[LONGFIC] Stranger Or Lover ?[Chap 30, 31], Taeny, Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 30

Sáng hôm sau

-Dậy đi! Một tên mặc vest đen bước đến đá vào chân giường khiến Tae giật mình tỉnh giấc.

-Đến lúc đi thay băng rồi! Tên đó nắm lấy cánh tay Tae kéo mạnh làm Tae khẽ kêu lên.

-Oppa, em đã bảo vết thương của cô ấy chưa khỏi hẳn rồi mà! SunMi đẩy người đàn ông qua một bên rồi khẽ dìu Tae

đứng dậy.

-Cô không sao chứ? SunMi vừa đỡ Tae bước đi vừa hỏi.

-Anh của cô từng chơi boxing à? Tae khẽ nhăn mặt vì vết thương.

-SunMi, nhớ canh chừng cô ta đấy! Hôm nay đại ca sẽ đến đấy! Cô ta mà biến mất thì oppa và em coi như "xong"!

-Em biết rồi! SunMi quay đầu lại đáp.

-Quái lạ, lão già "bán sống bán chết" này là ai mà đại ca lại bắt cóc đến đây vậy không biết? Người đàn ông nhìn

chăm chú vào chủ tịch Hwang đang giả vờ hôn mê.

(Căn phòng cách đó không xa)

-Vết thương đã khép miệng lại rồi! Khoảng ba hay bốn ngày nữa cô có thể đi lại bình thường rồi đấy! SunMi đang

tháo miếng băng quấn quanh chân Tae.

-SunMi chắc chắn là một cô gái tốt! Tae mỉm cười nhìn SunMi trong khi SunMi ngước nhìn Tae vì bất ngờ.

-Người tốt mới có thể chăm sóc "con tin" một cách cẩn thận như vậy, đúng không? SunMi không nói gì, lẳng lặng

băng vết thương lại cho Tae.

-Tại sao cô không hỏi ai đã sai khiến chúng tôi bắt cóc cô? SunMi ngồi xuống cạnh Tae.

-Chắc chắn SunMi sẽ nói cho tôi biết! Nên tôi không cần phải hỏi! Tae quay sang nhìn SunMi.

-Vì sao chứ?

-Vì SunMi là một cô gái tốt bụng! Tae mỉm cười.

(Căn phòng giam giữ chủ tịch Hwang)

-Đại ca! Em đợi anh từ nãy giờ! Người đàn ông quay sang cúi chào lễ phép.

-Ông ta vẫn chưa tỉnh lại à? Người được gọi là "đại ca" bước đến gần xem xét.

-Dạ! Em đã cho người canh giữ nghiêm ngặt! Xin anh cả yên tâm...

-Bốp! Chưa nói xong, người đàn ông đã bị tát một cái như trời giáng đến nỗi té xuống nền đất, hai tay ôm lấy bên má

đỏ ửng của mình nhìn người đối diện với ánh mắt khiếp sợ.

-Tao đã nói bao nhiêu lần rằng không được gọi tao là "anh cả"! Tao không phải là con của tên khốn ấy! Mày rõ chưa?

Nói rồi người đó bước ra khỏi căn phòng.

-Dù sao ông ấy cũng là bố của anh kia mà? Người đàn ông nhìn theo lẩm bẩm rồi bước theo.

-Chính là tên phản phúc ấy! Chính giọng nói không lẫn vào đâu được! Ông Hwang hoảng hốt khi nhận ra giọng của

kẻ đã hại mình.

-Phải tìm cách thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt! Nếu không con gái yêu của mình...nhưng bằng cách nào? Ông

Hwang nhìn xung quanh.

-Nhóc con đâu rồi nhỉ?

Hành lang

-SunMi vẫn chưa đến khu vui chơi đó lần nào à? Tae và SunMi đang đi về phòng.

-Vẫn chưa ạ! SunMi nở nụ cười buồn bã.

-Tôi sẽ dẫn SunMi đến đó chơi! Nơi đó thật sự rất tuyệt! Tae mỉm cười nói.

-Thật chứ?

-Nếu tôi có thể thoát khỏi nơi này! Tae bỗng nhìn thấy hai bóng người đang bước về phía mình, cô nhóc lập tức kéo

SunMi núp vào một góc tối và hẹp gần đó.

Hai bóng người bước vội qua nên không để ý xung quanh, nhưng từ góc tối, Tae vẫn có thể nhận ra một người: Dennis!

-Mình đoán không sai mà! Tên khốn này! Tae mãi nhìn theo bóng Dennis nên không để ý hai má SunMi đang đỏ dần

lên vì cả hai đang áp sát vào nhau giữa một chổ chật hẹp chỉ đủ cho một người.

-Chúng...ta đi ra được chưa vậy? Câu nói của SunMi làm Tae giật mình nhận ra cả hai đang ở trong tư thế khá là

"nguy hiểm"! Tae lập tức bước ra khỏi chỗ đó, đi nhanh về phòng, trong khi SunMi bước theo và khẽ mỉm cười.

-Phù, nếu để Fany biết được chuyện này,không biết cậu ấy sẽ làm gì mình nhỉ? Tae vừa đóng cửa phòng vừa lẩm

bẩm.

Ngay lúc đó, một bóng người kéo lấy tay cô nhóc vào một góc làm cô nhóc giật mình suýt nữa la lên nếu không nhận ra

người đó là ông Hwang.

-Suỵt! Ông Hwang ra hiệu im lặng rồi nhìn Tae.

-Ta muốn thoát khỏi nơi này! Con gái ta chắc giờ này đang gặp nguy hiểm! Con sẽ giúp ta chứ? Tae nhìn thẳng vào

mắt ông Hwang.

-Cô chủ, có người đã nhìn thấy một người trông giống ông chủ được khiêng lên một chiếc xe và chạy về phía cảng

biển! Người cận vệ thông báo.

-Cảng biển?Không lẽ... Fany khẽ nhíu mày, bỗng điện thoại chợt reo lên.

-Xin chào? Phó chủ tịch vẫn khỏe chứ? Giọng nói quen thuộc vang lên.

-Có phải anh đã bắt cóc cả ba tôi phải không?

-Cô đúng là thông minh thật! Nhưng không phải là "bắt cóc" mà là "chăm sóc đặc biệt"! Cô biết đó, người già mà!

Đầu dây bên kia cười lớn khoái chí.

-Tôi cảnh cáo anh: Nếu hai người đó xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy! Giọng Fany đầy vẻ tức

giận.

-Tôi sợ thật đấy! Ha ha ha! Không đùa với cô nữa! Đúng chiều nay, đem những thứ tôi yêu cầu đến! Hãy nhớ là chỉ

một mình cô đến thôi đấy! Nếu tôi phát hiện cô giở trò thì hai người quan trọng nhất của cô sẽ sớm lên "thiên đường"ngay!

Nhớ đấy!

(Bãi đất trống bỏ hoang)

-Cô thật đúng hẹn đấy chứ?! Người làm kinh doanh đúng làcó khác! Người đàn ông bước đến chỗ Fany đang đứng.

-Hai người ấy đâu? Fany nhìn xung quanh, không một bóng người.

-Tôi sẽ thả họ ngay nếu nhận được "thứ" đó!

-Làm sao tôi biết anh sẽ giữ lời hay không?

-Ya, con nhóc này làm mình phát bực rồi đây! Tên đó bước tới chỗ Fany với gương mặt đầy sát khí.

Trong khi đó

-Tao đi tìm cái gì ăn, mày ở lại canh chừng nhe!

-Đi nhanh rồi về! Mua cho tao nữa nhá! Căn phòng bây giờ chỉ còn một tên đứng bên ngoài.

SunMi mang hộp đựng đồ y tế bước đến mở cửa bước vào phòng.

Một lát sau

-Anh có thể vào giúp tôi một tay không? Tôi phải thay quần áo cho ông cụ này nhưng không đủ sức đỡ ông ấy dậy!

SunMi mở cửa nói với tên canh giữ cửa.

-Haizz, các người thật phiền phức đấy! Hắn bước tới vừa loay hoay đỡ ông Hwang vừa lẩm bẩm.

-Lão già này sao lại nặng dữ...

Bốp!

Tên canh gác tội nghiệp bị Tae giáng cho một cú như trời giáng vào đầu bằng chiếc hộp mà SunMi mang vào liền lăn ra

bất tỉnh.

-Đi thôi! SunMi bước ra ngoài quan sát rồi ra hiệu, Tae đỡ ông Hwang bước ra ngoài. Ba bóng người hối hả bỏ chạy

để lại tên lính bất tỉnh nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo...

-Bà lão đó thật quá đáng! Chỉ có bấy nhiêu đồ mà tính đến những 25000 won! Cả ba chợt nhìn thấy tên lính còn lại

đang cầm túi xách bước về phía mình vội núp vào một góc khuất.

-Không ổn rồi! Tae nhìn xung quanh, chẳng có lấy một lối thoát trong khi tên kia lại lăm lăm đi về phía mình,

cô nhóc nhìn ông Hwang và SunMi...

-SunMi, hãy chăm sóc bác đây cẩn thận! Hẹn gặp lại! Tae mỉm cười rồi toan bước ra ngoài.

-Đồ ngốc, con định làm gì vậy? Ông Hwang nắm lấy cánh tay Tae kéo lại.

-Chỉ còn cách này thì bác mới thoát khỏi nơi này để cứu con gái của bác thôi!

-Nhưng còn unnie...SunMi nhìn Tae với ánh mắt lo lắng.

-Đừng nhìn unnie với ánh mắt như vậy chứ? Unnie sẽ giữ đúng lời hứa mà! Tae mỉm cười nhìn cả hai rồi bỏ chạy.

-Hey, đứng lại đó! Tae cố tình để cho tên đàn em nhìn thấy và đuổi theo mình.

-Thằng kia đâu mà để con nhóc này trốn ra ngoài được nhỉ? Tae cứ chạy mãi, chạy mãi trong khi ông Hwang và

SunMi lợi dụng tình hình đó và thoát ra ngoài.

Tae và tên đàn em, người rượt kẻ chạy được môt đoạn xa thì Tae nhìn thấy trước mặt mình là ngõ cụt, sau lưng mình là

tên đàn em

-Hết đường chạy rồi nhá nhóc! Tên đó bước tới đánh cho Tae một cú trời giáng khiến Tae bất tỉnh, ngã gục xuống đất.

(Trong khi đó)

-Tôi đã bảo ngoan ngoãn giao "cái đó" ra nhưng hình như cô vẫn không hiểu nhỉ? Tên côn đồ bước tới giơ nấm đấm

trước mặt Fany.

-Bốp! Fany mở mắt ra, tên côn đồ ngã gục xuống đất.

-Em không sao chứ? Fany nhìn người đang đứng trước mặt mình.

-Bi oppa? Bi nở nụ cười đặc trưng nhìn Fany.

Trời lúc này đã về chiều....

Vẫn biết "ngâm fic" là tội lớn!

Nhưng sao tớ vẫn cứ "ngâm " hoài vậy nè!

Thành thật xin lỗi! Forgive me, please!

CHAP 31

Tae, gương mặt đầy vết máu bị buộc chặt vào ghế, trong cơn mê man, Tae nghe có tiếng người đang nói chuyện ở bên

ngoài.

-Em xin lỗi, thưa đại ca! Nếu em cẩn thận một chút thì...Tên đàn em chưa nói xong thì đã bị đánh một phát vào mặt

đến nỗi ngã lăn xuống đất.

-Mày đúng là đồ ăn hại! Giống như ông bố của mày vậy! Tên đại ca tức giận nói.

-Nó đâu rồi?

-Em đã trói lại rồi ạ!

-Dẫn tao đến đó, tao có chuyện muốn nói với nó! Nói rồi cả hai tiến đến căn phòng,nơi Tae đang bị giam giữ.

-Gọi nó dậy! Tên đàn em gật đầu bước ra ngoài, một lát sau trở vào với chai nước trên tay, hắn vẫy nước vào mặt

làm Tae giật mình mở mắt ra.

-Xin chào người quen cũ! Vẫn khỏe chứ? Tae mở to mắt nhìn người đang nhìn mình với nụ cười mỉa mai quen thuộc.

-Nhưng hình như trưởng phòng Kim đang không được khỏe thì phải?!

-Tên khốn! Tae trừng trừng mắt nhìn Denis.

-Vẫn còn đủ sức nguyền rủa nhỉ? Denis dùng tay bóp lấy hai má Tae một cách mạnh bạo.

-Fany của mày cũng thông minh đấy! Cho người đánh lén người của tao!

-Chỉ vì mày quá ngu ngốc mà thôi! Tae mỉm cười đầy khiêu khích.

-Ngày mai tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết! Hãy nói ít lại và cầu nguyện cho người yêu của mày đi nhóc!

-Xoảng! Denis quay lại nhìn, tên đàn em sơ ý làm rơi ly nước.

-Em xin lỗi! Tên đàn em cúi đầu một cách sợ sệt, hệt như một con thỏ đang đứng trước sư tử.

-Đi thôi! Denis bước ra ngoài sau khi đưa cái nhìn hộc hằn vào tên đàn em, tên đó vội vàng bước theo.

Ngay lúc đó, Tae liền chớp lấy cơ hội: mảnh thủy tinh vỡ đang dưới chân mình.

(Nơi ở của Tiffany)

Fany đưa chìa khóa vào ổ thì phát hiện cửa đã được ai đó mở rồi, cô nhóc ngước nhìn Bi, anh lập tức ra hiệu cho Fany đứng

sau lưng mình, nhẹ nhàng xoay tay đấm cửa rồi chạy đến túm lấy người đang đứng xoay lưng nhìn ra phía cửa sổ nhưng

rồi Bi lại nhanh chóng thu nắm đấm lại khi nhìn thấy mặt người đó.

-Appa?! Fany nhìn người đàn ông với cặp mắt ngỡ ngàng rồi chạy đến ôm chặt lấy ông khóc nức nở như một đứa trẻ.

-Thôi nào con gái! Sẽ chẳng có chàng trai nào dám đến với con khi nhìn thấy cảnh con khóc nhè như vậy đâu! Ông

Hwang mỉm cười vuốt nhẹ tóc Fany.

-Bố không sao chứ? Fany nhìn ông Hwang với ánh mắt lo lắng.

-Cũng may có một cô nhóc dễ thương giúp đỡ nên ba mới có thể trở về an toàn! Con bé tên gì nhỉ? Ba quên hỏi tên

con nhóc ấy mất rồi! Thật đúng là tuổi già! Ông Hwang tự đánh vào đầu mình.

-Ba đã ăn gì chưa? Để con gọi phục vụ...

-Anh chàng này...Ông Hwang quay sang nhìn Bi.

-À quên mất! Anh ấy là Ji Hoon, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều ! Fany mỉm cười giới thiệu.

-Xin chào Chủ tịch ! Ngài vẫn khỏe chứ ạ ? Bi cúi chào lễ phép trước ông Hwang.

-Ừh ! Ông Jung vẫn khỏe chứ ?

-Ba vẫn khỏe ! Cám ơn Chủ tịch đã quan tâm !

-Mọi chuyện...là gì vậy ? Fany mở to mắt khi nhìn hai người đàn ông nói chuyện với nhau.

(Nơi Tae bị giam giữ)

-Đại ca cứ yên tâm, em sẽ canh giữ thật cẩn thận ! Tên đàn em mở cửa xe cho Denis bước vào.

Bên trong căn phòng, Tae đang cố sức dùng mảnh thủy tinh cắt đứt dây trói, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay Tae

khiến máu nhỏ xuống nền nhà. sau một hồi, dây trói cũng bị cắt đứt, Tae cố lê cơ thể còn chút sức lực bước đến mở cửa.

Đúng lúc đó...

(Nơi ở của Tiffany)

-Là chủ tịch đã nhờ tôi tìm kiếm Fany sau khi Denis bảo rằng không biết Fany đã đi đâu ! Nhờ nguồn tin của người

bạn thám tử, tôi biết được Fany đã sang Hàn Quốc nên tôi đã sang đó, sau cuộc tìm kiếm vô vọng thì bất ngờ tôi lại gặp

Fany ngay tại tiệm cà phê của ba tôi, tôi đã định gọi điện báo cho chủ tịch nhưng điện thoại lại mất số của Chủ tịch và

Fany hình như đã đánh mất ký ức ! Bi giải thích.

(Nơi Tae bi giam giữ)

-Bịch ! Tae bị ném ngược trở lại phòng.

-Định trốn thoát à ? Denis đá một cú vào bụng khiến Tae ôm lấy bụng một cách đau đớn.

-Mày nghĩ ai cũng ngu ngốc à ! Denis đá tiếp vào bụng Tae.

-Chỉ vì sự xuất hiện của mày mà mọi kế hoạch của tao đều phải thay đổi ! Mày đúng là đồ sao chổi mà ! Denis đánh

tới tấp vào người Tae như một con thú khát máu, gương mặt Tae lúc này bê bết máu, cô nhóc không còn đủ sức để phản

kháng, chỉ biết nằm đấy chịu trận.

-Đủ rồi anh, anh sẽ đánh nó đến chết mất ! Chúng ta cần nó cho kế hoạch kia mà ! Tên đàn em ôm chặt lấy Denis

ngăn cơn khát máu của hắn lại.

-Tao sẽ khiến cho cô ta phải hối hận vì đã chọn mày thay vì tao ! Hắn quay lại dí mũi giày lên mặt Tae rồi móc điện thoại

ra.

-Alô ? Bạn của cô đang nằm trong tay tôi ! Ngày mai đúng 10h tối, mang những thứ tôi cần đến chỗ hẹn, không được báo

cảnh sát, đảm bảo rằng chỉ một mình cô đến đó ! Nếu không...

-Aaaaa ! Tae thét lên sau khi Denis dùng giày dẫm lên tay Tae.

-Tên khốn, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không được gì cả ! Fany tức giận nói.

-Tốt thôi, hãy làm theo đúng lời tôi nói...và bạn của cô sẽ được thả ra ! À, cô có muốn nghe một vài lời từ bạn của cô

không ? Denis mỉm cười đưa điện thoại kề tai Tae.

-Taetae, cậu không sao chứ ? Fany lo lắng khi lắng nghe đầu dây bên kia.

-Fany-ah...cậu dứt khoát...dứt khoát ...không được đến đó ! Nghe rõ chưa ?

-Hắn ta đã làm gì cậu vậy ? Alô ? Alô ?

Tút ! Tút ! Tút ! Bên đầu dây đã cúp máy.

-Có chuyện gì vậy Fany ? Ông Hwang nhìn khuôn mặt đang lo lắng của Fany.

-Không...không có gì đâu ạ ! Con về phòng trước đây ! Ba ngủ ngon ! Fany cố gắng mỉm cười rồi nhanh chóng bước về

phòng.

-Không biết con nhóc đó như thế nào rồi nhỉ ? Ông Hwang suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi.

-Alô ? Tôi cần cậu tìm giúp một người !

Trên nền đất, Tae đang nằm thoi thóp...

to be continuted!

Hi, I'm comeback! Keke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro