Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian không ở cạnh Jessica giúp tôi nhận ra nhiều điều hơn. Không nói về khía cạnh tha hóa bản thân, chẳng có gì gọi là tha hóa khi mọi thứ em làm chỉ với 1 mong muốn khiến tôi trở nên đẹp hơn và dĩ nhiên sẽ dễ dàng để sánh đôi bên em.

“Nên nhớ rằng quần áo và nhãn hiệu nổi tiếng không có tội Kwon Yuri.”

Cái tôi muốn nói ở đây chỉ đơn giản là tâm trạng lúc nào cũng trong trạng thái hồi hộp, thần kinh thì căng như dây đàn lo sợ câu chia tay và gần như luôn suy nghĩ quá nhiều khía cạnh của 1 vấn đề để rồi gây ra những cãi nhau ồn ào không đáng có. Tệ hại nhất là những suy nghĩ tiêu cực ảnh hưởng tôi đến mức phải dọn ngược về căn hộ này của mình. Mà giờ có hối cũng đã muộn, chìa khóa nhà Jessica đã được để 1 cách ngay ngắn trên bức thư mà tôi đã viết khá dài dòng cho em cách đây 3 tuần.

“To: My dear!

Phải nói gì về việc này đây. Thời gian em đi, có gì đó không đúng trong Yul. Yul không hiểu được lý do vì sao chúng ta lại luôn cãi nhau và căng thẳng. Ngay cả khi chúng ta đã không liên lạc với nhau 1 thời gian nhưng rồi mọi chuyện lại vẫn như vậy. Em có nhận ra rằng cả 2 đều đang có vấn đề với đối phương không?

Hay nói đúng hơn là em có vấn đề với quỹ thời gian vì công việc tuyệt vời của mình và Yul có vấn đề với việc khó chấp nhận 1 mối quan hệ mà không bao giờ thấy được mặt bạn gái mình quá vài giờ đồng hồ chỉ vì cô ấy luôn bận rộn với các mẫu quần áo, mỹ phẩm mới nhất từ các nhà thiết kế danh tiếng. 

Và nó làm Yul có cảm giác như mình chỉ xứng đáng với suy nghĩ: “Ôi chủ bút của em. Hãy luôn là 1 nhà từ tâm với em đi nào. Những thứ quần áo, son phấn này đáng cả gia tài đây. Làm ơn hãy hiểu cho quỹ thời gian ít ỏi của em”. Tựa hồ như “Kwon Yu Ri – chỉ là đồ bỏ đi”

Ok, xem nào, Yul biết em sẽ nói Yul ích kỉ, chỉ nghĩ cho mình. Vâng thưa quý cô xinh đẹp, tài năng và…sao nhỉ? Hoàn hảo, yeah, chính xác, hoàn hảo. 1 cô gái hoàn hảo thì có thể dung hòa giữa công việc và người yêu 1 cách khéo léo, chẳng qua vì Yul quá đòi hỏi ở em thôi đúng không. Nhưng xin em hãy dành ra 1phút, à không, chỉ cần 10 giây để nghĩ: “Tình yêu của Yul dành cho em nhiều đến thế nào khi mà chỉ cần gặp em 3-4 giờ mỗi ngày là đủ”. Cân nhắc thêm rằng chúng ta ở cùng với nhau nhé!

Yul chợt nhận ra rằng, có lẽ xa nhau 1 thời gian sẽ tốt hơn đúng không em? Dĩ nhiên em sẽ không phải bị áp lực với 1 người luôn xem việc cạnh khóe công việc của em là niềm vui nữa, em cũng chẳng còn lo lắng cho bất kì chuyên đi công tác nào sau này sẽ luôn có 1 người suốt ngày lải nhải những thứ mà nghe thôi đã thấy như vác thêm cả tấn đá vào người. Và con đường sự nghiệp của em chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây đâu công chúa nhỏ của Yul à! Thật tuyệt vì điều đó. Yul chắc chắn đấy.

Yul biết em sẽ rất cô đơn khi quay về và không còn Yul ở đây, nhưng Yul đoán bất ngờ nhiều hơn. Uhm…Nhưng chẳng phải chúng ta cũng đã xa nhau trong thời gian vừa qua sao? Mọi viêc sẽ không quá khó khăn đúng không em…

Jessica của Yul!!! Dù có thế nào đi chăng nữa, xin hãy luôn tin vào 1 điều: “Yul luôn yêu em”

Nếu thực sự vẫn dành cho nhau, hãy tìm Yul ở nơi nào mà em biết chắc Yul sẽ đến vì Yul của em sẽ chẳng bao giờ dám tìm gặp em sau bức thư này nữa đâu. Nó thật tệ!

Kwon Yu Ri”

Rõ ràng chính bản thân tôi cũng không biết chính xác mình đã viết lan man đến mức không thể chấp nhận được. Vì sao ư? Vì tôi là tổng biên tập của 1 tạp chí văn hóa. Nhớ về bức thư ấy luôn khiến tôi mang 1 cảm giác xấu hổ và tội lỗi. Nhất là sau đêm qua, khi vô tình tôi lại gặp phải dị ứng ngay boong hình xăm tên “JESSICA” xinh đẹp ngang lưng. Nó khiến tôi nhớ về những kỉ niệm đẹp và cả những trò vui luôn mang 1 ý nghĩa lố lăng và phung phí. Hay đôi khi chỉ là những hành động lãng mạn nhỏ nhoi nhưng đủ khiến con tim của cả 2 phải đập một cách không kiểm soát.

Khi nhìn vào nó, tôi có cảm giác như Jessica đang ở ngay đây, ngay bên cạnh mình. Bỗng nhiên tôi tự hỏi có bao giờ Sica dành vài giây rỗi rãi để cuối xuống và nhìn vào hình xăm “YULSIC” được đánh dấu ở 1 vị trí khá quyến rũ trên cơ thể của em. Liệu em có bao giờ nhớ tôi và em vì sao đã có những hình xăm đáng yêu này không nhỉ? 

Bản thân tôi sau hôm cãi vả với Sica lần cuối cùng đã chọn cách im lặng để tập 1 thói quen không có em trong cuộc sống. Đương nhiên tôi biết Jessica sẽ cảm thấy kì lạ khi tôi không liên lạc trong cả 1 thời gian dài, nhưng lấy đâu ra thời gian để em bận tâm về vấn đề nhỏ nhặt ấy chứ. Có lẽ không cần phải có câu trả lời. Em quá bận rộn mà.

Những ngày gần đây, báo chỉ liên tục đưa tin về việc Jessica đã gây ấn tượng đặc biệt với giới thời trang trên toàn thế giới như 1 tài năng không thể bỏ qua. Và tôi có thể thấy sự kiêu hãnh về bản thân ánh lên qua đôi mắt không thể giấu vẻ mệt mỏi vì chẳng có 1 giấc ngủ đầy đủ cho cái danh hiệu “Phó tổng Vouge” của em. Có bao giờ em nhắc đến 2 từ: “Gượm đã” để dừng lại đôi chút mà nghĩ cho bản thân mình chưa nhỉ? Có lẽ là không kể từ lúc em đặt chân sang Paris. 

Hình xăm đêm qua khiến cả ngày nay tôi luôn phải suy nghĩ về cô gái có mái tóc vàng (nay đã được chuyển sang màu nâu mật ong, quý phái và trưởng thành). Nhưng tôi vẫn thích mái tóc vàng kiêu sa và đặc biệt ấy của em hơn. Nó làm tôi nhớ đến 1 Jessica của trước đây. Của thời điểm mà cả 2 mới quen nhau và cách cạnh khóe thói quen sinh họat, ăn mặc của em dành cho tôi.

Đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất cho dù luôn bị áp lực đè nặng lên đầu với ý nghĩ thể nào cũng bị cô nàng phàn nàn đủ mọi thứ về cái phong cách quê mùa, chữa mãi vẫn không khỏi của tôi. Nhưng có vẻ nó tốt hơn là 1 Jessica không phàn nàn nữa mà lao đầu vào công việc điên cuồng gần như đánh mất cả chính mình. 

Có đôi khi tôi muốn nhấc điện thoại chỉ để gọi và nghe em nói: “Xin chào” mà thôi. Vì tôi biết, em vẫn an toàn và khỏe mạnh. Vâng, nói thế thì thật là quá giả dối, vốn dĩ tôi cũng đôi khi muốn hỏi thăm em như bình thường. Tiếc là tôi không quá ngu ngốc đến nỗi chẳng nhận ra em ngủ còn không đủ, làm thế quái nào mà lại tiếp chuyện với tôi dù chỉ vài phút chứ. 

Theo như báo chí dự đoán thì chuyến đi kéo dài hơn 4 tháng (Có nghĩa là dài hơn 1 tháng so với dự kiến ban đầu) của Jessica đã thành công tốt đẹp, nghiễm nhiên cô ấy trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý và giới truyền thông. Xem nào, tôi có thể nói dối bất kì ai nhưng với bản thân thì không. Thành thật 1 tí thì tôi đã rất lo lắng xem liệu cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi đọc được lá thư mà tôi để lại. Giận dữ, buồn bã, bồn chồn hay hối hận. Cũng có thể là 1 kết quả tệ, hoàn toàn không cảm xúc.

Tôi thề rằng mình đã không thể ngồi yên trong văn phòng suốt cả ngày hôm nay và mắt thì căng hết cỡ để chờ cuộc gọi đến từ ID quen thuộc. Nhưng tuyệt nhiên ngoài mấy cuộc gọi từ vài kẻ rỗi hơi hoặc công việc thì chẳng thấy bóng dáng Jessica bén mảng vào được chút nào. Nó lại càng làm tôi tăng thêm hy vọng khi mở cửa nhà sẽ thấy em ngồi ngay ngắn trên sofa của tôi và nói: “Yul đã về rồi đấy à!?” để rồi lại 1 lần nữa thất vọng. 

Lúc chiều khi tan sở, tôi đã cố ý đánh xe vòng sang tòa soạn Vouge với suy nghĩ, có lẽ chỉ cần nhìn em khỏe mạnh từ xa là đủ. Nhưng Jessica của tôi từa hồ như bốc hơi ngay khi trở về vậy. Tôi đoán nàng vẫn đang miệt mài với bản báo cáo công tác hoặc nghỉ ngơi tại nhà. Cũng có thể đang uống cạn những ly rượu chúc mừng việc em thăng chức và cười hú họa với các anh chàng, cô nàng người mẫu khác.

1 cách cố ý tôi đánh xe đến trước căn hộ của Jessie và ngạc nhiên khi phát hiện mọi suy luận của tôi đều sai. Ánh sáng từ cửa sổ căn hộ của em là dấu hiệu cho tôi biết em vẫn đang ở nhà và có lẽ rất mệt mỏi sau chuyến đi dài. Theo như thông tin tôi được biết ngay khi đáp xuống sân bay em đã phải trải qua cuộc họp báo gấp kéo dài 2 giờ liên tiếp và sau đó lại tiếp tục làm việc với ban lãnh đạo. 

Đột nhiên tôi lại cảm thấy mình quá đáng khi tăng thêm nhiều áp lực cho em. Dám cá em đã hoàn toàn mệt mỏi để phải đọc lấy lá thư dài dòng kia của tôi. Và không cần phải đọc em cũng đã phần nào lờ mờ đoán được tình cảnh này khi suốt thời gian qua tôi và em hoàn toàn lở tịt đi sự hiện hữu trên đời của đối phương. 

“Giờ thì mi vui rồi chứ Yu Ri? Bạn gái mi sẽ hàm ơn biết bao khi mi vừa trút lên người cô ấy cả tấn lo âu, muộn phiền.”

Tôi thừa nhận ngay cái hôm viết lá thư ấy tôi hoàn toàn vô tâm không nghĩ đến việc em sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn khi được thăng chức. Từ nay đôi vai nhỏ bé của em sẽ gánh thêm nhiều công việc nữa. Sẽ còn những chuyến công tác dài hạn hơn. Nhưng có lẽ 1 lần dứt khoát sẽ tốt hơn cứ mãi làm tổn thương nhau bằng những câu cạnh khóe và sự mệt mỏi dài dẳng. 

Nhưng xem ra phần nào trong tôi vẫn hy vọng ngày mai. Ngày hôm sau, ngay sau đêm nay. Sau khi đã đánh 1 giấc dài no nê vào ngày chủ nhật không bận rộn để lấy lại những giấc ngũ đã mất ở Paris. Tôi sẽ nhận được 1 cuộc gọi nói gì đó về mối quan hệ của cả 2 từ em. Tuy nhiên, tôi vẫn tỉnh táo để nhậnn thức rằng điều đó có thể sẽ không bao giờ xảy ra. Dẫu sao thì hy vọng nhưng không đặt nặng thì có lẽ sẽ không khiến tôi phải chịu quá nhiều tổn thương

“Kwon Yu Ri đã học cách bảo vệ bản thân rồi cơ đấy. Nhưng lời khuyên tốt nhất có lẽ vẫn là gọi cho cô ấy dẫu cho cô ấy lờ tịt mi đi. Hãy nghĩ đến lá thư ngu ngốc mà mi đã để lại và cảm thấy hối lỗi đi nào”

_ Sica à! Yul đang nhớ em đấy 

Tôi thì thầm với ánh mắt vẫn hướng về phía cửa sổ nhà em khi ai đó vừa đưa tay kéo phăng rèm cửa lại vào lúc 8 giờ tối. Có lẽ em đang chuẩn bị lao mình vào giấc ngủ mà em đã luôn ao ước hơn 4 tháng quá. Jessica của tôi! Liệu tôi còn có thể nói như thế bao lâu nữa? Hay vốn dĩ mọi thứ đã kết thúc từ khi tôi viết bức thư ấy và ra đi. 

Phần nào trong thâm tâm tôi đang nghĩ rằng em có thể đã thấy được cái dáng điệu quen thuộc đang đứng trước chung cư và ngước ánh mắt chờ đợi lên căn hộ mà trước đây luôn tràn ngập tiếng cười từ những trò ngớ ngẩn và cả những kỉ niệm ngọt ngào. Dẫu sao đi nữa, quyết định chia tay là từ tôi. Tôi đã làm điều ngu ngốc ấy, giờ thì có hối cũng đã muộn. 

_ Chúc em ngủ ngon, công chúa nhỏ của Yul!

Rít hơi cuối cùng cho điếu thuốc mà từ nãy giờ vẫn nằm trên môi tôi. Những suy nghĩ quanh mối quan hệ giữa tôi và em đã khiến tôi quên béng đi mọi thứ ở hiện tại. Những ngày đầu đông này, thời tiết không quá lạnh lẽo nhưng cũng không hẳn là mát mẻ. Dĩ nhiên có ai đó bên cạnh để ôm vào lòng bao giờ cũng tốt hơn. Với tôi người đó sẽ chỉ có thể là Jessica Jung. 

Kéo cao cổ áo khoác mà trí nhớ kém cỏi của tôi ghi nhớ được là chiếc áo khoác đầu tiên em đã tặng tôi vào ngày tôi nhờ em chuẩn bị cho buổi ra mắt cuối cùng mà gia đình tôi đã sắp xếp như 1 cái cớ để gặp em ngày đó. Ơn Chúa là từ đó đến hiện tại tôi không phải bị bắt đi gặp mấy gã kém cỏi ấy nữa. Cảm giác khi luôn phải hành lễ với những người không quen biết thật chẳng dễ chịu chút nào.

Đến bây giờ, đã hơn 1 năm trôi qua từ ngày quen biết nhau. Tôi vẫn giữ lại chiếc khăn Hermes em đã thắt quanh cổ tôi mà theo lời em là khiến cho vùng cổ gợi cảm này bớt đi phần trống trải. Có vẻ như tôi chẳng bao giờ quên được bất kì câu nói nào của em cả. Mọi thứ càng lúc càng khiến tôi suy nghĩ về em nhiều hơn. Và giờ đây nó vẫn nằm trên cổ tôi như cách em đã nói.

Những kí ức về chúng tôi trước đây ám ảnh tôi suốt cả đoạn đường về nhà. Mặc dù tôi đã đứng dưới nhà em cho đến tận lúc thấy ánh sáng đã tắt, báo hiệu em sẽ không ra ngoài cho tiệc tùng nào nữa. Tôi thật sự như trút đi sự lo lắng ngay khi biết đuợc em đã vùi mình vào chăn ấm, ít nhất là vào thời điểm thiếu ngủ trầm trọng đến gần như không gượng dậy nổi này

“Kwon Yu Ri, mi trưởng thành thật rồi. Và sự tự tin của mi ngày càng khiến mi có vẻ sexy, già dặn hơn trước đấy. OK, giờ là đến phiên mi về nhà, ngủ 1 giấc thật sâu. Hãy bước đi và để lại cô nàng xinh đẹp kia phía sau đi nhé”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro