Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trở về Hàn Quốc 1 tuần và hoàn toàn chìm ngập trong mớ công việc hỗn độn. Nhưng dù bận rộn đến thế nào thì tôi vẫn luôn quan tâm đến chiếc điện thoại tránh trường hợp Jessica sẽ gọi ngay lúc cái thứ máy khốn nạn đó hết pin. Nhờ mấy nỗi lo vớ vẩn mà tôi đã tốn thêm 45$ cho dịch vụ cuộc gọi nhỡ phòng khi Jessica gọi và tôi đang trong trường hợp ngoài vùng phủ sóng hay là mấy trường hợp ngu ngốc khác. 

Cách đây 7 ngày tôi còn ở Paris và cãi nhau 1 trận ra trò với Jessica về thứ công việc mà giờ tôi mới nhận ra nó bốc lột sức lao động của nhân viên đến thế nào. Và dù cho Jessica đã tỏ ý rất muốn 1 cuộc nói chuyện đáng yêu với tôi vào đêm đó nhưng lòng tự trọng đã không cho phép tôi cho cô ấy 1 cơ hội nào nữa. Và hậu quá là đã hơn 1 tuần chúng tôi không liên lạc với nhau dù cho tôi sắp điên lên vì nhớ mà không biết chừng sẽ lại bay sang đấy gặp cô ấy 1 lần nào nữa trong lúc điên khùng. 

Tôi không chắc Jessica đã nhớ tôi nhiều như thế nào trong 1 tuần vừa qua. Hoặc cũng có thể không có lấy vài giây mà nhớ với mấy cái nhãn mác đắt tiền kia. Nhưng bản thân tôi dạo gần đây phát hiện ra rằng tôi thật sự rất nhớ Jessica tuy nhiên điều đó không có ý nghĩa tôi suốt ngày cuốn bản thân mình theo lối sống của cô nàng trước đây. Từ sau chuyến đi Paris về tôi phát hiện hóa ra tâm hồn mình đã tha hóa đi từ lúc nào rồi. 

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đi làm trở lại cả tòa soạn đã trố mắt nhìn tôi khi tôi vận lên người bộ đồng phục công sở mà cả năm qua họ chẳng bao giờ thấy. Điều đó bao gồm không phải đồ công sở của Prada. Nó chỉ đơn giản là bộ quần áo được may đo đúng ni tất cho tôi ở 1 tiệm may cuối dãy phố nhà tôi. Hay nói đúng hơn họ ngạc nhiên khi không còn thấy chủ bút của mình quyến rũ và sexy ra sao trong mấy bộ quần áo đắt tiền và thời trang vô cùng. Và không thể chối cãi rằng tôi cảm thấy không thể quen được với bộ dạng này của mình.

Ngày đâu tiên ấy là cả đêm tôi nằm trên chiếc giường của mình và Jessica, dĩ nhiên vẫn ở nhà em. Suy nghĩ về khoảng thời gian từ lúc bắt đầu cho đến nay. Và đột ngột nhận ra mình thay đổi quá nhiều, bị tha hóa hoàn toàn về nhân cách lẫn phong cách. Ồ, vâng, tôi đã bắt đầu việc quay ngược lại phong cách đứng đắn khi xưa (theo cách nói của Jessica là cô gái quê kệch hiền lành vì lý do quái gì mà cố nhét cơ thể tuyệt vời của mình vào mớ vải được cắt may không đàng hoàng thế này) hoặc tệ nhất cũng là dạng thể thao khỏe mạnh, thoải mái. 

Tôi có thể thấy hình ảnh của Jessica được thể hiện qua mình. Mỗi sáng trước đây tôi thường mở mắt ra vào lúc 7:20 để nhìn hình ảnh cô gái tôi yêu 1 tay cầm tách cà phê được lấy từ lò vi sóng, 1 tay lướt ngang qua các bộ quần áo đã được giặt là với giá 120$ treo thẳng tắp và tươm tất trên giá. Và đúng 6:04 tôi đã phải bật dậy mặc vội chiếc quần thể thao và áo pull cộc tay trước khi khoác áo da của Sevens lên mình và lái xe về nhà. 

Ngụp lặn để tìm cho ra 1 bộ khả dĩ gọi là có thể vác lên người trong mấy bộ quần áo trước đây và ngẩn người vì không thấy gì gọi là thích hợp cho bản thân lúc này. Này thì quần lót của Maidenform sẽ để lộ vết hằn ra ngoài khi mặc váy. Gót giày cũ của tôi to quá, lùn quá và rộng quá đáng. Và kết quả là tôi cắn rắn mặc chiếc quần lót dây của VS cùng với bộ công sở đó. Xoay người trong gương. Tôi nhìn mình vẫn là Kwon Yuri của 1 năm trước đây. 

Đến hôm nay thì tôi bỏ cuộc. Mệt mỏi quá. Ngày trước tôi đã mất 3 tháng để thích nghi với việc mặc mấy thứ mốt lên người và cảm thấy hoàn toàn kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần vì cứ phải lần lựa mãi giữa đống bốt quân sự hay bốt cao gót cho phù hợp với váy quấn của Habitual cực khiêu gợi và áo sơ mi cách điệu hay dân gian (dĩ nhiên trong suốt) của CK hay Donna Karan, vest ngoài in hoa phá cách của Tahari hay Katayone Adeli , đại loại như thế, mỗi khi Jessica không tìm đâu ra thời gian để lựa chọn giúp tôi. 

Sau này khi đã quen thuộc với việc vận như không vận đồ đến chỗ làm và nhân viên các phòng ban cũng đã quá quen thuộc với việc chủ bút của mình thoải mái khoe da thịt khi đến tòa soạn mỗi sáng. Lúc đó cũng là lúc tôi hãnh diện với mắt nhìn và phong cách riêng trong từng bộ trang phục mình chọn và tông trang điểm không quá tệ hại như trước đây. Và ngay lúc này tôi nhận ra việc ép bản thân trở về nguyên thủy con người trước đây có vẻ bất công so với cơ thể tuyệt hảo của mình. Tôi chấp nhận việc tâm hồn tha hóa của mình nhưng khoác hàng hiệu lên người không nhất thiết là tôi bán rẻ linh hồn của mình. Dẫu sao đấy cũng là 1 cách để nhắc tôi nhớ về cô gái xinh đẹp của riêng mình đang ở nữa bên kia trái đất với người yêu cũ và anh chàng siêu mẫu luôn chực chờ cơ hội.

Quẳng giỏ xách lên sofa tôi cởi vest ngoài và lười biếng buông người xuống phần đệm êm ái của sofa để cảm nhận từng chiếc xương trên cơ thể kêu lên răng rắc. Tôi đột nhiên lại nhớ hơn về vòng tay êm ái và mùi hương tỏa ra từ cơ thể mềm mại của 1 Jessica bật dậy và ngồi ngay lên lưng tôi ngay khi nghe thấy những tiếng kêu ấy để thực hiện vài động tác massage điêu luyện và dĩ nhiên nó hiệu quả còn hơn cả việc bỏ 200$ để ra ngoài cho chuyên viên. Mấy cái kỉ niệm ủy mị khiến tôi nhớ nhiều hơn về cô gái ấy.

Đến hôm nay tôi đã hết chịu nổi. Sĩ diện, lòng tự tôn là thứ quá xa xỉ với tôi lúc này. Chẳng phải tôi đã quẳng tất cả ra cửa sổ ngay ngày đầu tiên dọn đến đấy để sống cùng em sao? Trong đầu tôi nhảy ra hàng tá thái độ khinh khỉnh của Jessica ngay khi thấy số điện của tôi.

"Kwon Yuri, việc quái gì lại suy xét đến chuyện hơn thua ai sẽ là người gọi trước khi mi biết cô ấy quá bận rộn và mi đã sắp phát cuồng khi trong suốt các trang báo sáng nay luôn mang hình ảnh của Jessica?! Mi biết rõ cô ấy không phải dạng rỗi hơi để tỏ mấy cái thái độ vớ vẩn mi đang nghĩ kia. Vứt gấp cái ý nghĩ tồi tệ ấy đi."

Bấm nhanh cái tên "Sweetheart" nằm đầu tiên trong Favourite tôi hồi hộp chờ giọng nói của em vang lên như thể người ta hồi hộp chờ tin báo sinh tử từ chiến trường và đầu óc thì lẩm nhẩm: Nhấc máy đi nào cưng. Nhưng tiếc rằng sau giờ chờ, thứ tôi nhận lại chỉ là giọng nói ngọt ngào của em trong hộp thư thoại dành riêng cho tôi:

"Hey honey! Em đang chiến đấu với quần áo thay vì nhớ em và khóc lóc thì hãy chiến đấu với thức ăn giúp em nhé. Em đang đói chết đấy, hãy ăn giúp phần của em luôn đi nào. Để lại tin nhắn và em sẽ gọi lại ngay khi thoát khỏi mụ yêu tinh. Yêu cưng!"

Dập máy, tôi xoa đều 2 bên thái dương. Giờ là 12 giờ trưa Paris và ở đây thì cũng đã xấp xỉ nửa đêm. Nhưng trái với suy nghĩ kém cỏi của tôi Jessica sẽ vui vẻ nhấc máy và không để cái giọng chua loét khinh bỉ của mình lộ ra khi nói chuyện với tôi dù cho có đang phát điên vì điều gì đó không hài lòng bên kia.Nhưng tiếc rằng điều đó chỉ là trong suy nghĩ giả tưởng của tôi. Và nó cũng tương đương rằng em vẫn đang tiếp tục làm việc không hề có khái niệm nghỉ trưa, dùng cơm trong đầu. 

Đúng 1 giờ trưa giờ Paris, tôi lại bấm số gọi đi lần nữa sau khi đã ngâm mình trong bồn mát xa thủy lực để thư giãn cho cả ngày với công việc và Jessica chạy quanh quẩn trong đâu. Thậm chí đến cả khi tắm hình ảnh của em cũng hiện lên trong đầu tôi với những kỉ niệm nhỏ nhặt đáng yêu khi tôi quên khăn tắm hay gì đó và em chẳng bao giờ chịu dễ dàng đưa chúng cho tôi mà không có điều kiện và dĩ nhiên điều kiện nào cũng thật có lợi cho em.

Cuộc gọi của tôi được nối thẳng tới tổng đài hộp thư thoại lần nữa và tôi đang ngờ rằng em lại đang chuẩn bị tất tả cho cuộc trình diễn nào nữa và rồi sẽ bỏ luôn cả buổi chiều hoặc cao cả lắm thì mụ sếp của em rồi sẽ tặng cho 1 chiếc hambuger không sốt béo để tránh cho cô nàng tăng cân vùn vụt và sẽ mất đi hình ảnh của 1 cô gái mặc chiếc quần 2000$. Dĩ nhiên là cô gái mặc chiếc quần với chừng ấy giá thì chắc chắn không thể nào là dạng phàm ăn tục uống.

_ Uhm...Yul đây! Giờ là 1:30pm rồi. Và Yul đang tự hỏi rằng bạn gái xinh đẹp của Yul liệu sẽ ăn 1 chút gì trước khi buổi diễn tối nay bắt đầu chứ? Hm....Yul đã về Hàn Quốc, công việc khá nhiều, nó khiến Yul mệt mỏi...và hơn nữa là...Yul nhớ em. Chỉ vậy thôi. Gọi cho Yul khi nào em tìm được vài phút rãnh rỗi. Bất cứ lúc nào cũng được. Yêu em!

Đến cuộc gọi thứ 3 thì tôi chịu hết nổi và buộc lòng để lại 1 tin nhắn thoại đầy tình cảm với hy vọng tràn trề trong phổi rằng em sẽ gọi lại ngay khi nghe được. Và tôi đã mang theo hy vọng ấy theo cả khi thoa kem dưỡng da mang mùi hương đặc trưng của em khắp người. Cả tháng nay từ lúc em đi lúc nào tôi cũng dùng nó vì có lẽ tôi sẽ không tài nào chợp mắt được lấy 1 giây nếu không có mùi hương này. Đó là lúc tôi phát hiện mình đã yêu luôn cả mọi thứ thuộc về người mang tên Jessica Jung

***

Đúng 4:00am chuông điện thoại của tôi reo ầm ĩ và tôi rủa thầm 1 câu độc địa trong bụng cho ai đã gọi vào cái giờ sáng tinh mơ như thế này. Vì Jessica mà cả đêm qua tôi không để màn hình điện thoại mình chuyển đen lấy 1 phút nào. "Là em gọi, nghe máy đi nào Yuri" tôi nghĩ thầm trong bụng khi cố ngồi bật dậy bằng chút sức lực cuối cùng còn sót lại của mình để chống chọi với cơn buồn ngủ để nhấc lấy cái máy đang reo ầm ĩ nhạc chuông Barbie Girl mặc định của Jessica 

_ Yul nghe đây cưng yêu! - Tôi nói giọng mát mẻ như thể đã sẵn sàng tâm lý cho cuộc họp hội đồng cấp cao của tạp chí vào lúc 4:00am vậy và hơn hết xem như chuyện hạ nhục nhau đến tận đáy xảy ra 1 tuần trước tại Paris hoàn toàn không tồn tại

_ Sorry cưng của em vì đã gọi vào giờ khuya khoắt thế này. Chúa ơi bây giờ là 4:00am bên đấy đúng không? Em xin lỗi, có lẽ em đã làm phiền giấc ngủ của cưng rồi. Nhưng thực sự là em bận đến không còn làm chủ thời gian được rồi.

_ Không không cưng à. Cưng biết Yul lúc nào cũng chờ cưng mà. Cưng quên rằng chính Yul đã nói cưng có thể gọi bất kì giờ nào ngay khi nghe tin nhắn Yul để lại mà!

_ Yuri của em. - Tôi loáng thoáng nghe giọng em ngập ngừng và hít thở thật sâu như chuẩn bị nói điều gì đó to tát lắm

_ Nói đi thiên thần của Yul - 1 phần nào trong sâu thẳm tôi mong em sẽ nói rằng Yuri của em thật là 1 người đáng yêu vì đã chẳng ngại nghe 1 cuộc điện thoại từ nơi xa xôi gọi về và nói với cái giọng đầy mát mẻ như đã thức cả đêm để chờ cuộc gọi này

_ Em muốn nói về chuyện Yul đã về Hàn Quốc cách đây 1 tuần. Tin em đi, em chỉ muốn nói rõ vấn đề và không hy vọng chúng ta sẽ cãi nhau thêm tí nào nữa đâu.

_ Xem nào cưng! Cứ nói đi. Từ bao giờ cô gái của Vogue lại phải e dè trong từng câu nói thế này? - Không cần gặp tôi vẫn có thể biết nếu đứng trước mặt nhau lúc này ắt hẳn em phải liếc tôi đến rách mắt.

_ Em biết rằng mình đã góp phần rất to lớn vào việc quyết định đặt chiếc vé máy bay gấp nhất đề Yul quay về lại. - Chắc hẳn là em vừa trút được cái tạ nặng vài tấn khỏi người đấy - Và Yul biết đấy, em đã rất bận rộn, thậm chí chẳng còn dành thời gian cho Yul khi Yul ở đây, ngay bên cạnh em, nghiêm túc mà nói thì em thật lòng hối lỗi về chuyện đó. Nhưng sao Yul lại không chịu ở lại đêm đó chỉ để chúng ta có thời gian nói với nhau nhiều hơn. Em đã rất giận đấy!

_ Vậy em có nghĩ tại sao Yul lại bỏ về mà không nói 1 câu nào khác với em không? Và em cũng đã không liên lạc với Yul cả tuần nay. Rốt cuộc Yul chính là người liên lạc với em trước mặc dù hoàn toàn không hài lòng với thái độ của em đã thể hiện. Lưu ý rằng nó kéo dài từ trước khi em sang Paris cho đến tận bây giờ - Tôi đã cố bỏ qua cơn giận dữ đang sôi trào trong bụng nhưng câu nói của em đã làm tôi ức đến nổ người. Xem ai là người đáng phải giận ở đây kia chứ. Kwon Yuri Hay Jessica? Và cái cách nói chuyện của em cứ như thể tôi là 1 người hoàn toàn xa lạ đối với em vậy.

_ Em vốn biết Yul khó chịu từ khi nghe tin em sang đây rồi. Yul hoàn toàn không nghĩ cho em. Đây là sự nghiệp của em. Em cần nó và cũng cần có Yul. Yul có hiểu không. 1 tuần qua em đã rất muốn nhưng không tài nào tìm ra mấy phút rỗi rãi để gọi cho Yul. Và khi về tới khách sạn thì trời đã quá nửa khuya khiến em dù muốn cũng chẳng còn sức để áp cái thứ đáng sợ này lên tai nữa. Dù em biết bên kia đầu dây sẽ là giọng nói của Yul.

_ Ý em chỉ vì nỗi ám ảnh điện thoại mà dù có là Yul cũng chẳng quá quan trọng để gọi nữa đúng không? Hóa ra chỉ có Yul là ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng em. Xem nào, nó to được bao nhiêu vậy Jessica? 

_ Tại sao Yul cứ thích bẻ cong lời nói của em vậy? Chỗ nào trong câu nói vừa rồi không thể lọt vào tai Yul để hiểu hết ý nghĩa của câu nói vậy?

_ Jessica, tôi không phải là nhân viên của em. Vì thế vui lòng đừng dùng chất giọng ấy để nói chuyện với tôi. 

_ Ok, nếu Yul đã thích bẻ cong lời nói của người khác như vậy thì cứ việc suy nghĩ theo bất cứ hướng nào mà Yul muốn. Em nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ về sự quan trọng của đối phương trong lòng mình. Công việc quái quỉ này đã và đang giết dần giết mòn em rồi, em không muốn bất cứ điều gì tệ hại trong mối quan hệ của mình xảy ra. - Jessica ngưng 1 giây để lấy nhịp trước khi nói tiếp. - À thật ra thì em đã có sẵn câu trả lời chẳng qua là Yul không chịu hiểu và có vẻ như đang cố phủ nhận nó thì đúng hơn. Cho đến lúc này em vẫn khẳng định rằng em yêu Yul. Nhiều hơn tất cả mọi thứ.

Câu nói "Em Yêu Yul" đã đánh gục mọi tình cảm của tôi. Cơn giận vừa chực trào đã lập tức lặn đâu mất tăm. Nhưng lý trí và sỉ diện đã không cho phép tôi trả lời câu nói đó. Rõ ràng tôi không cố bẻ cong lời nói của em. Và dù cho có, nó cũng không hoàn toàn quá đáng đến mức em phải dùng cái chất giọng của sếp nói với nhân viên đối với tôi. Nó là điều gì đó rất tàn nhẫn khi khiến tôi nghĩ rằng trong mắt em tôi quá thấp kém. Ngắt ngang cuộc điện thoại đường dài với em và nằm vật ra chiếc giường quen thuộc, thật rộng rãi quá. Giường đôi chỉ 1 người nằm không đủ ấm cúng như chiếc giường đơn ở nhà cũ của tôi....Và liệu rằng tôi có suy nghĩ quá nhiều? Hay tệ hơn là thật sự chẳng hiểu gì cho cô gái của mình? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro