Final chap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần đúng. Và tôi vẫn trong trạng thái mơ hồ về buổi gặp gỡ tuần trước với em ở cửa café – nơi tôi đã hẹn. Cả tuần nay tôi đã không đến tòa soạn và xin nghỉ vì căn bệnh quái ác nào đấy. Mà chủ tịch hội đồng không dám lên tiếng dẫu cho biết rõ nó chỉ là lý do hoàn toàn có logic và đầy tính nhân văn sau khi tôi đã lao lực vì cái tòa soạn này sắp chết đến nơi. Cuối cùng thì lão béo, bụng phệ ấy cũng đã đặt bút xuống kí phép cho tôi. Và dẫu cho có nghỉ phép tôi vẫn luôn giải quyết mọi vấn đề từ xa nếu nhân viên báo cáo khẩn. Tệ thật, nghỉ làm chỉ để trong chờ Jessica. Điều này nghe có vẻ điên rồ thật, nhưng tôi thì đang làm nó đây.

Tuần thứ hai. Tôi bắt đầu có cảm giác hối hận về suy nghĩ tiêu cực này. Bỏ mặc cả tòa soạn tâm huyết của mình để chờ đợi trong vô vọng cô gái mà tôi không biết chắc khi nào cô ấy sẽ đến tìm mình. Dẫu cho tôi hàng ngày đều đến quán café ấy. Chỉ để chờ đợi ai đó. Quyển sách mang theo đã hai tuần nay vẫn chưa đọc được trang nào. Có vài câu hỏi cho bản thân mà tôi tự đặt ra: “Liệu Jessica sẽ chắn chắn đến đây. Vài ba câu hời hợt hôm ấy đã khiến tôi tệ hại như vậy sao?” Nhưng rồi lại thôi. 

Gạt phăng những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu nhanh hơn cả khi người ta gạt quyển sách trên bàn rơi xuống đất.

Sang đến đầu tuần thứ ba thì tôi bỏ cuộc, quá mệt mỏi. Sức chịu đựng của tôi khả dĩ vẫn nằm trong tầm giới hạn của một con người, chẳng có sự chịu đựng phi thường nào ở đây cả. Tôi không phải Chúa. Tôi chỉ là Kwon Yu Ri mà thôi. Và thời điểm tôi bắt đầu có cảm giác mình là trò chơi con xoay của Jessica thì tin tức về việc Jessica bỏ việc làm tôi phải suy nghĩ lại. Nhưng rồi thì đâu cũng vào đấy, quy luật là thế. Em nói và tôi chờ, có gì không rõ ràng trong tình thế ấy sao? Điều gì trong chuyện này làm tôi không hiểu rõ quy luật ấy nào? Tôi không phải dạng dốt nát đến độ không nhận ra vị thế của mình. Thế nên Chúa Nhật này sẽ là Chúa Nhật cuối cùng của sự chờ đợi. Vâng, chính ngày hôm nay. Một quyết định quá hay, siêu tuyệt, siêu đỉnh và siêu đúng đắn, tôi nghĩ bụng, rõ ràng không thể tuyệt hơn được nữa.

Tôi định bụng sẽ đến café để nói rõ về mối quan hệ giữa tôi và em, nếu có thể gặp mà dù có gặp hay không thì nó vẫn sẽ kết thúc và giải thoát, mọi việc đã quá mệt mỏi. Em vẫn là Jessica Jung hào nhoáng, xa xỉ bên ngoài và dù cho bên trong lớp quần áo đắt tiền hàng hiệu ấy có là cô gái mà tôi đã dành cả tình yêu to lớn nhất của đời mình cho cô ấy thì tôi thề rằng tôi vẫn sẽ từ bỏ mà thôi. Tôi thề đấy. Rồi tôi sẽ trở về Kwon Yu Ri thanh sạch như ngày nào, vẫn sẽ là tổng biên quèn và ăn mặc thứ quần áo vớ vẩn nào thuận tay nhặt được mà không lo có bất kì sự xét nét, săm soi nào. Kết thúc câu chuyện học đòi Prada của Kwon Yu Ri ở tại đây thôi nào.

“Bố khỉ kẻ nào bấm chuông cửa nhà tôi liên tục thế này? Nó sắp vỡ ra rồi đấy” 

Tôi lầm bầm trong khi cầm bàn chải đánh răng và nghĩ về việc sẽ kết thúc hoành tráng ra sao với Jessica trong tình trạng đầu tóc rối xù và quần áo thì vô cùng tệ, đến mức không chấp nhận được. Đoán chắc chỉ là ai đó gởi hóa đơn tiền cần thanh toán hoặc là bác bảo vệ tìm có việc gì đấy, cũng có thể là dịch vụ giao hàng tận nhà, biết đâu ai đấy có lòng từ tâm gởi tặng cho tôi một món quà gì thì sao nào? Ngoài ra còn có ai biết đến căn nhà gần như bỏ hoang này của Kwon Yu Ri nữa đâu. Mà dẫu cho đó là gì đi chăng nữa thì tôi biết chuông cửa nhà mình sắp nổ tung ra vì bị bấm liên hồi rồi kia kìa. Trong lúc chưa tỉnh ngủ hẳn tôi quên mất còn một người rất quan trọng trong cuộc đời. Và sự thật thì khi người ta không hy vọng trông chờ việc gì đó thì nó lại đến một cách rất hiển nhiên không lý do nào cả. 

Cửa bật mở và tôi chết đứng khi thấy cô gái ấy đứng trước cửa nhà mình diện chiếc áo măng tô lông thú dày sụ, điểm chú ý duy nhất tôi có thể nhìn thêm trước khi đóng sập cửa lại và chạy biến vào toilet chỉn chu mọi thứ của mình chỉ có thể là chiếc váy công sở Prada mà thôi. Tôi thề rằng tôi vẫn còn đang run rẩy và cố giữ bình tĩnh để mặc cho xong chiếc quần hiệu quái nào đấy mà tôi vớ phải khi tạt ngang qua phòng ngủ. Giờ tuyệt đối không phải là lúc để cánh cửa khốn nạn của tôi giở chứng, ôi Chúa ơi tôi không thể mở nó ra được. Và trước khi tôi kịp làm điều gì đó ngu ngốc hơn bình thường thì em đã cất giọng.

“Yul ổn chứ? Em nghe có tiếng động trong phòng tắm. Xin lỗi nhưng Yul không khóa cửa lúc nãy nên em vào luôn. Yul không phiền chứ?”

“Ồ không sao đâu em. Có gì là phiền. Em biết đấy, sáng tinh mơ mà, Yul vẫn chưa chỉn chu. Gặp nhau mà bị nói về vấn đề 

quần áo này thì có vẻ không hay lắm đúng không em?” Tôi nói và vẫn cố hết sức để mở cho được cái ổ khóa bị kẹt cứng này. 

Không khí căng thẳng và hồi hộp quá.

“Well, em không biết mình có nên vào đấy giúp Yul không nhỉ?”

“Yul nghĩ là không cần thiết, chỉ một phút thôi. Em chờ Yul ở sofa nhé!”

Tôi có cảm giác như mình chưa từng suy nghĩ bất cứ gì liên quan đến việc kết thúc, chấm dứt, chia tay hay gì đấy đại loại. Thậm chí cái cảm giác xa cách và bị bỏ mặc trong suốt năm tháng qua. Lại còn cả cái cách bị xoay như trò chơi. Hoàn toàn biến mất ngay lúc mắt tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà dù cho nhắm hay mở mắt tôi vẫn đều nhớ đến. Mọi thứ bây giờ chỉ đơn giản là cảm giác yêu thương và thân thuộc như bình thường, nói đúng hơn là như chưa có việc em rời khỏi đất nước Hàn Quốc này bao giờ cả.

Tôi biết bản thân mình muốn lao ra ngoài kia, ngấu nghiến lấy đôi môi nhỏ nhắn của em, ôm gọn cơ thể mỏng manh nhưng đầy nghị lực vào lòng và hỏi hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi đang xoay vần trong não tôi về tất cả những gì đã xảy ra. Sự giận dữ và quyết tâm chia tay của tôi đã bị thổi bay như cát trên biển vậy. Nhưng biết làm sao hơn, người đứng bên kia là Jessica Jung. Tôi chưa bao giờ có thể thôi choáng ngợp trước nét đẹp và sự quyến rũ của cô nàng tóc nâu ấy. Trước đây, bây giờ và có thể sau này vẫn sẽ như vậy.

Kwon Yu Ri, mi mất trí thật rồi. Liệu mi có đủ tự tin và tỉnh táo để nhận ra điều cô ấy đang làm là gì không. Ai đó làm ơn nói cho mi hiểu điều gì đang xảy ra đi nào? Xem kìa, chính mi còn không hiểu cái quái gì đang diễn ra ở đây. Cô ấy biến mất hút bên Paris rồi quay về và vướng hàng đống scandal. Cặp kè với anh chàng người mẫu nào đấy, cướp ngôi của chủ bút Vouge, rồi lại từ chức phó tổng…Làm mi chẳng bao giờ đứng ngồi trọn vẹn. Đừng bao giờ mở miệng ra mà nói mi yêu thích cảm giác được xem như trò chơi nhé! Sẽ chẳng ai tin đâu. Thôi ủy mị đi nào, bước ra ngoài và nói chia tay với cô ấy đi, hãy nói về việc mi đã khổ sở chờ đợi như thế nào, nói về tất cả những điều kinh khủng mi đã trải qua và giờ thì tên đã bay trúng đích. The End là điều tốt nhất mi có thể làm’

Lắc mạnh đầu để xua đi những suy nghĩ rối tinh mù trong não bộ. Cánh cửa phòng tắm rốt cuộc cũng đã có thể mở ra, dẫu sao tôi cũng đã chọn cách mở cho mình lối đi mới. Hoặc có Chúa mới biết đấy là lối đi cũ đã thông thoáng sang một con đường mới tốt đẹp hơn. Dẫu sao thì tôi vẫn không thể tránh được việc đối mặt với cô gái tóc nâu xinh đẹp có sự quyến rũ mang hơi hướm nguy hiểm. 

Nhìn lại lần nữa bản thân trong gương. Giờ tôi mới có cơ hội nhìn thấy chiếc quần Levis’s cũ rích của mình và áo pull Polo Sport. Dùng tay vuốt ngược vài lọn tóc bất trị lòa xòa nơi trán mà làm cách quái nào cũng chẳng chịu nằm yên. Giữ nguyên vị trí bàn tay trên tóc, tôi mở cửa và bước vào phòng ngủ tìm thứ gì đó khả dĩ có thể cột lại mái tóc của mình. Khi bước ngang qua phòng khách tôi thoáng thấy Jessica say đắm nhìn tôi không dứt mắt. Gượm đã, thế có đồng nghĩa trong mắt cô ấy tôi vẫn là hình mẫu hoàn hảo chưa suy suyển không nhỉ?

“Chào em” Tôi nói khi vẫn đang bận rộn với dây cột tóc phía sau. Vốn dĩ chỉ là cố làm việc gì đó cho không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng tôi đã biết mình là kẻ thiểu năng thật sự sau khi phát ngôn ra câu chào tệ hại nhất thế kỉ. Nhìn cái không khí này nặng nề đến không thở nổi rồi.

“Sao khách sáo với em vậy?” 

“Well, làm gì có. Chỉ là lịch sự thôi mà. Lâu rồi không gặp em!”

“Yul à, chúng ta có thể nói chuyện với nhau rõ ràng được không?” Jessica lại còn chẳng thèm quan tâm đến những câu ngại ngùng ban đầu, rõ ràng cô gái này không chỉ học được cách nói chuyện súng máy mà còn biết cách vào vấn đề một cách súng máy nữa. Tôi nên theo học kinh nghiệm thú vị này từ em. Biết đâu lại giúp ích được gì đấy. Chí ít là đỡ mất thời gian.

“Yul vẫn luôn dành thời gian cho em. Và hình như chỉ có em là quá bận rộn thì phải đấy bé cưng à”

“Em biết Yul rất khó chịu và đã có khoảng thời gian không vui vẻ vì em chọn cách không liên lạc gì với Yul khi trở về. Em xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả mọi thứ, thật lòng đấy. Làm ơn hãy chấp nhận lời xin lỗi của em” 

Tôi có thể thấy sự thành ý dâng lên đầy khóe mắt của em, tựa hồ như chỉ cần từ “không” của tôi thôi, những giọt nước dâng tràn kia sẽ lập tức lăn trên gương mặt hoàn hảo không tì vết của em ngay lập tức. Và hãy nhìn lại vị thế lúc này xem, Jessica đang rướn người hoàn toàn về phía trước, nhìn sâu vào mắt và cầm chặt lấy bàn tay đang để trên tay vịn sofa của tôi. Thiên thần của tôi thật sự không thể không yêu. Nhưng tôi lại không bao giờ muốn lâm vào cảm giác như trước đây. 

Sica, hãy cứ xem Yul như kẻ ích kỉ chỉ biết nghĩ cho mình và đánh rơi hạnh phúc của em đi nhé! Tôi tự nhủ.

“Sica à. Chuyện đã qua rồi em đừng nhắc đến nó nữa, Yul đã quên rồi và không để tâm gì đâu”

“Yul có thể nghe em giải thích được không? Tại sao lúc nào Yul cũng làm mọi thứ theo cách của bản thân mà chưa bao giờ hỏi em vậy? Làm ơn hãy nghe em nói được không?” Nhìn em xem, hóa ra đây là cách phó tổng thành khẩn xin chút từ tâm từ ai đó sao nhỉ? Có vẻ em lại còn đang chuẩn bị lao đến và bóp cổ tôi nếu tôi không để em nói hết những gì em muốn.

Trong tư thế sẵn sàng gọi xe cấp cứu tay tôi tự động đút vào túi quần và nắm chặt lấy chiếc điện thoại, thân người lùi sâu vào ghế sofa như cơ chế đã được cài đặt trước. Mà điều đó chỉ là dịp để em tiến gần hơn với tôi. Thật thoải mái với cảm giác này làm sao, tôi tự nhủ và không phản đối với suy nghĩ này.

“Xem nào. Phó tổng Vouge lại còn đang muốn giãi bày gì với Yul à? Yul nghĩ mình không đủ can đảm chơi trò chơi chờ đợi nữa đâu Sica à. Yul yếu tim lắm, bác sỹ vừa chẩn đoán nếu chỉ bị thêm vài lần hồi hộp nữa là chuyển sang bệnh tim ngay đấy. Mà thông tin về em thì mỗi ngày một nhiều, Yul không đủ vững vàng để theo dõi diễn biến của cuộc đời em với anh chàng siêu mẫu nào nữa đâu. Yul không hoàn hảo như người ấy, chúng ta cũng không cùng giới, khoảng cách là quá xa giữa người luôn luôn ở Hàn Quốc và người suốt ngày phải bay đi đây đó. Em hãy đếm xem mình đã đi bao nhiêu nơi từ lúc về từ Paris đến lúc này”

“Lars Stephan is g.a.y” Em gằn rõ từng từ qua kẽ răng và tôi chắc chắn tai mình chưa đến nỗi mất luôn khả năng nghe. Không từ nào lọt sai vào tai hết.

“Em nói gì cơ? Yul nghe không rõ” Tôi nhắc nhở về việc lặp lại câu nói ấy lần nữa, có lẽ mai tôi nên đi khám tai.

“Lars Stephan is g.a.y” Jessica vẫn gằn từng chữ rõ ràng. Gương mặt em bắt đầu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn rồi kia kìa. Chắc rồi, chẳng có sự nhầm lẫn nào ở đây cả.

“Hah, em đùa Yul sao? Này cô gái, tôi không phải trò đùa hoàn hảo của cô đâu đấy. Xem tôi đang nói chuyện với ai kìa. Phó tổng Vouge danh giá thì không nên mang giới tính của bạn bè đồng nghiệp ra đùa để gỡ gạc mối quan hệ đã kết thúc không để lại dấu vết gì. Kìa cô gái tóc nâu, cô đang thốt ra lời nói tai hại đấy, thông tin này mà bán ra thì khối tiền đây. Cô xem tôi là ai? Trẻ con à? Chẳng phải giữa hai người đã có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc tại Hàn Quốc này sao? Báo chí đăng tin cả tháng trời về việc ấy. Đưa đón nhau tận khách sạn” 

Tôi thề rằng mình đã vui đến phát điên khi nghe chính miệng em nói về anh chàng kia là dạng lập lờ giữa nam và nữ và hình như chỉ yêu thích mỗi những anh chàng cùng giới với mình. Nhưng dẫu sao việc ấy vẫn không ngăn đuợc cơn giận của tôi về việc Jessica đã đối xử với tôi vô cùng tệ hại. Làm tôi như sắp vào trại điên vì em. Nhưng cảm giác bị xem là kẻ ngu ngốc thứ thiệt khiến tôi thấy như bị xúc phạm ghê gớm.

“Im ngay đi Kwon Yu Ri trước khi em phải bịt miệng Yul lại bằng môi em đấy. Em ghét phải nhìn thấy khuôn mặt này của Yul. Làm ơn hãy hiểu cho em, cánh báo chí luôn gọi cho em 24/24. Em không cách nào khác phải đổi cả số điện. Tin em đi, ngay sau khi đọc lá thư em đã luôn đến chờ Yul mỗi Chúa Nhật tại quán café, thậm chí từng có ý định điên rồ sẽ sang tận đây để tìm Yul, mừng thay vì em chưa bao giờ làm điều đó. Nhưng Yul dường như quên mất lời hẹn của mình mãi cho đến khi em gặp lại Yul ba tuần trước. Em không biết bằng cách quái nào mà họ tra cả được địa chỉ nhà và đứng chắn khắp nơi khu chung cư của em. Tệ nhất họ tìm cả được tin nhắn, cuộc gọi và cả lời nhắn thoại. Em không biết cách nào hơn là đổi số điện. Nhưng lại không thể liên lạc với Yul”

“Tại sao lại không thể. Xem ra cả số điện của Yul em cũng chẳng nhớ để làm gì” Tôi đã nguôi ngoai phần nào, chí ít cũng bình tĩnh mà ngồi đây nghe lời giải bày dài dòng của em. Nhưng xét phần nào thì lời giải thích này cũng khá dễ chịu. Hóa ra mọi thứ lại còn có lý do chính đáng cơ đấy.

“Yul của em ơi. Chẳng lẽ em lại dây cả tấn phiền phức này sang Yul sao? Làm sao em không hiểu khi mà Yul còn hàng tá việc phải làm nay lại phải tránh gặp paparazzi và trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của họ nữa chứ. Em thề rằng mình luôn muốn gặp Yul, không một phút nào có thể ngưng nhớ về tổng biên đáng yêu và đầy lòng từ tâm của em cả. Mọi chuyện chỉ đơn giản khi Lars nhờ vả em vào vai cô người yêu Châu Á của anh ta khi chuyện của anh ấy và bạn trai Quemas trở nên rầm rộ. Chẳng phải lúc để họ phải come out. Vì thế nên…Yul biết đấy. Em với anh ta là bạn thân, không cách nào khác để từ chối”

“Và đó là lý do em để Yul gần như chết đi vì nhớ em sao? Và rồi cánh nhà báo chẳng để yên cho em chút nào sao? Oh, làm sao mà yên được khi em lại luôn trở nên nóng sốt trên mặt báo với thông tin từ chức thế kia. Jessica Jung chẳng phải luôn biết làm mình trở nên nổi bật sao?”

“Mọi thứ đều cần có thời gian Yul à. Nếu Yul là người dễ dàng từ bỏ tình yêu vì vài chuyện vặt vãnh ấy thì em không còn là Jessica nữa rồi. Mắt nhìn của em rõ ràng đã xuống đến âm vô cực vì nhìn sai người đấy. Đáng tiếc em đã luôn đúng vì em biết rõ ràng bên trong lồng ngực kia, trái tim của Yul đang đập điên cuồng đến thế nào” 

Mãi đến tận lúc ấy tôi mới định hình được tay của Jessica đã đặt hờ hững bên trên ngực trái của tôi và tỏ vẻ khoái chí vô cùng khi trái tim ngu ngốc cứ đập liên hồi đến mức tôi có thể nghe thấy được. Tệ thật, tôi đầu hàng trước cái vẻ tự tin bất khả suy suyển này của em mất rồi. Jessica vẫn mãi là Jessica dẫu cho em có là phó tổng hay không. Liệu tôi có thể dừng yêu cô gái sắc sảo đến thế này sao?

“Thôi nào Tổng biên của em. Làm nhà từ tâm với em đi nào. Chúng ta đã xa nhau quá lâu và em thật sự không thể chịu nỗi cảm giác muốn có được vòng tay của Yul mỗi khi nhìn chiếc giường của chúng ta. Hãy tỏ chút hàm ơn với em được không?” Jessica nói đầy thương cảm và nếu có thể tôi tình nguyện đổ gục xuống chân em mà nói tôi luôn dành tất cả cho em. Tiếc rằng lý trí tuyệt đối không cho tôi làm điều ấy.

“Vậy ra chỉ đến thời điểm yên ắng như lúc này đây em mới chịu tìm Yul à? Rốt cuộc em đến đây để làm gì?”

“Em chắc mình không phá hỏng giấc ngủ của Yul đấy chứ?”

“Có, rõ ràng là có. Yul vẫn đang ngủ, ngủ say như chết và cố tình lờ tịt đi tiếng gõ cửa đến sắp vỡ tung ra của em”

“Vậy ra em lại mất điểm nữa rồi à? Em đến đây chỉ để xin việc mà thôi” Em lùi người lại dựa sát vào ghế, thở dài ngao ngán và chống cằm đầy quyến rũ “nhưng xem ra không có cơ hội rồi”

“Xin việc. Yul không nghe nhầm chứ? Ở chỗ Yul có gì xứng với vị trí của em bây giờ nào. Yul không thể đuổi việc phó tổng của mình đâu đấy cô bé”

“Em chỉ xin làm trợ lý cho Yul thôi mà. Hoặc bất cứ vị trí nào em có thể ở tòa soạn. Dẫu sao khả năng viết lách của em cũng không phải dạng xoàng xĩnh”

“Nhưng không có chuyên mục thời trang nào dành cho cưng đâu bé cưng à.”Tôi rướn người đến và nựng nhẹ vào chiếc cằm đáng yêu của người mà giờ tôi lại có thể gọi là bạn gái “Em uống gì nào?” Tôi hỏi trước khi rời khỏi ghế đi về phía tủ lạnh.

“Cho em nước là được rồi. Nhưng ý em là bất cứ việc gì cũng có thể, đâu phải chỉ riêng mục thời trang. Về các mảng phóng sự, xã hội chẳng hạn”

“Well, đối với nhân viên đến tận nhà sếp xin việc thế này thì có hơi…không đường hoàng cho lắm. Nhưng dẫu sao thì đây cũng có thể gọi là một mối quan hệ mật thiết, dùng từ là mối quan hệ tình cảm có vẻ đúng đắn hơn trong trường hợp này”

“Yul học cách dài dòng từ bao giờ vậy? Đây là hồ sơ xin việc của em. Yul xem nhé. Có cả ảnh em mới vừa chụp. Lần này em nghiêm túc đến xin việc vì thế Yul đừng lấy bất kì lý do gì để từ chối. Em sẽ không bỏ cuộc đâu. Và Yul phải nên nhớ, em chính thức đã thôi là phó tổng Vouge rồi. Nếu chỉ mình Yul đi làm sẽ không thể trang trải cuộc sống đầy đủ cho cả hai. Căn hộ chung cư của em cũng đã sắp bị lấy lại, nếu thuê tiếp tục sẽ không đủ tiền thuê đâu. Dẫu cho em có bán hết đống đồ hàng hiệu đi thì cùng lắm chỉ vài tháng nữa mà thôi. Nên Yul hãy mau chóng quyết định trước khi em phải quay về Vouge làm lại chức phó tổng”

“Em đang hù dọa Yul sao?” Tôi nhìn em và ngay lập tức phải quay lại tờ CV xin việc của em trước khi bị ánh mắt tình tứ kia hút hồn. “Well, em có CV khá ấn tượng. Mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn nhưng có lẽ nộp sang phòng nhân sự sẽ tốt hơn. Giờ thì em nên về và ngày mai hãy đến tòa soạn nộp đơn nhé!” Tôi đóng hồ sơ và trao lại cho em.

“Nếu em có cách làm cho Yul giải quyết vấn đề nhanh hơn thì sao?”

“Cách gì nào?”

“Yul thấy chiếc áo lông thú của em có đẹp không?”

“Burberry. Khá đấy. Hàng mới năm nay”

“Vậy Yul thích nó chứ?”

“Không. Nhân viên tòa soạn Yul không mặc đồ quá đắt tiền như thế. Nó gọi là xa xỉ”

Tôi muốn nghiêm túc nhắc nhở em về việc ăn mặc ở tòa soạn. Dẫu cho tôi có nhận em vào thì toàn thể nhân viên rồi sẽ có lúc đồng loạt kí tên xin sa thải em mà thôi. Làm sao họ không làm như vậy khi mà tất cả các đồng nghiệp nam sẽ không thôi hướng ánh mắt về phía em và làm cho công việc trở nên chậm trễ thậm chí là sai bé nhè. Quả thật rất nguy hiểm nếu em cứ diện trang phục thoải mái đến tòa soạn như trước đây. Bản thân tôi cũng không chắc mình sẽ phát điên vào lúc nào nữa.

“Vậy thì vứt nó đi nhé” em buông thõng chiếc áo lông thú đắt tiền xuống đất rồi lại tiếp tục hỏi “Vậy chiếc áo sơ mi này thì sao? Yul thích nó chứ?”

“Lại là hàng đắt tiền của LV đây. Yul nhớ trước đây em ưa Donan Karan trong suốt, không cúc hơn mà!” Tôi chạm tay vào lớp vải và nhận ra mặt hàng limited “Limited…Nó lại càng không thích hợp cô bé à”

“Vì em nghĩ Donna Karan trong suốt có lẽ sẽ làm tổng biên mất tập trung lắm, nên chiếc này có vẻ tốt hơn. Nhưng nếu nó vẫn không hợp thì em cũng nên vứt đi” Em lần lượt cởi bỏ hàng cúc áo của chiếc sơ mi đắt tiền và ném nó xuống đất như đã ném áo lông thú của Burberry. Giá mà có ai trong tòa soạn Vouge thấy được cảnh này hẳn sẽ lên cơn trụy tim mà chết không kịp trối. Chắc hẳn đấy sẽ là cái chết buồn cười nhất quả đất. Nhưng trước khi họ lên cơn trụy tim mà chết thì tôi đã hoàn toàn trở thành kẻ thiểu năng rồi.

Trong tình cảnh này tôi biết làm gì hơn ngoài việc đứng chôn chặt chân mình vào mặt đất và ngắm nhìn làn da trắng hồng lấp ló bên dưới lớp áo lót mỏng manh và thấp thoáng thấy được chiếc áo ngực có gọng ôm vừa vặn khuôn ngực sexy của em – bộ phận đắt giá đáng tự hào nhất của em. Nhìn mà ngợp. Tôi không thể phủ nhận được hết vẻ gợi tình của em lúc này và một quy luật mới đang hình thành. Kwon Yu Ri không thích, Jessica sẽ bỏ.

“Kín đáo nhỉ? Khoác ngoài, sơ mi LV có cúc đầy đủ, áo lót, rồi mới đến nịt ngực. Vừa khít đấy, nhưng có vẻ vừa chạy bộ đâu đó đúng không? Em nên sốc lại nịt ngực đi, trệt hẳn xuống rồi kia kìa” Tôi trêu không giấu vẻ khiếm nhã, hư đốn kiểu cách của một gã trăng hoa. Rõ ràng Jessica của tôi đang ăn mặc kín đáo bất thường. Có Chúa mới hiểu rõ nàng đang làm trò gì giữa phòng khách nhà tôi. Và mặc cho giọng điệu bông đùa, bỡn cợt của tôi em vẫn tiếp tục trò chơi quái dị hỏi và cởi của mình. Tuy nhiên, tôi đoán mình thích thế.

“Bắt taxi vội vã đến đây thay cho Cadillac đấy tổng biên sexy à. Xem nào chiếc váy này liệu có phù hợp không. Em vừa mua hôm qua trong lúc đi ngang qua cửa hàng đấy. Đoán xem là hiệu gì nào?”

“Prada. Vouge còn cho nhân viên mặc váy công sở của hãng nào ngoài Prada cơ chứ. Mọi thứ em mặc lên người liệu có gì còn có thể xấu ư? Nhưng đồ hiệu không phải là nơi để trưng bày tại tòa soạn văn hóa bé cưng à. Nhân viên của Yul sẽ rất ghen tị nếu em cứ thản nhiên lướt qua lại trước mặt họ cùng mớ hàng hiệu đắt tiền trên người đấy”

Tôi không thể phủ nhận chiếc váy cắt may khéo léo ấy đẹp đến ngây ngất, phô bày đôi chân trần đẹp hút hồn của em không ngần ngại, nhưng cũng chẳng lộ liễu và rẻ tiền. Biết làm sao hơn khi mà nó sinh ra vốn chỉ dành cho những người đẹp và thuộc hàng có đẳng cấp. Nhưng tôi vẫn kiên quyết không chấp nhận với lý do không phù hợp. Thật chất tôi chỉ đang muốn nhìn hình ảnh em cởi bỏ nốt lớp váy cuối cùng trên người mà thôi.

“Tiếc quá. Nếu Yul đã kiên quyết không thích thì xem như buổi phỏng vấn của em đã kết thúc mẩt rồi. Vậy mà em còn định cho Yul xem nốt bộ đồ lót của Victoria’s Secret mốt mới nhất cơ đấy, chiếc quần lót đẹp tuyệt vời. Giá mà Yul thấy được…”

Tôi thấy Jessica cúi xuống và mặc đồ lại cách chậm chạp nhất có thể. Kèm theo cái lắc đầu ngán ngẩm. Và não bộ của tôi lập tức truyền tải thông tin mà theo tôi nhận xét thì đó là mệnh lệnh khẩn phải thực hiện ngay lập tức. Tuyệt đối khẩn và không thể để trễ thêm giây phút nào nữa.

‘Đồ ngốc, mau giữ cô ấy lại. Chẳng phải mi đã chờ quá lâu để được thấy cảnh này hay sao? Hãy giữ cô ấy lại, ôi trời chỉ còn bốn chiếc cúc nữa thôi. Không đủ thời gian để mi suy nghĩ đâu’

“Ấy, ấy khoan đã nào” Tôi giữ tay em lại và nhìn xoáy vào đôi môi mỏng đáng yêu “Yul nghĩ biết đâu mình sẽ thay đổi ý định nếu có thể xem nốt bộ sưu tập mới nhất của VS trên cơ thể em đấy”

“Tại phòng khách này hay là trên giường ngủ? Đâu sẽ là sàn catwalk của em nào?”

“Có lẽ Yul thích nằm xem hơn.” Tôi nở nụ cười nửa miệng và bắt gặp Jessica đang cười đầy tự tin rướn người tới đặt trên môi tôi một nụ hôn phớt.

“Sàn catwalk đặc biệt giã từ chức phó tổng của em. Từ nay em chỉ là trợ lý của Kwon Yu Ri mà thôi. Tình yêu của em ơi. Em yêu cưng đến chết mất”

“Cưng đúng là đồ quỷ. Thật biết cách khiến người khác phải chạy theo và sẵn sàng bỏ qua mọi thứ tồi tệ cưng đã làm. Nhưng tuyệt đối phải nhớ, đây là lần đầu và sẽ không có lần nào khác nữa đâu đấy” 

“Tổng biên của em từ nay sẽ được em giữ kĩ hơn. Làm sao có thể để xổng mất một miếng mồi ngon cho bữa tối của ác quỷ được. Tin em đi, giờ thì Paris không phải là thiên đường với em nữa rồi”

Đâu đó tôi thấy đôi môi lành lạnh của Jessica áp nhẹ nhàng lên môi tôi điều đó khiến tôi cảm nhận được môi em đang cong lên vẽ thành nụ cười tự mãn, thật tệ làm sao khi tôi không thể dừng lại dẫu chỉ một giây để lấy sức trong tình yêu với Jessica. Em quả là ác quỷ ngọt ngào, luôn khiến người ta dành cho em tất cả những thứ em muốn. Nhưng tiếc quá, giờ thì có hối cũng đã muộn, tôi có hẹn với ác quỷ cả cuộc đời này rồi.

___________________________________________________________

“Oww…Khoan đã nào” Tôi nói ngay khi bắt được giây phút Jessica thôi hôn hít tôi mãnh liệt để vứt nốt lớp áo cuối cùng của tôi sang bên, cô nàng này thật là nồng nhiệt quá đi mất. Chết tiệt là tôi thích cái cách này “Yul thế này có bị ghép vào tội lạm dụng tình dục hay nhận hối lố gì không nhỉ?”

Jessica hơi sững người lại và suy nghĩ sau câu hỏi của tôi, nhưng rồi lại quay về ngay với dáng vẻ hiểu biết và bình tĩnh mọi khi của mình để vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên bụng tôi và nói đầy phớt đời trong khi nhẹ nhàng chạm tay vào môi tôi và kéo rê đầu móng một cách chậm rãi từ môi xuống tận vùng bụng phẳng lì của tôi “Việc đó còn tùy vào Yul nghĩ thế nào. Bản thân em thì cho đây là vụ hối lộ đáng yêu và có lợi cho đôi bên”

Tôi ngồi bật dậy vuốt ve khuôn mặt em đang đối diện mình bằng hai ngón tay và nụ cười đầy kiểu cách “Đáng yêu ư? Giá mà ông chủ tịch biết được chuyện này…”

“Chắc chắn ông ấy sẽ phát điên vì đã để lỡ cuộc hối lộ quá hời như vậy” Em quả quyết.

“Dẫu sao thì cũng là hối lộ. Nhưng tệ nhất có lẽ là Yul không thể không yêu chuyện này được. Tốt nhất là Jessica Jung nên nộp đơn như mọi người và làm tốt công việc của mình. Tuyệt đối không được quyến rũ hay khơi gợi bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến công việc của tổng biên nhưng…giờ nghỉ trưa thì được.”

“Vậy còn tối thì sao?” Em vòng tay ôm lấy cổ và thì thầm trên môi tôi đầy gợi tình.

“Chuyện ấy có lẽ nên để sau khi em hối lộ Yul đã”

“Tin em đi, sẽ chẳng có cô thư kí nào làm hài lòng sếp cả trong công việc lẫn đời sống tinh thần như em đâu. Kwon Yu Ri nên khấp khởi vui mừng vì có Jessica làm thư kí riêng cho đấy”

“Chờ xem sao đã chứ cưng yêu”

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro