung quanh trở nên chao đảo, hôm nay cô uống ko nhiều, vừa đủ để suy nghĩ về những chuyện vừa trôi qua đời mình mà theo cô đó là một cơn ác mộng...cô muốn nhờ rượu để đầu óc mình có thể giả vờ thất lạc hỉnh ảnh Tiffany dù chỉ một giây…nhưng càng uống thì cô ấy lại càng hiện rõ trước mặt cô một cách quá đáng…ko biết bao nhiêu lần cái tên đó vuột ra khỏi miệng cô trong cơn đau ồ ạt tấn công khiến cô ko thở nổi, chỉ còn cách run rẩy kêu gọi cái tên đã khắc vào tim để hòng thuyên giảm những cảm xúc quấy rối ko chịu nghe này chủ của nó…


Một ly…ánh mắt đau thương chất chứa sự thống khổ hiện lên…


Hai ly…dáng người dường như đã dần quen thuộc đang bước đến gần…


Ba ly…giọng nói trầm khan đầy uất ức xen lẫn căm phẫn vang lên…


Bốn ly…mùi hương dịu nhẹ chỉ người con gái ấy mới có lại tràn ngập vào buồng phổi…


Mọi thứ bủa vây lấy cô càng lúc càng mãnh liệt, có phải càng uống thì sẽ càng nhớ ? Và rồi cô thôi ko nốc thứ chất lỏng đó vào người nữa, tìm đến rượu để quên đi Tiffany có lẽ là phương án sai, ít ra khi cô tỉnh táo thì chút ý thức còn sót lại sẽ kiểm soát được tâm trí mình. Thế mà bây giờ ở nhà của Soo Young, cô ấy lại hỏi han đủ thứ làm cô liên tưởng đến tiffany ko ngừng, đáng ghét thật. Taeyeon bật dậy rời đi trước khi Soo Young kịp nhìn thấy đôi mắt đang sắp đỏ lên của cô.


“ Tớ đi tắm đây.”


“ Vì Tiffany ? “


Đôi nhân ko thể cất thêm một bước nào nữa, tim cô đập loạn xạ bất thường, ko lẽ Soo Young đã biết được gì rồi chăng ? Thật khó để thả lỏng người khi cái tên đó lại vang lên dội vào cõi lòng đang hiu quạnh, đánh ực một cái khô khốc nơi cổ họng, cô thực sự lúng túng.


“ Tớ…”


Tít.


Và rồi trong bầu ko khí căng thẳng, cái âm thanh ngắn gọn đầy xúc tích xuất phát từ Soo Young khiến Taeyeon bỏ lửng câu nói…đôi mắt cô đanh lại…tiếng đánh rắm đáng nguyền rủa của cái người vô tư ko biết kiềm chế tiết niệu của cơ thể mình khiến Taeyeon nổi điên, “ mùi hương cô đặc “ bị giam giữa bốn bức tường ko có đường thoát đang len lỏi vào mũi của cô.Tại sao cậu ta lại dám làm cái trò đó trước mặt cô chứ !


*Khịt khịt *


“ Oops…sorry…cậu biết đó, cái bụng của tớ tiêu hóa rất tốt…mùi bánh cá cũng ko đến nỗi tệ…”, Soo Young ngây thơ đáp trả lại cái trừng mắt của Taeyeon.


“ CÒN DÁM NÓI ! BỐP !!!!!!!!! “


ooo000ooo




“ Cốc cốc.”


“ Vào đi.”


“ Ngày đầu tiên đi làm có thuận lợi ko ? “, ông Kim nhẹ nhàng bước vào lên tiếng hỏi.


“ Ừm…tôi cũng đang dần làm quen với nó.” Tiffany từ ban công bước vào, tiến đến sofa ngồi xuống.


“ Cứ ở nhà đi chơi, mua sắm thoải mái có phải tốt hơn ko. Việc gì em phải vất vả như thế chứ.” Ngồi xuống bên cạnh Tiffany, ông Kim giọng trách móc nói.


“ Tôi ko quen sống kiểu ỷ lại vào người khác.”


“ Đến giờ phút này em còn có thể nói như vậy sao ? Em bây giờ đã là bà chủ của tập đoàn hùng mạnh bậc nhất hàn quốc, sao ko sống một cuộc sống an nhàn tận hưởng, em có biết là nhìn thấy em đi làm mệt mỏi như thế này, tôi xót lắm ko.”


Nắm lấy bàn tay mềm mại ấy, vẻ mặt lo lắng của ông kim khiến Tiffany cảm thấy ngột ngạt làm sao, quay mặt sang hướng khác, cô ko muốn nhìn vào biểu cảm của người đàn ông ngồi trước mặt mình.


“ Cảm ơn ngài chủ tịch đã nghĩ cho tôi, nhưng tôi vẫn thích xài tiền do mình kiếm ra hơn.”


“ Haizzz, sao cũng được, ý em là ý trời mà.”, đưa bàn tay vuốt lấy mái tóc người con gái mà ông yêu thương, trên môi nở một nụ cười hài lòng.


“…”


“ Taeyeon nó đã dọn ra ngoài ở rồi, từ nay em ko cần phải lo lắng về việc sẽ có người nói những lời làm em tổn thương nữa, thời gian qua thiệt thòi cho em rồi.”


Bỗng nhiên ông ôm lấy cô, Tiffany sững người đi vài giây nhưng cô ko phản kháng lại, cứ để mặc ông kim đang sung sướng tột cùng trong niềm hạnh phúc vỡ òa khi có được cô trong vòng tay, tim cô khẽ nhói lên khi cái tên ấy lại vang lên, mọi giác quan đều bị tê liệt, cũng phải, ông Kim đâu biết được cô đang khổ sở vì nhớ Taeyeon như thế nào đâu.

“ Ừm…tôi buồn ngủ rồi, ngài chủ tịch cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”


Tiffany rời khỏi vòng tay của ông Kim, giả vờ mệt mỏi để đuổi khéo ông về phòng.


“ Em ngủ ngon nhé ! “ ông Kim cười nói, rồi đứng dậy luyến tiếc ngắm nhìn Tiffany cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, Tiffany thở phào nhẹ nhõm, cô làm sao thế này, cảm xúc cứ dở dở ương ương , cô muốn tìm đến một nơi…


ooo000ooo




Dựa lưng vào bức tường trắng toát bao bọc cả một khoảng không tĩnh lặng, Tiffany mệt mỏi đưa mắt lướt nhìn toàn bộ căn phòng…lạnh lẽo, cô độc, bi thương… cô ko thể dùng từ ngữ nào để nói lên lòng mình khi mọi thứ ở đây chỉ gợi lên cho cô những cảm xúc dữ dội dâng trào, tại sao chúng cũng mang vẻ u uất như Taeyeon, mùi hương lavender vẫn hiện rõ mồn một nơi đây, nhưng Taeyeon đã ko còn lưu lại, tất cả những gì taeyeon để lại chỉ là niềm đau vất vưởng trong tim cô, là nỗi nhớ nhung da diết đang dằn vặt lấy tâm trí này…


Đưa tay ôm lấy người mình, lòng cô thấm dần cái lạnh của sự đau đớn bị bỏ rơi, Taeyeon đành lòng ra đi, vậy có nghĩa là sợi chỉ mong manh giữa hai người đã chính thức được Taeyeon nhẫn tâm cắt đứt… là cô đã tự tay đẩy Taeyeon đi hay vì cô ấy ko còn muốn nhìn thấy bộ dạng tồi tệ của cô ?


Cô nghiêng người nhìn cánh cửa phòng đã chốt khóa, hình ảnh Taeyeon hung bạo ghí sát người cô vào cửa, tay dồn sức bóp cổ cô nay lại hiện lên…cô nhớ ánh mắt phát lửa của cô ấy, nhớ những lời nói đe dọa tàn nhẫn của cô ấy…vết thương nơi con tim lại tiếp tục quấy lên nhức nhối khó thở…


Tiffany với đôi mắt thẫn thờ bước từng bước khó nhọc tiến đến chiếc giường phẳng lặng thả mình nằm xuống…nghiêng đầu nhìn khoảng trống kế bên…hình ảnh Taeyeon nằm trên người cô thì thầm những lời khiến cô rợn tóc gáy trong cái đêm ấy lại hiện rõ từng nét trước mắt…cô vẫn nhớ cái mùi rược truyền đến cô qua từng hơi thở của cô ấy… những sự đụng chạm khiến cô phát tởm…những nụ hôn cưỡng đoạt một cách vô tâm…


Có phải cô nên hận cô ấy thay vì giờ đây nằm đây ôm lòng thương nhớ như con ngốc ko ?


Mọi thứ cứ như chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua… vẫn rõ ràng từng chi tiết và khiến cô quặng lòng khôn nguôi…


Kí ức đang dần mờ nhạt đi vì những dòng nước mắt cô từ bao giờ đã thấm ướt đẫm mặt nệm, lan rộng ra như vết thương trong tim cô đang truyền đi tất cả những gì đau đớn nhất khắp cơ thể mình, nếu như có thể thì xin lệ hãy thôi rơi để cô tiếp tục được nhìn thấy Taeyeon dù chỉ bằng những hình ảnh đầy xót xa mà cô từng chán ghét đến tận xương tủy, cả người cô rã rời ko còn chút sức lực…những tiếng nấc lại bắt đầu vang lên phá vỡ đi sự yên ắng nhưng lại khiến cho không gian thêm ảm đạm gấp bội lần… tiềm thức vẫn đang cố bám víu lấy cái tên đang dần bị bôi xóa vì sự ra đi của người đó, nỗi nhớ tột cùng mạnh mẽ đẩy cô vào nỗi hoang mang bi ai đầy nghiệt ngã, từ khi nào con người xấu xa đó bằng cách nào đã bước vào đời cô mà cô ko hay biết, để giờ đây khi bóng hình đó dần xa thì cô lại hoảng loạn cố gắng kím tìm về để lấp vào những chỗ hỗng trong tim dù rằng rất mong manh…


Cô vùi mặt mình vào chiếc gối đã từng được Taeyeon kê đầu vào mỗi đêm mà ko thôi nức nở… sẽ ko còn thêm một đêm nào nó đưa Taeyeon vào giấc ngủ nữa rồi phải ko ? Vì cô mà taeyeon Mới bỏ đi ? Hay vì còn nguyên nhân nào nữa chăng ? Nhưng nếu là vì cô… thì tâm niệm chỉ xin duy nhất một điều rằng nếu một ngày nào đó gặp lại nhau, thì Taeyeon làm ơn đừng lảng tránh hay xem cô như người xa lạ…bởi vì sự lạnh lùng của Taeyeon đã đủ để làm cô thắt chặt lòng mình rồi…


“ Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà…rồi sẽ ổn thôi…”


…rồi…sẽ…ổn…thôi…


…sẽ…ổn…thôi…



Và trong màn đêm ngập tràn vị mặn của những giọt nước mắt cay đến xé lòng, bóng tối ôm lấy thân hình bé nhỏ co người bơ vơ thiếp đi trong sự phiền muộn và tiếng lòng vẫn mãi gào thét tên của một người sẽ ko còn hiện diện trước cô vào mỗi sáng của những ngày dài đằng đẵng tiếp theo, sự mệt mỏi đưa người con gái đó vào cơn ác mộng để đi tìm hình bóng đang dần xa vời…


Taeyeon cứ như thế đi ngang đời cô hay từ nay cô ko còn Taeyeon trong đời nữa ?


ooo000ooo

11 : 00 PM


Những bước chân vội vã đan xen nhau trên con đường đêm lạnh giá… con người ta vẫn thường hay hòa mình vào những nơi ồn ào để tìm kiếm chút gì đó vương vấn hương vị của cái gọi là “ ngày xưa đã từng “…


Yuri thở ra những làn khói tan nhanh trong màn đêm, cái lạnh này khiến lòng cô lạnh đi nhiều lắm…lạnh đến nỗi đóng băng hình ảnh người cô yêu vào trong tim theo ngày tháng vẫn ko thể tan chảy… cái thói quen một mình tản bộ đêm khuya của cô bắt đầu được bao lâu rồi nhỉ ? Cô ko nhớ rõ nữa, cô chỉ biết cái cảm giác lách qua từng người mà đi rất lạ, hình bóng người đó thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng người đông đúc thôi thúc cô lao về phía trước mà tìm kiếm, nhưng đã bao năm trôi qua, sao cô tìm mãi mà ko thấy ? Cô biết sự thật là mình sẽ ko còn gặp được người đó trong kiếp này nữa, nhưng việc gì phải bắt buộc bản thân tin vào sự thật đó chứ ? Hãy cứ để mặc cô huyễn hoặc trái tim mình, cô muốn như thế…chỉ có như vậy cô mới có thể đem theo hình bóng đó suốt cuộc đời mình khi cô ko còn có thể yêu thêm một ai khác… cô sợ lắm khi tình yêu đến…bởi vì bên cạnh cô sẽ ko bao giờ được hạnh phúc, cô ko muốn làm khổ bất cứ ai nữa, dù cho đến chết thì cứ để cô ngu ngốc ôm lấy cái tên đó cùng trái tim vô dụng xuống mồ, điều đó cũng hay mà đúng ko ? Có thể xem đó là lòng chung thủy chăng ?


Cơn gió đêm ùa tới đẩy những giọt lệ nơi khóe mắt trôi đi một cách nhẹ nhàng đọng lên bờ môi đang hé mở, mũi cô nghẹt lại và ửng đỏ lên, vì lạnh hay là vì cay ?


Jessica hớp một ngụm cà phê nóng trên tay và cảm nhận đôi gò má nóng dần lên, đêm nay sao lạnh thế ko biết, vì tiết trời lạnh hay vì khi nãy cô bị Taeyeon tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt ? Tiểu thư kiêu kỳ nhà họ Jung bị đối xử như thế nghe buồn cười thật, nhưng cô ko trách, cái gì càng khó chiếm đoạt chẳng phải càng thú vị sao ? Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, vấn đề chỉ là cần bao lâu và bằng cách nào mà thôi.


thình thịch… thình… thịch…


Và rồi…


Ánh mắt rơi trên mái đầu vàng óng ngày càng tiến đến gần với mình…


Đôi chân ko thể cất thêm một bước nào được nữa…


Cô lặng người đi, thời gian như ngưng đọng ngay khoảnh khắc đó… mắt cô nhòe đi nhưng ko có nghĩa là lí trí của cô cũng bị lu mờ theo, cô đang rất tỉnh táo, và khi mái tóc vàng ấy lướt qua người mình, cô dường như đã ko thở nỗi vào giây phút ấy, như có ai đó dùng tay bóp chặt trái tim của cô lại và vò nát…một loạt những dòng kí ức chảy về vồ vập lấy cô, để rồi khi cô vội vàng lấy lại hơi thở quay lưng lại tìm kiếm, thì người đó lại biến mất trong dòng người ngược xuôi…


Cô hốt hoảng !


Ko lẽ lại là mơ ? Một giấc mơ rất thật…


Ko thể nào…sau bao năm… chưa bao giờ cảm giác lại ùa về rõ ràng như thế…


Trên dòng đời nghiệt ngã, định mệnh vô tình đưa đẩy ta lướt qua nhau, vậy liệu…ta sẽ có thể tìm lại được nhau khi ngay từ đầu nó đã ko muốn ta là của nhau ?



TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro