> [LONGFIC] Soul Of Dolls [Chap 5], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Authors: LittleMoon & vananh

Disclamer: They belong to us in our mind

Catelogy: romantic, fairy

Paring: JeTi

Rating: K+

OST: Love me - Yiruma

Chapter 1:

“Chuyện cổ tích ngày xưa kể rằng…

Đã từ rất lâu, rất lâu rồi…

Trong một tòa lâu đài bằng pha lê trong suốt nằm giữa rừng sâu…

Nơi ánh sáng mặt trời ngày ngày chỉ chiếu vào một nơi duy nhất…

Trên một chiếc ghế bạc được nạm đủ thứ đá quý tinh xảo đặt giữa tòa lâu đài…

Có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần…

Mái tóc dài vàng óng như thứ lụa quý giá nhất…

Làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa…

Ánh mắt nàng đẹp hơn cả những vì sao trên trời…

Cánh mũi nàng nhỏ xinh…

Đôi môi nàng đỏ mộng…

Mọi người vẫn thường gọi nàng là Công Chúa Jessica…

Nàng là vị công chúa đẹp nhất trên thế gian…

Cả thế giới ở trong đôi mắt của nàng…

Jessica… Công chúa chỉ vương quốc Pha Lê!

Rồi đến một ngày nọ…

Khi Nữ Thần Mùa Đông đã bắt đầu trở mình sao giấc ngủ dài…

Một thế giới màu trắng lại bắt đầu cuộc hành trình vốn có của nó…

Tuyết đã rơi xuống nơi đây, làm cho tòa lâu đài pha lê của nàng càng trở nên trong suốt hơn, lấp lánh hơn…

Và vẻ đẹp của nàng cũng vì thế mà lộng lẫy hơn, kiêu kỳ hơn…

Và Nữ Thần Mùa Đông đã trông thấy nàng…

Bà ghen tị vì sắc đẹp của nàng, bà hận thù vì quyền lực của nàng…

Rồi bà quyết định ra tay…

Bà làm cho tuyết rơi nhiều hơn…

Từng bông tuyết trở nên sắc nhọn hơn, lạnh lẽo hơn…

Để chôn vùi tòa lâu đài pha lê cùng nàng công chúa đang ngồi cô độc trên chiếc ghế bạc…

Tuyết đã mất đi vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết của nó…

Tuyết đã giam cầm nàng trong tòa lâu đài lộng lẫy nhưng cô độc của chính mình…

Nàng đã ngồi đó suốt 100 năm…

Vẫn vẻ đẹp vĩnh cửu đó, vẫn quyền lực đó…

Nhưng trái tim nàng đã chết mất rồi…

Trái tim nàng đã bị những bông tuyết sắc nhọn kia vùi lấp…

Vùi lấp… như chính tòa lâu đài của nàng vậy…

Jessica… Ôi Jessica…

Công chúa của những nàng công chúa…

Cầu nguyện cho nàng được sống lại…

Cầu nguyện cho trái tim nàng trở về…

Cầu nguyện cho sự lạnh giá đừng đeo đuổi tâm hồn nàng nữa…

Để ánh mặt trời kia lại soi sáng một lần nữa…

Để vương quốc Pha Lê lại đón một mùa xuân mới…”

Joseph Granger kết thúc câu chuyện cổ tích của mình trong ánh mắt tiếc nuối của bọn trẻ. Ông gấp quyển sổ ghi chép, đưa tay lên chỉnh lại gọng kính đã cũ mèm rồi nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt trìu mến trước khi chúng lại bắt đầu mè nheo với ông:

“Đến giờ về nhà rồi, các cháu nhỏ!”

“Nhưng cháu muốn nghe tiếp câu chuyện mà… Chưa hết đâu, phải không bác Josh?” – Một cô nhóc tóc thắt bím lên tiếng.

“Bác Josh! Bác kể tiếp đi mà… Cháu chưa muốn về nhà đâu…” – Cô bé tóc ngắn ngồi gần ông nhất bĩu môi.

“Đúng là câu chuyện chưa kết thúc. Nhưng không phải vì bác Josh không muốn kể cho các cháu nghe, mà vì bác chưa viết tiếp khúc sau mà. Nhìn lại đồng hồ đi và về nhà ngay nếu không mẹ các cháu lại la bác đấy.” – Joseph nháy mắt tinh nghịch với hai cô bé.

“Thế thì bác viết mau đi ạ. Cháu muốn biết Công Chúa Jessica có thắng bà Nữ Thần ác độc đó hay không…”

“Được rồi, được rồi. Bác sẽ viết và kể cho các cháu nghe mà. Còn bây giờ thì Jane và Michelle hãy đi thật nhanh về nhà nhé. Tuyết bắt đầu rơi rồi, nếu hai cháu không nhanh chân thì sẽ bị Nữ Thần Mùa Đông bắt đi mất đó.”

“Bà ta sẽ không bắt được tụi cháu đâu. Tụi cháu rất mạnh mẽ, tụi cháu sẽ bảo vệ cho Công Chúa Jessica và bác Josh.” – Hai cô bé đồng loạt lên tiếng.

“Haha. Bác Josh không đẹp nên sẽ không bị bắt đâu. Thôi nào hai cô công chúa, đến giờ về nhà rồi.”

Joseph tươi cười rồi đi nghiêng mình với hai cô bé theo điệu bộ chào hỏi kiểu quý tộc. Hai cô bé đứng im một hồi, đưa mắt nhìn nhau tiếc rẻ rồi cuối cùng cũng chịu bước về phía cánh cửa. Trước khi ra về, chúng chạy nhanh đến bên chiếc kệ bằng gỗ màu nâu sáng có trưng bày nhiều con búp bê, nhìn chằm chằm vào con búp bê tóc vàng, đầu đội vương miện, mặc một bộ váy hồng lộng lẫy đang ngồi trên một chiếc ghế bạc, rồi nói:

“Công Chúa Jessica, Jane và Michelle về nhé. Chúc ngủ ngon, Công Chúa nhất định sẽ thoát khỏi lời nguyền mà. Bác Josh sẽ không để cho Công Chúa bị lạnh đâu…”

Joseph phì cười vì sự ngây ngô đáng yêu của hai đứa trẻ. Ông mở then cửa, giục chúng về nhanh vì tuyết có vẻ đang rơi rất dày rồi. Hai cô bé chào tạm biệt ông rồi quấn khăn choàng và chạy thật nhanh về nhà. Joseph cứ đứng đó nhìn cho tới khi hai chiếc bóng nhỏ bé khuất dạng sau màn tuyết vàng vọt dưới ánh đèn rồi mới bước vào nhà.

Sau khi cài then cửa cẩn thận, ông rảo bước chầm chầm quanh căn phòng khách nhỏ của mình. Tự thưởng cho chiếc cổ đang lạnh cóng một cốc cacao nóng sau câu chuyện cổ tích tuyệt vời vừa rồi, ông lại đi vòng quanh chiếc kệ màu nâu sáng, nơi có bộ sưu tập của mình.

Chiếc kệ màu nâu sáng ấy chứa đựng hàng chục con búp bê đủ loại. Từ búp bê nông dân, thợ dệt, chàng hề có bộ mặt vui vẻ cho đến búp bê vua, hoàng hậu mang nét lạnh lùng đầy chất quý tộc. Chúng đều do chính tay Joseph tạo ra bằng tất cả niềm đam mê của mình.

Trên chiếc kệ ấy, ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế nhỏ màu bạc được chạm khắc tinh xảo bởi một người thợ kim hoàng, lộng lẫy trong xiêm y màu hồng ánh đỏ là một con búp bê đẹp tuyệt vời. Con búp bê có mái tóc vàng rực cùng đôi mắt khép hờ lãng mạn mang vẻ đẹp kiêu kỳ như một nàng công chúa thực thụ. Cánh mũi nhỏ, đôi môi đỏ hồng của nó thật sự rất hoàn hảo. Jessica đúng là tạo phẩm tuyệt vời nhất trong bộ sưu tập búp bê của Joseph Granger.

“Jesscia… Con thật sự rất xinh đẹp…” – Joseph đưa ánh mắt mơ màng nhìn Jessica. Thật sự cho đến bây giờ, ông vẫn chưa tin được rằng bàn tay mình có thể làm ra một tạo phẩm tuyệt vời đến như vậy.

“Thảo nào hai cô bé Jane và Michelle lại thích con đến như vậy…” – Ông thầm nghĩ rồi cười một mình khi tưởng tượng ra khuôn mặt ngây ngô của hai cô nhóc trong đầu.

Joseph đưa tay chỉnh lại chiếc vương miện nhỏ trên đầu Jessica một cách cẩn thận như sợ một cử động nhỏ của ông sẽ làm mất đi vẻ đẹp đó, vẻ đẹp mà ông nâng niu từng li từng tí. Sau đó, ông hớp một ngụm cacao nóng rồi rảo bước về phòng. Trước khi đi, ông vẫn không quên quay đầu lại và gửi lời chúc ngủ ngon đến những con búp bê của mình.

Chapter 2:

Tuyết đã rơi dày hơn làm cho màn đêm nơi đây càng mang hơi lạnh khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Những đêm mùa đông ở London bao giờ cũng vậy, bạn sẽ không biết khi nào tuyết sẽ rơi và rơi dày như thế nào, bạn chỉ có thể cảm nhận nó qua cánh mũi phập phồng và hơi thở lạnh cóng. Cả cái cách mùa đông bắt đầu cuộc hành trình của mình cũng thật bất ngờ. Vừa mới đây thôi, những cây phong trong khu rừng nọ còn chưa rụng hết lá và lũ trẻ có thể mải mê chơi đùa trong cái không gian đỏ rực đó, vậy mà chỉ ngay ngày hôm sau, trời đã nhanh chóng chuyển lạnh với những bông tuyết đầu tiên.

Những ngôi nhà ở London đã bắt đầu buông đèn để chìm đắm vào màn đêm bất tận, một trong số đó là “Granger’s Toys” – Tiệm đồ chơi của bác Joseph. Lũ trẻ trong thị trấn đã xem nơi đây như ngôi nhà thứ hai của mình từ bao giờ. Chúng thường đến đây mỗi ngày sau giờ tan trường hoặc sau những bữa ăn chỉ với mục đích là say mê ngắm những con búp bê và nghe Joseph kể chuyện cổ tích – những câu chuyện do chính ông tưởng tượng ra. Chúng gọi Joseph là “bác Josh” và xem ông như một người bác thân thuộc của chúng.

Joseph yêu lũ trẻ và cửa tiệm của mình. Với một ông già tóc bạc độc thân sống trong một cửa tiệm với những con búp bê, việc được lũ trẻ đến thăm mỗi ngày là một niềm vui mà Thượng Đế đã ban tặng cho ông. Hằng ngày, ông đều mở cửa tiệm rất sớm để đón những vị khách nhí đặc biệt ấy.

Đêm London hôm nay có tuyết rơi khá dày. Giờ đây, trong cửa tiệm nhỏ ấm cúng của mình, Joseph đang nằm trong chăn với giấc ngủ thanh thản. Đêm mang đến cho cửa tiệm nhỏ này một không gian yên lặng tĩnh mịch.

Đồng hồ trên tường gõ 12 tiếng. 12h đêm, tuyết dường như vẫn chưa bớt nặng hạt. Trong cửa tiệm “Granger’s Toys”, cả một thế giới chỉ vừa bắt đầu mọi hoạt động của nó.

Chiếc kệ chứa bộ sưu tập búp bê của Joseph dường như có những cử động nhỏ. Bóng tối đã che khuất những cử động đó, nhưng nếu chịu khó quan sát, bạn sẽ khám phá ra vô số điều thú vị mà chắc hẳn, bạn sẽ không bao giờ tin được vào mắt mình nữa.

Những con búp bê của Joseph biết cử động. À không, chúng còn biết nói nữa chứ. Những con búp bê biết nói và hoạt động dường như chỉ có trong những câu chuyện cổ tích với phép màu kỳ diệu. Phải chăng Thượng Đế đã ban tặng linh hồn cho chúng? Phải chăng với tất cả tâm huyết của Joseph Granger, những tạo phẩm từ ông đều mang sức sống thật? Chúng ta sẽ đề cập vấn đề đó sau, còn bây giờ, hãy tiếp tục quan sát những con búp bê này nhé.

Búp bê thợ dệt, búp bê nông dân đang trò chuyện sôi nổi với nhau về công việc của mình. Búp bê chàng hề đang cố bày ra một trò vui để làm trong khi búp bê hiệp sĩ cẩn thận chỉnh lại y phục và nâng cao thanh kiếm trong tay. Búp bê Vua và Hoàng Hậu thư thả đi dạo còn búp bê Tể Tướng thì lẽo đẽo sau họ. Tất cả đều có hoạt động riêng như những con người thực thụ. Duy chỉ có Jessica – con búp bê đẹp nhất, lộng lẫy nhất vẫn đang còn ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế bạc của mình.

Nào, cùng nhìn kỹ lại xem, không phải Jessica chỉ ngồi trầm ngâm một chỗ mà nó đang ngắm nhìn hình ảnh hoàn hảo của mình trong một chiếc gương nhỏ. Nó chớp chớp đôi mắt mơ màng và đưa tay lên vuốt tóc. “Ta thật xinh đẹp!” – nó sung sướng với ý nghĩ đó rồi nhoẻn một nụ cười tự đắc. Những con búp bê khác đang làm gì, đang hoạt động sôi nổi ra sao nó không cần quan tâm, nó chỉ biết có một mình nó mà thôi.

Mà nó cần quan tâm sao? Bản thân nó đã là một con búp bê tuyệt vời, bản thân nó được tạo ra để con người nâng niu và ngưỡng mộ… Nó quá đẹp, quá hoàn hảo, điều đó không cần phải bàn cãi và Joseph còn có thể viết một câu chuyện cổ tích dành riêng cho nó nữa. Thế thì tại sao nó cần nhìn một ai khác?

Lại một đêm nữa như mọi đêm Jesscia ngồi một mình trên chiếc ghế bạc của nó với gương mặt kiêu ngạo, tự đắc. Những con búp bê khác như đã quen với chuyện này, chúng bắt đầu hoạt động riêng của mình mà không đoái hoài gì đến Jessica. Không phải chúng không thích nó, nó quá lộng lẫy để thu hút sự chú ý của người khác ngay từ lần đầu tiên. Chỉ vì tâm hồn nó, tâm hồn lạnh lùng, kiêu ngạo của một nàng Công Chúa đã tách biệt nó với những con búp bê khác…

Nhớ cái ngày Joseph vừa tạo ra Jessica và đặt nó vào bộ sưu tập của mình, những con búp bê khác đã chào đón nó một cách nồng nhiệt và thậm chí, búp bê Nhà Vua và Hoàng Hậu, hai con búp bê đẹp nhất lúc đó cũng đã nghiêng mình chào nó. Vậy mà, nó chỉ lạnh lùng nhìn chúng và ngồi một mình trên chiếc ghế mạ bạc mà Joseph đã đặt một người thợ kim hoàng trong thị trấn làm cho nó. Nó lấy gương ra tự ngắm nhìn hình ảnh hoàn hảo của chính mình, bỏ mặc ánh mắt phẫn nộ của những con búp bê khác.

Nó thấy trong gương một đôi mắt màu xanh lam nhạt sau hàng mi dài cong cong.

Nó thấy trong gương là một cánh mũi nhỏ xinh cao vút.

Nó thấy trong gương là một bờ môi đỏ hồng quyến rũ.

Và nó thấy trong gương một nàng Công Chúa, nàng Công Chúa đẹp nhất trần gian. Dù cho thời gian có qua đi, dù cho bộ sưu tập của Joseph có thể có thêm bất cứ một con búp bê nào, thì nó – Jesscia vẫn mãi mãi là người đẹp nhất!

Bởi vì nó là búp bê, vẻ đẹp của nó là vĩnh cửu, không điều gì có thể phá vỡ được.

Jessica lại tự mỉm cười và nụ cười của nó lần này thậm chí còn kiêu ngạo hơn, tự đắc hơn. Nó để tâm trí ngao du với một vài suy nghĩ nữa rồi lại nâng chiếc gương nhỏ trong tay lên, chỉnh lại mái tóc mềm mượt vàng óng của mình. Và trong khoảnh khắc nó lại nhìn vào gương, nó đã thấy một cái gì đó…

Một ánh mắt… Một ánh mắt nhỏ nhưng khá đẹp… Ánh mắt mà nó không thích!

“Này! Đừng có nhìn chằm chằm vào ta nữa. Ta không thích chơi với cô đâu!” – Jessica cao giọng, giọng nói đáng lẽ phải du dương và ngọt ngào từ một nàng Công Chúa xinh đẹp lại mang một âm hưởng hằn học đến khó chịu.

“Tôi…” – Đôi mắt nhỏ chợt ánh lên một cách buồn bã.

“Tôi cái gì? Ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, hay để ta nói lại lần nữa? Ta không thích cô! Cô đi chỗ khác đi và thôi cái kiểu nhìn ta một cách chòng chọc như thế ngay trước khi ta nổi giận thực sự.” – Jessica nói, nó vẫn không thèm quay đầu lại nhìn con búp bê nhỏ bé đang đứng sau lưng mình.

“Jessica… Jessica rất đẹp… Tôi… tôi muốn nhìn Jessica…” – Con búp bê nhỏ nói giọng lo lắng.

“Muốn nhìn ta? Cô nhìn lại bản thân mình đi.” – Lúc này Jessica mới quay đầu lại mà nhìn con búp bê nhỏ. Khi ánh mắt nó bắt được hình ảnh con búp bê đó, nó chợt hất mặt lên và nheo mắt lại. Nó lại cao giọng, giọng nói thậm chí còn cao hơn lúc nãy.

“Cô xấu xí như thế này, trông cô như một sản phẩm thừa thải. Nhìn mái tóc ngắn màu đen xỉn và gương mặt nhợt nhạt của cô đi. Ta thật không thể hiểu tại sao Joseph lại tạo ra cô nữa? Và ta càng không hiểu tại sao Thượng Đế lại ban cho cô một linh hồn, linh hồn trong một thân thể xấu xí như vậy.”

Jessica ngừng lại quan sát thái độ của con búp bê nhỏ rồi tiếp tục cất tiếng:

“Cô nghĩ một con búp bê hoàn hảo như ta có thể nhìn cô sao? Và cô nghĩ là ta thích cô nhìn ta chắc? Một con búp bê xấu xí như cô, hãy tự nhìn lại bản thân mình đi! Ta ghét cô và ghét cái cách cô nhìn ta soi mói như vậy! Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”

Jessica kết thúc câu nói bằng một cái liếc mắt. Con búp bê nhỏ đang đứng sát trong góc chiếc kệ nhỏ giờ đây buồn rười rượi. Nó đưa tay vịn chiếc kệ, đôi bàn tay nó dường như đang run lên từng hồi. Đôi mắt nhỏ màu nâu hổ phách của nó khép lại. Nếu Thượng Đế ban cho nó nước mắt thì có lẽ nó đã khóc thật rồi. Phải rồi, lúc đó, nó sẽ khóc, sẽ khóc thật nhiều, để tâm hồn nó được an ủi, để có một người sẽ biết được rằng nó thích người ấy đến nhường nào…

“Còn chưa đi sao?” – Jessica hằn học.

Nó đứng sững ở đó. Đôi chân nó không nhấc lên được như bị một tảng đá đè nặng xuống. Nó cúi mặt xuống, tránh ánh mắt hằn học của Jessica. Nó thực sự không biết làm gì lúc này cả…

Con búp bê chàng hề đi ngang qua nó. Con búp bê nhìn Jessica một cách khó chịu rồi nắm lấy tay nó, kéo nó đi.

“Đi thôi, Tiffany bé nhỏ. Đừng để ý đến cô ta nữa.”

Nó để cho cơ thể mình đi theo con búp bê chàng hề. Thực sự nó không biết mình đang làm gì, nó thực sự nó rất buồn, thực sự nó cảm thấy bị tổn thương. Nó không biết tại sao nó lại thích nhìn Jessica và lại nhói lòng khi bị Jessica xua đuổi… Nó biết nó khác với những con búp bê khác, nó biết những gì nó thích và những gì sẽ làm nó buồn… Phải chăng Thượng Đế đã ban cho nó một linh hồn nhạy cảm như thế này?

Tiffany không phải là một con búp bê xinh đẹp, nó hoàn toàn biết điều này. Mỗi khi nhìn vào gương, nó luôn cảm thấy tự ti vô cùng.

Tiffany có mái tóc ngắn tới vai đen nhánh được điểm thêm một chiếc nơ nhỏ màu hồng phấn, khuôn mặt trắng nhợt nhạt của nó thật không sao so bì nổi với Jessica. Nó có thân hình nhỏ nhắn và trang phục thì hết sức bình thường. Nó mặc một chiếc đầm trắng mỏng manh đơn giản, chân mang một đôi giày vải nho nhỏ.

Nó thực sự rất bình thường, nếu không phải nói nặng hơn là xấu xí… Nó chẳng qua chỉ là một con búp bê lỗi thời mà thôi…

Nhưng chẳng phải là nó luôn tự hài lòng với bản thân mình sao? Chẳng phải nó luôn thầm cảm ơn Joseph vì đã tạo ra nó sao? Chẳng phải nó luôn vui vẻ và sống hết mình với linh hồn được Thượng Đế ban tặng sao?

Tại sao bây giờ, nó lại cảm thấy đau khổ như thế này? Tại sao… Tại sao vậy?

Có ai giải thích cho nó được không?

Tiffany ngồi xuống một góc khuất của chiếc kệ, tránh xa khỏi những con búp bê ồn ào kia và suy nghĩ. Và nó chợt nhận ra một điều…

Cả thế giới của nó đã thay đổi từ khi Jessica xuất hiện.

Từ bao giờ nó đã mong màn đêm đến thật nhanh để linh hồn nó có thể tự do?

Từ bao giờ nó đã có thói quen ngắm nhìn một người một cách say mê và quên cả thời gian thế này?

Từ bao giờ trong mắt nó, hình ảnh của Jessica dường như đã là tất cả?

Từ bao giờ nó lại cảm thấy tự ti khi nhìn vào gương?

Từ bao giờ linh hồn nó lại biết đau?

Đó là từ khi nó được nhìn thấy Jessica. Đó là từ khi Jessica xuất hiện trong cuộc đời nó. Nó biết nó đã để một phần linh hồn của mình vào Jessica mất rồi… Nó biết nó đã tự đánh mất linh hồn mà Thượng Đế ban tặng cho nó... Linh hồn của một Tiffany vui vẻ, hồn nhiên và luôn mỉm cười hạnh phúc…

Tiffany không hiểu được tất cả những tình cảm đó. Không ai dạy cho những con búp bê như nó biết những cảm xúc phức tạp và tinh tế như một con người. Kể cả Joseph, người ban cho nó thân thể này lại không tạo ra cho nó một trái tim… Kể cả Thượng Đế, người ban cho nó linh hồn nhạy cảm này lại không cho nó khả năng nhận biết cảm xúc như một con người… Nó hoàn toàn không biết gọi tên tình cảm đó, tình cảm mà nó dành cho Jessica…

Nó chỉ biết một điều là: nó thực sự thích nhìn Jesscia và mong muốn được ở bên cạnh Jessica mãi mãi… Chỉ như thế thôi, nó đã thực sự rất hạnh phúc rồi…

Nó thích nhìn Jessica không phải bởi vì Jessica quá đẹp, quá lộng lẫy, chỉ bởi vì nó luôn cảm thấy nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn khó nhận biết ẩn chứa đằng sau lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy. Đôi mắt màu xanh lam nhạt của Jessica, chúng thật đẹp, nhưng lại vô hồn, không một chút cảm xúc. Tiffany đã nhận ra điều này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Jessica. Nó dùng đôi mắt màu nâu hổ phách của mình nhìn thật kỹ ánh mắt đó nhưng chỉ nhận được sự cự tuyệt lạnh lùng. Nó buồn nhưng nó vẫn không bỏ cuộc. Nó muốn quan sát Jessica và nếu có thể thì che chở cho Jessica bằng linh hồn của nó. Nó thực sự muốn điều đó.

Và cứ như thế, mỗi ngày, khi màn đêm buông xuống và khi chiếc đồng hồ quả lắc gõ 12 tiếng, nó nhẹ nhàng đứng gần Jessica và ngắm nhìn. Lúc nào cũng vậy, nó luôn lặng lẽ và âm thầm như thế. Những tưởng rằng Jessica sẽ không bao giờ biết, cho đến một ngày…

Đêm đó vẫn như vậy, Tiffany đứng đó, nép trong góc chiếc kệ và hướng đôi mắt về phía nàng Công Chúa của nó thì xảy ra một chuyện. Con búp bê hiệp sĩ đứng cạnh nó làm rơi thanh gươm và gây ra một tiếng động khe khẽ, nhưng đủ lớn để Jessica có thể quay ra sau và bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của nó. Đến lúc Jessica nhìn thấy nó, nó cảm tưởng như có một tia điện chạy dọc khắp người và đôi nay đó dường như đang run một cách không kiểm soát được. Nó cố gắng nhoẻn một nụ cười thật tươi với Jessica và thầm mong nàng sẽ đáp lại nó bằng nụ cười tuyệt đẹp của mình.

Nhưng cái mà Tiffany nhận được chỉ là sự lạnh lùng và kiêu ngạo của một Công Chúa. Jessica cao giọng mắng con búp bê hiệp sĩ tại sao lại bất cẩn làm nàng giật mình rồi quay sang nó với ánh mắt hằn học và xua đuổi nó. Lúc đó nó đã rất buồn, thực sự rất buồn, thậm chí còn có cảm giác nhoi nhói đau ở lồng ngực như đêm nay vậy. Nó cố nhìn sâu vào đôi mắt của Jessica một lần nữa rồi lúng túng giải thích nhưng thái độ mà nàng dành cho nó vẫn là sự lạnh lùng và hằn học. Jessica cũng đưa ánh mắt vô cảm nó, và cho tới khi linh hồn nó không còn chịu nổi ánh mắt ấy nữa, nó yếu ớt bỏ đi.

Đi được một quãng, nó quay đầu lại nhìn Jessica. Nàng vẫn còn ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bạc và tự ngắm nhìn mình trong gương. Jessica thật lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhìn nàng, Tiffany không hề cảm thấy như vậy. Nó chỉ cảm thấy một Jessica đang đơn độc, một Jessica đang tự cô lập mình trong cái thế giới tưởng chừng như hoàn hảo của chính nàng. Tiffany đau lòng trước hình ảnh đó, cảm giác nhoi nhói ở lồng ngực vẫn còn nguyên vẹn ở đấy. Nó đưa một tay đặt trên ngực trái đang đau nhói của mình và thầm nghĩ rằng: “Ngày hôm sau mình sẽ quay lại và lần này mình sẽ cẩn thận không để cho Jessica nhìn thấy…”

Những ngày hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, nó vẫn như thế…

Và nó đã âm thầm nhìn Jessica như vậy từ khi chớm thu, cho đến khi mùa đông bắt đầu…

Đối với Tiffany, những đêm mùa thu hay đêm mùa đông cũng chẳng khác nhau là mấy, vì đêm nào, hình ảnh duy nhất ngự trị trong tâm hồn nó chỉ có Jessica mà thôi…

Và những buổi sáng mùa thu hay mùa đông nào cũng giống nhau, sau khi màn đêm qua đi, linh hồn nó lại đau nhói…

Chapter 3:

Sáng sớm mùa đông ở London luôn có những màu trắng đặc trưng: trắng của tuyết, trắng của lớp sương mù chưa kịp tan và trắng của cái cả không gian tuy lạnh lẽo nhưng lại rất ấm cúng này. Bên ngoài các nẻo đường, dù dòng người đi lại chưa đông và đèn đường thì vẫn còn sáng nhưng các cửa tiệm đã mở cửa từ rất sớm để chào đón những vị khách đầu tiên trong ngày. Cửa tiệm “The Roger’s” đang phả một mùi hương quyến rũ của những chiếc bánh mì nướng vừa được ra lò khắp khu phố nhỏ này. “Granger’s Toys” cũng đã mở cửa từ rất sớm. Joseph hít một hơi bánh mì nướng căng phồng buồng phổi rồi tự nghĩ sẽ đến ngay nhà Roger và làm no chiếc bụng đang kêu ọc ọc của ông trước khi khách hàng tới.

Trở về nhà với hai chiếc bánh mì tròn cùng một hộp pho-mát trong tay, Joseph pha cho mình một ly sữa nóng cho bữa ăn sáng. “Bánh mì nhà Roger quả thật rất ngon và còn ngon hơn nữa nếu người ta ăn chúng với sữa và thưởng thức chúng trong một không gian ấm áp tuyệt vời như thế này” - Nghĩ đến đây, Joseph vừa vui vừa cảm thấy tự hào với cửa tiệm của mình.

Cửa tiệm đồ chơi của Joseph tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp và ấm cúng. Búp bê, đồ chơi, chuông, đồng hồ gỗ… được sắp ngay ngắn thành hàng trên những chiếc kệ lớn màu nâu sáng tạo thành một bộ sưu tập tuyệt vời nhất. Bởi vì mỗi đồ vật tại nơi đây được tạo nên từ tâm huyết và tất cả tình cảm của Joseph nên ông đều trân trọng và yêu quý chúng như chính những đứa con của mình.

Trên chiếc kệ nhỏ nằm ở góc tường bên phải, bộ sưu tập búp bê mà Joseph yêu quý nhất được trưng bày một cách ngăn nắp sao cho mỗi vị khách khi đến “Granger’ Toys” đều có thể chiêm ngưỡng được chúng. Những con búp bê trong bộ sưu tập này đều mang những dáng vẻ riêng, những bộ trang phục và địa vị riêng. Nhưng tất cả chúng đều rất độc đáo. Joseph yêu bộ sưu tập của mình đến mức chỉ muốn giữ chúng lại mà không bán, kể cả khi một vị bá tước nọ trả giá đến 100.000 Bảng, ông chỉ lắc đầu và mỉm cười. Joseph không cần nhiều tiền, cái ông cần là thú vui của một ông già thích sưu tập búp bê và nụ cười của những đứa trẻ khi nhìn thấy bộ sưu tập độc đáo này.

Trong bộ sưu tập ấy có một con búp bê Công Chúa tên là Jessica. Lũ trẻ rất thích Jessica và chúng có thể bỏ hàng giờ ngồi đó mà nghe một ông già tóc bạc kể chuyện về nàng.

Buổi sáng mùa đông hôm nay có tuyết rơi nhè nhẹ. Joseph bật một đĩa nhạc của Back rồi ngồi bên cửa sổ mà ngóng chờ những vị khách nhí đặc biệt của mình. Có tiếng chuông keo leng keng ở cửa ra vào và trước khi Joseph quay đầu lại thì đã có hai giọng nói quen thuộc cất lên:

“Bác Josh! Bác Josh! Jane và Michelle đến rồi!”

“Buổi sáng tốt lành bác Josh! Bác xem ai đến cùng tụi cháu nè…”

Joseph quay đầu lại mỉm cười với hai cô nhóc và đưa ánh mắt thân thiện sang nhìn một cậu bé đứng bên cạnh.

“Chào hai công chúa! Chào cháu, chàng trai nhỏ! Cháu tên là gì?”

“Bác Josh, đây là Ryan, bạn cùng lớp với Jane và Michelle. Ryan nghe bọn cháu kể về những con búp bê của bác, cậu ấy rất thích và muốn xem…” – Cô bé Jane lên tiếng rồi quay sang Ryan – “… phải không Ryan?”

Cậu nhóc lúng túng:

“Yep... Ah… Cháu chào bác, bác Joseph.”

“Gọi bác là Josh được rồi nhóc à.” – Joseph đưa tay xoa đầu Ryan.

“Bác Josh ơi, Ryan tới đây để xem Jessica và nghe bác kể chuyện đó.” – Michelle nhanh nhảu.

“Àh, lại một đứa trẻ nữa bị Jessica mê hoặc. Vậy thì bây giờ Jane và Michelle chỉ cho Ryan xem Jessica trong khi bác vào bếp lấy chocolate nóng và bánh sữa ra nhé.” – Joseph nói cùng một cái nháy mắt tinh nghịch như trẻ con.

“Vâng, bác Josh!” – Hai cô bé đồng thanh – “Đến đây Ryan.”

Và trong khi Joseph chuẩn bị cho một buổi tiệc trà nho nhỏ thì Jane và Michelle đã dẫn Ryan đến bộ sưu tập của ông.

“Ryan, đây là Jessica. Xinh quá là xinh đúng không?” – Michelle hào hứng.

“Wow… Đẹp quá! Đẹp tuyệt!” – Ánh mắt Ryan sáng lên khi nhìn thấy con búp bê Công Chúa đang ngồi trên chiếc ghế bạc.

“Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà! Cậu còn dám bảo là con trai không thích búp bê không?” – Jane hí hửng.

“Tớ…” – Cậu bé Ryan vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào Jessica.

“Nếu cậu mà nghe truyện bác Josh kể, tớ đảm bảo cậu sẽ thích mê Jessica cho mà xem, Michelle nhỉ?”

“Đúng vậy! Bác Josh vừa làm búp bê đẹp mà vừa kể chuyện cực hay nhé!”

“Jane… Michelle… Tớ… tớ có thể cầm Jessica trong tay và ngắm kỹ hơn được không?” – Ryan nói giọng hồi hộp.

Ryan mới nói tới đây mà hai cô bé Jane và Michelle đã sừng sộ lên:

“Không được, tuyệt đối không được! Cậu có biết Jessica rất đẹp và phải được nâng niu không hả?”

“Đến tụi tớ còn chưa dám cầm Jesscia trong tay nữa là. Cậu, tuyệt đối không được!”

Ryan lúng túng:

“Nhưng mà… tớ sẽ không…”

Câu nói ấp úng của Ryan đột nhiên bị xen lẫn vào tiếng gọi của bác Joseph trong nhà bếp:

“Jane, Michelle! Hai cháu vào đây mang đĩa bánh sữa lên phòng khách giúp bác nào…”

“Dạ! Tụi cháu vào liền nè bác.”- Hai cô bé nói vọng vào bếp rồi lại quay sang nhìn Ryan – “Không được lấy Jessica xuống đâu đó!”

Hai cô bé kết thúc câu nói bằng cách chạy thật nhanh vào bếp, để mặc cho cậu nhóc Ryan vẫn còn đang tần ngần đứng đó. Ryan ngước đôi mắt ti hí của nó lên chiếc kệ nơi Jessica đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế bạc. Nó không hiểu tại sao nó lại bị cuốn hút như vậy, đây là lần đầu tiên nó bị cuốn hút bởi một con búp bê. Jessica đẹp như một nàng công chúa thực sự, nó không thể nào từ chối vẻ đẹp đó. Nó rất muốn chạm vào Jessica, dù chỉ một lần trong đời thôi cũng được. Phải chi nó có thể chạm vào được, phải chi không ai ngăn cản nó…

Nghĩ đến đây, Ryan bèn giơ đôi bàn tay nhỏ xíu của nó lên chiếc kệ. Chỉ là một chút thôi và nó sẽ trả Jessica về ngay trước khi bác Joseph, Jane và Michelle biết…

Nó nhón chân lên, đôi mắt ti hí mở to hết cỡ.

Và nó thấy, Jessica đã gần nó hơn bao giờ hết… Jessica còn đẹp hơn nữa khi nhìn ở cự ly gần như thế này…

“RYAN! CẬU LÀM GÌ VẬY?”

Ryan giật mình, tay nó run bắn đến nỗi buông rơi Jessica xuống. Và cho đến khi đầu óc nó kịp định thần lại thì nó thấy con búp bê Công Chúa tuyệt đẹp mang tên Jessica đã nằm ngay dưới chân nó. Nó bàng hoàng. Nó… vừa làm gì thế này?

Nó vừa làm rơi Jessica. Nó vừa làm rơi con búp bê đẹp nhất, lộng lẫy nhất và hoàn hảo nhất xuống đất! Thế nào thì bác Joseph, Jane và Michelle cũng sẽ mắng nó một trận, và nó có thể sẽ bị yêu cầu bồi thường một khoản tiền để sửa chữa nếu Jessica bị hư. Nhưng nghiêm trọng hơn thế, nó đang bị cảm giác tội lỗi đè nặng. Nó cảm giác như mình vừa làm hỏng một cái gì đó tuyệt đẹp nhưng lại mỏng manh và dễ vỡ như pha lê, một cái gì đó đáng lẽ ra phải được nâng niu và chỉ được nhìn ngắm từ xa trên chiếc ghế bạc kia…

Nghĩ đến đấy, Ryan chợt nhận ra tim nó đang đập thình thịch. Người nó bủn rủn và tai nó loáng thoáng nghe thấy tiếng hét của Jane và Michelle ngay bên cạnh. Nó lặng người, gục đầu xuống.

Và đến khi nó đủ can đảm để ngẩng đầu lên, nó chợt nhận thấy ánh mắt buồn bã ngân ngấn nước qua cặp kính gọng sừng cũ mèm của bác Joseph… Ánh mắt buồn nhất mà một thằng nhóc 9 tuổi như nó từng thấy trong đời…

Chapter 4:

Màn đêm từ phía tây đổ ập xuống thị trấn nhỏ trong lòng thủ đô London. Cái lạnh của đêm mùa đông tháng 12 lại đến thật bất ngờ. Bên trong một ngôi nhà nhỏ, đồng thời là một cửa tiệm mang tên “Granger’s Toys”, người thợ làm đồ chơi già mang tên Joseph vẫn đang còn ngồi bên chiếc bàn gỗ, chăm chú sửa chữa một con búp bê. Con búp bê mang tên Jessica từng đẹp một cách hoàn hảo và lộng lẫy, giờ đây lại cần phải sửa chữa do sự bất cẩn của một đứa trẻ.

Jessica đã không còn lộng lẫy như lúc trước nữa. Con búp bê Công Chúa kiêu kỳ nhất, hoàn hảo nhất trong bộ sưu tập của Joseph giờ đây lại mang bộ dạng nhếch nhác như thế này: chân phải của nó bị gãy ở khớp gối, một bên khuôn mặt trắng hồng và hai cánh tay của nó bị trầy xước do bị va đập mạnh xuống đất. Chiếc vương miện của nó cũng rơi ra và bị móp méo.

Joseph thở dài nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tường sau khi gắn tạp lại khớp gối cho Jessica. 11h40, tuyết đã chuyển thành một cơn bão nhỏ từ lúc nào. Joseph đặt nhẹ Jesscia lên chiếc ghế bạc nhỏ của nó, chỉnh lại chiếc vương miện méo mó trên đầu nó rồi bước về phòng ngủ của mình. Ông quay đầu lại chiếc kệ, khẽ thở dài một lần nữa rồi đóng cửa phòng ngủ…

Chiếc đèn khí tỏa ánh sáng màu vàng vọt yếu ớt khắp căn phòng khách nhỏ. Kim đồng hồ quả lắc trên tường nhích từng nhịp đều đều, vang vọng khắp không gian yên tĩnh, hòa lẫn vào tiếng gió rít ngoài khung cửa kia…

11h45…

11h50..

11h55…

12h. Píng pong...! Chiếc đồng hồ treo tường gõ 12 tiếng. Khi tiếng thứ 12 vừa dứt hẳn, những con búp bê trên chiếc kệ kia lại cử động. Đầu tiên là những cái chớp mắt, quơ tay rồi vươn vai, đến những cử động toàn thân. Chúng đang sống, đang cử động như những thực thể thật sự.

Đêm nào cũng vậy, đúng 12h đêm, những con búp bê trong bộ sưu tập của Joseph lại bắt đầu cả một thế giới riêng của chúng. Thường thì chúng sẽ trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe vô số câu chuyện mà chúng biết, từ những câu chuyện thần bí ở phương Đông cho đến những chuyện vặt vảnh mà chúng quan sát được ngay bên trong cửa tiệm đồ chơi này; hoạt động theo đúng thân phận, cấp bậc mà Joseph tạo ra chúng như: chàng hề thì pha trò, hiệp sĩ thì múa kiếm, Vua và Hoàng Hậu thì tham gia tiệc trà cùng các nhà Quý tộc… Chúng có vô số điều để làm.

Nhưng ngày hôm nay, ngày hôm nay thì khác. Những con búp bê dường như không quan tâm gì đến hoạt động thường ngày của chúng mà chỉ tập trung vào một con búp bê khác – con búp bê Công Chúa mang tên Jessica. Chúng đang quây quần lại bên Jessica và thì thầm to nhỏ với nhau điều gì đó. Đầu tiên là những cái chỉ trỏ, những ánh mắt lén lút, dần dần những tiếng thì thầm đã bắt đầu to hơn…

“Nhìn cô ta kìa! Sao bây giờ lại hóa ra thế này?”

“Cô ta bị một đứa trẻ làm rơi từ trên kệ xuống đất đấy! Tôi đứng ngay bên cạnh cô ta nên thấy rõ lắm.”

“Mặt cô ta bị trầy xước rồi, còn chân thì bị gãy, chắc là không đi được nữa đâu.”

“Tôi dám cá là bây giờ trông tôi còn đẹp hơn cả cô ta nữa đấy!”

“Mà cô ta đang ngủ àh? Sao không thấy động tĩnh gì cả?”

Jessica vẫn đang ngồi yên trên chiếc ghế bạc của nó với đôi mắt nhắm chặt. Dường như linh hồn nó vẫn chưa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, hoặc có thể nó không muốn nhìn lũ búp bê kia và đang che giấu những cảm xúc của mình. Mặc dù nó đang gục đầu xuống với đôi mắt nhắm chặt, nhưng nếu để ý kỹ, bạn sẽ thấy đôi tay đang bấu hờ vào thành ghế của nó đang run lên từng hồi.

Nó – Jesscia kiêu ngạo, giờ đây phải học cách tự kiềm nén cảm xúc của mình… Trên đời này có điều gì độc ác hơn hình phạt này dành cho nó? Từ trước đến giờ, những con búp bê khác luôn phải im lặng khi nó lên tiếng và nó có thể tự do bộc lộ cảm xúc mà không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì. Mọi người đều phải lắng nghe nó. Mọi người đều phải tôn trọng nó. Bởi vì nó là người đẹp nhất và cao quý nhất! Nó luôn là người đẹp nhất, mãi mãi là người đẹp nhất! Vậy mà bây giờ…

Chỉ tại thằng nhóc ngu ngốc đó! Chỉ tại nó mà ta trở nên thế này! Nó nghĩ nó là ai mà dám chạm vào ta chứ? – Jessica thầm nghĩ và bất chợt nhận ra hàm nó cũng đang run lên vì tức giận.

“Xem này! Cô ta không ngủ đâu, cô ta giả vờ đó!”

Một con búp bê nữ mặc tạp dề đột nhiên đến gần Jessica và nâng cằm nó lên. Jessica giật mình ngẩng lên, mắt nó mở to hết cỡ vì hành động khiếm nhã vừa rồi của con búp bê kia. Nó ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên, nó không ngờ có ngày một con búp bê hạng xoàng lại khinh thường nó như vậy. Nó đang tức giận, thật sự rất tức giận, lòng kiêu hãnh của một Công Chúa không cho phép nó để lũ búp bê kia sỉ nhục nó như thế này. Chúng không xứng đáng, chúng không có quyền làm như vậy! Nó thật sự tức giận! Trong khi nó đang cố kiềm nén cơn giận thì lũ búp bê kia lại cố tình quấy rối nó. Nó thật sự không thể tưởng tượng được! Không thể nào tưởng tượng được!

Tất cả chỉ tại cái thằng nhóc ngu ngốc đó! Cả thế giới của nó đã chấm dứt.

“Ra là cô ta giả vờ, chắc là cô ta không muốn chúng ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp bị trầy xước nên mới làm như vậy…”

“Nhìn mặt cô ta kìa, trông còn thê thảm hơn lúc mới bị rớt xuống đất nữa…”

“Tôi nghĩ Joseph không sửa chữa được cô ta đâu, cô ta bị hư hỏng nặng quá mà. Gãy cả chân thì làm được gì nữa?”

“Có lẽ cô ta không nên ngồi ở vị trí đó nữa. Chúng ta nên có một công chúa khác đẹp hơn thay thế cho cô ta.”

“Uh, cô nói đúng. Giờ đây trông cô ta thật xấu xí tệ hại.”

“Có ai mà thích cô ta nữa chứ? Lũ trẻ bây giờ chắc hẳn không dám nhìn cô ta nữa đâu…”

Cơn tức giận của Jessica dường như đã lên đến đỉnh điểm. Nó thực sự đã chịu đựng quá sức có thể rồi. Cơn giận làm cho người nó run lên. Linh hồn nó thực sự đang rất giận dữ. Nó mở to đôi mắt màu xanh lam nhạt của mình và nhìn chằm chằm vào con búp bê vừa nãy. Sự lạnh lùng đột nhiên lan tỏa trong ánh mắt của Jessica và dường như cái lạnh đó còn khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn cả cái lạnh của mùa đông ngoài kia nữa. Vẫn nhìn chằm chằm vào con búp bê đó, nó khẽ nhếch môi. Âm hưởng trong giọng nói của nó vừa mang vẻ kiêu ngạo, vừa mang vẻ khinh bỉ.

“Mi vừa nói cái gì?”

“Ah…”

Con búp bê mặc tạp dề như bị đông cứng bởi ánh mắt đó. Nó chợt bước thụt lùi lại, co rúm. Môi nó run run và nó thậm chí còn không thể nói nên lời được nữa.

“Ta hỏi mi vừa nói cái gì?” - Jessica lập lại câu hỏi chưa có lời đáp của mình và nghiến răng nhấn mạnh từng chữ. Một tay vẫn còn bám chặt vào thành ghế, nó cố đứng thẳng dậy và nhấc mình bước lên một bước nữa.

“Ta… ta…”

Con búp bê kia càng lúc càng tỏ vẻ sợ hãi và co rúm hơn. Nó lắp bắp và cứ thụt lùi mãi.

“Sao? Mi không biết nói hả?”

Jessica cố nhấc mình tiến về phía trước thêm vài bước nữa. Phong thái của nó vẫn còn rất quý tộc và kiêu ngạo dù cho bộ dạng nó bây giờ không còn được như trước nữa. Chiếc vương miện móp méo được cài hờ trên mái tóc vàng đã không còn óng ả của nó rung lên trong mỗi bước đi khó nhọc mà nó gắng gượng. Nó ngước cằm lên và dùng tay kia hất tóc trong khi vẫn hướng ánh mắt màu xanh lam nhạt lạnh lùng của mình về phía đám đông.

Con búp bê nữ mặc tạp dề kia chợt run bắn mình. Đám đông xôn xao ban nãy giờ đây cũng im bặt. Không còn bất cứ tiếng động nào trong căn phòng khách nhỏ này trừ tiếng lách tách khe khẽ của than hồng còn cháy trong lò sưởi hòa vào tiếng rít âm u của màn đêm ngoài kia. Sự im lặng đó làm Jessica yên lòng. Cuối cùng thì bọn người kia cũng học được bài học về cách cư xử với một Công Chúa thực sự. Nó là một Công Chúa – một nàng Công Chúa thực sự. Nó khác với những con búp bê khác, bởi vì từ lúc được tạo ra, số phận của nó đã là một Công Chúa rồi, một nàng Công Chúa tuyệt đẹp. Và linh hồn nó, linh hồn được Thượng Đế ban tặng phải sống sao cho xứng đáng với số phận này!

Jessica tự thưởng cho mình một nụ cười nửa miệng tự đắc. Dù cho bộ dạng nó có như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là người có uy quyền nhất. Nó lại ngẩng cao đầu hơn. Khẽ khép hờ đôi mắt, nó quay đầu và cất bước về phía chiếc ghế bạc của mình. Nụ cười nửa miệng trên môi nó vẫn chưa tắt.

“Đừng tưởng rằng cô lúc nào cũng xinh đẹp!”

Một giọng nói dũng cảm vừa xé tan sự im lặng lạnh lùng kia. Giọng nói vừa phát ra tuy không lớn nhưng lại nhanh chóng lọt đến tai Jessica. Nó quay quắt đầu lại, nhìn trừng trừng vào đám đông và cố tìm ra kẻ vừa phát ra câu nói xúc phạm đó.

“Kẻ nào vừa lên tiếng? Nói!” – Jessica dùng giọng ra lệnh.

“Đừng tưởng rằng chỉ có vẻ bề ngoài mà cô được quyền xúc phạm người khác.”

Con búp bê chàng hề lên tiếng và ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó. Jessica từ từ xoay đầu về phía con búp bê chàng hề. Nó lại dùng đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn chằm chằm vào con bộ dạng của con búp bê kia. Cơn giận dữ của nó đang dần bộc phát, chỉ chực chờ trào ra bất cứ lúc nào.

Jessica trông còn đáng sợ hơn lúc nãy. Nó đứng thẳng lưng hơn, nâng cằm cao hơn và cố chỉnh cho giọng nói của mình lạnh lùng hơn. Nó bước vài bước về phía trước với giọng nói có âm vực cao một cách lạ lùng.

“Mi tưởng mi là ai mà dám nói câu đó?”

Con búp bê chàng hề dường như hơi lúng túng trong một tích tắc nào đó. Nhưng trước khi Jessica thấy được thái độ này, nó đã nhanh chóng chuyển sang bộ mặt cương quyết hơn. Với chiếc mũi đỏ mà đôi mắt màu xanh lá được tô đậm bằng thứ màu nước đặc biệt nào đó, trông nó còn buồn cười hơn trong bộ mặt cương quyết như thế này. Lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của Jessica, nó hít một hơi sâu và tách khỏi đám đông mà bước về phía trước.

“Mọi con búp bê mà Joseph tạo ra đều bình đẳng, dù cho vẻ bề ngoài của họ như thế nào! Cô may mắn hơn chúng tôi vì có được vẻ bề ngoài hoàn hảo đó, nhưng không có nghĩa là cô được quyền khinh bỉ hay xem thường chúng tôi như thế! Cô nghĩ cô là Công Chúa thật hả?”

Hít một hơi nữa thật sâu, nó nói tiếp:

“Chẳng qua cô cũng chỉ là một món đồ chơi thôi! MỘT MÓN ĐỒ CHƠI!!! Cô chỉ là đồ chơi của trẻ con mà thôi! Và làm ơn nhìn lại vẻ bề ngoài của cô bây giờ đi, nó còn thảm hại hơn cả tôi nữa đấy!”

Mọi cảm giác của Jessica như bị tê liệt trong một khoảnh khắc nào đó. Nó vẫn còn mở to đôi mắt và nhìn trừng trừng vào con búp bê chàng hề, nhưng dường như nó chẳng thấy gì cả. Một cảm xúc hoảng loạn và đau đớn khó hiểu đang dần xâm chiếm linh hồn nó. Không hẳn là quá đau, cũng không hẳn là quá hoảng loạn. Nó thật sự đang rất shock.

Một món đồ chơi…

Một món đồ chơi cho trẻ con ư?

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Tại sao chỉ trong vòng một đêm mà những con búp bê này lại đang hùa nhau chống lại nó?

Con búp bê rẻ mạt kia mà dám dùng cái giọng ấy với nó sao?

Nhìn lại đi, dù nó có bị rơi xuống đất, nó vẫn còn hơn lũ búp bê kia rất nhiều lần!

Nhìn lại đi…!

Jessica vẫn còn đứng bất động và dường như chẳng còn linh hồn nào trú ẩn trong bộ dạng đó nữa. Chân nó đã khụy xuống một chút và một tay nó vẫn còn đáng bám chặt vào chiếc ghế bạc kia. Nó cảm nhận được khớp chân phải bị gãy của nó đang rung lên một cách không kiểm soát. Đầu nó đã không còn ngẩng cao như khi nãy nữa. Chưa bao giờ nó mất bình tĩnh và tự tin như thế này. Chưa bao giờ…

Sự tự tin và kiêu ngạo của một nàng Công Chúa đâu rồi?

Có phải Thượng Đế đã ban cho nó tính cách này và có phải chính Ngài đang cướp mất của nó không?

Vậy thì xin Ngài hãy trả lại cho nó đi, mau trả lại cho nó đi. Bởi vì không có sự tự tin và kiêu ngạo đó, nó sẽ không còn là Jessica nữa rồi… Không còn là Jessica nữa rồi…

Nó là một Công Chúa cơ mà?

Con búp bê chàng hề nhận thấy sự im lặng của Jessica nhưng hình như nó vẫn chưa muốn buông tha cho cô nàng. Nó bất ngờ chạy nhanh về phía chiếc ghế bạc nơi Jessica đang đứng bất động ở đó, cúi người xuống để lấy chiếc gương nhỏ mà Jessica hay cầm để tự ngắm nhìn chính bản thân mình rồi giơ lên.

“Đây! Mau nhìn lại bộ dạng của cô đi! Xem rõ nó bây giờ thảm hại như thế nào!” – Con búp bê chàng hề kết thúc câu nói bằng cách soi thẳng chiếc gương vào khuôn mặt trầy xước của Jessica.

Dù không muốn nhìn, nhưng hành động của con búp bê chàng hề quá nhanh để ánh mắt của Jessica có thể tránh được khuôn mặt phản chiếu của mình trong chiếc gương nhỏ kia. Ngay cái khoảnh khắc ánh mắt nó bắt được hình ảnh của chính mình, nó đã bị shock thật sự. Nó không thể nào tin được, không thể nào hình dung được! Thượng Đế thật khéo đùa. Có phải Ngài đang trêu chọc nó không?

Jessica đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với một bên đầy vết trầy xước của nó trong gương. Nửa khuôn mặt bên phải của nó đã không còn nguyên vẹn như lúc trước nữa mà giờ đây thay vào đó là những vết xước nhỏ nhưng khá sâu. Những vết xước đó sẽ không mấy nghiêm trọng nếu như chúng không làm bong lớp sơn trắng hồng trên khuôn mặt xinh đẹp của nó ra. Lớp sơn đỏ ở một nửa môi của nó cũng theo đó mà bị bong ra. Hàng lông mi cong vút bên mắt phải của nó cũng đã rơi ra từ khi nào. Trông nó thực sự rất tệ hại, rất tệ hại.

Jessica bất giác đưa tay phải của nó lên chạm nhẹ vào lớp sơn bị bong tróc trên khuôn mặt của nó. Tay nó đang run lên từng hồi.

Ai…?

Ai vậy…?

Là nó đây sao? Là Jessica – nàng Công Chúa đẹp nhất và hoàn hảo nhất đây sao?

Tại sao nó lại thành ra thế này…?

Tại sao…?

Tại sao…?

Nó thực sự muốn điên lên rồi…! Nó điên lên rồi…!

“Không… Không phải ta… Không phải ta…” - Jessica cất tiếng, mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào gương. Giọng nói run run của nó đã mất đi âm vực cao cùng sự lạnh lùng từ bao giờ.

“Đừng cố tỏ vẻ ngạc nhiên như thế nữa, “Công Chúa” àh! Cô nên học cách chấp nhận bản thân đi là vừa!” – Con búp bê chàng hề vừa đáp vừa ném cho nó một cái nhìn tỏ vẻ thương hại.

“Mà cũng phải thôi, bây giờ cô xấu đến mức cả tôi cũng không nhận ra được đấy!” – Con búp bê thợ dệt đứng ngay sau lưng con búp bê chàng hề chợt lên tiếng.

“Đó là hình phạt dành cho sự kiêu ngạo của cô! Thượng Đế đã thấy tất cả những việc cô làm, và Ngài đang trừng phạt cô đấy!” – Lại có thêm một con búp bê hưởng ứng.

“Cô nghĩ sự kiêu căng và ngạo mạn đó mang vẻ “quý tộc” sao? Cô chẳng hiểu một chút nào cả, Jessica đáng thương àh.” – Búp bê Hoàng Hậu điềm đạm nói và tiến lên phía trước.

“Tôi nghĩ cô còn phải chịu hình phạt nặng hơn thế này nữa kìa. Như vậy là quá dễ dãi cho cô rồi đấy!” – Đám đông đã bắt đầu nhốn nháo hơn.

“Cô ta chắc còn phải bị rơi thêm vài lần nữa kìa!”

“Phải đấy! Nếu ngày mai cậu bé đó quay trở lại thì tôi chỉ mong cậu ấy đập cô ta xuống đất thêm vài lần nữa thôi…!”

“IM!!! IM HẾT ĐI!!!” - Jessica bất ngờ hét lên. Nó buông chiếc gương nhỏ rơi xuống rồi dùng hai tay bịt chặt tai mình lại. Đám đông chợt im bặt.

“CÂM MIỆNG NGAY!!! NẾU CÒN NÓI NỮA THÌ ĐỪNG CÓ TRÁCH TA!!!” - Jessica lại dùng giọng ra lệnh dù cho giọng nói của nó bây giờ mang đầy vẻ yếu ớt.

Con búp bê chàng hề dường như đã nổi giận thực sự. Nó tiến nhanh về phía Jessica rồi gỡ chiếc mũ lòe loẹt của nó ném vào người cô nàng. Đã đến nước này mà cô ta còn có vẻ ngạo mạn và kiêu căng như trước nữa. Nó và những con búp bê ở đây đã chịu đựng quá đủ rồi, quá đủ rồi! Nó phải thay mặt cho mọi người chấm dứt ngay cái chuyện này!

Jessica chợt co rúm người lại và thụt lùi về phía sau. Khớp chân phải bị gãy của nó lại run lên một cách dữ dội. Đây là lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được nỗi sợ hãi là như thế nào.

“Cô nghĩ cô còn…” – Con búp bê chàng hề nói.

“Robert!!! Xin cậu hãy dừng lại đi…!”

“Robert!!! Xin cậu hãy dừng lại đi…!”

Một giọng nói khác đột nhiên vang lên và trước khi con búp bê chàng hề mang tên Robert kịp nhận ra đó là ai thì chủ nhân của giọng nói đó đã chạy nhanh về phía Jessica. Giờ đây, nó đã đứng trước Jessica và cố dùng thân hình nhỏ bé của mình để che chắn cho cô nàng. Đó là một con búp bê có mái tóc đen nhánh ngắn tới vai mặc một bộ váy mỏng manh bằng vải sa-tanh trắng muốt. Con búp bê bé nhỏ đó có một đôi mắt trong suốt màu nâu hổ phách tuyệt đẹp. Con búp bê chàng hề biết đó là ai và trông nó đang ngạc nhiên hết sức.

“Tiffany bé nhỏ… Sao cậu lại…” – Nó nhìn Tiffany, ngập ngừng.

“Robert àh! Tớ xin cậu hãy dừng lại đi… Hãy dừng lại đi… Đừng làm Jessica phải đau khổ thêm nữa… Tớ cầu xin cậu đó…” – Tiffany nhìn nó bằng đôi mắt trong suốt màu nâu hổ phách. Dưới ánh sáng màu vàng yếu ớt của cây đèn khí trong đêm mùa đông lạnh buốt này, đôi mắt đó chợt sáng lên một cách kì lạ.

Đôi mắt của Tiffany… đẹp một cách kỳ lạ…

Chúng đẹp hơn bất cứ ngọn lửa nào trong màn đêm lạnh giá…

“Tại sao… cậu lại bênh vực cho cô ta…?”

“Vì tớ không muốn nhìn Jessica đau khổ… Tớ hoàn toàn không muốn…” – Giọng nói của Tiffany mang đầy vẻ cô đơn và chua xót.

“Tại sao…? Tớ không hiểu…? Cô ta có gì tốt chứ? Chẳng phải cô ta luôn xua đuổi cậu đó sao?” – Robert lại vặn hỏi.

Tiffany chớp nhẹ đôi mắt nâu nhỏ bé của mình. Gương mặt nó chợt ánh lên một nụ cười buồn. Tiffany xoay đầu về phía Jessica và nhìn cô nàng bằng đôi mắt nâu của mình. Ánh mắt nó mang đầy vẻ cô đơn. Ánh mắt đó thật đẹp, nhưng thật đáng tiếc nó lại mang cho người ta những cảm giác khó tả - buồn, cô đơn, và mong đợi.

Tiffany bé nhỏ đang mong đợi điều gì từ Jessica vậy?

Jessica đã nhận ra Tiffany đang nhìn nó. Nó chợt ngẩng đầu lên. Ngay cái khoảnh khắc đôi mắt lạnh lùng màu xanh lam nhạt của nó chạm phải ánh mắt nâu trong suốt của Tiffany, Jessica chợt nhận ra linh hồn nó vừa có một sự thay đổi nào đó – một sự thay đổi nhỏ và nhẹ nhàng, nhưng lại ảnh hưởng đến nó nhiều hơn nó tưởng.

Lần đầu tiên nó cảm nhận được một cái gì đó đẹp và mong manh đến vậy… Đó hoàn toàn không phải là nét đẹp mà nó đang sỡ hữu – sắc sảo và lạnh lùng… Hoàn toàn không phải… Vẻ đẹp này thật hiền hòa…

Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự ấm áp và bình yên trong đôi mắt của một con búp bê khác…

Lần đầu tiên trong đời, linh hồn kiêu ngạo của nó tình nguyện bị khuất phục bởi ánh mắt tuyệt đẹp này…

Cảm giác của nó lúc này… Là gì vậy?

Lạ lùng quá… Phức tạp quá…

Nó không hiểu… Hoàn toàn không hiểu…

Jessica vẫn đứng yên ở đó, bất động. Mặc dù đang muốn quay đầu đi để tránh ánh mắt đó, nó vẫn không tài nào cử động được. Điều này thật kỳ lạ… hết sức kỳ lạ…

Tiffany xoay nhẹ đầu về phía con búp bê chàng hề. Nó nhìn thẳng vào mắt con búp bê chàng hề rồi nói, giọng nói cương quyết nhất mà nó từng thốt lên trong đời:

“Sự hiện diện của Jessica đã là món quà vô giá mà Thượng Đế dành tặng cho tớ rồi.”

Tiffany hít một hơi sâu, rồi tiếp tục nói:

“Có thể cậu không hiểu được cảm xúc của tớ đối với Jessica, bởi vì chính bản thân tớ còn không hiểu được nữa mà… Nhưng tớ tin rằng Jessica không phải là người xấu, hoàn toàn không phải. Tớ đã nhìn thấy được điều đó trong đôi mắt của cô ấy… Đôi mắt của cô ấy, chúng cô độc chứ không hề lạnh lùng như mọi người nghĩ đâu… Robert àh, xin cậu đừng làm Jessica thêm đau khổ nữa…”

Tiffany để cho không gian chìm vào một khoảng lặng. Vẫn đang dùng thân hình bé nhỏ của mình che chắn cho Jessica, nó giữ cho đôi mắt cương quyết mang vẻ đượm buồn của mình xoáy thẳng vào đôi mắt đen láy của con búp bê chàng hề. Cả một thế giới của cảm xúc đang phản chiếu trong đôi mắt đó.

Con búp bê chàng hề vừa nãy cũng nhìn sâu vào đôi mắt của Tiffany, nhưng giờ đây nó đã xoay đầu đi. Nó không thể chịu nổi ánh mắt cương quyết đó, ánh mắt mà Tiffany bé nhỏ chưa bao giờ dùng với nó. Tiffany đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao nó không hiểu? Mà hình như nó chưa bao giờ hiểu cô bé cả… Chưa bao giờ… Tại sao Tiffany lại hay chọn một góc khuất sau chiếc kệ để ngắm nhìn Jessica? Tại sao Tiffany lại buồn khi Jessica mắng cô bé? Tại sao ngày hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, Tiffany vẫn đứng ở góc khuất đó? Và tại sao Tiffany lại cố gắng bảo vệ Jessica?

Nhưng…

Jessica đã không còn xinh đẹp như lúc trước nữa mà…

Jessica đã không còn là một Công Chúa hoàn hảo nữa mà…

Tại sao Tiffany bé nhỏ vẫn như vậy?

Tại sao…?

“Nếu mọi người vẫn không thể tha thứ cho Jessica… thì hãy để tôi chịu thay hình phạt đó… Xin mọi người…”

Những lời nói cương quyết của Tiffany làm con búp bê chàng hề giật mình. Nó lại xoay đầu sang nhìn Tiffany. Nó không thể nào tin được… Không thể nào… Tiffany chắc bị mất trí rồi…

Đám đông đã bắt đầu rộ lên một lần nữa.

“Xem Tiffany nói gì kìa...”

“Con bé ngốc quá…”

“Sao lại đi bênh vực cho cô ta chứ?”

“Con bé bị mất trí rồi… Sao lại tự làm khổ bản thân mình như thế chứ…?”

“Jessica có gì tốt đâu…”

“Tiffany àh…” - Con búp bê chàng hề nhìn Tiffany và nói.

“Robert… Tớ xin cậu…”

“Tiffany àh… Cậu… cậu thực sự muốn như thế sao…?”

“Uhm… Chỉ cần tớ có thể bảo vệ được cho Jessica…”

“Tiffany àh…”

“Tớ sẽ không bao giờ hối hận…”

Con búp bê chàng hề nhìn Tiffany một cách xót xa. Nó biết dù nó có nói gì đi chăng nữa, Tiffany bé nhỏ sẽ vẫn cương quyết và không thay đổi ý kiến của mình. Nó đã nhìn thấy sự cương quyết đó trong đôi mắt của Tiffany – đôi mắt có những ánh lửa nhỏ đang nhảy múa.

Robert bèn nhìn về phía đám đông. Họ vẫn chỉ đang xì xầm chứ chưa hề có động thái nào cả. Nó biết, họ đang chờ quyết định của nó, nó biết rõ điều đó. Việc nó đứng lên chống lại Jessica đã chứng tỏ một cách hiển nhiên rằng nó bây giờ đã trở thành người ra quyết định cho hành động của họ rồi.

Nó đang lưỡng lự… Nó thực sự không biết phải làm gì…

Nó muốn dạy cho Jessica một bài học, cho đến khi cô nàng vứt bỏ cái sự kiêu căng và ngạo mạn quá đáng của mình đi. Nó và mọi người ở đây đều muốn như vậy.

Nhưng nó lại không muốn làm cho Tiffany buồn. Nó càng không muốn Tiffany phải gánh chịu bất cứ sự trừng phạt nào cho thái độ của Jessica cả. Tiffany bé nhỏ có một linh hồn rất tốt. Cô ấy đáng lẽ ra phải được hưởng nhiều ưu ái hơn nữa kìa…

Con búp bê chàng hề xoay đầu về phía Tiffany và Jessica một lần nữa. Ánh mắt đó, ánh mắt cương quyết đó… vẫn không đổi…

Và ánh mắt đó thôi thúc nó phải đưa ra một quyết định.

“Mọi người… chúng ta nên dừng lại thôi… Tôi nghĩ có lẽ Jessica đã nhận được bài học về cách cư xử của mình rồi…”

Robert quay đầu về phía đám đông và nhận ra ngay sự bất bình từ phía những con búp bê khác. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vòng một vài phút và chúng bắt đầu tản ra nhiều phía. Những con búp bê ở đây là vậy, chúng dễ ghét và dễ quên hơn con người rất nhiều. Linh hồn của chúng, những linh hồn được Thượng Đế ban tặng thực sự rất đơn giản. Chúng hầu như không có nhiều “cảm xúc” và không hiểu mấy về định nghĩa và những cung bậc khác nhau của “cảm xúc”, chúng chỉ là đang sống một cuộc sống rất đơn giản khi cái thế giới về đêm kỳ diệu của chúng được bắt đầu bằng 12 tiếng gõ của chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường kia mà thôi.

Vì vậy mà chúng không thể nào hiểu được hành động kỳ quặc của Tiffany, chúng không thể nào hiểu được. Tại sao Tiffany lại đứng ra bảo vệ cho Jessica? Có lẽ, trong suốt chặng đường dài trong cuộc đời chúng, chúng sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Không ai dạy cho chúng nhiều cảm xúc như vậy cả.

“Rob… Của cậu đây…”

Tiffany vội nhặt chiếc mũ lòe lẹt của con búp bê chàng hề lên và chạy về phía nó khi nó chậm chạp bước đi cùng với đám đông.

Con búp bê chàng hề dừng lại khi nghe tiếng gọi của Tiffany từ đằng sau.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm…” – Tiffany nhẹ nhàng nói và chỉnh lại chiếc mũ trước khi cô bé nhón chân lên và đặt nó trở lại ngay ngắn trên mái tóc màu hung xoăn tít của con búp bê chàng hề.

Con búp bê chàng hề không nói gì, nó xoay lưng lại và bỏ đi.

Tiffany đã nhanh chóng trở lại bên cạnh Jessica. Jessica vẫn còn đứng ở đó, tay bám chặt thành ghế và dựa hẳn người vào chiếc ghế bạc của nó. Tuy Jessica vẫn đứng im bất động nhưng dường như chiếc chân phải của nó đã trở nên rất yếu rồi. Chiếc chân ấy đang run lên một cách bất thường. Có vẻ như nó cần ngồi xuống ngay bây giờ, nhưng tại sao nó lại không thể nào cử động được thế này? Nó không thể cử động được nữa ư? Tại sao vậy?

Vì ánh mắt của Tiffany ư?

Có phải như vậy không?

Làm ơn nói với nó là không phải đi…

Nó sợ cảm xúc này lắm…

Tiffany đã tiến gần hơn về phía Jessica, tuy nhiên, nó vẫn im lặng mà không nói một lời nào cả. Jessica vừa trải qua một cơn chấn động lớn, và Tiffany biết rằng nó phải hết sức cẩn thận để không làm phiền Jessica thêm nữa, nó không muốn Jessica phải bận tâm vì bất cứ điều gì nữa, kể cả sự hiện diện của nó. Tiffany nghĩ có lẽ giờ đây nó nên hỏi thăm Jessica thật nhỏ nhẹ rồi dìu cô nàng ngồi xuống chiếc ghế bạc, sau đó lại đứng vào một góc khuất và lặng lẽ nhìn ngắm Jessica như mọi ngày. Nhưng Tiffany không thể nào cưỡng lại cảm giác của nó lúc này, cảm giác muốn được ôm Jessica vào lòng, cảm giác muốn truyền hơi ấm cho Jessica trong đêm mùa đông lạnh giá này, cảm giác muốn được bảo vệ cho Jessica…

Tiffany muốn được làm mọi thứ cho Jessica. Và nếu có thể thì nó còn muốn làm nhiều hơn nữa… Làm nhiều hơn nữa…

Nó muốn giữ chặt lấy Jessica bằng cả đôi tay và tâm hồn của mình…

Và nó muốn giữ chặt như thế… mãi mãi giữ chặt như thế… không bao giờ buông ra…

“Jessica… Jessica àh…”

Tiffany nói thật khẽ khi nó đang đứng sát bên cạnh Jessica. Con búp bê Công Chúa mang tên Jessica vẫn còn đang cúi mặt xuống, im lặng và không có vẻ gì sẽ đáp lại câu nói đó của Tiffany.

“Jessica… Tớ đỡ cậu ngồi xuống nhé…”

Tiffany khẽ cúi người xuống để nhìn khuôn mặt của Jessica, nó đang dùng đôi mắt nâu hổ phách trong suốt của mình nhìn thẳng vào đôi mắt của Jessica. Jessica nhận ra ánh mắt của Tiffany, trong một khoảnh khắc nào đó, nó nhận ra mình vừa lúng túng và ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Cảm giác này trước đây chưa hề xảy ra với nó. Điều này thật kỳ lạ…

Tại sao chỉ trong vòng một đêm, cảm giác của nó lại thay đổi nhiều như thế này vậy?

Jessica nhận ra mình đang nhìn sâu vào mắt của Tiffany vì nó biết rằng nó vừa nhìn thấy một vài ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt ấy. Với cảm giác lúng túng khi biết rằng Tiffany cũng đang nhìn sâu vào mắt của mình, Jessica lại thấy ngượng hơn bao giờ hết. Và cho đến khi linh hồn nó ổn định trở lại, nó mới nhận ra rằng mình đang trả lời Tiffany.

“Hmm… Uh… Uh…”

“Uh… vậy cậu bám chắc vào người tớ nhé, tớ sẽ đỡ cậu ngồi xuống…” – Tiffany cười tươi. Cuối cùng thì Jessica cũng đã cho nó một cơ hội rồi.

Tiffany chìa một bàn tay nhỏ xíu của nó về phía Jessica và mỉm cười. Đôi mắt nâu và nụ cười ấy lại một lần nữa sáng lên trong đêm đông tĩnh mịch này.

“Jessica àh… hãy đưa tay cậu cho tớ…”

Jessica ngẩng đầu lên nhìn Tiffany. Khi ánh mắt của cả hai lại chạm nhau một lần nữa, Jessica chợt cảm nhận được một sự thay đổi nữa bên trong nó. Một sự thay đổi – vẫn rất nhẹ nhàng – nhưng vẫn tác động đến nó rất mãnh liệt. Nó chợt nhớ đến cái cảm giác đầu tiên khi linh hồn nó vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ thật dài, cảm giác những tia nắng đầu tiên của một ngày mùa thu tuyệt đẹp tràn ngập trong đôi mắt nó, cảm giác những giai điệu nhẹ nhàng của Mozart vang vọng trong tâm hồn nó…

Đó là cảm giác đầu tiên khi nó nhìn ngắm thế giới xung quanh này…

Đó là cái ngày Joseph vừa hoàn thành xong nó…

Đó là cái ngày nó biết mình là Jessica – con búp bê Công Chúa đẹp nhất là kiêu kỳ nhất…

Jessica dường như không còn nhớ cảm giác đó nữa, nó tưởng chừng như nó đã quên mất rồi. Và có lẽ nó sẽ còn nghĩ là nó chẳng có cảm xúc đó nữa nếu như nó không rơi thật sâu vào ánh mắt của Tiffany như thế này… Bất chợt, Jessica dường như bị hút vào những cảm xúc đó - những cảm xúc bình yên và nhẹ nhàng làm linh hồn nó dễ chịu hơn bao giờ hết.

Vẫn còn nhìn sâu vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp của Tiffany, Jessica chợt giơ nhẹ bàn tay phải của nó về phía trước. Nó biết nó có thể tin tưởng ở Tiffany, nó chỉ có thể tin tưởng vào Tiffany mà thôi…

Những ngón tay nhỏ của Jessica đang chạm nhẹ vào bàn tay của Tiffany. Ở đâu đó trong tâm hồn của cả hai, có một cảm xúc nhỏ vừa được hình thành. Và nó cứ từ từ lớn lên, từ từ lớn lên, từ từ tràn ngập tâm hồn của hai con búp bê đang đứng cạnh nhau trong ánh sáng màu vàng yếu ớt giữa màn đêm tĩnh mịch này.

Thêm một chút ấm áp cho ngọn lửa trong đêm mùa đông, thêm một chút ánh sáng cho màn đêm bớt đi vẻ đáng sợ và lạnh lùng, thêm một chút ngọt ngào cho cốc Chocolate nóng vào buổi sáng tinh mơ…

Thêm một chút quyết tâm cho một linh hồn với ước nguyện được suốt đời che chở cho một linh hồn khác…

Và thêm một chút tin tưởng cho một linh hồn đang cần được yêu thương và bảo vệ…

Jessica mơ màng nhìn xuống bàn tay nhỏ của Tiffany và bất ngờ, nó rút nhanh bàn tay của mình lại. Jessica yếu ớt quay đi và cố giấu bàn tay của nó đi.

“Jessica àh… Cậu… cậu sao vậy?” – Tiffany lo lắng hỏi.

“Cậu… vẫn chưa tin tớ, phải không Jessica?”

Tiffany chợt cúi đầu xuống khi thấy Jessica vẫn còn quay mặt đi và không trả lời. Có lẽ là vậy rồi… Có lẽ đối với Jessica, nó vẫn chỉ là một con búp bê xấu xí và tầm thường mà thôi… Có lẽ Jessica sẽ không bao giờ tin tưởng nó đâu…

Vừa mới nghĩ đến đây thôi, Tiffany lại cảm nhận được sự đau nhói nơi ngực trái của nó một lần nữa.

“Không… Không phải… Tay… tay của tôi…” – Jessica đột nhiên lên tiếng. Thật kì lạ là giọng nói của nó lúc lại mang đầy vẻ này yếu ớt.

“Tay của cậu…? Tay của cậu làm sao?” – Tiffany ngẩng đầu lên, nó lo lắng hỏi.

“Tay… tay của tôi… không còn đẹp… như lúc trước nữa…” – Jessica chua xót nói.

“Jessica àh…”

Tiffany vội vàng tiến sát bên cạnh Jessica. Nó khẽ đưa hai bàn tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn màu vàng óng của Jessica.

“Jessica àh… Cậu đừng nghĩ vậy chứ…”

“Cậu… cậu sẽ không cười nhạo tôi chứ? Cậu… sẽ không như… bọn họ chứ…?” – Jessica nói giọng yếu ớt. Trông nó bây giờ mất bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Không… Tớ sẽ không bao giờ như vậy đâu… Không bao giờ… Jessica àh… Hãy đưa bàn tay của cậu cho tớ…” – Tiffany thì thầm khi nó tiến sát về phía Jessica hơn.

“Tôi… tôi đã không còn đẹp như lúc trước nữa…” – Jessica chợt cúi mặt xuống thấp hơn. Có lẽ nếu có nước mắt, chắc hẳn nó đã khóc nấc lên rồi…

“Cậu là Công Chúa của tớ, Jessica àh. Đối với tớ, cậu lúc nào cũng đẹp một cách lộng lẫy và rực rỡ cả. Cậu giống như ánh sáng duy nhất trong màn đêm tĩnh mịch vậy, ánh sáng duy nhất mà tớ lúc nào cũng bị cuốn vào mà không bao giờ thoát ra được. Dù cậu có như thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn mãi là Công Chúa của tớ… Tớ dùng linh hồn của mình để hứa với Thượng Đế điều đó… Và tớ sẽ không bao giờ thay đổi…”

Tiffany thì thầm khi nó dùng hai bàn tay bé nhỏ của mình cầm lấy bàn tay phải bị trầy xước của Jessica. Nó chợt cúi người xuống và hôn nhẹ lên bàn tay ấy. Nó ước rằng nụ hôn của mình có thể làm lành những vết thương của Jessica.

Jessica vẫn đứng im bất động. Ngay cái khoảnh khắc đôi môi nhỏ của Tiffany chạm vào bàn tay nó, nó cảm nhận được ngực trái của mình vừa rung lên một cách kì lạ. Cảm giác thật này… thật kì lạ…

Dễ chịu và bình yên…

Có một chút gì đó trong linh hồn nó vừa rạo rực, vừa chuyển động một cách mãnh liệt…

Tiffany ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt của Jessica. Nó mỉm cười nhẹ khi cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Jessica – sự thay đổi đó làm nó yên tâm hơn rất nhiều.

“Jessi… Tớ có thể gọi cậu là Jessi không, Công Chúa của tớ?” – Tiffany nhẹ nhàng hỏi.

“Uh… uh…” – Jessica thì thầm.

“Hãy gọi tớ là Fany… Fany Fany Tiffany…”

“Fany… Tên cậu là… Fany…”

“Jessi và Fany…”

“Jessi và Fany…”

Tiffany chợt đưa hai bàn tay lên vuốt mái tóc của Jessica một lần nữa. Và lại một lần nữa, nó hôn Jessica. Một nụ hôn ấm áp ở nửa bên khuôn mặt bị trầy xước của cô nàng.

Có phải thời gian đang ngừng trôi không…?

Jessica đang mơ màng nghĩ đến điều đó…

Vì với nụ hôn ấm áp đó, Jessica đã không còn cảm nhận được bất cứ điều gì khác ngoài Tiffany nữa…

Không tiếng lách tách khe khẽ của ngọn lửa nhỏ bên lò sưởi, không tiếng vi vu của ngọn gió đêm đông đang rít ngoài cửa sổ, không còn sự hiện diện của bất cứ một ai khác nữa…

Chỉ có nó và Tiffany mà thôi… Một thế giới với thời gian ngừng trôi chỉ của riêng hai người mà thôi…

“Tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, Jessi àh…”

Tiffany nói nhỏ sau nụ hôn ấm áp vừa rồi. Nó chợt dùng hai tay mình ôm lấy Jessica.

Và nó sẽ ôm lấy Jessica như vậy… Ôm chặt Jessica như vậy… Không bao giờ muốn buông ra…

TBC

cre:soshivn

Au da~ bo? FIc roi' :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro