[LONGFIC] Stranger Or Lover ?[Chap 31cont], Taeny, Yulsic/ssvn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP XXXI (CONTINUTE)

Sáng hôm sau

-Chủ tịch Hwang ! Tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi ạ ! Ông Hwang đang ngồi phòng khách với tách trà bốc khói

nghi ngút trên bàn.

-Ừ ! Ông Hwang khẽ gật đầu nhìn người cận vệ.

-Chào buổi sáng, ba ! Fany bước ra từ phòng mỉm cười chào ông Hwang.

-Con có hẹn với ai à ? Ông Hwang nhìn Fany cầm túi xách bước ra khỏi cửa.

-Là một người bạn đã lâu không gặp từ hồi trung học thôi ạ! Fany trả lời rồi bước đi.

-Vậy...tôi xin phép! Người cận vệ cúi chào rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.

Trong phòng, ông Hwang cầm lấy tách trà đưa lên miệng...

Fany nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bước vào xe, nhấn ga. Phía bên kia đường, chiếc xe hơi đen bóng loáng vội vàng

bám theo.

(Nơi Tae bị giam giữ)

Một đám người bận toàn vest đen chạy vội vào bên trong, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách nhưng nơi đây chỉ toàn là mùi

ẩm móc, cây dại đua nhau mọc um tùm.

-Không có ai ở đây cả, thưa chủ tịch! Người đàn ông lôi điện thoại ra gọi.

-Cái gì? Cậu không tìm thấy bất cứ ai à? Ông Hwang tỏ vẻ lo lắng.

-Vâng ạ!

-Nghe này, bằng mọi giá, cậu phải tìm cho bằng được con bé ấy và lôi cổ tên phản bội Denis

về đây, cậu rõ chứ?

-Tôi rõ rồi, thưa chủ tịch!

(10h, bãi đất trống)

-Cô thật đúng giờ nhỉ? Denis đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói.

-Cậu ấy đâu? Fany nhìn xung quanh rồi quay sang Denis.

-Thứ tôi cần trước đã!

-Nhìn thấy Tae an toàn, tôi sẽ giao nó cho anh! Ánh mắt Fany lạnh lùng nhìn Denis.

-Cô có thể thương lượng với tôi à? Okie, tôi nhượng bộ cô một lần vậy! Denis hất đầu ra hiệu. Ngay lập tức, tên đàn

em dẫn Tae ra.

-Taetae, cậu không sao chứ? Fany nhìn thấy gương mặt bầm dập của Tae, cô nhóc hốt hoảng chạy đến xô tên đàn

em ra và ôm chặt lấy Tae.

-Taetae, cậu không sao chứ? Fany khẽ lay lay người Tae.

-Đồ ngốc, tớ...đã bảo đừng đến! Sao cậu cứ thích làm ngược lại lời tớ vậy? Tae thở một cách khó nhọc nhìn Fany đang

khóc.

-Thôi nào, tớ...vẫn ổn mà! Tae đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dài trên má Fany và khẽ mỉm cười.

-Cả hai người, đủ rồi đấy! Mau giao thứ đó cho tôi ngay! Denis bước tới kéo tay Fany rời xa Tae.

Đằng xa, Bi đang chăm chú theo dõi diễn biến, nghĩ đến lúc đã hành động, anh bèn đứng dậy định vòng ra đằng sau thì

bất ngờ bị một lực mạnh đánh vào gáy khiến anh ngất xỉu tại chỗ.

-Đại ca! Tên đàn em bước đến thì thầm vào tai Denis mấy câu rồi lui ra sau.

-Chúng ta có khách từ lúc nào vậy nhỉ? Denis mỉm cười nham hiểm nhìn Fany.

-Mang hắn vào đây! Denis liếc nhìn tên đàn em, ngay lập tức, một người đàn ông đang ngất xỉu bị lôi vào rồi ném

trước mặt Fany.

-Bi oppa? Fany hốt hoảng đỡ Bi ngồi dậy.

-Oppa, oppa không sao chứ? Fany khẽ lay Bi tỉnh dậy.

-Fany...tôi xin lỗi...Bi mở mắt nhìn Fany rồi nói với giọng yếu ớt.

-Tên khốn, đến khi nào anh mới chịu dừng lại hả? Fany thét lớn lên.

-Đến khi tôi có được thứ mình muốn! Denis ngồi xuống nâng cằm Fany lên định hôn lên môi Fany nhưng Fany đáp lại

bằng một cái tát như trời giáng.

-Con nhỏ láo xược này! Denis tức giận giơ tay định tát vào mặt Fany thì một cánh ta đã chặn bàn tay Denis lại.

-Đủ rồi đấy, tên khốn! Không được đụng vào cô ấy! Tae nhìn hắn với cặp mắt đầy sự oán hận.

-Okie, okie! Denis quay lưng đi rồi đột nhiên xoay lại đấm vào mặt Tae khiến cô nhóc té ngã xuống đất.

-Taetae! Fany hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Tae và bật khóc.

-Tớ xin lỗi, chỉ vì tớ mà cậu phải ra nông nỗi này! Tớ xin lỗi! Fany ôm chặt lấy Tae khóc nức nở.

-Aissh, có mau giao tài liệu đó hay không hả? Denis dần mất bình tĩnh, hắn bước tới kéo lấy tay Fany và nắm chặt

khiến cô nhóc đau đớn.

Ngay lúc đó, tên đàn em, mặt đầy máu chạy vội vã vào

-Đại ca...hắn chưa kịp nói lời nào thì bị một đạp khiến hắn nằm gọn dưới đất.

Denis chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị môt toán người ập vào đánh hắn tới tấp làm hắn ta chỉ biết chịu

trận.

-Mày có lá gan lớn nhỉ? Dám đụng đến con gái của Chủ tịch! Nói rồi người đó đấm vào bụng Denis khiến hắn nhăn

nhó đau đớn.

-Tiểu thư, cô không sao chứ?

-Tôi không sao! Fany chạy đến bên cạnh Tae giờ này đang nhắm nghiền mắt lại.

-Taetae, cậu không sao chứ? Trả lời tớ đi! Taetae!

Trước mắt Tae giờ này chỉ là một không gian tối tăm....chỉ nghe thấy giọng nói của người yêu thương gọi tên mình...tiếng xe

cấp cứu...

(Bệnh viện)

Phòng chăm sóc đặc biệt

Tae từ từ mở mắt ra, cô nhóc khẽ mỉm cười khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình với đôi mắt lo lắng.

-Cậu không sao chứ? Fany nắm lấy tay Tae.

-Tớ không sao! Chỉ là tạm thời không được ôm cậu thôi! Tae mỉm cười đáp.

-Cậu lúc nào cũng đùa được cả! Fany bật cười nhìn Tae.

-Nhưng hôn thì được chứ? Tae nói vơi nụ cười trên môi.

-Xung quanh chẳng có ai cả! Tae nhìn bộ dạng Fany đang ngó nghiêng.

-Nhanh đi! Fany mỉm cười trước cử chỉ hối thúc của Tae rồi từ từ cúi xuống gần mặt Tae, hai đôi môi gần chạm vào

nhau thì có tiếng mở cửa khiến cả hai vội vàng rời nhau ra.

-Con bé đã tỉnh lại rồi à? Là chủ tịch Hwang đang bước vào cùng với người quản gia.

-Vâng ạ!

Tae đưa mắt nhìn chủ tịch Hwang hồi lâu

-Bác? Fany...cậu quen ông ấy à? Tae nhìn Fany chờ câu trả lời.

-Ta là ba của Tiffany ! Tae mở to mắt nhìn người đang mỉm cười với mình.

-Xin chào, cháu tên là Kim Tae Yeon ! Cháu là bạn của Fany ! Tae, ngay lập tức bước xuống giường mặc cho vết

thương vẫn chưa lành, cúi đầu chào ông Hwang.

-Xin chào, nhóc con !Ông bước đến xoa đầu Tae.

-Cảm ơn cháu thời gian qua đã chăm sóc cho Fany !

-Dạ không có gì đâu ạ ! Fany cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều ạ ! Tae đáp.

-Con bé này à ? Ông Hwang quay sang nhìn Fany đang mỉm cười.

-Cháu có biết ở nhà, mọi người gọi nó là gì không, « chuyên gia gây rối » đấy ! Nó không làm vỡ thứ gì trong nhà là

giỏi lắm rồi đấy ! Đúng không quản gia Choi ?

-Đúng đấy ạ ! Quản gia Choi cười đáp.

-Ba ! Fany đỏ mặt vì xấu hổ.

-Cậu ấy đúng là « chuyên gia gây rối » đấy ạ ! Tae bật cười khi nghe ông Hwang nói.

-Ya, Kim Tae Yeon ! Fany hét to tên Tae.

-Tớ nói sai à? " Chuyên gia gây rối"? Căn phòng lúc này tràn ngập tiếng cười của ông Hwang và Tae.

to be continuted!

Hic, chỉ vì không biết mà phải đóng fic một ngày! Sorry mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro